Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không : Quỷ nhãn vương phi c18-20 _Furin_

Xuyên qua: Quỷ nhãn vương phi

Chương 18 Vương gia giá lâm! ( 2)

Nàng bây giờ không có khả năng làm gì được hắn nhưng nàng biết sẽ có một ngày nào đó nàng nhất định sẽ thoát khỏi hắn! đúng vậy trong một tháng náng sẽ cố gắng kiếm đủ tiền rồi tìm cách rời khỏi đây!Mộng Ngữ Diên trong lòng thần hạ quyết tâm.

"Vương Phi tại sao không nói chuyện?" Hắn thấy nàng lại bắt đầu ' ảo tưởng ', không khỏi nhắc nhở.

Ngữ Diên phục hồi lại tinh thần cười cười: "Ha ha, thật ra thì..., ai, nói như thế nào đây, mọi người đều nói, nữ tử không tài đó là đức nhưng ai cũng biết ta cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, không những vậy lại rất thông minh! Haizzz.... lợi hại như vậy cho nên bị người ta hâm mộ, ghen tị, hận" nói xong nàng còn lắc đầu tỏ vẻ chính mình thực bất đắc dĩ.

Lời của nàng làm cho người ngoài nghe thấy chỉ cảm thấy đều là khoe khoang hoàn toàn không cảm giác được một chút bi ai nào!

Sở Hạo thấy nàng kiêu ngạo như vậy thì cười lạnh nói: "Nha, nói như vậy, tại bộ dạng của ngươi gây ra sao? Vậy để bổn vương giúp ngươi hủy đi, như vậy chẳng phải sẽ không bị người ta hâm mộ ghen tị hận" nói xong hắn chậm rãi tới gần nàng.

"A, không cần a, ta. . . . . . Ta dù gì cũng là Vương phi của ngươi nha, nếu sau này có việc gì phải đi ra ngoài để mọi người thấy Vương phi quái dị xấu xí sẽ làm mất mặt Sở phủ " nàng nói gấp, nàng còn muốn dựa vào gương mặt này để kiếm cơm a.

Sở Hạo nghe vậy thoáng đăm chiêu suy nghĩ sau đó nói: "Bổn vương nghe nói Vương Phi thích ' yên tĩnh '?"

"Không phải" nàng phủ định, yên tĩnh? nàng thích yên tĩnh lúc nào, nơi này ngay cả một con chim cũng không có, nhàm chán muốn chết.

"Ách? Chẳng lẽ người nhà của ngươi lừa dối ta?" Hắn nhìn chằm chằm nàng giọng nói có chút rét lạnh.

Ách? Ngây ra một lúc, nàng mới có phản ứng, nha , Mộng Ngữ Diên rốt cuộc là người như thế nào, thích yên tĩnh? Nàng ta nghĩ mình là ni cô a? Quên đi, bản thân mình chiếm thân thể của nàng, ít nhất không thể để cho người nhà của nàng chịu liên lụy! Vì thế "Vương gia, ta còn. . . . . . Còn. . . . . . Chưa nói xong, không phải thích mà là rất thích, ha ha" nàng trái lương tâm nói.

"Nga, tốt lắm " hắn đột nhiên khích lệ nói, Ngữ Diên hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn, cái gì gọi là ' tốt lắm '.

"Bổn vương sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, Tiểu Hương đi theo ta" nói xong hắn liền hướng đi ra bên ngoài.

"Ai, chờ một chút" Mộng Ngữ Diên nghe vậy vội đi ra ngoài cười nói: "Vương gia, Tiểu Hương là nha hoàn của ta "

"Thì sao, đã đến Sở phủ tất cả mọi người là của ta, ngươi không phải nói ngươi thích yên tĩnh sao? Người nào cũng biết Tiểu Hương nói rất nhiều, như vậy chẳng phải là làm phiền ngươi nghỉ ngơi sao? Với lại..., Vân Sa cũng cần có người chiếu cố ngươi thấy ta nói đúng không?" Hắn mỉm cười hỏi lại.

"Ngươi. . . . . ." Ngữ Diên bị lời nói của hắn làm cho tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể phát tác.

Tiểu Hương thấy thế liền nháy mắt với nàng ánh mắt như muốn nói tiểu thư cố gắng lên, ở Thanh Sơn không sợ không củi đốt, ngươi nhất định không thể bại lộ thân phận của mình a, Tiểu Hương ở Tào doanh nhưng lòng nhất định ở Hán!

Nhìn Tiểu Hương ' bi tráng ' ánh mắt, nàng cũng dùng ánh mắt trả lời, Tiểu Hương ngươi cố gắng chịu đựng, chịu đựng a, tiểu thư đánh bại tên quỷ này nhất định sẽ đi cứu ngươi, phải chờ ta, chờ ta a.

Sở Hạo liếc mắt nhìn các nàng trao đổi ánh mắt ' bi thương ' mắt của hắn không khỏi hiện lên ý cười, xem ra, sự im lặng của Sở phủ sẽ không giữ được lâu.

Chương 19: Chiêu binh mãi mã

Nhìn bọn họ rời đi Mộng Ngữ Diên tức giận nghiến răng nghiến lợi, nàng vung tay áo thật mạnh.

"Chết tiệt, cái gì mà giúp ta yên tĩnh, thực làm ta tức muốn chết" nói xong nàng đi đi lại lại trong phòng, nhìn căn phòng vắng lặng tâm tình của nàng càng thêm uể oải, cầm chén nước đi vào trong giường không hề để ý hình tượng nàng ngửa đầu uống hết sau đó đem cái chén ném lên trên giường, một giây sau, nàng buồn bực ngồi ở trên giường, tức chết thôi! đúng lúc này đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó vội nắm Linh Đang trên người dùng sức vung, Thất dạ không hề đề phòng bị ngã xuống đất.

"Wow. . . . . . Đau đau đau ai" Thất dạ cố sức xoay người lại thống khổ đứng lên, hắn nhìn về phía nàng bất mãn kêu lên: "Thật không có lương tâm! vu bà ! xương của ta đều bị ngươi làm cho mệt rã rời " hắn nhe răng trợn mắt bất mãn tru lên.

Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn một cái, thở phì phì nói: "Tức chết ta, ngươi biết không, ở đây ngay cả một con chim cũng không có may mà còn Tiểu Hương ở cùng ta, hiện tại thì hay rồi Tiểu Hương cũng bị hắn mang đi, đây rõ rang là muốn biến ta thành ni cô"

"Đáng thương thật" nghe vậy Thất dạ bi thương nói.

"Đúng thế, ngươi cũng thấy được nỗi khổ của ta phải không, ta đúng là rất đáng thương " nàng nói.

"Vu bà ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, ta là cảm thấy bản thân ta cũng rất đáng thương a, ngươi nghĩ xem, ngươi thích ồn ào như vậy thật vất vả mới có một người tin tưởng ngươi hợp với ngươi, ta tự nhiên cũng được thư thái, hiện tại thì hay rồi nàng ta đi rồi tai của ta sẽ không được thanh tịnh nữa, đáng thương, thực đáng thương nha" nói xong hắn giơ hai tay lên ngửa đầu reo lên: "Chúa ơi, ta thề, ta mà là Tôn Ngộ Không, ta sẽ nhanh chóng đem Đường Tăng trở về, Amen"

Mộng Ngữ Diên nghe vậy hai mắt híp lại, sắc mặt rét lạnh, khóe miệng co giật, một giây sau, tay phải nàng cầm lấy cái chén không trên giường không chút thương tiếc nào ném tới, không có gì bất ngờ xảy ra phía dưới liền nghe thấy một tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

Mấy phút đồng hồ sau, Thất dạ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không ngừng run rẩy .Giờ hắn chỉ có thể im lặng ngồi nghe nàng càu nhàu không một câu oán thán "Dạ dạ, ngươi nói đúng"

"Đêm nay hành động" Ngữ Diên đứng dậy nghiêm túc nói.

"Ách? Hành động? Ngươi định làm cái gì?"

"Đêm nay bản nữ hiệp sẽ đến một nơi chơi mèo vờn chuột " nàng hưng phấn nói.

"Ai là mèo? Ai là chuột?"

"Ngươi là heo à! đương nhiên ta là mèo, ta cho ngươi biết a Tiểu Hương nói bên trong Sở phủ có một lãnh uyển, nghe nói nơi đó bị phong bế do ở đó xảy ra nhiều chuyện ma quái " cũng không biết vì sao vừa nghe đến quỷ nàng trở nên hưng phấn a!

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, ta cảm thấy ta một mình ở Sở phủ hành động rất thiệt thòi, ta nghĩ nên kiếm một ít thủ hạ" nàng tự tin nói.

Thất dạ trầm ngâm sau đó liền nói"Vu bà, ngươi không còn ở thế kỷ 21 nữa a! hiện tại đến cổ đại ngươi vẫn muốn theo nghề cũ?" Đáng thương a, hắn thương thay các đồng loại của mình, các ngươi nên chạy trốn đi nha, trăm ngàn lần đừng để cho nàng ta bắt được a!

Ngữ Diên không thèm nghe hắn càu nhàu, hắc hắc hắc, đêm nay bản nữ hiệp sẽ bốn phía chiêu binh mãi mã!

Chương 20

Ánh trăng mông lung trong suốt chậm rãi chui ra khỏi áng mây, đêm cực kỳ tĩnh lặng, đương nhiên yên lặng như vậy chỉ cô uyển mới có, dù sao nơi này chỉ có một mình nàng!

Nàng nắm vững đạo cụ đã chuẩn bị chính là một cây kiếm làm bằng gỗ đào, một ít tự phù viết bằng máu, còn có rất nhiều đồng tiền, những đồng tiền này là nàng mua được trên đường trở về từ kỹ viện lần trước, nàng thấy những đồng tiền này không giống những đồng tiền bình thường, chúng có mùi máu tươi khiến cho Huyết Linh Đang phát ra tiếng vang rất nhỏ, về phần kiếm Mộc Đào , đó là nàng bẻ được trong vườn hoa.

Thất dạ hà hơi một cái rồi nói "Vu bà, ngươi mặc cái áo trắng thế này là đi tìm quỷ hay đi dọa quỷ?"

Mộng Ngữ Diên không để ý tới hắn, nàng đem tóc mình thả xuống, sau đó nàng đem đạo cụ cất vào trong túi áo, sửa sang lại một chút chiếc váy trắng trên người.

"Ngươi định đóng vai nhân vật gì a? hôm nay ngươi có phải định đóng vai Ma Nữ?" Thất dạ nhìn bộ dạng này của nàng quả thực so với quỷ còn khủng bố hơn.

Mộng Ngữ Diên nghe vậy liếc mắt một cái, sau đó lại tiếp tục sửa sang trang phục và đạo cụ của mình.

Thất dạ thấy thế còn nói thêm: "Ai, ngươi đừng nói với ta ngươi muốn đóng vai Bạch nương tử?" Mỗi lần bọn họ làm việc nàng đều thích sử dụng chiêu này, hắn thật sự hoài nghi, trong lòng nàng còn biến thái tới mức nào, nàng thích nhất đóng vai Bạch nương tử đi mê hoặc Quỷ Tâm, kỳ thật hắn vẫn muốn nói cho nàng biết, nàng đóng vai Bạch nương tử thật sự rất xấu!

Chỉ tiếc, nàng ta rất bạo lực hắn chỉ có thể chịu nhịn!

"Ngu ngốc, ta rõ ràng là Lâm Đại Ngọc, thế nào lại là Ma Nữ, ngươi đúng là không có mắt? " Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, thật sự là càng ngày càng ngu ngốc.

Thất dạ nghe vậy khóe miệng mãnh liệt run rẩy, có ai đó đi nói cho nàng ta biết nửa đêm mặc áo trắng, xõa tóc, miệng to son đỏ, Đây. . . . . . Cũng có thể gọi là Lâm Đại Ngọc?

Mộng Ngữ Diên cũng không để ý tới sự ngạc nhiên của hắn, mà cứ thế trêu đùa lọn tóc, tô lại son, sau khi vừa lòng liền cười cười "Ai, ta thật sự là xinh đẹp thoát tục, ở hiện đại vốn đã xinh đẹp rồi, hiện tại xuyên qua lại càng đẹp, ta, Mộng Ngữ Diên phải làm khu Ma Nhân xinh đẹp nhất " nàng tự tin nói.

Khu Ma Nhân? Rõ ràng là đi lôi kéo đám ma quỷ, có trừ ma đâu? Thất dạ trong lòng bi ai vô hạn.

"Ngươi đừng có biểu tình như vậy được không, ta cũng là vì tốt cho ngươi! Ta sợ ngươi cô đơn cho nên tìm mấy người bạn cho ngươi chơi đùa, cho ngươi sai khiến, điều này chẳng phải là rất thích sao?" nàng giảo hoạt cười cười, nàng lại nói: "Đêm nay ngươi cứ chờ mong đi?" Nói xong, nàng âm trầm cười cười, mở cửa đi ra ngoài.

Thất dạ rất muốn lớn tiếng nói cho nàng biết, không, ta không cần, một chút cũng không cần!

Đáng tiếc, nàng đi đã xa, hắn cũng không dám nói ra, không quá vài giây, bên ngoài có tiếng Linh Đang gọi hắn tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: