Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chuyến bay MH370

Chiều dần buông, những tốp sinh viên Đại Học Vinh đổ xuống đường. Không ít trong đó có cả đôi lứa hẹn hò.

-Quẹo bên trái anh! -Đan Quỳnh ngồi bên ghế phụ chỉ đường cho Đặng Gia.

Gã trai trẻ đánh lái vào lề, bước xuống rồi cẩn thận mở cửa cho cô. Không quên đưa tay che hề phía trên sợ cô va phải cửa xe.

Cô gái nhìn hắn ánh mắt phức tạp rồi khẽ mỉm cười thật tươi. Người qua đường trầm trồ nhìn đôi trai gái sánh bước. Vài gã trai ghen tị với Đặng Gia vì cô bạn gái xinh đẹp cạnh bên. Nhưng nào ai hiểu quan hệ phức tạp của cả hai người họ.

Đan Quỳnh vốn bản tính ham vui, có cả vô vàn mối quan hệ bên ngoài. Bạn thân, anh trai mưa, em trai mưa... tỉ tỉ thứ. Đàn ông luôn xiêu lòng trước khí chất nổi bật cùng vẻ ngọt ngào ngây thơ của cô.

Ngay cả gã trai trước mặt, Đặng Gia- một con ngựa bất kham đã dạo chơi qua biết bao rừng hoa. Ở tuổi 22 đã là chủ tịch một công ty định giá không nhỏ. Vẫn chấp nhận bay từ Sài Gòn về thành Vinh ngay trong đêm chỉ vì một ánh mắt buồn bã của cô.

Cả hai sánh đôi ghé vào một quán lâu năm nơi góc đường Nguyễn Tiến Tài. Nhân viên nhanh chóng dọn bàn.

-Ngồi xuống bàn này nè anh!

Quán nhỏ nhưng sạch sẽ khách khứa tấp nập nổi tiếng với Phở Cuốn và Bánh Xèo.

-Woa!!! Ngon mắt quá à! - Chủ quán mang đồ ăn ra Đan Quỳnh cười híp mí.

Đặng Gia nhìn cô nở nụ cười hiền...Thật ra hắn thừa hiểu cô công chúa nhà Đan Khanh trước mặt là mẫu người ra sao. Có khi hắn ta hiểu Đan Quỳnh hơn cả chính bản thân mình.

Thế nhưng điều đó chẳng thể cản hắn lao vào cô như con thiêu thân dù Đan Quỳnh hết lần này tới lần khác không ngừng lấy tim hắn ta ra chơi...

-Nghĩ gì mà trầm tư á? Há miệng ra em đút cho nè. AAA!!!

Một cuốn Phở trắng xinh bên trong đầy những những rau thịt chấm ngập trong nước mắm chua cay thật khó cưỡng...

-Hihi! Ngon không? - Đan Quỳnh dịu dàng nhìn hắn ánh mắt mong chờ.

Đặng Gia cắn một miếng lớp bánh phở mềm mịn tan dần trong miệng, phần nhân bên trong thịt thơm phức, rau sống xanh non mát lành. Tất cả hoà quyện trong thứ nước chấm chua ngọt sóng sánh cay nhẹ đầu lưỡi khiến vị giác như bừng tỉnh.

-Ừm! Ngon quá à! - Đặng Gia trầm trồ.

-Hihi! -Đan Quỳnh cười nói cắt cuốn Phở ra từng khúc nhỏ bỏ vào đĩa cho cô con gái Tiểu Hồ Ly bên cạnh.

-Meoooo!!!!

Chú mèo Anh lông dài trắng tuyết kêu meo meo nhìn ba mẹ nó ánh mắt hài lòng.

VINH International AirPort,

22h30,

-Anh! Không thể ở lại cùng em thêm ít ngày được sao? - Đan Quỳnh giọng như sắp khóc ánh mắt long lanh.

-Ngoan nào! Ngoan nào! -Hắn ga xoa đầu cô, ánh mắt chất chứa rồi nói tiếp:

-Anh phải trở về...nhớ lời anh dặn Sau này dù ở hoàn cảnh nào Đan Quỳnh của anh cũng phải vui lên. Em nhé!

Đan Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy chẳng hiểu sao cô cảm thấy lần chia xa này hắn ta có điều khác thường liền cố giữ lại. Những lần trước mỗi lần cô tung chiều hắn đều xuống nước nghe lời mình:

-Hức! Có phải là em không ngoan nên anh mới không ở lại thêm không? Em hứa sẽ ngoan mà anh ở lại với em nhé!

Đặng Gia nhìn cô có cả vạn suy nghĩ chạy qua Sau nửa ngày cùng nhau trên đỉnh Dũng Quyết nơi Phượng Hoàng Trung Đô dòng suy nghĩ của hắn ta bất chợt sáng rõ.

"Thật ra con bé vốn có nhiều bạn bè và vô vàn mối quan hệ."

"Thêm hay bớt một mình tôi cũng chẳng ảnh hưởng tới con bé. Miễn sao con bé không bỏ rơi chính mình thì thật lòng tôi cảm thấy an tâm!"

Hắn ta thầm nghĩ, trong lòng thật yên bình. Sau 5 năm cạnh nhau lần đầu tiên trong đời hắn ta cảm thấy nhẹ lòng khi nghĩ về những ngày tháng không có cô.

Máy bay cất cánh tăng dần độ cao. Thành Vinh bên dưới như ngàn đốm sáng trong đêm lấp lánh. Hành khách chợp mắt tranh thủ nghỉ ngơi... Bầu trời đêm tĩnh lặng, Máy bay lướt nhẹ giữa không trung để lại phía sau dải sáng mờ.

Bỗng nhiên...một đám mây bồng bềnh đột nhiên xuất hiện, trắng tinh khiết lơ lửng treo giữa trời.

Cơ trưởng nhìn ra bên ngoài giọng lẩm bẩm:

-Lạ thật, Không có mây trong bản đồ radar trước đó!

Đám mây lớn dần lên bên trong dường như xuất hiện ánh sáng ngũ sắc.. Trong ánh sáng lập loè dường như thấy cả thiên quốc bên trong. Từng toà lầu các ánh kim sánh rực lên, lúc ẩn, lúc hiện...

-Hả???

Khung cảnh choáng ngợp khiến cơ trưởng không tin vào thứ diễn ra mắt mình. Hắn ta thốt lên.

Gần như ngay lập tức máy bay xuyên vào mây ngũ sắc...Trong khoảnh khắc thân máy bay xuyên qua đèn trong khoang chớp tắt.

-Bụp!!!

Mọi thiết bị điện tử trở nên tê liệt... Âm thanh động cơ lặng đi.

Một giây yên ắng,

Hai giây...

-Hả? Có chuyện gì thế? Sao mất điện rồi? Có chuyện gì vậy???

Tiếng la hét vang lên từ các hàng ghế. Sau phút giây ngỡ ngàng hành khách bắt đầu nhốn nháo gào thét.

Nữ tiếp viên hét lớn cố trấn an mọi người:

-Quý khách vui lòng bình tĩnh!!!

-Vui lòng giữ nguyên vị trí ạ!

-Có sự cố nhỏ cơ trưởng sẽ xử lý ngay lập tức..

Trong khoang buồng lái,

Cơ trưởng: radar tắt!

Cơ trưởng: chúng ta đã mất điều khiển chính rồi! Mau phát tín hiệu khẩn cấp.

Cơ phó: Điện toàn hệ thống bị ngắt.

Cơ phó: Tín hiệu khẩn cấp không phát đi được...

Giọng cơ phó lúc này như hét lên trong bất lực.

Áp suất trong khoang hành khách hạ thấp. Mặt nạ dưỡng khí bung xuống...

-Mọi người bình tĩnh!

-Mau đeo mặt nạ dưỡng khí vào.

Giọng nữ tiếp viên vang lên vẻ gấp gáp, dù hoang mang thế những vẫn có trấn an hành khách.

Oxy giảm sâu...

Nhiệt độ tụt xuống đột ngột...khiến cho hơi thở mọi người trở nên đứt quãng

-Chuyện...gì...đang...xảy...ra?

Đặng Gia ngồi kế cửa sổ cố mở mắt...Ánh sáng từ mây ngũ sắc soi rõ quét từng đường nét trên khuôn mặt hắn ta.

Mạch hắn lập tức đập chậm lại, mí mắt nặng trĩu.

-Quỳnh...

Hắn ta khẽ nhắc tới một cái tên, thế rồi dần lịm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro