Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c67-68 _Furin_

Chương 67: Không làm quả hồng mềm ( I )

Ngữ Diên từng bước tiêu sái đến trước mặt hắn, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai hắn "Ngươi tốt nhất đừng có chọc tức ta, ngươi có biết sư phụ của ta là ai không? Hắn là một đại cao thủ đã quy ẩn giang hồ 'Độc Cô Cầu Bại' " nói xong, nàng đứng thẳng nhìn hắn cười cười.

Sở Hạo nhìn nàng lạnh nhạt hỏi: " Độc Cô Cầu Bại là ai?"

Ngữ Diên nghe vậy cười ha ha nói: " Độc Cô Cầu Bại mà ngươi cũng không biết? Đó chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, võ công thiên hạ đều là hắn sang tạo ra, Đông Phương Bất Bại, Tây Phương thất bại, Nam Phương làm ơn, Bắc Phương chúc tết những nhân vật lợi hại này đều là đồ đệ của hắn, mà ta là đồ đệ nữ duy nhất, cho nên ta cái gì cũng biết, ngươi biết không, một quyền vừa rồi ta đánh ngươi chính là quyền thứ mười tám hàng xà trong Hàng Long Thập Bát Chưởng "

Sở Hạo nghe vậy thì sự tức giận đột nhiên giảm đi nhiều lắm hắn nín cười nói: "Khó trách lợi hại như thế" kỳ thật nếu không phải vừa rồi hắn sơ sót thì làm sao có thể dễ dàng bị nàng đánh một quyền, hơn nữa hắn ở giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói có đại cao thủ nào như vậy.

Khổ Ngữ Diên thấy thế cười càng thêm cuồng vọng, "Ta chỉ cần tùy tiện nói cho ngươi biết vài loại công phu cũng đủ khiến ngươi sợ hãi "

"Phải không?" Hắn nhíu mày hỏi.

"Bổn tiểu thư không chỉ biết Hàng Long Thập Bát Chưởng còn có Cửu Âm Chân Kinh rồi Quỳ Hoa Bảo Điển, ba tuổi bổn tiểu thư đã luyện xong Nhất Dương chỉ, thế nào? Sợ rồi sao?" Nàng tiếp tục nói .

Sở Hạo thấy thế nói: "Vậy làm sao!ngươi có thể chứng minh ngươi thực sự lợi hại?"

Thấy hắn ' mắc mưu ' nàng nói gấp: "Ngươi cho rằng bổn tiểu thư nói láo? Đêm nay giờ Tuất tới nơi này, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt"

Sở Hạo thấy thế thì cười quỷ dị nói: "Phải không? Được! bổn vương cũng muốn nhìn xem ngươi lợi hại như thế nào" nói xong hắn liền vung tay áo mà rời đi.

Tiểu Hương thấy Vương gia đã rời đi vội đẩy cửa đi vào "Tiểu thư. . . . . . sao ngươi lại ngồi dưới đất?" Tiểu Hương vội đỡ nàng đến bên giường.

"Tiểu Hương nhanh đi đem cái chăn con bên ngoài vào đây" nàng vội reo lên.

Tiểu Hương ngây ra một lúc, tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe theo lời nàng đem chăn mang vào, Ngữ Diên vừa nhìn thấy chăn liền chui vào trong chăn, toàn thân đều lạnh run.

"Tiểu thư! tiểu thư ngươi làm sao vậy?" Tiểu Hương vội reo lên, bây giờ đang là mùa hạ, tại sao chính giữa trưa tiểu thư lại đắp chăn! Tiểu thư không thấy nóng sao?

"Tiểu Hương mang cho ta ít nước nóng" nàng chui đầu ra khỏi chăn nói.

"A? Tiểu thư muốn uống nước nóng?"

"Nhanh đi a"

"Vâng" Tiểu Hương ngây ra một lúc rồi vội đẩy cửa đi ra ngoài.

Chui trong mền Ngữ Diên reo lên: "Đúng là dọa người!... thực đáng sợ! đáng sợ!" trời ạ, may mà nàng lợi hại khiến hắn mắc mưu nếu không thì không bị giết thì cũng thực thảm!

Qua nửa ngày, nước sôi cũng uống, chăn cũng đắp, nỗi khiếp đảm của nàng cũng dần dần biến mất, trên người cũng bắt đầu nóng lên vì thế nàng đem chăn xốc lên .

Sợ cái gì mà sợ! Đánh thì đánh! còn có thể như thế nào, nàng còn có lão nhân béo kia làm chỗ dựa, nàng tin rằng tên yêu nghiệt kia sẽ không dám làm gì quá đáng với nàng, nghĩ đến đây, nàng lại khôi phục bản tính.

"Tiểu thư, ngươi đổi lại quần áo đi" Tiểu Hương cầm trên tay quần áo mới nói với nàng.

Ngữ Diên nhìn lại quần áo, trong lòng cười lạnh một tiếng, Sở yêu nghiệt, ngươi dám đối với ta như vậy, xem gia gia trở về ta không hại chết ngươi mới là lạ.

"Tiểu thư ngươi thật đáng thương, quần áo vốn đã rất thiếu, lại bị Vương gia làm hỏng như vậy, nếu chuyện này mà Vương gia biết nhất định sẽ hối hận thương tiếc tiểu thư " Tiểu Hương chua xót nói.

Ngữ Diên cười nói: "Phải không? Hắn luyến tiếc? Tốt lắm, càng là nữ nhân mà hắn quý trọng, bổn tiểu thư sẽ càng đói tốt với các nàng" nàng nói ánh mắt lộ ra tinh quang.

Tiểu Hương nói gấp: "Tiểu thư! Không thể a! Tình Nhi là nữ nhân Vương gia thích nhất, ngài đừng đắc tội với nàng"

"Cái rắm! Tiểu Hương ta cho ngươi biết, ta vốn tính đợi trộm được một chút vật tốt tốt sau đó mang ngươi cùng nhau rời đi, nhưng là hiện tại ta không nghĩ như vậy "

"Như thế nào? Tiểu thư muốn lưu lại?" Tiểu Hương kinh ngạc hỏi.

"Không bao giờ! ta sẽ đi nhưng trước khi đi ta muốn khiến cho bọn họ gà bay chó sủa không yên, ta muốn làm cho những người này cực khổ mà chết! ngươi không nên quên tên yêu nghiệt này chỉ có một người thân duy nhất là gia gia, mà gia gia lại là chỗ dựa lớn nhất của ta, hắn dám đắc tội ta sao?"

Tiểu Hương lắc đầu, đối với lòng hiếu thảo của Sở Hạo kinh thành ai cũng biết.

"Hắn không dám đắc tội với ta, ta liền đắc tội với hắn, ta thật ra rất dễ gần , tốt với ta ta liền sẽ đối tốt với hắn, đối với ta không tốt, hừm hừ, đừng mong ta thương tình " nàng hung tợn nói.

Giờ Tuất (19h tới 21h)!

Sở Hạo tới rất đúng giờ, chỉ là khi hắn tiến vào nơi này hắn liền chau mày, nhìn giữa sân bày biện từng dãy ngọn nến, hắn thắc mắc tự hỏi nàng thực sự định làm cái gì?

Ngữ Diên thấy hắn đến thì cười cười nói: "Vương gia, ta chờ ngươi đã lâu"

Sở Hạo cười lạnh một tiếng, "Vương Phi khẩu khí thật lớn, dám tự xưng ta?"

Ngữ Diên không để ý tới hắn nói thẳng: "Ta đã nói là không cần giả bộ nữa rồi! Vương gia không tới gặp ta thì ta cũng sẽ đi gặp ngươi, tốt lắm! không cần nói nhảm nhiều lời, Vương gia ngươi nhìn thấy những ngọn nến phía trước không?" Nàng chỉ vào những ngọn nến trong sân nói.

Sở Hạo cười nói: "Ta không phải người mù, tất nhiên có thể thấy rõ"

Ngữ diên cười nói: "Được, ngươi đã thấy rõ rồi thì bổn tiểu thư hôm nay sẽ dùng chiêu lợi hại nhất của ta, Nhất Dương chỉ" nói xong, nàng hướng trong bóng đêm nhìn nhìn nhưng lại không thấy được người nàng đang đợi, vì thế vội vỗ vỗ tay ý bảo mau chạy ra đây.

"Vương Phi luyện công đều phải vỗ tay sao?" Sở Hạo cười nói.

Ngữ Diên cười cười xấu hổ: "Ta. . . . . . Ta đang khởi động tay " tên Thất Dạ kia không biết chạy đi đâu nữa, đúng lúc này, Thất Dạ từ trong bóng đêm chạy tới nhìn Ngữ Diên cười nói: "Thực xin lỗi a, ta bị tiêu chảy , Xinh đẹp làm cơm khó khăn ăn quá! ta nhịn không được" nói xong hắn lại cười cười.

"Cái gì? " nàng reo lên.

Sở Hạo mặc dù thấy rõ hết thảy nhưng hắn vẫn làm bộ nghi hoặc nói: "Vương Phi vừa mới nói cái gì?"

"Không! không có gì! bắt đầu đi, nhìn xem Nhất Dương chỉ của ta, hắc hắc" nàng chỉ tay về hướng ngọn nến Thất Dạ vội ngồi xổm trước ngọn nến thổi tắt.

Tiểu Hương thấy thế ngạc nhiên trừng lớn hai mắt trong lòng thì bội phục vô hạn, tiểu thư thật đúng là thần tiên nha! Quá lợi hại!

" Cây thứ hai! cây thứ ba, ...." nàng liên tiếp chỉ tay vào các ngọn nến, sau khi tất cả các ngọn nến đều đã bị ' Nhất Dương chỉ' của nàng làm cho tắt hết nàng liền cười cười nhìn về phía Sở Hạo nói: "Thế nào? Nhất Dương chỉ của ta có lợi hại không?"

Chương 68: Không làm quả hồng mềm ( II )

Sở Hạo nín cười nói: "Nhất Dương chỉ quả nhiên không giống bình thường"

Ngữ Diên cười nói: "Tất nhiên, giờ ta sẽ cho ngươi xem một chút chiêu thức lợi hại khác đó chính là vô địch phích lịch thủ" nàng nói với vẻ mặt cực kỳ tự tin.

Đứng ở đàng xa trong bóng đêm Xinh đẹp lòng chua xót nhìn Hiền nói: "Sư huynh, ngươi nói chúng ta có nên nói cho sư phó biết không, ngươi xem sư phó không hề biết Vương gia cũng có thể thấy chúng ta, làm thế này không phải khiến Vương gia chế giễu sao"

Hiền nín cười nói: "Vương gia đã ra lệnh ai cũng không được nói ra chuyện này, còn nữa gia gia cũng không phải đã nói sao, đây là chuyện của hai vợ chồng hắn, ta nghĩ chờ tới lúc nàng ta biết nhất định sẽ cực kỳ thú vị, còn nữa, có lẽ sự đặc biệt của nàng có thể làm cho Vương gia phát hiện ra nàng rất đáng yêu a"

Xinh đẹp nhìn nhìn Ngữ Diên phía xa xa nói: "Sư phó thật đáng thương a"

Hiền nói: "Trở về ngủ đi" nói xong hắn liền tiến nhập vào bên trong Linh Đang, Xinh đẹp nhìn nhìn Ngữ Diên lòng chua xót rồi cũng đành tiến nhập Linh Đang.

"Vô địch sấm sét lịch thủ!" nàng hét lớn một tiếng, hướng nhánh cây đánh tới, Thất Dạ thấy thế vội cầm lấy Quỷ Phủ hướng nhánh cây bổ tới.

' Dát chi ' một tiếng, nhánh cây rơi trên mặt đất.

"Tiểu thư ngươi thật lợi hại" một bên Tiểu Hương nhịn không được ca ngợi nói.

Lúc này, Thất Dạ vội bay tới reo lên: "Vu bà như vậy là được rồi! Vương gia có vẻ bị dọa cho sợ hãi lắm rồi, ta nghĩ dừng ở đây thôi, cái kia. . . . . . Ta nhịn không nổi, ta phải đi đây!" nói xong Thất Dạ nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ngữ Diên thật muốn mắng cho hắn một trận nhưng Sở Hạo còn ở đây nàng đành nhẫn nhịn quay đầu nói: "Thế nào? Sợ chưa? Ta cho ngươi biết, ta chỉ cần chỉ vào đầu ai, người đó sẽ đau đớn mà chết"

Sở Hạo cúi đầu nói: "Ân. . . . . . Lợi hại"

Ngữ Diên cho là hắn sợ vội thêm mắm thêm muối nói: "Mấy ngày nay bởi vì mỗi ngày chỉ ăn rau xanh, cải củ cho nên ta mới không có khí lực nếu không cây đại thụ phía trước ta cũng có thể một chưởng chém đứt" nàng dùng tay ra hiệu nói.

Sở Hạo cúi đầu bả vai run rẩy vài cái, nói tiếp: "Lợi hại" nói xong vội nhanh chóng rời đi.

Ngữ Diên nhìn hắn bối rối mà chạy, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó cười ha hả "Tiểu Hương ngươi thấy chưa, Vương gia sợ rồi!"

Tiểu Hương sùng bái nói: "Tiểu thư ngươi thật lợi hại, ta rất bội phục ngươi"

Rời khỏi cô uyển Sở Hạo thật sự nhịn không được cười ha hả ở trên đường, cái gì mà gọi là Nhất Dương chỉ? Sét đánh thần chưởng? Rất thú vị! những điều nàng làm hắn đều thấy rành mạch, bộ dạng thực buồn cười chết đi, mà vẻ lo lắng của hắn hôm nay hiển nhiên bị màn biểu diễn kia làm cho biến mất không chút dấu vết.

Hôm sau

Hôm nay Ngữ Diên tâm tình cực kỳ tốt , nghĩ đến tối hôm qua Sở yêu nghiệt sợ hãi chạy đi nàng liền vui vẻ không thôi, xem bộ dạng hắn như vậy chắc là bị nàng làm cho sợ hãi không ít, hừ, xem hắn về sau còn dám khi dễ nàng hay không?

Đẩy cửa phe phẩy cây quạt đi ra, Tiểu Hương đúng lúc đang sửa sang lại hoa viên nhìn thấy nàng đi tới nói gấp: "Tiểu thư a, sao hôm nay ngươi rời giường sớm vậy?"

Ngữ Diên nghe vậy nói: "Bổn tiểu thư hôm nay tâm tình rất tốt, đi! chúng ta đi dạo Sở phủ "

Tiểu Hương thì khó xử nói "Tiểu thư việc này. . . . . ."

"Này cái gì mà này, bổn tiểu thư võ công cái thế, ngươi không thấy bộ dạng chạy trốn tối hôm qua của Sở yêu nghiệt sao! hiện tại ai dám khi dễ ta?" Nàng reo lên.

"Nhưng Vương gia cũng không phải người dễ đụng vào, ta nghĩ chúng ta vẫn nên trốn tránh đi" Tiểu Hương hảo tâm nhắc nhở.

"Trốn cái gì mà trốn? Bổn tiểu thư không cần làm rùa đen rụt đầu, ta muốn hùng bá Sở phủ, diệt trừ yêu nghiệt, cho Sở phủ một tương lai quang minh mà thuần khiết " nàng ' chí hướng ' to lớn nói. Tiểu Hương ngẫm lại cũng đúng, vì thế đi theo nàng hướng đi ra phía ngoài, vừa rời khỏi cô uyển, Ngữ Diên liền vui vẻ hát : "Quyết chiến, hảo võ công, hỏi thế gian bao nhiêu cái Nhạc Sơn cao phong, thành công, uy phong, nữ nhi có bao nhiêu cái thật là anh hùng, ai là đại anh hùng. . . . . ."

"Tiểu thư" Tiểu Hương cười đáp.

"Ai là đại anh hùng. . . . . ." Nàng tiếp tục hát nói.

"Vẫn là tiểu thư" Tiểu Hương tiếp tục đáp.

Nghe vậy, Ngữ Diên cười nhìn nhìn Tiểu Hương nói: "Ngươi thật sự rất thông minh" nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng đánh nhau vô cùng kịch liệt vì thế lôi kéo Tiểu Hương thật cẩn thận tới, ghé đầu vào trên tường nhìn sang.

Chỉ thấy bên trong đao quang kiếm ảnh, Sở Hạo cùng mười mấy cao thủ đang quyết đấu, hơn nữa Vương gia võ công có vẻ rất lợi hại, chỉ một lúc sau mười mấy tên cao thủ đều đã nằm ở dưới chân hắn, hơn nữa miệng phun đầy máu tươi, Ngữ Diên thấy thế nuốt một ngụm nước bọt, rồi ra hiệu với Tiểu Hương chậm rãi lui về phía sau. . . . . .

"Vương Phi sao dậy sớm vậy?" đột nhiên tên vừa mới còn đánh nhau khi nãy đã đi tới phía sau nàng, hơn nữa còn ghé bên tai nàng nhẹ nhàng nói ra những lời này.

"A. . . . . ." Ngữ Diên sợ tới mức ngã xuống mặt đất.

Tiểu Hương thì bị dọa cho sợ hãi núp ở phía sau Ngữ Diên .

"Vương Phi sao phải sợ hãi như vậy?" Sở hạo cười cười hỏi.

Ngữ Diên lại nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, trời ạ, hóa ra tên yêu nghiệt này cực kỳ lợi hại, mà nàng thực sự không phải là đối thủ của hắn, không, nàng không nên làm đối thủ của hắn!

"Ta. . . . . . Ta đi tản bộ" nàng bối rối phun ra một câu, sau đó Tiểu Hương giúp nàng đứng lên, nàng tự nói với chính mình, chớ sợ! chớ sợ! tên yêu nghiệt không biết võ công của nàng là giả, cùng lắm thì trộm của hắn ít tài bảo rồi trốn đi!

"Nga, tâm tình Vương Phi có vẻ rất tốt?" nói xong, hắn chau mày lên rồi lại nói: "Bổn vương đã suy nghĩ suốt một đêm, tối hôm qua đột ngột rời đi thật sự không phải phép, kia, hay chúng ta luận bàn một chút võ nghệ như thế nào?"

"A?" Ngữ Diên nghe vậy lập tức miệng há thật to.

Tiểu Hương thấy thế nói gấp: "Tiểu thư đây là cơ hội tốt a" ngẫm lại bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ đều là luận bàn võ công rồi yêu nhau, nếu Vương gia phát hiện tiểu thư rất lợi hại nói không chừng hắn sẽ nhìn tiểu thư với cặp mắt khác xưa sau đó sẽ dộng tâm với tiểu thư nhà nàng! Vì thế, nàng vội đẩy đẩy Ngữ Diên, hi vọng nàng đồng ý!

Ngữ Diên thấy thế đột nhiên che cái trán, "A. . . . . . Đau quá nha" nói xong vội tựa vào người Tiểu Hương,Tiểu Hương hoảng sợ vội đỡ lấy nàng, "Tiểu thư ngươi làm sao vậy?"

Ngữ diên vẻ mặt đầy áy náy nhìn Sở Hạo nói: "Vương gia, ta vẫn còn mắc bệnh, tối hôm qua lại phải động thủ nên hiện tại cả người vô lực, Vương gia muốn cùng Ngữ Diên luận bàn chắc cũng phải đợi mười ngày nửa tháng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: