Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c73-74 _Furin_

Chương 73: Trời sinh ta tài tất hữu dụng ( II )

Tiểu suất ca thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm không khỏi nổi giận nói: "Như thế nào? Bổn thiếu gia nói không đúng sao?"

Ngữ Diên nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía Tô Dật cười nói: "Ách. . . . . . trẻ con... ha ha"

Tiểu suất ca thấy nàng nhìn chằm chằm Tô Dật cười, không khỏi than thở một câu, "Háo sắc" .

"Tiểu tử này!" Ngữ Diên tức tối nói, tên tiểu tử này thực không có quy củ gì cả?

"Ngươi. . . . . . Ngươi gọi ta là gì?" Tiểu suất ca kích động reo lên.

"Tiểu tử, chính là tiểu tử, ngươi xem ngươi còn mặc quần yếm tu tu xấu hổ" nàng cư nhiên chỉ chỉ hắn cười cười nói.

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi là đồ háo sắc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hừ" nói xong hắn tức giận rời đi.

Ngữ Diên nhìn hắn thở phì phì rời đi không khỏi cười cười , tên tiểu tử này một chút cũng không đáng yêu, rời đi là tốt nhất như vậy mới không quấy rầy gặp gỡ bất ngờ lãng mạn của nàng.

"Tiểu tử nói chuyện không nên chấp" Tô Dật đánh vỡ sự trầm mặc cười cười an ủi.

Ngữ Diên thấy vậy cũng cười cười gật gật đầu, vô tình nàng thấy thoáng trong biển hoa có mấy tiểu Tinh Linh đang từ bên trong đóa hoa xông ra, nàng ngây ngẩn cả người, trời ạ, nơi này lại có nhiều tiểu Tinh Linh đáng yêu như vậy.

"Ngươi đang xem cái gì thế?" Tô dật hỏi.

"Nga, không. . . . . . Không có gì, ngươi đi tới phía trước tìm một chỗ ngồi chờ ta được không , ta có chút việc tư" nàng ngượng ngùng cười cười, Tô Dật mỉm cười gật đầu cũng không hỏi thêm gì quay người đi về phía trước.

Thấy hắn đã rời đi, nàng vội tiến đến bên cạnh các đóa hoa nhìn một đám các tinh linh nho nhỏ tay mang theo giỏ hoa tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì, "Uy, các ngươi đang làm gì thế?"

Toàn bộ tiểu Tinh Linh ngước mắt nhìn nhìn nàng, sau đó chỉ chỉ chính mình nói: "Ngươi có thể nhìn thấy chúng ta?"

"Đúng vậy a, các ngươi đang làm gì vậy?"

"Không nói cho ngươi" tiểu Tinh Linh không thèm để ý tới nàng.

Ngữ Diên không ngại cười cười nói: "Ai, các ngươi có quen biết lũ hồ điệp không?"

"Làm gì?" Tiểu Tinh Linh mang theo vương miện tiểu quốc Vương hỏi.

"Ai, các ngươi có thể bảo chúng giúp đỡ ta một chút được không, chờ khi ta nhảy múa bảo bọn chúng hãy bay đến bên cạnh ta!" Nàng cười cười.

Tinh linh tiểu quốc Vương nhìn nhìn nàng bĩu môi nói: "Ngươi nghĩ ngươi là Hương phi chắc? thôi đi"

"Ai! ngươi có ý gì?" Ngữ Diên tức giận lôi cánh của hắn hỏi.

Các tinh linh thấy quốc vương của mình bị túm vội vàng bay tới, Ngữ Diên cười lạnh nói: "Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi nếu không giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ bảo hoàng thượng đem nước vẩy hết lên những đóa hoa này, cho các ngươi không lấy được mật "

"Ngươi thật nham hiểm a" tiểu quốc Vương reo lên.

"Như thế nào? Độc nhất là lòng dạ đàn bà không biết sao? Giúp hay không? Không giúp ta liền xé nát ngươi" nàng đe dọa.

"Không cần a! không cần a!" các tinh linh lớn tiếng reo lên.

"Hắc hắc, vậy các ngươi mau nói với lũ Hồ Điệp đi, bằng không thì đừng trách ta không khách khí" Ngữ Diên cười gian nói.

Tiểu quốc Vương bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nhưng ta có một câu muốn nói với ngươi "

Buông hắn xuống, nàng hỏi "Cái gì?"

Tiểu quốc Vương bĩu môi nói: "Ta đã thấy qua lũ háo sắc, nhưng chưa từng gặp ai háo sắc như ngươi!" nói xong, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái rồi bĩu môi rời đi.

Ngư Diên thấy vậy cũng không thèm để ý tới chúng đi thẳng về phía trước, không bao lâu liền tới bên người Tô Dật, hắn lúc này đang ngồi ở trên cỏ hưởng thụ mùi thơm của hoa.

"Thơm quá nha!" đi tới bên cạnh hắn nàng cũng ngồi xuống trên mặt đất cười nói.

"Đúng vậy , nơi này rất đẹp" Tô Dật nhìn biển hoa không khỏi ca ngợi nói.

Ngữ diên quay sang nhìn nhìn hắn phát hiện hắn càng thêm anh tuấn, trong lòng thầm nghĩ, xem ra phải dùng tài hoa của mình mê đảo hắn, vì thế, nàng ho nhẹ một tiếng nói: "Trước biển hoa đẹp như vậy, ta bỗng muốn ngâm thơ biểu đạt tâm tình "

Tô Dật nghe vậy trong mắt quả nhiên để lộ ra thần sắc mong đợi, nàng luôn làm cho người ta chờ mong.

Ngữ Diên thấy hắn trong mắt chờ mong, không khỏi tin tưởng mãnh liệt, nàng quyết định ngâm thơ, bình thường trong hoàn cảnh này các nữ nhân vật trong truyện đều là sao chép câu thơ của người khác, nhưng như vậy không đặc sắc, nàng quyết định tự sáng tác, cùng lắm thì cuối cùng sao chép chút cũng được! Còn về phần múa thì chỉ là biện pháp cuối cùng!

"Đầu tường một cành hoa tiên diễm

Đứng nhìn là cách vách sân

Hoa hồng cũng không lưu luyến vườn gia

Nhất cành hồng hạnh xuất tường đến"

Nàng lớn tiếng nói, hơn nữa phối hợp với đầu từng điểm từng điểm , hắc hắc, ý tứ này thậti minh bạch nhưng không nên nghĩ nàng là cành hoa , kỳ thật nàng muốn là tường, hắc hắc hắc!

"Xem ra, Vương Phi quyết định hồng hạnh leo tường?" đột nhiên, phía sau bọn họ truyền ra một tiếng chất vấn lạnh như băng.

Hai người ngây ra một lúc, vội ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy đám người kia không biết từ khi nào đi tới phía sau bọn họ, tiểu suất ca chỉ vào bọn họ nói"Hoàng thượng, là bọn họ trốn trong biển hoa nói chuyện yêu đương"

". . . . . . ? !" Trời ơi? Tên tiểu tử này? Mặc dù cũng có chút ý tứ như vậy, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, không phải hại nàng sao?

Sở Thiên nghiêm túc hỏi: "Các ngươi ở trong này làm cái gì?"

Ngữ Diên cùng Tô Dật vội đứng dậy "Hoàng thượng. . . . . . Tại hoa viên quá lớn, Ngữ Diên đi lạc đường, vừa hay gặp được Tô công tử, sau đó chúng ta nghĩ cùng đi tìm các ngươi, nhưng hoa viên quá lớn chân của ta mỏi không tiếp được được nên ngồi ở đây nghỉ ngơi, sau đó. . . . . . Sau đó đột nhiên muốn ngâm thơ " nàng vội cười nói.

"Gạt người, ta có thể tìm được hoàng thượng các ngươi lại tìm không thấy sao? Đại ngu ngốc" tiểu suất ca nhìn nàng kinh bỉ nói.

Ngữ Diên nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, còn nói nữa là ta xé nát ngươi, tiểu suất ca chưa từng thấy qua biểu tình hung ác như thế, vội trốn phía sau nha hoàn không nói nữa .

"Nếu như vậy, Vương Phi có thể giải thích một chút ý tứ của bài thơ kia không?" Sở Hạo cười lạnh một tiếng, thề không bỏ qua nói.

Phía sau bọn họ các phi tử cùng thiên kim đều vụng trộm che miệng cười cười, như đang xem kịch vui bình thường.

"Ách. . . . . ." Ngữ Diên ấp úng không biết nên nói như thế nào, làm sao có thể giải thích a, dù ngu si nghe như vậy cũng hiểu hết ý tứ rồi gì rồi, còn muốn giải thích thế nào nữa? Hắn chính là muốn làm cho mình bị cười nhạo đây mà , ta Mộng Ngữ Diên là loại người nào, há có thể cho các ngươi vừa lòng đẹp ý ?

"Vương gia, ta ngâm thơ như vậy là có căn cứ , người nào cũng biết ở Sở phủ Kim uyển với Cung thân uyển của Vương gia chỉ có cách nhau một bức tường, hoa trong sân của ngài không phải vươn quá đầu tường leo sang chỗ ta sao? Ta ngâm thơ nhưng là rất có căn cứ nha" nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nói, nha , tưởng chỉnh được nàng? Không dễ dàng như vậy!

Sở Hạo nghe vậy thì giận nghiến răng nghiến lợi, biết rõ nàng không phải ý tứ này nhưng nàng đã giải thích như vậy hắn lại càng không thể phản bác, Ngữ Diên thấy hắn cố gắn nhịn cơn tức xuống nàng không khỏi nhíu mày đắc ý nhìn của hắn, như thế nào? Tưởng chơi ta? Đến đây?

Chương 74: Trời sinh ta tài tất hữu dụng ( III )

Trải qua phong ba nhỏ này, kế hoạch nhảy múa của nàng không thể thực hiện vì thế nàng buồn bực trở về phủ, thật không nghĩ rằng còn suýt bị Sở yêu nghiệt làm cho một phen nhục nhã.

"Tiểu thư đi vui vẻ không?" Tiểu Hương vừa thấy nàng trở về vội vàng cười hỏi.

"Không vui" nàng than thở một câu liền đi thẳng về phòng.

"A? Vì sao a?" Tiểu Hương đi theo nàng vào trong phòng, tuy rằng nàng hiện tại được vào Kim uyển nhưng nha hoàn vẫn như trước chỉ có một mình Tiểu Hương, không phải Sở Hạo không cho mà là nàng không cần, nàng không muốn người xa lạ hầu hạ.

Trở lại trong phòng, Ngữ Diên bắt đầu trèo tường lật tủ, Tiểu Hương đi theo phía sau nàng buồn bực không thôi "Tiểu thư ngươi đang làm cái gì a?"

"Đem đồ vật thu xếp xong đào tẩu" nàng cũng không quay đầu lại nói.

Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, "Tiểu thư muốn đi! nhanh như vậy sao? Không phải chúng ta mới tới Kim uyển sao?"

Ngữ Diên dừng động tác nhìn nhìn nàng liếc mắt một cái hỏi: "Ngươi không muốn đi theo ta?"

Tiểu Hương vội gật đầu thật mạnh nói "Tiểu thư ở đâu, Tiểu Hương liền theo đó"

"Tốt lắm, giờ tý đêm nay chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi biến thái này" nàng quyết định nói, nàng không bao giờ muốn sống ở chỗ này nữa, nàng quyết định phiêu bạt giang hồ , nơi này nàng không một chút lưu luyến.

"Nha nha nha ngươi nghĩ chạy trốn" ngoài cửa đột nhiên vang lên một cái thanh âm hùng hậu khiến Ngữ Diên cùng Tiểu Hương giật mình sợ hãi.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bị bắt tại trận, nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

"Giỏi lắm ! ngươi dám bỏ ta chạy trốn một mình" lão nhân béo bất mãn nói nói.

Ngữ Diên nghe vậy nhìn hắn reo lên: "Dạ, ta muốn rời khỏi chỗ này, rời khỏi ngoại tôn biến thái của ngươi , như thế nào? Ngươi định đi nói cho hắn biết có phải không?"

Lão nhân béo nói gấp: "Đúng, ta muốn nói cho hắn biết, nhưng. . . . . . Nhưng nếu ngươi mang ta đi cùng ta sẽ không nói cho hắn" hắn ra điều kiện nói.

"A?" Nàng cùng Tiểu Hương đều ngây người, dẫn hắn cùng nhau rời đi?

Lão nhân béo cười cười nói: "Ngươi phải biết ta vì cái gì mà muốn đi theo ngươi, ngươi đã đáp ứng dạy ta trừ quỷ, còn nữa, ngoại tôn của ta rất nghiêm khắc, chúng ta vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy chẳng phải là rất tốt sao?" Hắn đã sớm cảm thấy ở chỗ này thật nhàm chán .

Ngữ Diên nghe vậy khóe miệng co giật vài cái "Ta mang theo một lão nhân béo du sơn ngoạn thủy! người khác mà biết được chắc chắn nghĩ ta bị biến thái"

Lão nhân béo nghe vậy thì thở phì phì reo lên: "Xú nha đầu ngươi nói cái gì a! không mang theo ta cùng đi! Được ta liền đi nói cho ngoại tôn biết, ngươi đừng hòng đi được" hắn cười mờ ám nói.

"Tiểu thư. . . . . ." Tiểu Hương vội nhẹ giọng la lên.

Ngữ Diên thấy thế hỏi: "Được rồi,ta thua, ngươi mang nhiều vàng một chút, giờ tý cùng nhau rời đi"

"Đồng ý" lão nhân béo cười cười chạy về đi thu thập đồ đạc, lại có thể đi ra ngoài, kỳ thật mấy năm nay hắn vẫn du sơn ngoạn thủy chẳng qua là ngụy trang mà thôi, thật ra là hắn âm thầm đi tìm sư muội của hắn, tiểu sư muội kia thầm mến hắn nhiều năm, kỳ thật hắn cũng thích tiểu sư muội, nhưng lệnh cha mẹ không thể trái, hắn chỉ có thể cưới nữ nhân cha mẹ đã an bài, tiểu sư muội của hắn lại không muốn chung phu quân với người khác nên ngày hắn thành thân nàng liền một mình rời đi.

Chính là nàng không biết, nữ nhân hắn cưới sau khi sinh hạ nữ nhi liền đi đời nhà ma, mà hắn cũng không tái hôn nữa.

Vốn tưởng rằng đời này không bao giờ nghe được tin tức của nàng nữa nhưng năm năm trước hắn gặp lại sư huynh, sư huynh liền nói cho hắn biết, tiểu sư muội năm nay đã 70 tuổi, nàng vẫn đau khổ chờ đợi hắn, suốt nhiều năm qua nàng vẫn không thành thân chỉ vì hắn, hắn nghe tin như vậy sao có thể không rung động? Nhưng hắn tìm tất cả các nơi lại không thể tìm được nàng, hiện tại hắn cũng đã tám mươi tuổi, ngoại tôn lại càng không muốn hắn đi ra ngoài, giờ có một cơ hội như vậy, hắn làm sao có thể để mất!

Hôm sau

"Cái gì?" Sở hạo vỗ bàn tức giận chất vấn hạ nhân.

"Vương gia. . . . . . Này. . . . . . Cái này tìm được ở trong phòng gia gia" một hạ nhân tay chân run run đem thư đưa cho hắn.

"Ngoại tôn! ngươi không ra gì khiến nương tử của ngươi trèo tường chạy trốn, ta nhìn thấy nhưng ta cũng không ngăn cản nàng, bởi vì ta cũng báo danh rồi, ngươi không cần tìm chúng ta! dù sao ngươi cũng không thích nàng, còn gia gia của ngươi thì đã tám mươi cũng không sống thêm được mấy ngày, hãy để cho chúng ta ra giang hồ vui đùa đi, nga, đúng rồi, ta sẽ tìm cho Diên nhi một nam nhân tốt, dù sao ngươi cũng là đồ không có lương tâm theo ngươi sẽ rất thiệt thòi cho nàng, tốt lắm, không nói nữa, ta còn phải nhanh nhanh thu thập đồ đạc chạy lấy người rồi, bye bye "

Sở Hạo nhìn thư của gia gia, tay không tự giác nắm chặt, đây đều là do xú nữ nhân kia! dám đem gia gia của hắn chạy mất, hắn nhất định không bỏ qua bọn họ.

"Vương gia. . . . . . Chúng ta có nên tìm hay không. . . . . ." Gia đinh quỳ trên mặt đất run run hỏi.

"Không cần, các ngươi đi xuống đi" hắn đuổi đi tất cả hạ nhân xuống, mang theo Nhất Kiếm đi tới cô uyển, Nhất Kiếm là đệ nhất sát thủ, tuy rằng không lợi hại bằng Sở Hạo nhưng trong chốn võ lâm hắn cũng từng gây rất nhiều mưa gió, là người mà võ lâm chỉ cần nghe tên cũng đã sợ mất mật, nhưng ở trong thế giới của hắn, chỉ có một chủ nhân, đó chính là Sở Hạo, trừ mệnh lệnh của hắn ra cho dù là hoàng đế hắn vẫn lãnh đạm như sương.

Hai người nhảy qua tường của cô uyển , đối với khả năng đặc biệt của Sở Hạo Nhất Kiếm cũng biết.

"Bạch Linh" hắn thở nhẹ một tiếng.

Một giây sau, một tuyệt mỹ áo trắng nữ tử cầm cây dù xuất hiện, nàng thật sự rất đẹp rất đẹp, cái đẹp của nàng không thua Ngữ Diên một chút nào, chỉ là khuôn mặt nàng trắng nõn vĩnh viễn đều không có chút sắc hồng.

"Chủ nhân" nàng mỉm cười như gió mùa xuân nhẹ nhàng làm cho người ta thực thoải mái, Nhất Kiếm chỉ cảm thấy góc áo đột nhiên theo gió nhẹ nhàng hạ xuống, khóe miệng hắn bỗng mỉm cười, bởi vì hắn có thể cảm giác được Bạch Linh nữ quỷ nhất định đang ở ngay trước mặt hắn.

"Đi theo ta " hắn nói thẳng yêu cầu.

"Vâng" Bạch Linh ôn nhu trả lời, đối với hắn, nàng là thích, là cực kỳ cực kỳ thích, nhưng nàng biết rõ quỷ và người khác nhau, cho nên tình cảm này nàng chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng.

Sở Hạo đôi mắt thâm thúy phóng ra một tia sắc bén, Mộng Ngữ Diên ngươi thật to gan, nếu dám mang gia gia cùng nhau chạy trốn, bổn vương chắc chắn sẽ không bỏ cho qua ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: