Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 901 - 910

Chương 901: Đại hội Dược Tông (một)

Edit: kaylee

Tá Thượng Thần nhíu mày, con ngươi như hoa đào kia giống như có ý lại như vô tình đảo qua trên người Hoàng Phỉ Phỉ, lqđ chỉ là một cái liếc mắt này, khiến cho Hoàng Phỉ Phỉ cảm nhận được vô tận hàn ý, thân mình nhịn không được rùng mình một cái.

Nhưng mà, lúc nàng ta lại nhìn về phía yêu nghiệt kia, thì thấy yêu nghiệt vẫn tựa vào phía trên kiệu y như trước, tư thái lười nhác mà tuyệt diễm.

"Hoàng Phỉ Phỉ!" Lâm Dương giận tím mặt, hắn chẳng thể nghĩ tới mình chỉ không lưu ý một cái, nữ nhân này đã nói ra lời nói như thế, vạn nhất làm cho Hồng Liên Lĩnh chủ nghe được, toàn bộ Dược Tông đều sẽ bị san thành bình địa trong nháy mắt!

"Hiện tại ở chỗ này không cần ngươi nữa, về tông môn cho ta đi! Nếu vị cô nương này là khách nhân của Dược Tông chúng ta, chúng ta đây nhất định phải có đạo đãi khách!"

Giờ này khắc này, toàn bộ tâm tư của Hoàng Phỉ Phỉ đều rơi ở trên người yêu nghiệt, còn nguyện ý nghe theo phân phó của Lâm Dương ư?

Huống chi, phụ thân của nàng ta là trưởng lão Dược Tông, mình còn không cần nghe theo mệnh lệnh của một quản sự!

"Lâm quản sự, đừng quên thân phận của ngươi!" Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Lâm Dương, bên môi dương lên độ cong khinh miệt: "Hoàng Phỉ Phỉ ta làm việc, còn không đến lượt ngươi tới thuyết giáo! Hơn nữa vừa rồi ngươi đã muốn bảo vệ nữ tử này, có phải nàng và ngươi có quan hệ gì hay không? Chậc chậc, quả nhiên là người không thể nhìn vẻ ngoài, không nghĩ tới mặt ngoài nữ nhân này thoạt nhìn thanh lệ như thế, lại ngầm thông đồng quản sự tông môn! Loại hành vi làm người ta căm hận này, ta quyết không cho phép xảy ra ở Dược Tông chúng ta!"

Xôn xao!

Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang chém tới từ bên cạnh, con ngươi Hoàng Phỉ Phỉ trầm xuống, l.q.đ vội vàng lắc mình né đi, rồi sau đó cặp con ngươi tràn ngập tức giận và hàn ý kia nhìn về phía thanh niên cụt tay bên cạnh.

Tay trái Hạ Lâm Ngọc nắm chặt kiếm, gân xanh trên trán nổi lên, vô cùng vô tận lửa giận tràn ngập ở trong đôi mắt trong suốt kia, trong lòng lại là tràn đầy vô lực.

Nếu không phải tay phải bị chặt đứt, ở dưới tình huống Hoàng Phỉ Phỉ không có phòng bị, mình tuyệt đối sẽ không không cách nào thương đến nàng ta!

"Ngọc nhi."

Cảm nhận được nội tâm bi thương của Hạ Lâm Ngọc, Cố Nhược Vân nắm chặt tay hắn, đột nhiên ánh mắt thanh lãnh kia dừng ở phía trên khuôn mặt nhiễm lên một tầng hàn sương của Hoàng Phỉ Phỉ.

"Ta vốn chỉ muốn ngươi xin lỗi là có thể xong việc, đáng tiếc.... ......"

Phanh!

Không ai nhìn thấy động tác của Cố Nhược Vân, cũng không có bất luận kẻ nào nhìn thấy khi nào thì nàng ra tay, ngay tại trong nháy mắt tiếng nói của nàng vang lên, thân mình Hoàng Phỉ Phỉ bay ra ngoài giống như mũi tên rời cung, hung hăng ngã ở bên trong đám người.

Đám người chung quanh nháy mắt yên tĩnh xuống, trợn mắt há hốc mồm ngóng nhìn bóng hình màu xanh xinh đẹp dưới gió mát kia, trong lúc nhất thời cũng chưa thể phục hồi tinh thần lại.

Hoàng Phỉ Phỉ thân là nữ nhi của Hoàng trưởng lão, thiên phú bản thân không kém, hơn nữa các loại trân bảo bồi dưỡng, thực lực sớm đã tới Võ Tôn trung cấp, nhưng mà nữ tử này lại chỉ dùng một chiêu đã có thể đánh bại nàng ta trong chớp mắt?

Thế thì rốt cục nàng có bao nhiêu biến thái?

Quan trọng nhất là, nữ tử này thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi, tuổi nhỏ hơn Hoàng Phỉ Phỉ mười tuổi, nhưng hôm nay Hoàng Phỉ Phỉ vậy mà cũng chưa thể có phản ứng đã thua ở trong tay nàng.

Sắc mặt Hoàng Phỉ Phỉ rất là khó coi, nữ nhân bị nàng ta coi là phế vật này vậy mà lại có thể đánh bại nàng ta?

Hơn nữa, nàng ta còn không thể thấy rõ nàng ra tay như thế nào!

"Cố Nhược Vân, ha ha, không thể không nói lá gan của ngươi rất lớn, dám ra tay với ta ở Dược Tông!" Hoàng Phỉ Phỉ lau vết máu khóe miệng, l^q'đ bò lên từ trên đất, con ngươi như độc xà oán độc nhìn Cố Nhược Vân: "Tốt, tốt lắm, hiện tại ta đây khiến cho ngươi hiểu rõ kết cục đắc tội Dược Tông ta!"

Chương 902: Đại hội Dược Tông (hai)

Edit: kaylee

Nghe lời nói của Hoàng Phỉ Phỉ, sắc mặt Lâm Dương càng thêm khó coi, hắn hít vào một hơi thật sâu mới ngăn chặn tức giận trong nội tâm, ngay tại lúc hắn vừa định tiếp tục mở miệng nói chuyện, đã thấy Cố Nhược Vân ở một bên biến mất.

Ngay sau đó, bóng dáng màu xanh kia đã xuất hiện ở trước mặt của Hoàng Phỉ Phỉ, nàng mặt không biểu cảm nâng chân của mình lên, hung hăng bổ xuống đầu của Hoàng Phỉ Phỉ.

Hít!

Tình cảnh này, mọi người đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc ngóng nhìn nữ tử bổ chân về phía Hoàng Phỉ Phỉ, đáy mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Nữ nhân này cũng quá độc ác, một cước này đáp xuống, phỏng chừng toàn bộ đầu của Hoàng Phỉ Phỉ đều sẽ bị phế đi!

Hơn nữa, nàng còn dám hành hung ở trước mặt người Dược Tông, chẳng lẽ là thật sự không để Dược Tông vào mắt?

"Ngươi —— "

Hoàng Phỉ Phỉ mới nói được một chữ, cái chân kia đã hung hăng dẫm nát đầu của nàng ta.

Phanh!

Nhất thời, toàn bộ đầu của nàng ta đều bị đạp chôn vào trong đất, hai cái tay đang ra sức giãy dụa, lại vẫn không thể đẩy ra cái chân đang chân dẫm trên đỉnh đầu mình kia! Ngay tại lúc Hoàng Phỉ Phỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, rốt cục chân của Cố Nhược Vân cũng chậm rãi dời đi, nhàn nhạt nói: "Thật có lỗi, ta còn thật muốn biết kết cục đắc tội Dược Tông các ngươi là cái gì."

Nhìn khuôn mặt thanh lãnh kia của Cố Nhược Vân, Tá Thượng Thần giật giật khóe môi, ánh mắt vui sướng khi người gặp họa dừng ở trên người Hoàng Phỉ Phỉ mặt xám mày tro.

Kết cục đắc tội Dược Tông?

Chậc chậc, hắn chỉ biết kết cục đắc tội Cố Nhược Vân là cái gì!

Tá Thượng Thần coi như là người nhìn Cố Nhược Vân từng chút trưởng thành lên, dù sao ở khi nàng còn yếu ớt cũng đã quen biết, những năm gần đây, người nàng đắc tội nhiều đếm không xuể, nhưng mà không có gì ngạc nhiên, những người đó không có một kẻ nào có thể chết già!

"Các ngươi còn chờ cái gì?" Hoàng Phỉ Phỉ chỉ về phía Cố Nhược Vân, trừng mắt nhìn mọi người Dược Tông bên người, tức giận quát: "Còn không bắt nữ tử này cho bổn tiểu thư!"

Lâm Dương ‘phì’ cười một tiếng, vừa rồi hắn cũng không có lại ngăn cản Hoàng Phỉ Phỉ, chính là muốn cho nữ tử này chịu một trận dạy dỗ, không phải phụ thân của mình là trưởng lão Dược Tông à? Chỉ sợ Tông chủ đến đây cũng sẽ không thể làm càn ở trước mặt nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ như thế!

"Đủ," Mắt thấy người Dược Tông sắp sửa nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Phỉ Phỉ, Lâm Dương mới đứng dậy, nhíu mày nói: "Hoàng Phỉ Phỉ, lệnh bài của Tông chủ Dược Tông ở đây, hiện tại ngươi lập tức trở về!"

Khi nói lời này, Lâm Dương đem lệnh bài của Tông chủ ra.

Thấy lệnh bài như gặp Tông chủ, lúc này đệ tử Dược Tông vốn định tiến lên vội vàng dừng bước chân, cũng không dám có động tác gì nữa.

Bọn họ đều nhìn ra, Lâm Dương đang tận lực che chở Cố Nhược Vân, có lẽ nữ nhân này có quan hệ gì đó với Lâm Dương?

Nhưng cũng không phải.

Trước đó, Lâm Dương cũng không biết tên của nàng là gì, nếu không cũng sẽ không thể hỏi nàng vấn đề này.

"Ha ha," Hoàng Phỉ Phỉ nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng: "Lâm Dương, ngươi thân là quản sự của Dược Tông, lqd vậy mà trợ giúp người ngoài, chuyện này ta nhất định sẽ báo chi tiết cho cha ta, lúc đó, quản sự ngươi này cũng không cần làm nữa!"

Lâm Dương có lệnh bài của Tông chủ trong tay, Hoàng Phỉ Phỉ cũng không dám lại xúc động, ánh mắt oán độc của nàng ta giống như chủy thủ có độc, hung hăng thổi qua trên mặt Cố Nhược Vân.

"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi dụ dỗ Lâm Dương quản sự là có thể muốn làm gì thì làm, ở Dược Tông, còn không phải hắn định đoạt, chúng ta đi!"

Nói xong lời này, Hoàng Phỉ Phỉ không bao giờ liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái nào nữa, lqđ nhưng mà lúc nàng ta mang theo đệ tử Dược Tông rời đi, nhưng mà lúc liếc mắt nhìn nam tử yêu nghiệt vẫn lười nhác tựa vào phía trên lưng ghế dựa, trong ánh mắt lóe lên một chút kinh diễm.

Nam tử phong hoa tuyệt đại như hoa đào này, Hoàng Phỉ Phỉ nàng nhất định phải có được!

Chương 903: Đại hội Dược Tông (ba)

Edit: kaylee

Dược Tông.

Trong viện trưởng lão, một lão giả mặc áo bào màu vàng đang ngồi nhắm mắt khoanh chân tu luyện, lại vào lúc này, lão cảm nhận được hơi thở quen thuộc ngoài cửa kia, bất giác mở đôi mắt đục ngầu, nhìn về phía hoàng y nữ tử đẩy cửa mà vào.

Lúc này vẻ mặt Hoàng Phỉ Phỉ tràn đầy ủy khuất và tức giận, giống như phải chịu khi nhục thật lớn, vừa thấy hoàng bào lão giả thì đột nhiên xông đến, lớn tiếng khóc rống lên.

"Phụ thân, người báo thù rửa hận cho nữ nhi, bọn họ quả thực là khinh người quá đáng!"

Trái tim Hoàng bào trưởng lão ‘lộp bộp’ một cái, cau chặt mày, có chút đau lòng nói: "Phỉ nhi, xảy ra chuyện gì ? Là ai làm con bị ủy khuất? Nói cho phụ thân, phụ thân đi báo thù cho con!"

Hoàng Phỉ Phỉ này kiêu căng tùy hứng như thế, cũng không phải không có quan hệ với việc hoàng bào trưởng lão cưng chiều nàng ta, năm đó chỉ bởi vì Hoàng Phỉ Phỉ coi trọng một gã nam tử, kết quả nam tử kia đã có vị hôn thê nên cự tuyệt nàng ta, nàng ta lập tức mang theo người Dược Tông đi diệt cả nhà vị hôn thê của nam tử kia, mạnh mẽ bắt nam nhân kia về Dược Tông.

Vào lúc đó việc này huyên náo rất lớn, rất nhiều người tỏ vẻ tức giận đối với hành vi của Hoàng Phỉ Phỉ, ngay cả Tông chủ Dược Tông cũng đòi trục xuất nàng ta khỏi tông môn, lại không biết Hoàng trưởng lão dùng cái gì uy hiếp Tông chủ Dược Tông, mới làm chuyện này không giải quyết được gì.

"Cha," Hoàng Phỉ Phỉ lau nước mắt trong mắt, trong con ngươi xẹt qua vẻ oán hận: "Trong khoảng thời gian này bởi vì đại hội Dược Tông, lee~lqđ rất nhiều người tiến đến Dược Tông, ta vội vàng tiếp đãi những người này còn không kịp, lại cố tình có một kẻ đến quấy rối, nữ nhân quấy rối kia còn dõng dạc nói muốn làm Dược Tông chúng ta chữa trị cụt tay vì đệ đệ của nàng! Hơn nữa còn uy hiếp ta, nếu Dược Tông chúng ta không chữa trị giúp nàng, nàng sẽ diệt Dược Tông!"

"Cái gì?"

Hoàng trưởng lão giận tím mặt, vỗ mạnh bàn dựng lên, sắc mặt xanh mét nói: "Là người phương nào kiêu ngạo như thế? Chẳng lẽ Dược Tông ta bắt buộc phải chữa trị giúp đệ đệ của nàng hay sao? Nếu không chữa trị thì muốn diệt Dược Tông chúng ta? Ha ha, vậy thì nàng cũng quá coi thường Dược Tông ta! Phỉ nhi, con có biết nữ nhân kia có lai lịch gì hay không?"

"Có lai lịch gì?" Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: "Thực lực của nữ nhân kia không tệ, hơn nữa còn có thể đả thương ta, nhưng mà nàng cũng không phải người Đệ Nhất thành, Đệ Nhất thành có vô số người tài ba, nếu nàng là người bên kia sẽ không cần đến Dược Tông ta cầu y, hơn nữa nàng cũng không thể là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, nghe nói cho tới bây giờ Hồng Liên Lĩnh chủ kia vẫn là một người độc thân, cũng không có gia quyến thân thuộc, cho nên trừ bỏ người hai nơi này ra, bất luận nàng là ai, Dược Tông ta cũng không cần kiêng kị nàng."

Hoàng Phỉ Phỉ nói cũng là sự thật.

Ở trên đại lục, trừ bỏ Đệ Nhất thành và Hồng Liên Lĩnh chủ ra, thì không có ai có thể làm cho Dược Tông sinh ra kiêng kị.

Sắc mặt của Hoàng trưởng lão càng thêm âm trầm, lão thật không ngờ ở trên địa bàn của Dược Tông, còn có người dám đụng nữ nhi bảo bối của lão?

Hung hăng hít một hơi, Hoàng trưởng lão ngăn chặn lửa giận trong lòng, chỉ là trong đôi con ngươi đục ngầu kia tràn đầy vẻ độc ác.

"Vì sao con không làm cho người Dược Tông ra tay bắt nữ nhân kia?"

Vừa nghe lời này, biểu cảm của Hoàng Phỉ Phỉ càng ủy khuất: "Là Lâm Dương!"

"Lâm Dương?"

Hoàng trưởng lão có chút kinh ngạc, tuy rằng bình thường quan hệ của hắn và Lâm Dương không tốt, nhưng việc này lại có quan hệ gì với Lâm Dương?

"Cha, Lâm Dương có quan hệ với nữ nhân kia!" Hoàng Phỉ Phỉ chuyển động con ngươi vài vòng, cắn chặt răng, nói: "Ta nhìn ra được, llêquyýđônn nữ nhân kia đã thông đồng với Lâm Dương, bọn họ sớm đã ám độ trần thương, người không biết lúc đó Lâm Dương đối đãi với ta thế nào! Hắn vì nữ nhân kia không tiếc mở miệng mắng ta, còn lấy lệnh bài của Tông chủ ra, hắn còn nói…….. Còn nói nếu ta dám đụng nữ nhân kia, hắn tuyệt đối sẽ giết ta!"

Chương 904: Đại hội Dược Tông (bốn)

Edit: kaylee

Hai đoạn lời nói theo như lời Hoàng Phỉ Phỉ này, đều là chuyện nàng ta bịa đặt lung tung, nhưng mà này lại như thế nào? Cho dù lúc đó có rất nhiều người xem, lqđ nhưng lúc giằng co tuyệt sẽ không có người giúp đỡ Cố Nhược Vân và Lâm Dương.

Nguyên nhân, chính là bởi vì Hoàng Phỉ Phỉ nàng là nữ nhi của Hoàng trưởng lão, không ai muốn đắc tội nàng ta.

"Ha ha ha!"

Hoàng trưởng lão giận dữ quá hóa cười, trong tiếng cười lớn kia tràn ngập lửa giận.

"Tốt cho một Lâm Dương! Vì một nữ nhân dám đối đãi với nữ nhi của ta như thế! Xem ra vị trí quản sự này của hắn làm đủ! Cho dù trong tay hắn có lệnh bài của Tông chủ lại như thế nào? Ở trong Dược Tông, cho dù là Tông chủ cũng sẽ không vì một nữ nhân mà giết nữ nhi của ta!"

Nói tới đây, Hoàng trưởng lão thu liễm tiếng cười, trong con ngươi âm trầm hiện lên vẻ ngoan độc.

"Nữ nhân kia đã vào Dược Tông hay chưa?"

"Không sai," Hoàng Phỉ Phỉ gật gật đầu, giờ khắc này, trong đầu của nàng ta xuất hiện là khuôn mặt giống như yêu nghiệt của Tá Thượng Thần: "Nàng thông qua quan hệ với Lâm Dương đã tiến vào Dược Tông, hơn nữa nàng tới nơi này không chỉ vì chữa trị cho đệ đệ của mình, khẳng định cũng muốn tham gia đại hội Dược Tông, dù sao lần này trên đại hội Dược Tông không hề thiếu Y Sư có danh vọng, lấy loại tính cách này của nàng không thông đồng một hai người tuyệt đối không có khả năng."

"Hừ!"

Hoàng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Đại hội Dược Tông? Ha ha, đại hội Dược Tông không phải là người nào cũng có thể tham gia, llêqquýyđônn chỉ có Y Sư mới có tư cách! Nếu nàng đã tiến vào Dược Tông, hơn nữa còn dám vô lễ đối với nữ nhi bảo bối của ta, ta đây tất nhiên sẽ làm hai người nàng và Lâm Dương thân bại danh liệt!"

Giờ khắc này, Hoàng trưởng lão không chút thấy sau khi mình nói xong câu đó trên mặt Hoàng Phỉ Phỉ xuất hiện một nụ cười lạnh, trong con ngươi như độc xà kia tràn ngập sự độc ác, nếu làm cho người không biết thấy được, còn tưởng rằng Cố Nhược Vân và nàng ta có thù không đội trời chung nào đó.

"Cố Nhược Vân, ngươi dám can đảm làm cho ta mất mặt ở trước mặt người khác, vậy ngươi nhất định phải vì thế mà trả giá gấp trăm lần!"

Nhất là, nam nhân Hoàng Phỉ Phỉ nàng coi trọng, quyết không thể liếc mắt nhìn nữ nhân khác nhiều một cái.

Nếu không kết cục của nữ nhân kia, sẽ giống như vị hôn thê của nam nhân lúc trước kia.

Cả nhà đều không thể may mắn thoát khỏi!

... ......

Bên trong thư phòng, Cao Lâm trông thấy nữ tử áo xanh theo sau lưng Lâm Dương đi vào, hơi run sợ một chút, chợt buông quyển sách cầm ở trên tay, phía trên khuôn mặt già nua nâng lên một chút tươi cười.

"Ngươi chính là đệ tử của Y thánh Cố Nhược Vân? Ha ha, lúc trước ta còn rất tò mò rốt cục là dạng thiên tài gì có thể lọt vào mắt Y thánh? Hiện giờ xem ra thật đúng là không tệ, tiểu nha đầu, nếu ta không có đoán sai, ngươi hẳn là đã tới Võ Tôn cao cấp?"

Hoàng Phỉ Phỉ không cách nào cảm nhận được linh khí dậy sóng mãnh liệt trong cơ thể Cố Nhược Vân, nhưng ánh mắt Cao Lâm sắc bén cỡ nào, liếc mắt một cái đã nhìn thấu thực lực của nàng.

"Tông chủ," Lâm Dương nhìn Cố Nhược Vân, mỉm cười chuyển mắt nhìn Cao Lâm, nói: "Người có biết hay không, vừa rồi ở ngoài tông môn Cố cô nương chỉ dùng một chiêu đã khiến cho Hoàng Phỉ Phỉ không có lực đánh trả."

"Hả?"

Cao Lâm có chút kinh ngạc, phải biết rằng Hoàng Phỉ Phỉ cũng đã tới Võ Tôn trung cấp, nha đầu kia có thể giết nàng ta trong chớp mắt? Cho dù nàng là Võ Tôn cao cấp, muốn giết một gã trung cấp trong chớp mắt cũng không phải dễ dàng như vậy.

Nghĩ vậy, Cao Lâm không khỏi cười ra tiếng: "Ta thật sự là hâm mộ lão gia hỏa Y thánh kia, sinh thời còn có thể có được một thiên tài như thế, chậc chậc, Võ Tôn cao cấp trẻ tuổi như vậy chỉ sợ ở trên đại lục đều là tồn tại cầm cờ đi trước."

Chương 905: Đại hội Dược Tông (năm)

Edit: kaylee

Không thể không nói, Cao Lâm quả thật ghen tị, vì sao ông không có gặp qua loại mầm tốt này? Thiên tài như thế, lee~lqđ phỏng chừng cũng chỉ có trong Đệ Nhất thành mới có thể tồn tại, ông thật muốn đào góc tường của lão gia hỏa Y thánh kia, đoạt lấy thiên tài này.

Đương nhiên, Y thánh còn không biết ý tưởng trong lòng Cao Lâm, nếu không mà nói tất nhiên sẽ hối hận làm cho Cố Nhược Vân tới tham gia đại hội Dược Tông.

"Tông chủ đại nhân, Hoàng trưởng lão tiến đến cầu kiến."

Đúng lúc này, một âm thanh truyền vào từ ngoài cửa.

Hoàng trưởng lão?

Sau khi nghe được tên này, mấy người ở đây đều nhíu mày, ai cũng biết lúc này lão tiến đến cầu kiến khẳng định là không có chuyện tốt gì.

Từ đầu tới cuối, chỉ có ánh mắt của Cố Nhược Vân vẫn thanh lãnh như cũ, trên khuôn mặt thanh lệ đều là bình tĩnh, không có bởi vì bất luận kẻ nào đến mà nổi lên gợn sóng.

"Cho hắn đi vào."

Giọng điệu Cao Lâm bình tĩnh, nhưng mà mày kia vẫn là nhíu chặt, mắt lạnh ngóng nhìn hoàng bào lão giả đi vào từ ngoài cửa.

"Tông chủ đại nhân, xin người làm chủ vì nữ nhi đáng thương kia của lão phu!"

Vừa tiến vào thư phòng, Hoàng trưởng lão đã than thở khóc lóc, nếu để cho người không biết thấy, thật sự cho rằng lão bị ủy khuất thật lớn.

"Hả?" Cao Lâm nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không biết Hoàng trưởng lão muốn bản Tông chủ làm chủ cái gì?"

Hoàng trưởng lão liếc mắt nhìn đứng Lâm Dương ở một bên: "Nữ nhi của ta một lòng suy nghĩ vì môn phái, ngăn cản một số người mang mục đích tiếp cận Dược Tông, ai có thể nghĩ đến lại bị Lâm quản sự khi nhục! Việc này nếu Lâm quản sự không cho ta một cái công đạo, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ qua!"

Một đoạn này nói là ‘boong boong’ có tiếng, ánh mắt sắc bén giống như một cây đao, giống như có thể trực tiếp bầm thây vạn đoạn người.

Cố Nhược Vân khẽ nhếch khóe môi, hai tay ôm ngực mà đứng, thái độ chuyện kia không liên quan đến mình thật giống như trong miệng Hoàng trưởng lão nói là một người khác không phải là nàng.

Cho dù sau khi Hoàng trưởng lão ở tiến vào thư phòng cũng thấy được nữ tử áo xanh kia, trong lòng rất tò mò vì sao lại có người ở trong thư phòng của Tông chủ, lại cũng không có nghĩ nhiều, rất nhanh đã chuyển dời ánh mắt từ trên thân thể của nàng.

"Hoàng trưởng lão," Cao Lâm nhìn Hoàng trưởng lão, giọng điệu đạm bạc nói: "Hoàng Phỉ Phỉ làm người xử sự thế nào chẳng phải bản Tông chủ không rõ ràng, chính là mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi, việc này ai đúng ai sai chỉ sợ không ai rõ ràng hơn ngươi, ngươi một mực che chở nữ nhi của ngươi như thế, chẳng lẽ không sợ đưa tới tai hoạ?"

Sắc mặt Hoàng trưởng lão thay đổi, lão chẳng thể nghĩ tới lần này Tông chủ lại nói ra loại lời nói này.

Dựa theo tình huống quá khứ, ông không phải là nên giúp đỡ lão mới đúng sao?

"Tông chủ đại nhân, cho dù nữ nhi của ta trêu chọc trước, nhưng những người đó cũng không nên ra tay với nàng! Lâm Dương càng không nên che chở một người ngoài như thế!" Cao Lâm cười lạnh nhìn về phía Lâm Dương: "Hay là nói, l.q.đ Lâm Dương và vị nữ tử kia thực có quan hệ không đứng đắn mới che chở nàng như vậy?"

"Hoàng trưởng lão, ngươi ****** ngậm máu phun người!"

Sắc mặt Lâm Dương lập tức đen xuống, rồi lại có chút dè dặt cẩn trọng nhìn Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy khuôn mặt không có biểu cảm kia của đối phương tâm chợt bất an không yên, sợ dưới sự giận dữ nàng đưa Hồng Liên Lĩnh chủ tới. Như thế toàn bộ Dược Tông cũng xong rồi.

"Trưởng lão Dược Tông, thật đúng là uy phong rất lớn."

Bỗng nhiên, một tiếng cười nhạo khinh miệt bỗng nhiên truyền đến.

Giọng nói này rốt cục khiến cho Hoàng trưởng lão chú ý, cũng chuyển mắt nhìn về phía nữ tử bị lão bỏ qua phía trước, khẽ cau mày.

Chương 906: Đại hội Dược Tông (sáu)

Edit: kaylee

"Ngươi là đệ tử dưới trướng trưởng lão nào? Chẳng lẽ không biết lúc tiền bối nói chuyện, vãn bối không được phép xen mồm à? Phụ mẫu và sư phụ ngươi lại không có dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép à? Xem ra thật đúng là có dạng phụ mẫu gì sẽ sinh ra dạng nữ nhi đó, nhìn loại dáng vẻ không giáo dưỡng này của ngươi cũng biết phụ mẫu của ngươi có đức hạnh gì, thật không biết người như ngươi là thế nào tiến vào Dược Tông ta!"

Lúc này đây, không chỉ Lâm Dương, ngay cả sắc mặt của Cao Lâm cũng trầm xuống.

Ông vẫn luôn hiểu rõ Hoàng trưởng lão này mắt cao hơn đầu, ỷ vào nịnh bợ người địa phương kia, l^q'đ có khi cũng không để Tông chủ hắn đây vào mắt. Nhưng mà thân phận của Cố Nhược Vân không bình thường, nha đầu kia là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, kết quả lão vừa mở miệng đã vũ nhục Hồng Liên Lĩnh chủ?

"Không sai, ngươi nói rất tốt."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, biểu cảm trên mặt kia hoàn toàn đồng ý với lời Hoàng trưởng lão nói.

Sau khi nghe nói như thế, sắc mặt Hoàng trưởng lão mới dễ nhìn rất nhiều, coi như nha đầu kia tương đối thức thời, biết phải thuận theo lão, nếu không lão có thể cho nàng chết như thế nào cũng không biết.

Chỉ là kế tiếp, giọng nói của Cố Nhược Vân chuyển đổi, tiếp tục nói: "Quả thật là như thế, có loại phụ mẫu gì sẽ sinh ra dạng nữ nhi đó, Hoàng Phỉ Phỉ thật đúng là kế thừa tính cách của ngươi, hoành hành ngang ngược, ỷ thế hiếp người, rất không phân rõ phải trái, kiêu ngạo ương ngạnh!"

Nhất thời, sắc mặt của Hoàng trưởng lão từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, đôi con ngươi tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, biểu cảm kia giống như là muốn ăn thịt người, vô cùng hung ác.

Đột nhiên, lão nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia không tới đáy mắt, trong con ngươi bắt đầu khởi động lửa giận.

"Nha đầu, ngươi là người duy nhất trên đại lục này dám nói chuyện với ta như vậy, cho dù Tông chủ chúng ta cũng phải lễ nhượng ta ba phần! Không sai, rất tốt, lá gan của ngươi thật sự rất lớn!" Sau khi nói xong lời này, ánh mắt của lão chuyển về phía Cao Lâm, đáy mắt tràn đầy âm trầm: "Tông chủ, loại nữ nhân không có giáo dưỡng và lễ phép này, sao có thể đi vào trong Dược Tông ta? Hiện tại ta muốn trục xuất nàng khỏi tông môn! Không biết Tông chủ nhưng có ý kiến?"

Giọng điệu của lão mang theo uy hiếp, thật giống như Dược Tông này là lão định đoạt.

Điểm này nhưng là làm cho Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn khuôn mặt cao ngạo của Hoàng trưởng lão, ánh mắt lóe một cái.

Theo lý thuyết, cho dù Hoàng trưởng lão có địa vị cực cao ở Dược Tông, cũng sẽ không thể vượt quá Tông chủ, lqđ vì sao lão lại tự tin như vậy, giống như Tông chủ nhất định sẽ nghe theo lời nói của lão? Tự tin của lão lại là từ đâu mà đến?

Cố Nhược Vân không nghĩ ra chuyện này, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, khóe môi hơi hơi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Cao Lâm.

"Hoàng trưởng lão," Con ngươi của Cao Lâm càng ám trầm, lạnh giọng nói: "Cố nha đầu là đệ tử của Y thánh, cũng là Y Sư tiến tới tham gia đại hội Dược Tông lần này, cho nên ngươi còn không có tư cách làm cho nàng rời đi."

Đệ tử của Y thánh?

Con ngươi Hoàng trưởng lão đột nhiên co rút lại, rốt cục cũng dùng mắt của lão nhìn thẳng vào Cố Nhược Vân một lần.

Lúc trước lão còn cho rằng nữ tử này là đệ tử Dược Tông, không nghĩ tới lại là đồ nhi của lão gia tử Y thánh kia? Ánh mắt của lão gia tử kia luôn cực cao, lấy ánh mắt soi mói của ông ta vậy mà cũng sẽ có người may mắn được ông ta thu làm đồ đệ?

Thật lâu sau, lão mới thu hồi tầm mắt của mình, cười lạnh một tiếng, nói: "Thì tính sao? Người khác sợ Y thánh, lão phu lại không sợ hắn! Tông chủ đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý đuổi nàng đi không?"

Tuy rằng những năm gần đây, bởi vì một số lý do, Cao Lâm luôn nhường nhịn Hoàng trưởng lão, nhưng này lại không có nghĩa là ông nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của lão.

Chương 907: Đại hội Dược Tông (bảy)

Edit: kaylee

Vì vậy sau khi Hoàng trưởng lão nói xong những lời này, sắc mặt của Cao Lâm càng thêm khó coi, giọng nói già nua lộ ra lạnh lùng: "Nha đầu kia không chỉ là đệ tử của Y thánh, mà ta và nàng cũng rất hợp ý, cho nên bản Tông chủ tuyệt sẽ không làm cho nàng rời đi, huống chi, ta mới là Tông chủ Dược Tông này, nào đến lượt một trưởng lão như ngươi khoa tay múa chân?"

"Ha ha ha!"

Hoàng trưởng lão cười to ba tiếng, rồi lão đột ngột thu liễm tiếng cười, con ngươi âm trầm đảo qua trên người mấy người trong thư phòng, lạnh giọng nói: "Tông chủ, hi vọng ngươi không hối hận vì quyết định hôm nay!"

Nói xong lời này, lão hung hăng phất tay áo, cũng không quay đầu lại rời đi.

Nhìn bóng dáng Hoàng trưởng lão biến mất, con ngươi Cố Nhược Vân trầm xuống vài phần, hỏi: "Hoàng trưởng lão chỉ là một trưởng lão mà thôi, lqd vì sao lại nói ra loại lời nói này? Không biết có phải có nguyên nhân gì hay không?"

Nếu nàng không có đoán sai, ngay từ đầu Cao Lâm quả thật bởi vì uy hiếp của Hoàng trưởng lão mà do dự, sau lại từ chối mấy lần mới lựa chọn đứng ở bên phía nàng.

Nếu trong tay Hoàng trưởng lão không có át chủ bài nào, cũng sẽ không thể xuất hiện loại hiệu quả này.

"Cố cô nương, chuyện này để ta giải thích với ngươi đi," Lâm Dương nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Tuy rằng Hoàng trưởng lão này là trưởng lão Dược Tông, nhưng mà có chút quan hệ với người địa phương kia."

"Địa phương kia?" Cố Nhược Vân nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi.

"Không sai," Lâm Dương gật gật đầu: "Địa phương kia chính là Đệ Nhất thành! Hoàng trưởng lão quen biết cường giả trong Đệ Nhất thành, nên lão mới dám tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) như thế."

Đệ Nhất thành!

Bỗng nhiên nghe được ba chữ này, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, thật lâu sau, nàng mới tiếp tục hỏi: "Nếu chiếu theo tình huống như vậy xem ra, vì sao Hoàng trưởng lão không tiến vào Đệ Nhất thành, còn muốn làm một trưởng lão ở Dược Tông?"

"Ha ha," Lâm Dương trào phúng cười hai tiếng, khóe mắt mang theo khinh miệt: "Cường giả Đệ Nhất thành này cao ngạo cỡ nào? Lại như thế nào thực để Hoàng trưởng lão vào mắt? Lão chỉ là một thám tử bọn hắn thả ở bên ngoài mà thôi, nói thật, lấy thực lực của Hoàng trưởng lão này, thực tiến vào Đệ Nhất thành thì cũng chỉ là tồn tại tầng thấp nhất, không có chút địa vị đáng nói! Kia nào uy phong được bằng trưởng lão Dược Tông? Tuy rằng có rất nhiều người tranh đoạt muốn đi vào Đệ Nhất thành, nhưng mà nếu thực lực không đủ, cho dù đi Đệ Nhất thành cũng chỉ có vận mệnh là vật hi sinh!"

Cố Nhược Vân gật gật đầu, chuyện này Hồng Liên Lĩnh chủ cũng đã từng nói qua với nàng.

Đừng nhìn lần trước Lâm gia phái tới rất nhiều cường giả cấp bậc Võ Đế, nhưng số Võ Đế kia cũng không phải cao thủ chân chính của Lâm gia! Mà thế lực Lâm gia ở trong Đệ Nhất thành còn xếp hạng cuối cùng!

Cao thủ chân chính, là không thể rời đi Đệ Nhất thành, nên Lâm gia kia mới chỉ có thể phái Võ Đế tiến đến!

"Nếu ta không có đoán sai mà nói, lần đại hội Dược Tông này Hoàng trưởng lão khẳng định sẽ thông báo cho Đệ Nhất thành biết," Cao Lâm nhìn Cố Nhược Vân, lqđ chậm rãi nói: "Nha đầu, Hoàng trưởng lão kia là nhân vật trừng mắt tất báo, đến lúc đó ngươi nhất định phải chú ý an toàn."

"Ta hiểu rõ."

Cố Nhược Vân mỉm cười, nhưng mà nàng lại biết hôm nay mình thiếu một cái nhân tình rất lớn.

Dù sao ở dưới uy hiếp của Đệ Nhất thành, Tông chủ còn đứng ở phía nàng, đây là có rất ít người có thể làm được.

"Đại hội Dược Tông còn có ba ngày nữa là bắt đầu, Lâm Dương, mấy ngày nay ngươi chiếu cố Cố nha đầu cho tốt."

Cao Lâm chuyển mắt nhìn Lâm Dương, phân phó nói.

Với ông mà nói, so với Đệ Nhất thành, hiển nhiên Hồng Liên Lĩnh chủ càng thêm khủng bố.

Ít nhất Đệ Nhất thành còn có quy củ hạn chế, bọn họ không cách nào xằng bậy, nhưng người điên Hồng Liên Lĩnh chủ kia lại không quản nhiều như vậy! Vạn nhất nữ nhi của hắn bị bắt nạt, hắn tuyệt đối sẽ lập tức từ Hồng Liên Lĩnh đánh tới Dược Tông!

Đến lúc đó, mình muốn khóc cũng không kịp.

Chương 908: Đại hội Dược Tông (tám)

Edit: kaylee

"Cha, thế nào?"

Bên trong trưởng lão, Hoàng Phỉ Phỉ liếc mắt một cái đã trông thấy Hoàng trưởng lão đi tới từ ngoài cửa, vội vàng nghênh đón: "Tông chủ có trừng phạt tên khốn Lâm Dương kia hay không?"

Nhìn biểu cảm chờ mong trên mặt nữ nhi, Hoàng trưởng lão đè ép lửa giận trong lòng xuống, vẻ mặt sủng nịch nói: "Phỉ Phỉ, con yên tâm, tuy rằng lão gia hỏa Tông chủ kia không có làm chủ giúp con, nhưng mà phụ thân tuyệt sẽ không để con chịu ủy khuất! Thân phận nữ nhi của ta tôn quý như vậy, đâu phải người khác có thể tùy ý khi nhục? Nếu Tông chủ thật sự thiên vị Lâm Dương, ta đây không để ý cho con trở thành nữ nhi của Tông chủ, thiên kim đại tiểu thư của Dược Tông."

Làm cho nàng trở thành nữ nhi của Tông chủ?

Lời này là có ý tứ gì?

Trong lúc nhất thời đầu óc của Hoàng Phỉ Phỉ không có nghĩ thông, chờ nàng ta suy nghĩ cẩn thận hàm nghĩa trong lời nói của Hoàng trưởng lão, vội vàng bưng kín miệng, trên mặt của nàng ta cũng không có kinh ngạc và sợ hãi, có chỉ là kích động và hưng phấn.

Ý tứ của phụ thân là nói, hắn muốn trở thành Tông chủ Dược Tông?

Cứ như vậy, Dược Tông sẽ hoàn toàn do phụ nữ (cha và con gái) bọn hắn định đoạt! Toàn bộ đại lục, lại có ai dám không nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Phỉ Phỉ nàng?

"Phỉ nhi," Hoàng trưởng lão vô cùng thân thiết xoa đầu của Hoàng Phỉ Phỉ, trong con ngươi ngoan độc xuất hiện vẻ kiên định: "Con yên tâm, ta sẽ làm cho con trở thành nữ nhân trân quý nhất đại lục! Không có bất luận kẻ nào có thể so được với con, l.q.đ lúc đó, chỉ cần con nhìn trúng nam nhân nào, đều sẽ thần phục dưới váy của con, ai cũng không thể cự tuyệt nữ nhi của ta! Nhưng mà, Phỉ nhi, những nam nhân này con chơi đùa là đủ rồi, lấy thân phận của bọn họ căn bản không xứng với con! Nữ nhi của ta vĩ đại như thế, chỉ có nam nhân ưu tú nhất đại lục mới có thể trở thành trượng phu của con."

Nam nhân vĩ đại?

Giờ khắc này, trong đầu Hoàng Phỉ Phỉ xuất hiện khuôn mặt như yêu nghiệt kia của Tá Thượng Thần, khuôn mặt không khỏi nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

Theo nàng ta, trên đại lục này có thể xứng đôi với nàng ta, không chỉ phải có dung mạo tuyệt thế, còn phải có thực lực đủ cường đại! Dung mạo của nam tử yêu nghiệt kia hiển nhiên phù hợp với yêu cầu của nàng ta, lại không biết thực lực như thế nào.

Nghĩ nghĩ, Hoàng Phỉ Phỉ vẫn là do dự mở miệng: "Cha, hôm nay ta nhìn trúng một người nam nhân."

"Hả?" Hoàng trưởng lão có chút kinh ngạc, vẫn là ôn hòa nói: "Không biết là nam nhân nào vinh hạnh như thế, lại được Phỉ nhi coi trọng, lần trước sau khi con bắt nam nhân kia, có vẻ con không có coi trọng qua ai."

"Cha, nam nhân kia lớn lên rất đẹp mắt, ta chưa từng gặp qua nam nhân dễ nhìn như vậy, so với nam sủng trước kia của ta còn đẹp mắt hơn," Nghĩ tới nam tử yêu nghiệt lười nhác tùy ý kia, llêqquyýđônn Hoàng Phỉ Phỉ lập tức bày ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Nhưng mà, ta không biết thân phận của nam tử kia, cũng không biết thực lực của hắn, cho nên muốn phụ thân giúp con đi thăm dò một chút, nếu có thể, con muốn gả cho hắn."

Hoàng Phỉ Phỉ đã chơi đùa rất nhiều nam nhân, vẫn là lần đầu tiên mở miệng nói muốn lập gia đình, này không thể không làm cho Hoàng trưởng lão vạn phần coi trọng, mặt mày cũng dần dần lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Con nói bề ngoài của nam tử kia với ta, hiện tại ta lập tức phái người đi tìm hiểu."

Không thể không nói, dung mạo của Tá Thượng Thần chỉ cần hơi miêu tả một chút, là có thể tìm được hắn. Nhưng hiện giờ Tá Thượng Thần còn không biết mình đã bị một nữ nhân theo dõi, nhất là nữ nhân ghê tởm háo sắc như vậy.

Nếu hắn biết, phỏng chừng vài ngày đều ăn không ngon.

Lúc này, trong phòng khách Dược Tông, nam nhân dựa vào phía trên lưng ghế dựa, tay trái chống đầu, một bộ xiêm y màu hồng đào nở mở rộng ra, lộ ra cảnh xuân mê người kia, lúc này tư thái của hắn lười nhác thích ý, đôi mắt hoa đào không biết nghĩ đến cái gì, ẩn chứa tràn đầy ý cười.

"Thiếu chủ, chuyện người làm chúng ta tra đã điều tra rõ ràng."

Bỗng nhiên, một giọng nói thanh thúy truyền đến từ trước mặt, nam nhân khẽ nhíu mày, tầm mắt dừng ở trên người thị nữ tuyệt sắc trước mặt.

Chương 909: Tự rước lấy nhục (một)

Edit: kaylee

"Nói."

Giọng nói của nam nhân lười nhác mà tản mạn, giống như là vừa tỉnh ngủ, nhưng mà một chữ này rơi xuống trong lòng thị nữ tuyệt sắc, lee~lqđ lập tức làm cho trái tim nàng đều run run vài cái, vội vàng củng quyền nói: "Bẩm báo thiếu chủ, chúng ta đã điều tra rõ ràng, nữ nhi của Hoàng trưởng lão này dám làm càn như thế, là ỷ vào có người Đệ Nhất thành làm chỗ dựa, hơn nữa, vừa rồi nàng ta còn nói xấu Cố cô nương ở trong Dược Tông, nói Cố cô nương dùng thân thể dụ dỗ Lâm Dương, Lâm Dương mới có thể thiên vị giúp đỡ nàng."

Khi nói lời này, thị nữ tuyệt sắc rõ ràng cảm giác được ý lạnh truyền ra từ trên thân nam nhân, không khỏi hung hăng rùng mình một cái, mắt đẹp dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia.

"Đệ Nhất thành?" Nam tử yêu nghiệt cúi đầu nở nụ cười, trong tiếng cười kia lại lộ ra lạnh lẽo vô tận: "Nếu bình thường nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh cũng thôi đi, nhưng nàng ta lại chọc người không nên dây vào, cho nên cuối cùng cũng trốn không được vận mệnh giống Tiên Địa!"

Nghe nói như thế, thị nữ tuyệt sắc cũng không nhịn được dậy lên vẻ đồng tình với phụ nữ Hoàng gia, chọc ai không tốt, cố tình trêu chọc Cố Nhược Vân? Hiện giờ thiếu chủ nổi giận, cho dù có thế lực kia làm chỗ dựa cho nàng ta, thiếu chủ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!

"Thiếu chủ, vậy ngài muốn ra mặt vì Cố cô nương sao?"

"Không," Nam tử yêu nghiệt lắc lắc đầu, trong đôi mắt hoa đào đột nhiên xuất hiện từng trận ý cười: "Ngươi quá coi thường Tiểu Vân Nhi, việc này không cần ta ra mặt vì nàng, bằng chính năng lực của nàng cũng có thể xử lý tốt, l^q'đ ta cho ngươi đi tìm hiểu chuyện này, chỉ là muốn biết Hoàng Phỉ Phỉ là ỷ vào tư bản gì mà phô trương như thế, nhưng mà thật đáng tiếc, cũng chỉ vì một cái thế lực Đệ Nhất thành mà thôi."

Nói như vậy, nữ nhi của một trưởng lão tông môn phô trương như thế, là chuyện không liên quan tới hắn, hắn cũng mặc kệ loại nữ nhân ngốc nghếch này. Nhưng cố tình người nữ tử này đắc tội lại là Cố Nhược Vân, nên hắn không thể không quản!

Chỉ là, ở dưới tình huống trong năng lực của Cố Nhược Vân, hắn tuyệt đối không ra tay! Hơn nữa hắn cũng biết, Cố Nhược Vân là tạm thời không muốn hắn hỗ trợ.

Nghĩ vậy, Tá Thượng Thần cười khổ một tiếng, bất tri bất giác thiếu nữ gặp ở Thanh Long Quốc năm đó, đã trưởng thành đến trình độ làm cho người ta nhìn mà sợ, tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ đứng ở nơi cao nhất đại lục, nhìn xuống chúng sinh.

"Thiếu chủ."

Lại đúng vào lúc này, một thị nữ khác đi đến, củng củng nắm tay, bẩm báo nói: "Thiếu chủ, Hoàng trưởng lão Dược Tông tiến đến bái phỏng."

Trong nháy mắt, Tá Thượng Thần khẽ nhíu mày lại, trong mắt hoa đào hiện lên vẻ mịt mờ.

"Cho lão đi vào, ta ngược lại muốn biết trưởng lão Dược Tông tìm đến bổn hoàng tử là có chuyện gì?"

"Vâng, thiếu chủ."

Thị nữ chậm rãi lui xuống, không bao lâu, thì thấy một hoàng bào lão giả tiến vào từ ngoài cửa, ánh mắt của lão liếc một cái lập tức trông thấy nam tử lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt bất giác xẹt qua vẻ kinh diễm.

Khó trách Phỉ nhi lại muốn gả cho hắn, nam tử yêu nghiệt như này cho dù là lão gặp được cũng không nhịn được kinh thán.

Kinh thán hậu thế lại có người tuyệt sắc như vậy.

Nhất là, tuyệt sắc như vậy còn là thân nam nhi.

Hoàng trưởng lão chậm rãi thu hồi kinh diễm nơi đáy mắt, mỉm cười đi lên phía trước, nói: "Vị công tử này, hôm nay lão phu tiến đến bái phỏng, là có một tin vui muốn thông báo với công tử."

"Tin vui?"

Tá Thượng Thần dương môi cười yếu ớt, chỉ là trong cặp mắt hoa đào kia lại chứa đầy vẻ lạnh lẽo: "Không biết là tin vui gì, vậy mà cần Hoàng trưởng lão Dược Tông tự mình tiến đến?"

Lời nói này nhìn như khen tặng kì thực là trào phúng, nhưng mà Hoàng trưởng lão cũng không có nghe ra được, lqđ lão còn tưởng rằng đối phương muốn nịnh bợ lão, cho nên phía trên khuôn mặt già nua kia bất giác có vẻ cao ngạo, ánh mắt cũng thêm vài phần khinh miệt.

Chương 910: Tự rước lấy nhục (hai)

Edit: kaylee

Nam tử trước mắt quả thật có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng mà thân phận tương đối thấp, nếu không thì cũng sẽ không khen tặng lão như vậy. Nếu không phải Phỉ nhi thích, lão thật không đồng ý một người không có thân phận trở thành nữ tế (con rể) của lão.

"Chuyện này đối với công tử mà nói, quả thật là tin vui cực lớn," Hoàng trưởng lão thu liễm khinh thường trong mắt, phía trên khuôn mặt già nua vẫn chồng chất tươi cười như trước: "Nữ nhi của ta Hoàng Phỉ Phỉ chắc hẳn ngươi cũng gặp qua, lqđ nhưng mà từ sau khi nàng thấy ngươi thì không phải ngươi không gả, vì thế ta mới đảm đương bà mối một lần, tự mình làm mai cho các ngươi, trên đời này người muốn cưới nữ nhi của ta nhiều đếm không xuể, nhưng nàng lại coi trọng ngươi, cho nên đối với ngươi mà nói, này chẳng phải chính là tin vui cực lớn? Huống chi, ở trên đại lục có thể làm cho ta tự mình ra mặt làm mai cũng chỉ có một mình ngươi, lan truyền ra ngoài địa vị của ngươi ở đại lục cũng theo đó mà tăng lên."

Kỳ thực, vừa mới bắt đầu, Hoàng trưởng lão còn muốn tìm kiếm thân phận của Tá Thượng Thần một chút trước, l.q.đ lại quyết định dùng loại thái độ nào để đối đãi với hắn. Nhưng mà nghe lời khen tặng lúc trước của nam nhân này, khẳng định thân phận thế lực đều sẽ không bằng Dược Tông, nếu không mà nói là quả quyết sẽ không khen tặng đối với trưởng lão Dược Tông lão như vậy.

Theo như cái này thì, nhiều lắm hắn cũng chỉ là hoàng tử của một đế quốc nào đó mà thôi.

Nhưng mà, khi Hoàng trưởng lão đang nói lời này, không chút nhìn thấy ánh mắt tức giận xen lẫn hèn mọn của thị nữ tuyệt sắc lúc trước kia của Tá Thượng Thần.

Nữ nhi của một trưởng lão Dược Tông mà thôi, cũng không phải bánh thơm gì, còn nói tất cả nam nhân đại lục đều muốn cưới nàng ta? Hơn nữa lão nói mình tự ra mặt là chuyện thật quang vinh? Thế mà còn nói thiếu chủ nhà mình lại bởi vì chuyện này có thể nâng lên địa vị ở trên đại lục?

Đây là chê cười lớn nhất cả đời này nàng nghe qua!

Cho nên, người thị nữ tuyệt sắc này cũng quả thật cười ra tiếng, mắt đẹp tràn ngập lửa giận lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng trưởng lão: "Một Dược Tông nho nhỏ mà thôi, cũng dám nhục nhã thiếu chủ nhà ta như thế! Cho dù là thiên kim đại tiểu thư Phong Cốc cũng không dám nói xứng đôi với thiếu chủ nhà ta!"

Phong Cốc?

Trái tim Hoàng trưởng lão bỗng nhiên đập mạnh một cái, Phong Cốc kia chính là người trong Đệ Nhất thành có thể làm chỗ dựa cho lão.

Lại không nghĩ rằng một thị nữ nho nhỏ lại biết sự tồn tại của Phong Cốc?

Chẳng lẽ mình đoán sai rồi, nam tử yêu nghiệt này không phải hoàng tử đế quốc nào, mà là đến từ Đệ Nhất thành?

Không!

Tuyệt đối không có khả năng!

Nếu người Đệ Nhất thành xuất hiện ở nơi này, vị đại nhân Phong Cốc kia nhất định sẽ thông báo với lão, nếu lão không có nhận được thông báo của người kia thì người trước mắt hiển nhiên không phải đến từ Đệ Nhất thành.

Có lẽ thị nữ này chỉ là thầm mến nam tử yêu nghiệt, không muốn để cho hắn cưới nữ nhân khác, nhưng lại từ con đường khác biết được sự tồn tại của Phong Cốc, mới cố ý nói ra lời này ở trước mặt lão.

Nghĩ vậy, ánh mắt Hoàng trưởng lão càng hèn mọn, giọng điệu khinh miệt nói: "Chủ tử nói chuyện, một thị nữ chen miệng cái gì? Nếu chủ nhân của ngươi không dạy ngươi, llêqquyýđôn vậy lão phu nhưng là nguyện ý dạy ngươi thế nào là tôn ti! Đừng tưởng rằng lão phu không biết tư tưởng dơ bẩn trong lòng ngươi kia, không phải là coi trọng chủ tử nhà ngươi, cho nên không muốn nữ chủ nhân tồn tại? Ngươi cũng không nhìn một chút thân phận của ngươi! Một thị nữ cũng muốn trèo lên giường của chủ nhân? Chờ sau khi nữ nhi của ta gả cho hắn, ngay cả tư cách đi theo bên người hắn ngươi cũng không có! Ta quyết không cho phép có người tranh thủ tình cảm với nữ nhi của ta!"

Hoàng trưởng lão nói lời thề son sắt, thật giống như nhận định Tá Thượng Thần nhất định sẽ cưới Hoàng Phỉ Phỉ.

Thị nữ tuyệt sắc bị tức đến bật cười, lão gia hỏa này lại còn nói nàng có tư tưởng dơ bẩn đối với thiếu chủ? Không biết người có tư tưởng đối với thiếu chủ, cuối cùng thiếu chủ đều sẽ xử lý các nàng à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro