Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

anh ta có thật sự xấu

   Therna cảm thấy tim mình như ngừng đập khi tiếng bước chân đến gần hơn, mỗi bước chân như một nhát búa đập vào trái tim cô. Đột nhiên, cửa phòng mở ra với một tiếng cọt kẹt . Mọi thứ xung quanh cô bé như tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng thở gấp của chính mình.

Mái tóc cậu ta màu xanh, đôi mắt vàng sáng lên trước ánh sáng nhẹ, ánh mắt sắc bén như một con dao, lướt qua người Therna. Avera nhìn cô bé rồi nở một nụ cười nhẹ, đầy thích thú nhưng cũng đầy đáng sợ, bước vào phòng với dáng vẻ tự tin. Nalhti thấy vậy liền vội vã rời khỏi phòng, để lại hai người một mình.

Therna không dám đối mặt với Avera, cơ thể cô bé cứng đờ, mắt nhìn xuống sàn, không dám nhìn vào đôi mắt vàng sắc lạnh kia. Cậu ta đứng trước mặt cô, đưa một ngón tay lên má, nụ cười của hắn đầy thích thú nhưng cũng đầy đáng sợ.

"Ta gặp em rồi sao? Ta chưa giới thiệu nhỉ?" Avera nói, giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng có gì đó lạnh lẽo. "Ta là Don Avera, ta năm nay 8 tuổi. Rất vui được gặp em."

Hắn quỳ gối xuống, mặt gần như chạm vào cô bé, ánh mắt đầy sự thích thú, như thể đang thưởng thức nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cô. Therna cảm thấy mình như bị mắc kẹt, không thể di chuyển, chỉ có thể đứng im, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

Bỗng nhiên, cửa phòng lại mở, và Dera bước vào. Cậu ta nhìn thấy Avera và khẽ nhíu mày, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh.

"Anh Avera, anh đến sao không nói cho ta?" Dera lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng.

Avera đứng lên, quay lại đối diện với Dera, nhưng không hề tỏ ra bất ngờ. "Em khỏe không, nhị hoàng tử?" Avera hỏi, giọng điềm đạm, nhưng đôi mắt vàng kia vẫn không rời khỏi Therna, như thể đang quan sát từng phản ứng của cô,

Avera nở một nụ cười mỉa mai, đôi môi cong lên như thể chế giễu, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, tựa gai nhọn sẵn sàng đâm xuyên qua bất kỳ ai nếu anh ta muốn. "Em vẫn khỏe, cảm ơn anh đã hỏi," Dera trả lời, giọng điệu bình thản, nhưng đôi mắt cậu không giấu được sự hoài nghi khi nhìn thẳng vào Avera. Cảm giác như mỗi lời nói của Avera đều ẩn chứa một ý đồ mà Dera chưa thể nắm bắt.

Avera tỏ ra thân thiện, bước đến ôm lấy Dera một cách thân mật. "Tôi nhớ ngài lắm,

Therna cảm thấy mình như bị bỏ lại trong bóng tối, không thể thoát khỏi ánh mắt của Avera. Cô bé vội vã chạy lại ôm lấy tay Dera, cảm giác như tìm thấy một chút an ủi trong vòng tay cậu  Cô bé thì thầm nhỏ, khẽ rung lên vì sợ hãi.

"Dera, giúp tui với," Therna nói, giọng yếu ớt, như thể cô bé không thể chịu đựng nổi sự căng thẳng này nữa.

Dera nhìn cô bé, ánh mắt trầm xuống, nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt cô. Cậu ta quay sang Avera một lần nữa, rồi nói với giọng điềm tĩnh: "Thiếu gia Avera, xin lỗi, nhưng tôi cần nói chuyện với  therna một chút."

Dera kéo Therna ra xa, rời khỏi phòng với cô bé trong tay. Avera đứng đó, ánh mắt vẫn đầy sự tò mò, như thể đang chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra.

   Dera nắm chặt tay Therna, dẫn cô bé băng qua những hành lang dài của học viện. Tiếng bước chân của cả hai vang vọng trong không gian yên tĩnh, như một giai điệu đơn độc giữa bóng tối.

Therna nhìn xung quanh, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò xen lẫn lo lắng. "Cậu đưa tớ đi đâu vậy, Dera?" cô bé hỏi, giọng run nhẹ.

"Đến nơi an toàn," Dera đáp ngắn gọn, ánh mắt cậu kiên định.

Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ nằm ở cuối hành lang. Dera đẩy cửa, để lộ một cầu thang xoắn ốc bằng đá dẫn lên trên. Ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn treo tường làm không gian trở nên bí ẩn hơn.

"Đi theo tớ," Dera nói, nắm chặt tay Therna và bắt đầu leo lên cầu thang.

Cầu thang dẫn họ đến đỉnh của tháp đồng hồ, nơi một căn phòng nhỏ nằm khuất sau những bánh răng lớn. Ánh sáng từ mặt trời len qua các khe hở, tạo nên những tia sáng lung linh trong không gian tĩnh lặng.

Therna bước vào, ngước nhìn những bánh răng khổng lồ đang chuyển động chậm rãi trên đầu. Tiếng tích tắc đều đặn của đồng hồ như nhịp tim của tòa tháp, làm cô bé cảm thấy vừa lạ lẫm vừa an toàn.

Dera đóng cửa lại, quay sang nhìn Therna. "Nơi này không ai biết đến. Tớ thường đến đây khi muốn tránh xa mọi thứ," cậu nói, ánh mắt dịu dàng hơn.

Therna ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh cửa sổ, đôi mắt vẫn còn chút lo âu. "Cậu nghĩ Avera sẽ không tìm thấy tớ ở đây sao?" cô bé hỏi, giọng thấp.

Dera ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt cậu nghiêm túc. "Avera có thể thông minh, nhưng cậu ta không thể biết mọi thứ. Tớ sẽ không để cậu ta làm gì cậu. Ở đây, cậu an toàn."

Therna nhìn Dera, cảm giác bất an trong lòng dần tan biến. Cô bé khẽ gật đầu, nhưng vẫn không thể hoàn toàn quên đi ánh mắt vàng rực và nụ cười đáng sợ của Avera.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng cả học viện, tạo nên một khung cảnh yên bình. Nhưng trong lòng Therna, cô bé biết rằng sự yên bình này chỉ là tạm thời. Những gì vừa xảy ra chỉ là khởi đầu, và cô không chắc mình đã sẵn sàng đối mặt với những gì sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #buổi#đi