Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 30

Lúc cô biểu hiện thái độ sống chết cũng không muốn uống thuốc, Phong Hiểu cảnh cáo nói: "Không uống thì không cho ăn bánh ngọt."

Đánh rắn đánh bảy tấc(*).

*Ngạn ngữ này mang ý nghĩa ẩn dụ là làm việc gì cũng phải hiểu rõ sâu xa nguồn gốc, phải nắm được điểm cốt lõi của vấn đề mới có thể tìm ra đúng biện pháp để giải quyết, giống như câu nói đúng bệnh hốt thuốc.

Thời Dư đau khổ uống thuốc, vị đắng bốc lên, Lạc Hạ Từ ngồi đối diện liền mềm lòng, chu đáo lấy trí não chuyển bánh ngọt qua cho cô, lúc đưa không cẩn thận đụng vào màn hình ảo, hủy bỏ chế độ riêng tư.

Trước khi Lục Đông Ngôn tịch thu lại bánh ngọt, Thời Dư đã nhanh tay lẹ mắt bỏ nó vào miệng, cảm giác ngọt ngào, mềm mại từ từ áp chế vị đắng đang hiện hữu ở vị giác và nhanh chóng biến mất.

"Lạc Lạc! Lạc Lạc là người tốt nhất thế giới!" Khi Thời Dư nói câu này, hai giọt nước mắt long lanh gần như trào ra, vô cùng cảm động.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu, Lạc Hạ Từ ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chuyện, Cố Tiền Khiêm ngồi bên cạnh cậu ta bỗng nhiên nói: "Lạc Lạc, tại sao ID của cậu lại đổi thành Nhện?"

Âm thanh của cậu ta không quá lớn, vừa vặn để mấy người bọn họ nghe được, Thời Dư bên cạnh cậu ta vừa cắn bánh ngọt vừa nói: "Cậu ấy muốn đổi ID thành cái gì thì đổi thôi, giống như ID của mình vẫn là Giấc Mơ Làm Cá Mặn nè."

Hầu hết mọi người sẽ dùng tên thật của chính họ sau khi có trí não, cũng không có ít người sử dụng biệt danh, điều này không cản trở đến việc họ sử dụng trí não.

Thân thể Lạc Hạ Từ cứng đờ, vội vàng nói: "Mình cảm thấy ID Cá có chút buồn cười nên tùy tiện đổi."

"Vậy ID này của cậu có chút rùng rợn, đọc xong rất khó để không nghĩ đến con nhện đã từng muốn nhai mình ở Hải Lam Tinh."

Chương 14

Tiêu Đề: Giá trị thù hận của Đệ Nhất Liên Bang

Đến bây giờ Cố Tiền Khiêm vẫn còn sợ hãi khi nhớ đến trùng tộc xâm lược Hải Lam Tinh, suýt chút nữa cậu ta bị tám cái chân toàn lông tơ của con nhện kia kéo đi ngũ mã phanh thây, làm đồ ăn cho nó.

Vào thời điểm đó, Lạc Hạ Từ vẫn còn chưa quen với bọn họ, nhưng cậu ta cũng biết chuyện Thời Dư quay lại cứu Cố Tiền Khiêm, cậu cong môi: "Vậy để mình đổi lại."

Cố Tiền Khiêm lập tức gật đầu đồng ý, cũng suy xét xem nên đổi thành gì cho dễ nghe hơn, lại nghĩ đến bản thân có nên đổi ID thành Soái ca hay không.

Mấy người bên này xì xầm thảo luận ID, không chú ý đến thí sinh của Đệ Nhất Liên Bang đang ngồi quay lưng về phía họ cụp mắt, mở trí não, gửi đi một loạt tin tức.

Sau vài phút, Kain cuối cùng cũng đi ra công bố điểm tích lũy cuối cùng các đội đạt được.

Đúng vậy, không phải công bố xếp hạng mà là công bố số điểm tích lũy.

Khi mọi người biết được có sáu đội đồng hạng mười lăm với bốn đội bị loại cùng lúc ở thời khắc cuối cùng của trận đấu, cả khán giả và các thí sinh đều xôn xao.

Không phải top 16 trở thành top 18 đi?

Thái tử Kain chỉ tạm thời công bố điểm tích lũy, không công bố các đội vào top 16, còn nói sau trận thi đấu này sẽ có một tháng nghỉ ngơi, kết quả thăng cấp sẽ công bố sau khi Đế quốc Caslan và thành viên hiệp hội cuộc thi Liên Minh Cơ Giáp tiến hành thảo luận.

Những người khác không thể hiểu tại sao lại có hai mươi ngày lười biếng, Thời Dư lại cực kỳ vui sướng.

Cô hưng phấn chống nạnh, bày tỏ ngày mai sẽ vui vẻ nằm trên giường một ngày, không ai được phép đánh thức cô.

Thời Dư vừa đứng lên đã nhận được ánh mắt oán hận của đội bên cạnh, cô dứt khoát ngồi xuống, hai tay vẫn chống eo, đắc ý tuyên bố quyết định vui vẻ của mình, huấn luyện viên trưởng ở một bên không nhịn được mà quay mặt sang chỗ khác.

Nếu không phải vì một loạt thao tác hỗn loạn cuối cùng của Đệ Nhất Liên Bang, Đế quốc Caslan căn bản không cần đau đầu như vậy, bất quá bầu không khí của bốn đội bằng điểm nhất thời có chút vi diệu.

Không ai có thể biết được mình có phải là một trong hai đội sẽ bị loại vào ngày cuối cùng hay không, sau khi quy tắc tính điểm của Diễm Thiết và sừng Hoả thú được đưa ra, một số đội đã âm thầm tính toán nếu không bị loại thì họ sẽ có bao nhiêu điểm.

Lần này Đệ Nhất Liên Bang không phách lối đi ra từ cửa chính để tránh phóng viên chặn đường, mà lặng lẽ lén đi từ cửa sau, tất cả phỏng vấn đã có huấn luyện viên trưởng của họ chặn lại.

Khoảng thời gian một tháng nghỉ ngơi dài đằng đẵng nhưng vui sướng, không ai vội vàng nghiên cứu đối thủ tiếp theo là ai, thay vào đó sẽ mở một cuộc họp tổng kết (*) kéo dài ba ngày.

*[1] Nguyên gốc là "phục bàn" (复盘): là từ ngữ trong môn cờ. Sau khi trận đấu kết thúc, người chơi sẽ bày lại ván cờ để từ đó có cái nhìn kĩ càng hơn về ván đấu, suy nghĩ các nước đi, ưu nhược điểm, tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp những ván cờ tương tự.

Sau khi kết thúc cuộc họp, cả người Thời Dư tràn đầy oán niệm.

Điều càng khiến cô phẫn nộ hơn nữa là sau khi cô ngủ được nửa ngày đã bị mấy tên bạn tốt đến rảnh rỗi của mình kéo xuống giường, nói muốn đi chơi ở tinh hệ Thủ Đô Tinh của Đế quốc Caslan.

Hertos Tinh nằm trong tinh hệ bên cạnh tinh hệ Thủ Đô Tinh, đi đến đó chỉ mất một giờ ngồi phi thuyền.

Cố Tiền Khiêm khi còn bé cùng cha đi ra ngoài đã từng đi qua rất nhiều quốc gia bao gồm Đế quốc Caslan, nhưng chưa từng đến Thủ Đô Tinh của Đế quốc Caslan. Nghe nói nửa đêm ở thủ đô của Đế quốc Caslan sẽ xuất hiện ảo ảnh một tháng hai ba lần, niềm háo hức mong chờ của cậu ta lập tức bùng cháy.

Cậu xúi giục ba người bạn khác, sau đó kéo Thời Dư dậy, rồi lại đi tìm nhóm người huấn luyện viên trưởng báo cáo, cuối cùng tràn đầy phấn khởi cùng đi chơi cùng nhóm bạn đã làm thân được trong Đệ Nhất Liên Bang có hứng thú đi Thủ Đô Tinh của Đế quốc Caslan.

Đế quốc Caslan không giới hạn thí sinh trong nơi ở do đế quốc sắp xếp, chỉ cần khai báo vị trí, thời điểm trở về, ai cũng có thể tuỳ ý ra vào.

Có khá nhiều người từ Đệ Nhất Liên Bang đến Thủ Đô Tinh chơi, thế nhưng bọn họ cũng không muốn hàng chục, hàng trăm người đi chung với nhau nên họ tách ra, cùng bạn bè đi dạo.

Mặt khác, vẫn còn các đội khác đang hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng của top 16 do Đế quốc Caslan đưa ra khi nhìn thấy Đệ Nhất Liên Bang thoải mái như thế, ai nấy đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mà những đội không có hi vọng thăng cấp, người có tâm lý tốt một chút cũng dạo chơi xung quanh.

Tinh hệ Thủ Đô Tinh của Đế quốc Caslan có tổng cộng mười hành tinh, mỗi hành tinh có một màu sắc khác nhau, không biết phải do trùng hợp hay không, lúc mấy người họ ngồi trên phi thuyền đến lúc sắp đến tinh hệ Thủ Đô Tinh thì nhìn thấy mười hành tinh được sắp xếp thành một đường chéo trông như một chuỗi kẹo hồ lô đầy màu sắc.

Đến thủ đô của Đế quốc Caslan, vừa mới rời khỏi cảng tinh tế, mọi người đều cảm thấy không khí ở đây rất trong lành, có thổ hào(*) Cố Tiền Khiêm ở đây, lúc đầu dự định sẽ đến khách sạn đã đặt phòng trước, nhưng sau khi rời khỏi cảng tinh tế, họ liền ném khách sạn ra sau đầu, lập tức đi dạo chơi xung quanh.

*土豪 (tǔháo) là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.

Thủ Đô Tinh có một khu phố ẩm thực nổi tiếng ở Đế quốc Caslan, sau khi Thời Dư nghe về nó, cô đã yêu cầu mãnh liệt phải đi đến đó trước.

Mọi người ăn uống vui chơi gần hết buổi chiều, Thời Dư thoải mái dựa vào ghế, Cố Tiền Khiêm vẫn đang ăn kem, còn Lạc Hạ Từ thì đang chuẩn bị chiến lược cho trận đấu tiếp theo.

Lục Đông Ngôn chỉ vào khu vui chơi cách đó không xa, kích động nói: "Bên kia có cuộc thi mô phỏng điều khiển cơ giáp, chúng ta đi qua chơi một lúc không?"

Họ chạy vào công viên giải trí thì phát hiện ra cuộc thi mô phỏng điều khiển cơ giáp là game thực tế ảo, đội mũ bảo hiểm 3D tỷ thí trong mô hình ba chiều.

Game thực tế ảo cho phép những người bình thường trải nghiệm điều khiển những cơ giáp cấp cao mà không đòi hỏi quá nhiều về thể năng và tinh thần lực của người chơi.

Bên này có một, hai, ba, bốn, năm người chưa từng thử chơi game này, Lạc Hạ Từ lại không quá hứng thú, thể năng của cậu ta kém nhất, chạy cả buổi chiều đã rất mệt như chó, cậu ta liền vẫy tay ra hiệu bản thân chỉ đứng một bên xem họ chơi thôi.

Nhìn thấy bốn người đội mũ bảo hiểm 3D tiến vào trò chơi, Lạc Hạ Từ không khỏi bật cười.

Bốn người này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, ở cùng bọn họ một thời gian dài, cậu ta đã dần quên đi cảm giác cô độc một mình là như thế nào.

Lạc Hạ Từ xoa xoa vai tìm một chỗ ngồi xuống, đang nghiên cứu bản hướng dẫn du lịch, đột nhiên có một người đứng trước mặt cậu ta, nhỏ giọng nói một câu khiến cậu ta kinh hãi: "Nhện, đã lâu không gặp."

Chương 15

Tiêu Đề: A a a a a a a a a a.....

"Lạc Lạc, sắc mặt của cậu sao lại kém như vậy? Cậu không khỏe sao?" Sau khi chơi một hồi Thời Dư đi ra thì nhìn thấy Lạc Hạ Từ đang ngẩn người ngồi ở một bên, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cô gọi một tiếng, nhưng cậu không đáp lại, vì vậy cô gọi thêm hai lần nữa.

Lúc này Lạc Hạ Từ mới hoàn hồn, giống như vừa tỉnh mộng, nhìn thấy Thời Dư tim cậu ta đột nhiên đập loạn, ngồi không vững nên cứ thế ngã ngửa ra sau, Thời Dư nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại trở lại, thấy cậu đã ngồi vững cô không nhịn được hỏi: "Vừa nãy cậu làm sao vậy? Sao mình gọi mấy lần mà cậu cũng không nghe thấy? Chơi nhiều quá nên khó chịu sao?"

Lạc Hạ Từ bất đắc dĩ cười gật đầu: "Có chút, có thể là bởi vì lần trước thi đấu quá mệt mỏi, trước khi ra ngoài chơi lại không nghỉ ngơi tốt, bây giờ có chút mệt."

Nghe cậu nói vậy, Thời Dư lập tức lo lắng: "Thế cậu ngồi một lát đi, mình đi gọi Cố đại thiếu và mấy người khác."

Thời Dư vừa nói vừa chạy chậm về phía mấy người vẫn đang chơi hết sức vui vẻ kia, kéo từng người trở lại.

Cố Tiền Khiêm là người khoa trương nhất, cậu ta chạy tới, nhìn Lạc Hạ Từ từ trên xuống dưới rồi nói: "Lạc Lạc, cậu sao vậy? Đều là lỗi của mình, nếu mình biết trước sẽ như thế này thì mình sẽ không kéo cậu ra ngoài chơi đâu, thi đấu xong rồi nên vẫn còn nhiều thời gian để chơi mà."

Lạc Hạ Từ vừa định nói không có gì nghiêm trọng, Phong Hiểu đã ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận kiểm tra cho cậu nói: "Không có gì nghiêm trọng, có lẽ hôm nay chơi hơi lâu nên có chút say nắng, đưa tay ra đây đi mình tiêm cho cậu một mũi."

Thủ đô của Đế quốc Caslan đang vào mùa hè nên nắng hôm nay cũng không nhỏ.

Lạc Hạ Từ ngoan ngoãn đưa tay ra, đôi mắt rũ xuống, che giấu sự phức tạp dâng lên trong lòng.

Phong Hiểu tiêm thuốc không đau chút nào, Lục Đông Ngôn cố ý đi đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua một chai nước rồi đưa nó cho Lạc Hạ Từ, trong khi Thời Dư đang lẩm bẩm về việc có nên gọi xe hay không.

Cố Tiền Khiêm vẫy tay, một chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện, cả nhóm nhanh chóng trở về khách sạn nơi họ ở.

Khi chỉ có một mình trong phòng, Lạc Hạ Từ cảm thấy giống như bốn người bọn họ vẫn ở xung quanh nói chuyện ríu rít.

Cậu nhếch khóe miệng muốn cười nhưng làm thế nào cũng không cười được, cuối cùng nhắm mắt lại nằm xuống giường.

Không có gì trên thế giới có thể che giấu được mãi mãi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, một đêm chớp mắt trôi qua, tối hôm qua không có ai nằm mơ, mấy người kia nằm ngủ ngon lành đến mức có lẽ trời sập xuống cũng không biết.

Ngày hôm sau, Lạc Hoa Từ nói rằng sức khoẻ mình đã bình thường, có thể ra ngoài chơi.

Cố Tiền Khiêm nhiệt tình chỉ vào những địa điểm là đường đua trên bản đồ!

Khi Thời Dư nghe thấy từ "đua xe", cô lập tức trợn tròn mắt, trước đây khi còn ở Hải Lam Tinh, Cố Tiền Khiêm đam mê đua xe, gia đình cậu ta có tiền nên cậu ta mua hết chiếc xe thể thao này đến hết chiếc xe khác, thậm chí còn tự mình nâng cấp chúng.

Sau khi ngồi cùng bàn với cậu một thời gian, ngoài việc được đi chơi khắp nơi, thì Thời Dư còn bị cậu đưa đến đường đua ngầm, ngồi trên chiếc xe mà cậu lái, chạy một vòng, lúc lên thì đi thẳng mà lúc ra thì suýt nữa cô nằm ngang mà ra.

Kỹ năng lái xe của tên này thật sự là rất tệ, nhưng cậu ta hết lần này đến lần khác dựa vào việc trong nhà nhiều tiền, liền cải tiến hệ thống xe thành loại cực phẩm, sau đó ỷ vào tính năng vượt trội của xe mà nghĩ có thể thắng được người khác.

Lục Minh Đồng cũng không khỏi kích động, đừng chỉ nghĩ cậu là một người học giỏi ở trường đại học, sau khi ở cùng một chỗ với Thời Dư và những người khác, ý nghĩ nổi loạn trong xương của cậu ta được kích thích ra ngoài, cũng bắt đầu thích chơi những môn thể thao cảm giác mạnh.

Hai người ăn nhịp với nhau, Phong Hiểu cũng có chút hứng thú, Lạc Hạ Từ nói mình đã không sao, nhưng người phản đối duy nhất - Thời Dư lại bị họ cho ra rìa, trong mấy cái trò chơi này cô chưa bao giờ có quyền lên tiếng.

Thủ đô của Đế quốc Caslan có một đường đua rất nổi tiếng, cũng rất nguy hiểm, do phần thưởng phong phú nên mỗi trận đấu đều có đặt cược, và người tham gia trò chơi cũng thường xuyên gặp tai nạn xe cộ.

Phong Hiểu nghe thấy mấy từ "thường xuyên gặp tai nạn xe cộ", theo phản xạ cau mày: "Hay là, chúng ta chơi ở chỗ khác đi, mấy ngày nữa còn phải tiếp tục tham gia thi đấu, nếu để bị thương thì sẽ không tốt đâu."

Cố Tiền Khiêm chỉ vào một trong những đường đua và nói: "Bọn mình chơi đường đua loại bình thường, chạy một vòng để giải trí thôi, không tham gia trò chơi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Nhân viên có mặt nghe cậu nói như vậy, lập tức cười phụ họa: "Đúng vậy, đến cũng đến rồi, nếu không chạy mấy vòng mà đã rời đi, chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?"

"Đường đua này ngắn nhất, cũng không có nguy hiểm như mấy đường khác, các cậu có thể suy nghĩ một chút, gần đây có rất nhiều người là tuyển thủ của Liên minh cơ giáp đến đây tham gia cuộc so tài, bọn họ cơ bản đều sẽ chạy vòng quanh vài vòng. Nhìn bên kia kìa, đó là người đứng đầu đường đua đấy."

Mấy người nhìn theo hướng của đối phương chỉ, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Thời Dư đột nhiên cười híp mắt, vẫy tay với người bên kia: "Anh Tô, đã lâu không gặp, thì ra anh còn chưa trở về cộng hòa Tobias nha."

Một trong những người đứng đó là Tô Bí Nhĩ, tổng tư lệnh của Cộng hòa Tobias, Tô Bí Nhĩ cũng không ngờ sẽ gặp đám người Thời Dư ở đây, nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt cô, sắc mặt anh ta đột nhiên tối sầm lại, anh ta quay mặt đi làm như không nhìn thấy.

Chương 16

Tiêu Đề: A a a a a a a a a a.....

Cố Tiền Khiêm nhanh chóng trả tiền thuê xe, Lục Đông Ngôn và Thời Dư mỗi người lái một chiếc xe, Phong Hiểu đã nghe Thời Dư nói qua về những chiến tích của Cố Tiền Khiêm nên không chút do dự lên xe của Thời Dư ngồi, Lạc Hạ Từ cũng nhanh chóng lên xe của Lục Đông Ngôn.

Cố Tiền Khiêm đảo mắt nhìn từng người một.

Thấy Thời Dư điều khiển xe không được quen thuộc lắm, Phong Hiểu không thể không hỏi: "Cậu chưa từng lái xe phải không?"

Cô đột nhiên ho nhẹ một tiếng: "Mình chỉ là... vẫn luôn để xe ở chế độ lái tự động... Mình . . ."

Nghe vậy, Phong Hiểu chỉ muốn nhảy ra khỏi xe ngay lập tức, Thời Dư mình thấy cậu nóng lòng muốn rời đi, nên nhanh chóng giải thích: "Đừng lo, đừng lo, mình chưa từng lái loại xe này, nhưng mình đã từng lái những chiếc xe khác, cậu muốn mình lái chiếc nào?"

Cô chắc chắn không nói dối, nhưng cô chỉ nắm chắc hai ba phần.

Phong Hiểu nửa tin nửa ngờ nhìn cô, Thời Dư lập tức ưỡn ngực tỏ ý mình rất đáng tin cậy, Phong Hiểu không còn cách nào khác đành từ bỏ ý định xuống xe.

Khi tàu bay đi đến điểm xuất phát, Thời Dư nhìn thấy có một chiếc xe đua rất lộng lẫy trước mặt, toàn thân đều là màu vàng, cô cũng không biết chủ sở hữu của nó có sở thích gì.

Không biết có phải ngẫu nhiên hay không mà chiếc xe đua của Tô Bí Nhĩ chạy tới và đậu ngay bên cạnh chiếc xe của Thời Dư, anh ta nheo mắt nhìn cô: "Chúng ta đánh cược một trận đi, cô có giám không?"

Thời Dư không có hứng thú phất phất tay: "Trẻ con mới cược, không chơi."

Trên trán của Tô Bí Nhĩ lập tức nổi đầy gân xanh, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Tự biết mình phế vật là được rồi."

"Tôi thật sự đúng là phế vật, chỉ mới vào đến top 16 cũng không biết có thể tiến vào top 8 được hay không."

Tô Bí Nhĩ: "..."

Được lắm!

Đúng lúc này, tiếng súng bắt đầu trận đấu vang lên, Tô Bí Nhĩ phóng xe đi chỉ để lại một làn khói.

Phong Hiểu không thể nhịn cười: "Cái miệng này của cậu đúng thật là biết cách nói chuyện."

"Tất nhiên rồi." Thời Dư tiếp nhận tất cả mọi lời nịnh nọt.

"Vậy tại sao cậu vẫn ở nguyên chỗ này mà không chịu rời đi?" Phong Hiểu hỏi một câu từ tận đáy lòng.

Những chiếc xe khác đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại chiếc xe của Thời Dư vẫn ở điểm xuất phát.

"Cái đó... Chân ga ở đâu nhỉ? Mình quên mất rồi."

Phong Hiểu: "..."

Một phút sau, Thời Dư bị đuổi sang ghế phụ, Phong Hiểu lái chiếc xe đua bay nhanh ra khỏi điểm xuất phát.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh cậu chậm một chút." Thời Dư vịn chặt tay ghế, muốn nói gì đó nhưng lời nói sắp đến miệng lại bị gió thổi bay mất, ngọn gió lớn đến mức tóc cũng bay hết vào trong miệng.

Thời Dư thực sự không ngờ Phong Hiểu, người có khuôn mặt trẻ con, lại lái xe một cách điên cuồng như vậy, rõ ràng là cậu ta xuất phát sau những người khác hai phút, cậu ta chạy thẳng một mạch mà không hề giảm tốc độ, một lúc sau cô đã nhìn thấy cái bóng của chiếc xe đua đằng trước.

Phong Hiểu mím môi, nhìn rất nghiêm túc, cậu ta nhanh chóng vượt qua chiếc xe đầu tiên, vài giây sau lại tiếp tục vượt qua chiếc thứ hai, vì không có chiếc xe đua đã được cải tiến tuyệt, giờ là chiếc thứ ba từ dưới lên.

Khi Phong Hiểu lái xe vượt qua Cố Tiền Khiêm, Thời Dư duỗi bàn tay còn lại của mình ra, vẫy tay với Cố Tiền Khiêm nói lớn: "Mình - Phong Hiểu - đi trước!!!"

Chỉ nói năm từ mà cổ họng cô gần như khô khốc.

Cố Tiền Khiêm bất lực nhìn hai người kia vượt qua mình.

Không lâu sau, Phong Hiểu lại vượt qua Lục Đông Ngôn tiếp tục lao về phía trước dưới ánh mắt ngạc nhiên của đối phương.

Phía trước còn lại hai chiếc xe, trong đó có một chiếc do Tô Bí Nhĩ lái, cô kích động nắm chặt tay: "Tiểu bác sĩ! Mau đuổi theo tên kia! Liên bang của chúng ta cái gì cũng phải vượt qua Cộng hòa Tobias!"

Không biết Phong Hiểu có nghe thấy hay không, mà không có tiếng trả lời, chỉ là tốc độ của chiếc xe lại nhanh hơn một chút, loại cảm giác đến khúc cua cũng không giảm tốc độ này thực sự là người bình thường khó mà cảm nhận được.

Rất nhanh, chiếc xe đua đã đến gần xe của Tô Bí Nhĩ điều khiển, Thời Dư đang muốn nói thì bị gió táp vào miệng, suýt chút nữa thì thổi lệch cả mồm, cô lập tức che lại ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng cũng không quên nghiêng người sang một bên chuẩn bị cho khoảnh khắc vượt qua để liếc tên kia một cái.

Thấy có xe sắp vượt, đuôi xe phía trước lắc sang chặn trước mặt xe Phong Hiểu, Phong Hiểu cố gắng vượt từ bên cạnh, nhưng đuôi xe phía trước lại lắc theo, mỗi lần đều có tính toán trước, chỉ chừa lại khoảng một nửa thân xe, vị trí cực kỳ gian xảo và khốn nạn.

Phong Hiểu cau mày, những phương pháp như vậy không phải là hiếm trong đua xe, nhưng bây giờ chỉ là một cuộc xe đua bình thường không có phần thưởng, đáng ra không cần thiết phải sử dụng những phương pháp như vậy.

Tuy nhiên, hai nước là kẻ thù, bất kể có làm gì, họ cũng không thể thua.

Phong Hiểu đang định làm một động tác giả, thì đột nhiên một bàn tay vươn ra từ bên cạnh mạnh mẽ kéo vô lăng sang phải, cùng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói bị gió thổi bay của Thời Dư: "Tăng tốc!"

Phong Hiểu không chút do dự đạp vào chân ga, chiếc xe đua nghiêng người leo lên hàng rào bên cạnh bằng nửa thân trước, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, trong chớp mắt, cả hai đã vượt qua Tô Bí Nhĩ.

Thời Dư lại nói: "Chậm lại, chậm lại, đừng chạy nhanh quá."

Phong Hiểu thắc mắc, nhưng khi nghe thấy ý định đùa giỡn trong giọng nói của cô, trái tim cậu như ngừng đập, vài giây sau cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện.

Tô Bí Nhĩ một mực bị chặn ở phía sau, anh ta nghiêng về bên nào thì chiếc xe đua phía trước cũng quay sang hướng đó, thậm chí còn chỉ cho anh ta khoảng cách đúng một nửa thân xe.

Cái đuôi xe ngoằn ngoèo dần trùng khớp với dáng vẻ khi đang cười với hàm răng trắng đều của ai đó.

Tô Bí Nhĩ rất tức giận! Anh ta không chút do dự lái xe lao về phía trước, nhưng chiếc xe phía trước đột ngột tăng tốc, Tô Bí Nhĩ tông vào không trung, vì không chuẩn bị trước nên anh ta đã tăng tốc quá nhanh và tông vào lan can, ngay lập tức thiết bị bảo hộ độc kích hoạt, Tô Bí Nhĩ được đưa ra khỏi đường đua.

Bị loại.

Chương 17

Tiêu Đề: Phía dưới của con dao găm đang nhỏ từng giọt chất lỏng đỏ tươi

Vì mất khá nhiều thời gian với Tô Bí Nhĩ nên Phong Hiểu và Thời Dư giành được vị trí thứ hai. Thời Dư đeo chiếc huy chương vô dụng lên cổ Phong Hiểu, bỗng nhiên cô phát hiện có người đi đến chỗ này.

Cô tưởng đó là đám người Lục Đông Ngôn, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, thì thấy một mái tóc vàng.

Đặc điểm của hoàng thất đế quốc Caslan chính là mái tóc có màu vàng, mái tóc vàng của Kain nhìn rất đẹp mắt, rất phù hợp với khí chất tao nhã của thái tử.

Thiếu niên trước mặt mặc một bộ đồ đua xe bình thường, ngũ quan giống Kain đến năm phần, Phong Hiểu nheo mắt lại.

"Xin chào, tôi là Tư Trạch Nhĩ." Thiếu niên tóc vàng đưa tay về phía Thời Dư, cậu ta nói với những người khác, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm vào Thời Dư, mục đích rất rõ ràng.

Thời Dư lục trong trí nhớ của mình, nhanh chóng nhớ ra, ở trong trại huấn luyện, những người hướng dẫn đã yêu cầu bọn họ phải hết sức cảnh giác với Tổng chỉ huy của Đế quốc Caslan.

Cô nhướng mày, còn đây là hoàng tử út của Đế quốc Caslan, Tư Trạch Nhĩ, người thường được miêu tả với hai từ sinh đẹp và đã được nhiều quốc gia công nhận.

Thời Dư không ngay lập tức đưa tay ra, mà lùi về sau một bước, cẩn thận đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, cuối cùng mới bắt tay với cậu ta.

Bề ngoài không dễ nhìn như anh đẹp trai, khí chất cũng không tao nhã như anh đẹp trai, từ trên xuống dưới đều giống hệt như một hoàng thất quý tộc, không có tí nào gọi là bình dị, gần gũi.

Tổng kết lại là: Hoàn toàn không thể so sánh với anh đẹp trai được.

Cô nhẹ nhàng bắt tay với Tư Trạch Nhĩ, cậu ta nói: "Không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này, chúng ta quả thật là có duyên phận, tối nay trong dinh thự của ta sẽ tổ chức yến tiệc, hoan nghênh mọi người đến chơi."

Trong khi nói chuyện, Tư Trạch Nhĩ lấy thư mời từ trong túi không gian, đưa nó đến trước mặt Thời Dư, cô lịch sự nói lời cảm ơn, nhận lấy thư mời thì thấy tên của năm người bọn cô được viết rõ ràng bên trên.

Hay lắm, xem ra đây không phải là một ý tưởng nhất thời, mà là đã được tính toán trước.

Sợ là lúc mấy người bọn họ đặt chân đến Thủ đô tinh thì tin tức đã đến tai của Tư Trạch nhĩ.

Tư Trạch Nhĩ không hề che giấu ý định của mình, đưa thiệp mời xong cậu ta liền cười cười vẫy tay với mấy người: "Chỉ là yến hội bình thường thôi, nhưng mọi người nhất định phải tới đấy."

Đám người Lục Đông Ngôn đi tới thì người đã đi mất, mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm thư mời trong tay Thời Dư: "Có chuyện gì mới xảy ra vậy?"

Sau khi Phong Hiểu kể lại ngắn gọn tình hình vừa rồi, mọi người lập tức cau mày.

Thời Dư xoa cằm nói: "Không lẽ cậu ta có ý định lừa chúng ta tới đó rồi ra tay giết mấy người cùng lúc, giải quyết đối thủ lớn nhất của Liên Minh Cơ Giáp chứ?"

Bốn người nhìn cô với ánh mắt ba chấm.

Cái suy nghĩ kỳ quái như vậy, chắc cũng chỉ có cô mới nói ra được.

Tư Trạch Nhĩ không phải là một kẻ ngốc.

Trí não Lạc Hạ Từ vang lên thông báo của tin nhắn.

Cậu mở trí não ra xem, khi nhìn thấy tin nhắn thì thân thể bỗng chốc cứng đờ, những người khác còn đang suy nghĩ về ý đồ của Tư Trạch Nhĩ nên nhất thời không phát hiện ra sự kỳ lạ của cậu.

Cậu tắt trí não, mấy người đó vẫn đang xì xào thảo luận, cuối cùng bọn họ quyết định sẽ tham gia yến tiệc này.

"Lạc Lạc, cậu thấy thế nào?" Thời Dư ngẩng đầu hỏi.

"Mình cảm thấy không thành vấn đề, trước đó Tư Trạch Nhĩ không tham gia thi đấu, nhưng cậu ta nhất định đã nhìn thấy biểu hiện của chúng ta ở mấy trận đấu trước nên có lẽ hắn muốn thăm dò chúng ta."

Thời Dư gật đầu: "Vậy chúng ta đi."

-

Chớp mắt đã đến buổi tối, mấy người lên xe bay đi đến hội trường tổ chức yến tiệc.

Bọn họ đến hơi muộn, lúc đến nơi, ngã tư sảnh tiệc đã không còn khách, nơi tổ chức tiệc là trong một khu vườn ngoài trời, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà.

Trên đường đến đây, Cố Tiền Khiêm luôn miệng nói đêm nay Thủ Đô Tinh sẽ có ảo ảnh, vừa vặn chúng sẽ xuất hiện ở Đế quốc Caslan.

Đây không phải là chuyện hiếm gặp đối với những người sống ở Thủ Đô Tinh, nhưng đối với những người ở nơi khác như Thời Dư thì đây lại khá hiếm lạ.

Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều mặc vest và đi giày da, năm người mặc thường phục nên trông cực kỳ bắt mắt, quần áo thường ngày của họ rất bình thường, cũng không thể phân biệt được là của hãng nào, hay là được sản xuất bởi nhà thiết kế tại và nào đó.

Đế quốc Caslan được chia thành hai cấp bậc, quý tộc và thường dân, hiện nay đây là đế quốc mạnh nhất trong vũ trụ, đám quý tộc thích vui chơi, thường xuyên tổ chức những yến tiệc lớn nhỏ.

Người chủ trì bữa tiệc này là hoàng tử Tư Trạch Nhĩ nên hầu hết những người tham dự đều là quý tộc.

Chương 18

Tiêu Đề: Phía dưới của con dao găm đang nhỏ từng giọt chất lỏng đỏ tươi

Mà những quý tộc này lại thích khoe khoang về lễ nghi và giáo dục của mình, khi nhìn thấy mấy người bọn họ tiến vào sảnh tiệc ngồi quanh bàn ăn uống, vừa ăn vừa nói chuyện, không ít người cau mày muốn tìm hiểu thân phận của họ, thậm chí còn tự hỏi không biết phải có người cố ý trà trộn vào đây để thừa cơ quấy rối buổi tiệc.

Năm người đều là những gương mặt mới. Cho đến hiện tại, đội của Đế quốc Caslan vẫn chưa tham gia thi đấu Liên Minh Cơ Giáp. Các quý tộc của Đế quốc Caslan luôn tự hào về kỷ lục năm lần vô địch Liên Minh Cơ Giáp. Đối với nhau vòng trước đây bọn họ sẽ không thèm để ý, thậm chí rất ít người xem chứ đừng nói là biết họ.

Năm người bọn họ căn bản không biết mình bị người ta chán ghét và khinh bỉ, Thời Dư nhìn những chiếc bánh kem đẹp mắt trên bàn ăn thì hai mắt sáng lên, cô không khỏi vui vẻ cầm một cái lên ăn.

Liên bang chưa bao giờ có quy định nghiêm ngặt về cách ăn uống của một người, ngay cả những người sinh ra trong gia đình giàu có như Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm, cũng không cho rằng ăn uống trong sảnh tiệc có gì sai.

LúcTư Trạch Nhĩ gửi thư mời, cậu ta còn đặc biệt nhấn mạnh rằng đó là một bữa tiệc bình thường, họ không ngờ rằng lúc tới đây rồi sẽ phiền phức như vậy.

Cuối cùng, một cô gái mặc một bộ váy công chúa lộng lẫy đi tới, nhíu mày nói: "Các ngươi không thể lịch sự hơn sao? Đến yến tiệc mà còn ăn mặc như vậy, không cảm thấy như vậy là thất lễ sao?"

Năm người đồng thời ngẩng đầu lên, quay mặt nhìn nhau.

Cố Tiền Khiêm nói: "Nhân viên an ninh ở cổng cũng không ngăn cản chúng tôi."

Nói xong quay đầu nhìn bốn người bạn, hỏi: "Chúng ta không lịch sự sao?"

Bọn họ cũng không làm chuyện gì xấu hổ, chỉ ăn mấy miếng tráng miệng mà thôi, không nên keo kiệt như vậy chứ?

Hỏi xong, cậu liếc nhìn cô gái từ trên xuống dưới: "Cô tới đây mắng chúng tôi như vậy, không cảm thấy vô lễ sao?"

Nói xong, cậu nhét miếng bánh còn lại trong đĩa vào miệng, nhai ngấu nghiến, không thèm để ý đến cô gái kia nữa.

Có lẽ cô gái đó không ngờ bọn họ không những không chịu hối cải mà còn dám nói cô, lập tức càng thêm tức giận: "Các ngươi là ai? Ta là con gái của Công tước Kelly, sao các ngươi dám xúc phạm ta?"

Đa số bọn họ đều sống ở Liên Bang, nơi mọi người đều bình đẳng nên chưa thực sự cảm nhận được khoảng cách giữa thường dân và quý tộc.

"Oa! Tiền thiếu gia, thực sự có ảo ảnh! Nó thật đẹp, nhìn kìa, đây là thiên hà gì thế, thiên hà này dài thật đấy!" Thời Dư nhìn ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, bốn người họ lập tức nhìn theo hướng cô chỉ, để lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

Cô gái kia vẫn đang nắm chặt gấu váy thấy chẳng có ai để ý đến mình, chỉ lo nhìn mấy cái ảo ảnh mà cô ta đã nhìn phát chán, lửa giận trong lòng trào dâng, cô ta giận dữ hét lên: "Mau! Ném lũ khốn vô lễ này ra ngoài cho ta!"

Âm thanh của cô ta không nhỏ, trong yến tiệc đột nhiên yên tĩnh lại, những người đang âm thầm chú ý bọn họ từ nãy tới giờ trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, mà những người không chú ý tới bên này cũng bị hấp dẫn nhìn qua.

Năm người ngẩng đầu nhìn ảo ảnh đồng thời nhìn về phía cô ta, đúng lúc này, ánh đèn trong sảnh tiệc mờ đi, tất cả mọi người đều tụ tập lại phía trước.

Tư Trạch Nhĩ xuất hiện trong sảnh tiệc với bộ quần áo thuộc về hoàng tử, cuộc xung đột tạm thời bị gián đoạn và ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cậu ta.

Tư Trạch Nhĩ nghiêng đầu cười cười, uyển chuyển bình tĩnh nói: "Ta rất vui vì mọi người có thể tới dự tiệc sinh nhật của ta..."

Tiếp theo chính là màn chào hỏi giả tạo, cũng mất kha khá thời gian, Thời Dư nhàm chán nhìn về phía ảo ảnh ở phía xa, đột nhiên phát hiện có một con thuyền đang di chuyển giữa ảo ảnh.

Lạc Hạ Từ nhanh chóng tra ra được dải ngân hà bị khúc xạ nằm trong một thiên hà khác ở Đế quốc Caslan.

Sau khi Tư Trạch Nhĩ kết thúc màn chào hỏi, anh ta ra hiệu mọi người có thể tùy ý chơi đùa, anh ta chào hỏi thêm vài người rồi đi về phía Thời Dư và những người khác, khi nhìn thấy cô gái bên cạnh trong mắt cậu ta hiện lên vẻ ngạc nhiên, cậu vội cười: "Ngải Lệ Nhĩ, em và Thời Dư trở thành bạn bè rồi sao?"

Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.

Ngải Lệ Nhĩ không ngờ Thời Dư và mấy người đó biết Tư Trạch Nhĩ, cô ta miễn cưỡng gật đầu, rồi nhanh chóng chạy đi.

Tư Trạch Nhĩ nở một nụ cười hối lỗi: "Ngải Lệ Nhĩ là em họ của tôi, tính khí của con bé có chút nóng nảy, mong mọi người đừng để ý."

Thời Dư lắc đầu để bày tỏ rằng mình không bận tâm.

Tư Trạch Nhĩ nói chuyện với họ vài câu về mấy vấn đề không quan trọng, chẳng mấy chốc lại có người đến tìm cậu ta.

Mọi người tiếp tục ăn uống, như thể họ đến đây chỉ để ăn vậy.

Thời Dư vừa ăn xong một chiếc bánh kem nhỏ, vừa quay sang thì thấy Lạc Hạ Từ đã biến mất, cô cau mày tìm kiếm xung quanh sảnh tiệc nhưng không nhìn thấy.

Cô bật trí não lên và đang định hỏi Lạc Hạ Từ đi đâu, thì nhận được một tin nhắn.

【 Lạc Lạc: Cá, mình đang ở phòng nghỉ số 808, cậu qua đây một lát được không, một mình cậu cũng được. 】

Thời Dư nhớ lại những cảm xúc không tốt của cậu hai ngày nay gần đây, nên nói với Cố Tiền Khiêm mình muốn rời đi, đến phòng 808.

Hành lang của các phòng rất yên tĩnh, Thời Dư tự hỏi tại sao Lạc Hạ Từ lại chạy đến đây mà không nói một lời, nhưng rất nhanh cô đã đến phòng số 808.

Cửa phòng chỉ hé mở, bên trong tối đen như mực, Thời Dư nhíu mày đẩy cửa đi vào, một cơn gió từ cửa sổ thổi vào làm rèm cửa bay lên, hất tung mái tóc ngắn của người đang đứng ở mép sofa.

Nghe thấy tiếng động, cậu quay lưnglại.

Thời Dư nhìn thấy trong tay cậu đang cầm một con dao găm, phía dưới của con dao găm đang nhỏ từng giọt chất lỏng đỏ tươi.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vả.

Chương 19

Tiêu Đề: Xin lỗi , Cá!

"Ba đấu một!"

"Lớn vậy!"

"Tôi.... Tôi nên đánh quân nào?"

Tư Trạch Nhĩ dẫn người đẩy cửa phòng nghỉ ra liền nghe được ba câu nói này, cậu ta sửng sốt một chút, trong ánh sáng lờ mờ của phòng nghỉ cậu ta nhìn thấy có ba người đang ngồi một bên của ghế sô pha, trong tay cầm một tờ giấy không biết là đang làm gì.

Thời Dư ghé đầu lại gần Ngải Lệ Nhĩ, chỉ vào bài của cô ấy nói: "Cậu nên đánh cái này, bom!"

Ngải Lệ Nhĩ vội vàng gật đầu: "Bom!"

Lạc Hạ Từ kéo Thời Dư ra: "Cá, Cậu quá đáng vậy? Sao có thể nhìn bài người khác chứ?"

Thời Dư bĩu môi: "Còn không phải là do cô ấy không biết chơi, mình đang dạy mà?"

Tư Trạch Nhĩ chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tanh, cậu ta nhìn sang, hình như nhìn thấy cái gì đó dưới ánh sáng lờ mờ.

Ba người trong phòng cuối cùng cũng phát hiện có người đến, lần lượt quay đầu, Ngải Lệ Nhĩ nhìn thấy Tu Trạch Nhĩ thì lập tức thả bài trong tay xuống, ôm váy đứng lên: "Tư Trạch Nhĩ Ca Ca! Sao anh lại tới đây?"

Ngải Lệ Nhĩ vẫn mặc cái váy công chúa vừa rồi, đầu tóc có hơi bù xù nhưng vẫn bình yên vô sự.

Tư Trạch Nhĩ đành thu ánh mắt lại, đưa tay vuốt tóc cô ấy, liếc nhìn Thời Dư và Lạc Hạ Từ vừa mới buông bài đứng lên: "Anh vừa nhận được một bưu kiện ẩn danh, trong đó viết có người muốn làm hại em trong phòng nghỉ, Ngải Lệ Nhĩ em không sao chứ?"

Tư Trạch Nhĩ nói xong lại ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn hai người bọn họ, vẻ dò xét hết sức rõ ràng, khoé mắt liếc về phía sau ghế sa lon.

Ngải Lệ Nhĩ khẽ kêu một tiếng, đưa tay che miệng, kinh ngạc nói: "Tư Trạch Nhĩ Ca Ca, ai gửi bưu kiện cho anh vậy?"

Tay của Tư Trạch Nhĩ dừng một chút, nhìn thấy ngải Lệ Nhĩ đưa tay chỉ vào Thời Dư, oán hận nói: "Chính là bọn họ!"

Khung cảnh theo đó mà yên tĩnh lại, những người đi theo Tư Trạch Nhĩ lập tức nhìn chằm chằm hai người.

Một giây sau, Ngải Lệ Nhĩ lại nói: "Là bọn họ đã cứu em, vừa rồi có người nói với em là Tư Trạch Nhĩ Ca Ca đang ở đây, nhung khi em tới thì không nhìn thấy anh, vừa định rời đi thì đã bị người bịt miệng kéo vào trong phòng nghỉ, đối phương cầm dao găm muốn giết em, là Thời Dư nghe thấy động tĩnh nên xông vào mới cứu được em."

"Tư Trạch Nhĩ Ca Ca, anh không biết đâu vừa nãy em suýt chút nữa bị hù chết rồi, em cứ tưởng sẽ không được gặp lại cha và các anh nữa."

Ngải Lệ Nhĩ nói là sắp bị hù chết nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu sợ hãi, cô ấy lại lâng váy đi đến sau ghế sa lon, chỉ chỉ mặt đất: "Chính là người này, anh ta đã chết, Tư Trạch Nhĩ Ca Ca, anh nhất định phải thay em điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai muốn giết em."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thời Dư chu đáo mở đèn cho mọi người, bọn họ lần lượt đi vào trong phòng, nhìn thấy đằng sau ghế sa lon có một người đang nằm trong vũng máu, người kia úp sấp trên mặt đất nên không ai thấy rõ khuôn mặt của anh ta.

Trong lúc nhất thời, cảm xúc trong lòng mọi người càng trở nên quái dị hơn.

Ở đây có một người chết, Ngải Lệ Nhĩ là mục tiêu nhưng lại xem như không có chuyện gì mà vẫn chơi đùa vui vẻ với hai người của Đệ Nhất Liên Bang?

Trên mặt cô ấy còn có ý cười.

Tu Trạch Nhĩ phản ứng rất nhanh nói: "Cảm ơn hai vị, người đâu lập tức gọi đội hộ vệ đến, điều tra rõ thân phận của người này và anh ta đi vào đây bằng cách nào."

Cậu ta ra lệnh đâu vào đấy, sau đó mời hai người Thời Dư sang một phòng nghỉ khác, chiêu đãi rất tốt.

Khi ba người Lục Đông Ngôn đi đến nhìn thấy Thời Dư và Lạc Hạ Từ dạy Ngải Lệ Nhĩ hô vương nổ, tất cả lần lượt lộ ra ánh mắt không đành lòng nhìn thẳng.

Ngải Lệ Nhĩ giống như chơi đấu địa chủ đến nghiện rồi, chơi đến mê mệt quấn lấy bọn Thời Dư không cho rời đi.

Con gái của Công tước suýt bị ám sát trong dinh thự của hoàng tử Tư Trạch Nhĩ, tin tức đáng lẽ phải lan truyền rất nhanh nhưng đã bị người ta phong tỏa lại, sau khi được Tư Trạch Nhĩ cảm tạ một lần nữa, năm người Thời Dư cười tủm tỉm rời đi, Ngải Lệ Nhĩ lâng váy chủ động muốn tiễn bọn họ.

Trước khi lên xe bay, Ngải Lệ Nhĩ tiến lên nói: "Cô nói, chỉ cần tôi giúp cô thì cô sẽ nói cho tôi biết, người muốn giết tôi là ai."

Thời Dư ngoắc ngoắc ngón tay với cô ấy, Ngải Lệ Nhĩ tiến lên một bước, Thời Dư ghé sát vào tai cô ấy, chậm rãi thốt ra ba chữ, con ngươi của cô ấy mở lớn, lập tức nói: "Tuyệt đối không có khả năng!"

Thời Dư không quan tâm cô ấy có tin hay không, cô lui lại ngồi vào ghế sau xe bay, chậm rãi nói: "Ngải Lệ Nhĩ tiểu thư, lừa cô thì tôi có lợi ích gì? Hôm nay người phải chết chỉ có cô thôi, dựa vào năng lực của bọn tôi muốn rời khỏi căn phòng kia thì không khó, cứu cô chỉ là không đành lòng nhìn thấy một mạng người cứ như vậy mà chết đi."

Chương 20

Tiêu Đề: Xin lỗi, Cá!

Cô nói xong, ngẩng đầu lên và giọng đầy ẩn ý nói: "Bọn tôi...... Là người của Đệ Nhất Liên Bang, mà Caslan Đế quốc vẫn luôn muốn can thiệp vào tranh chấp giữa Cộng hoà Tobias và Liên Bang."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Ngải Lệ Nhĩ, Thời Dư xua tay nói: "Có đôi khi, hi sinh một người thì sẽ dễ dàng đạt được mục đích, nghĩ lại xem lúc nhìn thấy chúng tôi cô đã làm gì?"

Xung đột.

Cửa xe bay đóng lại, cơn gió nhẹ thổi qua lại khiến Ngải Lệ Nhĩ lạnh sống lưng.

"Mặc dù mình vẫn chưa hiểu được là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cậu nói như thế liệu cô ấy có tin không?" Cố Tiền Khiêm chống cằm hỏi.

Thời Dư duỗi eo, nghe tiếng xương cốt kêu lên rồi lại dựa xuống ghế ngồi: "Tin hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng là... cô ấy đã bắt đầu nghi ngờ, và sẽ cho rằng chúng ta cũng bị hãm hại, trong chuyện này dù nhìn từ góc độ nào thì chúng ta cũng là người chịu thiệt."

"Cha của Ngải Lệ Nhĩ là Khải Lợi Công tước, quân hàm trong quân đội của ông ta không thấp và quyền lên tiếng cũng cao, hơn nữa ông ta vẫn luôn làm chủ trong các cuộc chiến đối ngoại, chỉ cần cô ấy dụng tâm một chút thì sẽ dễ dàng biết được chuyện đế quốc muốn can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa Liên Bang và Cộng hoà Tobias từ Khải Lợi Công tước."

"Cậu biết không ít đâu." Phong Hiểu cười như không cười nói.

Thời Dư xấu hổ cười cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro