Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 921 - 930

Chương 921: Vu hãm (bốn)

Edit: kaylee

Ầm!

Khuôn mặt già nua của Hoàng trưởng lão nháy mắt đọng lại, kế tiếp lại nói gì đó lão đều không nghe rõ, chỉ có mấy chữ đáng khinh nam trong miệng Hoàng Phỉ Phỉ rõ ràng lọt vào tai, trong phút chốc khuôn mặt già nua lập tức trở nên trắng bệch vô sắc.

Này…….. Điều này sao có thể?

Việc này là Phỉ Phỉ thiết kế?

Nhưng cho dù là như vậy, rốt cục nàng làm như thế nào giữ âm thanh này lại ở bên trong ngọc bội?

"Ngươi vu hãm ta!" Hoàng Phỉ Phỉ phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc lúc ban đầu, rống lớn với Cố Nhược Vân nói: "Ngươi đừng tưởng rằng chỉ dựa vào ngọc bội này có thể chứng minh những người này là ta chỉ thị, lee~lqđ ta căn bản không có làm qua loại chuyện này, cha, người giúp con bắt lại tiện nhân này! Nàng cũng dám vu hãm ta, ta nhất định phải bầm thây vạn đoạn nàng!"

Lời nói vừa dứt, Hoàng Phỉ Phỉ giống như nổi điên đánh về phía Cố Nhược Vân, giương nanh múa vuốt nhào qua phía ngọc bội nàng nắm trong tay.

"Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi dừng tay cho ta!"

Ầm!

Một lực đạo mạnh mẽ dừng ở trên người Hoàng Phỉ Phỉ, ở trước khi nàng ta còn không có tới gần Cố Nhược Vân đã đánh bay thân thể của nàng ta ra ngoài, rồi sau đó một bóng dáng già nua chậm rãi rơi xuống, mặt không biểu cảm nhìn xuống nàng ta.

"Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi thật sự rất tốt! Vu hãm khách nhân đến Dược Tông ta làm khách, loại chuyện này ngươi cũng làm ra được?"

Khóe miệng Cao Lâm chứ một nụ cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm hoàng y nữ tử té ngã trên đất, giọng nói lộ ra lãnh liệt.

Tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, nhất là những người tiến đến khiêu khích Cố Nhược Vân kia, càng là run lên. Thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới mình sẽ lưu lại chứng cớ!

Nhất là, bọn họ còn vu hãm Cố Nhược Vân ở trước mặt Tông chủ!

"Nàng đang oan uổng ta," Hoàng Phỉ Phỉ cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Hoàng Phỉ Phỉ ta chưa từng làm qua loại chuyện này, này đều là chứng cứ nàng bịa đặt!"

Dù sao nàng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, chỉ cần nàng ta không thừa nhận, thì nữ tử này không có cách nào làm gì nàng ta!

Lúc này Hoàng Phỉ Phỉ không chút trông thấy vẻ kinh hoảng trên mặt Hoàng trưởng lão kia, còn đang tranh cãi vì bản thân.

"Bịa đặt? Ha ha, Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi thực sự coi bản Tông chủ là kẻ ngốc? Ngươi cũng thực sự coi Dược Tông này là phụ tử các ngươi làm chủ?" Cao Lâm cười lạnh một tiếng: "Ngọc bội trên tay Cố nha đầu là một loại Thần Khí, l^q'đ có thể ghi lại đối thoại của mọi người, ta từng thấy qua ở trên sách cổ loại Thần Khí này, cho nên, đến loại tình trạng này, ngươi còn nói nàng đang oan uổng ngươi?"

Thần Khí?

Bá!

Sau khi nghe hai chữ như thế, sắc mặt Hoàng Phỉ Phỉ trở nên trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, chỉ là ở dưới hoảng sợ kia che dấu là oán độc càng sâu.

"Cố Nhược Vân!"

Rốt cục Hoàng trưởng lão cũng phục hồi tinh thần lại, con ngươi thù hận gắt gao tập trung vào khuôn mặt thanh lệ kia, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trong tay ngươi có chứng cớ, vì sao còn muốn làm bộ không có?"

"Khi nào thì ta làm bộ không có chứng cớ ?" Cố Nhược Vân nhún vai: "Nếu không có chứng cớ, sao ta lại đề nghị đánh cuộc?"

"Ngươi……….." Hoàng trưởng lão bị tức phát cuồng, khuôn mặt già nua đều dữ tợn lên: "Lúc trước ta vốn muốn thả ngươi một con ngựa, cho nên cự tuyệt đánh cuộc này, lúc đó ngươi thật rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đây là biểu hiện chột dạ!"

Lão cho rằng Cố Nhược Vân đang làm ra vẻ trấn định, bức bách lão buông tha cho lần đánh cuộc này, lqđ như thế nàng có thể tránh được một kiếp, ai có thể nghĩ đến trong tay nàng thật sự có được chứng cớ? Một khi đã như vậy, thì vì sao nàng lại phải làm bộ không có?

Cố Nhược Vân cười cười: "Nếu ta không làm như vậy, ngươi nguyện ý sảng khoái nhận đánh cuộc này như thế sao? Muốn trách chỉ trách ngươi lịch duyệt quá ít, quá mức đơn thuần, dễ dàng bị lừa."

Phụt!

Hoàng trưởng lão thiếu chút phun ra một ngụm máu, đôi mắt tràn ngập tơ máu giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ, nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Nha đầu thối đáng chết này, chẳng những thiết kế làm cho lão vào cuộc, vậy mà còn nói lão lịch duyệt quá ít?

Ngươi có thể tưởng tượng được tình cảnh một lão giả qua tuổi bán trăm (hơn 50 tuổi), bị một tiểu nha đầu hơn hai mươi mắng là lịch duyệt quá ít sao? Nhất là, nha đầu kia còn nói lão quá mức đơn thuần, cho nên mới dễ dàng bị lừa?

Chương 922: Hoàng Phỉ Phỉ hận (một)

Edit: kaylee

"Tiểu nha đầu, lúc này đây lão phu xem như ngã quỵ trong tay của ngươi."

Hoàng trưởng lão hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn ngọn lửa cuồng nộ trong nội tâm kia, lqđ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên, lần này lão phu tạm buông tha cho ngươi! Phỉ nhi, chúng ta đi."

Mắt thấy phụ nữ (cha và con gái) Hoàng trưởng lão muốn rời đi, Cố Nhược Vân cười cười: "Hoàng trưởng lão, các ngươi đã nguyện đánh cược, lại đánh cược thua, chẳng lẽ muốn cứ như vậy rời đi?"

"Hừ!"

Nghe vậy, bước chân Hoàng trưởng lão dừng một chút, quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, sắc mặt lạnh lùng nói ra: "Cố nha đầu, lão phu xin khuyên ngươi một câu, làm người lưu một đường, ngày sau tiện gặp lại, đừng lí không buông tha người, có một số người không phải ngươi có thể trêu chọc nổi!"

"Những lời này nói không sai, làm người lưu một đường, ngày sau tiện gặp lại," Cố Nhược Vân vuốt cằm, l.q.đ trên mặt lộ ra một chút tươi cười: "Nhưng mà thật đáng tiếc, ta chưa hề nghĩ tới ngày sau lại gặp các ngươi, cho nên cũng sẽ không cần lưu một đường này."

Hoàng trưởng lão tức đến mức sắc mặt xanh mét, lửa giận giống như có thể phun ra từ trong con ngươi đục ngầu kia.

Đã bao nhiêu năm?

Bao nhiêu năm không có người trẻ tuổi dám nói chuyện với lão như vậy?

Tốt!

Tốt lắm!

Nếu nữ nhân tên là Cố Nhược Vân này không chết ở chỗ này, thì từ đây về sau lão cũng sẽ không cần lăn lộn ở trên đại lục.

"Cố Nhược Vân, ngươi quả thực chính là khinh người quá đáng! Nếu không phải ngươi dùng mưu kế dụ dỗ chúng ta mắc mưu, sao chúng ta lại đánh cược? Hôm nay ta ở chỗ này, ta ngược lại muốn nhìn ai có lá gan dám đụng đến nữ nhi của ta!"

Lão nâng khuôn mặt già nua, con ngươi kiêu căng đảo qua trên người từng người trong những người ở đây, giọng điệu kia vô cùng cuồng ngạo, duy ngã độc tôn!

Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân vốn đứng ở bên người Hạ Lâm Ngọc kia đột nhiên mất đi tung tích, chờ lúc nàng lại xuất hiện đã đến bên người Hoàng Phỉ Phỉ, bàn tay kia không có bất kỳ dấu hiệu gì hung hăng dừng ở ngực của Hoàng Phỉ Phỉ, ‘phịch’ một tiếng, lực lượng cường đại tiến vào thân thể của nàng ta, đánh gãy gân mạch trong cơ thể nàng ta.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Hoàng Phỉ Phỉ, bước chân của nàng ta lảo đảo vài cái, vô lực ngã ở trên đất, khuôn mặt vốn hồng nhuận lúc này lại vô cùng tái nhợt, giống như mất máu quá nhiều.

"Phỉ nhi!"

Nhìn thân thể Hoàng Phỉ Phỉ ngã xuống, khóe mắt Hoàng trưởng lão như muốn nứt ra, ‘ầm’ một tiếng, lửa giận mãnh liệt dâng lên từ trên thân thể, liều lĩnh vọt về phía Cố Nhược Vân.

"Nha đầu thối, ngươi dám can đảm thương nữ nhi của ta, ta cho ngươi lấy mệnh bồi lại!"

Một số đệ tử Dược Tông bị chuyện bên này dần dần hấp dẫn tới thấy đến một màn như vậy, đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Hoàng trưởng lão này thật sự là vô sỉ đến cực điểm, lần đánh cược này là bọn hắn thua cuộc, chẳng những đổi ý, llêquyýđônn còn thẹn quá thành giận muốn giết người! Đương nhiên, nếu không phải hậu trường của phụ tử Hoàng gia tương đối cường đại, thì quả quyết không dám làm càn như thế trước mặt Tông chủ!

"Hoàng trưởng lão, ngươi muốn làm gì?"

Cao Lâm vốn đang bị Cố Nhược Vân đột nhiên ra tay làm kinh sợ, chờ lúc ông phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy bóng dáng Hoàng trưởng lão nhằm về phía Cố Nhược Vân, vội vàng đại biến sắc mặt, quát lớn.

"Ngươi dừng tay cho bản Tông chủ!"

Nhưng mà, Hoàng trưởng lão lại giống như không có nghe thấy lời Cao Lâm nói.

Hiện giờ trong đầu của lão chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết nữ tử trước mắt báo thù rửa hận vì nữ nhi đáng thương của lão!

"Trì."

Đối mặt với dáng vẻ hùng hổ của Hoàng trưởng lão, Cố Nhược Vân vẫn là mặt không đổi sắc, con ngươi bình tĩnh giống như một hồ nước, không chút gợn sóng.

Đột nhiên, ở dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi gọi ra một cái tên.

Chương 923: Hoàng Phỉ Phỉ hận (hai)

Edit: kaylee

Ầm!

Theo tên này phát ra từ trong miệng của nàng, bỗng nhiên vô cùng vô tận lửa cháy bắt đầu khởi động ra từ trên người nàng, hình thành một cơn lốc lửa, ‘ầm’ một tiếng, cơn lốc lửa này đột nhiên nhằm về phía Hoàng trưởng lão, đánh bay thân mình của lão ra ngoài.

Phanh!

Hoàng trưởng lão nặng nề té ngã trên đất, kinh ngạc ngóng nhìn ngọn lửa dần dần ngưng tụ ở trên hư không trung kia.

Không chỉ là Hoàng trưởng lão, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, bọn họ thật muốn biết rốt cục ngọn lửa kỳ quái này là cái gì, ngay cả Hoàng trưởng lão đã đến cảnh giới Võ Đế cũng không cách nào chống đỡ?

"Một đám nhân loại nhỏ bé, cũng không đủ cho Chu Tước đại nhân của các ngươi nhét kẽ răng, lqd còn dám kiêu ngạo ở chỗ này, vậy hiện tại bản đại nhân sẽ cho các ngươi biết như thế nào là kiêu ngạo chân chính!"

Một bóng dáng màu đỏ dần dần hạ xuống từ trong hư không, trong đôi con ngươi giống như hai ngọn lửa đỏ ẩn chứa trào phúng và khinh miệt, còn có cao ngạo không ai bì nổi kia.

Nhưng mà, làm cho người ta kinh ngạc là, người khống chế ngọn lửa đánh cho Hoàng trưởng lão bị thương lại là…….. Một tiểu la lị mấy tuổi?

Nhưng mặc cho ai cũng không cách nào liên hệ tiểu đáng yêu trước mắt này với người nói ra lời vô cùng cuồng ngạo khí phách kia.

Thật sự là……….. Chênh lệch quá lớn!

"Linh Thú?"

Cao Lâm kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, đột nhiên trầm mặc xuống.

Nếu ông không có nghe sai, vừa rồi Cố nha đầu xưng hô tiểu la lị trước mắt là…..... Trì?

Trì!

Đó là tên thật của Chu Tước trong bốn Thần Thú! Vì sao Trì thân là Thần Thú Chu Tước sẽ ở trong tay nàng, hơn nữa xưng hô nàng là chủ nhân?

Kỳ thực, Trì khác với những Linh Thú khác, Linh Thú khác đều là tự nguyện khế ước với Cố Nhược Vân, chỉ có Trì là bị bức! Còn là bị huynh đệ tỷ muội của mình bức! Nhưng nàng cũng không có cách nào, vì không lại chia lìa với đồng bạn, cũng chỉ có thể khế ước với nàng.

Huống chi, thượng cổ Thần Thú Tử Tà đều là khế ước thú của nàng, đi theo nàng cũng không tính dọa người.

"Cái gì? Tiểu la lị này là Linh Thú? Hơn nữa còn là Linh Thú có thể đánh bại Hoàng trưởng lão? Chẳng lẽ con Linh Thú này là ở cảnh giới Võ Đế?"

"Trời ạ, Linh Thú cảnh giới Võ Đế, vẫn là một tiểu la lị đáng yêu như vậy, ta cũng rất muốn có một con."

Sau khi mọi người nghe được lời Cao Lâm nói thì ‘ào ào’ kinh ngạc không thôi, nhưng càng nhiều hơn chính là hâm mộ ghen ghét! Cho dù nữ tử này có thể đánh bại Hoàng Phỉ Phỉ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là Võ Tôn cao cấp, nếu không mà nói sẽ không không cách nào đối kháng với Hoàng trưởng lão.

Nhưng mà, một võ giả Võ Tôn cao cấp như nàng, vì sao có thể khế ước với Linh Thú Võ Đế? Điều này chỉ do vận may mà thôi?

Hoàng trưởng lão nắm chặt nắm tay, con ngươi ngoan độc như là có thể chọc ra một cái lỗ thủng trên mặt của Cố Nhược Vân, lão chẳng thể nghĩ tới mình lại bị bại thảm như thế, hơn nữa là thua ở trong tay một tiểu cô nương hơn hai mươi!

Nhất là, vừa rồi tiểu cô nương này còn bị thương nữ nhi bảo bối lão đau như mạng.

"Ha ha ha!"

Bỗng nhiên, lão nở nụ cười, tươi cười kia tràn đầy châm chọc, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân mang theo đồng tình.

"Cố Nhược Vân, ngươi có gan! Ngay cả lão phu cũng không bằng ngươi! Đáng tiếc là, ngươi cường thịnh như vậy lại như thế nào? Ở trước mặt loại quái vật lớn Đệ Nhất thành kia, ngươi cũng nhỏ bé mặc người xâm lược giống như con kiến, tin tưởng ta, l^q'đ  không quá mấy ngày, ngươi tất nhiên sẽ là oan hồn dưới đao của cường giả Đệ Nhất thành! Không chỗ có thể trốn!"

Không sai!

Tiếp qua hai ngày cường giả Đệ Nhất thành sẽ đến đây, lúc đó, mình liên hợp Đệ Nhất thành tất nhiên có thể đoạt được Dược Tông này, mà nữ tử Cao Lâm che chở này cũng sẽ không thể tránh được tử kiếp!

Bất kỳ kẻ nào đối nghịch với lão, đều phải trả giá thảm thống!

Chương 924: Hoàng Phỉ Phỉ hận (ba)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nhún vai, mỉm cười, nói: "Ta quả thật đánh không lại cường giả Đệ Nhất thành, nhưng mà, ta cũng không sợ hãi bọn họ! Bất kỳ kẻ địch cường đại nào, đều là đá kê chân giúp ta biến cường! Đệ Nhất thành lại như thế nào? Nếu sinh ra lòng sợ hãi đối với một thế lực, cả đời này ta đây đều sẽ không thể trưởng thành."

Nghe nữ tử này nói chuyện, đệ tử Dược Tông chung quanh đều có một loại cảm giác hiểu ra.

Bọn họ cơ bản đều có loại tình huống này, bất kỳ kẻ địch nào không có khả năng chiến thắng đều sinh ra trốn tránh, lại vẫn không ai coi đó là động lực! Mà nếu thật sự một người không có kẻ địch, vậy cả đời này thực lực của nàng cũng chỉ có thể dừng lại ở chỗ này!

Cường địch cũng không đáng sợ! Chỉ xem ngươi lựa chọn làm sao!

"Hoàng trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình rất dọa người!" Cao Lâm cười lạnh một tiếng, lee~lqđ phía trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng: "Chuyện này vốn là lỗi của phụ nữ các ngươi, đầu tiên là oan uổng Cố nha đầu, hiện giờ bản thân Cố nha đầu tìm ra chứng cớ, các ngươi lại không muốn nhận thua? Thực lực của Hoàng Phỉ Phỉ bị phế, đó là tiến hành dựa theo đánh cuộc, Cố nha đầu có lỗi gì, mà ngươi muốn đưa nàng vào chỗ chết?"

"Ha ha," Tươi cười của Hoàng trưởng lão mang theo hàn ý dày đặc, ánh mắt càng ác độc: "Cao Lâm, ngươi thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời, hiện tại ngươi che chở nàng, thì sớm muộn gì có một ngày, ngươi sẽ trả giá lớn vì lựa chọn hôm nay của ngươi!"

Nói xong lời này, lão chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Phỉ Phỉ, đỡ Hoàng Phỉ Phỉ ngã trên mặt đất lên, đi đến phương hướng viện trưởng lão.

"Các ngươi như vậy đã muốn đi?" Trên mặt phấn nộn kia của Chu Tước dần dần nhiễm lên một chút lửa giận, lửa cháy hừng hực dâng lên từ trên thân thể của nàng, tản mát ra độ ấm cực nóng: "Bản đại nhân còn không có cho các ngươi rời đi, ai cho các ngươi đi?"

Giọng điệu của nàng rất là bá đạo, nhưng âm thanh lại cực kì non nớt, nghe qua mà có cảm giác như là tùy hứng làm nũng.

Nhưng mà, không ai dám cho rằng Chu Tước là đang dở tính tình tiểu hài tử! Tất cả mọi người hiểu rõ, nếu Hoàng trưởng lão lại bước ra một bước, tiểu la lị này tuyệt đối sẽ thiêu lão ngay cả bụi cũng không thừa.

Quả nhiên, nghe được lời Chu Tước nói, Hoàng trưởng lão không dám lại nhúc nhích, lão ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, quay đầu hỏi: "Cố Nhược Vân đã phế đi nữ nhi của ta, các ngươi còn muốn như thế nào?"

"Dập đầu, xin lỗi! Hoặc là lưu lại một cánh tay của ngươi!"

Tiểu Chu Tước nhíu lông mày lửa đỏ, khí phách lăng vân nói.

Đây là Tử Tà lão đại phân phó nàng, nếu những người này không dập đầu nhận sai với chủ nhân mà nói, tuyệt không thả bọn họ rời đi!

Mệnh lệnh của Tử Tà lão đại nàng cũng không dám cãi lại.

"Ngươi.... ......"

Hoàng trưởng lão tức phát cuồng, nếu không phải đánh không lại tiểu la lị này, lão sẽ chịu đựng như vậy sao? Sớm đã làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia nháy mắt nở hoa.

"Ngươi nói quá nhiều."

Tiểu Chu Tước cười lạnh một tiếng, tay nhỏ vung lên, một ngọn lửa nóng bức nhanh chóng bay về phía Hoàng trưởng lão, ‘xoẹt’ một tiếng lập tức châm ở trên tay áo của lão, rất nhanh bao vây lấy cả cánh tay của lão.

Hoàng trưởng lão quá sợ hãi, vội vàng quăng Hoàng Phỉ Phỉ trong tay đến trên đất, lqđ mạnh mẽ xé ống tay áo xuống, nhưng ngọn lửa đã hùng liệt bốc cháy lên, cho dù lão xé rách y phục cũng không cách nào ngăn cản ngọn lửa lan tràn.

"Các ngươi mau tới giúp ta!"

Lão vội vàng quát với một gã đệ tử Dược Tông bên người, sắc mặt đều bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo lên.

Tên đệ tử Dược Tông kia chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đi qua hung hăng dập lửa trên cánh tay của Hoàng trưởng lão, nhưng mà bất luận hắn dập thế nào cũng chưa thể dập tắt ngọn lửa.

Chương 925: Hoàng Phỉ Phỉ hận (bốn)

Edit: kaylee

"Các ngươi đừng vất vả, ngọn lửa của bản đại nhân là nhân loại nhỏ bé các ngươi có thể diệt à? Nếu thực cho các ngươi diệt, vậy bản đại nhân cũng đừng lăn lộn ở giới Linh Thú, rất dọa người."

Chu Tước liếc mắt xem thường, có chút khinh thường đối với hành vi của Hoàng trưởng lão, sau đó nàng tìm cái ghế ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn ngọn lửa đang dần dần biến hình cánh tay của Hoàng trưởng lão.

"Nếu ngươi còn muốn cái cánh tay kia, thì đi qua dập đầu xin lỗi chủ nhân và đệ đệ của chủ nhân, lqđ hơn nữa viết xuống tất cả tội trạng hôm nay như thế nào vu hãm chủ nhân của ta, ta muốn dán tại cửa Dược Tông, làm cho mọi người lui tới xem một chút Hoàng trưởng lão Dược Tông là thế nào nói xấu khách nhân tiến đến Dược Tông."

"Tông chủ!"

Hoàng trưởng lão nhìn cũng không liếc mắt nhìn Tiểu Chu Tước một cái, quay đầu nhìn về phía Cao Lâm, nói: "Ngươi nguyện ý dễ dàng tha thứ những người này bắt nạt người Dược Tông như thế sao? Ngươi sẽ không sợ hành vi của ngươi làm cho đệ tử Dược Tông thất vọng đau khổ?"

Cao Lâm nhíu mày, có chút phiền chán nhìn Hoàng trưởng lão: "Chính ngươi phạm sai lầm, tự ngươi giải quyết! Nói thật, thực lực của hồng y tiểu cô nương kia rất mạnh, ít nhất ở phía trên ta, ta không nghĩ vì một mình ngươi mất đi toàn bộ Dược Tông."

Cái gì?

Vừa nghe lời này, không chỉ có Hoàng trưởng lão chấn kinh rồi, ngay cả những người vây xem khác đều ngây ngẩn cả người.

Tông chủ là đệ nhất cường giả Dược Tông, ngay cả Tông chủ cũng không phải là đối thủ của nàng? Thì rốt cục tiểu la lị là tồn tại khủng bố cỡ nào?

Hoàng trưởng lão biết nếu hôm nay mình không nghe theo lời Tiểu Chu Tước nói, thì cánh tay này thật sẽ hóa thành tro tàn ở trong ngọn lửa! Cho nên, cuối cùng lão vẫn là quay đầu, từng bước một cực kì thong thả đi tới phía Cố Nhược Vân và Hạ Lâm Ngọc.

"Nhanh xin lỗi, rồi viết xuống tội trạng," Tiểu Chu Tước bắt chéo kiều chân, cười tủm tỉm nói: "Nếu lại chậm một chút, ta không thể cam đoan tay ngươi có thể lưu lại hay không! Đương nhiên, nếu lúc trước chủ nhân phế đi nữ nhi của ngươi, ngươi không nghĩ ra mặt vì nữ nhi của ngươi mà nói, nói không chừng ta còn có thể bỏ qua cho ngươi! Nhưng ngươi cố tình muốn giết chủ nhân ta, tay nào ngươi muốn giết chủ nhân ta, ta sẽ 7 phế đi tay đó của ngươi!"

Hoàng trưởng lão nắm chặt nắm tay, trong lòng là tức giận và thù hận chưa từng có qua, đột nhiên lão hít một hơi thật sâu, ở dưới ánh mắt của mọi người, ‘phịch’ một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân.

"Cố cô nương, lần này là Phỉ nhi không đúng, cũng là ta quản giáo không nghiêm, xin Cố cô nương tha thứ chúng ta!"

Đây là lần đầu tiên lão thừa nhận mình quản giáo không nghiêm, cũng là ở dưới tình huống bị bức bách! Có thể tưởng tượng được lúc này trong nội tâm Hoàng trưởng lão đang nghĩ như thế nào.

"Người kia," Tiểu Chu Tước quay đầu nhìn về phía Cao Lâm, nhíu mày nói: "Ngươi đi lấy giấy bút lại đây, llêqquýđôn để cho lão gia hỏa này viết ra chuyện như thế nào vu hãm chủ nhân ta tuyên cáo thiên hạ! Phụ nữ (cha và con gái) bọn họ dám đánh chủ ý lên người chủ nhân ta, ta đây tất nhiên muốn bọn họ thân bại danh liệt!"

Một câu nói này vang lên, thân mình Hoàng Phỉ Phỉ nằm trên mặt đất run lên, rũ mắt xuống, che đậy oán độc và hận thấu xương trong mắt.

Thân bại danh liệt!

Nàng ta vốn muốn làm cho Cố Nhược Vân trở nên như thế, đến cuối cùng lại biến thành nàng ta!

Nếu nam nhân kia biết được nàng ta làm việc này, vậy hắn còn có thể nhận nàng ta sao?

Nghĩ đến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành như yêu nghiệt kia của Tá Thượng Thần, Hoàng Phỉ Phỉ cảm thấy đau xót, nắm chặt chặt phấn quyền, con ngươi như chủy thủ nhiễm độc, làm cho người ta run sợ.

"Cố Nhược Vân, đều là tại ngươi! Là ngươi phá hủy thanh danh và hạnh phúc của ta! Hoàng Phỉ Phỉ ta thề, nếu không giết ngươi, thề không làm người!"

Chương 926: Đệ Nhất thành, Phong Cốc (một)

Edit: kaylee

Trong khoảng thời gian này, phụ nữ Hoàng trưởng lão Dược Tông có thể nói là thanh danh lan xa, chẳng những cường giả tiến đến Dược Tông này đã biết đại danh của bọn họ, mà ngay cả toàn bộ Đông Nhạc đại lục đều không người không biết không người không hiểu, cho dù là tiểu hài tử vừa mới bắt đầu bi bô tập nói đều biết đến "sự tích anh dũng" của Hoàng trưởng lão này.

Nghe nói, nữ nhi Hoàng Phỉ Phỉ của Hoàng trưởng lão này kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ bởi vì lời nói của một nữ tử tiến đến Dược Tông làm khách đắc tội nàng ta, nàng ta đã thiết kế hãm hại nàng ăn cắp đan phương của Dược Tông! Ai nghĩ nữ tử kia có chứng cớ chứng minh trong sạch, mà sao có thể nghĩ đến, Hoàng trưởng lão không rõ lí lẽ thiên vị giúp nữ nhi nhà mình, không tiếc muốn ra tay đánh chết nữ tử bị oan uổng kia.

Cho dù Hoàng Phỉ Phỉ đã từng tạo thành chấn động thật lớn ở đại lục, nhưng mà trận chấn động kia cũng không có sinh ra ảnh hưởng ở trong dân chúng, chỉ có thế lực cường đại mới biết được những gì nàng ta làm.

Nhưng lúc này đây, nàng ta đã hoàn toàn thân bại danh liệt! Cho dù là tiểu nhi ba tuổi đều cảm thấy khinh thường đối với hành vi của nàng ta!

Nhưng mà rất nhanh lại truyền ra một chuyện cực kỳ chấn động, nghe một số đệ tử Dược Tông nói, lee~lqđ nữ tử bị Hoàng Phỉ Phỉ oan uổng kia vậy mà là đệ tử của Y thánh! Mà lấy tính tình nóng nảy của lão gia hỏa Y thánh, lại như thế nào để cho đồ nhi nhà mình bị người bắt nạt như vậy?

Cho nên, rất nhiều người đều đang chờ xem kịch vui, bọn họ cũng thật muốn biết, giữa Y thánh và Tông chủ Dược Tông, rốt cục ai mạnh hơn!

... ........

"Nha đầu thối, lão tử chỉ để ngươi đến Dược Tông trước một bước, ngươi ****** lại gặp phải nhiều chuyện như vậy!"

Lúc này, Cố Nhược Vân đang ở trong phòng nhắm mắt dưỡng tức, thì nghe được ngoài cửa truyền đến một hồi âm thanh rít gào, nàng mở đôi mắt, khẽ nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Sư phụ, lão nhân gia người đến thật nhanh."

Xoát!

Một bóng dáng màu trắng vọt vào từ ngoài cửa, nhanh chóng vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân, ông hiển nhiên là một đường bôn ba chạy đến, cho nên sắc mặt cực kì mỏi mệt, càng là có vẻ phong trần mệt mỏi, một đầu tóc tái nhợt lộn xộn như là thật lâu không có chải vuốt qua.

"Nha đầu, ta nghe nói ngươi chẳng những phế đi nữ nhi của Hoàng trưởng lão Hoàng Phỉ Phỉ, còn thiếu chút làm cho Hoàng trưởng lão sắp hỏng một cái cánh tay, hơn nữa còn buộc hắn viết xuống tội trạng thư." Y thánh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, giọng nói còn có chút thở hổn hển chưa vững: "Ngươi thật đúng là có năng lực, đều sắp nháo Dược Tông đên long trời lở đất."

Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân nhún vai, vẻ mặt không cho là đúng nói: "Bọn họ trêu chọc ta trước, ta chỉ là tự vệ đứng đắn."

"Ngươi.... ..." Khuôn mặt già nua của Bạch Trung Thiên càng thêm tức giận, hung tợn nói: "Ngươi không thể chờ vi sư sao? Nếu không phải mấy ngày trước ngươi thu Chu Tước, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được lão bất tử Hoàng trưởng lão kia? Vạn nhất đến lúc đó ngươi không thể thương lão, lại bị lão thương lại thì nên làm cái gì bây giờ? Lão bất tử kia vẫn luôn là tiểu nhân trừng mắt tất báo! Ngươi ****** chờ ta đến sẽ chết?"

Bạch Trung Thiên thiếu chút bị tức điên rồi!

Ông chẳng thể nghĩ tới, để cho Cố Nhược Vân đến Dược Tông trước sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Tốt xấu gì Hoàng trưởng lão kia cũng là cường giả cảnh giới Võ Đế, tuy rằng trong tay Cố Nhược Vân có mấy con Linh Thú bảo vệ, lqd nhưng vạn nhất nàng không kịp gọi Linh Thú ra rồi gặp phải độc thủ thì sao? Huống chi, sau lưng Hoàng trưởng lão, là Phong Cốc Đệ Nhất thành!

Còn may hiện giờ cường giả Phong Cốc không ở trong Dược Tông này, nếu không mà nói, chờ mình đuổi đến nơi đây nói không chừng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của nàng!

Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, Bạch Trung Thiên chính là sợ, lúc đó sau khi nghe được ngôn luận này, ông vội vàng buông xuống chuyện trong tay lập tức chạy đến! Nêý không nếu nha đầu kia ra cái sai lầm gì, phỏng chừng cả đời ông đều sẽ không tha thứ cho mình.

Chương 927: Phong Cốc Đệ Nhất thành (hai)

Edit: kaylee

"Ta cũng không có biện pháp," Vẻ mặt Cố Nhược Vân bất đắc dĩ: "Bọn họ lại nhiều lần khiêu khích, ta vốn cũng không để ý đến, nhưng đến cuối cùng bọn họ muốn mạng của ta, cho nên ta mới ra tay! Hơn nữa hiện tại không phải là ta không có việc gì sao? Cho dù không có Trì mà nói, có Tử Tà ở, ta cũng sẽ không có nguy hiểm."

Vì trong lòng Bạch Trung Thiên lo lắng, Cố Nhược Vân chưa nói cho ông biết, cho dù là mình và Hoàng trưởng lão chiến đấu, cũng không tất sẽ bại bởi lão.

Nhất thời, giọng nói của Bạch Trung Thiên bị kiềm hãm.

Thế nào ông lại quên, trong tay nha đầu kia có được Thượng Cổ Thần Tháp, hơn nữa còn là chủ nhân của Tử Tà! Có thượng cổ Phượng Hoàng Tử Tà tồn tại, loại tiểu nhân vật như Hoàng trưởng lão này quả thật không gây thương tổn được nàng.

Chỉ là.... .....

"Nha đầu, ngươi đã ra tay đối với Hoàng trưởng lão, trong lòng lão khẳng định hận ngươi thấu xương! Lúc đó vì sao ngươi không trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc)? Dù sao ngươi đều đã đắc tội Đệ Nhất thành, cũng không để ý nhiều thêm một tội."

Bạch Trung Thiên liếc mắt, liếc về phía Cố Nhược Vân, hỏi.

"Lưu trữ lão còn có chỗ hữu dụng," Cố Nhược Vân cúi đầu nở nụ cười: "Thực lực của Hoàng Phỉ Phỉ bị ta phế đi, l^q'đ trên cơ bản đã không có năng lực gì, về phần Hoàng trưởng lão kia, tạm thời lưu lại lão, tự nhiên có dụng ý của ta."

"Hừ!" Bạch Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt già nua lại dần dần hiện ra một tầng lửa giận: "Ta mặc kệ ngươi có chỗ lợi gì, lão bất tử Hoàng trưởng lão kia, cũng dám thừa dịp lão tử không ở ra tay với đồ nhi bảo bối của lão tử! Lão tử không phế đi y lão tử sẽ cùng họ với y!"

Lúc này đây, ông cũng không có chờ Cố Nhược Vân nói chuyện, ‘xoát’ một tiếng đã biến mất ở trong phòng ngủ, ngay sau đó, trên không trong Dược Tông, một tiếng hô tức giận cắt qua bầu trời, chấn động vang vọng ở bên trong toàn bộ tông môn.

"Hoàng Xuyên, ngươi lăn ra đây nhận lấy cái chết cho lão tử!"

Lúc này, bên trong viện trưởng lão, nghe thấy tiếng hô như thế Hoàng trưởng lão run lên mạnh mẽ, bút trong tay rơi xuống, khuôn mặt già nua kia trở nên trắng bệch vô sắc.

Lúc trước khi Bạch Trung Thiên rống to với Cố Nhược Vân, người toàn bộ Dược Tông cũng đều nghe được rành mạch, cho nên Hoàng trưởng lão còn tưởng rằng Bạch Trung Thiên sẽ bất mãn với hành vi của Cố Nhược Vân, tất nhiên sẽ hung hăng trách phạt nàng.

Ai biết, không bao lâu lão gia hỏa kia đã vọt tới chỗ lão.

Bạch Trung Thiên quả thật rất tức giận đối với hành vi của Cố Nhược Vân, nhưng ông chưa từng cảm thấy đồ nhi nhà mình làm sai cái gì! Với ông mà nói, Cố Nhược Vân căn bản là không có khả năng sai, cho dù là sai, kia khẳng định cũng là đúng, ai dám không phục?

Mà sở dĩ ông tức giận, là tức Cố Nhược Vân không có chờ ông tiến đến đã ra tay, nếu trong tay Cố Nhược Vân không có Linh Thú cường đại mà nói, thì lần này khẳng định phải bị thương không nhẹ, nói không chừng mệnh đều sẽ đánh mất.

Đương nhiên, Bạch Trung Thiên cũng không biết, Cố Nhược Vân đã dám ra tay, vậy chứng minh nàng có mười phần nắm chắc!

Trong đại viện tông môn, lão giả mặc áo bào trắng hỗn độn, đôi mắt tức giận hung hăng nhìn chằm chằm cửa viện phía trước, phía trên khuôn mặt già nua kia tràn đầy tức giận, lại rống giận ra tiếng: "Hoàng Xuyên, ngươi mẹ nó còn không lăn ra đây cho lão tử, lão tử sẽ làm cho địa bàn của ngươi bị san thành bình địa!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng dáng lảo đảo bước nhanh chạy ra từ trong cửa, sau khi trông thấy bóng dáng kia, lqđ sắc mặt Bạch Trung Thiên càng thêm khó coi, lửa giận trên người bắt đầu khởi động ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt cho Hoàng Xuyên ngươi, ngươi ****** quả thực chán sống, ngay cả đồ đệ của lão tử cũng dám thương hại, hôm nay nếu lão tử không phế đi lão tiểu tử ngươi này, lão tử sẽ cùng họ với ngươi!"

Chương 928: Phong Cốc Đệ Nhất thành (ba)

Edit: kaylee

Đồ nhi nói người này còn chỗ hữu dụng, vậy tạm thời lưu lão một mạng, nhưng mà này không có nghĩa là ông nguyện ý cứ như vậy quên đi!

Sắc mặt Hoàng trưởng lão thay đổi, đôi mắt âm trầm nói: "Nữ nhi của ta đã bị đồ đệ của ngươi phế đi, lqđ một cánh tay của ta cũng thiếu chút không còn, ta còn đã dập đầu nhận sai, hơn nữa viết tội trạng thư, ngươi còn muốn như thế nào?"

Bạch Trung Thiên ‘hừ’ một tiếng, vẻ mặt cao ngạo nhìn về phía Hoàng trưởng lão: "Tai ngươi điếc có phải hay không? Lời lão tử nói không nghe rõ sao? Lão tử là tới phế đi lão tiểu tử ngươi!"

"Ngươi…….."

Hoàng trưởng lão thiếu chút phun ra một búng máu, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Trung Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai sư đồ các ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"Ha ha ha!"

Bạch Trung Thiên cười lớn hai tiếng: " Chuyện lúc trước đều là đồ nhi ta làm, có quan hệ gì với lão tử? Cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước? Lão tử là lần đầu tiên tới tìm ngươi tính sổ, làm sao có thể nói được một tấc lại muốn tiến một thước?"

Thấy vẻ mặt lão gia hỏa này vô sỉ như thế, Hoàng trưởng lão vài lần muốn tức giận, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Lão chỉ là một Võ Đế sơ cấp, mà Bạch Trung Thiên đã đến Võ Đế trung cấp, cho dù hai người bọn họ chỉ kém một cấp, lại giống như có khoảng cách cách sông cách biển, nếu thật sự chiến đấu, thì lão sẽ không phải là đối thủ của lão gia hỏa trước mắt này.

Cho nên, Hoàng trưởng lão hít một hơi thật sâu, kiềm chế lửa giận trong lòng, hòa dịu hạ giọng nói: "Y thánh, việc này quả thật là Phỉ nhi không đúng, ta đã dạy dỗ nàng rồi, nàng cũng biết sai lầm rồi, huống chi hiện giờ một thân thực lực của nàng đã mất hết, đã là một phế vật, như thế ngươi còn không đồng ý buông tha cho phụ nữ chúng ta?"

"Hừ!"

Bạch Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường đảo qua trên mặt Hoàng trưởng lão: "Nếu ngươi có thể thu liễm thù hận trong mắt, nói không chừng lão tử sẽ tin tưởng lời nói của ngươi, l^q'đ đáng tiếc ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi! Ta biết ngươi khẳng định hận không thể giết ta và Vân Nhi, ta cũng có thể hiểu loại ý nghĩ này của ngươi, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là, ngươi phải có thực lực!"

"Bạch Trung Thiên!"

Thấy suy nghĩ trong lòng mình bị lão gia tử này nói toạc ra, Hoàng trưởng lão cũng không che giấu lửa giận trong lòng nữa, lửa giận tận trời nói: "Hành vi của hai sư đồ các ngươi tàn nhẫn như thế, không sợ ngày sau sẽ gặp báo ứng sao?"

"Báo ứng?" Bạch Trung Thiên ‘phì’ cười một tiếng, giọng điệu trào phúng nói: "Nếu phế đi ngươi sẽ có báo ứng mà nói, vậy chứng minh ông trời bị mù! Loại ông trời mắt bị mù này, vì sao ta còn phải thuận theo hắn?"

Hoàng trưởng lão nắm chặt nắm tay, ở trong lòng sớm đã nguyền rủa lão gia hỏa Bạch Trung Thiên này ngàn vạn lần, ngay tại lúc lão nghĩ thế nào đào thoát, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên truyền đến, thanh thúy giống như tiếng chim hoàng oanh, dễ nghe động lòng người.

"Dược Tông này thật đúng là náo nhiệt, không biết ta có tới chậm hay không?"

Theo bóng dáng này rơi xuống, trong hư không cũng dần dần hiện ra mấy bóng dáng.

Đi tuốt đàng trước kia là một lục y nữ tử, nhanh nhẹn mà tao nhã, trong tay cầm một cây tiêu màu xanh biếc, từ trên bầu trời thong thả hàng xuống dưới. Mà phía sau lục y nữ tử này đi theo một đám thị nữ xinh đẹp, vì vậy bóng dáng già nua ở trong vòng những thị nữ xinh đẹp kia có vẻ làm người ta ghé mắt.

"Phong trưởng lão!"

Hoàng Xuyên liếc mắt lập tức thấy lão giả áo xám trong đám người kia, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng lớn tiếng nói: "Phong trưởng lão, mau cứu ta!"

Chương 929: Phong Cốc Đệ Nhất thành (bốn)

Edit: kaylee

Phong trưởng lão?

Bạch Trung Thiên cau chặt mày, quay đầu nhìn về phía đám khách không mời mà đến phía sau kia, sau đó sắc mặt của ông hơi run sợ một chút.

Nếu ông không có cảm giác sai mà nói, trong cơ thể những người đó đều có được lực lượng cực kì cường đại, lqd cho dù là một thị nữ đều rất cường đại! Mà ở trong toàn bộ đại lục, có thể xuất ra nhiều cường giả như vậy, cũng chỉ có địa phương kia.

Nghĩ vậy, Bạch Trung Thiên hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngưng trọng nói: "Các vị, nếu ta không có đoán sai, các ngươi hẳn là cường giả đến từ Phong Cốc Đệ Nhất thành?"

Sau khi lão giả được Hoàng Xuyên xưng là Phong trưởng lão kia nghe thấy lời này, chỉ nhìn thoáng qua Bạch Trung Thiên, nhưng mà sau khi cảm nhận được thực lực của Bạch Trung Thiên, đáy mắt hiện lên vẻ khinh miệt.

Đương nhiên, một chút khinh miệt kia lão cũng không có biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt già nua vẫn vô cùng nghiêm túc, giống như một pho tượng chiến thần đứng ở phía sau lục y nữ tử kia.

"Không sai," Lục y nữ tử cười thanh thiển, tư thái tao nhã, tuyệt không có ý cao ngạo: "Ta chính là đến từ Phong Cốc, nghe nói Dược Tông này có người tìm được một tấm đan phương, cho nên cũng đến tham gia náo nhiệt, không biết Tông chủ Dược Tông có hoan nghênh hay không?"

Khi nói lời này, ánh mắt của nàng nhìn về phía hư không không xa, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa tràn đầy ý cười, giọng nói của nàng ta thanh thúy động lòng người giống như chim hoàng oanh, cho dù là nghe nàng ta nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.

"Ha ha ha, đại tiểu thư Phong Cốc Phong Tiêu Tiêu vẫn là linh mẫn như thế, nếu các ngươi đều đã không mời tự đến, ta lại như thế nào sẽ cự ở ngoài cửa?"

Một tiếng cười to truyền tới, chợt nhìn thấy Tông chủ Dược Tông Cao Lâm chậm rãi hiện ra bóng dáng ở trên hư không, hàm nghĩa trong lời nói của ông cũng thật rõ ràng, các ngươi chỉ là khách nhân không mời tự đến mà thôi.

"Phong Tiêu Tiêu?"

Bạch Trung Thiên nao nao, cho dù bọn họ không có đi qua Đệ Nhất thành, nhưng cũng có chút hiểu biết với thế lực Đệ Nhất thành này, Phong Tiêu Tiêu này rõ ràng chính là nữ nhi của Cốc chủ Phong Cốc, tuổi còn trẻ đã trở thành thiếu Cốc chủ, thực lực càng là bí hiểm.

Không nghĩ tới lúc này đây người Phong Cốc đến lại là Phong Tiêu Tiêu!

Xem ra lúc này đây, muốn lấy được Bắc Tạp lãnh địa kia không có dễ dàng như vậy!

Tuy rằng đại tiểu thư Phong Cốc Đệ Nhất thành không có hứng thú gì đối với bên ngoài lãnh địa, nhưng mà, khẳng định bọn họ có hưng trí nồng đậm đối với đan phương, hơn nữa nghe lời Phong Tiêu Tiêu nói, mục đích chuyến này của bọn họ chính là đan phương!

"Tông chủ khách khí," Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cười, cũng không có bởi vì lời nói vô lễ kia của Cao Lâm mà tức giận, llêquyýđôn trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn lộ tươi cười ấm áp như trước, ấm áp như gió xuân: "Lần này ta quả thật là không mời tự đến, ai bảo đan phương kia có lực hấp dẫn quá lớn đối với ta, vì một tấm đan phương này, ta cũng chỉ có thể mặt dày đến Dược Tông này làm khách."

Cao Lâm vốn còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy lời Phong Tiêu Tiêu nói, sắc mặt bất giác có chút ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng không cách nào lại mở miệng.

"Hừ!" Bạch Trung Thiên cũng không để ý thế lực Phong Cốc này, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta mặc kệ Phong Cốc các ngươi tới nơi này làm cái gì, lão tiểu tử Hoàng Xuyên này khi nhục đồ nhi của ta, ta đây tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho lão!"

Hoàng Xuyên là thám tử ở bên ngoài của Phong Cốc, chuyện này đối với người Dược Tông mà nói chẳng phải bí mật gì, cho nên, nghe được lời Bạch Trung Thiên nói, lão giả được xưng là Phong trưởng lão kia nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi nhìn về phía Bạch Trung Thiên.

"Hoàng Xuyên là người Phong Cốc chúng ta, ngươi muốn động hắn, thì cũng phải hỏi một chút Phong Cốc ta có đồng ý hay không!"

Chương 930: Phong Cốc Đệ Nhất thành (năm)

Edit: kaylee

Sắc mặt Bạch Trung Thiên càng khó coi, lửa giận trong lòng thiếu chút trào ra, Cao Lâm trông thấy dáng vẻ lúc này của ông, thiếu chút phát hoảng, vội vàng đè lại bờ vai của ông, nhỏ giọng nói ở bên tai của ông.

"Ngươi vẫn là nhịn một chút trước đi, thực lực của cường giả Phong Cốc đều quá cường đại, hơn nữa những người này đều ở cảnh giới phía trên Võ Đế! Cho dù là chúng ta liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của bọn hắn, nếu ngươi thật sự muốn trả thù Hoàng trưởng lão, chờ sau khi bọn hắn rời khỏi lại nói, ngươi phải biết rằng, Đệ Nhất thành có quy định, thông thường cường giả đã ngoài Võ Đế là không thể dễ dàng rời đi cái địa phương kia, những người này xuất hiện ở nơi này khẳng định cũng có lý do của bọn họ, nhưng mà, nếu lần này bọn họ rời đi, lần sau tuyệt sẽ không dễ dàng quay lại như thế."

Lúc đó, cho dù Phong Cốc phái tới cao thủ Võ Đế, hai người bọn họ liên thủ cũng có thể chống cự một trận, huống chi còn có Hồng Liên Lĩnh chủ biến thái kia.

Nhưng mà có một câu Cao Lâm nhưng là nói đúng, bình thường Đệ Nhất thành sẽ không để người đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh dễ dàng ra khỏi thành, lee~lqđ  lần này Phong Tiêu Tiêu cũng là nỗ lực rất lớn mới chiếm được quyền hạn này, nếu lần này sau khi rời khỏi, lần sau có thể ra khỏi thành không biết còn đợi đến khi nào.

Bạch Trung Thiên cũng thật rối rắm, ông tuyệt sẽ không sợ cường giả Đệ Nhất thành, nhưng sợ liên lụy Cố Nhược Vân! Vạn nhất thực bởi vì ông nhất thời xúc động làm liên lụy đồ nhi bảo bối nhà mình, thì ông tất nhiên sẽ hối hận đã sống!

Cho nên, cuối cùng Bạch Trung Thiên nhịn xuống!

Chờ sau khi những người này đi rồi, ông sẽ tìm Hoàng trưởng lão tính sổ!

"Phong đại tiểu thư," Cao Lâm mỉm cười, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ của Phong Tiêu Tiêu kia, nói: "Nếu ta không có đoán sai, lúc này đây Phong tiểu thư rời đi Đệ Nhất thành, không chỉ là vì đan phương, còn có lý do khác."

Nếu chỉ là một cái đan phương mà nói, Phong Tiêu Tiêu không cần tự mình tiến đến, nàng ta chỉ cần phái Y Sư Phong Cốc tới là đủ rồi, bản thân không cần đi một chuyến.

Cho nên, lần này nàng ta tiến đến, còn có nhiệm vụ càng quan trọng hơn.

"Cao Tông chủ, không thể không nói, ngươi quả thật rất thông minh," Phong Tiêu Tiêu cười cười: "Ta rời đi Đệ Nhất thành, trừ bỏ đan phương ra còn có việc khác, chỉ là việc này không có quan hệ với Dược Tông các ngươi, ngươi không cần lo lắng."

Lúc này đây vì đạt được quyền hạn rời đi Đệ Nhất thành, nàng ta không biết đã mất bao nhiêu tâm sức! Mà làm như vậy, chỉ là vì đan phương sao? Kia khẳng định không phải!

Chính như lời Cao Lâm nói, nếu chỉ là vì đan phương, nàng ta thân là đại tiểu thư Phong Cốc, là không cần thiết tự mình tiến đến.

"Vậy Cao Lâm có thể cả gan hỏi một câu hay không, rốt cục Phong tiểu thư xuất hiện ở nơi này là vì chuyện gì? Nếu làm không rõ chân tướng mà nói, sợ rằng rất nhiều người đều sẽ không an tâm." Cho dù Cao Lâm sợ hãi thực lực của Phong Cốc, vẫn là hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Dù sao Phong Tiêu Tiêu tự mình tiến đến, chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ đại lục đều sẽ dâng lên một hồi bất an.

"Lớn mật!"

Sắc mặt Phong trưởng lão mạnh mẽ trầm xuống, con ngươi sắc bén nhìn về phía Cao Lâm: "Việc này không phải ngươi có thể hỏi đến, hỏi nhiều sẽ chịu khổ tai họa bất ngờ!"

"Phong trưởng lão," Phong Tiêu Tiêu phất tay, ngăn lại tiếng quát chói tai của Phong trưởng lão, chợt cặp mắt đẹp kia nhìn về phía Cao Lâm, trong mắt mỉm cười nói: "Chuyện này cũng không phải bí mật không thể nói gì, ta rời đi Đệ Nhất thành, là vì tìm người."

"Tìm người?"

Cao Lâm sửng sốt, nhưng mà nghe được lời giải thích của Phong Tiêu Tiêu, tâm cũng theo thả xuống.

"Không sai, tìm người."

Ánh mắt Phong Tiêu Tiêu sinh ra một trận hoảng hốt, cảm thấy có chút ảm đạm, tươi cười bên môi hàm chứa hương vị chua sót.

Chẳng lẽ nàng ta thật sự không đủ vĩ đại như vậy? Nếu không mà nói, vì sao trong mắt của nam nhân kia lại dung không được nàng ta? Càng hơn là, lqđ cho tới bây giờ cũng không liếc nhìn nàng ta một cái. Nhưng mà, yêu cầu của nàng ta cũng không cao, chỉ muốn hầu ở bên người của hắn mà thôi.

Chẳng sợ... Hắn cũng không yêu nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro