
Chương 2: Đôi tiên đồng ngọc nữ trên đỉnh núi Dũng Quyết.
Thành Phố Vinh 2017,
Núi Dũng Quyết,
Phượng Hoàng Trung Đô.
-Một...hai...ba,
-Mười bảy...
-Chín hai...
Trên những dãy bậc thang đá nơi núi Dũng Quyết đôi nam nữ trẻ tuổi sánh bước. Người Nam thật cao sở hữu khuôn mặt có phần thanh tú. Hắn ta nở một nụ cười nuông chiều ngắm nhìn cô gái trước mặt.
-Hihi! Nhanh lên nào anh!
Cô bạn gái tinh nghịch đếm những bậc thang dưới chân có lẽ cũng trạc tuổi hắn. Vừa nhìn đã thoạt nhận ra cái khí chất của một đại mỹ nhân ẩn sau cái thân hình hoàn hảo. Trên mặt cô gái lúc này có những vết lạ chẳng thể che nổi khí chất cao quý.
Chàng trai tay ôm cục bông trắng tinh, nở nụ cười chậm chậm đi theo cô gái.
-Meooooo! Meooooo!-Cục bông gòn ngước đầu lên nhìn mẹ nó kêu lên hai tiếng.
-Hihi! Tiểu hồ ly sang với mẹ nào.
Cô gái tiến tới đưa tay cục bông trắng tuyết liền nhảy sang lao vào lồng ngực. Tiểu Hồ Ly cạ cạ đầu vào người cô kêu meo meo. Cô gái nhỏ vừa trò chuyện với chú mèo của mình đôi chân vẫn nhịp bước.
Chàng trai liền bước cạnh cô nhỏ giọng quan tâm:
-Chậm thôi! Cẩn thận té ngã á Đan Quỳnh.
-Hihi! Oke anh! - Đan Quỳnh khúc khích cười.
Cả hai dọc theo từng bậc thang leo lên di tích Phượng Hoàng Trung Đô. Rừng thông ngút ngàn hiện ra trước mắt, con đường nhỏ bằng đá len giữa nhưng cây thông reo.
Tiểu Hồ Ly lúc này ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay cô gái nọ.
-Anh có nhớ lần đầu tiên hai đứa mình gặp nhau không? -Cô gái bỗng nhiên quay sang tinh nghịch hỏi chàng trai.
Hắn ta gật đầu khẽ ánh mắt nhìn lơ đãng phía xa. Cô gái vẫn tiếp tục cười nói:
-Hôm đó trên đường dẫn lên Kim Nghê Cổ Tự anh bị em bơ hai lần. Chắc là quê phải biết. Hihi!
-Thế còn trêu anh! -Chàng trai có chút ngập ngừng khi nhắc lại chuyện cũ.
Thoáng nhìn vẻ bối rối của chàng trai cô gái bật cười...Thôi không trêu hắn ta thêm nữa. Cô gái tung tăng bước trái quẹo phải hái một đoá hoa sim tím cài lên làn tóc mây.
Leo hết những bậc thang dài đôi trẻ bước vào chính điện. Sau hơn 200 năm vật đổi sao dời, Phượng Hoàng Trung Đô chỉ còn di tích nằm trên đỉnh núi Dũng Quyết. Dù thế vẫn đủ để con cháu nhận ra tầm nhìn vĩ đại của bậc tiền nhân.
Núi Dũng Quyết là bức tường thành tự nhiên nằm trên tuyến đường huyết mạch chắn ngang đất nước. Nơi đây nằm cách đều 300km giữa Phú Xuân và Thăng Long, cả hai nơi đều từng là cố đô của Bách Việt.
Đền thờ Quang Trung Đế trên đỉnh núi Hạ điện, Trung Điện, Thượng Điện...
-Anh!
Cô gái gọi khẽ rồi nắm tay chàng trai bước vào bên trong. Đan Quỳnh cả chặng đường lên núi cười nói thế nhưng khi vào đây thái độ nghiêm túc bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
-Qua bên đây nè em! - Gã trai trẻ nắm tay cô gái bước qua Trung Điện. Cả hai ngắm nhìn voi chiến, đại pháo khi xưa khiến khắp cõi phải khiếp sợ.
Đứng trước bức phù điêu Quang Trung Đế hắn ta ngước lên nhìn rồi chắp tay nhỏ giọng:
-Con Đặng Gia cùng em đây Đan Quỳnh hôm nay có duyên tới đây dâng ngài nén tâm hương mong cầu cho đất nước thái bình. Cho chuyện của hai chúng con được rẽ đường dẫn lối tìm ra một con đường sáng.
Cầu khấn xong Đặng Gia ngắm nhìn thành Vinh dưới chân rồi bỗng buột miệng:
-Thật tiếc...Giá trời xanh cho Ngài sống thêm để hoàn thành hết đại mộng còn dở dang dòng Lịch Sử mảnh đất Bách Việt đã trở nên huy hoàng hơn...
Có lẽ bầu không khí của nơi từng được Quang Trung Đế ý định chọn làm Kinh Đô này khiến Đặng Gia có phần cảm thán...
Lúc hắn nắm tay Đan Quỳnh quay đi dường như trong đôi mắt uy nghi của bức thần tượng Quang Trung Đế sau lưng loé lên một tia sáng. Long Mạch núi Dũng Quyết dường như có rung động khẽ.
Các bậc thầy huyền học sống ẩn mình nơi chốn sơn thôn dọc đất Bách Việt như có dự cảm đồng loạt nhìn về hướng Phượng Hoàng Trung Đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro