Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c75-76 _Furin_
Chương 75: Đường đi Tây Thiên ( I )
Ngoại ô phía tây ------
Một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh trên đường, trong xe truyền ra những tiếng ca vui vẻ sung sướng "Hôm nay thời tiết rất đẹp, khắp nơi hảo phong cảnh, hảo phong cảnh, Hồ Điệp nhi làm việc, ong mật cũng làm việc, gà con vội vàng, mây trắng cũng làm việc, a, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, trước mắt Lạc Đà thành đàn quá, Đà Linh nhiều người biết tới, nhiều người biết tới, cái này cũng ca xướng, vậy cũng ca xướng, Phong nhi hát , thủy cũng ca xướng. . . . . ."
Ra khỏi Sở phủ tâm tình của nàng sung sướng tới cực điểm, thích a! cuối cùng nàng cũng có thể du ngoạn giang hồ, rốt cục có thể lớn tiếng ca hát rồi, áp lực nay đã được giải tỏa.
Lão nhân béo cười cười, nha đầu này thật thú vị, nhưng là vừa nghĩ tới Sở Hạo, mày của hắn liền rối rắm, nếu bọn họ mà bị bắt về..., kết cục nhất định thực thảm đi!
"Nha đầu! ca khúc này của ngươi rất dễ nghe nha" lão nhân béo ca ngợi.
Ngữ Diên cười cười nói: "Tất nhiên rồi, ta ca hát vốn rất dễ nghe, với điều kiện như ta làm ngôi sao ca nhạc thật quá dễ dàng" nàng tự kỷ cười cười.
"Gia gia ở bên ngoài ta gọi ngươi là gia gia được không?" Ngữ diên cười cười hỏi.
lão nhân béo gật gật đầu đồng ý, kêu gia gia hay ông ngoại đều được, chỉ cần không gọi hắn là Ải Tử, Bàn Tử, lão mập là tốt rồi!
"Gia gia ngươi nói Thiên Sơn đại sư ở Tây Thiên sao?" Ngữ diên chăm chú hỏi.
Lão nhân béo than thở một câu, "Như thế nào? Ngươi cho là ta lừa ngươi sao, chẳng lẽ ta muốn đi Tây Thiên a?" xú nha đầu này nói chuyện thật là làm cho người khác không được thoải mái.
Ngữ Diên ngượng ngùng cười cười, xem ra nàng phải học tập Đường Tăng đi Tây Thiên một chuyến rồi, chính là nàng không phải lấy kinh mà là đi tìm vị đại sư trên núi, nghe rất nhiều người nói, Thiên Sơn đại có thể nhìn thấy tương lai, có thể nhìn thấu người trần, đây không phải là người nàng muốn tìm sao? Nàng nhất định phải tìm được hắn để tìm đường trở về!
"Diên nhi, ngươi tại sao cứ ghét Hạo nhi vậy?" Lão nhân béo tò mò hỏi.
"Ngươi xem! ngoại tôn của ngươi có cái đức hạnh gì , hung hăng dữ tợn , cứ như ta nợ hắn rất nhiều tiền không bằng , hắn không phải chỉ là Vương gia sao? Còn gì tốt nữa đâu! " nàng bĩu môi nói.
Béo lão nhân nghe vậy cũng không tức giận chỉ lạnh nhạt nói: "Hạo nhi rất đáng thương , mẹ hắn thân thể không tốt khi hắn mới năm tuổi liền qua đời rồi, cha hắn vì quá thương nhớ mẹ hắn nên cũng sớm ra đi, về phần gia gia nãi nãi hắn thì ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, chỉ có lão đầu ta là sống lâu dài"
Ngữ diên nghe vậy không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi bi thương, có ai đáng thương bằng nàng sao? Sinh ra ở trong quan tài, không có một người thân nào, nàng vẫn luôn là ăn cơm của các gia đình trong thôn mà lớn lên, tất cả các thành tích đều là nàng tự cố gắng mà có được, không giống tên Vương gia vừa sinh ra đã ngập trong nhung lụa, xem đi đây là 2 người thuộc hai thế giới khác nhau, đều là không cha không mẹ nhưng người ta chính là quý tộc còn nàng là thường dân!
' tê ------' một tiếng xe ngựa đột ngột dừng lại làm cho Ngữ Diên cùng lão nhân béo thiếu chút nữa thì ngã.
"Thiếu gia. . . . . ." ngồi ở ngoài xe ngựa Tiểu Hương yếu ớt la lên một tiếng.
Ngữ Diên nghe ngữ khí nàng có vẻ không tốt lắm vội hỏi: "Làm sao vậy?"
" xuống xe hết cho ta" một tiếng hét lớn truyền vào.
Ngữ Diên nhìn lão nhân béo cười cười nói "Gia gia có vẻ chúng ta gặp phải giặc cướp "
"Không phải có vẻ, mà là thực sự gặp cướp" lão nhân béo nói thầm một tiếng đi theo nàng xuống xe.
Tiểu Hương vội đi tới cạnh nàng, người đánh xe ngựa bị dọa co rúc ở một bên.
Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ thấy phía trước có mười mấy tên nam nhân, họ đều ăn mặc giống người vùng quê, trong đó tên đứng đầu bị chột một con mắt hình dáng thấp bé, hắn chỉ về phía nàng kêu lên: "Đường này là ta mở cây này là ta trồng, muốn đi ngang qua phải để lại tiền lộ phí"
Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn một cái, trời ạ! Giống lời kịch quá đi?
"Diên Nhi không phải là rất lợi hại sao? Ngươi mau đi dạy dỗ bọn họ một chút đi" lão nhân béo ở bên người nàng nói thầm.
Ngữ Diên vội hỏi: "Gia gia a, ta đối phó với mấy tên quỷ thì có vẻ lợi hại, nhưng là đối phó với người thì ta không làm được, còn nữa, nơi này có mười mấy người ta không phải đối thủ của hắn, gia gia hay ngươi cũng lên đi"
"Ta? Ngươi để cho ta một lão nhân tám mươi tuổi đánh nhau? Ngươi có còn lương tâm hay không vậy?" Hắn giận nói.
Ngữ Diên thấy hắn giận vội cười cười: "Ha ha ta nói giỡn "
"Diên nhi, hay chúng ta dùng mấy tên quỷ kia đi?" Lão nhân béo nhẹ giọng nói thầm.
"Không thể, đây là ban ngày ai, cho dù là buổi tối ở đây cũng quá nhiều người! dương khí quá nặng, ba người họ cũng là không thể làm gì " Ngữ Diên giải thích.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta để thổ phỉ tóm sao?" Hắn lo lắng nói.
Ngoái đầu nhìn lại lão nhân béo nàng cười cười nói "Ngươi đã hơn tám mươi tuổi, ai còn muốn bắt ngươi làm gì, ngươi yên tâm, đối phó bọn họ ta có biện pháp".
"Các ngươi còn ở đó mà lải nhải cái gì? Còn không mau giao tiền ra? !" tên thủ lĩnh không kiên nhẫn hét lên.
Ngữ Diên vội cười cười đi tới "Từ từ ta sẽ giao tiền cho ngươi sao" nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một gói vàng đưa ra trước mặt hắn lắc lắc.
Tên thủ lĩnh thấy thế nuốt một ngụm nước bọt, Ngữ Diên vội đi đến trước mặt hắn đem vàng đặt vào tay hắn cười cười: "Như thế đã hài lòng chưa?"
Tên thủ lĩnh cười lạnh một tiếng "Một chút thế này mà kêu chúng ta hài lòng sao?"
"Ha ha, tất nhiên là không rồi, các ngươi nhiều người như vậy một chút vàng này sao đủ! nhưng ta có điều này muốn nói cho các ngươi biết, thứ ta chuẩn bị đưa cho các ngươi là một bảo vật nha" nàng ra vẻ thần bí nói.
Ngữ Diên cười cười lại gần bên tai hắn rồi đột ngột xoay tròn một cái, một tay đã mạnh mẽ giữ cổ hắn, "Ngươi muốn chết phải không?" Nàng lạnh lùng chất vấn.
"Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì?" Tên thủ lĩnh không nghĩ tên nhìn như đàn bà này đột ngột tập kích hắn.
"Bổn thiếu gia không thèm so đo với ngươi, mau để cho chúng ta đi, nếu không ta liền cắt đứt cổ của ngươi" nàng hung tợn nói, đối phó với mười mấy tên cướp này thì nàng không có khả năng nhưng đối phó với một hai tên với nàng không phải điều khó.
"Diên nhi! Ngươi thật lợi hại" lão nhân béo vỗ tay khen hay.
Tên thủ lĩnh hoảng sợ nhưng ngay lập tức khôi phục trấn định tức giận nói: "Ngươi nghĩ ta không có biện pháp đối phó với ngươi sao?" Lời của hắn vừa dứt bên tai nàng liền truyền đến một tiếng thét chói tai, ngước mắt nhìn lại, gia gia cùng Tiểu Hương đã bị một một tên to lớn trói lên trên cây.
"Ngươi đang làm gì vậy? Nếu ngươi không thả bọn họ, ta liền giết ngươi" Ngữ Diên tức tối nói.
"Giết chết ta? Vậy ta giết chết hai người bọn họ trước! dù gì một mạng của ta đổi lấy 2 mạng của bọn họ cũng coi như là có lời" Tên thủ lĩnh lạnh giọng cười nói, hắn đoán chắc bọn họ rất quan trọng đối với nàng.
"Đầu tiên giết lão béo cho ta" tên thủ lĩnh kêu lên.
Phía dưới thủ hạ nghe vậy vội chạy tới, Ngữ Diên thấy thế liền buông tay ra kêu lên: "Đại ca ta sai rồi, ngươi thả ông nội của ta ra đi"
Tên thủ lĩnh tức giận nói: "Dám đùa bỡn ta? Trước hết giết tên ẻo lả này cho ta"
Ngữ Diên ngây ra một lúc, cái gì? Giết nàng? Không phải chứ? Nàng vừa mới trốn đã chết sao? Trời ơi! không cần phải như vậy, nàng không kết thúc bi thương như thế. . . . . .
Chương 76: Đường đi Tây Thiên ( II )
Tên thủ lĩnh nhìn nàng lạnh lùng cười cười "Đem tên này treo lên cây cho ta"
Ngữ Diên lui về sau giận giữ nói: "Tên kia ngươi định làm gì?"
"Làm gì? Lão Tử muốn đem ngươi treo lên cao cao , sau đó chém đứt dây thừng cho ngươi ngã xuống thành tảng thịt nát" Tên thủ lĩnh âm lãnh cười cười, sau đó hắn vung tay lên, cổ tay Ngữ Diên liền bị trói lại, tiếp đó nàng như trư bị bọn chúng kéo lên cao.
"Đại ca ta không thích nhảy Bungee, đừng đùa nữa!" nàng thấy chân mình cách mặt đất càng ngày càng xa vì vậy không khỏi nói gấp.
"Đùa? Ha, Lão Tử chính là thích đùa đấy! đùa cho đầu ngươi nở hoa luôn" Tên thủ lĩnh oán hận nói, dám uy hiếp hắn? Đáng chết!
Khi đã cách mặt đất tầm 1m, nàng rốt cục nhận rõ chính mình sẽ bị kéo lên cao nữa rồi cho ngã chết vì thế nàng vội cúi đầu kêu lên: "Đại ca! ngươi đã muốn ta ngã chết, sao không thể cho ta lựa chọn một cái chết thoải mái hơn? Hay ngài cho ta vào một cái túi lưới đi, làm như vậy tay ta sẽ không bị đau nữa!"
Lời của nàng làm cho tên thủ lĩnh ngây ra một lúc, đã bị treo lên còn nhiều lời yêu cầu? Không phải hắn nên khóc lóc cầu xin mình buông tha cho hắn sao?
Chỉ tiếc khi tên thủ lĩnh còn đang suy nghĩ cẩn thận thì đột nhiên trên đầu hắn vang lên một câu làm cho hắn nổi giận không thôi.
" Đại ca! Hóa ra ngươi bị hói đầu a, ở dưới ta thực sự không nhìn ra! wow, thật thần kỳ nga, vừa lúc ta ở phía trên, mảnh đất kia của ngươi trông có vẻ bóng loáng nha giống như có thể co dãn ai,thật giống như da mông vậy nga, bình thường ngươi rửa nơi đó cũng giống rửa mông sao?" Nàng tò mò nói.
Lão nhân béo cùng Tiểu Hương nghe vậy trên đầu mồ hôi không ngừng rơi, nha đầu kia có biết hay không chính mình đang tai vạ đến nơi còn dám nói như thế?
"Ngươi. . . . . . Ngươi ... tên tiểu tử này! để Lão Tử cho ngươi ngã chết, mẹ ngươi !" Tên thủ lĩnh lớn tiếng chửi rủa, hói đầu là chình là sự nhục nhã nhất của hắn.
"Ngươi xấu hổ cái gì a! người là do cha mẹ ngươi sinh ra, hói cũng là do cha me ngươi sinh ra, ngươi hói có phải do mẹ ta đâu mà ngươi chửi, ngươi tên là Mao (lông) a? Nga, đúng rồi, mẹ ngươi đầu có mao (lông) không?" Ngữ Diên nghĩ rằng dù sao thì cũng chết đã vậy thì không bằng trước khi chết làm cho tên thủ lĩnh này tức chết đi.
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi, mau kéo lên cho ta nha" Tên thủ lĩnh tức giận nhảy dựng lên chỉ vào thủ hạ hét lên, bọn thủ hạ vội ra sức kéo dây nhưng bọn họ vẫn không che dấu được ý cười, tên tiểu tử nay nói cũng thật đúng đi!
"Nga, không đúng sao, vậy có lẽ là di truyền của cha ngươi , cha ngươi đầu có mao (lông) không? Di, cũng không đúng à, có lẽ là di truyền từ tổ tiên, gia gia của ngươi đầu có mao (lông) không? Di, có lẽ cũng không đúng, có phải hay không khi còn nhỏ ngươi đi trộm tổ chim bị chim mổ, có phải như vậy không, hói đầu, hói đầu, sau đó ngươi bị hói đầu?" Cả người nàng đã bị kéo lên ba thước nhưng nàng vẫn như trước không sợ chế kêu lên.
Tên thủ lĩnh reo lên: "Ngươi.. ngươi.. ngươi ngươi tên tiểu tử này, ta muốn giết ngươi"
Ngữ Diên nhìn mình bị treo lên cao, dây thừng cũng đã bị thắt ở trên cây, trong lòng không khỏi bi ai nói thầm, cắt dây đi, cùng lắm là chết thôi!
"Ô ô, thiếu gia! thiếu gia. . . . . . Tên hói đầu này mau thả thiếu gia nhà ta ra" Tiểu Hương rơi lệ reo lên.
"Đúng vậy a, tên hói mau thả diên nhi của ta ra" lão nhân béo cũng kêu lên.
Tên thủ lĩnh thấy nhiều người gọi hắn hói đầu như vậy thì càng nổi giận hét lên "Chém đứt dây thừng cho ta! Cho tên tiểu tử kia ngã chết đi"
"Dạ, đại ca" một thủ hạ nghe vậy vội cầm búa đi tới, nhìn dây thừng quơ quơ búa.
Ngữ Diên nhắm mắt lại, trời ạ, tuy rằng ta muốn đi Tây Thiên, nhưng không phải đi như vậy, ô ô. . . . . .
"Phập"
"Tiểu thư ------"
"Diên nhi ------"
"A. . . . . ." tiếng gào thét thê thảm từng đợt truyền khắp vùng ngoại thành , nhưng thanh âm không của nàng, nàng cảm giác dây thừng cột lấy tay mình đột nhiên bị cắt đứt, sau đó nàng không phải ngã xuống mặt đất mà chỉ cảm thấy cả người được ôm lấy một mùi thảo dược nhẹ thoảng qua mũi.
Tuy rằng nàng muốn nói, trời ạ, nội dung vở kịch này thật quá cũ! Nhưng, nàng thích! nàng rốt cục không bị ngã thành tảng thịt nát rồi, ô ô, thật kích động!
Ngữ Diên vội ngước mắt nhìn về phía nam tử cứu mình, chỉ thấy hắn mặt như bạch ngọc, mũi như huyền đảm (dạng tướng mũi có phú quý bẩm sinh), môi như bôi chi, sự anh tuấn của hắn cùng Sở Hạo dương cương khí chính trái ngược nhau, nhưng tuấn nhan ôn nhu như vậy lại khiến nàng có một chút cảm giác uất hận vì gặp quá muộn, đặc biệt ở mi tâm (giữa hai mắt) của hắn có một dấu chu sa, mê người như vậy làm sao không làm cho người khác say mê.
Nam tử tựa hồ đã nhận ra nàng đang quan sát hắn, vì thế liền cúi đầu xuống nhìn về phía nàng, Ngữ Diên chưa kịp thu hồi ánh mắt do đó liền chạm phải ánh mắt của hắn, trong nháy mắt, nàng phảng phất thấy được từ trong mắt của hắn toàn bộ vũ trụ, ôn nhu như gió xuân làm cho người ta muốn thân cận khóe miệng khẽ cười. . . . . .
Hắn cười ôm nàng xoay tròn một cái, chẳng mấy chốc đã tao nhã xuống tới mặt đất.
"Ngươi thật đáng yêu, hắn sắp giết ngươi, ngươi còn có thể nói nhiều như thế " nam tử tao nhã cười cười.
Ngữ Diên ngây ngốc nhìn hắn không biết nên nói cái gì, trời ạ! nàng chưa bao giờ thấy qua một nam nhân anh tuấn như thế, giờ nàng thấy hiện tại cái gì Sở Hạo , Sở Thiên , Tô Dật đều là mây bay, mây bay a!
"Cung chủ! đã giải quyết xong" đột nhiên một giọng nữ phá vỡ sự si mê của Ngữ Diên, nàng vội ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện nơi này chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm bốn bạch y nữ tử, mà bọn thổ phỉ thì đã sớm nằm ngổn ngang trên mặt đất .
Nam tử ôn nhu cười cười gật gật đầu với các nàng nói: "Đem bọn họ tới đây"
"Vâng" bốn người lập tức liền bay lên, chỉ trong chốc lát họ đã bay trở về mang theo hai người nữa chính là lão nhân béo và Tiểu Hương.
Nam tử nhìn nàng ôn nhu cười cười rồi cúi người nói khẽ bên tai nàng "Ngươi thực đáng yêu, có lẽ chúng ta hữu duyên còn có thể gặp lại , nhưng nếu ngươi muốn giả dạng thành nam nhân..., thì đầu tiên phải giấu đi mùi thơm trên người ngươi" nói xong, hắn cùng bốn vị bạch y nữ tử dùng khinh công bay đi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt họ.
Ngữ Diên ngây ngốc nói : "Là thần tiên sao?"
Lão nhân béo thấy thế liền nói: "Đúng vậy a! thần tiên, chính là câu hồn thần tiên"
"Tiểu thư ngươi có sao không? Vừa rồi không bị thương chứ?" Tiểu Hương hỏi.
". . . . . . ?"
"Đều đi xa rồi, ngươi xem miệng ngươi nước miếng đã chảy đầy đất " lão nhân béo than thở một câu.
Ngữ Diên nghe vậy vội phục hồi lại tinh thần ngượng ngùng cười cười "Gia gia hắn rất đẹp trai nga, lại ôn nhu, lại mê người, ngươi thấy ở mi tâm của hắn có nốt ruồi chu sa không? Trời ạ! quả thực là mê chết người , ta chưa bao giờ thấy qua một nam nhân anh tuấn như thế " nàng say mê nói.
Lão nhân béo nghe vậy thì hờn giận reo lên: "Hạo nhi kém sao? Hạo nhi nhà ta không phải cũng suất kinh thiên động địa đấy sao" hắn không cam lòng reo lên.
Ngữ diên bĩu môi nhìn về phía hắn nói: "Được rồi, ta ăn ngay nói thật, ngoại tôn của ngươi thật sự cũng rất mê người, nhưng tính tình của hắn lại quá tồi tệ đó chính là nguyên nhân làm cho dung mạo của hắn bị giảm mất giá trị, bổn tiểu thư ta muốn tìm một người phải giống như nam nhân kia, ôn ôn nhu nhu nhưng không mất anh tuấn, chứ không phải một nam nhân táo bạo, hơn nữa còn là tên háo sắc thê thiếp thành đàn"
Lão nhân béo nghe vậy lầm bầm nói: "Tốt lắm! tiếp tục đi thôi"
Ngữ diên thấy thế vội đi theo, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, giang hồ thật nguy hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro