Chương 7: Muốn hại ta?
Liễu phủ vẫn như trước, vẫn là những bức tường cao, những lối đi lát đá sạch sẽ, và những con người mang nụ cười giả dối.
Nhưng **Liễu Thanh Nhã** đã không còn như trước nữa.
Nàng chậm rãi bước qua hành lang dài, từng bước đi thong thả nhưng đầy chắc chắn. Tiểu Đào đi phía sau, thi thoảng lại len lén nhìn chủ tử của mình. Tiểu thư… thực sự đã thay đổi.
Khi vừa đến tiền viện, một giọng nói trong trẻo nhưng mang theo vẻ cao ngạo vang lên—
**“Nhị muội, hôm nay muội lại có nhã hứng đến chỗ này sao?”**
**Liễu Tư Yên.**
Liễu Thanh Nhã dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt.
Liễu Tư Yên mặc một bộ váy gấm màu hồng phấn, mái tóc búi cao, trên đầu cài một cây trâm vàng rực rỡ. Đứng bên cạnh nàng ta là **Lâm thị**, mẹ kế của Thanh Nhã, người phụ nữ lúc nào cũng giả vờ hiền từ nhưng bên trong thì hiểm độc vô cùng.
Nhã Vân khẽ nhếch môi.
“Đại tỷ nói vậy là có ý gì? Đây chẳng phải cũng là nhà của ta sao?”
Liễu Tư Yên cười khẽ, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.
“Dĩ nhiên là vậy, chỉ là… trước giờ muội rất ít khi xuất hiện ở tiền viện. Nay đột nhiên thay đổi, ta thực sự có chút ngạc nhiên.”
Lâm thị dịu dàng lên tiếng:
“Đúng vậy, Nhã nhi, sức khỏe con vừa mới hồi phục, không nên đi lại nhiều.”
Thanh Nhã cười nhạt.
“Đa tạ phu nhân quan tâm. Nhưng ta cảm thấy mình khỏe hơn bao giờ hết.”
Lâm thị thoáng nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ ôn hòa.
“Vậy thì tốt.” Bà ta liếc nhìn nha hoàn phía sau, ra hiệu.
Ngay lập tức, một nha hoàn bưng tới một tách trà bốc khói, quỳ xuống trước mặt Thanh Nhã.
“Tiểu thư, đây là trà nhân sâm phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho người. Xin mời.”
**Trà?**
Ánh mắt Thanh Nhã thoáng lóe lên.
Bọn họ muốn làm gì đây?
Trước kia nàng ngu muội, có lẽ sẽ ngoan ngoãn uống hết mà không nghi ngờ gì. Nhưng bây giờ…
**Mỗi một hành động của Lâm thị đều có tính toán.**
Nàng bình thản cầm lấy chén trà, nhìn màu nước trong suốt bên trong. Nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, một mùi thơm thoang thoảng lan ra.
Nhưng đúng lúc này, tay nàng khẽ trượt một chút.
*Choang!*
Chiếc chén rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Không gian bỗng nhiên trở nên im lặng.
“Ôi trời, thật xin lỗi.” Thanh Nhã thản nhiên cười, “Tay ta trơn quá.”
Mặt Lâm thị thoáng cứng lại, nhưng vẫn cố giữ nụ cười.
“Không sao, chỉ là một chén trà thôi mà. Nha hoàn, pha lại một chén khác cho Nhã nhi.”
Nhưng Thanh Nhã đã cười lắc đầu.
“Không cần đâu, ta vốn không thích uống trà nhân sâm. Uống vào có khi lại khó ngủ.”
Ánh mắt Lâm thị tối sầm lại.
Liễu Tư Yên nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
**Chén trà này rõ ràng có vấn đề.**
Nếu nàng uống vào, có lẽ sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Thanh Nhã nhìn hai người trước mặt, lòng cười lạnh.
**Muốn hại ta?**
**E là chưa đủ bản lĩnh.**
---
Sau khi rời khỏi tiền viện, Tiểu Đào vội vàng lên tiếng:
“Tiểu thư, may mà người không uống chén trà đó. Nô tỳ cũng cảm thấy có gì đó không ổn.”
Thanh Nhã nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nghĩ bọn họ muốn làm gì?”
Tiểu Đào suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận nói:
“Có thể là thuốc mê, hoặc thuốc làm suy nhược cơ thể. Dù gì… bọn họ cũng chưa dám ra tay quá lộ liễu.”
Thanh Nhã gật đầu.
“Không sai.”
Lâm thị và Liễu Tư Yên muốn đối phó với nàng, nhưng không thể làm quá rõ ràng. Nếu nàng bị bệnh nặng, e rằng cha nàng cũng sẽ không quan tâm, nhưng danh tiếng của Liễu phủ sẽ bị ảnh hưởng.
“Nhưng tiểu thư, bọn họ nhất định sẽ không dừng lại.” Tiểu Đào lo lắng.
Thanh Nhã khẽ cười.
“Ta biết.”
Nàng đã đoán được rằng đây chỉ là bước khởi đầu.
Lâm thị và Liễu Tư Yên chắc chắn đã có kế hoạch khác.
Nhưng lần này… nàng không để bọn họ dễ dàng thành công như trước nữa.
**Nếu họ muốn chơi một ván cờ…**
**Vậy nàng sẽ cùng họ chơi đến cùng.**
---
### **Ở một nơi khác…**
Trên một mái nhà cao của Liễu phủ, một bóng người vận hắc y đang lặng lẽ quan sát từ xa.
Gió đêm thổi qua, làm tà áo hắn khẽ lay động.
Đôi mắt phượng sắc bén dừng lại ở thân ảnh thiếu nữ mặc váy trắng dưới sân.
Nàng đã thay đổi.
Không còn là cô gái yếu đuối ngày trước nữa.
Hắn nhếch môi cười khẽ.
**“Thú vị.”**
Ván cờ này… bắt đầu trở nên thú vị hơn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro