Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Kẻ mạnh và kẻ yếu

Cơn gió lạnh buốt lướt qua hành lang dài, mang theo mùi hoa quế thoang thoảng. 

Liễu Thanh Nhã chậm rãi bước đi, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo. 

Mỗi bước chân của nàng dường như khắc sâu vào con đường lát đá lạnh lẽo của Liễu phủ. 

Hôm nay, nàng phải đối mặt với một chuyện lớn. 

**Bữa tiệc trà của phu nhân trong phủ.** 

Đây không đơn thuần là một buổi gặp mặt tán gẫu giữa các nữ nhân. 

Mà là nơi để những kẻ có quyền lực **phân chia địa vị**, và kẻ yếu sẽ bị chèn ép. 

Với thân phận Nhị tiểu thư của Liễu gia, nàng bắt buộc phải tham dự. 

Nhưng không sao. 

Nàng cũng không còn là kẻ nhẫn nhịn năm xưa nữa. 

---

**Hoa rơi trong trà thất** 

Khi Nhã Vân đến nơi, hầu hết phu nhân và tiểu thư trong phủ đều đã có mặt. 

Mọi người đang ngồi quanh một chiếc bàn dài, trà nóng bốc khói, mùi hương thanh nhã lan tỏa trong không khí. 

Chủ vị là **Lâm thị**, mẹ kế của nàng, ngồi uy nghiêm với nụ cười giả tạo trên môi. 

Bên cạnh bà ta là **Liễu Tư Yên**, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng, vẫn giữ dáng vẻ đoan trang nhưng ánh mắt ẩn chứa sự đắc ý. 

Ngay khi Nhã Vân bước vào, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía nàng. 

Có người ngạc nhiên. 

Có người chế giễu. 

Và có người… đang chờ đợi nàng thất bại. 

---

**Kẻ yếu không có chỗ đứng** 

Một tiểu thư ngồi gần Lâm thị khẽ nhếch môi: 

**“Nhị tiểu thư cuối cùng cũng đến. Tưởng rằng sau chuyện lần trước, muội đã không dám ra khỏi phòng nữa chứ?”** 

Giọng điệu đầy ý mỉa mai. 

Những tiếng cười khe khẽ vang lên. 

Liễu Tư Yên giả vờ che miệng, giọng nói mềm mại nhưng ẩn ý độc địa: 

**“Nhị muội thân thể yếu ớt, có lẽ cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Hôm nay có thể đến tham gia, thật là một chuyện đáng mừng.”** 

Một tiểu thư khác vờ lo lắng: 

**“Nhị tiểu thư không sao chứ? Nghe nói mấy ngày trước muội suýt mất mạng, thật đáng sợ.”** 

Liễu Thanh Nhã bình tĩnh nhìn lướt qua tất cả. 

Đây chính là **xã hội thượng lưu của nữ nhân**. 

Dùng những lời nói tưởng như quan tâm, nhưng thực chất là để hạ thấp đối phương, biến kẻ khác thành trò cười. 

Nàng không vội đáp lại. 

Chỉ thong thả tiến lên, nhẹ nhàng nhấc chén trà trên bàn, đưa lên môi nhấp một ngụm. 

Không khí chợt trở nên im lặng. 

Mọi người đều đang chờ xem nàng sẽ phản ứng thế nào. 

Nhã Vân đặt chén trà xuống, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng từng chữ lại sắc bén như dao: 

**“Tỷ tỷ và các vị tiểu thư có vẻ rất quan tâm đến ta.”** 

Mắt nàng khẽ nheo lại, nụ cười nhạt đầy ẩn ý: 

**“Hay là… các người thất vọng khi ta vẫn còn sống?”** 

Những tiếng cười giả tạo lập tức tắt lịm. 

Vài tiểu thư ngồi gần đó liếc nhìn nhau, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. 

Lâm thị giữ nụ cười nhưng ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. 

Liễu Tư Yên siết nhẹ chiếc khăn tay, nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng: 

**“Muội nói gì vậy? Chúng ta đều là tỷ muội trong nhà, đương nhiên quan tâm đến muội.”** 

Nhã Vân cười nhạt, ánh mắt không hề có chút tin tưởng. 

**“Vậy sao? Thật cảm động.”** 

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, khiến không ít người cảm thấy chột dạ. 

---

Lâm thị lên tiếng, giọng điệu vẫn ôn hòa: 

**“Nhã nhi, con mới khỏi bệnh, uống chén trà thảo mộc này đi, rất tốt cho sức khỏe.”** 

Một nha hoàn nhanh chóng dâng lên một chén trà thơm ngát. 

Nhưng… 

Nhã Vân liếc mắt, trong lòng cười lạnh. 

**Lâm thị muốn hạ độc nàng ngay trước mặt mọi người sao?** 

Quá lộ liễu. 

Nàng cầm chén trà, ngón tay khẽ xoay nhẹ miệng chén, sau đó bất ngờ… 

**Chuyển tay, đưa chén trà về phía Liễu Tư Yên.** 

**“Tỷ tỷ, tỷ là người quan tâm muội nhất. Chén trà này, muội nhường cho tỷ.”** 

Liễu Tư Yên lập tức biến sắc. 

Lâm thị cũng thoáng sững lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. 

Liễu Tư Yên vội vàng cười gượng: 

**“Muội đừng đùa, đây là trà dành cho muội.”** 

Nhã Vân nghiêng đầu, ánh mắt vô tội: 

**“Chẳng lẽ… có vấn đề gì sao?”** 

Không khí trong trà thất bỗng trở nên căng thẳng. 

Một vài tiểu thư khác bắt đầu nhận ra điều bất thường. 

Nếu trà không có gì, vì sao Liễu Tư Yên lại không dám uống? 

Lâm thị siết chặt tay áo, nhưng vẫn cười giả lả: 

**“Chỉ là trà thảo mộc bình thường, nếu Nhã nhi không muốn uống, cứ để đó.”** 

Nhã Vân mỉm cười, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống. 

**“Vậy sao? Ta cứ tưởng là có gì đó đặc biệt.”** 

Nàng nhìn thẳng vào mắt Lâm thị, nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao. 

**Lâm thị, bà muốn giết ta, e là phải thất vọng rồi.** 

---

Bữa tiệc trà tiếp tục, nhưng không khí đã không còn như trước. 

Liễu Tư Yên tuy vẫn tỏ ra bình thản, nhưng từ đầu đến cuối không hề nói thêm một lời nào với Nhã Vân. 

Lâm thị thì càng thêm thận trọng. 

Bà ta biết… con nha đầu này **đã không còn là kẻ dễ bị bắt nạt nữa**. 

Nhã Vân lặng lẽ nhấp thêm một ngụm trà khác, khóe môi khẽ cong. 

**"Đây chỉ là khởi đầu."** 

Nàng đã bước vào cuộc chiến này, thì nhất định sẽ **không để ai định đoạt số phận mình nữa.** 

---

**Một kẻ yếu đuối sẽ bị chà đạp.** 

**Một kẻ mạnh sẽ sống.** 

**Và nàng—sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.** 

---

**(Còn tiếp...)**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro