Chương 7: Hắc hoá muốn bắt đầu!(3)
-Ah...ah... Anh hai ưm... Em muốn...Minh không thể tin nhìn thân ảnh ở dưới người mình, thân thể yêu kiều của Uyển hiện ra rõ ràng trong mắt hắn. Đôi mắt yêu kiều, đôi môi quyến rũ Minh như điên như dại hôn lên môi nàng, bàn tay không an phận vuốt ve bờ mông mềm mại kia, tay khác lại lắn bóp gò bông hồng hào kia. Chân thực, rất chân thực...
- Ưm... A... Ư... Anh hai em thích anh ưm
- Tiểu Uyển ừm Tiểu Uyển của anh ....
Bên dưới hắn sớm đã căng cứng không chịu được, đang lúc hắn muốn tiến vào thì....
Minh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn mơ màng nhìn xung quanh, cảm giác từ thiên đường xuống vực thẳm này lần đầu tiên hắn cảm nhận được. Nhìn mệnh căn thô to đã dựng thành lều hắn không khỏi tự chửi bản thân.
-Đồ chó đẻ, đồ điên, đó là em gái của mày, sao mày lại có thể...
Hắn không thể hiểu được, từ ngày em gái từ viện về, tính tình đại biến, không chỉ từ lười biếng xấu tính thành một cô bé cổ linh tinh quái như ngày bé, hắn càng ngày càng sinh ra những suy và hành động kì quái.
Tự vuốt ve căn cự thú thô to của mình trong đầu hắn hiện lại hình ảnh trong giấc mơ. Đôi môi kia, khuân mặt kia, ahhhh làm hắn trầm mê trong đó, không thể thoát ra....
---++++----
Minh nhìn cửa phòng em gái có chút thất thần, bây giờ mới 2 giờ sáng. Từ lúc tỉnh giấc mộng đến giờ dù cho hắn tự xử lí đã 3, 4 lần nhưng trong đầu hắn, cơ thể hắn không có chút nào thoả mãn cả. Ma xui quỷ khiến làm sao hắn lại đứng trước cửa phòng của cô, trong đầu hắn có thứ gì đó thôi thúc hắn tiến vào.
Vào đi, bên trong là thứ ngươi ao ước, là thứ ngươi PHẢI có được. Nhưng Minh không dám mở cửa, một khi cánh của này bị mở ra cũng sẽ như việc hắn bỏ đi một phần lí trí còn sót lại. Hắn không muốn như vậy, họ là anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, xã hội lên án việc này, đạo đức lên án việc này. Cô nếu biết cũng sẽ khinh tởm và sợ hãi hắn, hắn không thể nào tưởng tượng viễn cảnh ấy có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến việc nàng rồi sẽ rời xa hắn, bước vào ôm ấp của một nam nhân khác khiến hắn cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt, gan phổi như bị ai đó dùng dao kéo hung hăng cắt xé. Hắn phải làm sao đây ? Ai đó cho hắn biết được không ?
---++-----
Sáng sớm hôm sau. Uyển mơ màng tỉnh dậy, đồng hồ sinh học của nàng dù là kiếp trước hay kiếp này đều vô cùng chuẩn xác. Nhìn nhìn đồng hồ, hẳn là anh hai đang đợi nàng ăn sáng đi. Lao vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân sau đó tung tăng chạy xuống nhà.
-Chào buổi sáng anh hai yêu của em !
Nàng nhí nhảnh chạy tới ôm cổ Minh từ phía sau, hôn lên má hắn một cái chụt.
-Sáng nay em muốn cùng anh đi làm nữa được hông ?
Nàng nũng nịu nói.
-Ừ, mau ăn sáng đi!
Minh cười nhẹ nói, chỉ là hôm nay ánh mắt hắn đặc biệt thâm trầm, có chút gì đó đen tối hơn mọi hôm. Hắn đã quyết định rồi, hắn sẽ mãi mãi là anh hai của cô, dõi theo cô từ phía sau, kìm nén lại cái thứ cảm xúc oan nghiệt kia mãi mãi không để cô biết, để trong mắt cô anh mãi mãi là người anh hai hoàn hảo nhất. Anh có đau không ? Có ! Nhưng điều đó là đúng!.....
----++-----
Tác giả có đôi lời muốn nói : Chương này chủ yếu miêu tả nội tâm đấu tranh của Nam chính, ta muốn các ngươi hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, cảm nhận sâu sắc thống khổ và cắn rứt của họ rồi sẽ đưa mọi người vào vui sướng, đau buồn của họ.
À thật ra ban đầu nó vốn là một câu chuyện người lớn, chính càng viết nó càng hướng sang ngôn lù hướng lên ta quyết định viết thành sắc văn !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro