Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c111-112 _Furin_
Chương 111: Quỷ dị Lưu gia thôn ( II )
Bỗng nghe thấy một thanh âm ôn nhu như vậy Ngữ Diên liền ngây ra một hồi, trong phòng còn có người sao? Ngay lúc này, lão nhân thái độ đột nhiên thay đổi lão khom mình kính cẩn đối với người bên trong nói: "Lão nô đã biết"
"Cái gì? Ngươi không phải là thôn trường?" Ngữ Diên nghe vậy giật mình không thôi, lão nô? Kia. . . . . . Cái thanh âm kia chẳng lẽ chính là của trưởng thôn?
Nhờ sự đồng ý của trưởng thôn, nàng liền thuận lợi tiến vào sân, Ngữ Diên vừa bước vào liền đánh giá chung quanh, nơi này bên ngoài thoạt nhìn chẳng thu hút mấy nhưng thật không ngờ rằng bên trong cư nhiên lại đẹp như vậy, có núi giả có hậu hoa viên đây rõ ràng chính là bố cục điển hình của nhà quan viên.
"Công tử! nơi này xin mời" lão nhân đánh gãy dòng suy tư của nàng nói gấp.
Ngữ Diên nhìn nhìn xung quanh rồi theo lão nhân đi vào bên trong, "Lão nhân gia! Thanh âm vừa rồi là của thôn trường đúng không? Hắn ở đâu?"
"Công tử! lão nô khuyên ngươi một câu, ngươi đã tìm được chỗ dừng chân thì ngươi liền an tâm dừng chân, có một số việc không phải chuyện ngươi nên hỏi đến, ngươi hiểu chưa?" Lần này hắn trả lời rất nhanh, thanh âm có chút lạnh lùng.
"Nha! Nhưng thanh âm này nghe có vẻ rất trẻ a" nàng vừa đi theo sau hắn vừa hỏi chuyện .
Lão nhân nghe vậy thì dừng bước xoay người lại nhìn nàng tức giận nói: "Có người bảo với ngươi thôn trường rất già sao?"
"Không. . . . . . Không có" nàng thấy hắn tức giận trừng mắt vội nói gấp, trong lòng không khỏi nghi hoặc không thôi, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy? vì sao ngoài lão đầu này ra nàng không hề nhìn thấy người khác?
Lão nhân hừ một tiếng rồi lại đưa nàng đi về phía trước, đến nơi hắn liền đi vào phòng thuận tay đem đàn hương thắp lên rồi để trên bàn nói: "Đàn hương này có tác dụng giúp công tử thư thái giải tỏa áp lực, hiện tại ta đốt cho ngươi lát nữa ngươi ngủ sẽ rất ngon giấc " nói xong lão liền đi thẳng ra ngoài cửa nhưng khi chuẩn bị đóng cửa lão bỗng nghĩ đến điều gì vì thế liền nhìn nàng cảnh cáo nói : "Nghỉ ngơi thật tốt đi! thời tiết đang rất lạnh, nửa đêm ngươi không được tùy tiện ra khỏi phòng! Nếu ngươi có nghe thấy bất cứ thanh âm gì thì cũng không được đi ra hiểu chưa? Gần nhất dã thú rất nhiều !"
Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn, những lời này vì sao lão ta lại nói với giọng âm lãnh như thế, chẳng lẽ chỗ này cũng thường có quỷ lui tới? Hẳn là không có a! Khi bước chân tới nơi này nàng không hề cảm giác được có bất cứ quỷ hồn nào như vậy không cho tùy tiện ra ngoài là vì nguyên nhân gì?
Tuy rằng đã nghĩ nửa ngày nhưng nàng cũng không nghĩ ra được bất cứ lý do gì. Vì đã mệt mỏi cả một ngày nàng liền không suy nghĩ thêm gì nữa, mặc nó đến đâu thì đến vậy, nàng thổi tắt đèn rồi nằm xuống giường đi ngủ, mới nằm được một lúc nàng liền cảm thấy choáng váng đầu óc, cẩn thận suy nghĩ một hồi nàng chợt nhớ tới đàn hương lão nhân kia thắp khi mới vào phòng, một giây sau, nàng liền xuống giường dập tắt đàn hương kia đi, sau đó lại đi về phía giường nằm, nhưng lần này nàng lại không dám ngủ tiếp, Tại sao họ lại thắp đàn hương này trong phòng nàng? mục đích của bọn họ nhất định không đơn giản.
Đêm đã rất khuya, bên ngoài chỉ còn có tiếng ếch kêu cùng với tiếng gió nhẹ nhàng thổi . . . . . .
' vù vù vù vù ' cửa sổ phòng Ngữ Diên đột nhiên nhẹ nhàng đong đưa, Ngữ Diên kinh ngạc hốt hoảng mở mắt ra, ngay sau đó nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, đây là cái gì? Vì sao bên cạnh cửa sổ của nàng lại có một cái bóng đen? Hơn nữa, cái bóng đen này tựa hồ rất cao lớn, đứng rất rất gần gần, theo tưng cơn gió nhẹ cửa sổ lại phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, cảnh tượng như vậy nhất thời khiến cho Ngữ Diên sợ hãi vô cùng nàng vội đem chăn túm ở trong tay.
"Ai?" Trầm mặc một lúc lâu bóng đen tựa hồ không có ý định rời đi, Ngữ Diên rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
Chỉ tiếc câu hỏi của nàng tựa hồ không có chút tác dụng gì, cái bóng đen không những không chạy trốn ngược lại còn đem cả thân mình dán sát vào cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi xuống khiến bóng đen này càng trở nên quỷ dị âm trầm, Ngữ Diên thấy thế tâm bùm bùm nhảy lên, tay bất giác nắm chặt Huyết Linh Đang, nàng nhẹ nhàng lắc lắc, la lên Thất Dạ nhưng la đến cả nửa ngày tựa hồ cũng không còn hiệu quả, vì thế bắt đầu mạnh mẽ lắc Linh Đang, chết tiệt còn không ra a? ? ? ?
"Ai u! đau quá a" nàng dùng hết sức lay động Linh Đang rốt cục cũng có một quỷ hồn xuất hiện nhưng hắn không phải là Thất Dạ hay là Hiền nàng chờ mong mà là tiểu Chính Thái Nhất Khắc.
"Nương tử làm sao vậy?" Tiểu Chính Thái xoa xoa mắt hỏi.
Ngữ Diên thấy thế chỉ chỉ bóng đen trên cửa sổ, tiểu Chính Thái thấy thế liền quay đầu nhìn nhìn, sau đó hắn chu miệng nói: "Nương tử đừng sợ! tướng công sẽ bảo hộ ngươi" nói xong hắn liền trực tiếp chuyển một cái ghế đặt ở bên cửa sổ sau đó bò lên trên rồi chỉ vào bóng đen reo lên: "Nhìn cái gì vậy! Tên đại sắc lang này! nàng là nương tử của ta, a ------" lời của hắn còn chưa dứt hắn đã bị bóng đen kia đánh ngã xuống đất.
"Nhất Khắc! ngươi làm sao vậy ?" Ngữ Diên vội quan tâm hỏi, trong lòng cũng đang vô cùng lo lắng, người kia không phải là quỷ, hắn là người, hơn nữa còn là một người có hỏa diễm rất cao, nếu không Nhất Khắc sao có thể bị đánh văng trên mặt đất mặt xa như vậy.
Tiểu Chính Thái nghe vậy vội bò dậy nghiêm túc nói: "Nương tử! ngươi đừng sợ hãi! ta sẽ bảo vệ ngươi"
Ngữ Diên nghe vậy vội đem hắn ôm vào trong ngực, ôm như vậy thật chặt mới khiến nàng có cảm giác an toàn, đúng lúc này bóng đen đột nhiên rời khỏi cửa sổ, Ngữ Diên thấy thế vừa định thở phào một hơi thì bên ngoài đột nhiên truyền tới từng đợt tiếng tru ------
"Nương tử! thanh âm của hắn thật ồn ào! " tiểu Chính Thái che lỗ tai kháng nghị nói.
Ngữ Diên nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi liền gắt gao ôm lấy Nhất khắc, chỗ này thật là quỷ dị, vừa mới rồi bóng đen là ai, hắn đang nhìn cái gì vậy? không có ai biết.
Vài giây sau, tiếng gào thét rốt cục cũng dần dần nhỏ đi. . . . . .
Một lúc sau
Ngữ Diên thấy hết thảy đều gió êm sóng lặng rồi mới vội từ trên giường bò dậy đi thẳng tới bên cạnh cửa sổ dùng chút nước miếng lấy tay chậm rãi chọc thủng giấy dán, nàng muốn nhìn bên ngoài một chút, xem thật ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nàng đưa mắt nhìn ra thì vừa vặn bên ngoài cũng có một đôi mắt nhìn vào, hai con mắt vừa vặn nhìn nhau------
Chương 112: Quỷ dị Lưu gia thôn ( III )
"A ------" Ngữ Diên hoảng sợ kêu lên. Tiếng kêu của nàng vang vọng toàn bộ phủ đệ.
"Nương tử ngươi làm sao vậy?" Nhất Khắc vội đi tới bên cạnh Ngữ Diên, lúc này Thất Dạ, Hiền cùng với Xinh đẹp bị tiếng hét của nàng làm cho hoảng sợ vội đi ra, ba người vừa tới thì trăm miệng một lời hỏi: "Làm sao vậy?"
"Công tử! ngươi có khỏe không?" Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của lão nhân.
Ngữ Diên nghe tiếng rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, vội đốt đèn ra mở cửa, lão nhân thấy thế đi đến hỏi: "Công tử ngươi làm sao vậy?"
Xinh đẹp thấy thế vội đem Nhất Khắc ôm lấy ngồi lên trên giường nghe bọn họ nói chuyện, Hiền cùng Thất Dạ vẫn đứng ở bên cạnh Ngữ Diên, tất nhiên lão đầu này không thể nhìn thấy bọn họ .
"Lão nhân gia! ta vừa mới nhìn thấy một cái bóng đen ở phía trước cửa sổ của ta, sau đó cái bóng đen này đột nhiên lại biến mất, ta không biết thứ mình vừa thấy thật ra là cái gì nên chọc thủng một lỗ nhỏ trêncửa sổ nhìn xem nhưng ta không ngờ rằng thứ ta nhìn thấy lại là một con mắt, một con mắt rất lớn rất lớn " Ngữ Diên nói những lời này cả người vẫn còn hơi run run, kỳ thật bất kể là loại quỷ gì nàng cũng sẽ không sợ hãi nhưng người thì không giống vậy, ở thế giới của nàng người so với quỷ còn đáng sợ hơn.
Lão nhân nghe nàng nói vậy vội quát lớn: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! xem ra ngươi cưỡi ngựa cả ngày mệt nhọc nên hoa mắt, phủ đệ này ngoài ba người chúng ta ra thì lấy đâu ra bóng đen, ngươi nên sớm nghỉ ngơi một chút đi, chớ có suy nghĩ lung tung nữa" lão nhân nói xong liền đi ra phía ngoài cửa, Ngữ Diên thấy thế vội chặn trước mặt hắn nói: "Lão nhân gia! ta không lừa ngươi! cái bóng đen kia thực sự tồn tại "
Lão nhân nghe vậy khoát tay nói: "Công tử nếu còn hồ ngôn loạn ngữ như vậy, ta liền mời công tử rời khỏi chỗ này" nói xong hắn liếc mắt về phía lư hương mới phát hiện đàn hương đã bị dập tắt, trong chốc lát mày của hắn liền chau thành hình chữ Xuyên (川).
"Lão nhân gia! vừa rồi ta còn nghe được. . . . . . ."
"Ngươi. . . . . . Ngươi đừng đoán mò nữa! giờ đã muộn rồi ngươi còn chưa muốn ngủ sao?" nói xong, sắc mặt lão nhân có chút khó coi, một giây sau, không đợi nàng mở miệng lão liền bỏ đi.
"Có vấn đề" Thất Dạ sờ sờ cằm nói.
"Đúng vậy! ánh mắt né tránh của hắn đích thị là có vấn đề" Hiền cũng mở miệng nói.
Ngữ Diên nghe vậy thì đồng ý gật đầu "Ta khẳng định đây không phải là quỷ! ta trời sinh đối với quỷ quái mẫn cảm hơn người khác, cái bóng vừa rồi là người, nhưng thanh âm hắn phát ra lại có chút giống động vật, ta khẳng định vật này nhất định là vật phủ đệ này đang giấu giếm"
"Vậy ngươi còn muốn xem sao?" Thất Dạ hỏi, trong lòng không khỏi rối rắm, sợ hãi như vậy rồi mà còn muốn xem?
"Ta muốn đi xem! Ta muốn biết thứ vừa rồi thật ra là cái gì " Ngữ Diên ánh mắt cực kỳ khẳng định nói.
"Nương tử. . . . . !" Tiểu Chính Thái từ trên giường nhảy xuống đi tới cạnh nàng lôi kéo cánh tay nàng nói: "Chúng ta không đi nhìn có được không! vừa rồi hắn làm nương tử sợ hãi ngã xuống, lỡ hắn là một người xấu thì làm sao bây giờ?"
Ngữ Diên ngồi xổm xuống nhìn nhìn vết thương trên mặt của tiểu Chính Thái đau lòng nói: "Tiểu bảo bối! thực xin lỗi a! tỷ tỷ sẽ nghe ngươi, nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình"
"Không phải tỷ tỷ! là nương tử! ta cũng không phải gọi là bảo bối, phải kêu là tướng công" tiểu Chính Thái bất chấp đau đớn trên mặt chỉnh sửa lại lời nàng nói.
Ngữ Diên sờ sờ đầu của hắn nói: "Được rồi! tiểu tướng công, bây giờ ngươi cùng Xinh đẹp tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi thật tốt đi được không?"
Nghe vậy tiểu Chính Thái nhe răng cười "Được!"
Xinh đẹp thấy thế thấp giọng nói: "Sư phó! ngươi nhất định phải cẩn thận a!"
"Ta biết rồi! ngươi cứ yên tâm! ta sẽ không có việc gì, ngươi mau mang Nhất khắc trở về bôi thuốc đi" nàng an ủi nói.
Xinh đẹp nghe vậy gật đầu rồi mang Nhất Khắc đi vào Huyết Linh Đang.
"Ngươi không sợ sao?" Hiền nhẹ giọng hỏi.
Ngữ Diên nhíu mày nói: "Sợ! Nhưng nếu ta không biết thứ kia thật ra là thứ gì ta sẽ còn sợ hơn! vật kia không phải quỷ mà là người cho nên ta càng phải biết, hắn thật ra là ai, hắn làm như vậy để làm gì?"
Một giây sau, nàng thổi tắt hết đèn rồi mang Huyết Linh Đang đi ra ngoài, Thất Dạ cùng Hiền đi theo cạnh nàng.
' ngô ngô ngô ' không biết từ chỗ nào chợt phát ra những tiếng ngô ngô, thanh âm này mặc dù rất thấp nhưng Ngữ Diên có thể nhanh nhận ra thanh âm này chính là tiếng gào thét vừa rồi, nhưng hiện tại lại giống như tiếng khóc.
"Ở bên kia" Thất Dạ chỉ chỉ hướng bên trái nói.
Ngữ Diên nghe vậy vội lặng lẽ hướng bên trái đi đến, đi không bao lâu, nàng liền phát hiện một thân ảnh phía xa xa vì thế nàng vội cúi thấp thân mình lặng lẽ núp ở trong bụi cỏ rậm rạp.
"Thiếu gia! thiếu gia! ngươi có khỏe không?" Tiếng nói chính là của lão đầu kia, lão lúc này đầu đã đầy mồ hôi, sốt ruột lôi kéo bóng đen ngồi dưới đất nói.
"ngô ngô ngô" ' bóng đen' cúi đầu phát ra những thanh âm ngô ngô, thân mình hắn cứ run run dường như đang rất khó chịu.
Lão nhân thấy thế vội lấy ra bên người một cái hồ lô đưa cho bóng đen nói "Thiếu gia! Ngươi mau uống đi, thứ này vừa mới lấy"
"Ngô ngô ngô. . . . . . ." Bóng đen thấy thế vội dùng sức lắc đầu dường như đối với thứ trên tay lão rất phản cảm.
Lão nhân vội lau nước mắt nói: "Thiếu gia! ngươi đừng lo lắng! đây không phải là máu người, đây là máu gà ta vừa cắt tiết, ngươi mau uống vào đi! một hồi nữa ngươi sẽ tốt thôi" nói xong lão lại đem hồ lô đưa cho hắn.
' bóng đen ' thấy thế vội đem hồ lô hất ngã trên mặt đất, sau đó đột nhiên quỳ trên mặt đất đầu ngửng cao, lúc này ánh trăng chiếu vào mặt hắn, ngữ Diên có thể thấy rõ ràng diện mạo của hắn, hắn trông cực kỳ thanh tú, lông mi nồng đậm , môi rất mỏng, ánh mắt sâu nhìn không thấy đáy, nhưng sắc mặt của hắn lại trắng nõn quá mức, trắng như vậy khiến cho hắn có vẻ dị thường quỷ dị.
' nha ------ nha ------' chợt đột nhiên hắn há miệng nhìn ánh trăng gào thét, Ngữ Diên thấy thế thì bị dọa cho sợ hãi, đây là cái gì vậy, đó là người sao? Vì sao. . . . . . . Vì sao hàm răng của hắn lại dài như vậy, giống như. . . . . . giống như nanh sói? !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro