
Chương 10: Anh em đồng lòng- Bản đồ Tân Thế Giới.
Việc hành quân thần tốc năm xưa khiến các sử gia sau này đau đầu hoá ra là thế. Ngày đó đường xá đi lại khó khăn. Quả là chỉ có cách đó mới thể thực hiện được. Và cũng chỉ thần nhân nhìn được tương lai mới có thể tính ra được kế sách tuyệt diệu đó.
-Hoàng huynh lần này em gọi anh về là có hai việc. Thứ nhất, trong triều Bùi Đắc Tuyên hắn cậy trên có Hoàng Thái Hậu dưới lại có Đại Tổng Quản Trần Quang Diệu nắm đại binh. Lão ta cùng đám vây cánh văn quan trong triều muốn em làm bù nhìn. Mấy năm qua lão cậy thế dưới chèn ép trung lương, trên xem thường Hoàng Đế. Em muốn..
Quang Toản ghé tai anh Thuỳ làm một động tác chém ngang.
Nghe Toản nói vậy, Thuỳ lặng đi một lúc, rồi lắc đầu, giọng trầm tĩnh. Vốn tính tình nhân hậu Thuỳ luôn lấy lễ đối đãi liền khuyên can:
-Bệ Hạ! Lòng trung can và dũng khí của em, huynh kính phục. Nhưng... họ Bùi thế lực lớn, rễ đã ăn sâu trong triều. Nếu em diệt Thái Sư lúc này phải tính toán thật kỹ. Anh chỉ sợ khiến nội bộ Tây Sơn phân li, các lộ tướng không phục, lòng dân dao động.
Toản nhìn Thuỳ mỉm cười.
"Vốn nghe danh anh trai mình trung nghĩa, nhân hậu quả không sai. Việc này nếu bản thân mình không quyết e rằng thật khó."
Nghĩ ngợi xong xuôi Quang Toản liền nói. Giọng chắc như đinh đóng cột:
-Anh! Có một vị thần nhân từng nói nếu chặt một cái cây hỏng mà có thể cứu cả rừng cây thì đó là điều nhân nghĩa. Lần này ý em đã quyết chỉ cần huynh giao mật lệnh cho Đại Tư Mã Võ Dũng lúc cần thiết phối hợp với Ngô Văn Sở việc ắt thành.
Sở là kẻ văn võ song toàn, trước khi thăng làm Đại Đổng Lý từng cầm quân đánh trận giữ chức Đại Tư Mã trong chiến dịch đại phá quân Thanh năm Kỷ Dậu.
Những năm nay vị Đại Tổng Lú này đứng trung lập không chịu cúi đầu gia nhập thế lực nào thế nên đã chịu không ít đau khổ. Thấy hắn là người trung nghĩa thế nên lần này Toản cho hắn một cơ hội thể hiện thái độ. Còn Đại Tư Mã Võ Dũng lại là người trung với Quang Thuỳ. Ngày chết của Tuyên xem như đã định...
Thấy Thuỳ hãy còn lo lắng, Quang Toản liền trấn an:
-Hoàng huynh yên tâm. Sau khi diệt Tuyên chúng ta theo di chiếu dời đô về đất Tổ Nghệ An. Nơi đó là đất phát tích dòng tộc ta. Trước mắt có thể rời xa trung tâm quyền lực của họ Bùi, về lâu dài Phượng Hoàng Trung Đô có thể cả thủ lẫn công quân Nguyễn Ánh ở phương Nam hay nhà Thanh ở phương Bắc đều thuận.
Thấy em mình đã quyết Quang Thuỳ cũng đành:
-Ý Bệ Hạ đã quyết thần xinh tuân chỉ. Thế còn việc thứ hai...
Quang Toản vuốt ve tấm bản đồ đại hải trình trên tay, nhìn xa xăm rồi chỉ vào một khu vực:
-Khu vực này được gọi là Tam Giác Quỷ Ác Mộng. Thuyền buôn của phương Tây và nhà Thanh đi qua nơi đây thưởng xuyên bị hải tặc đánh chiếm. Dù có Thuỷ Sư dẫn đoàn tàu lớn trang bị đại pháo cũng không ngoại lệ. Hải tặc nơi đây thành lập cái gọi là Tân Thế Giới, cướp phá xong sẽ chạy vào khu vực quần đảo này trú ẩn.
Lúc này toản chỉ tay vào quần đảo có mấy chục đảo lớn đảo nhỏ:
-Đây! Quần Đảo Cát Vàng này còn có cái tên khác là Đảo Hải Tặc. Nơi đây gồm 30 đảo chìm nổi vốn trong chủ quyền Bách Việt ta. Tuy thế vì địa lý xa xôi nên rất hiếm cư dân sinh sống. Đám hải tặc vì thế chọn một số đảo làm nơi trú ẩn.
-Chuyến này em muốn lập chủ quyền trên quần đảo Cát Vàng. Em cần một người đủ tài năng, tin tưởng được và phải thực hiện thật bí mật để làm bước đệm cho đại kế sau này...Em muốn hỏi anh Đề Đồ Đốc Lê Văn Hưng là người ra sao?
Được Toản hỏi Thuỳ không mất thời gian suy nghĩ liền trả lời:
-Đề Đô Đốc là người trung nghĩa, lại có thực tài. Thế như vốn tính tình khẳng khái chỉ biết nói lời thật thế nên luôn làm mấy lòng kẻ khác, đặc biệt phe phái Bùi Thái Sư luôn xem Đô Đốc Hưng là cái gai trong mắt. Có thể dùng được tuy nhiên việc cử một Tây Sơn Thất Hổ tướng đi thật khó để mà bí mật.
Quang Toản mỉm cười.
-Haha! Anh yên tâm. Việc này em đã có dự tính, miễn sao hắn có thể tin được. Đích thân em sẽ lo liệu việc này...
-Em ta là Vua một nước. Mọi việc lấy an toàn làm trọng.
Hai anh em hàn huyên tới gần sáng. Quang Thuỳ được thái giám thân tín của Ngô Tuấn lẫn vào gánh chèo Xuân Hương để đêm mai sang phủ Đại Tư Mã diễn.
Vừa sáng sớm cung nữ Lưu Ly đã đi vào tẩm cung. Quang Toản đang được mấy vị cung nữ thay y phục đã thấy nàng ta bước vào:
-Chào Bệ Hạ! hihi!
Quang Toản vừa đứng im cho Lưu Ly chải tóc, cười nuông chiều:
-Hôm nay có gì nhà ngươi vui thế mau kể trẫm nghe.
Cô nàng nháy mắt tinh nghịch:
-Hí hí! Bệ hạ không biết đâu Xuân Nguyệt Hương tỷ lớn lắm- Cô nàng vừa nhấn mạnh chữ "lớn lắm" vừa đưa tay vẽ một vòng tròn to rồi làm bộ chép miệng.
-Thật tiếc đêm qua Bệ Hạ không có gọi nàng ta vào hầu. Chà chà!!!
Quang Toản bật cười thích thú:
-Haha! Nhà ngươi đưa nàng về đoàn chèo an toàn rồi chứ?
-Vừa xong liền chạy tới tẩm cung ngay lập tức để kịp hầu Bệ Hạ đây nè. À! Xuân Nguyệt Hương tỷ tỷ gửi lời cảm tạ Bệ Hạ nâng đỡ, gửi cho ngài một tấm khăn thêu này.
Lưu Ly nhớ ra điều gì liền lấy trong ngực ra một chiếc túi gấm. Quang Toản theo phản xạ ngó theo vô tình nhìn vào chỗ trước ngực phẳng lì của nàng ta.
-Bệ Hạ...ngài xấu!!!
Lúc này Quang Toản đã mặc xong bộ quần áo đơn giản tay cầm quạt trông như vị thư sinh lên kinh dự thi. Giọng hắn nghiêm túc trở lại:
-Haha! Trẫm không cố ý nhìn. Người mau gọi Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn vào tẩm điện ta có việc gấp.
Lưu Ly biết có việc đại sự thế nên không quấn lấy hắn nữa.
Một lúc sau Quang Toản đang ngồi xem cuốn Binh Thư phía xa Ngô Tuấn cùng Lư Ly bước vào.
-Thần Ngô Tuấn tham khiến Bệ Hạ!
-Miễn lễ! Chưởng Giám Quan, người hôm nay dẫn Trẫm đi phủ Thái Uý.
Lời từ Quang Toản phát ra khiến cả Ngô Tuấn lẫn nàng cung nữ thân cận Lưu Ly cũng giật mình nhìn hắn.
Vốn nhanh nhảu Lưu Ly chẳng sợ nghi kị liền tròn xoe mắt hỏi Toản:
-Bệ Hạ, phải chăng đêm qua ngài ăn phải thứ gì kỳ lạ?
Ngô Tuấn ho nhẹ nhắc nhở Lưu Ly thế nhưng ánh mắt cũng nhìn vị Hoàng Đế trước mặt vẻ nghi hoặc khó dấu.
Có lẽ cảm thấy hai vị thân tín chưa đủ khó hiểu Quang Toản liền hạ lệnh:
-Lưu Ly ngươi ra vườn hái cho ta ba chiếc roi dâu, loại to bằng ngón tay mang vào đây cho ta.
Lưu Ly đứng hình tính mở miệng nói điều gì đó liền bị nghĩa phụ Ngô Tuấn cản lại:
-Ly! Con mau vâng lời Bệ Hạ!!
Lưu Ly bĩu môi liền chạy ra vườn ngự uyển. Trong phòng chỉ còn mình Toản cùng Ngô Tuấn. Tuấn liền ghé tai...
-Bệ Hạ! Phạm Thái Uý những năm qua tình tình nóng nảy. Ngài qua đấy sợ phải nếm chút đau khổ.
-Haha! Nhà người cứ yên tâm đi theo ta. Nhớ lúc quan trọng phải đỡ lời cho ta đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro