đối mặt với avera
Sáng hôm sau, Therna vẫn còn mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân nhỏ bé khẽ chạm lên sàn gỗ mát lạnh. Cô bé vươn tay, mở cánh cửa phòng ra, bước ra hành lang dài. Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng nói vọng lại từ phía xa, cô lập tức quay vào phòng.
Sau khi thay một bộ váy màu xanh nhạt giống màu những bông hoa tú cầu trong vườn, cô chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên eo, hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm. Cô bước ra khỏi phòng, tiến về phía phòng làm việc của cha.
Đứng trước cánh cửa gỗ lớn, cô khẽ gõ nhẹ trước khi mở cửa:
“Cha ơi, con vừa nghe thấy điều gì đó về thiếu gia nhà Avera. Có chuyện gì vậy ạ?”
Công tước ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng vẻ trầm ngâm. Ông thở dài, nhẹ nhàng đáp:
“Thiếu gia Don Avera đã gửi lời mời con ra ngoài chơi. Ngài ấy đang trên đường đến thăm chúng ta.”
Therna hơi khựng lại, đôi mắt ánh lên sự do dự. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhỏ nhẹ:
“Thưa cha, con xin phép ra ngoài đón thiếu gia Avera. Được không ạ?”
Công tước nhìn con gái, thoáng ngạc nhiên trước sự chủ động của cô bé. Ông gật đầu, giọng trầm ấm:
“Con chắc chắn chứ?”
“Vâng, thưa cha. Con sẽ đi.”
Therna rời khỏi phòng làm việc, đôi chân nhỏ nhắn nhanh chóng bước qua hành lang dài. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua những ô cửa kính, chiếu lên vạt váy xanh của cô, như tô điểm thêm dáng vẻ yêu kiều và quyết tâm của một tiểu thư nhỏ tuổi.
Tại cổng lớn, cỗ xe sang trọng dừng lại. Một tấm thảm đỏ được trải dài đến tận nơi Therna đang đứng. Thiếu gia Don Avera, chỉ mới 8 tuổi, bước xuống từ cỗ xe với dáng vẻ tự tin không phù hợp với tuổi tác. Bộ trang phục đen tuyền ôm sát, những đường nét tinh tế tôn lên khí chất quý tộc của cậu.
Mái tóc xanh mượt khẽ bay trong gió, đôi mắt sắc lạnh thoáng vẻ thờ ơ lướt qua cô bé Therna từ xa. Dẫu vậy, khóe môi cậu cong lên một nụ cười thầm đầy bí ẩn, ánh mắt không ngừng dõi theo cô.
Khi đến gần, Avera bất ngờ quỳ một chân xuống trước mặt Therna, giọng nói non nớt nhưng đầy tự tin vang lên:
“Tiểu thư Therna, nếu không phiền, cô có thể đi dạo cùng tôi không?”
Therna tròn mắt nhìn cậu, gương mặt thoáng đỏ vì bất ngờ. Cô lắp bắp:
“Ý ngài là... đi dạo trong vườn hoa sao?”
Avera cười nhẹ, lắc đầu:
“Không, thưa tiểu thư. Tôi muốn ra ngoài thị trấn. Tôi muốn xem người dân ở đây sống thế nào.”
Therna ngập ngừng, ánh mắt đầy do dự. Nhưng trước sự chờ đợi của Avera, cô biết mình không thể từ chối. Cô khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Nếu ngài muốn... tôi sẽ đi cùng ngài.”
Avera đứng dậy, đưa tay ra trước mặt cô bé, nụ cười vẫn còn vương trên môi:
“Tiểu thư, mời cô.”
Therna nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, cảm nhận được sự ấm áp từ đó. Cô bé nâng váy, bước lên cỗ xe ngựa. Avera cẩn thận dìu cô, đôi mắt sáng rực đầy thích thú khi nhìn Therna.
Cỗ xe lăn bánh, hướng về phía thị trấn. Dù chỉ là một cậu bé 8 tuổi, Avera lại mang đến cho Therna cảm giác như đang đối diện với một người lớn đầy quyền uy. Trong lòng cô bé, vừa có chút bối rối, vừa có chút tò mò về chuyến đi kỳ lạ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro