Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c39-40 _Furin_
Chương 39: Cùng phạm tội?
Trong bóng đêm, Mộng Ngữ Diên cũng không biết nên đi về hướng nào, dọc đường nàng gặp rất nhiều cung nữ thái giám, Ngữ Diên nghĩ , bóc lột a, đây chính là chủ nghĩa tư bản, nhiều thái giám cung nữ như vậy làm cái gì, quả thực lãng phí tài nguyên mà!
Trông thấy người càng ngày càng nhiều, nhìn mình tránh ở phía sau cây trông thật sự khó coi nàng nghĩ thui kệ vào bừa một phòng xem thế nào! kết quả là dựa vào thân thủ mạnh mẽ của mình nàng rất nhanh chóng tránh được lũ bất nam bất nữ này một mình tiến vào một căn phòng tùy tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hoàng cung thật không giống với những nơi khác, cho dù là phòng trống đều để đèn đuốc sáng ngời, dù sao có hết tiền đâu mà sợ.
Căn phòng này nàng quan sát đã lâu rồi, rất lớn, hơn nữa có vẻ không có ai ở, đi vào bên trong nhìn thấy vách tường được trang hoàng bởi màu vàng nàng đã cảm thấy thật chói mắt.
Nàng nhìn cách bài biện trong phòng có vẻ rất cao quý thanh lịch, hơn nữa có rất nhiều bộ sách, nơi này chẳng lẽ lại là thư phòng? Chắc không! Thư phòng của hoàng cung làm sao có thể đơn sơ như vậy a? Theo hiểu biết của nàng, ít nhất cũng phải có một cái nhà tầng rất lớn gọi là Tàng Thư Các.
Di? Đây là gì? Nhìn trên bàn đặt toàn hộp gỗ, nàng đoán chắc trong đó nhất định có vật đáng giá vì thế liền nhanh chóng đi tới mở hòm, hòm vừa mở ra bao nhiêu loại trang sức quý giá hiện ra trước mắt nàng.
"Wow, đẹp quá nha" cầm lấy một cái trâm cài, nàng bắt đầu ngắm nhìn, thật sự đẹp quá nga, mặt trên đóa hoa được điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo trông rất sống động, nàng thích thú không nỡ buông tay, nhìn rất tốt, quả nhiên hoàng cung so với Sở phủ có tiền hơn a, chỉ tùy tiện vào một gian phòng đã thấy toàn bảo bối rồi.
Một giây sau, nàng bắt đầu nhìn sang các vật khác, chỉ cần là thứ tốt nàng liền bỏ vào trong túi quần, "Ta không phải lấy trộm nha, ta chỉ lấy về xem một chút thôi" nàng một bên thu dọn đồ đạc một bên nói với chính mình.
"Ngươi là ai?" Đột nhiên trong phòng xuất hiện một nam nhân, Mộng Ngữ Diên bị dọa cho hoảng sợ các thứ trong tay ' lạch cạch ' rơi trên mặt đất, nàng nhanh chóng xoay người.
Chỉ thấy hắn có làn da trắng nõn trơn bóng, khuôn mặt góc cạnh lãnh tuấn, đôi mắt thực giống thủy tinh ngâm trong nước trong suốt, khóe mắt lại hơi hơi giơ lên có vẻ quyến rũ, thâm thúy mê hoặc! đồng tử yêu mị khiến đôi mắt trở nên phong tình cực đẹp, đôi môi mỏng manh sắc đạm như nước.
Nhìn thấy nam nhân đẹp như vậy nàng lập tức liên tưởng tới Sở Hạo, bọn họ....Bọn họ làm sao có thể giống nhau như vậy? Nàng vội lắc lắc đầu không hiểu tại sao lại liên tưởng như vậy,nàng lại nhìn nhìn hình dạng của hắn, quần áo đen, giày đen, tóc cột chắc, trong tay còn cầm một thanh kiếm, xem ra, hẳn là một thích khách.
"Gào cái gì, ngươi cũng muốn trộm gì sao" Mộng Ngữ Diên vội nói.
Ách? Lời của nàng làm cho hắn ngây ngẩn cả người, cuối cùng là ai ở đây trộm này nọ?
Ngữ Diên thấy hắn thất thần nhìn mình, vội ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, lôi kéo tay hắn sang bên cạnh, "Hư, được rồi, ta mặc kệ ngươi là đến ám sát ai a, nhưng ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi, như vậy tốt rồi, chúng ta chia nhau một chút" nói xong, nàng lấy ra trong túi quần một ít bảo bối đưa cho hắn.
"Đại ca, đêm nay hoàng cung rất nhiều người, ngươi nên chọn ngày khác đến ám sát đi, hạt châu này đủ cho ngươi ăn cả đời, tốt lắm, cứ như vậy nhé, ngươi không cần phải cảm kích ta, ta làm việc tốt không quen để lại tên họ" nói xong, nàng đứng dậy sửa sang lại những thứ trong túi quần.
Chương 40: Ta là người tốt!
Nghe vậy, hắn đột nhiên cười nhạt hỏi: "Ngươi đang ở đây trộm này nọ?"
Ngữ Diên nghe vậy nhìn về phía hắn, khóe miệng run rẩy vài cái, xấu hổ nói: "Ta. . . . . . Ta đâu có trộm cái gì nha, ta. . . . . . cướp của người giàu chia cho người nghèo, ta là người tốt, ta là người tốt điển hình " nàng vội giải thích.
"Nha? Nói như vậy, ngươi là nữ hiệp sao?" Khóe miệng hắn treo lên vẻ tươi cười nói.
"Đúng vậy! đúng vậy a, ai nha, coi như số ngươi gặp may, bản nữ hiệp rất nổi danh, hôm nay ngươi. . . . . . Ngươi nếu gặp người khác. . . . . . Không chừng sẽ bị bắt, tính ra xem như chúng ta hữu duyên ta liền tha cho ngươi một mạng đi" nàng khẳng khái nói.
Xem nàng cúi đầu sửa sang lại trong túi quần cái gì đó, hắn không khỏi cười cười, "Ngươi thực sự thích mấy thứ này?"
"Vô nghĩa, có ai không thích bảo bối a" nàng cúi đầu trả lời.
Câu trả lời của nàng thật ra khiến hắn ngây ngẩn cả người, nàng có khuôn mặt trắng nõn, ôn nhu tinh tế . Hai hàng lông mày thon dài như vẽ, hai tròng mắt sáng như sao, cái miệng nho nhỏ, đôi môi mỏng, khóe môi hơi cong lên trên, khuôn mặt thanh lệ, thoát tục, quả thực không mang theo một chút bụi trần nào.
Xem bộ dạng của nàng chỉnh thể không giống như cung nữ hắn lại hỏi "Làm nữ hiệp tại sao lại mặc như thế?"
Vấn đề hắn hỏi khiến nàng ngây ra một lúc, một giây sau, nàng vội hốt ha hốt hoảng lấy tay khăn trong túi quần ra sau đó cột vào sau đầu che đi khuôn mặt, ân, làm như vậy chắc sẽ không bị nhận ra rồi, ai nha, thật là, nhìn thấy bảo bối ta liền quên mất việc che giấu tung tích .
Nhìn động tác của nàng hắn đột nhiên cảm thấy có điểm buồn cười.
"Ai, ngươi đừng nhìn ta như vậy a, ta. . . . . . Ta cho ngươi biết a, ngươi đừng nghĩ đã nhìn thấy khuôn mặt thật của ta, ta. . . . . . Ta đây là dùng mặt nạ biết không? khuôn mặt này là của người khác, ngươi cũng không nên đi tố giác nga, bởi vì nếu ngươi tố giác chính là vu oan hãm hại người khác, làm sát thủ không nên lạm sát kẻ vô tội đúng không" nàng vội vàng giải thích, nhưng nàng không hay biết rằng chính mình đang ' giấu đầu lòi đuôi '.
Hắn cười cười, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Làm sao? Ngươi. . . . . . Ngươi có âm mưu gì a?" Nàng vội hét lên.
"Âm mưu?" Hắn lẩm bẩm hai chữ này.
"Được rồi được rồi, coi như vì ngươi trông đẹp trai như vậy ta sẽ cho ngươi thêm một cái ngọc trâm, coi như ta tặng cho ngươi làm đồ cưới đi, về sau ngươi cưới vợ rồi thì sống cho thật tốt, đừng làm sát thủ nữa nghề này không có tiền đồ đâu" nói xong, nàng đem trâm ngọc quăng vào trong ngực của hắn rồi lén lén lút lút đi.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Chúng ta sau này còn gặp lại nga, không không không, vĩnh viễn không cần gặp lại, cáo từ " nàng làm bộ dạng, tư thế như một nữ hiệp sau đó tiêu sái đi về phía trước, không nghĩ tới bị cửa liền bị vấp ngã xuống mặt đất "Ai nha...." nàng vội đứng dậy, bất chấp đau đớn trên người chạy mất.
Nhìn nàng kích động rời đi, hắn đột nhiên cười cười, nàng nhất định không phải người thường, đối với Ngự Lâm quân cùng đại nội thị vệ hắn rất tin tưởng , không có thân phận cho dù là một con ruồi cũng không thể vào , hiện tại hắn rất tò mò, thật ra nàng là ai?
Không bao lâu, một lão thái giám đi đến, nhìn thấy hắn vội quỳ gối cúi người nói: "Hoàng thượng ngài nên tắm rửa thay quần áo " hoàng thượng vừa mới luyện kiếm nên tắm chút rồi đi tham gia yến tiệc .
Nghe vậy, hắn gật gật đầu đặt thanh kiếm ở trong phòng rồi xoay người đi ra bên ngoài, hắn thật không ngờ chỉ vô tình đi ngang qua phòng luyện chữ lại có thể gặp một nữ tử thú vị như vậy.
Chạy đã lâu, thấy bốn bề vắng lặng, nàng mới dừng lại đặt mông ngồi xuống bãi cỏ, thật là mất mặt! vốn định thể hiện một chút phong thái nữ hiệp cuối cùng lại bày ra một tư thế ngã gục, quá thất bại rồi, Mộng Ngữ Diên cắn khăn tay, duỗi ngón tay chỉ lên trời hét lên lên: "Hừ, ngươi rõ ràng thấy ghen tị với vẻ đẹp của ta"
"Hồng nhan bạc mệnh a!" Đột ngột, phía sau của nàng lại vang lên một tiếng nói.
Chương 41-42 ngày 13-7-2011
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro