Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

T11

Tập 11:Tiếp đón sứ thần Càn Long quốc!



Thấm thoắt một tháng trôi qua..SVP lúc bấy giờ đã thực sự được nàng coi là bằng hữu, vẫn suốt ngày ở chỗ nàng “phá phách”.



-Như Kì, mai ta phải về a..



-Ân. Rèm mi không thèm liếc hắn..



-Nàng thực không tiếc gì a??



Hắn nói với giọng buồn bã đầy thất vọng



-Sao phải tiếc?



Nàng vẫn hờ hững..



-Ta không gặp được nàng mỗi ngày a..



-Có sao đâu??



Trêu đùa hắn quả là hảo vui a...



-Như Kìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii............Giọng van vỉ ỉ ôi..



-Nàng có xem ta là bằng hữu không vậy???



-tất nhiên!



-Vậy sao ta đi mà không thèm nuối tiếc a....




-Hừ, có phải sinh li tử biệt gì đâu mà ngươi phải như thế a....



Nàng vừa nói vừa nhìn hắn, trong lòng cười lăn lộn..Haha SVP xem ngươin sắp không kìm chế được a...Ta đếm đến 3 đảm bảo thế nào ngươi cũng...Hắc hắc “Một...Hai...”



Vừa đúng lúc đó, một đạo thanh âm thánh thót cất lên:



-Oa oa Như Kì không thương ta a...<Ách, Anh ơi cái bản mặt lạnh lùng đâu rồi a..?? VP: tg..oa oa ta bùn quá, NK..AAa NK....tg: sặc nước!!>



Nàng nhịn không nổi nữa rồi...Bật tiếng cười như chuông bạc... 



-Phong, ngươi là giáo chủ Thiên Long giáo, muốn đến đây đâu có khó???



-Ân...Đúng vậy a..



Mắt Phong lại loé sáng..



-Khơ khơ..Tặng ngươi...



Nàng rút ra một cây CHâm có khắc con phượng hoàng đỏ rực cùng với chữ “huyết”, đưa cho hắn.



-Đã là bạn bè không nên khách khí a....



* * *




Một tháng sau ngày SVP đi...


Hoàng cung 




-Như Kì, con mau tới đại điện cùng ta..



-Bà bà a..Ngươi không có việc gì làm sao, Suốt ngày bắt ta tới đó làm cái gì hả???




-Oa, không phải nga...Chẳng qua lần này cái tên càn rỡ kia lại đến ta muốn con thay ta dạy cho hắn một bài học a...




-Càn rỡ???



Nàng nhíu mày hỏi lại, mặt khó hiểu



-A, hắn là cái sứ giả Càn Long quốc, tiếp giáp nước ta ở phía bắc...




-Thì sao???




-A Như Kì, con thật không biết nga...Cái tên đó cứ 2 năm một lần đến nước ta đòi thách đố cái gì đó rồi tranh thủ mà chiếm đất của ta a...




-Nói rõ xem nào???




-Ây da....Thật là. Nước Càn Long và Nước ta thế lực ngang nhau...2 năm nước đó lại sang thách đấu một lần. Mỗi lần, hai bên được đưa ra ba yêu cầu, bên nào không làm được thì sẽ thua và sẽ mất đi một vùng đất cho nước khác..Năm ngoái nước ta do sơ suất mà mất đi vùng đất Thương Vu cho bọn hắn a...Nghĩ mà tức nga..




-Sao lại thua???




Nàng thập phần không hiểu. Tên Nhất Thiên Và Hoàng đế hồ li kia không phải vừa a...Làm sao mà thua chứ..Trừ phi...




-Ách, con đừng hiểu lầm..Năm đó Thiên Nhi đang chinh chiến ở Tây Hạ..Không về được a..




-Ô..thế à??




-Ân. CHúng ta đi thôi...




-Hảo.




Nàng cùng Thái hậu bước đến đại điện..Vừa tới của đã nghe âm thanh cực kì Kiêu ngạo vang lên:




-Sao? Quý quốc có dám nhận lời???




Liếc mắt về phía tên đó, nàng thầm đánh giá...Thân cao hơn 8 thước, ngũ quan sáng sủa, nhìn có tu chất nhưng kém vẻ băng lãnh của tên Vương bát đản kia..<Vương bát đản là ai các nàng tự hiểu nhé..Hì hì>



-Đó là Đại điện hạ Càn Long quốc, cực kì ngang ngược a...



Lão bà bà nhắc khẽ nàng



Mà nàng chỉ mỉm cười đầy thâm ý...Chọc tên này, vui phết a..Hắc hắc <ối ối thêm một mĩ nam sắp die...>



Mà cái tên Tiết Anh hoàng đế vừa nhìn thấy nàng là nghĩ ngay một ke...Hờ hờ...Hoàng đệ cái này là ta thuận tiện tác thành cho ngươi luôn a..Nhìn nàng nở nụ cười vô cùng đê tiện Hoàng đế hồ li mới nói lớn:




-Nếu quý quốc đã có lời, chúng ta cũng nên đáp lễ...





Cả đại điện im phăng phắc...Thiên a hoàng thượng định làm gì vậy???Mà cái người trên kia nở nụ cười yêu quái, tiếp tục tấn công:




-Lãnh vương gia cùng vương phi sẽ “giúp” chứ???




Ô ô biết ngay mà...Sao lại như thế chứ????Nhưng nàng chưa kịp cất tiếng phản bác thì một đạo âm thanh rét lạnh vang lên:



-Hảo. Một canh giờ sau tại bãi diễn tập quân đội hoàng cung..




Nói xong liền kéo nàng đi thẳng..



Mọi người tròn mắt ngạc nhiên..CHỉ có Tiết anh và Thái hậu là nở nụ cười..Siêu yêu quái a..




Phòng chứa Binh khí..




-Ngươi còn không mau lấy đi?




-Lấy cái gì??




-Cung tên...Bọn hắn thách đấu cung tên..




Ầm...Xong rồi...Cái môn này..Thực ra...




Thấy nàng còn ngồi ngần ngơ hắn liền gọi giật lại:




-Sắp tới giờ rồi..




Ách..Phải nói với hắn thôi a....



-Thiên..thật ra..




-Cái gì??




-Ta...không ...sử ...dụng ...được...cung tên..




-Cái gì , ngươi nói lại xem??



Hắn bắn tia mắt kinh khủng nhất về phía nàng...



-Ách, cái này là...




-Vì sao mà không dùng được?



Hắn nghiêm giọng hỏi




-Ta cũng không biết nữa, Nhưng mỗi lần ta kéo dây cung, không có sử dụng nội lực a..CHỉ được có một chút là nó liền gãy đôi hoặc...



-???




-....Tan thành cám..Cho nên ta chưa từng bắn một phát tên nào cả...




Hắn không nói gì nữa, chỉ lặng lặng bước đến một nơi khác, nhấc ra một cây cung có khung bằng ngọc, dát vàng óng ánh....





-Ngươi thử cái cung này xem




-Ân




Nàng vươn tay đỡ lấy lên thử dây...Oa không có đứt nga..




-ô, ngươi xem nó không có gãy nga..Còn rất nhẹ nữa..




-Di?? Hắn không tin vào tai mình nữa...Cay cung này, thiên hạ mới chỉ có hắn là nhấc được a...Sao giờ...




-Ô, thế thì không sao a..




Nàng vui vẻ kéo tay hắn đi, để cho “ai kia” Mặt bỗng đỏ bừng..





Bãi duyệt quận...




-Quý quốc đã sẵn sàng???



-Hảo




-Theo như rút thăm, Càn Long quốc ta sẽ bắn trước..




-Ân




-Thể lệ năm nay hẳn các người đã rõ...Là bắn tên theo cặp a...Người thực hiện của Càn Long chúng ta là Đại hoàng tử Và Vương phi a....




-Hảo




Khờ khờ..Bọn này thực không biết a...Hôn thê của Lãnh Vương gia tử vũ nhất thiên không còn là Vũ Văn Hạ Nhi yếu đuối, mà thay vào đó là một Vũ Văn Như Kì đầy bản lĩnh, vô cùng bá đạo..


Các ngươi cứ chờ đi..Hắc hắc..





-Vút...Phạp phập...



Thiên a..Mười mũi tên xé gió lao đi, cắm thẳng vào Hồng tâm của tấm bia cách đó chừng 500m..




Cả triều đình lại lo lắng...Chỉ có những sứ giả kia là hả hê vui mừng...Lãnh vương gia dù có tài giỏi đến đâu thìkhi kẹt phải vương phi yếu đưới làm sao mà có thể chứ???Xem ra lần này lại có thên một vùng đất nữa a...




-Hảo tốt a..Nàng mỉm cười rồi phóng lên lưng ngựa..



-Cảm phiền đặt sau đó 2 tấm bia nữa, mỗi tấm cách nhau muồi trượng và trên thân cây kia, khi ta bắn thì hãy ném một trái táo lên cho ta...



Con ngựa bạch dũng mãnh trên thân là hai con người, một trắng tinh thanh thoát,một đen huyền oai dũng vun vút lao đi , lượn xung quanh một vòng, chỉ nghe hắn nhỏ giọng”Ngươi có tự tin quá không đấy??”. “ta tin bản thân và cả..ngươi nữa”




“Phịch” Nhất Thiên nhảy ra khỏi mình ngựa chớp lấy Thánh Ngọc băng cung đang để trên giá kia, lại nhảy lên thân ngựa..



-Tiểu Kì, đỡ lấy...



Tức thì Nàng vươn tay đỡ cái cung bằng ngọc kia, tra một lúc mười mũi tên vào dây cung giương thẳng...Nhất Thiên liền nắm lấy tay nàng, khẽ điều cình rồi bắn tiễn đi...< hờ hờ..Nắm tay cơ đấy.>




-Vút..



Tên bay nhanh hơn tốc đọ ánh sáng, xuyên qua lớp bia thứ nhất liền đánh tan thành cám mười mũi tên ban nãy rồi tiếp tục mạnh mẽ phá nát hai tấm bia phía sau và cuối cùng..Cắp thẳng vào quả táo và kéo nó lao vào một thân đại thụ..




-Hảo hảo..



Khắp bãi tập vang tiếng vỗ tay..



-Trận này thắng thua rõ ràng chứ, thưa Đại hoàng tử???



Nàng mỉm cười yêu mị



-Sức mạnh của Thánh Ngọc Băng cung quả là đáng khấm phục..



-Ngài nhầm rồi..Yếu tố quyết định phải là con người a...




Cực bá đạo, cực tự tin...Nữ nhân này đúng là không xem thường được a...




-Giờ đến lượt chúng ta ra đề....




-Hảo




-Mạn phép hoàng thượng cho ta ra đề chứ???




-ân chuẩn.




-Được, trộm nghe quý quốc đây là nơi có khả năng xây dững rất tốt..




-Dĩ nhiên




-Hảo, chúng ta thi xây tháp..




Cái gì, đùa à>>> Thi như thế không phải là quá bất lợi cho bọn họ sao??



-..nhưng, trong ba ngày phải xây được một cái tháp cao trăm trượng...




-Cái gì??? Nhất thời kinh ngạc




-Và sau đó , hai ngày phải đốt cháy được cái tháp đó. Ân??




-.....



-Chẳng lẽ lại không dám???



Nàng cười trào phúng..



-Được thôi..




-Đại điện hạ..Cả loạt sứ thần hô lên




-Ta không tin các ngươi tài giỏi hơn...




Nàng mỉm cười..HỪ, dù có huy động lực lượng cả hai nước cũng không chắc làm xong a...Nhưng ta sẽ “xây” được..Hờ hờ...Cứ chờ đi...Càn Long quốc các ngươi phải trả cho ta không thiếu một thước đất nào



Tại biên giới Càn Long quốc và Hoàng Long quốc..




-Mau, các ngươi phải đẩy mạnh tốc độ nữa..



-Vâng, huy động cả binh lính cho ta...



Phía bên kia, đại hoàng tử Tử Uy Hàn của Càn Long quốc đang ra sức đốc thúc công việc...Bên Này nàng cùng lão bà bà ngồi thưởng mĩ thực không một chút vướng bận...



-Uy tiểu Như Kì, ngươi không lo sao?




-Bà nghĩ ta nên lo sao??



-Tất nhiên....dù dì cũng liên quan đến quốc gia dân tộc nga...




-Người không tin ta ???




-Ách, cái này là ta tin con nhưng...



-Yên tâm...Trong vòng chưa đầy nửa ngày...TA SẼ XÂY XONG



Nàng nói đầy tự tin.




-Ách...Thật sao???Càn Long quốc huy động lực lượng lớn thế mà cũng chỉ xây được có 50 trượng a....Thời gian cũng gần hết rồi...




-KHông sao...




Ba ngày sau...




-Cái gì thế kia???



Mọi người kinh hãi nhìn sang biên giới của Hoàng Long quốc....Một toà tháp cao ngút trời đã được dựng lên từ khi nào...Thập phần tráng lệ thập phần xa hoa...mái dát đầy vàng, trên đỉnh và xung quanh có đài vọng nguyệt...gắn đầy đá quí a...



Rõ ràng là không có xây, sao mà chỉ sau một đêm...đã mọc lên sừng sững ngất trời như vậy???



Kì tích kì tích a...Thật khó tin..




-Sao, các ngài thấy thế nào??



Nàng mỉm cười nhạt..KHờ các người không bao giờ ngờ được ta xài cách này a...Hắc hắc...




-Chúng ta có thể kiểm tra không???




-Được thôi...



KHờ khờ trình độ các ngươi làm sao qua được cách dựng 3D siêu đẳng cảu ta chứ...Chuẩn bị mà Dâng đất đê....



Nàng thầm nghĩ trong khi mấy người kia đang nhìn ngó, kiểm tra a....




-Các ngài thấy sao???




-Ân...Đúng là rất tráng lệ...



-Hảo vậy ba ngày sau...Hẹn các ngài tại đây...Đốt tháp!



Nàng cười yêu dị quay đi...



Lại đồng nhất mà sững sờ có ai biết được một toà tháp cao thế lại toàn bằng ...giấy chứ???




* * *



-Tiểu kì. Con nói cho ta biết vì sao mà chỉ một đêm đã xây xong được không???




-Không



-Oa Tiểu Kì, con không thể nói sao?




-Tuyệt đối không...




-Đi mà...



-...




-Đi mà...




-Thôi được rồi....Nàng khẽ thở dài, lão bà này...Lúc nào cũng thế a...




-Ta dùng giấy không thấm nước. tạo khung bằng tre và nứa..rồi dán giấy lên...Sau đó tuỳ ý tô màu theo sở thích...Cuối cùng sử dụng một số kĩ thuật đặc biệt khác tạo ra vùng không gia xung quanh y như thật là được......




-Nga..thì ra là thế a..



Lão thái bà nhìn nàng đầy thán phục




-Ta ngủ a...Mệt quá a...




Nàng thẳng hướng tiến lên cái giường êm ái, đánh một giấc mà không biết một nam nhân đang sửng sốt ngoài kia..



“Như Kì...Xem ra ta tuột mất nàng rồi a...tứ hôn nàng cho hoàng đệ, bây giờ chính mình lại tiếc nuối a....”




Giờ ngọ tam khắc ban ngày sau..




-Đã sẵn sàng???




-Ân....




-Mời...



Nàng cười nhạt nhìn cái bọn đầu đất ngu ngốc kia...Hờ hờ cho dù có đêm cả mỏ dầu của Ả Rập Xê út tới đây các ngươi cũng không thể đốt cháy được gạch đâu..Chỉ có càng đốt càng chắc thôi...Bất quá đây sẽ là nơi quan sát biên cương tuyệt vời a.....





-Hảo, bắt đầu thôi!



Nàng nhìn cả đám người kia đang hì hục chất củi và cỏ khô mà không khỏi buồn cười...Các ngươi cứ đốt a...ta chờ a....



Một ngọn lủa lớn dần dần bùng lên liếm láp qua thân ngọn tháp cao ngất...Nhưng sao càng đốt, cái tháp kia càng cứng chắc vậy???? Một hơi suy suyển dường như cũng không có...Mà màu sắcthay đổi thên đó càng làm người ta nghĩ đến sự vững chãi uy nghiêm hơn...Còn nàng, chỉ một mồi lủa nhỏ, cái xa hoa tráng lệ kia đã cháy rụi.Là sao đây???




-Các người thua rồi làm sao đây a...

Một ngọn lủa lớn dần dần bùng lên liếm láp qua thân ngọn tháp cao ngất...Nhưng sao càng đốt, cái tháp kia càng cứng chắc vậy???? Một hơi suy suyển dường như cũng không có...Mà màu sắcthay đổi thên đó càng làm người ta nghĩ đến sự vững chãi uy nghiêm hơn...Còn nàng, chỉ một mồi lủa nhỏ, cái xa hoa tráng lệ kia đã cháy rụi.Là sao đây???




-Các người thua rồi làm sao đây a...



Nàng cười đầy nguy hiểm...Mà bọn sứ thần cứ đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng




-Thiết nghĩ có câu: “Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”


Nay đại hoàng tử cũng nên như thế chứ....




-Hảo.Cứ nói




-Được thôi! Ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng...chỉ là..




-Chỉ là sao?




-Ta muốn dải đất biên cương cùng với con sông Thanh Điểu của các người..




-Cái gì???Không được..Sông Thanh Điểu có thể cho nhưng dải đất biên cương tuyệt đối không thể cho được!





-Lẽ nào ngài định thất tín? Haizzzzzzz....Thật là,nếu thiên hạ biết được Càn Long quốc nói mà không giữ lời thì sao a?????




-Ngươi..ngươi....




-Ta làm sao?????




-Ngươi quá nham hiểm!




-Nham Hiểm????




Nàng cười nhạt.




-Phải biết câu dám chơi dám chịu! các người đã thua lẽ nào còn muốn ăn quỵt??




-...




-Ai nha./..giờ ta mới biết là quân vương phát lệnh mà còn rút lại lời nha...




-Hảo! Bọn ta đồng ý, ngày mai hẹn ngươi đến đây hoạch định biên giới!





Nói xong một hơi, cả đám đi thẳng...Chỉ còn nàng và quần thần Hoàng Long quốc đang nhìn nhau thoả mãn...HỜ hờ..đấu với nàng???Tu thêm mấy kiếp nữa đi..Tuổi tôm mà dám lên mặt..khờ khờ...





Sáng hôm sau, giờ Mão...mọi người đã tề tựu đông đủ...




-Tiến hành được chưa?????




-Được rồi!




-Hảo!



Nàng quan sát bọn kia lúi húi đo đạc, vẽ vẽ chia chia mà phát ngán..biết thế lúc trước ở nhà còn vui hơn a...Mải ngắm nhìn con thuyền đang xuôi trên dòng nước êm đềm, nàng không hề biết sắp tới sẽ là một đoạn xoáy nước cực kì nguy hiểm...mà lúc đó, phía sau nàng, một người đang âm thầm vẫn luồng gió,điều khiển cho con thuyền đi vào vùng xoáy lớn nhất....




“Rầm!!!”




Con thuyền của nàng và Thái hậu chệch hướng, cuốn thẳng vào vòng xoáy rồi phút chốc bị đánh vỡ tan....TỪng mảng bọt trắng sủi lên thật kinh khủng..





-Thái Hậu! 




-Như Kì!!!



Khắp nơi vang vọng tiếng gọi hai người..Mà nàng lúc này đang vùng vẫy dưới dòng nước xoáy, thầm nghĩ...Mấy cái thứ vớ vẩn này nàng đã trải qua hàng trăm nghìn lần rồi, chúng làm gì được nàng sao???? Ngay lúc chuẩn bị ngoi lên thì một thanh âm vang lên...



-Thái hậu....Mau cứu thái hậu!!!!




Chết tiệt, bà bà cũng bị cuốn xuống sao....Từng hình ảnh người bà nội đáng kính của nàng hiện về..nàng không thể bỏ mặc thái hậu được....”Nội à..con cứu bà ấy là đúng phải không??”...Không suy nghĩ thêm nữa....Nàng nhanh nhẹn nương theo dòng nước...



Kia rồi! nàng túm lấy tay lão bà bà rồi vẫn công đưa lên bờ....Nhưng nàng cũng đuối sức rồi...mệt mỏi quá, mắt nàng cứ khép lại..Bên tai còn văng vẳng tiếng của mội người...”Vũ Văn Tiểu thư...’...”NHư Kì....”...... “TIểu Kì.....” Tuyệt nhiên không hề có tiếng của cái “cục băng” đó...Lòng nàng bỗng trào lên một cỗ chua xót...Chẳng nhẽ, hắn không lo cho mình tí nào sao???? Buồn cười thật! Bỗng nhiên lại nghĩ về hắn...


Nhắm mắt lại...Nàng có cảm giác người nhẹ tênh...Không còn nghe tiếng nữa..có lẽ bị cuốn trôi xa rồi......Nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị lim đi thực sự, một vòng tay rắn chắc vươn ra ôm chắt lấy thân thể nàng ...





*****


Mật thất vương phủ....




-Nàng thế nào rồi???




-Hồi vương gia....Cô nương đây bị ngạt nước khá lâu..nhưng may là đã được vớt lên sơ cứu kịp thời..Nếu không e là..




-Nói vì sao còn chưa tỉnh???




-Lão thần...lão thần...




-Cút đi!




-Vâng...




Lão già chỉ nghe thế..cong *** chạy thẳng ...Thiên a...Cái vương gia này thật doạ người a...Chân thấp chân cao chạy ra khỏi vương phủ..lão thầm nghĩ trằng mình thật may mắn khi trước lúc tới đây đã..khấn ông bà! Thiên a....ông bà tổ tiên đa tạ đã phù hộ cho con nga....Con xin đa tạ đa tạ..




Quay lại mật phòng..




-Tiểu Kì, sao nàng mãi không chịu dậy a....Bốn ngày rồi, nàng biết không hả???? Là bốn ngày đó...Ta chờ nàng thực khổ a...




-....




-Tại sao??? Khi ta biết mình yêu nàng thì nàng không muốn gặp lại ta...





-...




-TIểu Kì...Mau tỉnh lại đi.. TA...YÊU....NÀNG...




Nhất Thiên gục đầu xuống, gương mặt tuấn tú lấp lánh mấy giọt nước mắt....Ôm nàng lên truyền thên chân khí cho nàng...Hắn lại gục xuống...nắm tay nàng thật chặt.....Thật chặt....




Hắn nhớ lại...Bốn ngày trước, khi thấy con thuyền của nàng trôi xuống vòng xoáy..hắn như người điên....Vốn định lao xuống cứu nàng...nhưng nghĩ lại...Nàng đời nào chịu ở đó...Liền lao như điên xuống dưới hạ nguồn...May mắn vớt được nàng lên...Vội tống nước ra khỏi cớ thể nàng...Hắn ôm nàng chạy như bay về vương phủ...Trong lòng hỗn độn, trái tim hắn Như đang bị ai xé nát..



Tiểu Kì...Nhất định nàng không được có việc gì...Nhất định..





Rồi từng kỉ niệm của nàng với hắn lại dần hiện về...Lúc nàng đánh hắn rớt xuống hồ...Lúc nàng chọc điên hắn..Lắm lúc hắn chỉ muốn có nàng trong tay rồi hành hạ nàng...Nhưng ..lúc nàng rớt xuống sông...Hắn mới biết mình không làm được...Nhìn thấy nàng ướt sũng từ dưới sông vớt lên....Hắn thầm nhủ bản thân phải bảo hộ nàng thật tốt...Mãi mãi không bao giờ rời xa nàng nữa..



-Tiểu Kì...Mau tỉnh....

Rồi từng kỉ niệm của nàng với hắn lại dần hiện về...Lúc nàng đánh hắn rớt xuống hồ...Lúc nàng chọc điên hắn..Lắm lúc hắn chỉ muốn có nàng trong tay rồi hành hạ nàng...Nhưng ..lúc nàng rớt xuống sông...Hắn mới biết mình không làm được...Nhìn thấy nàng ướt sũng từ dưới sông vớt lên....Hắn thầm nhủ bản thân phải bảo hộ nàng thật tốt...Mãi mãi không bao giờ rời xa nàng nữa..



-Tiểu Kì...Mau tỉnh....



Xoa xoa khuôn mặt nàng....hắn thì thầm:




-Kì, chỉ cần nàng tỉnh lại...nhất định cái gì ta cũng cho nàng a.....




-Mau tỉnh ...Kì nhi mau tỉnh......TA NHỚ NÀNG ..





****************



Trong khi cái Vương gia đang lo lắng sầu muộn thì Như Kì nàng còn chìm trong mộng đẹp...



Nàng được gặp lại pama, ông bà và cả anh trai nữa...Thật vui a...



Nhưng bỗng nhiên tất cả vụt mất như ảo ảnh...Nàng vội vã giơ tay với lấy từng người.....





-Cha.....Mẹ....Đừng đi!!!




-Ông ơi......Anh Phong....đừng đi mà...Con nhớ mọi người lắm.....





*Nhân vật mới đây: Vũ Văn Thuần Phong, Anh trai của Như Kì thời hiện đại...rất yêu thương em gái mình*





************



Nhất Thiên vừa nghe nàng lắp bắp được mấy tiếng liền vội vã ôm nàng lên, truyền thêm chân khí cho nàng..




-Tiểu Kì..nàng mau tỉnh đi mà....



Khó nhọc nhấc mí mắt ập vào trong mắt nàng là hình ảnh hắn đang ôm ghì lấy nàng...tay không ngừng xoa xoa khuôn mặt nàng...Giọng hắn lạc đi:




-Tiểu Kì...nàng tỉnh..




-Ân...Ngươi buông ta ra một chút được không???




-Không!Nàng còn chưa khoẻ a....





Ầm! từ khi nào cái tên này trở thành dịu dàng ôn nhu như vậy a...Đúng là vật đổi sao rời, đất trời thay đổi mà...




-Uy, ở đây là đâu a...




-Vương phủ của ta!




-Sao lại ở đây??




-nàng nói xem???



Hắn nhìn nàng đầy yêu thương....Tay vẫn ôm chặt thiên hạ trong lòng...




-Ngươi không cứu ta a...




Lòng nàng dấy lên một nỗi chua xót...KHi nàng rớt xuống, hắn không có gọi tên nàng!





-Ngốc! Nếu không có ta thì sao mà nàng còn nằm đây chứ???




-a...ta....




Nàng nhất thời đỏ mặt ...đúng a..nếu hắn không cứu thì làm sao mà nàng còn nằm đây chứ???Đúng là..




Nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, hắn không thể..không cười a..TIểu nhân nhi của hắn đúng thật đáng yêu mà....



-Ngoan, có biết lúc đó ta lo lắng thế naò không hả???




Rồi hắn kể cho nàng nghe tất cả a...



Một cỗ hạnh phúc trào lên trong lòng nàng, ngọt ngào mãi không thôi..Thật hạnh phúc a...Hắn bảo hộ nàng.Lo lắng cho nàng, yêu thương nàng....Thật ấm áp..Thật vui nga...




-Ngốc! tại ngươi...




-Uy...là tại ta, tại ta a...CHỉ cần nàng tỉnh lại là tốt rồi...




Tựa đầu vào bờ vai rắn chắc, nàng không khác gì tiểu miêu ngoan ngoãn đang nằm trong lòng chủ nhân...




-Kì Nhi....




-Ân....




-TA YÊU NÀNG !!!! 





-Hả???




-Nàng có yêu ta???




-Ta..ta..



-Có không???



Hắn nôn nóng..




-Ta...ta....




Mi mắt hắn cụp xuống toát lên vẻ buồn vô hạn...Phải rồi..Nàng làm sao mà yêu hắn chứ???Nàng ghét hắn như vậy....Với lại lúc hôn mê, nàng cứ gọi tÊn Phong ..Phong gì đó...Có lẽ.....có lẽ..




Không! Nàng là của hắn, chỉ có thể là của hắn...Nhưng với cá tính của nàng. Liệu nàng có chấp nhận hắn không???Nàng có người trong lòng a..<HB:suy nghĩ linh tinh quá..>




Chờ mãi mà không thấy nàng trả lời, hắn buồn bã...




-Ân, ta hiểu rồi....Nàng nghỉ ngơi đi....




-Đừng đi!!




Nàng thảng thốt giữ tay hắn lại....




-Đừng đi!1



-...



-Ta không biết nữa...Nhưng..khi xa ngươi ta thực sự Nhung nhớ đến phát điên...KHi ngươi gần nữ nhân khác ta thấy rất khó chịu <cái này gọi là ăn dấm chua a..>,khi ngươi ôm ta...ta thấy thật ấm áp và hạnh phúc...Ta ta có lẽ...ta cũng...YÊU NGƯƠI!



Mừng rỡ..hắn vội vã ôm lấy nàng, đúng chỉ cần là nàng...Nàng yêu hắn a....là nàng yêu hắn....




-Thiên, anh lại đây!



-Ân....



Nàng luồn tay lấy ra từ trong áo một cặp nhẫn, bên trong có khắc chữ K và một hình trái tim thật đẹp...Dúng nội công khắc thêm vào đó một chữ T nữa, nàng luồn chúng vào hai sợi dây chuyền, một treo lên cổ mình, một treo vào cổ hắn..




-Nhớ...Nó là hiện thân của chúng ta!!! 



Nàng ngượng ngùng cúi mặt xuống




-Ân, Tiểu kì....



Hắn cũng rút ra một cái lắc tay thật đẹp..




-nàng xem...




-HOá ra là anh bắt được nó..



-Ân...Ta...




-EM YÊU ANH!




-Anh cũng yêu em....




Một trong hai con gấu đã chuyển thành màu đỏ thật đẹp...Cả đời này Vũ Văn Như Kì là của Tử Vũ Nhất Thiên...và Tử Vũ Nhất Thiên là của Vũ Văn Như Kì.....Mãi mãi là vậy, mãi mãi...




-Tiểu Kì....Nàng đeo nó....



Mỉm cười hạnh phúc nàng gật đầu....tHầm tự hỏi...Yêu là thế này sao? Nhớ nhung da diết khi xa cách....Nhói đau khi lạnh nhạt...Và hạnh phúc khi tay trong tay...



Cúi xuống tìm bờ môi xinh xắn...Hắn và nàng trao nhau nụ hôn đầu trong hạnh phúc....10 phút sau....<kỉ lục tg nha...>




Nhìn thấy bảo bối bắt đầu hô hấp khó khăn...Hắn mới tiếc nuối buông nàng ra...Thật là...Môi nàng thật ngọt a....Nếu không phải nàng đang ốm..Hắn đã < Hb: đã làm sao ka??? NT: ta hôn tiếp chứ sao!!!>



Mặt ửng hồng, nàng yêu thương choàng tay ôm lấy hắn..




-Cả đời này..Chàng là của em...Nếu chàng dám lập thiếp ta liền...



-Ân..hảo hảo...Cả đời này ta chỉ có nàng...Tử Vũ Nhất tHiên ta xin thề với trời đất, cả đời này chỉ có mình Vũ Văn Như Kì..Tuyệt đối không thay lòng..




-Còn mấy cái tên *** hại nàng ta sẽ xử lí...




-Không! Đó là của THiếp...Chàng cứ chờ xem bọn chúng thành cái gì nga...Hờ hờ...




-Ân. Nàng thích cái gì, cái đó liền của nàng a...



Dứt lời, hai người lại tiếp tục tìm lấy bờ môi ấm áp..trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: