Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c61-62 _Furin_

Chương 61: Hoa đào sơ mậu

Gió nhẹ nhàng thổi, xung quanh mọi thứ dường như đều dừng lại, nàng thấy rõ ràng miệng hoàng đế đã thành hình chữ O, tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ nhét một cái bánh hoa mai (thế còn kêu không lớn --!) , Thổ Phiên thái tử miệng đã thành hình chữ E, về phần yêu nghiệt Vương gia thì bộ dạng thực khó coi, hoảng sợ có, kinh ngạc có, tức tối có, còn Tiểu Hương thì khoa trương nhất, miệng nàng há hốc, tựa hồ có thể nhét cả một cái quả táo. . . . . .

Oa oa oa, nàng cảm giác trên đỉnh đầu một đội quạ đen đang bay qua. . . . . .

Loại tình huống này đối với nàng rất bất lợi, mọi người nhất định cho rằng nàng bị đói ăn, nàng sống kham khổ nha! Không được hiện tại nàng nhất định phải lấy lại chút thể diện, vì thế. . . . . .

"Ha ha, ta. . . . . . Ta nói giỡn " nàng khoát tay cười cười, cuối cùng đem hồn mọi người trở về vị trí cũ .

"Ta xem mọi người thực căng thẳng nha, y học đã nói rồi! không thư giãn thân thể không chỉ làm mất ngủ , phiền lòng , nghiêm trọng hơn là bị táo bón nha! Ví dụ như ngươi cầm điểm tâm trên tay muốn ăn nhưng lại không ăn, như vậy rất khó chịu đúng không?"

Vốn định hảo hảo khuyên bảo họ một chút, nhưng khi nghe nàng nói như vậy mọi người lại càng ngây ngẩn cả người, Sở Hạo mặt lại càng đen lên vì tức giận nhìn nàng, nơi này chỉ có một mình hắn cầm điểm tâm, ý của nàng nói là hắn táo bón sao?

Thổ Phiên thái tử thấy thế thì ôm bụng cười ha ha, tiếng cười sang sảng của hắn lập tức đánh vỡ sự trầm mặc "Ngươi thật là đáng yêu, ha ha"

Ngữ Diên thấy thế cười cười xấu hổ, thực sự từ đầu tới cuối nàng đâu có toan tính làm mất mặt Sở yêu nghiệt.

Sở Thiên cũng nhịn không được nữa khóe miệng mỉm cười nói tiếp: "Người đâu"

"Có nô tài " một lão thái giám vội vã đi tới.

"Chuẩn bị cho Cung vương Phi chút điểm tâm để nàng mang về ăn" Sở Thiên ra lệnh.

"Nô tài tuân chỉ"

Ngữ Diên nghe vậy thì ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng, Ngữ Diên kỳ thật không phải có ý này. . . . . ."

"Không sao, điểm tâm trong cung có rất nhiều, nếu ngươi thích trẫm sẽ phái một đầu bếp tới Sở phủ làm điểm tâm cho ngươi ăn mỗi ngày "

"Không cần đâu" nàng vội vàng cự tuyệt, nàng thực sự không cần! mang đầu bếp về làm cái gì? Làm điểm tâm cho Tình nhi với bọn thê thiếp kia ăn sao? Nằm mơ! Nàng không được ăn các nàng cũng đừng hòng ăn!

Thấy thái giám rời đi, nàng vội reo lên: "Túi, Ta có mang túi"

Sở Thiên nói gấp: "Ngươi không cần phải lo lắng, trong cung tất nhiên sẽ có hộp đựng thức ăn cho ngươi mang về "

Ngữ Diên nghe vậy ngượng ngùng nói: "Ngữ Diên. . . . . . Ngữ Diên không hay tới hoàng cung cho nên không quen lắm, thật khiến cho hoàng thượng chê cười"

"Không có gì phải ngại" hắn thản nhiên cười cười.

Lúc này, Thổ Phiên thái tử nói: "Cung Vương Phi, ta chuẩn bị rời khỏi kinh thành "

"A? Ngươi muốn đi sao?"

"Đúng vậy " hắn cười cười, sau đó nói tiếp: "Sao? Nàng luyến tiếc ta?"

Sở Hạo nghe hắn nói như vậy, mày bất giác chau lên.

Ngữ Diên cười cười không đáp, đúng vậy a! nàng thực luyến tiếc, nàng còn chưa kiếm đủ hoàng kim đâu!

"Hoàng thượng, thần cả gan muốn xin hoàng thượng một việc" Thổ Phiên thái tử đột nhiên đứng dậy cúi đầu nói.

Sở Thiên nhìn nhìn hắn nói: "Nói đi"

Thổ Phiên thái tử đột nhiên thâm tình nhìn Ngữ Diên "Ngươi đã nói ngươi không muốn hạnh phúc trôi qua, mà ta lần đầu tiên gặp mặt liền thích ngươi, nếu ngươi không muốn làm Vương phi của hắn, ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng ban ngươi cho ta, ta sẽ yêu ngươi trọn đời"

"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc cùng kêu lên.

Chương 62: Lo lắng cùng vui vẻ

Mọi người bị lời nói của Thổ Phiên thái tử làm cho khiếp sợ không thể nhúc nhích, Ngữ Diên vội đứng dậy duỗi ngón tay ra chỉ hắn, vừa chỉ chỉ chính mình, "Ngươi vừa mới nói cái gì? Yêu ta?" Trời ạ, trăm ngàn lần đừng thừa nhận a, đây không phải hại chết nàng thì là gì!

Thổ Phiên thái tử nghe vậy thì cười nói: "Đúng, ta thích ngươi"

Nghe vậy, Ngữ Diên xấu hổ khẽ động khóe miệng, xong rồi! xong rồi! mặc dù nàng biết mình rất mê người, nhưng hắn cũng không cần trước mặt Sở yêu nghiệt cùng hoàng thượng nói như vậy a, nói như vậy người khác không biết còn tưởng rằng họ có tư tình riêng, Thổ phiên đại ca!! ngươi muốn hại chết ta sao?

"Vương Phi, các ngươi...quả thật như vậy sao?" Quả nhiên Sở Hạo nghe nói như vậy, giọng nói của hắn lập tức lạnh như hàn băng ngàn năm.

Ngữ Diên thấy sắc mặt của hắn thực đáng sợ thì nói gấp: "Ta. . . . . . Ta làm sao có thể nói như vậy, đều là hắn nói a, ai, thái tử ngươi đừng nói giỡn nữa " nàng không muốn bị người khác nói là không tuân thủ đạo nữ nhi, tuy rằng nàng có nói thật nhưng cũng không cần trước mặt hoàng thượng mặt nói như vậy??

Sở Thiên thấy thế ho nhẹ một tiếng nói: "Xem ra, lòng của nàng chỉ có ngự đệ , hay trẫm ban thưởng ngươi lục bình quận chúa được không?"

Thổ Phiên thái tử thấy thế vội quỳ xuống đất nói: "Cám ơn hoàng thượng ân điển, nhưng là thần chỉ yêu thích mình nàng!"

"Ngươi cứ đứng lên mà nói " Sở Thiên bình dị gần gũi nói.

Thổ Phiên thái tử đứng thẳng lên nhìn Ngữ Diên nói: "Nếu ngươi sống không hạnh phúc, ở Thổ Phiên ta vẫn giữ lại cho ngươi một vị trí, vĩnh viễn" nói xong, không đợi Ngữ Diên trả lời hắn nhìn về phía hoàng thượng nói: "Thần muốn trở về nghỉ ngơi"

Sở Thiên thấy hắn cố ý rời đi vì thế xua tay đồng ý, thấy thế, Thổ Phiên thái tử hành lễ rồi rời đi.

Lúc này, trong đình không khí trở nên gượng gạo xấu hổ, Sở Hạo sắc mặt cực kỳ xấu, Ngữ Diên thầm nghĩ xong rồi! đời mình xong rồi, lão bà thiếu chút nữa cho hắn đeo nón xanh, chắc chắn giờ hắn đang muốn giết nàng?

"Hoàng thượng còn việc không? Nếu là không có việc gì, thần muốn trở về " Sở Hạo đứng dậy nói.

Sở Thiên cười cười, "Không có việc gì"

"Ta. . . . . . Ta có việc, ta còn có một số việc" nàng vội nói.

Sở Hạo nghe vậy thì nghi hoặc nhìn nàng, Ngữ Diên nhìn hắn cười cười nịnh nọt: "Ngữ Diên muốn cùng hoàng thượng nói vài lời "

Sở Hạo nghe vậy cúi người rồi rời đi, Tiểu Hương cũng lui xuống.

Sở Thiên thấy mọi người đều đã đi hết thì cười cười nói: "Có lời gì cứ nói đi"

Ngữ diên thấy thế vội đem các thứ trong túi bày tại trên mặt bàn đá nói gấp "Hoàng thượng, các thứ này đều không thiếu lấy một món, mấy ngày nay Ngữ Diên mỗi ngày đều rất chân thành lau rửa! ".

Sở Thiên khóe miệng mỉm cười, "Những thứ này là cái gì?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.

Ngữ Diên cúi đầu nói: "Ta sai rồi. . . . . . Hoàng thượng ban cho ta ta mới được lấy, hoàng thượng không ban cho ta, ta không được đụng vào, cũng không thể trộm. . . . . ." Nàng như tiểu hài tử mắc lỗi nhận sai, thì nàng còn biện pháp nào đâu! ai bảo thiên hạ là của hắn. Có thể đắc tội với hắn sao? Không thể! Vì vậy nàng nhẫn!

Sở Thiên thấy thế nhịn không được cười phá lên "Thôi thôi, mấy thứ này ngươi thích thì cứ cầm đi trong hoàng cung còn rất nhiều, người không biết không có tội nhưng về sau nếu trẫm tuyên ngươi tiến cung nói chuyện với trẫm ngươi không được từ chối "

"Làm sao có thể từ chối, chỉ cần hoàng thượng ra lệnh một tiếng, Ngữ Diên sẽ nhanh chóng đến ngay" thấy hoàng thượng đem tất cả các đồ vật kia thưởng cho nàng, nàng vội sung sướng trả lời sau đó nhanh chóng đem tất cả bỏ lại vào bên trong túi của mình, hơn nữa còn nịnh nọt cười cười "Hoàng thượng ngươi biết không? Ngữ diên kính nể người như nước sông liên miên không dứt a"

Sở Thiên cười cười nói: "Trẫm mệt rồi! ngươi nhanh đi xem ngự đệ đi"

Ngữ Diên cười cười vội cúi người rời đi, ở sau lưng nàng mắt Sở Thiên hiện lên một tia tinh quang, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng có một điều chính là từ khi gặp nàng thâm tâm hắn luôn vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: