Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 33

[Tobias vô địch: Các thí sinh của Đệ nhất Liên Bang thật lố bịch, không có tính cạnh tranh, thật cảm thấy xấu hổ khi tham gia cuộc thi Liên Minh Cơ Giáp]

Bình luận này vừa được gửi lên tinh võng đã bị vô số người của Đệ nhất Liên Bang trèo tường trả lời chế nhạo lại.

【Cá vô địch: Tobias của các ngươi có tính cạnh tranh cũng không biết đã bị loại từ lúc nào, giờ còn ở đây mà quan tâm đến Đệ nhất Liên Bang có cạnh tranh hay không 】

【 Thổi bay Đệ nhất Liên Bang: Này, tôi vốn muốn xem cá mặn cùng đội của Tobias đấu lại một lần nữa tại vòng tứ kết, nhưng đáng tiếc họ bị loại sớm quá!!】

Bình luận kia bị vô số người chế giễu, gây nên cuộc chiến giữa cư dân mạng hai nước, chiến nhau leo lên cả hot search tinh võng, về phần ai là người xấu hổ trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ.

Các thí sinh không có tâm tư quan tâm đến chuyện xảy ra trên tinh võng. Sau một trận chiến dài như vậy, mọi người vừa lên tàu vũ trụ đã lăn ra ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nằm la liệt khắp nơi khiến những người hướng dẫn đi qua cũng hốt hoảng, vội vàng để bác sĩ khám cho họ rồi đưa từng người về phòng ngủ.

Người dự thi ở đây 99% đều chưa từng ra chiến trường, kinh nghiệm huấn luyện cũng có hạn, chiến đấu trong vòng tám chín giờ đối với thân thể bọn họ gánh nặng không nhỏ, nếu không cẩn thận kiểm tra, kịp thời nghỉ ngơi, có khả năng sẽ gây ra vết thương không thể cứu vãn.

Khi Thời Dư ngủ, bầu trời đã tối đen, lúc tỉnh dậy cô còn không phân biệt được giờ là ngày hay đêm, thật lâu sau cô mới đứng dậy khỏi giường, mở trí não ra đã nhìn thấy vô số người gửi tin nhắn cho mình.

Cố Tiền Khiêm nói cậu ấy ở nhà ăn, hỏi cô thức dậy có muốn đi ăn cùng không.

Phong Hiểu và mấy người khác cũng gửi cho cô một tin nhắn hỏi xem đã tỉnh chưa, còn huấn luyện viên trưởng bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, không được lộn xộn.

Sau khi đọc tin của từng người xong, cô đói đến nỗi muốn kêu meo meo, liền lấy trong túi không gian ra một ống dinh dưỡng đổ vào bụng, nhưng vẫn cảm thấy thèm ăn nên mới đứng dậy đi nhà ăn tìm Cố Tiền Khiêm.

Khi đến nhà ăn, bên trong đã có rất nhiều người ngồi đó, cô thò đầu vào thấy Cố Tiền Khiêm đang vẫy tay với mình thì liền đi về phía cậu.

Bốn người đều ở đây, Thời Dư đang muốn gọi đồ ăn cho mình, Phong Hiểu đã đẩy một khay cơm dinh dưỡng đến trước mặt cô, trên trán cô lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: "Làm gì?"

"Ăn cơm dinh dưỡng, không được ăn mấy thứ linh tinh." Ngữ khí Phong Hiểu nghiêm túc.

Lạc Hạ Từ gật đầu tán thành: "Một bữa ăn dinh dưỡng vẫn tốt cho cơ thể hơn."

Chiến đấu tám chín tiếng đồng hồ đối với người điều khiển cơ giáp mà nói không phải là chuyện nhỏ, phải đề phòng cả sau lưng. Đến khi tên lửa đều dùng hết, mỗi người lại phải xách kiếm xông lên, cứ như vậy thân thể cùng tinh thần khó tránh khỏi bị tổn thương.

Những suất ăn dinh dưỡng như vậy được chuẩn bị đặc biệt cho các thí sinh tại nhà ăn.

Lựa chọn hàng đầu của Đệ nhất Liên Bang không chỉ là cuộc thi này, mà còn vì bảo vệ thân thể của các thí sinh.

Chính vì vậy, việc chiến đấu đến cùng để chiến thắng đã không còn cần thiết nữa, có một số việc còn quan trọng hơn cả thắng thua.

Thời Dư lại luôn dẫn đầu, mọi người đều biết cô rất mạnh mẽ, vì vậy họ tự nhiên càng chú trọng vào cô hơn, nên áp lực một mình phải đối mặt có lẽ còn nhiều hơn hàng chục người.

Thời Dư nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, lại thấy khay cơm trước mặt mọi người đều là cơm dinh dưỡng thì cô chỉ đành nuốt hết mấy lời phản bác vào bụng, ngoan ngoãn cầm thìa xúc một miếng cơm dinh dưỡng mà người thường nhìn cũng phát thèm vào miệng.

Nếu biết trước đến nhà ăn chỉ có thể ăn cơm dinh dưỡng, thì cô đã ở trong phòng uống ống dinh dưỡng từ lâu rồi.

Thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Lục Đông Ngôn quay đầu đi cố nén tiếng cười, lấy ra một miếng bánh nhỏ đưa cho cô, ý tứ an ủi vô cùng rõ ràng.

Ở cùng Thời Dư lâu như vậy, mọi người đều biết cách đối phó với cô, chỉ cần cho cô miếng bánh nhỏ, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.

Chương 35

Tiêu Đề: Kain ngồi trên ghế sô pha với con dao cắm ở ngực

Thời Dư bực bội liếc nhìn Lục Đông Ngôn, người chỉ lấy ra một miếng bánh nhỏ, Cố Tiền Khiêm thấy cô thực sự đáng thương, đành lấy ra một cái khác, hai cái bánh ghép lại với nhau vô cùng đáng yêu.

Dùng bữa được một nửa, mọi người nhận được thông báo từ huấn luyện viên trưởng, ngày mai các thí sinh của Đệ nhất Liên Bang sẽ tiến hành một cuộc kiểm tra toàn diện về thể chất.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt. Sau khi mọi người tham gia kiểm tra thể chất sẽ nhận được một phiếu đánh giá. Phiếu đánh giá của Thời Dư ghi hãy chú ý nghỉ ngơi. Vì lý do này, cô đắc ý mà xoa eo tỏ vẻ mấy ngày kế tiếp mình chắc chắn sẽ "nghỉ ngơi thật tốt"

Mọi người nghe câu "nghỉ ngơi thật tốt" đầy hùng hồn của cô, nhất thời không nói nên lời, có thể coi như cô đã tìm được lý do chính đáng để lười biếng.

Hai ngày sau khi kết thúc buổi kiểm tra thể chất, các đội tiến vào top tám cần phải đi tham gia lễ khai mạc, Kain sẽ công bố danh sách thăng cấp.

Bảng xếp hạng của vòng thứ ba đã được công bố ngay từ đầu, trên thực tế ai cũng biết đội nào sẽ lên hạng mà không cần công bố.

Tám đội xếp hàng ngay ngắn, quán quân, á quân, quý quân năm ngoái lần lượt ngồi theo thứ tự, trường Quân sự Đệ nhất Liên bang được sắp xếp để trở thành đội đầu tiên bước vào.

Khi Thời Dư đứng ở đầu hàng của trường quân đội Đệ nhất Liên Bang khi bước vào lễ, khán giả trong đấu trường lập tức kích động hò reo.

Tiếng hò reo cổ vũ cho Đệ nhất Liên Bang rất lớn, nhưng khi đội đế quốc Caslan bước vào, giọng nói hò reo của khán giả vang vọng nửa bầu trời, đứng giữa sân nghe thấy tiếng cổ vũ đinh tai nhức óc như vậy Thời Dư chỉ muốn bịp tai lại.

Nhưng may mắn cô vẫn kìm lại được, nếu bây giờ cô dám làm ra hành động đó, cô chắc chắn sẽ trở thành tiêu đề hot nhất ngày mai.

Kain vô cùng hài lòng với sự nhiệt tình của khán giả, nụ cười trên mặt ngày càng đậm, khi tiếng hoan hô gần như kết thúc, anh ta mới giơ tay ngăn lại, nói ra vài câu, sau đó tuyên bố danh sách thăng cấp trước đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vị trí đầu tiên là của Đệ nhất Liên Bang, vị trí thứ hai là Hợp chúng quốc Đa Duy, xếp vị trí thứ ba là một quốc gia đã kiên trì cố thủ.

Sau khi công bố năm đội được thăng cấp, Kain một lần nữa nói về tình hình hiện tại, đầu tiên là chúc mừng năm đội sau đó động viên quán quân, á quân và quý quân của năm ngoái, hy vọng họ có thể tiếp tục đạt được thành tích tốt trong năm nay.

Đồng thời, do trận thứ ba đã kết thúc sớm hơn 20 ngày đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đế quốc Caslan nên vòng tứ kết sẽ được tổ chức sau một tháng.

Đây thực sự là một tin tốt, lại có thể làm cá mặn thêm một tháng.

Lần này có một tháng nghỉ ngơi, cả khán giả lẫn thí sinh đều cực kỳ bình tĩnh, không biết có phải vẫn chưa hết chấn động sau trận đấu hay không nữa.

Thời gian công bố kết quả thăng cấp vô cùng ngắn ngủi, khi Kain từ trên đài cao rời đi, tất cả đội ngũ đều chỉnh tề xếp hàng đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đấu trường, Tư Trạch Nhĩ không rời đi cùng đội Đế quốc Caslan mà ở lại nói chuyện với một cô gái ở trong sân.

Thấy đội Đệ nhất Liên Bang chuẩn bị rời đi, anh ta ngừng nói, đi đến trước mặt Thời Dư cười: "Thời Dư, tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra lần trước, tôi đã cho cô một trải nghiệm không mấy tốt đẹp khi ở địa phận của tôi, vì vậy hôm nay tôi có vinh hạnh mời cô cùng tôi dùng bữa được không?"

Thành thật mà nói, với trải nghiệm cuối cùng và những suy đoán trước đó, ấn tượng của Thời Dư đối với Tư Trạch Nhĩ là hoàn toàn tiêu cực, không muốn tiếp xúc với anh ta chút nào.

Cô vừa định từ chối, Tư Trạch Nhĩ lại nói: "Tôi đã đặt chỗ ăn cơm, hoàng huynh cũng muốn gặp cô, cô hẳn không nên từ chối đâu?"

Anh ta cười nói thêm: "Tôi cũng mời những người từ các đội khác, để mọi người có thể làm quen với nhau trước trận đấu."

Tên này, chặn hết đường lui luôn rồi.

Những đội khác đều đi, nếu Đệ nhất Liên Bang không đi, chẳng những được coi là không nể mặt Tư Trạch Nhĩ, mà còn không nể mặt Kain, loại chuyện này bất cứ lúc nào cũng có thể liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Trong khi thời gian này luôn nhạy cảm và người dân hai nước không hề muốn động thủ, vì vậy đến cũng là một cách hay để nắm bắt tình hình, thu liễm một chút.

Thời Dư thận trọng không lập tức đồng ý, cũng không từ chối, mà nói rằng cô cần hỏi ý kiến huấn luyện viên trưởng, một bộ dạng "sinh viên ngoan không được tự ý ra ngoài."

Gặp phải loại lời mời này, huấn luyện viên trưởng cũng không thể tùy tiện từ chối, chỉ có thể dặn dò năm người cẩn thận đừng để người khác đặt bẫy.

Thời Dư và những người khác nghiêm túc viết ra những gì huấn luyện viên trưởng đã nói, còn lặp lại nó trước mặt anh ta, làm cho anh ta tức đến bật cười, chỉ đành vẫy tay với họ, ra hiệu họ nên đi sớm về sớm.

Chương 36

Tiêu Đề: Kain ngồi trên ghế sô pha với con dao cắm ở ngực

Tư Trạch Nhĩ rất nhiệt tình với họ, liên tục bày tỏ lời xin lỗi về những gì đã xảy ra lần trước, đồng thời mời Thời Dư và những người khác cùng đi đến khách sạn trên tàu bay của cậu ta.

Cậu ta liên tục nói với giọng điệu nhẹ nhàng, giữ tư thế hạ mình, Thời Dư đang nghĩ cách từ chối, thì đột nhiên nhìn thấy một người đi ra từ sân vườn, cô nói xin lỗi Tư Trạch Nhĩ trước, lon ton chạy đến để vỗ vai Tô Bí Nhĩ: "Anh Tô, tôi dẫn anh tới một chỗ tốt được không?"

Nói xong, cô cũng không quan tâm Tô Bí Nhĩ phản ứng như thế nào, mạnh mẽ kéo qua, trước ánh mắt đang không hiểu chuyện gì của hắn, cô nói: "Điện hạ Tư Trạch Nhĩ, không ngại thêm vài người cùng đi chứ, đúng không?"

Cố Tiền Khiêm và những người khác tiếp thu rất nhanh liền học theo kéo, mấy người của đội khác lại đây.

Trên mặt Tư Trạch Nhĩ vẫn nở nụ cười như cũ, biểu thị anh ta không để ý, vì vậy dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, anh ta mời mọi người lên tàu bay của mình.

Chuyện ở đây rất nhanh đã truyền đến tai Kain, cậu ta ngồi trong tàu bay, cụp mắt cười, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Cơn ngứa cổ kéo đến, cậu ta bắt đầu ho nhẹ, sau đó là khụ khụ ngày càng dữ dội, nữ trợ lý bên cạnh lập tức đưa khăn tay cho cậu ta, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Kain cầm lấy chiếc khăn tay, hai hàng lông mày hiện rõ sự mệt mỏi.

-

Hầu hết các quốc gia bị loại vẫn chưa rời khỏi Đế quốc Casalan, nhiều người đã hoàn toàn chuyển đổi từ thí sinh thành khán giả.

Tô Bí Nhĩ là khán giả "trung thành nhất" của Đệ nhất Liên Bang, anh ta rất lo lắng về việc Đệ nhất Liên Bang đã loại Cộng hòa Tobias, vì điều này mà hắn phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất đó là bị cách chức tổng tư lệnh của cộng hòa Tobias.

Chính anh ta là người đã xin tạm hoãn việc trừng phạt.

Tô Bí Nhĩ ngồi giữa một đám đội đã được tiến vào top tám, có vẻ có chút ngượng ngùng cùng không thoải mái, từ lông mày của anh ta dễ dàng nhìn ra hai loại cảm xúc này, nhưng những người khác đều ngầm làm bộ như không thấy.

Anh ta cắn chặt răng, nghe Tư Trạch Nhĩ cùng Thời Dư nói chuyện rôm rả, năm ngón tay hơi cong cong, tựa hồ muốn đấm người nhưng lại phải kiềm chế.

Lạc Hạ Từ bình tĩnh di chuyển khoé mắt của mình ra chỗ khác, giả vờ như không chú ý đến những chuyển động nhỏ và không thể nhận thấy của anh ta.

Mọi người trong tàu bay đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng đều cười nói tán gẫu, một lúc sau đã đến nơi.

Xuất hiện trước mặt mọi người là một khách sạn vô cùng sang trọng, lộng lẫy, đầy xa hoa. Theo lời giới thiệu của Tư Trạch Nhĩ, đây là khách sạn Hoàng gia Đế quốc Caslan, nơi chỉ dùng để chiêu đãi các thành viên trong hoàng tộc, những người có địa vị cao và khách nước ngoài.

Mọi người đi qua một hành lang dài rộng, đến sảnh tiệc dùng để chiêu đãi các vị khách quý. Trong sảnh đã bày sẵn mấy chiếc bàn dài, đã có rất nhiều người bên trong.

Thời Dư liếc mắt thấy đây đều là lực lượng nòng cốt của tất cả các đội bị loại chưa rời Đế quốc Caslan mà đều ở đây.

Tư Trạch Nhĩ mời khá nhiều người đến bữa tiệc này.

Có quá nhiều người, Tư Trạch Nhĩ không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thời Dư.

Cuối cùng họ cũng có được tự do, đi theo sự hướng dẫn của những người phục vụ đến chỗ ngồi mà Tư Trạch Nhĩ đã sắp xếp cho họ trước đó, đó là một chiếc bàn dài ở giữa, những thành viên lọt vào top tám đều đang ngồi trên chiếc bàn này.

Lại còn sắp xếp cho Tô Bí Nhĩ ngồi bên cạnh Thời Dư như ngầm coi anh ta là người của Đệ nhất Liên Bang.

Tô Bí Nhĩ không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt phiền muộn.

Cố Tiền Khiêm là người nhiệt tình nhất, cầm thực đơn, thì thầm hỏi Tô Bí Nhĩ món nào ngon? Tô Bí Nhĩ rõ ràng có tâm sự, lại còn phải ở trong trường hợp ngượng ngùng này, đành phải căng da đầu cùng cậu nói chuyện.

Hai đội tham gia từ hai quốc gia đang có chiến tranh lại ngồi với nhau, Cộng hòa Tobias vẫn bị Đệ nhất Liên Bang đánh gục, thù mới hận cũ của hai bên được hợp lại, nhìn vào chỉ thấy họ đang trò chuyện có vẻ khá vui vẻ, nào có thấy nửa điểm ghét nhau làm nhiều người không khỏi tò mò nhìn về phía này.

Một lúc sau, Kain từ bên ngoài đi vào, sự xuất hiện của anh ta khiến mọi người trong sảnh tiệc đều đứng dậy.

Kain mỉm cười với mọi người, bày tỏ rằng không cần phải trang trọng như vậy.

Anh ta chậm rãi bước vào từ bên ngoài sảnh tiệc, đi ngang qua bàn của Thời Dư.

Chỉ trong vài giây, Phong Hiểu hơi cau mày, nhưng nhanh chóng buông lỏng, Tư Trạch Nhĩ đang đứng ở phía trước tình cờ nhìn thấy cảnh này, nhưng vờ không để ý mà nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Kain ở đây cũng không nói quá lâu, sau khi nói vài câu để xích gần mối quan hệ, nhà hàng bắt đầu dọn đồ ăn, anh ta ngồi ở trước bàn dài, đồ ăn dọn lên trước, mọi người mới bắt đầu ăn.

Chương Sau 

Chương 37

Tiêu Đề: Kain ngồi trên ghế sô pha với con dao cắm ở ngực

Thời Dư nhìn chằm chằm vào đang đứng sau Kain là một nhóm vệ sĩ, cô lẩm bẩm trong lòng rằng anh ta đúng là thái tử khuôn phép của đế quốc.

Tư Trạch Nhĩ đang ngồi bên cạnh Kain, nhỏ giọng nói chuyện với anh ta, hai người có vẻ rất hợp nhau, tình anh em xem ra cũng khá tốt.

Kain ăn vài ngụm tượng trưng rồi xin phép đi trước, cho biết anh ta còn có công việc của chính phủ cần giải quyết, vì vậy không tiện ngồi lại lâu.

Mọi người lại đứng dậy tiễn anh ta đi, người chủ trì lại trở thành Tư Trạch Nhĩ.

Không có Kain ở đây, sự kiềm chế và hình thức của mọi người đã tiêu tan rất nhiều, một số người lần lượt rời đi.

Tô Bí Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Thời Dư: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, có thể ra ngoài một chút không?"

Đương nhiên là không rồi, Thời Dư kiên quyết lắc đầu, không hề nghĩ ngợi.

Tô Bí Nhĩ không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy, nhướng mày khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh: "Tôi đoán cô cũng chỉ có thế này thôi."

Thời Dư cắn một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, sau đó vươn tay hướng lối đi chỉ: "Đi thong thả không tiễn."

Cử chỉ dầu muối không ăn của cô khiến Tô Bí Nhĩ rất tức giận vì anh ta dường như còn không đáng để cô nói chuyện, vì vậy chỉ biết giậm chân rời đi.

Phong Hiểu và những người khác thậm chí không nhìn anh ta.

Sau hơn mười phút, Thời Dư đã ăn uống đủ, liền nói tạm biệt với Tư Trạch Nhĩ, cùng bốn người khác rời đi.

Tư Trạch Nhĩ mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.

Trước khi đi, Lạc Hạ Từ lấy một chai nước ngọt, mở nắp ra uống.

Khách sạn rất lớn, nếu rời đi nhất định phải đi qua một cái hành lang dài, trên hành lang có rất ít người đi lại.

Tư Trạch Nhĩ nói khách sạn rất lớn và anh ta sợ họ sẽ bị lạc, vì vậy anh ta đã nhờ một người phục vụ dẫn họ đi.

Thời Dư đau khổ nghĩ rằng chiếc bánh vừa rồi không ngon bằng bánh của cô, còn mạnh mẽ bày tỏ rằng cô sẽ ăn năm chiếc bánh khi quay về.

Phong Hiểu cười chế nhạo đẩy bốn ngón tay của cô cụp xuống, chỉ để lại một. Thời Dư không chịu nhượng bộ và giơ ba ngón tay lên, Lục Đông Ngôn lại đẩy ba ngón tay của cô trở lại, cô lập tức mở to mắt tức giận nói: "Các cậu đi quá xa rồi. Để tớ ăn một vài miếng bánh đâu có chết ai, có nhớ cậu còn nợ bao nhiêu không?"

Cố Tiền Khiêm không quan tâm và nói: "Tiếp tục ghi nợ đi."

Chấy nhiều không ngứa, nợ nhiều không ngập thân, bốn người bây giờ là lợn chết không sợ nước sôi.

Thời Dư tức giận bày tỏ ý muốn đánh nhau với cậu ta, ban đầu chỉ là để cho vui, nhưng lại vô tình làm đổ đồ uống mà Lạc Hạ Từ đang cầm trên tay.

Hai người đồng thời dừng lại, tiếp nhận ánh mắt tức giận của Lạc Hạ Từ ở phía sau thì đồng thời nở nụ cười hỏi người phục vụ phòng tắm ở đâu, sau đó đi theo.

Thời Dư cũng đi vào phòng tắm nữ, những người phục vụ đứng bảo vệ bên ngoài, chờ họ đi ra.

Mọi thứ vẫn bình thường, năm người rời khách sạn dưới sự dẫn dắt của phục vụ.

Khi họ ra ngoài, trời đã tối.

Lạc Hạ Từ duỗi tay nhìn về phía bầu trời sáng sủa của trạm không gian, nở một nụ cười: "Trăng đêm và gió lớn."

Năm người lên một chiếc tàu bay, cách khách sạn hoàng gia đế quốc Caslan ngày càng xa.

"Điện hạ, theo dõi một đường, không có vấn đề gì." Một thanh âm trầm đục vang lên.

Tư Trạch Nhĩ cầm ly rượu vang đỏ, đôi mắt xanh dần chuyển sang xanh đậm trong căn phòng mờ tối.

"Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch." Tư Trạch Nhĩ uống cạn rượu đỏ trong ly, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh bỉ.

Anh ta rời khỏi phòng và đi dọc theo hành lang dài đến một căn phòng khác.

Tốc độ của anh ta không nhanh, giống như đang thong thả đi dạo, khóe miệng mang theo ý cười, sắc mặt đã dịu đi, trên mặt hoàn toàn không có vẻ sắc bén cùng quyết đoán.

Căn phòng càng ngày càng gần, nụ cười trên mặt Tư Trạch Nhĩ không thay đổi, nhưng khóe mắt lại nhếch lên, nếu có một người ở đây, có thể dễ dàng thấy người này đang vui vẻ cả về thể chất lẫn tinh thần, vô cùng hạnh phúc giống như một người sắp đạt được mục đích.

Đi qua một góc, anh ta bỏ đi tất cả động tác cùng biểu cảm nhỏ nhất, đứng yên trước một gian phòng, chuyên chú sửa sang lại trang phục của mình, sau đó gõ cửa: "Hoàng huynh, là em Tư Trạch Nhĩ, em có chuyện muốn bàn với anh."

Cậu ta gõ cửa một lúc cũng không có phản hồi liền cảm thấy hơi kỳ lạ nên mở điện thoại bấm số liên lạc của Kain nhưng liên lạc không được kết nối.

Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Tư Trạch Nhĩ, cậu ta kích hoạt khung xương ngụy trang đá mạnh vào cánh cửa.

Âm thanh hốt hoảng phóng đại dường như ám chỉ ra điều gì đó.

Trong phòng nồng nặc mùi máu, vài xác chết xấu số ngã xuống, máu chảy ra từ họ, Kain ngồi trên ghế sô pha với con dao cắm ở ngực.

Chương 38

Tiêu Đề: Dùng cái chết của ta để cống hiến chút sức lực cuối cùng cho đế quốc

Sau khi Lạc Hạ Từ kiểm tra trong phòng không có vấn đề gì, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào "Thời Dư" đang nghiêm túc ăn bánh kem.

Không cần phải nói, cái vẻ ăn bánh ngọt này trông giống người thật đến mười phần.

Sau khi ăn no nê năm cái bánh ngọt xong, Lan Lạc kéo bộ tóc giả trên đầu xuống, mái tóc dài màu bạc xõa xuống mềm mại như tơ lụa, Phong Hiểu và những người khác nhìn nhau, hạ giọng dò hỏi: "Cậu . . . là ai?"

Tóc bạc rất giống Tạ Dữ Nghiên, thiếu niên cũng rất đẹp, nhưng hiển nhiên cả hai không phải cùng một người.

Thời Dư tìm được người như thế này ở chỗ nào vậy?

Lan Lạc không trả lời, chỉ lắc lắc mái tóc dài trong tay, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ, sau đó quay đầu nói: "Chờ cô ấy trở về, cô ấy sẽ giải thích với mọi người, bây giờ tôi có việc phải đi trước."

Trong căn phòng rộng rãi, đôi cánh màu vàng xinh đẹp và lộng lẫy nhô ra sau lưng thiếu niên, bốn người còn lại giống như đồ nhà quê chưa từng thấy thế giới, chỉ biết im lặng đứng nhìn.

Trong đôi mắt đờ đẫn của họ, đầu của đôi cánh vàng lướt qua không trung, một lỗ tròn màu đen từ từ xuất hiện và lớn dần lên, mở rộng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Đám người Lục Đông Ngôn nhìn thấy hang động được tạo bởi Trùng tộc tại Hải Lam Tinh thì lập tức khẩn trương như đang lâm vào đại dịch.

Lan Lạc làm như không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, có lẽ cậu cũng không thèm để ý, cậu bước từng bước vào lỗ đen rồi biến mất, lỗ đen nhanh chóng khép lại thành một cái khe, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

Bốn người hai mặt nhìn nhau, một lát sau, Phong Hiểu kêu lên: "Cậu ta. . . Chẳng lẽ là con bướm nhỏ lúc trước?"

Khi còn chiến đấu ở Thôi Tinh, Phong Hiểu và Tạ Dữ Nghiên đã từng nhìn thấy một con bướm vàng tỏ thái độ thân thiện với Thời Dư, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện khiến họ quên mất và cũng chưa từng nhắc lại lần nữa.

Lục Đông Ngôn cũng cau mày.

Lạc Hạ Từ và Cố Tiền Khiêm không hiểu có chuyện gì, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hai người nhất thời bối rối, bọn họ đã từng nhìn thấy mẫu vật bươm bướm, nhưng lại chưa từng nhìn thấy mẫu vật bươm bướm biến thành người, người đàn ông to lớn như vậy lại mọc ra một đôi cánh sau lưng, bọn họ khó mà không bị sốc.

Phong Hiểu kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trong phòng điều khiển trung tâm của pháo đài chiến đấu.

Trí não của Lạc Hạ Từ có thông báo, là tin nhắn của Thời Dư.

Cậu không thèm để ý kinh ngạc hay là con bướm nhỏ, lập tức mở trí não ra, nhìn thoáng qua tin nhắn của Thời Dư, ánh mắt âm trầm: "Đúng thật là một bữa tiệc Hồng Môn, Kain đã chết rồi."

*Hay còn gọi là Hồng Môn Yến: chỉ những bữa tiệc không có ý tốt, lấy danh nghĩa tiệc tùng để hãm hại người khác.

Nói xong, mười ngón tay của cậu nhảy múa trên trên bàn phím ảo, trên màn hình hiện ra một cột dữ liệu, cùng lúc đó các video giám sát lần lượt xuất hiện trên màn hình ảo, cậu nói: "Mọi thứ xung quanh đây đều nằm trong tầm kiểm soát."

Cậu ngẩng đầu nhìn đám bạn, ba người không chút do dự kích hoạt khung xương ngụy trang nhảy qua cửa sổ, mấy giây sau ngoài cửa sổ vang lên tiếng đánh nhau.

Một lúc sau, tất cả huấn luyện viên và học viên của Đệ nhất Liên Bang đều hoảng hốt, cùng lúc đó huấn luyện viên trưởng nhận được thông báo của Lạc Hạ Từ: "Huấn luyện viên, Thời Dư đã bị người ta bắt đi!"

Huấn luyện viên trưởng bị tiếng ồn làm cho giật mình, nghe thấy Lạc Hạ Từ nói như vậy, chiếc ấm trong tay ông rơi xuống đất, một tiếng cạch vang lên, ông ta hét lên: "Là ai bắt! Đi về hướng nào?"

Nói xong ông ta cũng kích hoạt khung xương ngụy trang, rồi nhảy qua cửa sổ.

Nơi cư trú của Đệ nhất Liên Bang đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Lạc Hạ Từ thấy huấn luyện viên trưởng lo lắng như vậy, thì chỉ biết lặng lẽ nói xin lỗi.

Kain đã chết, Đế quốc Caslan nhất định sẽ rơi vào khủng hoảng, nếu Thời Dư nhúng tay vào việc này thì mọi chuyện sẽ càng trở nên hỗn loạn hơn.

Hơn một giờ trước.

Chứng chỉ bác sĩ cao cấp của Phong Hiểu không phải là giả, cậu ấy rất có tài năng trong lĩnh vực y học, nếu không phải cha cậu ấy không tán thành việc cậu trở thành bác sĩ chuyên nghiệp, thì cậu cũng không gặp được Thời Dư và những người khác, có thể lúc này cậu còn đang ngồi trong trường y, làm một thiên tài y học.

Cậu ấy cũng rất nhạy cảm với các loại thuốc, khi Kain đi ngang qua, cậu ấy đã ngửi thấy mùi hương của một loại thuốc thường được sử dụng cho một căn bệnh hiếm gặp.

Với sự phát triển của y học trong thời đại này, ngoại trừ suy nhược gen thì những căn bệnh khó chữa trị có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hết lần này tới lần khác loại thuốc mà cậu ấy ngửi được lại dùng để điều trị bệnh nan y.

Sau đó, cậu ấy lặng lẽ quan sát bộ dáng của Kain, với khoảng cách quá xa thì cậu không nhìn rõ, nhưng nếu suy đoán dựa trên những hành vi của Kain, có thể nói khả năng mắc phải loại bệnh nan y đó là rất cao.

Phải biết rằng Hoàng đế của đế quốc Caslan cũng đã gần đi đến điểm cuối của cuộc đời, các quốc gia khác đều đoán xem khi nào thì ông ta sẽ chết vì bệnh, dù sao thì sự thay đổi chế độ của đế quốc Caslan cũng sẽ ảnh hưởng gián tiếp đến cục diện của vũ trụ.

Chương 39

Tiêu Đề: Dùng cái chết của ta để cống hiến chút sức lực cuối cùng cho đế quốc

Với tư cách là thái tử của Đế quốc Caslan, Kain có chính sách đối nội và đối ngoại tương đối ôn hòa, khá nhiều người cấp tiến không hài lòng với anh ta, nhưng anh ta rất xuất chúng, gần như có thể đè bẹp tất cả các hoàng tử khác.

Nếu phải nói, ở một mức độ nào đó thì chỉ có em trai cùng cha cùng mẹ là Tư Trạch Nhĩ mới có thể so sánh với anh ta, nhưng Tư Trạch Nhĩ mới trưởng thành, chưa có quyền tham gia chính trị và cũng có một mối quan hệ tốt đẹp với Kain.

Nhưng thật vi diệu.

Lần trước, sau khi năm người rời khỏi dinh thự của Tư Trạch Nhĩ, Lạc Hạ Từ lặng lẽ điều tra Tư Trạch Nhĩ, và phát hiện ra trong số những người cậu ta qua lại ở Học viện Quân sự Đế quốc, có một số người có quan hệ với những người theo phe cấp tiến.

Bản thân Tư Trạch Nhĩ lại là một người có đầy tham vọng, nên không thể chắc chắn trong lòng cậu ta có suy nghĩ khác hay không.

Thực ra bọn họ cũng không dám chắc bữa tiệc này là Hồng Môn Yến, nhưng vì đã có kinh nghiệm lần trước nên bọn họ phải đề phòng.

Vì vậy, sau khi Phong Hiểu nhận ra rằng Kain rất có khả năng mắc bệnh nan y, một số người đã cố tình đi vệ sinh sau khi họ rời đi.

Lạc Hạ Từ lặng lẽ đột nhập vào hệ thống giám sát của khách sạn, không ngờ thế mà phát hiện Kain không hề rời đi mà đến một phòng chờ của khách sạn.

Cùng lúc đó, sau khi họ rời khỏi nhà hàng, Tư Trạch Nhĩ cũng rời đi.

Điều kì lạ hơn là người phục vụ hướng dẫn họ lúc đó đã lặng lẽ gật đầu về phía màn hình.

Lạc Hạ Từ không dám điều tra quá sâu, vì sợ không cẩn thận bị người ta phát hiện, Thời Dư dứt khoát đưa ra quyết định ở lại khách sạn để xem Đế quốc Caslan muốn làm gì.

Nhưng cô lớn như vậy, làm sao nói ở lại thì có thể ở lại, người hầu bên ngoài cũng không thể lừa đi chỗ khác được, cô còn nói sẽ có người giúp cô rời khỏi chỗ này, bốn người bọn họ cũng không nghĩ ra, hết lần này tới lần khác hai bên chỉ cách nhau một bức tường.

Bên kia bức tường.

Thời Dư kiểm tra thấy không có ai trong phòng tắm, nhưng cũng không chắc chắn có đồ vật lộn xộn trong phòng hay không, vì vậy cô mở thiết bị che chắn lên, rón rén đi đến góc tường và thì thầm: "Nhóc con, mau ra đây."

Không thèm để ý lời cô nói.

"Nếu còn không ra thì về sau sẽ không cho nhóc ăn bánh ngọt nữa." Câu uy hiếp này đủ hung ác.

Một tiếng kít vang lên, cậu nhóc Lan Lạc lớn chỉ bằng lòng bàn tay ngã đập vào đầu cô, nhân cơ hội túm lấy tóc cô.

Thấy cô hôm nay có chuyện muốn nhờ, Thời Dư cũng không đo với cậu ta, sau khi kéo cậu từ trên đầu xuống, cô lấy ra mấy cái bánh ngọt nhỏ, nói: "Tiểu bảo bối Lan Lạc, giúp tôi một việc đi, xong việc những cái bánh kem này đều là của cậu."

Lan Lạc nhìn bánh kem nhỏ rồi nhìn Thời Dư, tần suất vỗ cánh càng lúc càng nhanh, cũng không biết có phải là chán ghét "đứa nhỏ" của cô hay không, nhưng cậu ta cũng rất thành thật ôm Tiểu Pudding.

Thời Dư lập tức cười, lúc trước cô đã đặt bánh kem nhỏ trong phòng, có lần cô phát hiện bánh ngọt trong phòng trước đó, một khi cô

hát hiện ra bánh kem nhỏ đã biến mất, cô tưởng rằng có ai đó đã lẻn vào phòng của mình, vì vậy cô đã đề phòng một lúc lâu, chỉ nhìn thấy vỏ bánh ngọt bị ném ra khỏi giường.

Cô đi đến đầu giường bên, nhìn thấy Lan Lạc với bộ dáng như một đứa trẻ bốn năm tuổi, đang vui vẻ ăn bánh ngọt.

Lúc đó cô vừa tức vừa buồn cười, xách đứa nhỏ lên, nhìn nó giãy giụa trong tay cô một hồi rồi biến thành người lớn, cô kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.

Nhưng có lẽ ngoại hình nhỏ bé của Lan Lạc đã gây ấn tượng với cô quá sâu, Thời Dư không ngại cậu biến thành người lớn, ngược lại chỉ đẩy cậu lên ghế và yêu cầu giải thích chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này cô mới biết, sau khi Lan Lạc trốn khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất, bởi vì thể lực yếu ớt, chạy không được bao xa, chạy từ phòng thí nghiệm này sang phòng thí nghiệm khác, tình cờ gặp phải 770, 880 và 520, hai bên chiến đấu với nhau một lúc, nhưng vì yếu ớt nên Lan Lạc biến trở lại thành một con bướm nhỏ và bị họ bỏ vào hộp pha lê.

Chẳng trách, cho dù ba người 770, 880 và 520 đều là gián điệp, Thời Dư cũng đã nhìn ra năng lực của bọn họ, nhưng lúc đó cô vẫn tự hỏi bọn họ gặp phải loại sinh vật đáng sợ nào mà bị thương như vậy.

Không biết thằng nhóc này gặp phải vận xui gì, chân sau mới ra khỏi ổ sói, thì chân trước đã bước vào hang cọp, nếu 770, 880 và 520 không phải bị Phong Hiểu và những người khác chặn lại, thì chắc chắn cậu ta sẽ lại bị bắt và tiếp tục làm thí nghiệm.

Cơ thể bươm bướm là cơ thể trước khi trưởng thành của Lan Lạc, một khi cơ thể cậu ta bị thương nặng thì sẽ biến thành bươm bướm, cho đến khi cơ thể cậu ta hồi phục cậu ta sẽ trở lại dáng vẻ con người.

Lan Lạc vô tình bị Thời Dư bắt đi và ngủ đông hơn hai năm, lúc ở trong phòng điều khiển trung tâm của Thôi Tinh, có người đã mở chiếc hộp pha lê hạn chế năng lực của cậu ta, khiến cậu ta tỉnh dậy sau thời kỳ ngủ đông. Khi đó, ý thức của cậu ta còn đang hỗn loạn, theo bản năng muốn giết sạch những người kia.

Sau đó, đám người Thời Dư xuất hiện, cậu ta cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc trên người Thời Dư, trong tiềm thức cậu cảm thấy rằng Thời Dư sẽ không làm tổn thương đến mình, ý thức của cậu dần dần rõ ràng, rồi từ đó cậu ta luôn ở bên cạnh cô.

Loại cốt truyện này khiến Thời Dư khó có thể không nghĩ đến tình tiết mà linh thú nhận ra mẹ của nó trong tiểu thuyết, cô đang "làm mẹ" một cách khó hiểu, nhưng có lẽ cô còn quá nhỏ nên không giải thích được tại sao.

Lan Lạc đã khôi phục không ít, nhưng lại bị năng lực của Thời Dư áp chế, lại biến thành bộ dáng của một cậu nhóc nhỏ bé không đáng để tâm, cậu chỉ thích cả ngày mò mẫm trong túi không gian của Thời Dư để tìm mấy cái bánh ngọt.

Ăn hết tất cả!

Lan Lạc khuất phục trước bánh kem nên chỉ đành ngoan ngoãn biến lớn, nhưng lại bị Thời Dư vỗ đầu ra hiệu cho cậu biến lớn ngang bằng cô.

Lan Lạc đang thắc mắc thì Thời Dư đã đội lên đầu cậu một bộ tóc giả mà cô đã chuẩn bị từ trước.

Cô quay sang Lan Lạc, nhìn chiếc váy cổ điển màu vàng xa hoa và khoa trương của cậu ta, lấy từ trong túi không gian ra một bộ quân phục giống hệt bộ cô đang mặc của Đệ nhất Liên Bang, rồi đẩy cậu ta vào một góc muốn cậu thay đồ càng nhanh càng tốt.

Chương 40

Tiêu Đề: Dùng cái chết của ta để cống hiến chút sức lực cuối cùng cho đế quốc

Lạc Hạ Từ và những người khác vẫn đang rối rắm không biết phải xử lý chuyện của Thời Dư như thế nào, sau một phút trôi qua, họ nhận được tin nhắn từ cô nói họ có thể rời đi.

Bốn người điều chỉnh lại biểu cảm rồi đi ra khỏi phòng tắm, khi nhìn thấy "Thời Dư" từ phòng vệ sinh nữ đi ra, trên tay còn cầm mấy cái bánh ngọt, thì con ngươi chấn động đến mức sắp lộ ra ngoài.

Thật sự rất giống nhau!

Nhưng bọn họ rất nhanh đã phản ứng lại, thật ra giữa "Thời Dư" trước mặt và Thời Dư thực sự vẫn có một chút khác nhau, nhưng sự khác biệt nhỏ như vậy đối với những người không biết rõ về cô thì không thể phân biệt được.

-

Sau khi nhận được tin nhắn OK từ Lạc Hạ Từ, Thời Dư vẫn trốn trong phòng tắm, cô không lập tức hành động mà đợi đến khi Lạc Hạ Từ lên xe bay, có thể hỗ trợ cho mình, sau đó trong đêm tối, cô lén trèo ra khỏi bức tường phòng tắm rồi trèo lên ban công của phòng khách nơi Kain đang nghỉ ngơi.

Khung cảnh bên trong quả thực không làm cô thất vọng.

Kain ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách với vẻ mặt bình tĩnh, anh nhìn một vệ sĩ đang bị đè xuống quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt anh ta cực kỳ lạnh lùng, trên lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi, vệ sĩ quỳ trên mặt đất hiển nhiên là muốn tự sát, nhưng lại bị nữ trợ lý bên cạnh Kain ngăn lại.

"Tư Trạch Nhĩ kêu ngươi tới đúng không?" Kain rất bình tĩnh, giống như hung thủ muốn giết anh ta không phải là anh trai mình.

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt người vệ sĩ, từ góc độ của Thời Dư có thể nhìn thấy máu tươi chảy từ miệng anh ta.

Kain bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngươi không phải do Tư Trạch Nhĩ phái tới, cậu ta không ngu ngốc đến mức này."

"Tư Trạch Nhĩ là do một tay ta dạy dỗ, cậu ta rất thông minh." Kain vừa cười vừa nói, giống như việc Tư Trạch Nhĩ thông minh đối với anh ta là việc rất đáng để tự hào.

Kain không nhìn tên vệ sĩ kia nữa, chỉ sờ sờ cằm, nữ trợ lý nhìn có vẻ yếu ớt bên cạnh lập tức rút dao giết chết vệ sĩ.

Ánh mắt Kain bình tĩnh, anh ta lấy khăn che miệng ho nhẹ hai tiếng, từ góc độ của Thời Dư vừa vặn có thể nhìn thấy vết máu trên khăn che mặt của anh ta.

Có vẻ như Kain thực sự bị bệnh nan y.

Thời Dư lén lút khịt mũi một cái, Kain đột nhiên lên tiếng: "Đừng trốn nữa, đi ra đi!"

Tim Thời Dư thắt lại, vô số suy nghĩ tràn vào trong đầu cô, tự hỏi liệu có phải mình bị phát hiện rồi hay không, cô cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục nằm trên ban công mà không có bất kỳ động tác nào, đồng thời cảnh giác xung quanh.

Kain cũng không vội vàng, kiên nhẫn chờ đợi, nữ trợ lý bên cạnh anh ta vẫn luôn đề cao cảnh giác, còn vệ sĩ cũng bắt đầu lặng lẽ di chuyển trong phòng, khi nhìn thấy một vệ sĩ sắp tiến đến ban công, Thời Dư nín thở, muốn nhảy xuống ban công để thoát ra ngoài càng nhanh càng tốt, đúng lúc này có một người bất ngờ lao ra từ trong bức tường.

Thời Dư nhướng mày, thân ẩn thân này đúng là không tồi!

Cô nhìn chằm chằm, mấy vệ sĩ ở gần ban công cũng lập tức vây lấy Kain, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn người từ trong tường đi ra.

Là Tô Bí Nhĩ!

Màn kịch này nối tiếp màn kịch kia, khiến Thời Dư có chút choáng váng.

Hiển nhiên Kain cũng có chút kinh ngạc, anh ta nhìn Tô Bí Nhĩ từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên: "Cộng hoà Tobias muốn tấn công ta sao? Các ngươi cũng thật là dũng cảm."

Tô Bí Nhĩ bị mấy khẩu súng năng lượng chĩa vào, không chút sợ hãi nói: "Điện hạ, ngài hiểu lầm rồi, cộng hoà Tobias tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy."

Mọi người đều biết cộng hoà Tobias là con chó trung thành nhất của đế quốc Caslan, đế quốc Caslan chỉ hướng đông, cộng hòa Tobias tuyệt đối không dám đi hướng tây.

Nhưng ai mà biết được những người cầm quyền của Cộng hòa Tobias đang nghĩ gì?

Kain cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy ý của ngươi là gì? Giết ta, sau đó đổ tội cho Đệ nhất Liên Bang. Đế quốc Caslan tất nhiên sẽ khai chiến với Đệ nhất Liên Bang, sau đó Cộng hòa Tobias sẽ giống như một trăm năm trước, nhân lúc Đệ nhất Liên Bang khó có thể bảo vệ mình mà cắn một miếng?"

Tô Bí Nhĩ không ngờ anh ta lại nói thẳng ra như vậy, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn nói: "Ta không hiểu Thái tử điện hạ đang nói cái gì, ta không biết Thái tử điện hạ sẽ đến phòng nghỉ thay vì rời đi, vì sợ khiến ngài hiểu lầm, tôi đã không. . ."

"Bang!" Đáp lại anh ta chính là một viên đan năng lượng.

Viên đạn năng lượng bắn trúng mi tâm của Tô Bí Nhĩ, dòng điện phát ra lập tức bao phủ toàn thân anh ta, một tiếng nổ vang lên, Tô Bí Nhĩ ngã xuống đất, máu chảy ra từ đầu.

Sau phát súng đó nhìn Kain vẫn có vẻ bình tĩnh, anh ta ném súng năng lượng đi với vẻ mặt vô cảm, trầm giọng nói: "Xử lý sạch sẽ đi."

Hai vệ sĩ lập tức lấy ra một cái túi từ trong túi không gian, đặt Tô Bí Nhĩ vào trong đó, bình tĩnh thu dọn vết máu trên mặt đất.

Thời Dư thích thú quan sát, cảm thấy không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, Kain luôn thể hiện với mọi người bằng một khuôn mặt dịu dàng, các chính sách mà anh ta chủ trương cũng khá ôn hòa, anh ta không coi thường người của đế quốc thấp hơn như những quý tộc khác và còn có sự ủng hộ của người dân.

Nhưng thái tử chính là thái tử, những chuyện nên tàn nhẫn sẽ không bao giờ tỏ ra nhân từ.

Thời Dư cho rằng vở kịch đã kết thúc, đang định chuồn đi, thì Kain lại lên tiếng: "Lỵ Tạp, sau khi ta đi cô hãy đi theo Tư Trạch Nhĩ, nếu cậu ta không muốn sử dụng cô, cô cứ lẳng lặng mà rời đi, đừng để cậu ta tìm được cô."

Nói xong, anh ta tiếp tục ho, máu trên khăn tay càng ngày càng nhiều trông rất ghê người.

Nữ trợ lý đứng bên cạnh anh ta là Lỵ Tạp, cô ấy lập tức đỏ mắt liên tục gọi: "Điện hạ."

Kain cười nói: "Tư Trạch Nhĩ dù sao vẫn còn quá nhỏ, giết chết một Ngải Lệ Nhĩ cũng không làm được gì, giết chết một Tô Bí Nhĩ cũng không có khả năng đối phó với Đệ nhất Liên Bang."

"Đến đây đi, Lỵ Tạp, thà dùng cái chết của ta để cống hiến chút sức lực cuối cùng cho đế quốc còn hơn là chết mà không có ý nghĩa gì."

Lỵ Tạp không thể ra tay, nhưng Kain đã nắm lấy con dao găm trong tay cô ta, không chút do dự đâm thẳng vào tim, cô không thể tin được quỳ xuống bên cạnh, anh ta dùng chút sức lực cuối cùng vuốt ve khuôn mặt cô ấy thì thầm: "Thật xin lỗi, Lỵ Tạp." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro