Chương 891 - 900
Chương 891: Võ Tôn cao cấp (ba)
Edit: kaylee
"Đi, con đây muốn an bài một chuyện, chờ sau khi an bày xong con có thể cùng người rời đi."
Bạch Trung Thiên cười ‘ha ha’: "Sáng mai ta đây lại tới tìm con."
Dứt lời, ông không nói thêm cái gì, xoay người lập tức rời đi phòng khách điếm.
... ......
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu nghiêng vào, dừng ở phía trên nữ tử áo xanh kia.
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân lâm vào trầm tư, đột nhiên có một cánh tay duỗi đến từ sau lưng, ngay sau đó nàng lập tức rơi vào bên trong một cái ôm ấm áp, ở sau khi cảm nhận được ôm ấp quen thuộc kia, trái tim Cố Nhược Vân chậm rãi thả xuống.
"Tiểu Dạ, chàng vào bằng cách nào?"
Thiên Bắc Dạ chỉ chỉ cửa sổ đã mở ra phía sau, lại đột nhiên nhớ tới Cố Nhược Vân đưa lưng về phía cửa sổ, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Ta vào từ cửa sổ."
Cửa sổ?
Khóe miệng Cố Nhược Vân run rẩy một chút, thế nào nàng không biết khi nào thì tiểu Dạ bắt đầu thích leo cửa sổ?
"Ý của chàng là, chàng vẫn luôn ở ngoài cửa sổ? Không hề rời đi qua?"
Thiên Bắc Dạ gật gật đầu, rũ mắt đỏ ngóng nhìn nữ tử áo xanh trong lòng, môi đỏ mọng khẽ giật: "Vân Nhi, kẻ địch của nàng quá mức cường đại, ta lo lắng cho nàng, cho nên mới luôn thủ ở ngoài cửa sổ, trước kia bởi vì ta không thể bảo vệ tốt nàng, mới để nàng rời đi ta, cả đời này, ta sẽ không bao giờ làm cho bi kịch phát sinh nữa."
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ của nam nhân, hình như nàng thấy được cảm xúc áy náy và bi thương ở trên mặt của hắn, l^q'đ bất giác nhăn mày lại: "Tiểu Dạ, lời này của chàng là có ý tứ gì? Khi nào thì chàng bởi vì bảo vệ bất lực mà làm cho ta rời đi chàn? Huống chi, chàng hẳn là hiểu rõ, ta không phải là loại nữ nhân thích tránh ở sau lưng người khác, hơn nữa người kia còn là chàng!"
Thân mình Thiên Bắc Dạ hơi hơi cứng đờ.
Sao hắn lại quên, tuy rằng mình hồi phục trí nhớ, nhưng mà nàng lại vẫn không nhớ rõ mấy chuyện xảy ra lúc trước, mà hắn, cũng không dám làm cho nàng biết.... ......
"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, ở giờ này khắc này, khuôn mặt thanh lệ tản mát ra vẻ kiên nghị: "Có một lời nói ta chỉ muốn nói một lần, ta không muốn trốn sau lưng chàng, ta chỉ muốn có thể sóng vai chiến đấu với chàng, ta cũng hi vọng chàng có thể tin tưởng ta."
Tin tưởng nàng?
Thiên Bắc Dạ nắm chặt tay của Cố Nhược Vân, khẽ rũ mắt xuống, thật lâu sau sau, hắn mới giương mắt ngóng nhìn Cố Nhược Vân, ở dưới sự phụ trợ của tóc bạc khuôn mặt kia vô cùng tuyệt sắc, đẹo làm người không thể hô hấp.
Cho dù đã quen biết nhiều năm như vậy, Cố Nhược Vân vẫn sẽ hoảng thần vì nam nhân này, tâm cũng không tự chủ được mềm nhũn xuống.
"Tiểu Dạ, ta…….."
Bỗng nhiên, một đôi môi ấm áp dừng ở trên môi của nàng, ngăn chặn tất cả lời nói của nàng.
"Vân Nhi, ta tin tưởng nàng, nàng không phải là loại nữ nhân cần người khác bảo vệ, mà ngược lại, những năm gần đây, lqđ nàng luôn luôn bảo vệ người thân bên cạnh nàng an toàn, nhưng mà thân là nam nhân của nàng, ta cũng hi vọng ta có thể để nàng dựa vào, hơn nữa cho nàng cũng cảm giác an toàn."
Một phen thổ lộ của nam nhân này làm cho thân mình của Cố Nhược Vân run lên, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại chủ động hôn lên môi của hắn.
Nụ hôn của hắn, rất là dịu dàng, động tác dè dặt cẩn trọng kia giống như là sợ sẽ làm đau nàng.
"Vân Nhi, ta có thể chứ?"
Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng buông lỏng nữ tử trong ngực ra, hô hấp ấm áp cùng với lời nói mềm nhẹ kia của hắn phát ở trên má Cố Nhược Vân, làm cho trái tim của Cố Nhược Vân nhất thời đập nhanh một chút, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Dù sao nàng sớm đã tiếp nhận nam nhân này rồi, vậy thì cho dù là giao bản thân cho hắn lại như thế nào?
Chương 892: Võ Tôn cao cấp (bốn)
Edit: kaylee
Những năm gần đây, hắn làm bạn với nàng đã đủ chứng minh phần cảm tình này rồi.
"Được."
Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân mở mắt, ngóng nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của nam tử trước mặt, ánh mắt kiên định nói.
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười.
Nụ cười này của hắn đẹp hơn tất cả trong quá khứ, làm cho trái tim của Cố Nhược Vân không hiểu sao đập mạnh một nhịp, không tự chủ được nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gặp gỡ.
Nàng vĩnh viễn quên không được nam tử tuyệt sắc nằm trong quan tài lạnh như băng, cũng quên không được cái thoáng nhìn kinh hồng năm đó, llêqquýđđônn phỏng chừng đời này Cố Nhược Vân cũng không thể nghĩ đến, năm đó nam tử mất trí nhớ được nàng nhặt về, ở nhiều năm sau sẽ trở thành vướng bận vĩnh viễn của nàng.
Thiên Bắc Dạ bế Cố Nhược Vân dậy, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, ngón tay hắn vuốt ve mặt của nữ tử trên giường, trong mắt đỏ không có thị huyết âm lãnh như khi đối mặt với những người khác, có chỉ là tràn đầy dịu dàng.
"Nữ nhi bảo bối, vừa rồi ta còn có một việc quên nói với con."
Phanh!
Lại vào một khắc này, cửa phòng bỗng nhiên bị một bàn tay đẩy mở ra, lập tức giống như một chậu nước lạnh rót xuống từ trên đỉnh đầu của Thiên Bắc Dạ, làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ kia của hắn nháy mắt đen như đáy nồi, đen mặt nhìn về phía cửa.
Nhưng mà, ở trong nháy mắt Hồng Liên Lĩnh chủ bước vào cửa phòng thì ngây ngẩn cả người, theo bản năng lui về phía sau hai bước, xấu hổ nói một câu: "Các con tiếp tục, tiếp tục."
Nhưng chờ lúc hắn lui ra khỏi phòng lại cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, một lúc lâu sau, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, ‘bịch’ một tiếng xoay người một cước đạp cửa phòng mở ra, tức giận quát một tiếng: "Tiểu tử thối, ngươi làm gì với nữ nhi của bản Lĩnh chủ?"
Thiên Bắc Dạ giật giật khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Hồng Liên Lĩnh chủ: "Làm chuyện người nhìn thấy."
"Ngươi.... ...... ..." Hồng Liên Lĩnh chủ thiếu chút bị tức chết, tiểu tử thối này vậy mà dám khinh bạc nữ nhi bảo bối nhà mình ở ngay trước mặt mình?
Nhất là, hắn còn dám áp nữ nhi bảo bối ở dưới thân!
"Tiểu Dạ," Trên mặt Cố Nhược Vân nhiễm lên một tầng đỏ ửng, trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, nói: "Còn không đi xuống!"
"Tuân theo nương tử phân phó."
Thiên Bắc Dạ nâng môi cười, thật nghe lời đi xuống từ trên giường, chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn đen như đáy nồi như trước.
Hắn thật vất vả mới làm cho Cố Nhược Vân gật đầu đáp ứng chuyện này, lại không nghĩ rằng bị nhạc phụ đại nhân tương lai làm hỏng. Đương nhiên nếu đổi thành người khác, lqđ chỉ sợ hiện tại mình đã làm cho y không cách nào đi ra phòng này.
"Cha, sao người lại tới đây?" Cố Nhược Vân có chút xấu hổ, nàng cũng không nghĩ tới cha nhà mình sẽ trở về vào lúc này.
"Kỳ thực, chuyện này không trách tiểu Dạ, là bản thân con…...."
Nàng sợ Hồng Liên Lĩnh chủ sẽ trách tội Thiên Bắc Dạ, muốn biện giải thay hắn, chỉ là một câu nói này làm cho trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ càng thêm chua xót.
Quả nhiên nữ nhi trưởng thành, thì thành của người khác, mình cũng không có làm gì tiểu tử thối này, nàng đã bắt đầu nói chuyện vì hắn!
"Hừ," Hồng Liên Lĩnh chủ giọng điệu không tốt hừ lạnh một tiếng, đương nhiên lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân con ngươi lãnh khốc lại lại ôn hòa xuống: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là chỗ ta có một bản đồ phân chia thế lực Đệ Nhất thành, quên cho con, cho nên mới quay lại đưa cho con, đây là kết quả ta điều tra nhiều năm như vậy."
Nói xong lời này, Hồng Liên Lĩnh chủ đã đưa một tờ giấy tới trước mặt Cố Nhược Vân, chợt trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, mới lại đặt ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân.
"Vân Nhi, vừa rồi tiểu tử thối này nói cho ta biết, các con đã có tiếp xúc da thịt, chuyện này là thật hay không?"
Tiếp xúc da thịt?
Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc nhìn Thiên Bắc Dạ, sau khi nhìn thấy một chút tươi cười âm hiểm trong đáy mắt của nam nhân kia, bất giác sờ sờ mũi không nói gì.
Chương 893: Võ Tôn cao cấp (năm)
Edit: kaylee
"Này…...." Cố Nhược Vân thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn Hồng Liên Lĩnh chủ, do dự nói: "Hình như vậy."
Cuối cùng Cố Nhược Vân vẫn là giúp đỡ Thiên Bắc Dạ này nói dối.
Nhưng mà, sau khi nói xong câu kia, nàng lập tức hung hăng trừng mắt Thiên Bắc Dạ, nhưng mà Hồng Liên Lĩnh chủ thân ở dưới sét đánh giữa trời quang lại không có phát hiện biểu cảm của nàng, chính là vẻ mặt ai oán nói.
"Nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không thể giữ trong nhà), phụ thân vốn muốn giữ con thêm vài năm, nhưng con đã quyết định như vậy, thì phụ thân cũng chỉ có thể phó thác con cho hắn," Hồng Liên Lĩnh chủ than một tiếng, lee~lqđ lúc lại nhìn về phía Thiên Bắc Dạ sắc mặt hiển nhiên không có đẹp như vậy, hắn trừng đôi mắt lãnh khốc, khí phách lăng vân nói: "Tiểu tử, bản Lĩnh chủ chỉ một nữ nhi bảo bối như vậy, những năm gần đây nàng bị rất nhiều cực khổ, cho nên nếu như ngươi là dám bắt nạt nàng, thì bản Lĩnh chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta sẽ không để cho Vân Nhi phải chịu thương hại gì." Khóe môi Thiên Bắc Dạ nâng lên, nâng lên một nụ cười tuyệt mỹ.
Nhưng mà, trong cặp mắt đỏ kia của hắn lại tràn đầy kiên định.
Nữ tử này là người hắn dùng cả tính mạng muốn bảo vệ, vì vậy bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không nỡ để nàng phải chịu một chút thương hại.
"Cha," Cố Nhược Vân đi lên phía trước, vươn hai tay ôm Hồng Liên Lĩnh chủ, nhẹ nhàng cười nói: "Hiện tại đối với con mà nói chuyện quan trọng nhất chính là một nhà đoàn tụ, nếu con muốn thành thân với tiểu Dạ, cũng cần phải chờ tới mẫu thân trở về."
Nghe nói như thế, trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ dễ chịu rất nhiều, khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười, ánh mắt ôn hòa ngóng nhìn nữ tử áo xanh trước mặt.
"Nữ nhi bảo bối, vậy phụ thân không quấy rầy con nghỉ ngơi, sau này nếu có người dám bắt nạt con, thì đến Hồng Liên Lĩnh tìm ta, ta ngược lại muốn nhìn là ai dám đụng nữ nhi bảo bối của ta!"
Một câu nói này, nói khí phách lăng vân, mày kiếm của nam tử hơi hơi nhướng về phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ tản mát ra vẻ lãnh khốc.
Trong lòng Cố Nhược Vân ấm áp, khẽ gật đầu: "Cha, qua vài ngày con muốn đi xem đại hội của Dược Tông, chờ sau khi tham gia đại hội xong con lại đi Hồng Liên Lĩnh tìm người."
"Được, ta đây ở Hồng Liên Lĩnh chờ con."
Sau khi nói xong lời này, Hồng Liên Lĩnh chủ Thiên Bắc Dạ nhìn lần cuối cùng, mới xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi bóng dáng màu đỏ lãnh khốc kia biến mất, Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ ở bên cạnh, nhíu mày: "Chúng ta đã tiếp xúc da thịt?"
"Về sau không phải có sao?"
Thiên Bắc Dạ cười đến tuyệt mỹ, không chút cảm thấy lời nói của mình có cái gì xấu hổ, trong đôi con ngươi màu đỏ ẩn chứa đầy tươi cười, thân mình tới gần Cố Nhược Vân vài bước.
"Nương tử, chúng ta tiếp tục?"
Ngay tại trong nháy mắt Thiên Bắc Dạ tới gần Cố Nhược Vân kia, bỗng nhiên một chân mạnh mẽ đạp đi qua, ‘phịch’ một tiếng, l^q'đ trực tiếp đạp trúng Thiên Bắc Dạ không hề phòng bị. Trong phút chốc, sắc mặt Thiên Bắc Dạ đều thay đổi, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, ánh mắt kia lại vô cùng đáng thương ủy khuất, vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.
"Nương tử, nàng là muốn cho vi phu đoạn tử tuyệt tôn?"
Bốn chữ đoạn tử tuyệt tôn này, là hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lần đầu tiên dục vọng đột kích, đã bị nhạc phụ đại nhân đánh gãy, may mà năng lực thừa nhận ở trong lòng hắn khá lớn, mới không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng mà lần thứ hai ác hơn, Cố Nhược Vân trực tiếp đạp hắn một cước, tuy rằng một cước này cũng không có dùng bao nhiêu lực lượng, nhưng chỗ kia quả thật là nơi yếu nhất của nam nhân!
Chương 894: Võ Tôn cao cấp (sáu)
Edit: kaylee
Huống chi, đối với Cố Nhược Vân, cho tới bây giờ Thiên Bắc Dạ đều không có phòng bị, cho dù hiện giờ hắn sớm đã tới Võ Thánh, dưới tình huống không có phòng bị bị một cước này, thương hại phải chịu cũng rõ ràng.
"Chàng yên tâm, cho dù chàng không thể, ta cũng có thể chữa khỏi cho chàng," Cố Nhược Vân nhún vai, liếc mắt nhìn Thiên Bắc Dạ: "Đây là cái giá chàng tự xưng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt ở trước mặt cha."
Ở trước mặt Cố Thiên, Cố Nhược Vân bảo vệ Thiên Bắc Dạ, nhưng này không có nghĩa là, nàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Thiên Bắc Dạ giống như một con chó nhỏ bị bắt nạt dùng ánh mắt đáng thương hề hề kia nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất nói: "Vân Nhi, ngày mai vi phu sẽ phải rời khỏi, cho nên…….."
"Chàng phải đi?" Cố Nhược Vân ngẩn ra, đột nhiên trong lòng sinh ra một cảm xúc không nỡ.
"Ta có chút việc cần đi giải quyết một chút, giải quyết xong rồi rất nhanh sẽ tìm đến nàng."
Khi nói đến việc này, Thiên Bắc Dạ thu liễm biểu cảm ủy khuất kia, trong con ngươi màu đỏ hiện lên một tia sáng đỏ, hơi hơi nheo lại con ngươi lộ ra sự âm lãnh.
Đệ Nhất thành? Lâm gia?
Đã dám đụng nữ nhân của hắn, nhất định phải vì thế mà trả giá lớn!
"Được."
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta đây ở đại hội Dược Tông chờ chàng đến, nếu trong thời gian đại hội Dược Tông không cách nào tiến đến mà nói, phải đi Bắc Tạp lãnh địa tìm ta, nhưng mà ta nghĩ đến lúc đó chàng không cần cố ý tìm kiếm tung tích của ta, cũng sẽ biết ta ở nơi nào."
Giọng điệu của nàng rất là kiên định, lộ ra tự tin mười phần.
Không sai, chờ tới lúc đó, nàng tất nhiên đã danh dương đại lục, cho dù Thiên Bắc Dạ không tận lực đi tìm, cũng sẽ biết tung tích của nàng.
"Nương tử," Thiên Bắc Dạ kéo nàng vào trong lòng, rũ mắt ngóng nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt, hung hăng hôn ở môi của nàng, lqd nói: "Thời gian ta không ở này, không cho nàng trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Kỳ thực, so sánh với những nam nhân khác, Thiên Bắc Dạ vẫn luôn cho rằng Tử Tà có tính nguy hiểm nhất đối với hắn.
Tuy rằng hiện giờ Tử Tà còn ở thời kỳ còn nhỏ, nhưng mà tâm trí hắn lại hoàn toàn không phải loại thời kỳ này! Cho nên, hắn hoàn toàn dựa vào khuôn mặt thiên chân vô tà kia của mình nhân cơ hội thấu đến trên người Cố Nhược Vân, xem ra là lúc hắn phải xử lý tốt tất cả mọi chuyện trở về bên cạnh nàng.
... ........
Ban đêm.
Ánh trăng yên tĩnh.
Cố Nhược Vân cũng không có tiến vào giấc ngủ, mà là ngồi ở trên giường nhắm mắt khoanh chân.
Linh khí nhàn nhạt quay chung quanh thân thể của nàng, theo ngũ quan của nàng bị hút vào đến bên trong thân thể, chậm rãi hội tụ tới Linh Hải.
Đúng lúc này, ‘ầm’ một tiếng, một luồng lực lượng cường đại nháy mắt phá tan mà ra từ trong đầu của nàng, thẳng đến lúc biến mất trong mây, một mảng lớn linh khí biến thành vì đám mây xoay quanh ở trên đỉnh đầu nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách thật sâu.
"Võ Tôn cao cấp."
Cố Nhược Vân chậm rãi thở ra một hơi, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Không nghĩ tới đêm nay đã đột phá đến Võ Tôn cao cấp, ban đầu ta cho rằng còn cần thời gian vài ngày! Như thế, ta cách Võ Đế cũng chỉ có một bước xa."
Chờ sau khi nàng đột phá đến Võ Đế, là có thể chữa trị cánh tay bị cụt vì Ngọc nhi.
Nghĩ đến đây, nàng tiếp tục nhắm đôi mắt lại, củng cố lực lượng sau khi vừa đột phá.... .....
Đối với tu luyện giả mà nói, thời gian tu luyện thường thường là rất nhanh, Cố Nhược Vân cảm thấy mới trôi qua một canh giờ, lqđ ngay sau đó trời đã sáng, chỉ là ban đầu nàng và Bạch Trung Thiên có hẹn hôm nay sẽ xuất phát tới đại hội Dược Tông, nhưng Bạch Trung Thiên đột nhiên tạm thời có việc nên để cho Cố Nhược Vân xuất phát trước, lát sau hắn lại đuổi theo.
Chương 895: Võ Tôn cao cấp (bảy)
Edit: kaylee
Vì vậy sau khi Cố Nhược Vân cáo biệt với đám người tiểu công chúa thì xuất phát tới Dược Tông.
... ...... ...
Dược Tông, đối với người Đông Nhạc đại lục cũng không xa lạ.
Nguyên nhân, chính là bởi vì Tông chủ Dược Tông là Y Sư cùng một cấp bậc với Y thánh! Nhưng so sánh với Y thánh Bạch Trung Thiên tương đối độc lai độc vãng, hiển nhiên Dược Tông chính là mục tiêu rất nhiều thiên tài trẻ tuổi muốn theo đuổi.
Nhưng mà, người Dược Tông đều cực kì cao ngạo, người bình thường bọn họ căn bản là không để vào mắt, cho nên cho dù có vô số người coi Dược Tông là mục tiêu, lại vẫn không cách nào sải bước tới Dược Tông này một bước.
Nhưng mà hôm nay lại không giống!
Nghe nói khoảng thời gian một trưởng lão Dược TTóc bạc hiện một tấm đan phương, hơn nữa bằng vào lực lượng của Dược Tông còn không cách nào thành công luyện chế ra đan dược, bởi vậy, lêêqquyýđônn ngay tại khoảng thời gian trước, Dược Tông tuyên bố một thông cáo, làm cho tất cả Y Sư đều thiên hạ có thể đến Dược Tông cùng nghiên cứu cách luyện chế đan dược! Vì vậy hôm nay dưới chân núi Dược Tông có thể nói là người người tấp nập, đều là Y Sư tiến tới tham gia đại hội Dược Tông.
Lúc này, dưới chân núi Dược Tông, một nữ tử áo xanh trẻ tuổi dừng bước chân, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, cười khẽ nhìn về phía cửa lớn hùng tráng trên núi kia, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói: "Đại hội Dược Tông hẳn là sắp bắt đầu, cũng không biết sư phụ có tới không."
Nữ tử này ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt không gây kinh diễm, lại thanh lệ động lòng người, vô cùng dễ nhìn, so với loại nữ tử liếc mắt một cái lập tức kinh diễm rõ ràng càng làm người ta ghé mắt.
Nhưng nguyên nhân càng khiến người ta liên tiếp ngoái đầu nhìn, là bên người nữ tử này đi theo một vị thanh niên cụt tay.
Cho dù dáng vẻ của thanh niên này vô cùng trắng nõn thanh tú, nhưng một cái cánh tay bị chặt đứt kia lại là chỗ thiếu hụt duy nhất trên người hắn.
"Hai người trẻ tuổi này hẳn không phải là tới tham gia đại hội Dược Tông đi?"
"Ta xem là vậy, bọn họ đều quá mức trẻ tuổi, bên người lại không có trưởng bối đi theo, khẳng định không phải tới tham gia đại hội Dược Tông, nhất là thanh niên cụt tay kia, mục đích bọn họ tới nơi này đã thật rõ ràng, muốn xin người Dược Tông ra tay giúp đỡ."
"Ha ha, vậy bọn họ nghĩ quá nhiều, Y Sư Dược Tông sẽ không tùy tiện ra tay giúp đỡ, huống chi một cái cánh tay đều chặt đứt, lqđ cho dù là thần tiên cũng không giúp được hắn, nhưng mà dáng vẻ của thanh niên kia rất là thanh tú, đáng tiếc lại thân có tàn tật."
Người nói lời này bất giác lắc lắc đầu, trong lòng xuất hiện một chút thương hại, trẻ tuổi như thế đã thân có tàn tật, cả đời thanh niên này đều xong rồi.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn người nói những lời này, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cầm tay của Hạ Lâm Ngọc, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiên định.
"Ngọc nhi, đệ yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cánh tay của đệ."
Trên mặt Hạ Lâm Ngọc lộ ra một nụ cười ngây ngô, con ngươi đen trong suốt như một hồ nước.
"Tỷ, cho dù cánh tay của đệ không cách nào khôi phục, ta cũng không thèm để ý."
Nói không thèm để ý, kỳ thực là giả!
Từ khi có thể trùng sinh tới nay, hắn đã từng phát thệ, tuyệt không trở thành trói buộc của tỷ tỷ, hắn thầm nghĩ dựa vào lực lượng của mình trợ giúp nàng mà thôi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là trói buộc!
Nhìn nhìn một tay áo trống không của mình, ánh mắt Hạ Lâm Ngọc ảm đạm một chút, chỉ là rất nhanh đã khôi phục bình thường, bất luận như thế nào hắn cũng không để cho tỷ tỷ nhìn ra tự ti và ảm đạm trong lòng hắn.
"Ngọc nhi, đệ phải tin tưởng thực lực của ta."
Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Hạ Lâm Ngọc: "Ta sẽ không để đệ cả đời như vậy."
Chương 896: Võ Tôn cao cấp (tám)
Edit: kaylee
"Phì!"
Bỗng nhiên, một tiếng cười trào phúng truyền đến từ bên cạnh: "Ngươi cho rằng ngươi là loại người nào, thần? Cụt tay không có khả năng phục hồi như cũ đây là chuyện thường rất nhiều người đều biết, ngươi vẫn còn dám mở miệng nói khoác? Quả nhiên là không biết cái gì!"
Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hoàng y thiếu nữ xuất hiện ở bên người, trong con ngươi thanh lãnh không hề dao động.
Hoàng y nữ tử liếc nhìn Cố Nhược Vân, cười lạnh một tiếng, mới quay đầu nhìn Hạ Lâm Ngọc, nàng ta dương cằm, vênh váo đắc ý nói: "Tay cụt của ngươi căn bản không cách nào khôi phục, đến Dược Tông chúng ta cũng không có tác dụng, cho nên ta khuyên ngươi một câu vẫn là trở về đi, ít đến tự tìm nhục, huống chi, ngươi chỉ là một phế nhân mà thôi, trước khi tiến vào Dược Tông ta có thấy rõ thân phận của mình hay không?"
Ở trong mắt hoàng y nữ tử, hai người kia tới nơi này là vì cầu y, mà gần đây người tiến đến Dược Tông nhiều lắm, cho nên nhiệm vụ của nàng ta chính là quản lý sự vụ ở trước cửa. Phòng ngừa một số người không phải Y Sư nhân cơ hội lẫn vào Dược Tông.
Hai người trước mắt rõ ràng là vì cầu y mà đến Dược Tông, tuy thanh niên kia cả thân tàn, thực lực còn không tính quá yếu, lee~lqđ nhưng nữ nhân bên cạnh hắn lại thật sự là một phế vật, trên người ngay cả một chút ít linh lực dao động cũng không tồn tại, không phải phế vật thì là cái gì?
"Xin lỗi! Xin lỗi Ngọc nhi vì lời nói của ngươi!"
Cố Nhược Vân nhìn bóng dáng hoàng y nữ tử che ở trước mặt, mày càng nhíu càng chặt, lạnh giọng nói.
"Xong rồi xong rồi, có phải nữ tử này ngu xuẩn hay không? Nàng có biết đứng ở trước mặt nàng là loại người nào hay không? Kia nhưng là nữ nhi của Hoàng trưởng lão Hoàng Phỉ Phỉ, nghe nói Hoàng Phỉ Phỉ này trời sinh tính mạnh mẽ, thật dễ dàng mang thù, nếu đắc tội nàng ta, về sau sinh bệnh gì cũng đừng nghĩ tìm Dược Tông cứu trị."
"Ai, làm người phải thức thời, bọn họ đến Dược Tông là có chuyện xin giúp đỡ, còn đắc tội nữ nhi của trưởng lão Dược Tông, thì đời này bọn họ đều vô duyên với Dược Tông?"
"Nếu ta là nàng, trước nhận sai với tiểu thư Hoàng Phỉ Phỉ, nói không chừng còn có thể có được sự tha thứ, nàng còn muốn làm cho Hoàng Phỉ Phỉ xin lỗi thanh niên tàn phế kia?"
Trông thấy Hoàng Phỉ Phỉ kia thay đổi sắc mặt, người chung quanh bất giác vui sướng khi người gặp họa, cũng có người đồng tình, nhưng càng nhiều hơn chính là bảo trì thái độ xem kịch vui.
"Tỷ," Hạ Lâm Ngọc lôi kéo ống tay áo của Cố Nhược Vân, lắc lắc đầu, nói: "Coi như hết, không cần thiết tức giận vì đệ."
Kỳ thực Hạ Lâm Ngọc nói lời này không phải là vì sợ Hoàng Phỉ Phỉ, hắn chỉ là không nghĩ bởi vì chuyện của mình mà liên lụy tỷ tỷ, dù sao tỷ tỷ đã làm quá nhiều vì hắn, cả đời hắn đều không thể hồi báo.
"Vẫn là tiểu tử này tương đối thức thời," Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, nâng cằm từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Nhược Vân: "Muốn cho bổn tiểu thư xin lỗi, cũng muốn xem xem các ngươi có cái thực lực kia hay không! Hiện tại nếu ngươi nhận lỗi với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư còn có thể lòng từ bi cho các ngươi rời đi, nếu không mà nói, ta tuyệt sẽ không cho các ngươi dễ dàng rời đi Dược Tông ta như thế!"
Hoàng Phỉ Phỉ dám nói như thế cũng là có đạo lý.
Ở trên đại lục, trừ bỏ cường giả như Hồng Liên Lĩnh chủ, ai gặp được người Dược Tông không lễ nhượng ba phần? Cho dù nữ nhân này là công chúa một quốc gia, nàng ta cũng có thể hoàn toàn không nhìn thân phận của nàng!
Trừ phi, nàng là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ.
Dù sao loại biến thái như Hồng Liên Lĩnh chủ kia là không ai dám trêu chọc hắn, l^q'đ cho dù là Tông chủ Dược Tông nhìn thấy đồ điên kia cũng không dám có chút quá mức. Nhưng mà nàng ta chưa từng nghe nói Hồng Liên Lĩnh chủ có nữ nhi nào, cho nên nàng ta mới có thể không chút sợ hãi nói ra lời nói này như thế.
Chương 897: Lại gặp nhau (một)
Edit: kaylee
"Xin lỗi Ngọc nhi!"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Hoàng Phỉ Phỉ, giọng nói càng ngày càng lạnh.
Nếu Hoàng Phỉ Phỉ vũ nhục nàng, nàng có thể không nhìn, nhưng mà nàng tuyệt sẽ không cho phép có người xúc phạm tới Ngọc nhi.
Có lẽ cho tới bây giờ Ngọc nhi đều chưa từng nói qua cái gì, còn vẫn dùng tươi cười đối mặt với nàng, nhưng mà Cố Nhược Vân lại biết nội tâm tự ti và mẫn cảm của hắn! Chỉ bởi vì hiện giờ hắn thiếu một cánh tay!
Hai chữ phế nhân kia, không chỉ thương hại Hạ Lâm Ngọc, mà còn làm cho lòng của nàng co rút mạnh mẽ!
"Tiểu nha đầu, không phải là ngươi không thấy rõ tình thế hiện giờ của mình chứ?" Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, con ngươi trào phúng đảo qua khuôn mặt của Cố Nhược Vân, giật giật khóe môi: "Nơi này là địa bàn của Dược Tông ta, nếu ngươi đến cầu y, nếu thái độ tốt nói không chừng ta sẽ đi trước mặt cha ta nói tốt cho các ngươi, đáng tiếc, bằng tư thái như này của các ngươi, còn muốn cầu người làm việc?"
Cười lạnh trên mặt Hoàng Phỉ Phỉ càng ngày càng đậm, vênh váo đắc ý nhìn Cố Nhược Vân đứng ở trước mặt.
Đám người đột nhiên oanh động, tất cả mọi người đều nhìn về một phía, một số người lúc trước cũng không có chú ý bên này trông thấy tình thế Cố Nhược Vân đối mặt hiện giờ cũng không khỏi lắc đầu thở dài.
Nàng đắc tội ai không tốt, lại muốn đắc tội vị tiểu ma nữ Dược Tông này? Đừng nói là cầu y, chỉ sợ ngay cả tư cách bước vào Dược Tông đều không có!
... ......
"Tông chủ, không biết Y thánh nói gì ở trong thư, làm cho người vui vẻ như vậy?"
Lúc này, trong tông môn Dược Tông, nam tử trung niên liếc mắt nhìn lão giả vẻ mặt tươi cười ngồi ở trước tay cầm thư kia, thật không biết rốt cục lão gia hỏa Y thánh kia viết cái gì, lại làm Tông chủ nhà mình lộ ra biểu cảm như vậy?
Lão giả tóc bạc được xưng là Tông chủ mỉm cười, buông xuống thư trong tay, nói: "Y thánh gửi thư, nói hắn có việc trì hoãn, mấy ngày nữa mới có thể đến."
Nam tử trung niên tràn đầy kinh ngạc, phải biết rằng quan hệ của Tông chủ nhà mình và Y thánh luôn luôn không tệ, vì sao nghe được Y thánh có việc trì hoãn ngược lại vui vẻ như thế?
Có vấn đề!
Nhất định có vấn đề!
Ngay tại lúc nam tử trung niên còn không nghĩ ra có vấn đề gì, giọng nói của lão giả tóc bạc lại vang lên: "Nhưng mà đồ đệ của hắn lại đến đây, lqđ phỏng chừng hôm nay có thể đến Dược Tông, cho nên kêu ta giúp hắn chiếu ứng một chút đồ nhi bảo bối kia của hắn."
Tuy rằng Thường Lâm làm Tông chủ Dược Tông, bên ngoài cũng tự xưng y thuật của ông tương xứng với Y thánh, chỉ là ông lại hiểu rõ giữa mình và Y thánh vẫn là có chênh lệch rất lớn, đây mới là nguyên nhân ông buông tất cả mặt mũi ở trước mặt Y thánh.
"Cái gì?"
Nam tử trung niên sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Đồ đệ của Y thánh? Y thánh hắn có đồ đệ?"
Thường Lâm gật gật đầu: "Không sai, đồ đệ kia của hắn tên là Cố Nhược Vân, lát sau ngươi đi tiếp đãi một chút."
"Vâng."
Nghe nói đối phương là đồ nhi bảo bối của Y thánh, nam tử trung niên vội vàng đáp ứng.
Phải biết rằng, tính tình của Y thánh cũng không tốt hơn Hồng Liên Lĩnh chủ chỗ nào, vạn nhất đồ đệ của ông bị ủy khuất gì ở Dược Tông, thì lấy tính tình của lão gia hỏa kia sẽ không quản giao tình với Dược Tông, tuyệt đối sẽ trở mặt với Tông chủ tại chỗ!
"Tông chủ, Tông chủ đại nhân!"
Ngay tại lúc nam tử trung niên muốn rời đi, một giọng nói vội vã truyền vào từ ngoài cửa: "Tông chủ đại nhân, ngài có thư."
"Hả?" Thường Lâm nhẹ nhàng nhíu mày, nhận lấy thư từ trong tay đệ tử Dược Tông, nhưng mà sau khi nhìn thấy nội dung trên thư bất giác ngây ngẩn cả người.
Chương 898: Lại gặp nhau (hai)
Edit: kaylee
"Tông chủ, xảy ra chuyện gì?"
Nam tử trung niên có chút không hiểu nhìn Tông chủ, không biết rốt cục trên thư kia là nội dung gì, làm cho Tông chủ cũng không bình tĩnh.
"Là Hồng Liên Lĩnh chủ gửi thư," Thường Lâm hít một hơi thật sâu: "Hắn nói nữ nhi của hắn có việc tiến đến Dược Tông, lqđ làm chúng ta giúp hắn chiếu cố nữ nhi của hắn!"
"Hồng Liên Lĩnh chủ có nữ nhi?"
So với Y thánh thu một đệ tử, chuyện Hồng Liên Lĩnh chủ có nữ nhi này càng làm cho nam tử trung niên khiếp sợ.
Hơn nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đồ đệ của Y thánh đến Dược Tông giúp vui cũng thôi, dù sao nàng cũng là một Y Sư, nhưng mà thế nào nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ cũng đến đây?
"Tông chủ, có phải vị cô nương kia cũng đã đến dưới cửa Dược Tông hay không? Ta phải đi đón hai người vào tông môn ngay." Nam tử trung niên chậm rãi bình ổn khiếp sợ trong nội tâm, cung kính mở miệng nói.
"Hai vị cô nương gì?" Thường Lâm không hiểu ra sao nhìn nam tử trung niên: "Chỉ có một, ngươi đón một người là được."
"Hả?"
Lúc này đây, đến lượt nam tử trung niên ngây ngẩn cả người, hắn dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn Thường Lâm, nói: "Không phải người mới nói nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ cũng đến đây sao? Nữ nhi của đồ điên kia nếu chúng ta không chăm sóc tốt, lấy tính tình của hắn tuyệt đối sẽ san bằng Dược Tông chúng ta."
Hơn nữa, hắn còn nghe nói ở trước đây không lâu, người điên kia đã đột phá đến cảnh giới Võ Thánh!
Kia nhưng là Võ Thánh đó!
Trên toàn bộ đại lục, cũng chỉ có Đệ Nhất thành mới có được Võ Thánh!
"À, hình như ta quên nói, nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ cũng tên là Cố Nhược Vân!"
Ầm!
Một câu nói này giống như tiếng sấm, trực tiếp đánh nam tử trung niên bảy điên tám đảo, ngây ngốc nhìn về phía Thường Lâm: "Tông chủ, người là nói đồ đệ của Y thánh và nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ là cùng một người?"
Thường Lâm cười khổ một tiếng, nói: "Lâm Dương, ngươi nhanh đi xuống đón vị cô nương kia, nếu ta nhớ không lầm, lúc này đây có vẻ là nữ nhi của Hoàng trưởng lão Hoàng Phỉ Phỉ chấp quản ở ngoài tông môn, bình thường Hoàng Phỉ Phỉ kia đã kiêu ngạo ương ngạnh, không thiếu bắt nạt người, diễn~đ@n\lêquý'đôn nhưng mà bản Tông chủ nể mặt Hoàng trưởng lão chỉ cần nàng ta không quá phận thì mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng lúc này đây lại khác! Cô nương kia không chỉ là đồ đệ của Y thánh, còn là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, nếu bị ủy khuất gì, chỉ sợ Dược Tông chúng ta đây thật sự sẽ bị người nhổ tận gốc! Hơn nữa hai người kia đều siêu cấp bao che khuyết điểm! Nhưng mà, Hồng Liên Lĩnh chủ cố ý nhắc nhở một câu, hắn không hy vọng nhiều người biết nha đầu kia là nữ nhi của hắn!"
Một Y thánh cũng thôi, quan hệ của ông và Y thánh tương đối tốt, đến lúc đó thực phạm vào sai thì nhận lỗi là được, Hồng Liên Lĩnh chủ lại khác, trình độ bao che khuyết điểm của đồ điên kia người người đều biết, đã từng có người ngộ sát một gã sai vặt trông cửa của Hồng Liên Lĩnh, kết quả, hắn đơn thương độc mã (một mình một ngựa) đi diệt cả nhà người ta.
Huống chi, này còn là nữ nhi của hắn!
Thực chịu ủy khuất, dựa theo tính cách kia của Hồng Liên Lĩnh chủ có thể buông tha Dược Tông?
Lâm Dương đột nhiên giật mình tỉnh lại, hung hăng rùng mình một cái, vội vàng chạy về phía ngoài tông môn, trong lòng lại đang không ngừng cầu nguyện hi vọng Hoàng Phỉ Phỉ sẽ không không coi ai ra gì như bình thường.
Dù sao, Hoàng Phỉ Phỉ có tính cách gì mọi người Dược Tông đều rõ ràng! Nhưng mà gia gia của nàng ta quyền cao chức trọng, cho dù là Tông chủ cũng phải lễ nhượng ba phần, mới tạo nên tính cách kiêu ngạo ương ngạnh hiện giờ của nàng ta.
Đáng tiếc, Lâm Dương vẫn chậm một bước, hắn mới vừa đi đến chân núi, đã nhìn thấy Hoàng Phỉ Phỉ và Cố Nhược Vân bị mọi người vây xem.
Chương 899: Lại gặp nhau (ba)
Edit: kaylee
"Nha đầu thối, ngươi cũng quá mức cuồng vọng kiêu ngạo, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ hay sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thân là công chúa gặp ta cũng nhường ta! Ai bảo thực lực của ta mạnh mẽ hơn ngươi, hậu trường cứng rắn hơn ngươi? Ở trên đại lục này, trừ bỏ Hồng Liên Lĩnh ra, ta chưa từng sợ ai khác!"
Đương nhiên, Đệ Nhất thành thì không tính.
Đệ Nhất thành rất là thần bí, rất ít xuất hiện ở trong mắt thế nhân, cũng sẽ không được tính ở trong lòng Hoàng Phỉ Phỉ.
Lâm Dương nhíu mày, thấp giọng quát: "Hoàng Phỉ Phỉ, đến Dược Tông ta đều là khách nhân vì tham gia đại hội Dược Tông mà đến! Ngươi chính là dùng loại thái độ này đối đãi với khách nhân đường xa mà đến?"
Sắc mặt của hắn rất là khó coi, không nghĩ tới Hoàng Phỉ Phỉ này lại đang ỷ thế hiếp người! Hiện giờ bị nhiều người thấy được như vậy, còn không biết sẽ tuyên truyền ra ngoài thế nào.
Hoàng Phỉ Phỉ hiển nhiên không để lời nói của Lâm quản sự vào mắt, hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Hai người này là tới tham gia đại hội Dược Tông? Lâm quản sự, ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Bọn họ rõ ràng chính là đến cầu y, lee~lqđ hiện tại Dược Tông chúng ta bận rộn như thế làm sao có thời gian chữa trị giúp bọn hắn? Huống chi, cụt tay không cách nào mọc lại, đây là chuyện thực rất nhiều người đều biết, ta cũng chỉ là có lòng tốt không làm cho bọn họ lãng phí thời gian ở nơi này mà thôi!"
Cầu y?
Lâm Dương sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện thanh niên cụt tay đứng ở bên người Cố Nhược Vân, trong lòng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồ nhi của Y thánh tiến đến nhất định là vì tham gia đại hội Dược Tông, mà hai người kia đã vì cầu y mà đến, vậy chắc không phải là nàng!
"Hoàng Phỉ Phỉ, mặc kệ như thế nào, ngươi cũng không thể kiêu ngạo ương ngạnh ở ngoài như thế! Hiện tại ngươi về tông môn trước, ta còn muốn chờ đợi khách quý!"
Nói xong lời này, Lâm Dương thu hồi ánh mắt, tầm mắt nhìn về phía xa, ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng hắn muốn tìm kia. Tuy rằng hắn chưa từng thấy bức họa của Cố Nhược Vân, nhưng mà ở trong những người này vẫn là có thể tìm được người hắn muốn tìm.
Nguyên nhân, là bởi vì rất nhiều Y Sư tới nơi này hắn đều nhận biết, nữ tử đi theo ở phía sau những Y Sư kia tất nhiên không phải là người hắn phải đợi! Nếu Y thánh tạm thời không thể tiến đến, thì chỉ cần nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi một mình đi tới, là có khả năng chính là người hắn muốn tiếp đãi.
"Thế nào còn chưa có đến?"
Lâm Dương tìm một vòng, lại phát hiện lọt vào trong tầm mắt đều là người hắn biết, cũng không có tìm được bóng dáng bản thân muốn tìm kiếm.
Lại đúng vào lúc này, đám người huyên náo chợt yên tĩnh xuống.
Cố Nhược Vân theo ánh mắt mọi người nhìn qua, sau khi nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ như hoa đào kia bất giác ngây ngẩn cả người.
Là hắn?
Thế nào hắn cũng đến mảnh đại lục này?
Không đợi Cố Nhược Vân suy nghĩ cẩn thận đã xảy ra chuyện gì, chiếc kiệu y rộng mở kia đã đến trước mặt của nàng.
"Tiểu Vân Nhi, đã lâu không gặp, mau tới ôm ôm bổn hoàng tử."
Nam nhân lười nhác tựa vào phía trên lưng ghế dựa, cả người mặc xiêm y màu hồng đào hơi hơi rộng mở, llêqquyýđônn lộ ra da thịt trắng nõn mà tràn ngập lực mê hoặc kia, giờ này khắc này, khóe môi hắn nâng lên một nụ cười giống như yêu nghiệt, mắt phượng khẽ nhướng, mở ra ôm ấp về phía Cố Nhược Vân.
Không thể không nói, nam nhân này vẫn đẹp như vậy, xiêm y màu hồng đào kia mặc ở trên người của hắn không hiện ác tục, ngược lại càng thêm diễm lệ yêu nghiệt.
Nhất là nụ cười kia, giống như mười dặm hoa đào nở rộ, kinh diễm làm cho chung quanh vang lên một mảnh âm thanh hít khí lạnh.
Bọn họ chưa từng thấy nam tử đẹp đến loại trình độ này!
Nếu không phải hắn vừa mới mở miệng nói chuyện, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ cho rằng hắn là nữ nhân!
Chương 900: Lại gặp nhau (bốn)
Edit: kaylee
"Tá Thượng Thần!"
Nhìn nam tử trước mắt, sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen xuống: "Vì sao ngơi lại ở chỗ này?"
Không phải hắn nên ở Tây Linh đại lục sao?
"Ôi," Vẻ mặt nam tử yêu nghiệt ai oán, liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ta đi đến chỗ này vì tìm ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy? Quả nhiên là rất nhẫn tâm, tâm của bổn hoàng tử đều bị ngươi thương thành cặn bã."
Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường, cười lạnh một tiếng: "Ngươi xác định ngươi tới Đông Nhạc đại lục là vì tìm ta?"
Khóe miệng nam tử yêu nghiệt cứng ngắc một chút, nói thật, hắn tới nơi này thật sự là có việc khác, mà gặp Cố Nhược Vân ở dưới tông môn Dược Tông cũng là chuyện hắn không tưởng được, không nghĩ tới nàng vậy mà trực tiếp nói thẳng ra.
"Vân Nhi?" Lâm Dương nhíu mày.
Nếu hắn không có nghe sai, có vẻ nam nhân này xưng hô nàng là Vân Nhi?
Mà nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, lại tên là Cố Nhược Vân!
Nghĩ vậy, Lâm Dương không còn có thái độ lạnh nhạt vừa rồi, có chút dè dặt cẩn trọng hỏi: "Vị cô nương này, xin hỏi tên của ngươi là……….."
Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hồi đáp: "Cố Nhược Vân."
Ầm!
Một tiếng nổ vang vang lên ở trong đầu Lâm Dương, làm bước chân của hắn không tự chủ được lui về phía sau hai bước, hai chân mềm nhũn, thiếu chút đã té ngã trên mặt đất, giờ khắc này, hắn thật sự hận không thể hung hăng đánh Hoàng Phỉ Phỉ một cái tát!
Không nghĩ tới kết quả là, nữ tử này vẫn là đắc tội nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ!
Buồn cười là, lúc đó mình lại tin lời nói của Hoàng Phỉ Phỉ, cho rằng là Cố Nhược Vân vì cầu y mà đến Dược Tông! Nếu không phải nam nhân này xuất hiện, sợ rằng mình sẽ lỡ mất nàng!
Tá Thượng Thần quét mắt nhìn Lâm Dương tê liệt ngã xuống đất, mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên không rõ người Dược Tông này đang phát điên cái gì?
"Tiểu Vân Nhi," Tá Thượng Thần không lại liếc mắt nhìn nam tử trung niên trên đất một cái, đôi mắt hoa đào nhìn về phía Cố Nhược Vân, l^'qđ khóe môi chưa một chút tươi cười trêu tức: "Ngươi cũng tới tham gia đại hội Dược Tông này? Nếu như vậy, thì bổn hoàng tử cũng đi cùng với ngươi, như thế nào?"
Cố Nhược Vân nhún vai: "Tùy tiện."
Đối với Tá Thượng Thần, cảm giác của nàng tương đối phức tạp, không thể nói là chán ghét, cũng chưa nói tới thích, hơn nữa, càng làm cho nàng để ý là, quan hệ của người này và Cố Sanh Tiêu! Nàng hoàn toàn có thể nhìn ra được, ánh mắt Tá Thượng Thần khi nhìn về phía huynh trưởng kia thật khác biệt.
Loại ánh mắt này, giống như là đang nhìn người yêu của mình….....
Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại biết rõ ràng, tính hướng của huynh trưởng thật bình thường! Nếu Tá Thượng Thần đúng như suy nghĩ của nàng, chỉ sợ đến cuối cùng cũng chỉ có thể bị thương.
"Chậm đã!"
Còn không chờ Lâm Dương phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phỉ Phỉ đã lắc mình che ở trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt trào phúng đảo qua trên khuông mặt thanh lệ của nữ tử kia, cười lạnh nói: "Muốn tham gia đại hội Dược Tông, thân phận phải là Y Sư, ngươi là sao? Hay là ngươi cho rằng địa bàn của Dược Tông chúng ta là người nào cũng có thể tùy tiện bước vào? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu không mà nói, kết quả là mất đi cũng là mặt mũi của bản thân ngươi!"
Hoàng Phỉ Phỉ không nói chuyện, Cố Nhược Vân nhưng là thiếu chút đã quên nàng, hiện giờ nghe thấy một phen ngôn luận, bất giác chuyển con ngươi thanh lãnh đến trên thân thể của nàng.
"Ngươi còn thiếu Ngọc nhi một lời xin lỗi! Hơn nữa, mục tiêu ta đến chính là Dược Tông, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn được ta?"
"Phì," Hoàng Phỉ Phỉ nở nụ cười: "Ta đã thấy không biết xấu hổ, lại chưa thấy qua loại không biết xấu hổ như ngươi, lqđ cho dù các ngươi đến Dược Tông làm khách, nhưng nếu chủ nhân đuổi các ngươi đi, còn dám mặt dày mày dạn lưu lại? Lời Hoàng Phỉ Phỉ ta nói để ở chỗ này, Dược Tông tuyệt không chào đón người như ngươi!"
Khi nói lời này, ánh mắt Hoàng Phỉ Phỉ lại nhịn không được liếc về phía Tá Thượng Thần ở một bên, lại nhìn thấy nam tử như yêu nghiệt kia nhìn cũng chưa liếc nhìn nàng ta một cái, trong tâm nổi lên một hồi chua xót, lập tức phát tiết tất cả tức giận đến trên đầu Cố Nhược Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro