C 42
Anh đoán, có lẽ Thời Tiếu cũng không ngờ trong tương lai sẽ có một người dị tộc như Thời Dư xuất hiện.
Nghe một loạt giảng giải như vậy, cuối cùng Thời Dư cũng đã hiểu rõ vài điều: "Điều này có nghĩa là chỉ cần khởi động lõi thật sự của [Chiến Thần] thì có thể sửa chữa được đúng không?"
Tạ Dữ Nghiên gật đầu: "Theo lý thuyết thì có thể, nhưng muốn khôi phục [Chiến Thần] không phải là chuyện dễ dàng."
Tạ Lập Khâm cũng có số liệu nghiên cứu về [Chiến Thần], nhưng sau nhiều năm cũng chỉ chế tạo được [Tài Quyết], thiếu số liệu của lõi chỉ là một phần, phần quan trọng hơn chính là thiếu một bậc thầy hiểu biết rõ ràng về cơ giáp.
Đôi khi số lượng có thể vượt qua chất lượng, nhưng trong vài trường hợp, số lượng dù có nhiều đến đâu cũng không thể thay để được nhân tố then chốt.
"Chúng ta phải làm gì mới giải mã được con chip này đây?" Chỉ cần một tia hy vọng, ngay cả điều không thể cô cũng phải biến nó thành điều có thể.
Tạ Dữ Nghiên vẫy tay gọi cô: "Lại đây."
"Tiến sĩ Thời Tiếu và tiến sĩ Thời Tắc đều là người sợ phiền phức, trước đây anh chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng hiện tại anh cảm thấy chắc chắn về suy đoán của mình đến 90%."
Thời Dư ôm nghi hoặc đến bên cạnh anh, thấy bàn tay anh lướt nhanh trên màn hình ảo, một ánh sáng màu lam bạc từ trong con chip nhanh chóng bắn ra, Tạ Dữ Nghiên lộ vẻ mặt quả nhiên là như thế, ngay sau đó, ánh sáng quét cả người Thời Dư.
Thời Dư cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cô có chút bất an, thân thể cứng đờ không dám động đậy.
Vài giây sau, một giọng nói máy móc quen thuộc vang lên: "Nhận dạng chính xác, người điều khiển Thời Dư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Đồng tử Thời Dư hơi giãn ra: "Chiến Thần?"
"[Chiến Thần] đang nghe, xin đừng dùng ngữ điệu kinh ngạc này để nói chuyện với [Chiến Thần], nó sẽ khiến [Chiến Thần] nghĩ rằng bạn là người chưa từng trải sự đời."
Thời Dư: "..."
Cút đi! Cậu cứ tiếp tục ngủ đông của cậu đi!
Chương 30
Tiêu đề: Em vừa mới nhớ, anh còn thiếu em một khoản nợ
Tạ Dữ Nghiên nhìn khuôn mặt tràn đầy tức giận của Thời Dư thì nhịn không được mà cười ra tiếng: "Xem ra anh đoán không sai, mã hóa rất đơn giản."
Hai vị tiến sĩ đều là người sợ phiền phức, thay vì sử dụng những hệ thống mã hóa phức tạp, không bằng cứ xài hệ thống nhận dạng, chỉ cần người điều khiển không có ở đây, cho dù kẻ bẻ khóa giỏi đến đâu cũng không thể giải mã bí mật của con chip.
Lúc tiến sĩ Thời Tắc giao [Chiến Thần] cho Thời Dư chắc chắn vì ông xem cô là người đáng tin cậy nhất và cũng chỉ có cô có khả năng mở khóa hệ thống mã hóa lõi của [Chiến Thần].
[Chiến Thần] vẫn vô sỉ như mọi khi, Thời Dư rất muốn đấm cho nó một cái, nhưng đáng tiếc nó là một AI giả lập, suy nghĩ muốn đấm cũng chỉ có thể giữ trong lòng.
Cuối cùng Lan Lạc cũng đã chật vật bò được ra khỏi túi của Thời Dư, anh ta bay đến chỗ hình chiếu mô phỏng [Chiến Thần], có lẽ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất nhanh hai người đã quen thân.
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Thời Dư không muốn nói chuyện với [Chiến Thần], cảm giác mất mát đè nén trong lòng giờ khắc này đã được quét sạch.
"Titan xanh lần trước anh đưa em đâu rồi?" Tạ Dữ Nghiên vừa kiểm tra dữ liệu lõi thật sự của [Chiến Thần] vừa nói.
Thời Dư chỉ vào nhẫn cơ giáp mà khi nãy anh đặt trên bàn: "Em sợ cất vào túi không gian không cẩn thận sẽ bị phát hiện nên em cất nó vào nhẫn cơ giáp [Chiến Thần]."
Titan xanh là vật liệu cao cấp để chế tạo cơ giáp, bột Lithium và tuyết ngân không thể so được với nó, nếu phải phân cấp bậc, titan xanh là vật liệu cực kỳ quý hiếm.
Chỉ có cô mở được nhẫn cơ giáp [Chiến Thần], chắc chắn nó là nơi an toàn nhất.
Tạ Dữ Nghiên gật đầu: "[Chiến Thần] sẽ lại sát cánh cùng em chiến đấu."
Đây là lời của anh dành cho cô.
Thời Dư không nghi ngờ lời nói của anh, cô gật đầu thật mạnh.
Lúc đầu khi mới nhận [Chiến Thần], cô cảm thấy nó mang lại rất nhiều rắc rối, nhưng đã kề vai sát cánh cùng nhau đã lâu, mối quan hệ giữa cô và nó đã không còn đơn giản chỉ là quan hệ giữa cơ giáp và người điều khiển.
Tay Tạ Dữ Nghiên vẫn tiếp tục nhảy múa trên bàn phím ảo, sau vài phút anh nói: "Hệ thống của [Chiến Thần] rất phức tạp, anh sợ rằng không thể sửa chữa nó trong thời gian ngắn, anh —"
"Tích tích!" Tạ Dữ Nghiên vừa nói được nửa câu thì trí não đã vang lên âm thanh thông báo.
Yêu cầu liên lạc từ Tạ Lập Khâm.
Anh dừng hành động đang làm lại, do dự vài giây rồi mới kết nối liên lạc.
Thời Dư dùng ánh mắt hỏi anh có cần cô tránh mặt đi không, Tạ Dữ Nghiên lắc đầu với cô.
Hiện tại Tạ Lập Khâm đã hoàn toàn tiếp quản tiền tuyến nơi Quân đoàn thứ hai đóng quân trước đó, Căn cứ Torisaka cũng nằm trong tổng kế hoạch của ông. Cuộc chiến giữa Liên Bang và Đế quốc Caslan cũng đã phân thắng bại, nếu phải nói chịu tổn thất, Liên Bang mất một vị nguyên soái, cũng coi tương đối thê thảm.
"Cha." Giọng Tạ Dữ Nghiên tỉnh táo mà lạnh lùng.
Bây giờ anh và Tạ Lập Khâm đều là nguyên soái Liên Bang, không có mối quan hệ giữa cấp trên cấp dưới, cũng không phải chịu sự quản lý và hạn chế từ ông.
"Ta đã biết chuyện của Tinh hệ Lirvia, ngươi, quá ngu xuẩn!" Lời quát lớn khiển trách vô cùng rõ ràng thốt ra không để đương sự kịp phản ứng, nhưng Thời Dư lại nhíu mày.
Thành thật mà nói, ngay bây giờ cô thật sự muốn đè đánh Tạ Lập Khâm.
Tạ Dữ Nghiên dường như đã quen với hình thức ở chung như thế này, anh rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm của bản thân, mà quả thật lần này đã sơ sẩy mới dẫn đến việc [Chiến Thần] bị hủy.
Lẽ ra anh phải sớm đoán được đối phương tính toán tỉ mỉ như vậy ắt hẳn sẽ chuẩn bị trước đường rút.
Tạ Lập Khâm cũng không tiếp tục níu lấy chủ đề này không tha, ông thông qua kết nối liên lạc nhìn chằm chằm Tạ Dữ Nghiên hồi lâu mới nói: "Thời gian sắp tới đây con cứ đóng quân tại căn cứ Lirvia, không bao lâu nữa, tân nguyên thủ Tây Tạp Na của Cộng hòa Tobias sẽ đến căn cứ Lirvia để ký hiệp ước hòa bình với Liên Bang.
Sau khi Cộng hòa Tobias trải qua sự kiện Tinh hệ Thủ Đô Tinh nổ tung, người dân ở đó lâm vào tình trạng vô cùng chán nản, Hải Lặc Tư bị Tạ Dữ Nghiên đích thân hành quyết, Tây Tạp Na không ngoài dự đoán đã trở thành tân nguyên thủ của Cộng hòa Tobias.
Chương 31
Sau khi hai quốc gia đình chiến, Cộng hòa Tobias luôn muốn đàm phán ký hiệp ước hòa bình với Liên Bang.
Tuy nhiên, từ trước đến nay quốc gia bại trận không được quyền lên tiếng, Tạ Lập Khâm lại vô cùng mạnh, cự tuyệt trả lại Tinh hệ Lẫm Đông Tinh và căn cứ Brooks, đồng thời yêu cầu Cộng hòa Tobias bồi thường chiến tranh.
Yêu cầu hống hách như thế đương nhiên Cộng hòa Tobias không muốn đồng ý, nhưng hiện tại bọn họ không còn con đường nào để đi nữa.
Những gì Liên Bang làm với Cộng hòa Tobias cũng giống như những gì Cộng hòa Tobias đã làm với Liên Bang vào một trăm năm trước.
Trong vũ trụ, một khi lên bàn đàm phán chiến tranh giữa các quốc gia không có ai đúng ai sai, chỉ là đến lập trường của mỗi bên.
Tạ Dữ Nghiên cũng biết chuyện Liên Bang sẽ ký hiệp ước với Cộng hòa Tobias cho nên vẫn luôn đóng quân ở căn cứ Lirvia.
Sau khi trở thành nguyên soái, Căn cứ Lirvia trở thành khu vực thuộc quyền quản lý của Tạ Dữ Nghiên.
Bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của anh, Tạ Lập Khâm dựa lưng vào ghế, rút đi thái độ ra lệnh, giọng điệu dịu đi một chút: "Ta có gửi cho con một vật, hiện tại sắp đến Căn cứ Lirvia, nhớ đi nhận."
"Còn có, mặc dù [Chiến Thần] đã bị hủy, Thời Dư cũng không đồ vô dụng chỉ dựa vào cơ giáp, con cũng đã tới tuổi nên lập gia đình rồi, ta thấy nó —"
"Cha!" Tạ Lập Khâm còn chưa nói xong đã bị Tạ Dữ Nghiên cắt ngang.
Thời Dư đang ngồi nghe lén kế bên cạnh chớp chớp mắt, một phát bắt lấy nhóc con đang bay vòng vòng trước mặt cô, rất muốn biết biểu tình của Tạ Lập Khâm bên kia đầu máy.
Cô trộm nhìn anh đẹp trai, phát hiện anh bối rối chắp tay sau lưng, tốc độ nói tăng nhanh: "Cha, con còn có việc, con sẽ liên lạc lại với cha sau."
Nói xong, anh lập tức cúp máy, không quan tâm Tạ Lập Khâm bên kia đầu dây phản ứng ra sao.
Vừa cúp máy, Tạ Dữ Nghiên liền bắt gặp ánh mắt của Thời Dư, anh cảm thấy trên mặt truyền đến một nguồn nhiệt, mất tự nhiên nói: "Cha anh nói có gửi đồ cho anh, chúng ta đi qua đó lấy trước đi, anh sẽ xử lý dữ liệu của [Chiến Thần] sau."
Thời Dư gật đầu, thả Lan Lạc đang lăn lộn trong tay ra, ánh mắt cô hoàn toàn bị gương mặt đỏ ửng của anh hấp dẫn, khẽ liếm khóe miệng: "Thật ra, em cũng đã đến tuổi lập gia đình – ưm!"
Thời Dư còn chưa nói xong đã bị che miệng, ngón tay chạm vào gò má cô không còn lạnh như băng giống như hồi nãy mà đã hơi cong lên, bốc lên khí nóng.
Khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn, Thời Dư có thể ngửi được mùi hương giống nhau của anh và Lan Lạc.
Hmm... Cái này có được coi là phoremone không?
Thật ngọt ngào!
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Giọng nói ôn nhu nhưng mất đi vẻ bình tĩnh như thường ngày mà lại mang chút vội vàng.
Thời Dư lấy tay níu anh đẹp trai đang vội vàng chạy trốn kia lại, tay còn lại vươn ra tóm lấy Lan Lạc đang bay bên cạnh nhét vào túi, không cho phép anh ta từ chối.
Tạ Dữ Nghiên bị cô kéo loạng choạng, thoáng vịn tường, Thời Dư nghiêng người từ bên cạnh đi ra chặn trước mặt anh, cười nói: "Em vừa mới nhớ, anh còn thiếu em một khoản nợ."
Cô nở một nụ cười không đứng đắn, khiến người khác nhìn mà bối rối.
Tạ Dữ Nghiên cụp mắt xuống nói: "Em muốn giải quyết nợ gì?"
Thời Dư nâng một tay chống bên hông anh, kiểu tiếp xúc yếu thế hơn khiến anh có chút không thích ứng được, mùi bồ kết trên người cô nhẹ quấn quanh hơi thở anh, mùi hương rất sạch sẽ dễ chịu.
Thời Dư cong ngón tay gõ nhẹ lên tường phát ra tiếng cộc cộc nho nhỏ, cười như không cười nói: "Lần trước nhân lúc em không để ý anh đã đánh ngất em, ném em về Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang, anh nói thử xem, em còn chưa tính sổ chuyện này đúng không?"
Tạ Dữ Nghiên ngừng thở, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt lại càng không dễ chịu.
Cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc, môi cũng khô, qua mấy giây mới nói: "Tình huống lúc ấy rất nguy cấp, anh không thể em cùng anh — ưm!"
Một nụ hôn bất ngờ khiến Tạ Dữ Nghiên hơi mở to mắt, nhưng cô gái đang thân mật với anh lại nháy mắt, hơi nhón chân, không nói một lời ôm lấy cổ anh, cắn lên bờ môi anh.
Thời điểm răng môi quấn quýt, anh nghe cô nói lầm bầm: "Người cần được bảo vệ là ai, anh không biết sao?"
Đột nhiên, Tạ Dữ Nghiên nhắm mắt lại và ôm chặt eo cô.
Vẫn như mọi khi thôi, anh không có biện pháp với cô.
Thời Dư bị người xoay ngược đổi khách làm chủ thì tức giận mở to mắt, lại phát ra một tiếng cười khẽ: "Anh là phó quan, em là chỉ huy."
Chương 32
Tiêu đề: Đã lâu không gặp, Y1121
Ôn Mâu, phó chỉ huy mới được thăng chức của quân đoàn Tài Quyết, cảm thấy Nguyên soái và Thiếu tướng Thời hôm nay rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, anh ta đành gãi đầu tiếp tục báo cáo công việc.
Sau khi báo cáo công việc xong và ra khỏi phòng chỉ huy, anh ấy mới phát hiện ra có chỗ nào không đúng.
Tất cả thành viên cốt cán trong quân đoàn Tài Quyết đều biết sức khỏe của Nguyên soái không tốt lắm, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng hôm nay lại khác, trên má đã có chút hồng hào, môi hơi đỏ, giống như vừa uống thuốc đại bổ.
Khụ khụ khụ! Mặc dù miêu tả như này không đúng lắm, nhưng lại rất phù hợp.
Ôn Mâu xoa cằm tự hỏi, có phải mấy ngày nay Nguyên soái không cần nghiên cứu chiến thuật chỉ lo nghỉ ngơi nên mới có trạng thái tốt như vậy.
Nhưng mà, tại sao Thiếu tướng Thời cũng như uống thuốc bổ vậy?
Anh còn nhớ lúc cơ giáp của thiếu tướng Thời gặp phải sự cố, sắc mặt cô ấy xấu đến mức giống như chết cha chết mẹ, người trong quân đoàn cả tháng không ai dám nói chuyện với cô, đánh giá hàng tuần thì đối xử với người mới càng tàn nhẫn.
Ôn Mâu suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, đành phải từ bỏ, anh ấy còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ tiếp tục suy nghĩ.
Ngay sau khi Ôn Mâu rời đi, Thời Dư liền nằm xuống ghế sofa, cắn một ống dinh dưỡng, Lan Lạc, người vừa bị buộc phải trốn, tiến tới đấm cô một cái thật mạnh, tức giận muốn vò tóc cô thành ổ gà.
Tâm trạng Thời Dư đang tốt không thèm quan tâm đến cậu ta, chỉ để cậu trút giận vì chuyện cô nhét cậu ta vào túi.
Thấy hai người lại tiếp tục đánh nhau, Tạ Dữ Nghiên không khỏi vuốt trán, xử lý xong văn kiện cuối cùng, anh đứng dậy nói: "Đi thôi, đồ của cha anh gửi đến đã tới rồi."
Thời Dư lập tức bật người đứng dậy từ trên ghế sô pha, chỉnh lại quân phục trên người, túm lấy thằng nhóc đang phá đầu cô ném cho anh đẹp trai, sau đó chải lại tóc, duyên dáng bước ra khỏi phòng chỉ huy.
Tạ Dữ Nghiên đi theo sau, nhìn bước chân uyển chuyển của cô, thấp giọng dỗ dành Lan Lạc để cậu ta ngoan ngoãn rồi cho vào túi, đuổi theo cô ra ngoài.
Anh vừa mới ra khỏi phòng chỉ huy, tiếng còi báo động của Tài Quyết liền vang lên chói tai, Thời Dư quay về bên cạnh anh, Tạ Dữ Nghiên lập tức mở trí não, trong não lập tức hiện ra một tin tức khẩn cấp: "Nguyên soái, một cơ giáp không xác định đã xuất hiện gần pháo đài, hạm đội do Nguyên soái phái đến đang bị tấn công!"
Cùng với truyền tin còn có hình ảnh.
Chúng là hai phi thuyền tinh tế, một chiếc mang biểu tượng của Nguyên soái Tạ Lập Khâm, chiếc còn lại không có biểu tượng, nhưng nó lại là tàu chiến được chế tạo theo thông số kỹ thuật của quân đội Liên Bang.
Nhìn thấy cơ giáp mô phỏng quen thuộc, Thời Dư híp mắt: "Em còn lo lắng không biết tìm chúng ở chỗ nào, không ngờ bọn chúng còn dám đưa mình tới cửa!"
"Đến cũng đến rồi, thế thì không thể dễ dàng rời đi được!"
Sau khi Thời Dư nói xong, cô lấy Lan Lạc từ trong túi của Tạ Dữ Nghiên ra nói: "Em giao nó cho anh, đừng để thằng nhóc chạy lung tung."
Hai tay Lan Lạc ôm ngực, hướng mông về phía cô, hất cằm kiêu ngạo.
Thời Dư nhét vật nhỏ này trở lại trong tay anh đẹp trai, nói: "Không biết cha anh muốn đem đồ gì đến, nhưng những người đó đột nhiên tập kích chiến hạm của phó chỉ huy quân đoàn Văn thì nhất định là muốn lấy thứ trong tay ông ấy. "
Mắt thấy cô sắp đi, Tạ Dữ Nghiên đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, nói: "Có lẽ là cơ giáp."
"Cơ giáp?" Thời Dư nhướng mày.
Tạ Dữ Nghiên gật đầu nói: "Không sai, nếu suy đoán của anh là chính xác, cơ giáp mà cha anh ra lệnh phát triển đã chế tạo xong rồi, em cứ đi tới đó trước, lát nữa anh sẽ liên lạc với em, nếu như không liên lạc được, em cứ trực tiếp đi tìm phó chỉ huy quân đoàn Văn."
Thời Dư không do dự gật đầu, lấy tốc độ nhanh nhất đi đến bến cảng.
Sau khi 【Chiến Thần】 bị hư hại, cô đã được cấp thêm một cơ giáp, mặc dù tính năng của nó không tốt bằng Chiến Thần, nhưng cũng mạnh hơn cơ giáp bình thường rất nhiều lần.
Cô điều khiển một cơ giáp màu đỏ sậm, nhanh chóng biến thành một tia sáng bay ra khỏi cảng, cùng lúc đó, đội quân của quân đoàn Tài Quyết cũng đang bắt đầu hành động.
Đám tấn công cách Pháo đài Lirvia không xa, thì có lẽ bọn họ muốn đánh nhanh thắng nhanh, hoặc có thể có con át chủ bài.
Phó chỉ huy quân đoàn Văn không ngờ rằng có người dám tấn công gần pháo đài Lirvia như vậy, anh ta bất ngờ không kịp đề phòng khiến đội hình hoàn toàn bị phá vỡ. Chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của anh còn nhiều hơn số bánh ngọt mà Thời Dư từng ăn, rất nhanh anh ta đã điều chỉnh lại được trạng thái thường ngày, đánh nhau với chiến hạm bí ẩn rất khó phân thắng bại.
Đột nhiên, một chiếc cơ giáp màu trắng bay ra từ trong chiến hạm thần bí với tốc độ cực nhanh, thiết kế của nó cũng có bóng dáng của "Chiến thần", nhưng hiển nhiên, cơ giáp màu trắng này có phong cách riêng, không giống những cơ giáp khác chỉ biết bắt chước một cách mù quáng.
Thời Dư cười lạnh một tiếng, mở kênh cộng đồng ra: "Y1121 của quân đoàn Tài Quyết tới đây hỗ trợ!"
Cơ giáp màu trắng lao thẳng về phía Thời Dư, có thể thấy người điều khiển nó rất tự tin.
Ngu ngốc!
Thời Dư phun ra hai từ, chém hai thanh kiếm về phía cơ giáp màu trắng với tốc độ cực nhanh, nhưng sau khi đánh nhau vài chiêu cô liền phát hiện cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Cô tiếp tục mở kênh công cộng ra nói: "Anh mặt nạ, thì ra là anh! Anh trở về từ Đế quốc Caslan lúc nào thế?"
Giọng điệu và lời nói của Thời Dư như đang chào hỏi một người quen cũ, nhưng khuôn mặt của người trong khoang điều khiển cơ giáp màu trắng lại không có chút thay đổi nào, chỉ là tốc độ của cơ giáp đột nhiên tăng lên.
"Tôi thật sự rất tò mò. Mặc dù chủ nhân của anh sợ ra ngoài gặp người, nhưng anh ta vẫn có bản lĩnh. Anh ta không chỉ làm Liên bang và Cộng hòa Tobias rối loạn, mà còn gián tiếp tính kế Kain? Có bản lĩnh làm thì phải có bản lĩnh nhận chứ, sao cứ trốn chui trốn lủi như con chuột cống thế?"
Cảm thấy sức mạnh của cơ giáp màu trắng ngày càng mạnh, khóe miệng của Thời Dư nhếch lên: "Sao nào? Anh dám làm, mà lại không dám để cho người ta nói sao? Anh đúng thật là một con chó trung thành!"
Không phải Thời Dư không biết chửi người, cũng không phải cô không biết nói những lời ác ý, chỉ là đa số thời điểm cô đều không thích dùng lời nói làm tổn thương người khác, nhưng tên kia rõ ràng không đáng để làm người.
Hai thanh kiếm ánh sáng đụng vào nhau, xoẹt xoẹt vài tiếng, tia lửa điện được phát ra, nếu cả hai chỉ cần không cẩn thận một chút, thì sẽ bị bắt lửa rồi ***.
Có lẽ Thời Dư nói câu nào thì câu đó đều chạm đến nỗi đau của đối phương, một giọng nói máy móc và khó chịu từ kênh công cộng truyền đến: "Cô thực sự giống như một con gián, đánh mãi cũng không chết."
Chương 33
Tiêu đề: Đã lâu không gặp, Y1121
"Thật là ngại quá, biệt danh của tôi là Tiểu Cường( gián), tôi nói cho anh biết một bí mật, thật ra tôi đã sống mấy ngàn năm rồi, muốn tôi chết thì mấy người cũng phải chết trước đã ha ha ha..."
Thời Dư vừa nói vừa cười, không hề đứng đắn nói: "Xem ra lần này đến lượt anh rồi."
Hai thanh kiếm lại va chạm vào nhau thêm một lần nữa, Thời Dư nheo mắt, hai tay đồng thời dùng lực, cô bắn ra hạt ánh sáng được tích tụ ở eo của cơ giáp. Kỹ thuật của người điều khiển cơ giáp màu trắng không biết cao được bao nhiêu, hắn hơi nghiêng sang một bên, tránh hạt ánh sáng mà Thời Dư bắn ra.
"Cô cũng chỉ đến thế mà thôi!" Âm thanh máy móc vang lên dường như đang đè nén cảm xúc nào đó, rất nhanh hắn lại cười khẽ: "Không còn [Chiến Thần] thì cô được tính cái gì?"
"Tính là cha anh đi!" Thời Dư không chút khách khí trả lời, sau đó nói: "Cha anh dạy anh làm người, nhất định phải học cho kỹ, đừng chớp mắt!"
Cơ giáp màu đỏ sẫm hơi nghiêng sang một bên, nhưng cơ màu trắng đã dự đoán được đường né tránh của nó, vai phải bị kiếm ánh sáng đánh trúng, trong nháy mắt một lỗ hổng đã xuất hiện, sắc mặt Thời Dư không thay đổi, cô điều khiển cơ giáp nghiêng sang một bên, bị ép lộ phần lưng cho cơ giáp trắng.
Người điều khiển cơ giáp màu trắng khinh thường nói: "Ai dạy ai làm người cơ?"
Anh ta vừa dứt lời, kiếm ánh sáng đã đâm xuyên qua bụng cơ giáp.
"Đương nhiên là cha anh dạy anh làm người rồi!" Thời Dư không chút khách khí nói, kiếm ánh sáng trong tay đột nhiên biến mất, sau đó nó lao ra từ một hướng khác, cơ giáp màu đỏ sậm khẽ cúi người, ống phản lực được kích hoạt hoàn toàn, cả cơ giáp lập tức thay đổi phương hướng, kiếm ánh sáng đâm vào xương bả vai của cơ giáp trắng.
Cô cố tình để lộ ra sơ hở của mình!
Thời Dư không ngừng tấn công không để ý đến kiếm ánh sáng trước mặt mà chỉ một lòng muốn tiễn người điều khiển cơ giáp trắng này đến gặp diêm vương ngay lập tức.
Nhưng hết lần này tới lần khác vào đúng lúc này, thì có cơ giáp màu đen trắng từ trong chiến hạm bay ra, tấn công về phía Thời Dư.
Thời Dư không có ý định liều chết với cơ giáp trắng, nên đá anh ta đi.
Cô đang định tiếp tục tấn công lần nữa, thì nhận được tin nhắn của Tạ Dữ Nghiên: "Đến chiến hạm lấy cơ giáp của em trước."
Thật sự là cơ giáp.
Thời Dư không do dự bay dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía chiến hạm của phó chỉ huy quân đoàn trưởng.
Văn Chính đã liên lạc với Tạ Dữ Nghiên từ trước, ngay lập tức bắt đầu tiếp nhận cơ giáp của Thời Dư.
Cơ giáp màu trắng và có giáp màu trắng đen muốn đuổi theo, nhưng khi thấy đội quân của Tài Quyết đến, chúng có muốn đuổi theo cũng không được.
Văn Chính tạm thời quyền chỉ huy giao lại cho phụ tá, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến cửa khoang.
Văn Chính trông còn rất trẻ, nhưng ông chỉ kém Tạ Lập Khâm vài tuổi, cả hai đều là cáo già.
Thời Dư đã từng thấy người này bên cạnh Tạ Lập Khâm, cô lập tức chào kiểu quân đội với ông ấy, ông cũng chào lại rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ và đưa cho Thời Dư: "Đây là cơ giáp mà nguyên soái đưa cho cô, xin hãy lập tức tiến hành ràng buộc với nhẫn cơ giáp, còn cái này cho Nhị nguyên soái."
Thời Dư gật đầu, Văn Chính là phó chỉ huy quân đoàn trưởng của Tạ Lập Khâm, quân hàm thượng tướng, cơ giáp mà Tạ Lập Khâm phải phái ông ta đến đưa chỉ sợ là không đơn giản.
Trong chiếc hộp có hai chiếc nhẫn bạc, đều được khắc biểu tượng vật tổ của Tài Quyết.
Văn Chính không giải thích quá nhiều, Thời Dư cũng không đặt câu hỏi.
Ông chỉ vào chiếc nhẫn cơ giáp mảnh khảnh hơn: "Cái này cho cô."
Thời Dư cầm chiếc nhẫn cơ giáp lên, định đeo vào ngón trỏ tay phải, nhưng cô dừng lại một chút, rồi đưa nó về phía ngón trỏ tay trái, chiếc nhẫn cơ giáp phát ra ánh sáng màu xanh nhạt. Sau khi quét toàn bộ cơ thể cô, một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Nhận dạng chính xác, nhẫn cơ giáp đã được ràng buộc thành công, người điều khiển Thời Dư, [Thủ Hộ Giả] rất vinh dự được sát cánh cùng cô chiến đấu!"
Sau khi Văn Chính nhìn thấy chiếc nhẫn cơ giáp được liên kết thành công với Thời Dư, ông nghiêm túc chào kiểu quân đội rồi nói: "Tôi hy vọng cô có thể sử dụng tốt chiếc nhẫn cơ giáp này cũng đừng để nó rơi vào tay người khác."
Thời Dư không hiểu tại sao giọng điệu của ông lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, nhưng cô vẫn nghiêm túc gật đầu, dùng cách chào hỏi quân đội để đáp lại ông: "Thà hủy chứ không để mất!"
Văn Chính gật đầu.
Thời Dư lấy cơ giáp ra.
Cơ giáp màu xanh nhạt có thiết kế hình giọt nước, theo ánh sáng từ cửa khoang chiếu vào, các đốm sáng trên bề mặt cơ giáp sẽ di chuyển, cuối cùng tụ lại tại một điểm, tỏa sáng rực rỡ!
Thật xinh đẹp!
Thời Dư khẽ mở miệng: "Đây là. . . Làm bằng titan xanh?!"
Văn Chính gật đầu.
Đúng lúc này, chiến hạm bị chấn động kịch liệt, còn nghe rõ tiếng còi báo động, hiển nhiên đối phương thấy không cướp được, thì muốn trực tiếp phá hủy chiến hạm!
Thời Dư ngay lập tức bước vào buồng lái, hệ thống cơ giáp được kích hoạt, ánh sáng xanh nhạt quét qua người cô.
Thời Dư bỏ qua tất cả các chế độ khác, trực tiếp kích hoạt cơ giáp lao ra khỏi chiến hạm với tốc độ nhanh nhất.
Chương 34
Tiêu đề: Đã lâu không gặp, Y1121
Khi ánh sáng rực rỡ của Thủ Hộ Giả giáng xuống trong vũ trụ, tất cả các cơ giáp trong trận chiến đều lâm vào trạng thái đình trệ.
Bên trong chiến hạm thần bí, người con trai hơi híp mắt, mở ra kênh của đoàn đội nói: "Trở về."
Cơ giáp màu trắng dừng một chút, thấp giọng nói: "Đại nhân. . . "
"Tạ Lập Khâm thông minh hơn nhiều so với ta tưởng tượng."
Chỉ một câu nói, cơ giáp trắng đã ngừng chiến đấu chuẩn bị rút lui theo đoàn đội của mình.
Nhưng Thời Dư sao có thể để anh ta đi dễ dàng như vậy! Cô còn nhớ thù của Chiến Thần vẫn chưa báo!
Lại nói, đây là địa bàn của cô, há lại để cho những con chuột bẩn thỉu trong cống rãnh đi qua đi lại?
"Anh trai mặt nạ, tôi còn chưa đánh đủ? Anh chạy cái gì? Có bản lĩnh thì hủy thêm một cái cơ giáp của tôi nữa đi! Nếu như không hủy được thì cơ giáp kia quá rách nát rồi!"
Nói đến nhạo báng, cô không thua bất cứ kẻ nào.
Nhưng nếu có người kiểm soát thì cô không dễ chọc tức người đó được.
Nếu không có phản ứng, đừng trách cô không khách khí!
【 Thủ Hộ Giả】 cực kỳ nhanh, cảm giác này chỉ khi điều khiển 【Chiến Thần】 cô mới cảm nhận được.
Vẫn là cơ giáp tính năng cao dễ lái, tất nhiên điều này không có nghĩa là tính năng của cơ giáp của Quân đoàn Tài Quyết không cao, mà đây là khoảng cách giữa cơ giáp cao cấp và cơ giáp siêu cao cấp.
"Nếu đã đến đây! Vậy thì đừng hòng rời đi!" Giọng nói kiêu ngạo của Thời Dư vang lên trong kênh công cộng, cô cũng không đuổi theo những người khác, chỉ quấn quanh cơ giáp màu trắng.
Người điều khiển cơ giáp màu trắng rõ ràng không giống với những tấm bia đỡ đạn trước đó, giữ anh ta lại có thể không có ích đối với phe ta, nhưng đối với bọn chúng đây nhất định sẽ là một đả kích lớn.
Thời Dư lấy một khẩu súng bắn tỉa ra, chĩa về phía cơ giáp màu trắng đang tăng tốc, không chút do dự bắn nó.
Kỹ thuật bắn của cô vô cùng chính xác, đương nhiên lần này cũng không thất bại, tốc độ của cơ giáp màu trắng rất nhanh ngay cả radar cũng khó bắt được, nhưng lại bị Thời Dư bắn trúng đầu!
Đầu cơ giáp không phải là bộ phận chí mạng, nhưng nó là nơi liên kết linh lực của người điều khiển, đầu cơ giáp bị hư hại, người điều khiển cơ giáp màu trắng rõ ràng cũng bị tổn thương không nhỏ, Thời Dư đang định bắn thêm một phát thì cơ giáp màu trắng đen lại xuất hiện bên cạnh cơ giáp màu trắng, nó mở ra khiên ánh sáng màu đỏ nhạt, viên đạn bắn đến giống như cắm vào trong lá chắn, lập tức bị một tia lửa điện màu đỏ hóa giải.
Hay lắm, đối phương cũng đã nghiên cứu ra khiên ánh sáng?
Nếu một phát không bắn xuyên qua được khiên ánh sáng vậy thì bắn nhiều phát!
Vừa điều khiển động cơ tăng tốc, vừa bắn về hai cơ giáp phía trước, khả năng trúng chính xác đến mức khiến da đầu những người tham chiến đều tê dại.
Thấy Thời Dư còn muốn đuổi theo, Tạ Dữ Nghiên lập tức truyền tin: "Đừng đuổi theo, nghiêng người sang bên phải!"
Thời Dư không bao giờ làm trái lệnh của chỉ huy, cô nghiêng về phía bên phải theo lời của anh đẹp trai, gần như ngay giây tiếp theo khi cô nghiêng sang một bên, chùm tia laze đã được tích điện bùng nổ bắn phá cơ giáp phía trước.
Ngay tại thời điểm tia laze tiếp cận chiến hạm địch, cơ giáp của địch mở ra một tấm khiên ánh sáng màu đỏ ngăn cản tia laze, nhưng những nơi tia laze đi qua, cơ giáp này đến cơ giáp khác đều bị nghiền nát thành bụi vũ trụ.
Cũng vào lúc này, một cái hố không gian được mở ra phía trước cách chiến hạm địch không xa.
Lại để chúng chạy được rồi.
Sau khi kết thúc công việc, Thời Dư trở lại căn cứ của quân đoàn Tài Quyết, tất cả các cơ giáo của đã quay trở về điểm xuất phát.
Khi cô thu cơ giáp đi về phòng chỉ huy đúng lúc nhìn thấy Văn Chính từ trong đó đi ra, sau khi hai người chào nhau theo kiểu quân đội, Văn Chính rời đi, hình như ông ấy vẫn đang còn nhiệm vụ khác.
Khi Thời Dư bước vào phòng chỉ huy, cô nhìn thấy anh đẹp trai đang chạm vào chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón trỏ bên phải của mình rồi ngẩn người, cô bước đến gần hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Dữ Nghiên lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có gì."
Thấy anh không nói, Thời Dư cũng không hỏi nữa, cô đưa tay trái đang đeo nhẫn cơ giáp ra trước mặt anh đẹp trai, nói: "Tính năng của cơ giáp này không hề kém [Chiến thần] tí nào." Thậm chí ở nhiều mặt nó còn mạnh hơn.
Sau hơn hai mươi năm đổi mới công nghệ, khoảng cách giữa các cơ giáp khác và 【Chiến Thần】 đã được rút ngắn.
"Là titan xanh." Tạ Dữ Nghiên ngẩng đầu nói.
"Không phải titan xanh rất khó chiết xuất sao?" Thời Dư có chút nghi hoặc.
"Quả thật rất khó khăn, nhưng chỉ cần nguyện ý tiêu hao nhân lực, vật lực, khó khăn cỡ nào cũng có thể chiết xuất ra. Cha anh đã đào ra toàn bộ khoáng thạch của Lẫm Đông Tinh."
Hả!
Thời Dư trợn tròn mắt.
Khoa trương như vậy sao?
Tạ Dữ Nghiên gật đầu khẳng định: "Ngay từ đầu cha đã yêu cầu anh đoạt được Lẫm Đông Tinh, bởi vì Lẫm Đông Tinh có thể chiết xuất một lượng nhỏ titan xanh."
Sau khi anh đoạt được Lẫm Đông Tinh, Tạ Lập Khâm lập tức cử người đóng quân ở đó, ngày đêm khai thác titan xanh, sau ba năm trôi qua, Lẫm Đông Tinh gần như bị khoét rỗng, tiêu hao vô số nhân lực và vật lực.
Tạ Dữ Nghiên thực sự không ngờ Tạ Lập Khâm sẽ đưa hai cơ giáp này cho anh và Thời Dư.
Trước đây Tạ Lập Khâm muốn có được 【Chiến Thần】, nhưng 【Chiến Thần】 đã bị ràng buộc với người điều khiển cơ giáp, trừ khi người điều khiển tự nguyện giao quyền điều khiển cơ giáp, nếu không những người khác hoàn toàn không thể sử dụng 【Chiến Thần】.
Đó là lý do tại sao Tạ Dữ Nghiên có thể khiến Tạ Lập Khâm không còn bị ám ảnh bởi [Chiến Thần] nữa, anh đổi Lẫm Đông Tinh để làm cha anh buông bỏ.
Tạ Lập Khâm có tài liệu nghiên cứu và phát triển của 【Chiến Thần】 trong tay, nhưng phần cốt lõi nhất đã bị Thời Dư phá hủy, nếu không ông ấy sẽ không thể tạo ra một 【Tài Quyết】 gần giống hệt như 【 Chiến thần】được.
Chương 35
Tiêu đề: Đã lâu không gặp, Y1121
Trong những năm qua, mặc dù Tạ Lập Khâm không thể mô phỏng hoàn hảo 【 Chiến thần】, nhưng ông ấy cũng đã tạo ra những bước đột phá khác trong nghiên cứu cơ giáp, 【 Tài Quyết Giả】 và 【Thủ Hộ Giả】 là minh chứng rõ ràng nhất.
Thời Dư khoanh tay, nhất thời có chút xúc động: "Em nhớ năm đó, anh sợ ông ấy sẽ đánh lén em, nên mới nói em lén lút sử dụng [Chiến thần], thế mà bây giờ ông ấy lại gửi cho em cơ giáp mình dày công nghiên cứu, nghĩ lại cũng thật buồn cười."
Nghĩ đến đây, Thời Dư lại ngưỡng mộ Tạ Lập Khâm, ông ấy co được giãn được, cũng không sợ cô còn nhớ thù cũ mà quay lưng lại với ông ấy.
Không, không, không, nói co được giãn được cũng không chính xác, trước đó không lâu cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tạ Lập Khâm với anh đẹp trai, lúc đó rõ ràng Tạ Lập Khâm đã lợi dụng anh đẹp trai để giết cô.
Nhưng Thời Dư biết, anh cũng không thể làm gì được cô.
"Em còn chưa có nhìn thấy cơ giáp của anh, hay chúng ta đến phòng huấn luyện xem một chút đi?" Thời Dư có chút kích động.
Tạ Dữ Nghiên gật đầu.
Tuy rằng không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng anh vẫn cần quen thuộc với cơ giáp, bởi vì không biết chính xác khi nào mới có thể sử dụng.
Khi họ đến phòng huấn luyện, Tạ Dữ Nghiên lấy 【Tài Quyết Giả】, Thời Dư cũng lấy 【Thủ Hộ Giả】ra, nhìn hai cơ giáp cực kỳ xinh đẹp trước mặt, cô khẽ chậc lưỡi.
[Thủ Hộ Giả] là cơ giáp cận chiến, còn [Tài Quyết Giả] là cơ giáp phòng thủ, thiết kế có chút khác biệt, nhưng hình dạng vẫn giống nhau khoảng 80% đến 90%.
Tạ Dữ Nghiên thực sự không có thiên phú trong việc điều khiển cơ giáp, [Tài Quyết] trong tay anh không phát huy được hết tác dụng, [Tài Quyết Giả] bây giờ cũng từ bỏ sức mạnh, để theo đuổi phòng thủ và tốc độ.
Thời Dư nhảy vào buồng lái của [Thủ Hộ Giả], muốn thử xem mai rùa của [Tài Quyết Giả] dày bao nhiêu.
Trước khi [Chiến Thần] được sửa chữa xong, cơ giáp này có lẽ sẽ là đồng đội của cô trong tương lai.
Lúc này, Thời Dư mới có thời gian để cẩn thận làm quen với [Tài Quyết Giả], [Thủ Hộ Giả] vẫn thiên về ý tưởng thiết kế của [Chiến Thần], thiên cả về về chương trình lẫn thiết kế.
Thời Dư sợ huấn luyện viên sẽ nạt một trận nếu cô bắn một khẩu súng thần công trực tiếp, nên cô trực tiếp cầm lấy thanh kiếm ánh sáng.
[Tài Quyết Giả] có tấm chắn trên bề mặt màu xanh lục, tương tự như tấm chắn ánh sáng màu xám, nhưng rõ ràng mạnh hơn tấm chắn ánh sáng màu xám nhiều, Thời Dư giơ kiếm ánh sáng lên chém tấm chắn ánh sáng màu xanh lá cây hàng trăm lần mà không có bất kỳ dấu hiệu nào tan rã, cô khá hài lòng với sức mạnh phòng thủ như vậy.
Hơn nữa, cô cũng phát hiện ra khi năng lượng do thanh kiếm mang theo tiêu tán trên bề mặt của tấm chắn ánh sáng màu lục, nó dường như bị tấm chắn ánh sáng hấp thụ lại và biến thành năng lượng của chính nó, từ đó cải thiện khả năng phòng thủ.
Người đã thiết kế và sản xuất hai cơ giáp rất lợi hại.
Sau khi thử xong một lượt hai người bọn họ đã gần như hoàn toàn nắm bắt được tính năng của hai cơ giáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro