"Lời nói không thành lời
Thưa thiếu gia, ngài nên đưa tiểu thư về đi. Trời đã trễ rồi ạ. – Người hầu khẽ nói, giọng đầy lo lắng.
Avera nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người hầu như muốn cảnh cáo. Sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt cậu khiến người hầu sợ hãi, vội cúi đầu thật sâu, không dám nói thêm.
Therna nhẹ nhàng kéo áo Avera, giọng nói nhỏ xíu:
Điện hạ, em hơi mệt... Em có thể về được không ạ?
Ánh mắt của Avera dịu lại đôi chút. Cậu gật đầu, giọng trầm thấp:
Được. Ta xin lỗi.
Chiếc xe ngựa chờ sẵn bên ngoài. Đưa cô bé therna trở về dịnh thự,
Cảm ơn ngài...
Nhưng Avera không đáp lại. Cậu ngồi im, ánh mắt thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề quan tâm đến lời nói của cô bé. Chiếc xe ngựa lăn bánh, dần rời xa dịnh thự công tước, mang theo một sự im lặng lạnh lẽo giữa hai người.
Therna cúi đầu, đôi tay siết chặt vào nhau, lòng thầm nghĩ:
"Ngài ấy thật khó hiểu... Nhưng ít ra, ngài ấy vẫn đồng ý đưa mình về."
Avera vẫn không quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, như thể mọi chuyện xảy ra đều không đáng để cậu bận tâm.
Lluo, ta muốn hỏi ngươi một chuyện. – Avera cất tiếng, giọng trầm thấp nhưng không che giấu được sự nghiêm túc.
Người hầu ngồi bên cạnh xe ngựa giật mình. Đây là lần đầu tiên cậu chủ Avera chủ động hỏi mình điều gì đó.
Vâng, thưa thiếu gia.
Avera trầm ngâm một lúc, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía trước. Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng đầy ý tứ:
Ta cảm thấy con nhóc Therna... rất lạ.
Lluo ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thiếu gia nhắc đến một ai đó với sự chú ý đặc biệt. Lluo cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại:
Lạ sao ạ?
Avera không trả lời ngay. Cậu quay mặt đi, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, rồi lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy. Giọng cậu thấp dần, như không muốn ai nghe thấy:
Không có gì. Ta chưa muốn nói.
Lluo nhìn cậu chủ, trong lòng không khỏi khó hiểu. Thiếu gia Avera luôn là người không dễ dàng bộc lộ suy nghĩ, nhưng lần này lại khác. Cậu thở dài, ánh mắt đầy sự tò mò nhưng không dám hỏi thêm.
Thiếu gia, ngài thật khó hiểu. – Lluo lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy.
Avera vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không đáp lời, ánh mắt hướng về phía xa xăm, như chìm vào dòng suy nghĩ riêng mà không ai có thể chạm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro