buổi gặp định mệnh
Dera bước ra khỏi ký túc xá, trong lòng có chút bối rối, nhưng ánh mắt cậu vẫn kiên định. Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, ánh nắng chiều hắt lên mặt đất những tia sáng yếu ớt,
như thể thế giới đang chìm vào một giấc mơ nhẹ nhàng. Cậu bé cảm nhận được sự nặng nề của chiếc áo choàng hoàng gia, nhưng cũng hiểu rằng mỗi bước đi hôm nay đều sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ với Hazio, người mà cậu biết rõ sẽ không dễ dàng tiếp cận.
Hazio đứng trước cổng học viện, mặc bộ hoàng phục màu đen, khoác ngoài một lớp áo choàng dài màu đen với chút điểm xuyết trắng, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ. Khi nhìn thấy Dera, một nụ cười mỏng manh thoáng qua khóe môi, nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi vẻ ngoài thờ ơ.
Dera tránh ánh mắt của Hazio, bước thẳng lên phía trước. Cảm giác kỳ lạ khi đối diện với người mà mình không thích phải làm sao để gần gũi. Khi họ ra tới ngoài thị trấn, không khí trở nên im lặng, không một lời nào được thốt ra. Dera cảm thấy khoảng cách giữa hai người như một bức tường vô hình, càng đi càng xa.
Trong khi đó, Therna lo lắng đi vòng quanh phòng, những bước chân nhỏ nhẹ của cô bé như không thể xua tan được nỗi băn khoăn trong lòng. Cô bé quyết định không thể ngồi yên thêm nữa, liền chạy tới chỗ Rosdo, kéo nhẹ áo của cậu ta, đôi mắt đầy sự khẩn cầu.
"Anh, sao anh không đi cùng với đại hoàng tử Dera và Hazio?" cô bé hỏi, giọng đầy lo lắng.
Rosdo liếc nhìn Therna, ánh mắt vẫn bình thản, đáp lại một cách đơn giản:
"Đại hoàng tử nói không cần."
Therna lại càng thêm bối rối, không biết phải làm sao. Cô bé lặp lại, giọng nhỏ nhẹ:
"Anh rất thông minh. Có thể giúp hai người họ thân thiết với nhau không?"
Rosdo nhìn cô bé một lúc lâu, rồi đáp lại với vẻ mặt không hề thay đổi:
"Chỉ cần tiểu thư Therna quan tâm, thì hãy giúp đi."
Therna nhìn Rosdo, sự bối rối trên khuôn mặt cô bé hiện rõ. Cô bé cúi đầu, giọng nhỏ như một lời thở dài:
"Nhưng tôi..."
Rosdo nhìn cô bé, ánh mắt dường như đã hiểu được sự lo lắng trong lòng cô. Cuối cùng, cậu mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
"Được rồi, tôi sẽ giúp."
Therna ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên như tìm thấy hy vọng. Cô bé gật đầu, cảm ơn Rosdo một cách nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng quay đi, quyết tâm làm mọi thứ để giúp hai người họ hiểu nhau hơn.
Tại chổ của dera và hazio
“Ta đã bảo ngươi không cần đi mà!” Hazio nói, giọng đầy giận dữ, đôi mắt bừng bừng lửa giận.
Rosdo cười tươi, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời chiếu qua màn mây:
“Hai người còn nhỏ, đi một mình không an toàn. Nếu hoàng đế biết thì sẽ không tốt đâu ạ.”
Dera nhìn Rosdo, ánh mắt không khỏi nghi hoặc:
“Therna có nói đúng không? À, Therna tiểu thư bận rồi, không đi được.”
Rosdo mỉm cười, đôi mắt sáng lên, rồi nói với giọng tinh nghịch:
“Hazio điện hạ yêu thích Dera lắm đúng không ạ?”
Hazio đáp lại, giọng đầy khó chịu:
“Từ khi nào ta lại nói thế?”
Rosdo không dừng lại, tiếp tục nói với vẻ đùa cợt:
“Dera điện hạ thích anh trai Hazio điện hạ lắm đó.”
Dera nhìn Rosdo, đôi mắt lạnh lùng, rồi thản nhiên đáp:
“Ta không có.”
Rosdo đứng trước hai người, cười một cách ngạo nghễ, rồi sử dụng phép thuật nước. Một cơn sóng mạnh mẽ bỗng ập đến, làm ướt cả Hazio và Dera. Rosdo cười lớn, rồi nói:
“Ồ, xin lỗi Dera và Hazio điện hạ.”
Hazio nổi giận, mặt đỏ bừng lên, giọng nói lớn tiếng:
“Rosdo, ngươi cố ý đúng không?”
Rosdo không chút lo lắng, kéo Hazio và Dera đến một cửa hàng quần áo. Rồi Cậu dẫn họ đến một nơi đang trình diễn phép thuật.
“Hoàng tử, nhìn kìa, người thấy không? Phép thuật lửa đấy!” Rosdo nói, rồi sử dụng phép thuật tạo ra một bong bóng lớn bao trọn cả Hazio và Dera trong không trung.
“Vui không ạ, điện hạ?” Rosdo hỏi, đôi mắt lấp lánh.
Hazio giận dữ, giọng nói khô khốc:
“Không vui chút nào, Rosdo, thả ta xuống!”
Dera nhìn thấy cảnh tượng ấy, không thể nhịn cười,
“Rosdo, thấy thế liền thả hai người xuống
Rosdo thầm nghĩ, “Chắc ổn rồi.”
Hazio nhìn Dera, giọng nói nhỏ nhẹ, đầy chân thành:
Em không đáng nghét như anh nghĩ ,
Dera đứng dậy, quay lại chỗ Hazio và ôm lấy cậu, giọng dịu dàng:
“Em Trước giờ, luôn nghĩ xấu về anh'' hazio cho em xin lỗi,
_
1 giờ sau ,
Dera nhìn thấy những mảnh giấy màu sắc rực rỡ bay lượn trong không trung, đôi mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên, ánh nhìn chăm chú không rời. Cậu khẽ hỏi:
“Đây là gì vậy, Rosdo?”
Rosdo mỉm cười, đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng:
“Đây là những tờ giấy màu, thưa điện hạ.”
Dera ngạc nhiên nhìn những mảnh giấy, vẻ mặt vẫn chưa hiểu:
“Giấy màu là gì?”
Rosdo giải thích, giọng dịu dàng nhưng cũng đầy kiên nhẫn:
“Vì điện hạ ít khi ra ngoài, nên mới thấy lạ như vậy. Đây là một phần của lễ hội mùa xuân, nơi người dân cùng nhau tạo ra những phép thuật rực rỡ để chào đón mùa mới.”
Lúc này, từ trên bục cao, một người nghệ sĩ vươn tay lên trời, sử dụng phép thuật. Ngay lập tức, hàng trăm mảnh giấy màu sắc rung rinh bay lên, vũ điệu của chúng lấp lánh trong không trung. Từ những quả bong bóng bay lên, những tờ giấy trắng biến hóa thành những tờ giấy đầy màu sắc, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một tinh linh mèo bay lên cao, thổi một luồng gió nhẹ nhàng, khiến một cầu vồng rực rỡ hiện ra, vắt ngang bầu trời. Con mèo bước đi, mỗi bước chân đều để lại những mảnh giấy màu sắc lung linh bay theo, như những vì sao nhỏ trong đêm tối.
Dưới mặt đất, người dân vẫy tay chào đón, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, những tiếng nói xôn xao, những lời khen ngợi tràn ngập không khí. Một người dân kêu lên:
“Oa, thật đẹp quá!”
Một người khác tiếp lời:
“Cầu vồng tuyệt vời, đúng là đẹp thật!”
Rosdo nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Dera, bèn mỉm cười dịu dàng, nói:
“Chỉ có những người ít khi ra ngoài mới không cảm nhận được vẻ đẹp của những điều này. Đây là một phần trong lễ hội mùa xuân của thị trấn, nơi mọi người tụ họp cùng nhau, sử dụng phép thuật để tạo nên những khoảnh khắc kỳ diệu như thế này.”
Dera vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi mắt cậu vẫn dõi theo những mảnh giấy màu sắc đang bay lượn, cảm giác như cả không gian xung quanh trở nên sống động hơn bao giờ hết.
“Thật tuyệt vời,” Dera thốt lên, giọng đầy ngưỡng mộ.
Rosdo gật đầu, ánh mắt lấp lánh như ánh sáng từ những vì sao:
“Đúng vậy, lễ hội này không chỉ là phép thuật, mà còn là sự kết nối giữa mọi người trong thị trấn. Họ cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc đẹp đẽ, đầy tình yêu thương và sự đoàn kết.”
Cả thị trấn bỗng trở nên nhộn nhịp hơn, tiếng cười nói, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi. Những người dân đang tận hưởng không khí vui tươi, trong khi các nghệ sĩ tiếp tục trình diễn những màn phép thuật khác nhau. Một nhóm trẻ em chạy nhảy vui vẻ, cố gắng bắt lấy những bong bóng màu sắc bay lơ lửng trong không trung.
Dera không thể rời mắt khỏi những tờ giấy màu sắc đang bay quanh mình. Cảm giác như một thế giới kỳ diệu đang mở ra trước mắt cậu.
“Mọi thứ thật tuyệt vời,” Dera lẩm bẩm, lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, như thể mình đã tìm thấy một phần của thế giới mà trước đây cậu chưa từng biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro