Chương 2: Xuyên không rồi?
Một làn hương thoảng qua, tựa như đóa quỳnh nở rộ trong đêm tối-mong manh nhưng dai dẳng.
Liễu Thanh Nhã mở mắt, ánh nhìn phản chiếu trần nhà tinh xảo của căn phòng cổ kính. Cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không. Nhưng hơi thở, nhịp tim, từng cơn đau mỏi từ thân thể yếu ớt này-tất cả đều chân thật đến tàn nhẫn.
Cô chậm rãi chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng. Khi ánh mắt dừng lại trên cánh tay gầy guộc của mình, một cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng.
*"Đây... là cơ thể của mình sao?"*
Làn da nhợt nhạt đến đáng sợ, cổ tay mảnh khảnh như thể chỉ cần một chút lực cũng có thể bẻ gãy.
Từng mảnh ký ức vụn vỡ lại ùa về-ánh mắt khinh miệt của hạ nhân, giọng nói cay nghiệt của mẹ kế, sự lạnh lùng của cha ruột. Nhưng đau đớn hơn cả, là tình yêu đơn phương dành cho một người chưa từng quay đầu nhìn lại-**Tạ Duật Thần**.
Môi cô khẽ cong lên, nhưng nụ cười lại phảng phất sự châm biếm.
*"Người con gái trước kia thật ngốc nghếch."*
Chỉ vì một ánh nhìn, một lần vô tình giúp đỡ mà đem lòng yêu sâu đậm. Vì hắn, cô bất chấp tất cả, kể cả lòng tự tôn. Nhưng tam hoàng tử của đế quốc Thịnh Hoa chưa bao giờ thực sự để tâm đến cô.
Thậm chí, vì hắn, cô còn bị chị gái ruột-**Liễu Tư Yên**-hãm hại, bị làm nhục đến mức mất hết danh dự.
Trong trí nhớ, Thanh Nhã đã tự sát vì đau đớn và tuyệt vọng.
Còn bây giờ, người sống lại trong thân xác này... là cô-**Trịnh Nhã Vân**.
Cô không phải Thanh Nhã yếu đuối ngày trước.
Từ giờ phút này, cô sẽ sống một cuộc đời khác.
**Một kẻ không được yêu, cớ gì phải đau khổ vì một người không xứng đáng?**
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, tựa như mặt hồ tĩnh lặng nhưng ẩn chứa phong ba.
Nhưng chưa kịp định thần, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ dồn dập.
**"Tiểu thư! Tiểu thư có ở trong đó không?"**
Là giọng của **Tiểu Đào**-nha hoàn duy nhất trung thành với Thanh Nhã.
Cô cất giọng khàn khàn: "Vào đi."
Tiểu Đào đẩy cửa bước vào, đôi mắt hoe đỏ như vừa khóc. Nhìn thấy cô tỉnh lại, nàng ta mừng rỡ đến mức suýt bật khóc.
**"Tiểu thư! Người không sao chứ? Người có biết hôm qua ta lo lắng đến mức nào không?"**
Nhã Vân dịu dàng nhìn nha hoàn trước mặt.
Tiểu Đào chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, gương mặt tròn trịa, ánh mắt chân thành. Trong ký ức của chủ nhân cũ, nàng là người duy nhất thật lòng với Thanh Nhã.
"Ta không sao." Cô nhẹ giọng, nhưng giọng nói ấy lại mang theo một sự bình tĩnh lạ thường.
Tiểu Đào thoáng sững sờ.
Cảm giác này... có gì đó khác biệt.
Tiểu thư của nàng trước kia rất yếu đuối, mỗi lần gặp chuyện đều khóc đến đỏ mắt. Nhưng bây giờ, ánh mắt của nàng ấy lại quá tĩnh lặng, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.
"Tiểu thư..." Tiểu Đào cắn môi, chần chừ một chút rồi nói: "Người... thật sự không còn yêu Tam hoàng tử nữa sao?"
Nhã Vân chậm rãi đứng dậy. Bộ váy lụa trắng buông rủ theo từng chuyển động của cô, dáng người mong manh nhưng ánh mắt lại sắc sảo đến lạ.
Cô nhìn Tiểu Đào, khóe môi cong lên:
**"Người không yêu ta, ta cần gì phải yêu hắn?"**
Câu nói dứt khoát như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt sợi dây ràng buộc của quá khứ.
Từ hôm nay, **Thanh Nhã đã chết**, chỉ còn lại **Liễu Thanh Nhã của hiện tại**-một người không còn lụy tình, không còn yếu đuối.
**Cảnh đêm.**
Bên ngoài Liễu phủ, gió thổi vi vu, mang theo mùi hoa quế thoang thoảng.
Trên con đường vắng, một bóng người vận trường bào đen tuyền chậm rãi bước đi.
Người này cao lớn, khí chất bức người, đôi mắt phượng sắc bén như thể có thể nhìn thấu lòng người.
Hắn dừng bước trước cửa Liễu phủ, ánh mắt thâm trầm hướng về phía căn phòng nơi Thanh Nhã đang nghỉ ngơi.
Một giây sau, hắn nhếch môi, nở nụ cười đầy ý vị.
**"Thú vị thật."**
---
Bên trong phòng, Nhã Vân dựa vào thành giường, lặng lẽ suy nghĩ.
Cô biết, từ giây phút cô mở mắt trong thân xác này, tất cả đã thay đổi.
Liễu gia sẽ không để cô yên. Liễu Tư Yên và Lâm thị chắc chắn sẽ tìm cách đẩy cô vào đường chết lần nữa.
Và trên hết... cô cần phải mạnh mẽ hơn.
Nhưng làm thế nào?
Thân thể này quá yếu ớt, không thể một sớm một chiều mà thay đổi.
Ánh mắt cô chợt trở nên kiên định.
*"Trước tiên, ta phải lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống của mình."*
Nhã Vân quay sang Tiểu Đào, nhẹ giọng nói:
"Ngày mai, ngươi giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm."
Tiểu Đào kinh ngạc: "Tiểu thư, người còn yếu lắm, sợ là..."
Cô mỉm cười: "Ta muốn bắt đầu lại. Tắm một lần, xem như rửa sạch quá khứ."
Tiểu Đào do dự một lúc rồi gật đầu.
"Vâng, nô tỳ sẽ chuẩn bị."
Nhã Vân nhìn ra cửa sổ. Đêm đen thẳm như mực, ánh trăng mờ ảo soi xuống khu vườn tĩnh lặng.
*"Từ nay, không ai có thể coi thường ta nữa."*
Nơi sâu thẳm trong mắt cô, một ngọn lửa đang dần bùng cháy.
*-Còn tiếp-*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro