xinh đẹp
Therna nhìn hai chị em trước mặt, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi. Cô bé đặt tách trà xuống bàn, giọng nhẹ nhàng:
Hai người đúng là thú vị thật. Lần đầu tiên tôi thấy có chị em nào lại vui vẻ thế này.
Lilita quay sang, đôi mắt long lanh nhìn Therna:
Tiểu thư Therna, cô không chơi mấy trò này sao?
Therna khẽ lắc đầu, mái tóc dài buông xuống vai:
Tôi chưa từng thử, nhưng nếu hai người muốn, tôi có thể thử một lần.
Lilita lập tức sáng rỡ, kéo tay Therna đứng dậy:
Vậy cô làm đi, tôi sẽ dạy cô!
Yolhoti ngồi yên, nhìn chị mình với ánh mắt bất lực:
Chị đúng là không chịu ngồi yên được.
Lilita lườm em trai một cái, sau đó quay lại nhìn Therna, hớn hở chỉ dẫn:
Cô chỉ cần làm như tôi này. Đưa tay lên miệng, lè lưỡi ra, làm mặt xấu một chút.
Therna hơi ngập ngừng, nhưng trước ánh mắt mong chờ của Lilita, cô bé cũng thử làm theo. Tuy nhiên, thay vì trông xấu, biểu cảm của Therna lại cực kỳ đáng yêu, khiến Lilita và Yolhoti đều sững sờ.
Lilita ôm má, kêu lên:
Trời ơi, tiểu thư Therna, cô làm sao mà xấu được chứ! Cô làm vậy chỉ khiến người ta thấy dễ thương thôi!
Therna bật cười, ngồi lại ghế, đôi má ửng hồng:
Tôi đã nói rồi mà, tôi không giỏi làm mấy trò này đâu.
Yolhoti nhún vai, giọng đều đều:
Chị thấy chưa, không phải ai cũng giống chị đâu, Lilita.
Lilita bĩu môi, định phản bác thì Therna đã nhẹ nhàng lên tiếng:
Thôi nào, hai người đừng cãi nhau nữa. Chúng ta đi dạo trong vườn một chút đi. Tôi sẽ dẫn hai người đến chỗ vườn hoa mới của gia đình.
Nghe đến vườn hoa, Lilita lập tức gật đầu lia lịa:
Được ạ! Tôi thích hoa lắm!
Yolhoti cũng miễn cưỡng đứng dậy, theo sau hai cô bé. Trong lòng cậu thầm nghĩ:
Chỉ cần chị không bày trò nữa, em sẽ đi đâu cũng được..
Khi tới vườn hoa, Lilita không giấu nổi sự phấn khích. Cô bé reo lên:
Oa! Đẹp quá! Tiểu thư Therna, đây là hoa sao? Lần đầu tiên tôi thấy hoa trắng đẹp như thế này!
Therna mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
Đúng vậy, đây là hoa hồng trắng. Gia đình tôi trồng chúng từ rất lâu rồi.
Yolhoti khẽ nhíu mày, nhìn chị mình:
Trước kia nhà mình cũng có trồng hoa trắng mà, chị quên rồi sao? Nhưng mỗi lần thế, chị lại nghịch phá, hái lên để trang trí nhật ký. Kết quả là rụng sạch cả vườn, ba mẹ giận nên không trồng nữa.
Lilita cười gượng, cố gắng thanh minh:
Nhưng bây giờ chị lớn rồi, chị sẽ ngoan mà!
Yolhoti khoanh tay, giọng đầy hoài nghi:
Không bao giờ. Chị đừng nghĩ sẽ phá vườn hoa của tiểu thư Therna đó chứ.
Lilita bĩu môi, nhìn em trai:
Em nghĩ chị là ai chứ? Chị đâu phải lúc nào cũng nghịch phá...
Therna bật cười khúc khích trước màn đối đáp của hai chị em. Trong lòng cô bé thầm nghĩ:
Đúng là khác với Avera điện hạ ghê. Tuy là anh em, nhưng hai đứa trẻ này vừa vui nhộn lại vừa... nhức đầu quá!
Cả ba tiếp tục bước đi trong vườn hoa, tiếng cười đùa vang lên giữa không gian yên bình, làm bừng sáng cả khu vườn rực rỡ.
Therna mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy sự tò mò nhìn Yolhoti.
Lilita tinh nghịch ghé sát vào Yolhoti, cười trêu:
Hoti, em làm sao thế? Sao mặt đỏ vậy?
Yolhoti lúng túng, lảng tránh:
Không có gì...
Nhưng rồi cậu bé ngẩng lên, nhìn thẳng vào Therna, giọng nhỏ nhưng đầy chân thành:
Có ai từng nói với chị rằng chị rất đẹp chưa?
Therna bật cười lớn, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân vang. Cô bé nhẹ nhàng đáp:
Chưa, em là người đầu tiên đó.
Yolhoti cúi mặt xuống, ngại ngùng nói:
Chị đừng cười thế, không vui đâu...
Lilita bật cười, kéo tay em trai:
Thôi nào, Hoti, nhanh lên, về thôi!
Trước khi rời đi, Yolhoti lấy từ trong áo ra một chú nai nhỏ được khắc gỗ, đưa cho Therna.
Chị Therna, tặng chị.
Therna tròn mắt ngạc nhiên, cầm lấy món quà:
Oa, đẹp thế! Em làm cái này sao?
Yolhoti gật đầu, nhưng nhanh chóng bước lên xe ngựa. Trước khi cửa xe khép lại, cậu quay đầu lại, giọng nghiêm túc:
Chị không được cho ai đâu đấy!
Therna nhìn theo bóng dáng cậu bé, khẽ mỉm cười. Cô bé đặt chú nai gỗ vào lòng bàn tay, cảm nhận sự tinh tế và chân thành trong từng đường nét khắc.
Therna nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn theo chiếc xe ngựa đang lăn bánh rời khỏi dinh thự. Chú nai gỗ nhỏ nằm gọn trong tay cô bé, ánh nắng chiếu qua làm nó trở nên lấp lánh hơn.
Cô bé khẽ mỉm cười, lẩm bẩm:
Yolhoti... em thật đáng yêu.
Người hầu bên cạnh nhẹ nhàng hỏi:
Tiểu thư, cô có muốn tôi cất món quà này vào phòng không?
Therna lắc đầu, giọng dịu dàng:
Không cần đâu, tôi muốn giữ nó bên mình.
Cô bé quay lại, ánh mắt dõi theo vườn hoa trắng đang nở rộ. Những cánh hoa nhẹ nhàng lay động trong gió, tựa như lời chào tạm biệt gửi đến hai chị em Lilita và Yolhoti.
Therna chợt nhớ lại những lời nói và hành động ngây thơ của hai đứa trẻ. Lilita thì hoạt bát, năng động, còn Yolhoti lại trầm tĩnh nhưng đầy tình cảm. Cô bé bật cười khẽ, thầm nghĩ:
Hai người đó đúng là khác hoàn toàn với anh Avera.
Nụ cười trên môi cô bé dần dịu lại. Therna cẩn thận đặt chú nai gỗ lên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, nơi cô có thể nhìn thấy nó mỗi ngày.
Một ngày nào đó, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại.
Cô bé nói nhỏ, như gửi gắm lời hứa vào không gian yên tĩnh của dinh thự
Trong xe ngựa, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, tạo nên bầu không khí ấm áp. Lilita nhìn chằm chằm vào Yolhoti, đôi mắt hồng long lanh đầy tò mò:
Hoti, em thích tiểu thư Therna đúng không?
Yolhoti giật mình, lắp bắp:
Em... em làm gì có!
Lilita nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cậu em trai, giọng nghi ngờ:
Thiệt không?
Yolhoti cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi má đỏ bừng đã tố cáo cậu. Cậu đáp nhanh:
Em còn nhỏ thế, sao thích được!
Lilita gật gù:
Ừm, đúng ha.
Nhưng trong lòng Yolhoti lại rối bời. Cậu quay mặt ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ:
Sao tim mình đập nhanh thế này? Không đời nào... mình không thể thích tiểu thư Therna được. Nhưng sao mỗi lần ở gần cô ấy, cảm giác lại khác hẳn?
Lilita bỗng bật cười:
Therna tiểu thư dễ thương ha, Hoti?
Yolhoti quay lại, lúng túng đáp:
Vâng ạ... dễ thương hơn chị.
Lilita trợn mắt, rồi nhanh chóng đưa tay ra trước mặt Yolhoti, búng nhẹ vào trán cậu.
Chị Lilita! Chị không biết đau à?
Lilita cười khúc khích:
Hết lo chưa?
Yolhoti cúi mặt, nhỏ giọng:
Em không hiểu. Khi ở trước Therna tiểu thư, tim em đập nhanh lắm.
Lilita suy nghĩ một lúc, rồi vỗ vai cậu em trai:
Chắc em lo thôi, không sao đâu. Chị cũng thế mà.
Yolhoti nhìn chị mình, ánh mắt đầy nghi hoặc. Nhưng cậu không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quay lại ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng vẫn còn chút bối rối không thể giải thích.
Chiếc xe ngựa lắc nhẹ khi đi qua con đường lát đá, không khí bên trong trở nên im lặng. Lilita nhìn Yolhoti, thấy cậu bé cứ cúi đầu, vẻ mặt lúng túng.
Hoti, em nghĩ gì thế? - Lilita hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Yolhoti giật mình, cố che giấu:
Em... không nghĩ gì cả.
Lilita nheo mắt:
Thật không? Chị thấy em cứ lạ lạ.
Yolhoti thở dài, cố gắng chuyển chủ đề:
Chị, sao chị cứ thích chọc em thế?
Lilita cười tươi:
Vì chị thấy vui mà!
Cậu bé quay mặt đi, nhưng lại nghe Lilita nói thêm:
Nhưng chị nói thật nha, Therna tiểu thư đúng là rất dễ thương. Chị hiểu sao em thấy thích cô ấy.
Yolhoti quay lại, phản bác ngay:
Em không thích!
Lilita bật cười lớn:
Ừ, không thích thì không thích. Nhưng mặt em đỏ rồi kìa!
Yolhoti đưa tay lên sờ má, cảm nhận được hơi nóng lan tỏa. Cậu vội quay đi, lẩm bẩm:
Em không nói chuyện với chị nữa...
Lilita vẫn cười, nhưng không chọc thêm. Cô bé nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sáng lên khi thấy bóng dáng dinh thự quen thuộc hiện ra.
Về tới nhà rồi! - Lilita reo lên.
Yolhoti cũng nhìn theo, lòng nhẹ nhõm vì cuộc nói chuyện đã kết thúc. Nhưng đâu đó trong tim, cảm giác lạ lẫm về Therna vẫn chưa tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro