Chương 3: Sự tái sinh
Trời còn chưa sáng, không khí trong Liễu phủ đã mang một vẻ tĩnh lặng lạ thường.
Trong phòng, **Liễu Thanh Nhã** chậm rãi mở mắt.
Nàng không còn là thiếu nữ yếu đuối, cam chịu ngày trước.
Hôm nay, nàng sẽ **tái sinh** theo đúng nghĩa.
---
### **Một khởi đầu mới**
Tiểu Đào cẩn thận bưng chậu nước nóng vào phòng, hơi nước bốc lên tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
"Tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong."
Nhã Vân đứng dậy, cởi bỏ ngoại y rồi bước vào thùng nước.
Nước ấm vây quanh lấy nàng, xua tan cái lạnh thấm vào tận xương.
Tấm gương đồng phản chiếu hình ảnh một cô gái gầy yếu, da dẻ nhợt nhạt, xương quai xanh lộ rõ, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại sáng rực một cách kỳ lạ.
"Tiểu thư..." Tiểu Đào ngập ngừng. "Người thực sự... đã thay đổi."
Nhã Vân nhắm mắt, để nước cuốn trôi đi những đau khổ cũ.
*"Liễu Thanh Nhã trước kia đã chết rồi."*
Sau một hồi lâu, nàng mở mắt, đáy mắt lạnh lẽo.
"Tiểu Đào, ngươi có muốn đi theo ta không?"
Tiểu Đào giật mình: "Tiểu thư nói vậy là sao?"
Nhã Vân chậm rãi nói: "Từ giờ, ta sẽ không còn là kẻ để mặc người khác chà đạp nữa. Nếu ngươi e sợ, có thể rời đi ngay bây giờ."
Tiểu Đào tròn mắt nhìn chủ tử của mình. Một lát sau, nàng quỳ xuống, giọng nói kiên định:
"Nô tỳ nguyện theo tiểu thư đến cùng!"
Nhã Vân mỉm cười.
"Tốt."
Từ hôm nay, nàng sẽ **sống một đời không còn bị ai khống chế.**
---
### **Sóng gió trong phủ Liễu**
Mặt trời vừa lên, một tin tức đã nhanh chóng truyền khắp hậu viện **Liễu gia**-
**Nhị tiểu thư Liễu Thanh Nhã đã tỉnh lại.**
Không chỉ vậy, nàng còn **chủ động ra ngoài.**
Lâm thị, mẹ kế của nàng, nghe tin liền ném mạnh chén trà xuống bàn.
"Bà chủ, có cần... xử lý ả ta không?" Một nha hoàn thân tín lên tiếng.
Lâm thị cười lạnh. "Chỉ là một con nha đầu vô dụng, ta muốn xem nàng ta còn làm được gì."
Liễu Tư Yên, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Thanh Nhã, ngồi bên cạnh nhếch môi cười khinh miệt.
"Chỉ sợ... Nhị muội không còn ngu ngốc như trước nữa."
Lâm thị liếc nhìn con gái, ánh mắt tối sầm lại.
"Yên tâm, dù nàng ta có thay đổi thế nào, chỉ cần chúng ta ra tay... nàng ta vẫn sẽ không có đường sống."
Hai mẹ con nhìn nhau, trong lòng đã có tính toán.
**Gặp lại**
Trong hoa viên của Liễu phủ, Nhã Vân thong thả bước đi, tận hưởng ánh nắng ban mai.
Dưới ánh sáng, bộ váy trắng của nàng khẽ lay động, khiến nàng trông như một đóa hoa quỳnh mong manh nhưng đầy kiêu hãnh.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên-
"Nhị muội, lâu rồi không gặp."
Nhã Vân dừng bước, ngẩng đầu lên.
Trước mặt nàng là **Liễu Tư Yên**, dáng vẻ đoan trang nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự đắc ý.
"Không ngờ muội còn có thể sống sót." Liễu Tư Yên cười nhạt, giọng nói mang theo vẻ chế nhạo. "Ta còn tưởng... muội đã bỏ mạng rồi chứ?"
Nhã Vân nhìn thẳng vào chị gái mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Thật sao? Tỷ có vẻ thất vọng nhỉ?"
Liễu Tư Yên thoáng khựng lại.
Nhã Vân của ngày xưa mỗi khi đối mặt với nàng đều chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn, chưa bao giờ dám nói chuyện với giọng điệu này.
Mắt nàng ta nheo lại, cảm giác có gì đó không đúng.
"Nhị muội, xem ra sau khi chết đi sống lại, muội đã thay đổi rồi."
Nhã Vân nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại sắc như dao:
"Phải, ta thay đổi rồi. Và tỷ, tốt nhất cũng nên cẩn thận."
Liễu Tư Yên siết chặt nắm tay, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo.
"Nhị muội, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, ta chỉ muốn tốt cho muội thôi."
Nhã Vân bật cười, ánh mắt đầy giễu cợt.
"Tỷ không cần giả vờ tốt bụng. Ta sẽ tự lo cho mình."
Liễu Tư Yên thoáng sững sờ.
Từ bao giờ... Nhị muội yếu đuối kia lại trở nên sắc bén như vậy?
**Đây... thực sự là Liễu Thanh Nhã sao?**
---
### **Tại một nơi khác trong phủ...**
Một nam nhân vận áo đen đứng trên mái ngói, lặng lẽ quan sát từ xa.
Hắn có đôi mắt phượng sắc bén, sống mũi cao thẳng, vẻ ngoài tuấn mỹ nhưng mang theo sự nguy hiểm không thể đoán định.
Hắn nhìn thiếu nữ áo trắng đang đối đầu với Liễu Tư Yên, khóe môi khẽ cong lên đầy hứng thú.
*"Rốt cuộc cũng chịu phản kháng rồi sao?"*
Gió thổi qua, tà áo hắn khẽ lay động.
Hắn cười nhẹ, trong mắt lóe lên tia sáng khó đoán.
**Trò chơi thú vị... vừa mới bắt đầu.**
---
### **Liễu Thanh Nhã, từ nay... không còn là kẻ để mặc số phận điều khiển nữa.**
**Một phượng hoàng rơi xuống tro tàn... cũng có thể một ngày tung cánh bay lên.**
---
**(Còn tiếp...)**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro