phép màu kỳ diệu
Dera nhìn những mảnh giấy màu sắc bay xung quanh, đôi mắt sáng lên như ánh sáng của một vì sao. Cậu thốt lên, giọng trong trẻo:
“Ta muốn nhìn thấy chúng thêm lần nữa.”
Rosdo mỉm cười, rồi quỳ xuống bên cạnh Dera, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu bé nhỏ:
“Ta sẽ đưa điện hạ bay lên cao. Hazio, ngài có muốn đi cùng không?”
Hazio lắc đầu, giọng nói có chút châm biếm:
“Ngày nào mà không thấy , ta không đi ”
Rosdo không bận tâm đến lời nói của Hazio, đôi tay vung lên, phép thuật ngay lập tức phát huy tác dụng. Dera nhẹ nhàng bay lên, cơ thể lơ lửng giữa không trung, bao quanh là ánh sáng rực rỡ của những mảnh giấy màu sắc. Chúng tạo thành một vầng hào quang lung linh, khiến không gian xung quanh trở nên huyền bí và đầy ma thuật.
Nhưng bất ngờ, Rosdo không thể duy trì phép thuật lâu hơn nữa. Dera bắt đầu rơi xuống, như một cánh chim non sắp rơi khỏi tổ. Rosdo vội vàng sử dụng phép thuật một lần nữa, may mắn thay, Dera không bị tổn thương.
“Dera điện hạ, xin lỗi!” Rosdo nói, giọng đầy lo lắng, mắt không rời khỏi cậu bé.
Dera, tóc rối bù và quần áo đầy những mảnh giấy nhỏ màu sắc, mỉm cười rạng rỡ như một tia nắng ấm áp chiếu lên mặt đất. Cậu cười như một đứa trẻ hồn nhiên, ngây ngất trước vẻ đẹp của thế giới này, như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Rosdo nhìn Dera, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Dera điện hạ cười tươi như vậy, một nụ cười thuần khiết không tì vết. Cảm giác bất ngờ khiến Rosdo mỉm cười nhẹ nhàng, rồi nói:
“Lần sau ta lại đưa điện hạ bay lên nhé?”
Dera vui vẻ đáp lại, đôi mắt sáng ngời:
“Lần sau ta không đi đâu, ta muốn đi cùng Therna.”
Rosdo đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Dera dậy, rồi quay sang Hazio, giọng nói đầy kính trọng:
“Dera điện hạ, đã muộn rồi. Chúng ta về thôi, nếu không trời sẽ tối mất.”
_
Sáng hôm sau, Therna nhẹ nhàng gõ cửa phòng ký túc của Rosdo, giọng gọi nhẹ nhàng:
“Rosdo, ngài dậy đi.”
Rosdo mở mắt, mệt mỏi nhìn Therna, rồi chầm chậm ngồi dậy, dụi mắt.
“Tiểu thư, sao cô lại đến sớm như vậy?” Rosdo nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Therna không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào vai Rosdo rồi kéo cậu ra khỏi giường, dẫn cậu đến phòng rửa mặt. Khi Rosdo xong xuôi, Therna vẫn ngồi yên, đôi mắt chăm chú nhìn cậu.
“Tiểu thư, sao cô lại đến sớm thế? Hôm qua tôi đi cùng hai vị hoàng tử mệt lả người,” Rosdo lẩm bẩm, giọng nói vẫn ngái ngủ.
Therna tiến lại gần, cười nhẹ nhàng, giọng trong trẻo:
“ngày hôm Qua Rosdo. Ngài kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra đi.”
Rosdo bắt đầu kể lại từng chi tiết, và Therna không kìm được, cười khúc khích.
“Dera sao? Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ con thôi, ngài mong chờ gì ở một Dera mới 6 tuổi chứ?”
Rosdo nhìn vào mắt Therna, ánh mắt sáng lên, giọng nói đầy chân thành:
“Nụ cười của Dera điện hạ rất đẹp, nếu tiểu thư thấy nụ cười ấy, chắc chắn cô sẽ yêu mến ngài ấy.”
Therna lo lắng đứng lên, đôi tay run rẩy, khuôn mặt cô hiện rõ sự bối rối. Cô Bé quay người lại gần Rosdo, ánh mắt hoang mang:
“Ta phải làm sao đây? Ta đã hứa rằng nếu hai người họ kết thân, ta sẽ làm bánh cho Hazio điện hạ.”
Cô bé gục xuống đất, nước mắt bắt đầu rơi, đôi chân co lại như một đứa trẻ bơ vơ.
“Ta không biết làm bánh.”
Therna, cô bé ánh mắt sáng ngời khi nghe lời Rosdo nói:
“Sulrai có thể giúp. Tiểu thư, xin hãy yên tâm.”
Đôi mắt to tròn của cô bé lóe lên tia hy vọng, lập tức quay sang Rosdo, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Sulrai? Anh ấy thật sự có thể giúp ta sao?”
Rosdo mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng đáp:
“Cậu ấy là một bậc thầy trong việc nấu nướng. Tiểu thư cứ tin tưởng.”
Không đợi thêm giây phút nào, Therna nhấc váy nhỏ, chạy nhanh qua hành lang , hướng về ký túc xá của Sulrai và Dera.
Đứng trước cánh cửa gỗ chạm trổ, cô bé khẽ gõ. Một lúc sau, Dera mở cửa, đôi mắt đầy tò mò:
“Therna? Tiểu thư có việc gì vậy?”
Therna cúi đầu chào, giọng nhỏ nhẹ:
“Dera... cho tớ gặp Sulrai được không?”
Dera gật đầu, xoay người gọi lớn:
“Sulrai! Có người tìm anh!”
Sulrai bước ra, dáng vẻ ung dung. Anh nhìn cô bé nhỏ trước mặt, nhướng mày hỏi:
“nhóc đến tìm ta có việc gì?”
Therna cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy nhau, giọng nói rụt rè:
“Ngài có thể chỉ ta làm bánh không? Ta muốn làm bánh cho Hazio điện hạ...”
Sulrai khẽ cười, ánh mắt thoáng chút đùa cợt:
“Nếu ta từ chối thì sao?”
Therna ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thất vọng. Nhưng trước khi cô bé kịp phản ứng, Sulrai đã bật cười, xoa nhẹ đầu cô:
“Ta đùa thôi. Đi nào, ta sẽ giúp.”
Tại nhà bếp
Anh nắm lấy tay cô bé, dẫn cô đến nhà bếp lớn của học viện. Căn bếp được trang hoàng với những kệ gỗ cao chứa đầy hũ gia vị, lò nướng bằng đá tỏa hơi ấm dịu nhẹ. Sulrai nhìn quanh, kiểm tra nguyên liệu rồi hỏi:
“Muốn làm bánh gì?”
Therna nhanh nhảu đáp:
“Bánh chocolate với hạnh nhân ạ.”
Sulrai gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Được. Nhưng nhớ, Em làm, ta chỉ hướng dẫn thôi.”
Therna hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Sulrai bắt đầu chỉ dẫn, từng bước một:
“Đầu tiên, làm nóng chocolate. Sau đó nghiền nhỏ hạnh nhân, trộn chúng với chocolate và thêm chút sữa. Rồi nướng lên.”
Therna làm theo, bàn tay nhỏ nhắn hơi vụng về nhưng tràn đầy quyết tâm. Một lúc sau, chiếc bánh nhỏ được lấy ra từ lò, tỏa hương thơm ngào ngạt. Đôi mắt cô bé sáng lên:
“Oa, nhìn đẹp quá!”
Cô bé cẩn thận bọc một miếng bánh nhỏ, đưa cho Sulrai, giọng nói trong trẻo:
“Cảm ơn ngài. Đây là quà cho ngài.”
Sulrai xoa đầu cô, mỉm cười:
“Làm tốt lắm. Lần sau cần gì, cứ đến tìm ta.”
Anh quay người bước đi, để lại cô bé đứng đó, lòng tràn đầy niềm vui.
Tại chổ của rosdo
Therna cất tiếng hét lớn, giọng lanh lảnh vang vọng khắp hành lang:
“Rosdo! Anh ra đây, ta có chuyện muốn nhờ!”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, Rosdo xuất hiện, một tay đưa lên bịt tai, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt mỏi. Ánh mắt anh dừng lại trên dáng hình nhỏ nhắn của cô bé.
“Tiểu thư Therna, lại là gì nữa đây? Lỗ tai tôi e rằng sắp chẳng nghe thấy gì mất rồi.”
Therna tròn mắt nhìn anh, rồi chậm rãi lấy từ trong chiếc bọc nhỏ một phần bánh, đôi tay nhỏ bé run rẩy khi đưa nó ra.
“Anh Rosdo, anh giúp em mang bánh này đến cho ngài Hazio được không?”
Rosdo thoáng bật cười, nhận lấy bọc bánh từ tay cô bé.
“Vâng, thưa tiểu thư Therna, tôi sẽ làm ngay.”
Đôi mắt tròn xoe của Therna ánh lên vẻ vui sướng.
“Cảm ơn anh, Rosdo!” – Nói xong, cô bé quay người chạy đi, bàn tay nhỏ vẫy chào anh.
Rosdo đứng đó, khẽ mỉm cười, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé cho đến khi cô khuất hẳn sau góc hành lang.
Rosdo nhìn bọc bánh nhỏ mà tiểu thư Therna đã trao cho, lòng đầy suy tư. Cậu bước ra khỏi cửa, khép nhẹ cánh cửa lại rồi tiến về phía phòng của Hazio Điện Hạ.
Đến trước cửa phòng Hazio, Rosdo khẽ gõ nhẹ. "Hazio Điện Hạ," cậu gọi.
Hazio, đang ngồi đọc sách, nghe thấy tiếng gọi liền đáp lại: "Vào đi."
Rosdo mở cửa, bước vào và tiến lại gần bàn. Cậu đặt bọc bánh xuống, nói với giọng cung kính: "Hazio Điện Hạ, tiểu thư Therna nhờ thần mang đến cho ngài."
Hazio ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Rosdo một cách sắc bén. "Từ khi nào ngươi lại thân thiết với Therna như vậy?"
Rosdo hơi bất ngờ trước câu hỏi, nhưng sau một khoảnh khắc suy nghĩ, cậu đáp: "Tiểu thư Therna, cô nhóc ấy đã nhờ thần giúp vài việc mấy ngày qua. Thần nhận thấy cô ấy rất đặc biệt. Lúc đầu, thần đã nghĩ xấu về em ấy, nhưng giờ thì thần thấy cô ấy thực sự là một người tốt."
"Ngài không thích bánh mà tiểu thư Therna làm sao?" Rosdo hỏi tiếp.
Hazio khẽ chạm tay vào bọc bánh, rồi mở dải băng. Cậu lấy một miếng chocolate nhỏ và cắn thử. Nó thật sự rất ngon, nhưng Hazio lại cố gắng giấu đi sự thích thú, quay mặt đi và nói một cách không mấy dễ chịu: "Chẳng ngon, thực sự không ngon."
Mặt Hazio đỏ lên, và Rosdo không khỏi mỉm cười khi thấy phản ứng đó. "Vâng, đúng vậy, không ngon chút nào, phải không ạ?" Cậu nói, rồi cúi đầu, "Thần xin phép cáo lui."
Hazio cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng vẫn nói: "Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi nữa."
Rosdo cúi người, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, khép cửa nhẹ nhàng và thì thầm một câu: "Tạm biệt, Hazio Điện Hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro