Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c128-131 _Furin_

Chương 128: Một cái bánh bao dẫn tới huyết án ( IV )

Ngữ Diên bị đôi phụ tử này làm cho tức giận vô cùng cho nên nàng lần đầu tiên ở trước mặt người khác nguyền rủa bọn họ mau chết đi (nàng tuy rằng đã từng nguyền rủa Sở Hạo N lần nhưng dù sao cũng là sau lưng, to gan lớn mật nguyền rủa người khác như thế này thì đây là lần đầu tiên )

Hai cha con nhà họ Lý nhìn nhau rồi đột nhiên cười lớn, Lý Điền hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ bằng các ngươi mà cũng đòi giết ta sao?" Hắn liền lấy ra từ trên người một hà bao(túi đựng tiền) màu vàng, Lý lão gia cũng lấy ra trong người một cái hà bao tương tự, kim quang vừa hiện ra Lý Tư Tư liền thống khổ hét lớn một tiếng rồi ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ đau đớn, bộ dáng vạn phần thống khổ.

Ngữ Diên thấy thế lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cái túi kia nhất định đã được tên đạo sĩ thúi nào đó làm phù chú, loại phù chú này không chỉ làm cho quỷ hồn không thể tới gần mà còn có thể khiến cho quỷ hồn đau đớn không thôi, thấy thế nàng vội nhìn xung quanh thì thấy mấy hũ rượu đang đặt trên mặt bàn, nàng vội đi tới nâng hũ rượu không hề do dự hất về phía bọn họ, trong chốc lát hà bao bị dính rượu lập tức mất đi hào quang.

Lý Tư Tư cảm thấy đau đớn dần dần biến mất, một lúc sau nàng hai mắt đỏ bừng bừng đứng lên nhìn về phía bọn họ tức giận nói: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi quả thực không phải là người!" trong khoảnh khắc nàng lại biến trở về bộ dạng lệ quỷ.

"Muội muội! chính ngươi làm bậy ngươi không thể trách bọn ta " Lý Điền hét lớn một tiếng.

Lý Tư Tư cười lạnh một tiếng rồi vươn tay ra bay tới phía hắn, trong tâm của nàng chỉ có một ý nghĩ bóp chết hắn. . . . .Bóp chết hắn......

Nhưng ngay khi nàng sắp chạm vào cổ Lý Điền, thì bỗng xuất hiện một luồng hào quang cường đại bắn tới làm nàng rơi xuống mặt đất, Ngữ Diên thấy thế thất thần, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Đã chết sao không mau đi đầu thai, còn muốn ở đây hại người sao?" Một thanh âm hùng hậu từ trong đại sảnh phát ra, một nam nhân mặc trang phục đạo sĩ xuất hiện trong tay hắn còn cầm một tràng hạt, cằm của hắn râu ria lộn xộn, mặc dù là đạo sĩ nhưng ánh mắt hắn khi nhìn đến Ngữ Diên rõ ràng hiện lên dục vọng. Ngữ Diên thấy thế liền biết người kia không phải thứ gì tốt đẹp! Quả thực cực kỳ giống mấy tên sắc lang.

"Đại sư! Ngươi rốt cục cũng tới rồi" hai cha con nhà họ Lý vừa nhìn thấy hắn đến thì như thấy Bồ Tát vô cùng kích động.

Lý Tư Tư biểu tình dọa người lập tức thu lại, trong mắt nàng xuất hiện sự khiếp đảm, nàng vội đi tới bên cạnh Ngữ Diên không dám nói gì.

Ngữ Diên thấy thế hỏi: "Là hắn đem ngươi nhốt lại phải không"

Lý Tư Tư nói gấp: "Đúng vậy! Là hắn! Hắn thật sự rất khủng khiếp"

Ngữ Diên nhìn về phía nam nhân vừa tới kia thấy trong mắt hắn không có chút khiếp đảm nào liền nói "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"

Đạo sĩ nhìn nhìn nàng, miệng nhịn không được liếm liếm môi dưới, bộ dạng mê đắm nói "Không sai! Ách...trừ bỏ trên mặt có vết rỗ ra thì các chỗ còn lại đều làm cho người khác phải sợ hãi than không thôi, nhìn hình thức của ngươi chắc ngươi vẫn còn là một chú chim non phải không?" Hắn đáng khinh nói.

"Đạo sĩ thúi! Ngươi dám có ý định xấu với cháu gái ta thì ta là người đầu tiên đánh chết ngươi" lão nhân béo thấy thế vội đi tới cạnh nàng nhìn tên đạo sĩ áo lam reo lên.

Ngữ Diên quay sang nhìn hắn một cái nói: "Nôn xong rồi?"

"Ân, phun. . . . . . nôn xong " lão nhân béo có chút suy yếu nói, không có biện pháp a, chỉ cần nghĩ đến hắn vừa mới ăn người thịt, hắn liền chịu không nổi ghê tởm trong lòng .

Lúc này, đạo sĩ áo lam đáng khinh nhìn nhìn họ cười cười nói: "Không thể tưởng tượng được ngươi cũng là người cùng đạo, aiii... nếu đã vậy thì chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện này bổn đại gia liền nạp ngươi làm thiếp! Thấy thế nào?"

Ngữ Diên nghe vậy cả giận nói: "Ta nhổ vào! Ngươi sao không về lấy gương soi lại bộ dạng của mình đi"

"Đúng vậy a! ngươi so với ta còn thua kém rất nhiều, ngươi thôi ngay cái ý tưởng dọa người đấy đi?" lão nhân béo cũng vội nói theo.

Ngữ Diên nghe vậy vội xoay người nói với hắn: "Gia gia! ngươi so với hắn quả thực suất ngây người !".

Lão nhân béo nghe vậy ưỡn ngực nói: "Tất nhiên rồi! Khi ta còn trẻ ta cũng là người được vạn người mê "

"Kẻ xướng người hoạ rất ăn ý a! Không hổ là ông cháu, chỉ tiếc bản đại sư cho các ngươi cơ hội các ngươi lại không cần! Các ngươi đi theo nữ quỷ kia làm xằng làm bậy, đã như vậy đừng trách bản đại sư không khách khí" giọng nói của hắn đột nhiên trở nên có chút lạnh lùng vẻ mặt lúc này có vẻ rất khó chịu, chỉ thấy hắn vỗ vỗ tay hai cái biệt viện đột nhiên xuất hiện bốn nam tử mặc áo lam, tuy rằng bốn người này so với hắn tuổi nhỏ hơn một chút, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau đó chính là vẻ mặt đầy dục vọng đáng khinh!

"Ngươi cho rằng ngươi mặc cà sa thì ngươi sẽ là Phật sao?" Đối với năm nam nhân áo lam nàng vô cùng bất mãn than thở. Lúc này trong lòng nàng cũng có chút lo lắng dù sao đối phó với ma quỷ nàng có năng lực trời sinh vì vậy nàng vô cùng lợi hại, nhưng là đối phó với người. . . . . . Một người thì còn dễ nói nhưng nhiều người chỉ sợ không đối phó nổi.

"Hai người các ngươi sẽ không được chết tử tế " Lý Tư Tư rốt cuộc nhịn không được từ phía sau nàng đi ra, bộ dạng vô cùng phẫn nộ nói.

Tên đạo sĩ nói: "Nữ quỷ này! Lần trước ngươi bị bản đại sư bóc đi thịt trên ngươi mà giờ vẫn không biết tốt xấu sao?"

"Ngươi căn bản không phải là trừ ma đại sư! Đứng bên cạnh ngươi mới là hai ác ma, ngươi đúng là có mắt như mù " Lý Tư Tư phẫn nộ chỉ trích hắn.

"Ha ha ha ha ha....Bản đại sư chỉ biết bọn họ là người còn ngươi là quỷ, quỷ thì không nên xuất hiện trước mặt người" nói xong hắn liền vung tay lên nói với bốn người phía dưới : " Bốn người các ngươi mau đi xử lý lão đầu kia cho tốt! hai người nữ nhân này thì giao cho ta " dứt lời hắn liền cầm kiếm lao đến.

"Gia gia! ngươi mau đi theo ta" Ngữ Diên sao dám để cho lão nhân béo một mình chống cự, cho nên nàng nhất định phải bảo hộ hắn.

Lý Tư Tư mặc dù biết mình không phải là đối thủ của hắn nhưng cừu hận khiến nàng trở nên to gan, lợi hại thì sao! hồn phi phách tán thì như thế nào? Chỉ cần có thể trừ bỏ được bọn họ nàng tình nguyện hồn phi phách tán.

Ngữ Diên vội lấy ra Chu Tước kiếm cùng lão nhân béo đối phó với bốn nam nhân.

" cách cách cách cách" bốn tiếng, bốn nam nhân đều bị nàng đánh rớt kiếm.

Bọn họ đều kinh ngạc nhìn trường kiếm trong tay nàng, đây là kiếm gì? Vì sao lại lợi hại như vậy? Mấy người bọn họ võ công tuy rằng không phải tốt lắm nhưng cũng sẽ không kém đến nỗi bị hạ gục chỉ trong vòng một chiêu!?

"Ách. . . . . ." Lão nhân béo đột nhiên phát ra thanh âm khó chịu, Ngữ Diên vội nhìn sang thì thấy hắn bắt đầu đứng không vững, nàng không khỏi lo lắng lôi lôi cánh tay của hắn hỏi: "Gia gia ngươi làm sao vậy?"

"Choáng váng. . . . . . Đầu ta thật choáng váng a. . . . . ." Lão nhân béo đột nhiên cảm thấy trước mắt xuất hiện vô số vì sao, Ngữ Diên thấy thế lại gấp gáp hỏi: "Gia gia! gia gia! ngươi làm sao vậy? Ngươi thật ra là bị làm sao?" Giờ khắc này lòng nàng trở nên vô cùng sợ , dù sao nàng cùng gia gia ở chung lâu như vậy đối với hắn tất nhiên là có cảm tình .

"Ha ha ha ha......gia gia của ngươi trúng mê dược của chúng ta " Lý Điền thấy thế lớn tiếng cười nói.

Ngữ Diên ngây ra một lúc rồi vội nâng lão nhân béo đến bên cạnh cột đá giúp hắn dựa vào, sau đó phẫn nộ đứng dậy chất vấn: "Mê dược? Ngươi hạ mê dược bên trong bánh bao?"

Lý Điền nhìn nhìn đại sư đang cùng Lý Tư Tư đánh nhau không khỏi cười nói: "Mấy nữ nhân dưới mật thất sắp hết thịt rồi! Chúng ta phải làm vậy để bắt thêm mấy nữ nhân về để dự trữ a!" Hắn âm lãnh cười cười.

Ngữ Diên nghe vậy thì ngẫm nghĩ, trong khoảnh khắc nàng liền hiểu ra tất cả, hóa ra là bọn họ giả làm tiệc mừng thọ để mời mọi người cùng nhau tới đây sau đó lợi dụng cơ hội này hạ mê dược vào bên trong bánh bao, khi tất cả mọi người đều đã hôn mê bọn họ liền đi bắt các nữ hài tử.

"Các ngươi thật sự là rất xấu xa!" nàng tức giận mắng.

"Không xấu xa làm sao có thể phát tài được?" Hắn không chỉ không hối cải ngược lại còn kiêu ngạo không thôi, Ngữ Diên thấy thế liền cầm Chu Tước kiếm lao về phía hắn.

Lý Điền không ngờ nàng sẽ đến làm như vậy, hắn sợ tới mức lớn tiếng la lên: "Đại sư cứu ta ------"

Lý Tư Tư lúc này đã bị tên đạo sĩ kia đánh cho hộc máu, khi nàng sắp bị hắn đánh cho hồn phi phách tán thì hắn lại đột nhiên dừng tay bay trở về, nàng hai mắt liền tối sầm lại từ không trung ngã xuống mặt đất mất đi tri giác.

Đáng khinh nam nhân vội vọt tới dùng kiếm chặn Chu Tước kiếm của nàng, còn chưa chờ Ngữ Diên mở miệng, hắn lập tức lấy ra từ trên người một thứ phấn bột màu trắng hất về phía nàng.

Ngữ Diên thấy thế muốn tránh nhưng đã không kịp, nàng hít phải rất nhiều bột phấn, ngay sau đó nàng ngã xuống nhìn hắn giận giữ nói: "Hạ độc? Ngươi thật sự là đê tiện "

Đáng khinh nam nhân cười ha hả "Hạ độc? Làm sao có thể! Ta làm sao nỡ dùng độc dược với ngươi? Bản đại sư nói rồi, bản đại sư muốn nạp ngươi làm thiếp nha, ta cho ngươi biết bột phấn vừa rồi ngươi hít phải không phải độc dược mà là làm xuân dược!" hắn cười đáng khinh không thôi, ánh mắt mê đắm đảo qua đảo lại trên người nàng.

"Ngươi. . . . . . Đồ vô sỉ" nghe vậy, Ngữ Diên che ngực lớn tiếng mắng.

"Vô sỉ? Vô sỉ thì như thế nào? Nói thật cho ngươi biết tuy rằng ngươi trông không được đẹp cho lắm nhưng da thịt trắng nõn của ngươi lại làm cho lòng ta trở nên nhộn nhạo, chỉ cần một hồi nữa thôi ngươi sẽ phải cầu xin ta, cầu ta thương ngươi " hắn cười cười nhìn nàng trong mắt tràn ngập dục vọng.

"Ta chết cũng sẽ không cầu ngươi" Ngữ Diên kéo thân mình chuẩn bị hướng ra phía ngoài rời đi, đáng khinh nam thấy vậy cũng không sốt ruột bởi vì hắn biết trúng mị hương lợi hại như thế thân mình nàng sẽ mau chóng trở nên vô lực, chân của nàng bây giờ căn bản là không có khí lực.

Quả nhiên ------

Ngữ Diên đi chưa được mấy bước liền khuỵu xuống mặt đất, nếu không có thanh kiếm trên tay chống đỡ nàng nhất định sẽ ngã xuống. Giờ này nàng có thể cảm giác được trên người mình bắt đầu khô nóng, chân dần vô lực không ra đi nổi, trời ạ! Ông trời sẽ không làm cho nàng, một tuyệt thế đại mỹ nhân bị chôn vùi trong tay một nam nhân như vậy chứ?

"Đại sư! chúng ta trực tiếp giết nàng đi?" Lý Điền nói gấp.

"Đúng vậy a! đại sư! Chúng ta đã nhổ cỏ thì nên nhổ tận gốc, nữ nhân này thật không đơn giản a! Nếu ngài thích nữ nhân da dẻ trắng nõn thì chúng ta liền đưa tới cho ngài vài cái!" Lý lão gia cũng vội phụ họa nói theo.

"Câm miệng!" đáng khinh nam nhân nghe vậy thì vô cùng khó chịu quát lớn một tiếng rồi nói tiếp: "Có bản đại sư ở đây! Nàng ta còn có thể làm được gì? Ta nói cho các ngươi biết hôm nay ta muốn nàng"

"Đại sư. . . . . ." Hai người nhẹ giọng la lên, trong giọng nói đều có chút bất mãn.

Nhưng đáng khinh nam lại chẳng quan tâm tới thái độ của bọn họ, hắn cứ mê đắm đi tới bên Ngữ Diên nói "Mỹ nhân! Để đại gia tới giúp ngươi bớt nóng đi!"

Chương 129: Một cái bánh bao dẫn tới huyết án ( V )

Đáng khinh nam cười hớ hớ đi tới cạnh nàng, Ngữ Diên thấy thế té trên mặt đất nhìn hắn nói: "Đừng có đụng vào ta! Ngươi cút ngay"

Đáng khinh nam ngồi xổm trước mặt nàng cười cười nói: "Mị hương là xuân dược loại mạnh nhất! Nó là thứ tốt nhất a, loại xuân dược này không như các loại xuân dược khác, các loại xuân dược khác khi ngươi xong việc thì cái gì cũng không nhớ rõ nhưng loại xuân dược này thì khiến ngươi luôn tỉnh táo, cái gì cũng nhớ rõ a! cho nên a ngươi chỉ cảm thấy thân mình có chút suy yếu mà thôi, ngươi có biết ta làm như vậy là có mục đích gì không?" Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng.

"Bỏ cái móng giò của ngươi " thân mình Ngữ Diên giờ này đã không còn khí lực, nàng chỉ có thể dựa vào miệng để phản bác.

Đáng khinh đạo sĩ nghe vậy cũng không buồn bực ngược lại hắn còn cười cười nói: "Ai u! đây là lần đầu tiên bản đại sư nhìn thấy một nữ nhân dã man như thế! Có phải ngươi không nam nhân dạy dỗ cho nên tính tình mới táo bạo như thế không!"

"Táo bạo cái đầu ngươi! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi sẽ chết. . . . . . Cả nhà" nói đến đây Ngữ Diên bắt đầu thở hổn hển, thân mình cũng càng ngày càng khó chịu, nàng cố gắng dùng ý chí để khống chế nội tâm chính mình nhưng là dường như không có hiệu quả.

Đáng khinh nam nhân cười lớn một tiếng "Chết cả nhà? Ngươi yên tâm! Bổn đại gia sẽ là người đầu tiên cho ngươi khoái hoạt mà chết " nói xong hắn liền bế nàng lên.

"Ngươi. . . . . . Hỗn đản. . . . . . Buông ta xuống"Ngữ Diên yếu ớt chống cự.

"Ha ha...ngươi cứ tiếp tục mắng chửi đi! đợi tới chút nữa là ngươi phải van cầu ta thôi!" nói xong hắn cũng không thèm để ý tới hai phụ tử đang tròn mắt kinh ngạc kia trực tiếp ôm nàng đi đến hậu viện.

Tâm Ngữ Diên bắt đầu theo từng bước chân của hắn mà trầm xuống, trời ạ! Chẳng lẽ nàng, một đóa hoa của tổ quốc sẽ phải chôn vùi trong tay một tên biến thái sao?

"Cạch" một tiếng cửa phòng đã bị đáng khinh nam nhân kia đá văng ra, hắn ôm nàng đi vào bên trong đi rồi vươn chân đóng cửa lại sau đó đem nàng đặt ở trên giường.

"Ngươi. . . . . . Đi. . . . . . Mở" lúc này cơ thể của nàng đã bắt đầu có phản ứng, chỉ thấy nàng vừa nói vừa không khống chế nổi túm lấy cổ áo của mình.

Nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . . Nàng thật sự nóng quá. . . . . . Nàng đang ở sa mạc sao? Sao có thể khát nước như vậy, Thật khó chịu? Nàng thậm chí có thể cảm giác được trên người mình như đang bị lửa thiêu đốt.

Nhìn nàng không tự chủ được động tác, đáng khinh đạo sĩ cười vô cùng vui vẻ "Tiểu mỹ nhân! bản đại sư nói rồi, ngươi nhất định sẽ thích, đợi lát nữa cho dù ta không chạm vào ngươi, ngươi cũng sẽ khóc lóc cầu xin ta" nói xong khóe miệng hắn hiện lên một tia cười giảo hoạt.

"Thật khó chịu. . . . . . Ta rất khó chịu. . . . . ." Ngữ Diên ' xoẹt ' một tiếng liền đem y phục trên người xé mở ra một chút. Làn da trắng nõn lúc ẩn lúc hiện. . . . . .

Chưa bao giờ hắn thấy qua một người có dáng người đẹp như thế. Làn da trắng nõn kia như ẩn như hiện trước mặt hắn quả thực là hấp dẫn chết người, hắn bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Nữ nhân mặt rỗ này sao có thể hấp dẫn như thế? !

"Nóng quá. . . . . ." trên trán Ngữ Diên bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nàng khẽ cắn môi bộ dáng khó chịu không thôi.

Đáng khinh đạo sĩ rốt cuộc chịu không nổi lau nước miếng, rồi vội đem quần áo thuần thục cởi ra, nhưng ngay khi tay của hắn chuẩn bị đụng vào nàng thì 'cạch' một tiếng lớn cửa phòng đã bị người nào đó đá văng, hắn còn chưa kịp quay đầu đã bị đá lảo đảo trên mặt đất, sau đó mặt của hắn đã bị người khác dẫm lên "Ngươi thật to gan!" người tới giọng nói vô cùng âm lãnh.

"Đại hiệp tha mạng! đại hiệp tha mạng a. . . . . ."

"Ba " một tiếng, người đó dùng chân hung hăng đá vào đầu hắn, đáng khinh đạo sĩ trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.

"Nóng. . . . . . Nóng quá a. . . . . ." quần áo Ngữ Diên càng ngày càng bị nàng cởi ra nhiều, hắn vội đi tới đỡ nàng lên "Mộng Ngữ Diên! Mộng Ngữ Diên! Ngươi mau tỉnh cho ta "

Ngữ Diên mông lung nghe được có người la tên nàng "Ách. . . . . . Sở. . . . . . Sở Tam?" Ánh mắt của nàng híp lại, bất giác la lên một tiếng.

"Ngươi làm sao vậy?" Hắn mới rời đi một ngày làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

"Ta nóng quá a. . . . . ." Một giây sau hai tay nàng đã ôm lấy cổ hắn, khi hắn còn đang kinh ngạc môi của nàng đã dán trên môi của hắn.

Sở Hạo cả người run lên không thể nhúc nhích.

Nhưng mà Ngữ Diên chưa bao giờ hôn môi vì vậy nàng không biết nên hôn như thế nào, chỉ có thể không ngừng liếm liếm môi hắn như đang ăn kem.

"Ngươi. . . . . . Ngươi đang ở đây. . . . . ." Sở Hạo vất vả nói ra hắn là muốn hỏi nàng một chút nàng có biết mình đang làm cái gì hay không, chính là hắn còn chưa nói xong môi của nàng đã chặn miệng hắn lại.

"Xem ra ngươi cần được dạy dỗ một phen" hai tay của hắn giữ chặt hai cánh tay không an phận của nàng sau đó hung hăng dùng sức hôn nàng.

Lửa nóng, kịch liệt,cuồng dã dấu hôn liên tiếp xuất hiện trên người nàng, Sở hạo vốn định trừng phạt nàng một phen nhưng không biết tại sao càng hôn hắn lại càng không thể tự kiềm chế.

"Ngô. . . . . ." Ngữ Diên ban đầu là không biết cách hôn nhưng dần dần nàng bắt đầu nắm bắt được kỹ xảo, ách. . . . . . Hôn môi chính là đầu lưỡi quấy đầu lưỡi sao? A, cái này đơn giản nha, một giây sau nàng rất nhanh biết nên làm như thế nào, nàng liền học các chiêu thức của hắn dần dần cho đáp lại.

Sự đáp trả của nàng làm cho ngọn lửa trong cơ thể hắn dần dần tăng vọt.

"Ngô ngô. . . . . ." Ngữ Diên thừa dịp hắn tâm tư rối loạn, hai tay bắt đầu không an phận sờ soạng trên người hắn.

Sở Hạo vội dừng lại không nữa hôn, hắn thở hổn hển hỏi: "Ngươi có ăn phải cái gì hay không?"

Ngữ Diên cả người khó chịu nói: "Mị. . . . . . Mị thuốc. . . . . . Ách. . . . . . Ta nóng!... nóng quá" nàng vừa nói vừa lấy tay định đi cởi quần áo, Sở Hạo thấy thế vội vàng nắm lấy tay nàng trầm giọng nói: "Không thể cởi! Nếu không ta sẽ không khống chế nổi "

Ngữ Diên hai mắt mông lung nhìn hắn khó hiểu nói: "Nhưng là. . . . . . Ta nóng quá a. . . . . ."

Sở Hạo nhìn nàng một cái liền biết bây giờ nàng không còn ý thức được hành động của mình nữa, hắn liền cởi áo ngoài ra ra khoác cho nàng sau đó bế nàng lên.

"Sở Tam. . . . . . Ngươi muốn đi đâu a? Ta khó chịu. . . . . ." Ngữ Diên cánh tay không ngừng sờ soạng trên người hắn.

"Dừng tay!" Sở Hạo bị nàng hành động của nàng dấy lên dục vọng, nhịn không được đành phải hét lớn một tiếng.

Ngữ Diên hoảng sợ thu hồi cánh tay, nhưng khi hắn đi chưa được hai bước nàng lại quát to: "Nóng quá! ta muốn cởi đồ. Quần áo.... khó chịu muốn chết".

"Nhẫn nại một chút, ta lập tức sẽ dẫn ngươi đi giải nhiệt" sau đó hắn liền tới bên trong viện, Nhất Kiếm lúc này đang đứng ở nơi đó chờ hắn, hai cha con nhà họ Lý đã bị đánh ngất xỉu, gia gia lúc này đang ngồi ở trên ghế ngủ ngon lành trên người đã được choàng chăn ấm.

"Đem toàn bộ mọi người trói lại! Tất cả chờ ta trở lại xử lý "

"Vâng"

Một lúc sau

"Ùm -----" một tiếng, Ngữ Diên bị hắn ném vào bên trong hồ, nước hồ lạnh như băng lập tức khiến nàng khôi phục không ít thần trí, chính là. . . . . . Chính là. . . . . .

"Cứu mạng. . . . . . Ngô ngô. . . . . . Lão nương không biết. . . . . . Không biết bơi. . . . . ." Nàng không ngừng la lên.

Sở Hạo liền nhảy vào trong nước kéo nàng lên, Ngữ Diên thấy thế vội gắt gao ôm lấy hắn hai chân cũng kẹp chặt trên lưng hắn, nàng sợ nàng lại bị rơi xuống nước.

Lúc này nước chỉ tới eo Sở Hạo, vì muốn nàng mau mau tỉnh lại hắn lại hướng phía giữa hồ đi tới.

"Không cần a. . . . . . Ta không muốn chết! ta không muốn làm quỷ nước a. . . . . ." Ngữ Diên thấy thế liền gắt gao ôm lấy cổ hắn, lớn tiếng kêu lên.

Mãi cho tới khi nước hồ tới ngực Sở Hạo mới dừng bước nói "Ngươi có thể buông lỏng tay ra một chút được không?Ta sắp bị ngươi bóp chết rồi"

Ngữ Diên nghe vậy vội nới lỏng tay ra một chút, lúc này nàng mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn dùng nước lạnh giúp ta giải mị hương trên người?"

Sở Hạo nhìn về phía nàng nói: "Đúng"

Nghe vậy, Ngữ Diên không có lấy nửa điểm vui sướng mà than thở: "Không phải chứ? Ta không lực hấp dẫn như vậy sao? Ngươi tình nguyện đem ta ném vào trong hồ chứ không nguyện ý muốn ta?"

"Ngươi muốn ta làm vậy sao?" Sở Hạo có chút không vui nói, phải biết rằng thân phận của hắn bây giờ là Sở Tam không phải Sở Hạo, nữ nhân này chẳng lẽ muốn cùng người khác "này nọ í é "? !

"Ai nha! Ta không phải có ý tứ này, ta chỉ là muốn nói ta tại sao lại lại không có lực hấp dẫn như vậy?" Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ vô cùng khó hiểu.

"Bởi vì ta thích ngươi cho nên ta không muốn lợi dụng cơ hội này đoạt lấy ngươi" hắn nghĩ giờ hắn đang là Sở Tam vì vậy hắn liền lớn mật biểu đạt ý nghĩ của chính mình một lần, dù gì... dù gì nàng cũng không biết mình thực sự là ai.

"Cái gì? !" Nàng giật mình nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin được "Ngươi vừa nói cái gì? Ta không nghe nhầm chứ?" Nửa thân mình đều ngâm trong nước, lúc này nàng đã khá tỉnh táo nhưng nàng vẫn không thể tin được lời hắn vừa nói, hắn nói hắn thích nàng?

Hắn nhẹ nhàng cười hỏi: "Như thế nào? Ngươi không tin?"

Ngữ Diên nhìn về phía hắn thốt ra: "Tuy rằng ta biết bộ dạng của mình vô địch thiên hạ, nhưng là. . . . . ." hắn chính là người đầu tiên thổ lộ với nàng, tuy rằng bộ dạng hắn không quá suất, nhưng là thân hình của hắn vô cùng hấp dẫn a! mà ánh mắt của hắn cũng rất mê người.

Hắn cười đắc ý, hai mắt thâm thúy nhiệt tình, làm tim nàng đập bịch bịch, cả người hoảng hốt.

"Quên đi! Chờ ngươi thừa nhận rồi hãy nói tiếp"

"A? Thừa nhận cái gì?"

"Thừa nhận ngươi cũng yêu thích ta a" hắn cười nói.

"Ngươi tạm thời nằm mơ đi! Ngươi nghĩ ngươi là phượng Ly Ca a" nàng bĩu môi nói.

Nghe vậy, sắc mặt Sở Hạo liền thay đổi, nàng vẫn cứ như vậy thích hắn sao?

Lúc này, trên không ánh trăng tỏa xuống sáng ngời, ánh sáng của nó làm cho một mảnh hồ yên tĩnh đều nhuốm màu màu sáng bạc, Ngữ Diên thấy hắn trầm mặc không nói lời nào thì kinh ngạc theo dõi vẻ mặt của hắn, càng xem, mày của nàng càng chau lên vì sao nàng cảm giác hắn quen thuộc như vậy?

Vì sao?

Đúng lúc này nhờ ánh trăng chiếu sáng nàng bỗng phát hiện vành tai của hắn có một chút da bị bong ra, nàng nghĩ chắc do thời tiết quá khô ráo nên vậy, nàng không hề nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp dùng tay kéo chút da đó xuống, chính là nàng không nghĩ tới, khi nàng mạnh mẽ kéo chút da đó xuống liền nghe ' tê ~' một tiếng một chút da trong tay giờ đã biến thành cả một mảng da lớn, nàng hơi giật mình nhìn nhìn thứ trong tay sau đó vội ngước mắt lên nhìn nhìn hắn.

"A ------" nhưng khi nhìn thấy hình dạng của hắn nàng liền lớn tiếng hét lên, theo bản năng nàng đem hai tay vội thu trở về, cả người cứ như vậy lảo đảo ngã vào trong nước.

Chương 130: Một cái bánh bao dẫn tới huyết án ( VI )

Sở Hạo ngây ra vội lấy tay sờ sờ lên gương mặt mình, mấy phút sau hắn mới nhớ kéo nàng từ dưới nước lên, khi được kéo lên Ngữ Diên chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, mặc dù có chút không vui nhưng so với việc bị chết đuối trong nước thì còn tốt hơn.

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Ngữ Diên lắp bắp không biết nên nói cái gì, Sở Hạo trong đầu nghĩ chắc nàng sẽ bị xấu hổ không chịu nổi, ai ngờ nàng bỗng trừng lớn hai mắt gào to lên: "Nói!...... Thật ra ngươi là ai? Tại sao lại giả dạng Sở Hạo và Sở Tam? Ngươi tới Trái Đất là có mục đích gì?"

Sở Hạo ngây ra một lúc, đây là ý tứ gì???

"Ta cho ngươi biết! cho dù ngươi đưa UFO(đĩa bay) tới ta cũng không sợ " thanh âm của nàng rõ rang hơi run run.

Sở Hạo nghe vậy mày liền nhăn lại nói: "Nữ nhân ngốc! Bổn vương đang ở ngay trước mắt ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta là ai?"

"Ách?" Bổn vương? Hay là. . . . . . Vì nghiệm chứng nàng vươn tay ra hung hăng nhéo nhéo trên mặt hắn.

"Đau!" Sở Hạo bị nàng nhéo cho đau nhức bất giác kêu lên.

"Đau? Kia. . . . . . Vậy là không phải nằm mơ rồi? A. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao lại đóng giả Sở Tam, Sở Tam bị ngươi bắt đi đâu rồi?" Nàng lớn tiếng reo lên.

Sở Hạo thấy nàng tựa hồ còn chưa hiểu rõ tình huống, không khỏi nhắc nhở: "Bổn vương cùng ngươi đùa như thế nào?"

"Đùa?"

"Đúng vậy a! Ta lấy thân phận Sở Tam cùng ngươi đùa" hắn cười cười nói.

Ngữ Diên ngây ra một lúc hỏi: "Ý của ngươi là Sở Tam là ngươi?"

"Ngươi nói xem?"

"Ngươi mau đem ta lên bờ! mau!" thanh âm của nàng bắt đầu run run vì lạnh.

Sở Hạo nghe vậy liền đem nàng lên trên bờ, vừa xuống tới mặt đất Ngữ Diên không nói lời nào trực tiếp vạch áo của hắn lên tìm kiếm, Sở Hạo thấy vậy thì ngây ngẩn một hồi nhìn nhìn nàng khó hiểu, khi nàng nhìn tới phía sau lưng hắn thì nàng liền trừng lớn hai mắt, đúng vậy! là hắn! phía sau lưng của hắn vẫn còn vết tích của vết thương lần trước.

"Quá đáng! ngươi dám trêu đùa ta?" Ngữ diên lấy tay không ngừng đánh đánh vào tay hắn, mà chân của nàng cũng không có nhàn rỗi liên tiếp đá vào chân hắn, tên đáng chết này! Dám cả gan trêu đùa nàng như vậy!

Sở Hạo thấy thế không khỏi cười nói: "Ta làm như vậy để ngươi có thể nhận thức lại ta"

"Nhận thức cái tổ tông nhà ngươi! " Ngữ Diên tức giận mắng.

"Tổ tông của ta không phải là tổ tông của ngươi sao? Ta đâu nhớ là mình đã hưu thê a!" Sở Hạo vui vẻ nói.

"Bổn tiểu thư đã hưu ngươi rồi! " nàng trừng mắt nhìn hắn vô cùng tức giận nói.

"Khắp thiên hạ ai cũng biết ngươi là nữ nhân của bổn vương! Ngươi nghĩ trốn được sao?" Hắn trào phúng nói.

Ngữ Diên trừng mắt nhìn hắn vô cùng khó chịu nói: "Đúng vậy! ta chính là cần hưu cái tên đại biến thái nhà ngươi"

"Biến thái?" Sở Hạo nghe thấy hai chữ này thì cực kỳ khó chịu, hắn liền châm chọc nói: "Nhưng chính tên ' biến thái ' vừa mới cứu ngươi a!" nữ nhân ngu ngốc này! Nàng không làm cho hắn tức chết thì không chịu được sao?

Ngữ Diên nghe vậy thì tức giận vươn ngón tay ra chỉ chỉ vào lồng ngực của hắn reo lên: "Ta muốn ngươi cứu ta sao? Ta van cầu ngươi sao? Ta là đang chờ đại mỹ nam của ta tới cứu a! " nàng thật sự không thể chịu đựng được cảm giác bị hắn đùa bỡn, hóa ra từ trước tới giờ không phải là do hắn bắt chước giống tên yêu nghiệt kia, mà hai người họ vốn là một, điều này đối với nàng quả thực là nhục nhã.

"Ngươi đang nói cái gì hả! Trên thế giới này còn có người hoàn mỹ hơn ta sao?" Hắn cũng tức giận reo lên.

Ngữ Diên nghe vậy lớn tiếng cười cười khinh thường nói: "Hoàn mỹ! Bộ dạng này của ngươi mà cũng kêu là hoàn mỹ sao! ta chán ghét sự ngu xuẩn của ngươi! ta chán ghét đôi mắt cá chết của ngươi, ta chán ghét bộ dạng tự cho mình là đúng của ngươi, ngươi từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới ta toàn bộ đều chán ghét! Ngươi chính là loại thích cưỡng gian tinh thần của người khác, ta chán ghét ngươi! chán ghét, ta ghét nhất bị ngươi..." lớn tiếng gào thét xong nàng nhanh chân bỏ chạy không thèm nhìn Sở Hạo, phải biết rằng khắp thiên hạ nàng có thể đi đùa bỡn người khác nhưng nhất định không thể để người khác đùa bỡn nàng, chuyện này đối với nàng mà nói là vô cùng nhục nhã.

Sở Hạo ngây ngốc một hồi rồi bất giác cúi đầu nhìn nhìn chính mình lẩm bẩm: "Ta thật sự đáng ghét như vậy sao?"

Chết tiệt! Dám lừa nàng? Còn. . . . . . Còn hôn nàng? Trên đường bỏ chạy Ngữ diên vô cùng buồn bực, nhưng khi nàng mới chạy được một lúc thì đã bị Sở Hạo túm lấy cánh tay.

"Thực xin lỗi"

Ngữ Diên nghe vậy thì ngây ra một hồi, nàng không ngờ rằng hắn đuổi theo mà câu đầu tiên nói lại chính là xin lỗi.

"Bổn vương sẽ giải thích với ngươi! Chuyện này thật ra là ta không đúng" Sở Hạo nhìn nàng hai mắt đầy áy náy nói.

"Hừ" Ngữ Diên mạnh mẽ rút cánh tay trở về, không thèm để ý tới hắn.

Sở Hạo chua sót nở nụ cười nói: "Mau đi thôi! Những người khi dễ người còn đang chờ xử lý!"

Ngữ Diên nghe vậy không thèm để ý tới hắn đi lên phía trước một mình.

Khi nàng tới nơi, ngoài cửa phủ đã chật người tới xem, trong viện còn có rất nhiều người của nha phủ. Bọn họ vừa thấy Sở Hạo thì vội vàng quỳ xuống cao giọng la lên: "Tham kiến Vương gia"

Sở Hạo lạnh nhạt nhìn nhìn mọi người nói: "Tất cả mọi người đã tới đủ! chúng ta bắt đầu xử án "

Ngữ Diên lúc này bỗng thấy phía xa xa lão nhân béo đang ngồi ngủ ở trên ghế, hắn tựa hồ vô cùng nhàn nhã, Ngữ Diên liền đi tới la lên: "Gia gia! Gia gia! tỉnh dậy mau!Cháy! Cháy nhà rồi!"

Lão nhân béo kinh hãi vội trừng lớn hai mắt reo lên: "Làm sao cháy! Cháy ở đâu!?"

Ngữ Diên thấy hắn tỉnh thì trong lòng liền dịu xuống. Tên đạo sĩ thúi kia cùng các đồ đệ của hăn đều đã bị trói lại, mọi người tới xem đều khó hiểu bắt đầu bàn tán xôn xao nói nơi này xuất hiện quỷ, mà quỷ hồn kia bộ dạng tựa hồ rất giống Lý Tư Tư mất tích .

Ngữ Diên thấy mọi người khó hiểu thì đi tới bên cạnh hai cha con nhà họ Lý rồi nhìn nhìn mọi người nói: "Các vị phụ lão! Các vị bằng hữu! Ta nghĩ ta có duyên đến nơi này chính là nhờ Phật tổ chỉ điểm, ngài đưa ta tới đây chính là muốn ta làm sáng tỏ tội ác nói ra sự oan khuất của những người chết oan chết uổng ở đây"

"Nhưng ngươi là ai a?" Trong đám người có một tên to gan lớn mật hỏi.

"Ta? Ta chỉ là một người gặp chuyện bất bình thì rút dao tương trợ thôi! Ta chính là nữ hiệp người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tục xưng là thần tiên tỷ tỷ!" nói xong nàng liền tạo dáng ngón cái ngón trỏ mở ra đặt ở dưới cằm

Mọi người nghe vậy thì gật gật đầu không có nửa điểm nghi ngờ lời nàng nói, nàng thầm nghĩ nàng giả dạng thành bộ dáng như thế này chắc sẽ không ai cho rằng nàng là Vương Phi "Cha con nhà họ Lý chỉ vì muốn làm ra loại bánh bao ngon mà đã không thương tiếc giết người" nàng lạnh lùng nói.

"Oan uổng! Oan uổng quá" Lý Điền vội reo lên.

Ngữ Diên đi tới trước mặt hắn quát lớn: "Ngươi có quyền phản đối nhưng hiện tại như ngươi nói mỗi câu nói của ngươi đều có thể trở thành chứng cứ để tăng tội của ngươi lên!"

Mọi người nghe vậy thì hít vào một hơi, giết người? Giết người cùng làm bánh bao có quan hệ gì?

Ngữ Diên quát Lý Điền xong liền nhìn về phía mọi người hỏi: "Mọi người còn nhớ Lý Tư Tư không? Nàng là nữ nhi của lão đầu này, ta không biết các ngươi còn có ấn tượng gì về nàng không?"

Mọi người nghe vậy toàn bộ đều gật gật đầu nói gấp: " Nha đầu Tư Tư kia rất đáng yêu a! chỉ tiếc nàng đã mất tích nhiều năm "

"Ta vừa nhìn thấy một nữ quỷ giống nàng! Nhìn thân thể cùng bộ dáng của nữ quỷ đấy thực rất giống" một người nhỏ giọng nói, toàn bộ mọi người đều gật đầu phụ họa.

Ngữ Diên cười lạnh một tiếng "Ta nói cho các ngươi biết! Các ngươi không phải hoa mắt, nữ quỷ các ngươi nhìn thấy chính là nàng, lá bùa đó là ta tung ra cho các ngươi nhìn thấy! Đương nhiên nếu các ngươi muốn gọi ta là nữ Bồ Tát ta cũng sẽ không phản đối" nói xong nàng nhìn lại thì đều thấy mọi người đang khinh bỉ nhìn mình, vì thế nàng vội ho khan một tiếng nói: "Được rồi! trở lại chuyện chính, Lý Tư Tư không phải mất tích mà là bị hai người súc sinh bọn họ giết chết"

"A? !" Mọi người lại phát ra kinh hô.

Ngữ Diên thấy thế liền đem chuyện xưa kể lại. . . . . .

"Ọe. . . . . . Ọe. . . . . ." Chuyện xưa vừa chấm dứt, toàn bộ mọi người đều cúi người ói ra, có ít người cố nhịn hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì. . . . . . Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta tin tưởng ngươi! Ngươi cho dù có thể nhìn thấy quỷ nhưng cha con nhà họ Lý bình thường hòa ái không thôi, họ sao có thể giết người được?" Mọi người khó hiểu đồng tình gật đầu.

Quan nha cũng muốn mở miệng hỏi nhưng thấy Vương gia không có động tĩnh gì hắn cũng đành im lặng, hắn sợ lỡ có nói sai thì cái mũ cánh chuồn này khó có thể giữ được.

Ngữ Diên nghe vậy thì cười cười không ngại để mọi người hoài nghi "Ta biết các ngươi sẽ không tin tưởng ta! Đã vậy thì để cho các nàng nói được không?" Lời của nàng vừa dứt, thị vệ đã khênh tới sáu cô gái huyết nhục mơ hồ trong mật thất tới.

Các nàng một thân huyết nhục mơ hồ đặt trước mặt mọi người, giẻ nhét trong miệng cùng khóa sắt đã được tháo hết ra, cả sáu người đều thống khổ lớn tiếng kêu đau, trong mắt họ tràn ngập hoảng sợ cùng sợ hãi, lúc này trong đám người bỗng có người reo lên: "Đây không phải Phan Phan sao? Đây không phải là Đóa Đóa sao?"

Lời của hắn vừa dứt từ trong đám người có mấy lão nhân run run đi ra, sau khi nhìn kỹ bọn họ vội nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên người sáu cô gái khóc rống lên "Nữ nhi a......Ô ô......con gái tốt của ta....."

"A...... Nữ nhi a! Nương tìm ngươi thật khổ sở! Ngươi làm sao lại biến thành như vậy?" Tiếng khóc của người nhà sáu cô gái thảm thiết vang trời khiến cho mọi người xem xung quanh đều khóc theo, điều này thực thảm a!

"Vì sao thịt các ngươi ăn lại đặc biệt như thế!? Bởi vì thứ thịt đó là thịt trên người các nàng, là thịt được cắt ra mỗi khi các nàng tỉnh táo trở lại, từng mảnh từng mảnh bị cắt bỏ " Ngữ Diên thanh âm lạnh như băng truyền tới tai mỗi người.

Toàn bộ mọi người nghe vậy lại bắt đầu ói ra, hóa ra những nữ hài tử này mất tích không phải do bị hái hoa đạo tặc bắt đi mà là do hai người mặt người dạ thú trước mặt này bắt cóc .

Trong sáu cô gái chỉ có một hai người là có chút tỉnh táo, còn lại đều vì đau đớn cùng kinh hãi sớm đã biến thành si ngốc, hai cái cô gái than thở khóc lóc đem mọi chuyện các nàng đã trải qua kể lại, chuyện vừa dứt toàn bộ mọi người đều lớn tiếng phẫn nộ reo lên: "Hai người các ngươi quả thực không phải người! Các ngươi là đồ súc sinh . . . . . ."

Chương 131: Một cái bánh bao dẫn tới huyết án ( VII ) (a)

Mọi người đều bị những hành động độc ác của cha con họ Lý làm cho khiếp sợ, phẫn nộ không thôi chỉ kém là không đi lên bóp chết bọn họ ngay lập tức.

Ngữ Diên vội nhìn mọi người xua xua tay nói: "Các vị bằng hữu! Thần tiên tỷ tỷ ta cũng rất rất thông cảm với tâm trạng của các ngươi, nhưng lời của ta còn chưa nói xong, sự việc phía sau sẽ còn làm cho mọi người khiếp sợ hơn cho nên ta nghĩ mọi người hãy nén tức giận bình tĩnh trở lại, nếu không ta không thể nói tiếp"

Mọi người nghe vậy vội kìm nén sự tức giận, trong đầu Ngữ Diên linh quang chợt lóe lên vội nói: "Vì sức khỏe của các vị bằng hữu! Chỗ ta có một ít viên thuốc có thể giúp kìm chế tức giận! Gia gia! Ngươi mau đem các viên thuốc chia cho mọi người đi! Nhớ thu hai lượng một viên! Các vị bằng hữu có thể không mua nhưng nếu nghe câu chuyện tiếp ngay sau đây mà giận quá ngất đi thì ta không chịu trách nhiệm nha"

Lão nhân béo ngây ra một lúc, trên người hắn khi nào có thuốc áp chế tức giận vậy? Lúc này Ngữ Diên đã đi đến bên cạnh hắn nói nhỏ: "Aiii.... Chính là kẹo lần trước ngươi mua ở thôn khác đó, ta nhớ trông thấy ngươi mang theo mà"

Lão nhân béo nghe vậy thì khinh bỉ nhẹ giọng nói: "Đây là kẹo a! Làm sao có thể áp chế tức giận?"

"Không có gì là không thể! Có tiền mà không kiếm thì ta ăn đất a, ngươi mau mau làm đi!" Ngữ Diên khinh bỉ nhìn hắn như muốn nói ngươi đúng là không hiểu giá cả thị trường.

Lão nhân béo thấy thế đành phải lấy hộp kẹo ra đi tới đám đông, mọi người do đã bị đả kích quá lớn vì thế toàn bộ đều vội mua một viên nuốt xuống, ai cũng sợ nghe tới chuyện tiếp theo sẽ kinh sợ mà hôn mê, lão nhân béo vừa giao hàng vừa thu tiền trong lòng thì thầm nghĩ, nha đầu kia đầu óc cũng thật nhanh a!

Ngữ Diên thấy thế thì vô cùng hài lòng gật đầu. Quan lão gia đứng một bên vội lau lau mồ hôi trên trán, nha đầu này sao có thể không coi hắn vào đâu mà cứ tự do buôn bán như vậy? Nhưng cho dù trong lòng vô cùng khó chịu, hắn cũng không dám nói ra, nàng là người Vương gia mang đến hắn làm sao có thể đắc tội được?

Lúc này, Ngữ Diên lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: "Chư vị xin hãy yên lặng! Nếu mọi người đã uống thuốc an thần rồi thì ta sẽ tiếp tục! Các ngươi biết không? Cha con hai người này giả làm lễ chúc thọ để mọi người mang theo hài tử đến ăn 'đại tiệc', thật ra bọn họ đã âm thầm hạ mê dược bên trong bánh bao! mục đích của bọn họ là thừa dịp lúc mọi người bị hôn mê bất tỉnh sẽ bắt mấy nữ hài tử đi làm thịt dự trữ"

Mọi người nghe vậy thì trong mắt lại bốc hỏa, khó trách! Khó trách tại sao bọn họ khi trở về đầu óc lại choáng váng như vậy, họ còn tưởng rằng do quá mệt nhọc hóa ra là do hai tên khốn kiếp này hạ dược, thật quá đáng.

"Thật ra điều này chưa là gì! Thảm nhất là phải kể tới Lý Tư Tư " nàng thầm thở dài, cứ nghĩ đến hình ảnh thê thảm kia lòng của nàng lại khó chịu không thôi, tuy rằng nàng không được tính là người tốt nhưng cũng không phải người xấu.

"Tư Tư? Tư Tư là bị bọn họ giết sao?" toàn bộ mọi người cùng la lên hỏi.

Ngữ Diên đành phải chậm rãi đem chuyện xưa kể lại. . . . . .

Một lúc sau

Khóe mắt Ngữ Diên lúc này đã mờ đi vì nước mắt, nàng vô cùng kích động reo lên: "Các ngươi biết không!? Nàng vốn đã đáng thương như vậy thế mà hai tên súc sinh này không những không hối cải mà còn mời tới một tên đạo sĩ thúi tha đem Tư Tư nhốt lại. . . . . . Các ngươi cũng biết Tư Tư là một cô gái tốt khéo hiểu lòng người nhưng hiện tại. . . . . . Hiện tại nàng thành quỷ cũng không được sống yên ổn"

Mọi người nghe vậy lớn tiếng tức giận nói: "Giết chết bọn họ! giết chết bọn họ!Lũ súc sinh! Lũ biến chất......"

Lúc này khắp sân tràn ngập tiếng chửi mắng, hai cha con nhà họ Lý cúi đầu xấu hổ không chịu nổi, bọn chúng không dám nhìn thẳng những người đang tức giận xung quanh, lúc này vẻ mặt tên đạo sĩ đáng khinh kia cũng trở nên khổ sở không thôi, hắn thật là khổ tám đời nha, nếu hắn không can thiệp sâu vào chuyện này thì hiện tại không phải hắn đang sống rất tốt sao, bây giờ chuyện tình đã gây ầm ĩ lớn như vậy, vận mệnh của hắn. . . . . .

"Các vị! Các ngươi cứ yên tâm, ta đã tìm lại xương cốt của các nữ hài tử bị bọn họ giết chết rồi! Ta đã đem chôn cất họ phía dưới cây dong ở trong hậu viện, ngày mai mọi người hãy tới đó đào cây dong lên rồi đem các nàng cùng đặt trong một quan tài an táng, làm như vậy linh hồn các nàng sẽ được giải thoát sau này có thể tích đức đi đầu thai " Ngữ Diên vội nhìn mọi người nói.

"Được! Chúng ta đã biết phải làm sao rồi! Chúng ta nhất định sẽ an táng các nàng thật tốt" mọi người vô cùng nhiệt tình nói, bởi vì các nàng đều chết rất thảm do vậy có thể làm được cho các nàng một việc bọn họ liền cảm thấy nội tâm dễ chịu hơn, dù sao cũng là ăn thịt người ta.

Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Quan lão gia nói: "Quan sai đại nhân! Những lời cần nói dân nữ cũng đã nói xong rồi, cảm xúc của mọi người ngươi cũng đã thấy, người bị thương ngươi chết ngươi cũng đã rõ ràng, ta nghĩ đã tới lúc đại nhân là có thể hạ mệnh lệnh rồi, nếu không đêm nay mọi người nhất định ngủ không ngon giấc " Ngữ Diên nói.

"Đúng! Giết bọn họ! Giết bọn họ......" mọi người liền cao giọng la lên.

Quan sai đại nhân mồ hôi sớm đã ướt đẫm, địa phương hắn cai quản cư nhiên lại xảy ra việc 'thương thiên hại lí' như thế, đây quả thực là muốn cướp đi tiền đồ của hắn nha!

"Này. . . . . ." Việc này nên xử lý như thế nào đây! Bình thường hai cha con nhà họ Lý vẫn hối lộ cho hắn rất nhiều, hắn...hắn nên phán như thế nào a?

Sở Hạo thấy hắn có chút do dự vì thế cười lạnh nói: "Như thế nào? Mũ cánh chuồn ngươi không muốn giữ nữa sao? Ngươi phải biết rằng nếu ta muốn phế ngươi thì không cần tốn nhiều công sức! như thế nào? Ngươi nghĩ thử xem?"

Quan lão gia nghe vậy vội vàng quỳ xuống không ngừng dập đầu! Trong lòng hắn lúc này run sợ không thôi "Hạ quan không dám! Hết thảy mọi việc hạ quan đều tuân theo Vương gia phân phó" Quan sai đại nhân vội vàng quỳ xuống đất tỏ vẻ chân thành nói, mọi người thấy thế toàn bộ cũng quỳ xuống hô lớn: "Xin Vương gia làm chủ......" thanh âm của mỗi người đều hơi run run hiển nhiên đều đang rất kích động.

Sở Hạo gật đầu ra hiệu cho tất cả mọi người đứng lên, sau đó hắn đi tới bên cạnh Ngữ Diên nói: "Nếu mọi chuyện đều là do ngươi tìm ra thì ta nghĩ trong lòng ngươi nhất định đã có một biện pháp rất tốt rồi! Không bằng ngươi mau nói ra cho mọi người nghe đi"

Ngữ Diên nghe vậy thì không hề từ chối mà nói thẳng: "Nếu đã nói như vậy thì ta liền nói quan điểm của ta đi, đạo lý giết người thì đền mạng ta nghĩ tất cả mọi người đều đã rõ ràng cho nên hai người bọn họ phải chết ...." lời của nàng còn chưa dứt, mọi người đã bắt đầu hô to 'sáng suốt'.

Ngữ Diên nghe vậy thì vô cùng hưởng thụ cười cười, cách nói này nàng thích! Sau đó nàng khoát khoát tay ra hiệu cho bọn họ yên lặng rồi tiếp tục nói: " Phủ đệ này là dùng mạng của các nữ hài tử đổi lấy vì thế ta nghĩ đem toàn bộ phủ đệ này bán đi sau đó lấy tiền bán được phân phát cho các gia đình nạn nhân, những nữ hài tử còn sống này thì cần tiền để cứu trị và lo cho tương lai của các nàng! Giờ đến năm người bọn hắn!" Ngữ Diên đi tới trước mặt tên đạo sĩ đáng khinh nhìn nhìn hắn.

"Cô nãi nãi! Là tiểu nhân có mắt như mù, ngài khoan hồng độ lượng tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài" đạo sĩ nói gấp.

"Ta nhổ vào! Ta không cần loại người như ngươi hầu hạ! Ghê tởm" Ngữ Diên vô cùng khinh thường nói.

"Thần tiên bà nội tha mạng a! Tiểu nhân về sau nhất định tu tâm dưỡng tính làm người tốt, xin hãy cho tiểu nhân một cơ hội đi" tên đạo sĩ khóc lóc nói, hắn không muốn chết a! Hắn còn nhiều tiền chưa tiêu như vậy lại còn có rất nhiều nữ nhân đang chờ hắn tới sủng ái a.

"Ngươi đã nói như vậy ta tất nhiên cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt! Được rồi! Ngươi hãy mau đem toàn bộ tiền ngươi thu được chia cho những thôn dân này" nàng đề nghị nói.

"Được được! tiểu nhân nhất định sẽ nghe theo" chỉ cần có mạng sống thì tiền có thể kiếm lại .

Ngữ Diên thấy hắn vội vàng đáp ứng không khỏi cười cười tiếp tục nói: "Nga! đúng rồi! Ta còn chưa nói xong ngoài xử lý số tiền sai trái của ngươi ra còn có một chút sai trái cần xử lý nữa" nàng quỷ dị cười cười, nụ cười của nàng lúc này thực làm cho tên đạo sĩ đáng khing kia hết hồn .

" Ngươi..... bộ phận phía dưới của ngươi chắc đã hại rất nhiều nữ hài tử cho nên ta nghĩ vì sự an toàn của các nữ tử, ngươi nhất định phải sạch thân (trở thành thái giám), mặt khác ngươi còn phải phế bỏ toàn bộ võ công sau đó phải đi làm khất cái "

"Cái gì?" tên đạo sĩ kinh hãi reo lên: "Không cần a! không cần đối với ta như vậy, ta còn chưa có con?"

Ngữ Diên nhìn nhìn hắn ghê tởm nói: "Kêu la cái gì! Đạo sĩ như ngươi mà cũng đòi có con sao! Ngươi thật là đồ súc sinh!" nói xong nàng liền xoay người nhìn về phía Quan lão gia nói: "Đại nhân! Ngươi cảm thấy ta xử lý mọi việc như vậy có hợp lý không?"

"Hợp lý! Rất hợp lý" Quan lão gia còn chưa kịp nói thì mọi người xung quanh đã cao giọng tán thành .

"Cô nương nói rất đúng! Hạ quan cũng cho rằng nên làm như thế" Quan lão gia nói gấp, hắn thấy nàng có thể đi cùng Vương gia thì dĩ nhiên nàng không phải nhân vật tầm thường, hắn chỉ là một quan thất phẩm nho nhỏ, tốt nhất là có thể tránh liền tránh.

"Vậy ba người kia sẽ giao cho ngươi xử lý, nhưng ta nghĩ nếu mọi người ở đây cả đời đều không nhìn thấy ba người họ thì chắc sẽ không nhớ lại những chuyện thương tâm kia " nàng quanh co lòng vòng nói.

"Tạ ơn cô nương chỉ điểm, ta đã biết phải làm sao " Quan lão gia vội đáp ứng.

Mọi người nghe thấy kết cục như vậy thì toàn bộ hô to: "Thần tiên tỷ tỷ không hổ là Bồ Tát chuyển thế nha"

Ngữ Diên nghe vậy thì vô cùng hài lòng nói: "Đây là việc ta nên làm! Hôm nay mọi người cũng đã mệt mỏi rồi tất cả mau đi về nghỉ ngơi thôi".

Mọi người nghe vậy tất cả đều gật gật đầu nhìn nàng rồi giơ giơ ngón tay cái lên ý nói nàng thật tốt thật đúng là thần tiên tỷ tỷ, Ngữ Diên thấy thế liền cảm thấy lâng lâng hóa ra cảm giác làm Conan là như thế!

Chương 131: Một cái bánh bao dẫn tới huyết án ( VII ) (b)

Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ra về hết lão nhân béo liền đi tới bên cạnh Ngữ Diên đem hết bạc thu được đưa cho nàng nói: "Ngươi đúng là gian thương a!"

Ngữ Diên bĩu môi nói: "Gian cũng không bằng ngoại tôn của ngươi"

Sở Hạo tất nhiên biết nàng vẫn còn tức giận, lần này kỳ thật cũng tại hắn không chuẩn bị tốt mới khiến cho nàng phát hiện ra, giờ này hắn thực hối hận nhưng hắn vẫn không quên mục đích chính của chuyến đi lần này, vì vậy hắn vội nói với nàng : "Trở về đi"

"Về đâu?" Ngữ Diên nhìn hắn hỏi.

"Kinh thành" hắn đáp.

"Không cần!" nàng liền nhanh chóng từ chối.

"Ngươi phải trở về" hắn kiên định ra lệnh.

"Ta không quay về! Nếu ngươi cảm thấy khó chịu thì có thể hưu ta, dù sao ta cũng không ham gì danh hiệu Vương Phi này!" nàng không hề sợ hãi nhìn thẳng hắn nói, dù sao bộ mặt thật của nàng hắn cũng đã sớm biết .

"Ngươi xác định không quay về?" giọng nói của Sở Hạo bắt đầu trở nên lạnh lùng.

"Đúng vậy! không quay về! " Nàng khẳng định nói.

Lão nhân béo vẫn đứng ở bên cạnh bọn họ xem náo nhiệt, hắn tựa hồ không có bất kỳ dấu hiệu nào là muốn khuyên can .

"Ngươi muốn bước chân vào giang hồ phải không?" Sở Hạo lạnh lùng cười cười.

"Đúng" nàng lại kiên định giữ vững lập trường của mình, kiên trì làm nữ hiệp!

"Được! Bổn vương sẽ cùng đi với ngươi " hắn đột nhiên nói một câu kinh thiên động địa.

"A?" Ngữ Diên ngây ra một lúc, nàng.....nàng không phải là nghe nhầm chứ?

"Ngươi không phải muốn bước chân vào giang hồ sao? Ta sẽ đi cùng ngươi! Ta sẽ cùng ngươi chơi đùa cho tới khi ngươi chơi chán thì thôi" hắn chân thật nói.

"Ngươi làm vậy là có ý tứ gì?" Ngữ Diên chau mày suy nghĩ.

"Ta cho ngươi biết! Bổn vương một ngày còn chưa hưu ngươi thì ngươi đừng mong rời khỏi tầm mắt bổn vương! Nhất Kiếm" hắn đột nhiên xoay người la lên.

"Có thuộc hạ!" Nhất Kiếm vội xuất hiện.

"Đem tất cả mọi người mang về kinh thành"

". . . . . . ? !" Mọi người toàn bộ đều giật mình.

"Vương gia. . . . . ." Nhất Kiếm vẫn còn có chút không rõ la lên.

Sở Hạo lại nhìn về phía hắn nói: "Mang gia gia cùng Tiểu Hương trở lại kinh thành đợi ta"

"A? Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao lại muốn an bài như vậy? Gia gia chắc chắn sẽ không đồng ý! ngươi đang muốn làm cái gì?" Ngữ Diên cảm giác tình huống lúc này có chút không ổn, nàng vội lôi lôi ống tay áo của lão nhân béo reo lên.

Ai ngờ. . . . . ."Diên nhi a! Ngươi và Hạo nhi hãy cùng hành tẩu giang hồ đi! Có hắn đi cùng ngươi ta cũng yên tâm, dạo này bôn ba khắp nơi tìm ngươi ta cũng đã mệt mỏi rồi, Nhất Kiếm! Chúng ta quay về khách sạn, Sáng sớm mai chúng ta sẽ trở về "

Nửa canh giờ sau. Trong khách sạn

"Gia gia! Ngươi làm vậy là có ý tứ gì a! Ngươi không phải từng nói muốn cùng ta hành tẩu giang hồ đấy sao?" Nàng vỗ bàn vô cùng bất mãn nói.

"Ta. . . . . . Ta không đủ sức đi nữa" hắn chu miệng trả lời.

"Ngụy biện! Ngươi lừa ta phải không! Ngươi không đi được là sao? Lúc trước rời khỏi kinh thành không phải ngươi cũng đã đến nơi này sao! Tại sao bây giờ lại không đi được?" Đây chắc chắn là lừa gạt!.

"Này. . . . . . Giờ không giống như trước kia, hiện tại ta rất mệt mỏi nha! Khi ta còn nhỏ cơ thể vốn đã rất kém, ngươi phải thông cảm cho ta! Già rồi đi lại thực không dễ dàng "

Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Gia gia! Ngươi lại muốn vứt bỏ tổ chức vứt bỏ Đảng sao?! Làm sao ngươi có thể nỡ chia rẽ lực lượng bỏ rơi đội trưởng của phân đội ba người chúng ta như vậy! Ngươi phải đấu tranh tới cùng không chịu buông tay chứ!" nàng vô cùng phấn chấn nói.

Lão nhân béo nhìn về phía nàng nói: "Thân ta đã già khọm mệt mỏi lắm rồi" kỳ thật hắn ngượng ngùng không muốn nói đây là hắn muốn cho bọn họ có cơ hội ở chung một mình, như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm!

"Ngươi vẫn cứ khăng khăng nói dối như vậy sao! Ngươi già khọm mà từ kinh thành chạy tới đây ta có thấy ngươi kêu mệt mỏi đâu?! Ngươi chính là tên vứt bỏ quốc gia điển hình a! Ngươi có biết đội trưởng quan trọng với đội ngũ như thế nào không, làm sao ngươi có thể vứt bỏ ta một tiểu đội trưởng mĩ lệ dịu dàng như vậy?" Nàng lôi ra một đống lý do với mục đích muốn lôi kéo lão nhân béo ở lại. Cũng không biết vì sao cứ nghĩ tới cùng đi với Sở Hạo nàng liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

"Tiểu Hương còn ngươi? Ngươi cũng muốn trở về sao?" Thấy lão nhân béo cố ý rời đi nàng chỉ có thể công kích Tiểu Hương, có thể lưu lại một người là tốt một phần còn hơn là không có ai cả.

Tiểu Hương nhìn về phía nàng yếu ớt nói: "Tiểu thư. . . . . . Ta thực có lỗi với tổ chức! Thực xin lỗi Đảng! Vương gia rất hung dữ.... ta. . . . . . Ta chỉ có thể theo gia gia rời đi thôi ôô....ô" (Tiểu Hương rõ ràng là bỏ gian tà đi theo chính nghĩa.)

Ngữ Diên nghe vậy thì hoàn toàn bất lực, chuyện gì đang diễn ra vậy? Chẳng lẽ? Nàng thật sự phải cùng yêu nghiệt hành tẩu giang hồ sao? !

Đúng vậy! Chuyện bi kịch này ngay ngày hôm sau liền nghiệm ứng! Buổi sáng khi nàng chuẩn bị đi tìm lão nhân béo mới phát hiện sáng sớm bọn họ đã chuồn mất, phát hiện này khiến nàng vô cùng uể oải, nàng chỉ có thể chấp nhận sự thật này thôi.

Hai ngày sau

"Ăn điểm tâm!" Sở Hạo cầm chén đũa quăng tới trước mặt nàng rồi bắt đầu ăn.

Ngữ Diên thấy vậy nhưng không thể trách hắn đành bưng bát đũa lên định ăn, nhưng đúng lúc này nàng bỗng phát hiện hắn đã dịch dung. Nàng nhìn nhìn bắt đầu đánh giá khuôn mặt của hắn rồi tò mò hỏi "Làm sao ngươi có thể làm được như vậy a? Hôm trước ngươi đâu dịch dung như vậy, hơn nữa tại sao ngươi lại tạo nhiều nốt rỗ trên mặt vậy?" Không những thế da mặt lại đen xạm nữa!

"Vậy vì sao ngươi lại tạo nhiều nốt rỗ trên mặt như vậy?" Hắn hỏi lại.

"Đương nhiên là để hành tẩu giang hồ thuận lợi hơn rồi!" nàng liền đáp, nhưng ngay sau đó nàng liền hiểu hắn nói những lời này là có ý gì rồi, nàng nếu còn ngo ngoe hỏi tiếp, hắn chắc chắn sẽ nói ta cũng vậy!.

Không khí bữa ăn bỗng trở nên không được tự nhiên hai người im lặng ăn điểm tâm sau đó mỗi người một ngựa bắt đầu đi về phía tây, ba ngày không thấy Dịch Hiên xuất hiện bọn họ chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu tiếp tục đi về phía tây. Trên đường đi Ngữ Diên im lặng không nói lời nào, thật ra trong lòng nàng đang vô cùng khó chịu người nói nhiều như nàng giờ không nói lời nào trong lòng sao có thể chịu được vì thế nàng liền khó chịu nói: "Tại sao lúc trước ngươi muốn gạt ta?" Nàng đã suy nghĩ vấn đề này hai ngày mà vẫn không nghĩ ra.

"Ta có nói cho ngươi nhưng là ngươi không đoán được" Sở Hạo vừa cưỡi ngựa vừa nói.

"Ngươi nói cho ta biết khi nào?" Chẳng lẽ nói cho nàng biết rồi, nàng còn không biết sao? Nàng đâu phải người ngu ngốc!

Sở Hạo nghe vậy liền đem ý nghĩa tên của hắn nói cho nàng, như thế nào tách ra, như thế nào hợp lại, cuối cùng Sở Tam không phải chính là Sở Hạo sao?

Nghe xong Ngữ Diên liền tức giận lớn tiếng ồn ào: "Sở Hạo! Ta cho ngươi biết nếu ngươi muốn cùng ta hành tẩu giang hồ thì ngươi phải quên đi thân phận Vương gia của ngươi, từ giờ ta là nữ hiệp tên là Hảo Tiên Tiên, tục xưng thần tiên tỷ tỷ, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Tam, còn nữa chức trách của ngươi là bảo vệ ta nếu ngươi không muốn bảo vệ ta, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ" nàng nói một hơi trong lòng vô cùng buồn bực, trời ạ! Nàng quả nhiên là tên đại ngu ngốc!

"Được! Ta đồng ý" Sở Hạo liền sảng khoái đáp ứng.

Nghe vậy, tâm tình Ngữ Diên trở nên tốt hơn một chút, Tiểu Tam, hừ, hắn chính là Tiểu Tam, tên hỗn đản!

Lúc này thời tiết vô cùng sáng sủa, các loại hoa muôn màu nở khắp nơi mùi hoa nhè nhẹ thoảng theo gió đưa tới, trên cao chim chóc cao giọng ca vang, hai ngươi đang thưởng thức cảnh vật tươi đẹp hài hòa thì bỗng thanh âm của đến người qua đường truyền bên tai bọn họ "Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Võ lâm đại hội sắp bắt đầu rồi, năm nay cung chủ Di hoa cũng Phượng Ly Ca cũng tham gia!" mọi người sợ hãi than.

"Đúng vậy a! Không chỉ có Phượng Ly Ca còn có rất nhiều nhân vật lợi hại khác của phái Hoa Sơn, Nga Mi, Thiếu Lâm,....sáu đại môn phái lớn đều tham gia cả" mọi người sợ hãi than nói.

Ngữ Diên nghe vậy hai mắt lập tức lóe sáng, võ lâm đại hội? Trời ạ, đây là một đại hội thần thánh cỡ nào a, nàng mới chỉ nhìn thấy trong TV , tiểu thuyết a, điều này! Nếu thật sự có thể nhìn thấy tận mắt thì thật là tốt, còn nữa Phượng Ly Ca cũng tham gia, này. . . . . . Thật quá hấp dẫn đi?

Phía trước có hai người AB đi tới, phía sau lại tới một đám CDEF nữa! bọn họ ăn mặc có điểm giống Cướp Biển Vùng Caribe, dáng vẻ mỗi người đều có vẻ hung thần ác sát.

"Đại ca! Ngươi có nghe nói không! cái tên 'Hoàng Dược Sư' của Đào Hoa Đảo cũng tới tham gia đó" D ngạc nhiên nói.

E cũng không cam lòng lạc hậu nói: " Cái này thì có là gì, các ngươi đã nghe nói chưa? Cái tên 'Âu Dương Phong' cũng sẽ tới"

F cũng nói gấp: "Này có là gì, ta nghe nói, 'Chu Bá Thông' cũng muốn đến giúp vui đó"

C nghe vậy liền nói: " Các ngươi cứ ở đây mà nói làm gì không bằng chúng ta mau mau đi tới đó xem trực tiếp có hơn không " nói xong mấy người liền giục ngựa chạy đi.

Ngữ Diên nghe vậy thì kích động không thôi, trời ạ! Hoàng Dược Sư? Chu Bá Thông? Âu Dương Phong? Trời ạ! Đây không phải là những nhân vật lợi hại nhất trong thiên hạ sao! không được, nàng nhất định phải đi nhìn xem, nhất định! !

Chính là, nàng không biết CDEF phi ngựa đi được một đoạn lại bắt đầu buôn chuyện, chỉ tiếc đoạn hội thoại này nàng không nghe thấy. . . . . .

D không giải thích được nói: "Đại ca a! Ngươi nói cái tên mặt vàng như người chết 'Hoàng Dược Sư' đến xem náo nhiệt gì a? nhà hắn không bán đào nữa sao?"

E nghe vậy liền buồn bực nói: "Uh, ta cũng đang buồn bực đây! Ngươi nói xem cái tên nuôi ngỗng 'Âu Dương Phong' chạy tới làm cái gì vậy? còn có cái tên bán cháo 'Chu Bá Thông' nữa! Bọn họ tới võ lâm đại hội làm cái gì a?"

C nghe vậy cũng chau mày lên khó hiểu.

Lúc này, F bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đại ca! Ta nghĩ ra rồi! Bọn họ nhất định là muốn tới nơi võ lâm đại hội để buôn bán, nơi đó lưu lượng người nhiều như vậy chắc chắn làm ăn sẽ rất tốt a! "

Mọi người nghe vậy thì lập tức như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó toàn bộ gật gật đầu nói "Thì ra là thế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: