Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c87-88 _Furin_

Chương 87: Công tâm kế ( II )

Bọn họ một bước vào Lạc Uyển đã bị đối xử không giống nhau, thứ nhất, Hoa Trạch Loại sớm đã bao một phòng rất xa hoa, nghe nói phòng này phải mất rất nhiều rất nhiều tiền, đặc biệt hôm nay giá phòng này quả thực là giá trên trời, thứ hai, hắn trông quá mức anh tuấn! Hắn vừa tiến vào không chỉ có nữ nhân bị hấp dẫn mà ngay cả nam nhân cũng đều nhìn sang.

"Công tử. . . . . ." toàn bộ các kỹ nữ đều chạy lại đây lập tức đem nàng đẩy ra ngoài, nha , các nữ nhân chết tiệt này dám không đem nàng để vào mắt? Tốt xấu gì hiện tại nàng cũng là một soái ca!

"Uy " Ngữ Diên chịu không nổi việc bị bọn họ không thèm nhìn đến , vội lôi một nữ nhân trong đó hỏi: "Bổn thiếu gia không đẹp trai sao?"

Hồng Y kỹ nữ nhìn nhìn nàng nói: "Rất tuấn tú a"

"Vậy các ngươi coi ta là không khí sao?" Nàng tức giận nói.

Hồng y nữ tử che miệng cười cười "Công tử! ngươi xem ngươi vừa nói cái gì, bản thân công tử tất nhiên cũng là một mỹ nam tử khó gặp chỉ là vừa rồi vị kia quá mức xuất chúng lại làm cho người khác cảm giác như thấy thần tiên! ngươi xem trên trán hắn lại có cả chu sa, ở trong này ta chưa bao giờ gặp qua một nam tử nào trên trán có chu sa, còn nữa hắn cùng những người khác thực khác xa nhau, hắn làm cho người ta không tự giác muốn dựa gần vào"

Ngữ Diên liếc mắt nhìn nàng lạnh lùng nói: "Các ngươi nhìn đến nam nhân đều muốn chạm đi?"

Hồng y nữ tử cười nói: "Công tử! lời này của ngươi thực khó nghe! chúng ta làm việc này cũng là bất đắc dĩ nha, nhưng nếu được nam nhân kia bao một đêm thì ta tình nguyện " nói xong, ánh mắt lại nhìn về Hoa Trạch Loại phía xa xa .

Ngữ Diên nghe vậy tức giận nghiến răng nghiến lợi vội đi tới đẩy những nữ nhân kia ra reo lên: "Hắn là đại ca của ta, các ngươi tránh xa một chút cho ta " nói xong nàng liền nắm tay Hoa Trạch Loại đi lên trên lầu.

Hoa Trạch Loại thấy thế mỉm cười, đi theo nàng chạy lên lầu.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị bọn họ rất nhanh đi tới phòng 'chữ thiên số 2 ', ở trong này chỉ có hai phòng là tốt nhất, đó chính là chữ thiên Nhất Hào phòng và chữ thiên phòng số 2, cả hai gian phòng chỉ cách nhau 1 vách tường đều vừa vặn đặt đối diện vũ đài.

Ngữ Diên nhìn nhìn cửa sổ trong phòng, đó là một loại cửa sổ sát đất rất lớn, đẩy cửa sổ ra chẳng khác nào đẩy cửa ra vào cho nên nơi này có thể xem biểu diễn trên đài rất rõ ràng, nhìn đến đây trong lòng nàng không khỏi ca ngợi, cổ nhân nghĩ ra được cửa sổ sát đất nhanh như vậy ? Thật sự là lợi hại!

"Lại đây ngồi a" Hoa Trạch Loại nói.

Ngữ Diên nghe vậy đi tới ngồi xuống nói: "Ta hình như chưa nói cho ngươi biết ta tên là cái gì? Ta gọi là Mộng Ngữ Diên, ngươi gọi ta là Ngữ Diên hay Diên nhi đều được" nàng cười nói.

"Tên ngươi Rất êm tai" hắn ca ngợi nói.

"Ngươi nghĩ chữ thiên Nhất Hào phòng là ai bao hết?" Ngữ Diên đột nhiên tò mò hỏi.

Hoa Trạch Loại cười nói: "Chắc là một quý nhân có quyền có tiền đi"

" Cầm Tiên rất nổi danh sao?" Nàng chống má hỏi.

"Đều là giang hồ đồn đãi, năm trước tin đồn truyền ra đặc biệt lợi hại, nói cái gì tiếng đàn của Cầm Tiên là tiếng đàn trời, không biết đã cảm động bao nhiêu người, mọi người còn đánh giá rất cao 'khúc nhạc này chỉ có trên trời, nhân gian chỉ có thể nghe thấy vài lần' mấu chốt là nghe nói nhạc cụ nàng dùng rất đặc biệt, nó có phát ra âm thanh cực kỳ êm tai, cho tới nay trừ bỏ nàng ra không ai có thể sử dụng được nhạc cụ đó" hắn bưng chén trà nói.

Ngữ Diên nhíu mày, cái gì mà lợi hại như vậy?

"Chúng ta sẽ rất nhanh biết được là ngựa chết hay là lừa chết thôi " Hoa Trạch Loại nhìn nàng rối rắm không khỏi nói.

Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu tiếp tục hỏi "Ngươi nói xem Cầm Tiên có phải là một đại mỹ nhân hay không?"

"Điều này thì ta không biết, nhưng có người vì muốn thấy dung mạo của nàng đã tốn không ít châu báu"

"Được rồi! được rồi! đều là nghe nói, cắt" nàng khinh thường nói,

Hoa Trạch Loại nghe vậy cười cười không đáp lời.

Ngữ Diên đột nhiên phát hiện mình có điểm thô tục thì ngượng ngùng cười cười, lúc này đột nhiên nhớ ra cái gì đó hỏi: "Thủ hạ của ngươi đâu?" Nàng nhìn quanh bốn phía cũng không thấy mấy bạch y nữ tử.

Hoa trạch loại nhấp nước trà nói "Các nàng có việc phải làm! "

Ngữ Diên thấy hắn không muốn nhiều lời tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, vì thế đứng ở cửa sổ nhìn xuống đài, đột nhiên thoáng nhìn thấy rất nhiều nữ nhân phía dưới đang nhìn chằm chằm bọn họ, không! chuẩn xác mà nói là đang nhìn chằm chằm Hoa Trạch Loại còn có một số người thì đang nhìn căn phòng bên cạnh phòng nàng.

Nàng tò mò vươn đầu nhìn xem cách vách đến tột cùng là nhân vật nào nhưng đáng tiếc cổ nàng dù có vươn hết cỡ cũng không nhìn thấy cái gì, mắt thấy căn bản là không thể nhìn thấy người ngồi cách vách, vì thế nàng liền tới bên người Hoa Trạch Loại chặn tầm mắt của hắn, tất nhiên cũng chặn tầm mắt của các nữ nhân phía dưới.

Hoa Trạch Loại cười cười, tiếp tục uống trà nói: "Đừng để ý tới các nàng"

Ngữ Diên nghe vậy lập tức đỏ bừng mặt, nàng làm cái gì vậy nha? Một giây sau, nói gấp: "Ta. . . . . . Ta đi ra ngoài một lúc"

"Ách? Có việc?" Hoa Trạch Loại khó hiểu.

"Không. . . . . . Không có việc gì , ta đi ra đây một chút" nàng ngượng ngùng cười cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đi tìm xem Cầm Tiên nữ tử này đến tột cùng là người như thế nào.

"Vậy lúc nào thì trở về?"

"Rất nhanh rất nhanh, nga, đúng rồi, ta. . . . . . Ta sau khi rời khỏi đây ngươi không nên nhìn phía dưới này dong chi tục phấn nha" nàng nhắc nhở.

Hoa Trạch Loại cười cười hỏi: "Vì sao?"

Vì sao? Đúng rồi, đến tột cùng là vì sao không cho hắn xem? Lúc này, trong lòng nàng nói cho nàng biết, ngươi đang ghen được chưa, vì thế nàng hít sâu một hơi, sợ cái gì nha, thích chính là thích, không thích chính là không thích, nàng một nữ nhân thế kỷ 21 thì sợ cái gì? Vì thế nói: "Bởi vì ta thích ngươi cho nên ta không thích ngươi nhìn người khác" nói xong nàng cũng không đợi Hoa Trạch Loại hồi phục, trực tiếp mở cửa chạy ra ngoài.

Một lúc sau, Hoa Trạch Loại đột nhiên cười cười, ở trên giang hồ có rất nhiều nữ nhân tỏ long với hắn nhưng hầu hết đều là quanh co lòng vòng nói, hoặc là tìm người trong chốn giang hồ có vẻ nổi danh mà nói, mà nàng có thế dũng cảm thẳng thắn nói ra khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Sau nửa canh giờ

Dưới lầu càng lúc càng đông, chỉ sau một hồi dưới lầu đã kín hết chỗ, trừ vũ đài là trống trải còn lại tất cả các nơi khác đều đứng đầy người, không cần nghĩ mọi người hẳn là đều vì Cầm Tiên mà đến, đại bộ phận mọi người chính là tò mò nên sang đây xem xem mà thôi.

Không bao lâu, tú bà đi lên cười cười nói với mọi người phía dưới: "Cảm tạ các vị công tử đã tới đây, hôm nay là ngày duy nhất trong năm Cầm Tiên lên đài, ta biết có rất nhiều quan lớn đại nhân từ nơi xa tới, các vị yên tâm, Cầm Tiên nhất định sẽ không để cho các vị thất vọng " tú bà nhìn đám người đứng kín phía dưới miệng không khỏi cười sung sướng.

"Nhanh bắt đầu đi!"

"Đúng vậy! bắt đầu đi!"

Mọi người phía dưới nóng lòng nghe Cầm Tiên vội vã thúc giục, tú bà cười cười tiếp tục nói: "Các vị không nên gấp gáp, Cầm Tiên còn đang chuẩn bị, năm nay quy củ vẫn như cũ, ai chi bạc nhiều nhất sẽ được Cầm Tiên của chúng ta bồi một buổi tối, mọi người nhất định phải tranh thủ nha" nàng nói.

"Đã biết! ngươi mau bảo nàng xuất hiện đi!"

"Đúng vậy"

Tú bà che miệng cười cười, không bao lâu vài nam tử trẻ khỏe mạnh cường tráng mang đàn trời đặt ở trên võ đài, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, đàn trời nghe nói là dùng chất liệu ngàn năm gì đó làm thành, chính là cực kỳ đắt tiền, hơn nữa đàn này khắp đông tây bọn họ đều chưa từng gặp qua, đây không phải đàn tranh, nghe nói cũng có rất nhiều phím, cái này không biết là sử dụng như thế nào,

Ngữ Diên đứng ở đàng xa nhìn vật này, trong lòng kích động không nhẹ, đây là...? Piano? Cổ đại cũng có Piano sao? Hay là. . . . . . Hay là có người xuyên tới đây trước nàng? Xem ra, nàng cũng có hứng thú muốn biết cầm sư phó là ai!

Không bao lâu, một nữ tử ăn mặc cực kỳ trang nhã đi tới, nàng một thân hồng nhạt, quần áo không ngừng phiêu động theo bước chân, trên mặt nàng lúc này mang theo khăn lụa che mặt, chỉ chừa một đôi mắt to đen láy, nàng được rất nhiều nha hoàn nâng hạ chậm rãi tiêu sái lên trên đài, nàng xoay người chào mọi người.

Mọi người ngây ngốc nhìn nàng, nàng vừa tới khiến cho mọi người cảm thấy phảng phất như tiên nữ xuống trần.

" Tiểu nữ tử cầm doanh nhận được các vị chiếu cố, thật cám ơn mọi người! " thanh âm của nàng nhẹ nhàng nũng nịu làm cho nam nhân dưới đài trong lòng đều cảm thấy ngọt như mật.

Nói xong nàng liền ngồi ở trên ghế cao cao vươn bàn tay trắng nõn trơn mềm ra, mọi người đều ngừng hô hấp nhìn nàng, cầm doanh cười cười ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng đàn.

Nghe được âm thanh cái thứ nhất của cây đàn, Ngữ Diên liền biết đàn đó cũng cùng một loại với Piano, tuy rằng hình dáng giống nhau nhưng chất liệu làm ra so với piano thế kỷ 21 không giống nhau, xem ra nữ nhân này cũng mất rất nhiều công phu chế tác bởi vậy tiếng đàn này cùng với Piano cũng có thể so sánh .

Ở cổ đại, chỉ sợ không có ai có thể làm ra vật này, chẳng qua. . . . . . Piano tuy đẹp, nhưng tiếng đàn của nàng cũng không phải xuất chúng, mà tiếng đàn bình thường như thế lại có thể khiến mọi người ca ngợi không thôi! có lẽ là vì vật này người khác đàn không được, mà nàng có thể đàn ra được nhiều thanh âm so với đàn tranh gấp trăm lần, tất nhiên Cầm Tiên liền thuộc về nàng.

Cầm Tiên phải không? Nàng ở trong lòng cười nhạt một chút, có lẽ ngươi trước kia có thể gọi là Cầm Tiên nhưng là ngươi hôm nay gặp được ta, khóe miệng nàng đột nhiên giơ lên một nụ cười quỷ dị, gặp được ta để cho ngươi được xem một hồi trò hay!

-------

Chương 88: Công tâm kế ( III )

Thanh âm duyên dáng của ' Piano ' truyền khắp toàn bộ Lạc Uyển, mọi người đều si mê nghe tiếng đàn, mỗi người đều tỏ ra cực kỳ say mê .

Cầm doanh ngước mắt nhìn nhìn mọi người, khóe miệng tươi cười đắc ý, xem ra năm nay nàng càng nổi danh rồi!

Không bao lâu, hai khúc âm thầm lặng lẻ kết thúc, tất cả mọi người phát ra tiếng ca ngợi, tú bà thấy thế vội đi tới cười nói: "Cầm Tiên chính là Cầm Tiên! quả nhiên không giống bình thường a, các vị! ai muốn thấy dung mạo Cầm Tiên ? Ai muốn cùng Cầm Tiên dùng bữa tối ?" Nàng cười cười nói.

"Ta ra một trăm lượng bạc"

Phía dưới một người nam nhân hào sảng nói, những nam nhân khác thấy thế cũng ra giá, nhưng tú bà không có gì vui sướng, năm nay sao lại thế này, tại sao phòng trang nhã trên lầu không ra giá? Như các năm đã sớm bắt đầu ra giá rồi chứ.

Cầm doanh thấy thế cũng không sốt ruột, nàng đứng dậy, đi vào giữa vũ đài, đối với mọi người cười cười, nàng biết bọn họ đều đang giả bộ, còn không phải chờ giá lên cao mới có thể kêu sao? Trong một năm, nàng vạn lượng hoàng kim mới đi ăn một bữa cơm! Hiện tại mới ra giá mấy trăm lượng bạc, còn sớm!

"Năm trăm lượng bạc" lại có một tên kêu lên.

"Mọi người nhiệt tình ra giá a, cùng Cầm Tiên một mình ở chung một buổi tối, sẽ làm các ngươi khoái hoạt giống như thần tiên " tú bà dụ hoăc nói.

"Một ngàn lượng bạc" nghe tú bà rao hàng, có người thiếu kiên nhẫn bắt đầu ra giá cả .

"Năm trăm lượng hoàng kim" rốt cục cũng có người ra hoàng kim .

"Tám trăm lượng hoàng kim"

"Một ngàn lượng hoàng kim" trong một phòng trang nhã trên lầu phát ra tiếng.

Tú bà nghe vậy miệng đều cười muốn rớt, trời ạ, một ngàn lượng hoàng kim ai, đây chính là gấp đôi năm trước ai, mọi người nghe trên lầu quát to đều ngậm miệng lại, một ngàn lượng hoàng kim nhiều lắm, ra không dậy nổi, cũng không có thực lực này.

"Một ngàn lượng hoàng kim mua một khúc như vậy, người trên lầu cũng thật thiếu suy nghĩ!" đột nhiên một thanh âm cực kỳ êm tai truyền tới, Ngữ Diên từ phía sau đài đi tới.

Mọi người đều là ngây ngẩn cả người, nàng lúc này mặc một thân màu vàng nhạt quần trắng, lộ vai, phe phẩy quạt từ từ đi lên, nàng vốn là một đại mỹ nhân nhưng nàng vẫn cố ý dùng thêm một ít đồ trang sức trang nhã trên người để tăng thêm phần đặc biệt.

Tất cả mọi người giật mình nhìn nàng, hồn đều bị nàng câu đi mất rồi.

Tú bà thất thần nhìn, nàng là ai? nơi này từ khi nào có một tuyệt đại giai nhân như vậy? Cầm doanh giờ phút này cũng lăng yên tại chỗ không biết nên nói cái gì, nữ nhân này sao lại đẹp như vậy, xinh đẹp khiến nàng cảm thấy không bằng.

Thay đổi một thân nữ trang nàng nhìn mọi người cười cười, nhất thời phía dưới nam nhân đều bị sét đánh "Tiểu nữ tử tên là Cầm Thần, nghe thấy Cầm Tiên công lực rất cao nên cố ý tới đây khiêu chiến, ngươi không ngại chứ?" Nàng nhìn cầm doanh hỏi.

Bị mỹ mạo của nàng làm rung động cầm doanh chỉ có thể ngây ngốc lắc đầu, Ngữ Diên thấy thế chậm rãi ngồi trên ghé cao, nàng ngước mắt nhìn thoáng qua phòng chữ thiên số 2 có Hoa Trạch Loại, thấy hắn đang cầm chén trà tò mò nhìn nàng, vì thế nàng nhìn hắn thản nhiên cười.

' đông. . . . . . Đinh. . . . . . Đinh. . . . . . ' nàng bắt đầu đàn Lương Chúc.

Mọi người lại ngưng hô hấp nghe này làn điệu, đúng lúc này Ngữ Diên lại nhẹ nhàng đánh một ca khúc cảm động vô cùng một bên chậm rãi nói: "Đây là một bản nhạc réo rắt thảm thiết, động lòng người nói về một câu chuyện tình yêu xưa" nàng thanh âm trong suốt chậm rãi hát vang lên.

"Chúc viên ngoại có một nữ nhi tên là Anh Đài, Mellie thông minh, thuở nhỏ thích đọc sách, bởi vậy nàng nữ giả nam trang, đi xa Hàng Châu học ở trường. Trên đường, gặp gỡ bất ngờ đi hàng học ở trường thư sinh Lương Sơn Bá, hai người nhất kiến như cố, tướng đọc thật vui, ở thảo cái cầu đình thượng dúm đất vì hương, kết nghĩa kim lan, từ nay về sau, cùng trường cùng đọc, như hình với bóng, Lương Chúc đồng học ba năm, tình sâu như biển, Anh Đài yêu Sơn Bá, nhưng Sơn Bá lại thủy chung không biết nàng là nữ tử, chúc phụ tư nữ, Anh Đài chỉ phải thương xúc hồi hương, ở mười tám lý đưa tiễn trên đường, Anh Đài không ngừng mượn vật phủ toan tính, ám chỉ tình yêu, khả chờ Sơn Bá đi Chúc gia cầu hôn thì chúc phụ đã xem Anh Đài gả cấp Thái Thú con Mã Văn Tài, hai người ban công gặp gỡ, hai mắt đẫm lệ tướng hướng, lập nhiều lời thề: sinh không thể đồng khâm, tử cũng muốn đồng huyệt! Sau lại Sơn Bá u buồn thành nhanh-mạnh mẽ, không lâu bỏ mình, Anh Đài bị bắt xuất giá thì đường vòng đi Lương Sơn Bá trước mộ tế điện, ở Chúc Anh Đài buồn bã thảm thiết dưới sự cảm ứng, phong vũ lôi điện mãnh liệt, phần mộ bạo liệt, Anh Đài nhanh nhẹn nhảy vào phần ở bên trong, mộ hợp lại khép, Phong ngừng tạnh mưa, cầu vồng treo cao, Lương Chúc hóa thành Hồ Điệp, ở nhân gian chân đi xiêu vẹo bay lượn"

Thanh âm của nàng động lòng người, phối hợp với sắc đẹp và ca khúc tình yêu kinh điển Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, mọi người cũng không biết sao đều chậm rãi chảy nước mắt, các kỹ nữ tất cả đều nhịn không được nức nở, đúng lúc này, theo tiếng đàn duyên dáng của nàng, ngoài cửa đột nhiên tràn vào rất nhiều Hồ Điệp, Hồ Điệp đều vây quanh cạnh nàng nhảy múa, mọi người sợ hãi than không thôi không biết nên nói cái gì, nhã gian quý tộc trên lầu các nam nhân đều đứng lên, thấy một khắc thần kỳ như thế .

Ngữ Diên trong lòng cười thầm, may mắn lần trước cùng tinh linh làm giao dịch nên lúc này Hồ Điệp mới có thể đúng hẹn bay tới, nàng lúc trước rời đi đó là đi tìm kiếm tinh linh, làm cho chúng báo cho lũ Hồ Điệp để đến hiệp trợ.

Ngữ Diên cuối cùng một cái tiếng đàn hạ xuống, tất cả mọi người vẫn chưa dịu đi cảm xúc, nàng cười cười đứng dậy "Tiểu nữ bêu xấu" nàng dịu dàng mà cười.

"Hai ngàn lượng hoàng kim nguyện để tiểu thư cùng ta ăn bữa cơm" trên lầu một người nam nhân đứng ở cửa sổ nhìn nàng.

Mọi người nghe vậy lại khiếp sợ, Ngữ Diên cười cười nói: "Thực xin lỗi, ta không phải người của Lạc Uyển , ta tới chỉ là muốn gặp Cầm Tiên muội muội, hơn nữa, ta có hẹn"

Mọi người nghe vậy liền hỏi "Ai?" Ai có thể may mắn được hẹn cùng tiên nữ.

Ngữ diên cười cười, chuẩn bị chỉ Hoa Trạch Loại trên lầu thì đột nhiên cảm thấy thiên toàn địa chuyển, một giây sau, nàng liền biết chính mình bị người ta ôm vào trong lòng, nàng vội vàng cười ngước mắt nhìn bởi vì nàng biết nhất định là Hoa Trạch Loại, nhưng vừa ngước mắt nhìn qua nụ cười của nàng lập tức đông lại, ánh mắt trừng lên so với mắt trâu còn lớn hơn, bởi vì nàng nhìn thấy chính là gương mặt của Sở yêu nghiệt!

"Nương tử! làm sao ngươi lại chạy tới đây? ngươi làm vậy không phải làm cho bổn vương lo lắng sao?" Sở Hạo ôm lấy nàng xoay tròn, nhìn nàng tươi cười nói, nhưng mà bộ dạng tươi cười mê người như thế giờ phút này ở trong lòng Ngữ Diên lại vạn phần âm trầm. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: