Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86 - 90

Chương 86: Mệnh khởi Đông phương (một)

Edit: kaylee

"Hơn nữa..."

Giọng nói của Lãnh Ngôn Phong dừng một chút, đôi mắt vốn là lạnh lùng càng thêm lạnh như băng: "Ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục Thi Vân sư muội!"

"Ha ha!"

Tá Thượng Thần điên cuồng cười hai tiếng, đôi mắt phượng hơi hơi nghiêng về phía trước, trong đôi mắt hội tụ tràn đầy ý cười trào phúng.

"Ngươi duy hộ Thi Vân sư muội của ngươi, đó là vấn đề của ngươi, không có quan hệ gì với ta, nhưng mà, nha đầu kia ngươi không thể đụng vào! Nếu không đừng trách ta không nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi đụng nàng, có một người tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Cố Nhược Vân ngẩn người, có chút không rõ nhìn Tá Thượng Thần, hắn nói lời này là có ý tứ gì?

"Hừ!"

Nghe vậy, Lãnh Ngôn Phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, chính là khuôn mặt lạnh lùng kia vô cùng khó coi.

"Tá Thượng Thần, chuyện của Thanh Long Quốc chúng ta, không cần ngươi tới xen vào việc của người khác! Hơn nữa, Thanh Long Quốc chúng ta và Chu Tước quốc cũng không thân cận, ngươi tùy ý tới chơi không biết lại là có chuyện gì?"

Tá Thượng Thần bĩu môi, hắn cũng không thể nói bản thân tới nơi này hoàn toàn là xuất phát từ tò mò đối với muội muội bảo bối của Cố Sanh Tiêu đi? Nếu không, để cho tên kia biết bản thân vụng trộm chạy tới nơi này, phỏng chừng trực tiếp sẽ làm thịt hắn.

Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng nheo lại con ngươi, quyến rũ nở nụ cười.

"Thái Tử điện hạ xin yên tâm đi, thêm một đoạn thời gian bổn hoàng tử thì sẽ đi bái phỏng hoàng đế bệ hạ của Thanh Long Quốc."

Giờ khắc này, trên người của Lãnh Ngôn Phong tản mát ra vô tận hàn khí, cặp mắt kia giống như hàn băng dừng ở phía trên khuôn mặt yêu nghiệt của Tá Thượng Thần, mặt không biểu cảm nói: "Vậy bản Thái Tử liền ở trong hoàng cung xin đợi đại giá!"

Nói xong lời này, hắn liếc nhìn Cố Nhược Vân lần sau cùng, giọng nói vẫn là lạnh lùng trước sau như một.

"Cố Nhược Vân, nam nhân kia là người Thi Vân sư muội nhìn trúng, nữ tử tốt đẹp như nàng, thế gian không người có thể tranh chấp cùng, trở thành phi của ta, là lựa chọn duy nhất của ngươi, chính ngươi suy nghĩcho thật rõ ràng, bản Thái Tử chờ đáp án của ngươi."

Dứt lời, lại không tiếp tục nói them gì, hắn phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại một bóng lưng lạnh như băng.

"Chậc chậc, Tiểu Vân Nhi, không nghĩ tới ánh mắt của ngươi kém như vậy, loại nam nhân không phẩm hạnh không dung mạo giống như Lãnh Ngôn Phong này ngươi cũng để ý?" Tá Thượng Thần dương môi nở nụ cười, có chút quên Cố Nhược Vân mới là lần đầu tiên gặp hắn thôi.

Cho nên, sau khi nghe thấy ba chữ Tiểu Vân Nhi kia, nàng không khỏi sợ run cả người, cả người lạnh lẽo.

"Ta quen biết ngươi sao?"

Nàng có chút không nói gì sờ sờ mũi, hỏi.

"Trước kia không biết, nhưng mà từ nay về sau đã quen biết," Tá Thượng Thần khuynh thành cười, di chuyển mắt xinh đẹp: "Nhưng, bổn hoàng tử đã sớm nghe nói qua tên của ngươi."

Ngụ ý, hắn đã sớm từ chỗ Cố Sanh Tiêu nghe nói qua sự tồn tại của nàng.

Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại hiểu lầm ý tứ của hắn.

"Hả?" Cố Nhược Vân khóe môi khẽ nhếch, không cho là đúng nói: "Thì ra ta thật sự là thanh danh lan xa, tên phế sài này đều đã lan truyền đến Chu Tước quốc."

Lập tức, khóe mắt của Tá Thượng Thần bất giác hung hăng co rút, ha ha cười hai tiếng: "Trước kia ngươi quả thật là phế vật, chỉ sợ hôm nay sau khi ngươi chiến một trận với tiểu tử kia, sẽ không có người ở xưng hô ngươi như vậy nữa, tuy rằng thiên phú của ngươi còn không tính là thiên tài gì, nhưng đối người bình thường mà nói, coi như có thể."

"Phế vật thì như thế nào, thiên tài lại như thế nào? Mặc kệ thế nhân nghị luận ta như thế nào, đều không có quan hệ gì với ta, ta không cần chứng minh vì bản thân."

Giọng nói của thiếu nữ lộ ra một loại tang thương nhìn thấu thế tục, làm cho Tá Thượng Thần bất giác kinh ngạc há miệng thở dốc, đột nhiên, hắn nhớ tới tin tức Thanh Y tra được, mắt phượng nháy mắt lạnh một chút.

Hắn không nghĩ tới, ở sau khi Sanh Tiêu rời đi Cố gia, tiểu nha đầu này vậy mà kém chút nữa đã chết một lần, mà sau khi trải qua chuyện như vậy, muốn không trưởng thành cũng khó.... ...

Đáng tiếc, Sanh Tiêu hiện đang bế quan tu luyện, không cách nào truyền tin tức cho hắn, nếu không dựa theo tính cách của hắn, sẽ lập tức trở về diệt Cố gia.



Chương 87: Mệnh khởi Đông phương (hai)

Edit: kaylee

"Nói, có phải hiện tại ngươi nên rời đi hay không?" Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Tá Thượng Thần: "Hay là cần ta tiễn khách?"

Ánh mắt của Tá Thượng Thần có chút ai oán nói: "Tiểu gia hỏa, tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi, ngươi cứ như vậy đối đãi với người trợ giúp ngươi sao?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?"

"À," Tá Thượng Thần ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, thân mình lười nhác tựa vào phía trên ghế, hắn ném đi một cái mị nhãn với Cố Nhược Vân, cười cực kỳ mị hoặc: "Ta cũng không muốn thế nào, nể tình vừa rồi ta giúp ngươi, tới ôm ta một cái, thế nào?"

"Được."

Cố Nhược Vân nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười.

Rồi sau đó, lập tức lại cất giọng, nói: "Triệu chưởng quỹ, ông qua ôm hắn một cái."

Trong phút chốc Tá Thượng Thần sắc mặt đen xuống, chẳng lẽ nha đầu kia không biết bản thân có khiết phích (tính thích sạch sẽ)? Bình thường hắn là tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến gần bản thân thân, cho dù là những thị nữ bên cạnh, đương nhiên, tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia là ngoại lệ, mà câu nói kia của bản thân cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi, không nghĩ tới nàng vậy mà tưởng thật, còn để cho một lão nhân đến ôm hắn.... ...

Mắt thấy Triệu chưởng quỹ đi tới phía bản thân, Tá Thượng Thần ghê tởm thiếu chút nữa thì cả người nổi da gà, nhất là nụ cười giống như cúc hoa trên mặt kia, rơi vào trong mắt hắn thấy vô cùng tà ác giống như là đại hôi lang (sói xám) nhìn thấy tiểu bạch thỏ (thỏ trắng).

"Ba ba ba!"

Đúng lúc này, những tuyệt sắc thị nữ đồng loại rút ra trường kiếm trong tay, nháy mắt chỉ về phía Triệu chưởng quỹ đang đi tới chỗ Tá Thượng Thần, trong mắt lạnh lẽo sắc bén như kiếm, giống như có thể trong chớp mắt giết người…....

Triệu chưởng quỹ chần chờ quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, mà lúc này, tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu.

"Tứ hoàng tử điện hạ, không phải ngươi muốn ôm ấp sao? Ta muốn cho ngươi, ngươi đây lại là thái độ gì?"

Tá Thượng Thần lay động quạt lông, cười nói: "Tiểu gia hỏa, lần này tính là ta bại bởi ngươi, nhưng mà, ta không nghĩ tới, ngươi và Đông Phương thế gia còn có liên hệ, theo ta được biết, Bách Thảo Đường này giống như là thuộc về Đông Phương Thiếu Trạch, mà trước đó không lâu, Đông Phương Thiếu Trạch giống như đưa Bách Thảo Đường cho người khác, hiện giờ xem ra, người kia chính là ngươi!"

Hắn không có xem nhẹ, chưởng quầy của Bách Thảo Đường là nghe theo mệnh lệnh của Cố Nhược Vân.

Xem ra lời đồn đãi cũng có rất nhiều chỗ không thật, Cố Nhược Vân cũng không phải là dựa vào vận may có được thương hại của Triệu chưởng quỹ mà gia nhập Bách Thảo Đường, mà là, Bách Thảo Đường này chính là của nàng!

Nghĩ đến đây, Tá Thượng Thần hơi hơi nheo lại con ngươi, dương môi nở nụ cười: "Trên người của ngươi có rất nhiều bí mật, thực làm cho ta muốn khám phá tốt từng chút một."

"Vậy ngươi nhất định thất vọng rồi," Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Triệu chưởng quỹ, tiễn khách."

Nghe được Cố Nhược Vân hạ lệnh đuổi khách, Tá Thượng Thần lộ ra tươi cười lười nhác: "Tiểu Vân Nhi, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khám phá ra toàn bộ bí mật của ngươi."

Rồi sau đó, hắn nói với thị nữ bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."

"Vâng, chủ thượng."

Bọn thị nữ ôm kiếm cung quyền, chợt nâng lên nhuyễn kiệu kia, quay đầu đi đến ngoài cửa.

Ở trong nháy mắt chuyển phương hướng kia, tươi cười lười nhác ở khóe miệng Tá Thượng Thần chậm rãi biến mất, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, lâm vào trầm tư.

Mệnh khởi Đông phương? Chẳng lẽ người thay đổi vận mệnh của hắn, thật sự sẽ ở phía Đông Phương? Nhưng sư phụ đức cao vọng trọng, lại như thế nào lừa hắn?

Nghĩ đến điều này, trên mặt Tá Thượng Thần mang theo một chút cười khổ.... ....

"Người có thể thay đổi vận mệnh của ta, cùng vị tuyệt thế thiên tài sư phụ quan trắc kia đều ở Đông Phương, chính là Thanh Long Quốc này to lớn như thế, không biết ai mới là người ta muốn tìm.... ....."



Chương 88: Mệnh khởi Đông Phương (ba)

Edit: kaylee

Lúc này, trong tòa nhà của Luyện Khí Tông, Hồn Phi sắc mặt xanh mét cực kỳ khó coi, mà Thi Vân ngồi ở một bên có chút không yên lòng, đôi mi thanh tú gắt gao nhíu lại, không biết suy nghĩ cái gì.

"Tiểu thư, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bắt được Cố Nhược Vân, hơn nữa sẽ hiến nàng tinh thần lực cho tiểu thư!" Lão gắt gao nắm nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không giết tiểu súc sinh kia, trong lòng ta không thoải mái!"

Thi Vân hai mắt tối lại, nàng chậm rãi buông chén trà trong tay, nói: "Hồn Phi, ngươi trước đừng xằng bậy, vạn nhất Tam Đại Chế Tài biết, sẽ liên lụy đến toàn bộ Luyện Khí Tông."

"Tiểu thư, chúng ta đây nên làm như thế nào? Chẳng lẽ để cho nàng tiếp tục ung dung tự tại?"

"Không!" Thi Vân lắc lắc đầu, một chút tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt, tiện đà nhẹ nở nụ cười: "Giết nàng không phải là không có biện pháp, dù sao Tam Đại Chế Tài quy định là không cho phép ra tay đối với kẻ yếu thực lực thấp kém, chỉ khi nào đột phá cấp bậc Võ Tướng, mới không ở trong phạm vi này, chính là chờ nàng đột phá đến Võ Tướng, ít nhất cũng cần mười mấy năm, ta chờ không nổi.... ...... ..."

"Hơn nữa….. Ta không muốn để cho Cố Nhược Vân chết!" Thi Vân tươi cười lộ ra âm ngoan: "Ta muốn hấp thu toàn bộ tinh thần lực của nàng, sau đó phế đi tứ chi (hai tay, hai chân) của nàng, lại tra tấn nàng cả đời một đời! Lúc trước nàng lựa chọn dùng ngôn ngữ mê hoặc Thiên Bắc Dạ, còn làm Thiên Bắc Dạ ỷ lại nàng như thế, vậy nàng….. Phải vì thế mà giao ra cả đời của bản thân!"

Nhìn Thi Vân hiện tại, Hồn Phi trái tim run lên một cái.

Đừng nhìn Thi Vân tiểu thư trước mặt người khác nhu hòa như gió, kỳ thực, không ai hiểu rõ bản tính dưới mặt nạ của nữ tử này hơn lão!

Lúc trước, vì để mình đạt được cao nhất địa vị ở Luyện Khí Tông, nàng không tiếc dùng độc thủ mưu hại tỷ tỷ song sinh của mình, nữ tử lớn lên có khuôn mặt giống nàng, lại chân chính thiện lương mà thiên phú dị bẩm………...

Tuy rằng tất cả những thứ này, đều là ở dưới sự phối hợp của bản thân.

Nhưng nàng đã ngay cả tỷ tỷ song sinh của mình đều hại, vậy còn có chuyện gì là nàng làm không được?

"Tiểu thư, vậy bây giờ ngươi có biện pháp tốt gì sao?" Hồn Phi cau mày: "Có biện pháp nào, có thể tránh né cơ sở ngầm của Tam Đại Chế Tài ở đại lục, bất tri bất giác bắt đi Cố Nhược Vân?"

Thi Vân cười lạnh nói: "Vì sao muốn tránh đi cơ sở ngầm của bọn họ? Lãnh Ngôn Phong là người của Luyện Khí Tông ta, nếu hắn cưới Cố Nhược Vân, Cố Nhược Vân sẽ thuộc về Luyện Khí Tông, chúng ta muốn giết muốn chém, người của Tam Đại Chế Tài còn quản được sao? Ta đã âm thầm để lộ ra suy nghĩ muốn cho Cố Nhược Vân rời đi Thiên Bắc Dạ, Lãnh Ngôn Phong là người thông minh như vậy, lại si mê ta như thế, tất nhiên sẽ vì ta vượt lửa qua sông! Có một người như vậy vì sao không lợi dụng cho tốt một chút? Nếu thành công, Cố Nhược Vân còn phải cảm tạ ta, nếu không bằng vào thiên phú và tư chất của nàng, cả đời đều không đủ tư cách gả cho Lãnh Ngôn Phong!"

Chẳng sợ Lãnh Ngôn Phong không phải người Luyện Khí Tông nàng, nữ nhân kia cũng không đủ tư cách trở thành thê tử của hắn! Dù sao hắn còn có cái danh là Thái Tử của một quốc gia.

Hồn Phi kinh ngạc há miệng thở dốc, lão luôn luôn cho rằng bản thân đã đủ ngoan độc, nhưng mà, Thi Vân tiểu thư rõ ràng còn ác độc hơn lão! Vì đạt được mục đích, hoàn toàn có thể không từ thủ đoạn!

Ngay lúc Thi Vân nghĩ như thế nào đối phó Cố Nhược Vân, hoàng thành Thanh Long Quốc lại đưa tới một trận phong ba.

Nguyên nhân là, La Tướng Quân là phụ thân hộ nữ (che chở nữ nhi) nhất trong toàn bộ Thanh Long Quốc, cho nên, sau khi nghe nói La Âm bị Lăng Nghị bắt đi uy hiếp, lập tức giận tím mặt, chậm rãi mang theo một đám người bắt Lăng Hi tàn tật trở về, thuận tiện làm hỏng linh đường bố trí tốt vì Lăng Nghị.



Chương 89: Mệnh khởi Đông Phương (bốn)

Edit: kaylee

Nữ quyến Lăng gia kêu cha gọi mẹ, Lăng gia ban đầu vô cùng rực rỡ trong một đêm lại trở nên thê thảm như thế, thật làm cho người ta cảm thán.

"Quý Phi nương nương! Nhanh, chúng ta nhanh đi tìm Quý Phi nương nương!"

Nói lời này, là thân đệ đệ của Lăng Nghị, cũng đó là nhị thúc công Lăng Nhất Huy của Lăng Hi, hiện giờ Lăng Nghị đã chết, toàn bộ Lăng gia chính là lão đương gia tác chủ, chính là ngay tạilúc lão muốn đi tìm Quý Phi nương nương trợ giúp, một nữ tử áo xanh cầm trong tay lệnh bài xuất hiện tại Lăng gia.

"Chủ thượn nhà chúng ta có lệnh, việc hôm nay của Lăng gia cứ như vậy từ bỏ, không được tìm Cố Nhược Vân và La gia gây phiền toái, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

Sau khi nhìn thấy lệnh bài trong tay nữ tử áo xanh, Lăng Nhất Huy không nói lên lời…...

Thật sự là lão bị dọa đến đầu óc choáng váng!

Trời ạ, lệnh truy sát của Huyền Âm Điện? Chẳng lẽ nữ tử áo xanh này là người Huyền Âm Điện?

Ở trong đại lục ngươi có thể không biết tên của bốn quốc gia, cũng có thể không rõ ràng tông chủ Luyện Khí Tông họ gì, nhưng không ai sẽ không biết Huyền Âm Điện.

Thực lực của Huyền Âm Điện này có lẽ không cường thịnh bằng Luyện Khí Tông, nhưng vì Huyền Âm Điện là nơi thừa thãi sát thủ, hơn nữa bên ngoài tiếp nhận ám sát, bởi vậy làm nhiều người biết.

Nhất là, trước khi giết người thì người của Huyền Âm Điện, đều sẽ phát một cái lệnh truy sát, mà nếu bọn họ muốn đuổi giết, sẽ không có giết không được, càng quan trọng hơn là, cho đến nay, vẫn không có người biết Huyền Âm Điện ở chỗ nào.

Vì vậy người đại lục khi nhắc tới Huyền Âm Điện đều là lo lắng đề phòng.

Lão không nghĩ tới, La gia vậy mà sẽ quen biết người của Huyền Âm Điện.

Đúng vậy, ở trong lòng Lăng Nhất Huy, lL gia dám can đảm minh mục trương đảm (trắng trợn) đến Lăng gia bắt người, hoàn toàn là có hậu trường Huyền Âm Điện này! Về phần Cố Nhược Vân, hoàn toàn bị lão bỏ qua………...

Một tiểu nha đầu còn chưa có phát dục hoàn toàn, làm sao có thể quen biết chủ thượng của Huyền Âm Điện? Căn bản không có khả năng! !

"Nhị thúc công, người không thể nghe nàng!" Dung nhan xinh đẹp của Lăng Ngọc mạnh mẽ biến đổi, hai mắt màu đỏ nói: "Người phải đi tìm cô cô báo thù rửa hận vì gia gia và ca ca!"

Thanh Y lạnh lùng nhìn Lăng Ngọc, một cái liếc mắt kia giống như một thanh lợi kiếm xuyên thấu lòng người, làm cho trái tim của Lăng Ngọc run rẩy, cũng không dám tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.

"Vị cô nương này, ngươi yên tâm," Lăng Nhất Huy khẽ đảo mắt, nịnh nọt nói: "Đại ca của ta chết không có quan hệ với bọn họ, là hắn gieo gió gặt bão thôi, ta tuyệt đối sẽ không ghi hận bọn hắn!"

"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ta sẽ trở về bẩm báo chủ thượng."

Nữ tử áo xanh nâng kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Cáo từ!"

Nói xong, không cho Lăng Nhất Huy cơ hội phản ứng liền xoay người rời đi, nhìn bóng dáng rời đi của nàng, Lăng Nhất Huy trên người không tự chủ được toát ra một tầng mồ hôi lạnh......

Giống như không nghĩ tới lựa chọn của Lăng Nhất Huy, trên mặt Lăng Ngọc mang theo tuyệt vọng......

Không!

Nàng tuyệt đối không thể để cho Cố Nhược Vân và La gia tiếp tục ung dung tự tại! Nếu nhị thúc công không đồng ý ra mặt vì gia gia, vậy nàng sẽ tự mình tiến cung đi gặp mặt nương nương, nếu không, nương nương ở tại thâm cung đại viện, căn bản không cách nào phát hiện ra tình huống bên ngoài…...

Nghĩ đến đây, trong mắt nàng xẹt qua một chút tàn nhẫn.

Cố Nhược Vân, La Âm, các ngươi chờ! Lăng Ngọc ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi tiêu diêu tự tại! Nợ máu trả bằng máu chính là việc thiên kinh địa nghĩa! Các ngươi phải đi địa ngục sám hối!



Chương 90: Thu phục Quỷ Y (một)

Edit: kaylee

"Tụ Khí cấp bảy."

Hô.

Trong sân, Cố Nhược Vân phun ra một ngụm trọc khí, mở ra đôi mắt, đúng lúc này, tiếng nói của Dư lão từ phía trước truyền đến: "Đại tiểu thư, ngoài cửa có người tìm ngài."

"Tìm ta?" Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày: "Ai?"

"Hắn nói bản thân họ Liễu, lúc trước từng bán tổ trạch cho đại tiểu thư."

Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân lập tức đứng lên, trên khuôn mặt thanh tú treo lên một chút ý cười: "Xem ra Quỷ Y đã đến đây, Dư lão, đi, mang ta đi gặp hắn."

Nói thật, đối với y thuật của Quỷ Y này, Cố Nhược Vân thật cảm thấy hứng thú, nếu có thể thu hắn vào môn hạ, Ma tông sẽ không buồn rầu lo lắng về phương pháp kiếm tiền.

Nếu Quỷ Y biết được suy nghĩ trong lòng Cố Nhược Vân, phỏng chừng sẽ lập tức đi lại giết nàng, muốn hắn đường đường Quỷ Y làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, vậy mà sẽ trở thành một công cụ kiếm tiền?

Đây quả thực chính là đang vũ nhục nhân cách của hắn!

Ngoài cửa, Liễu tiên sinh đã đang sốt ruột chờ đợi, sau khi thấy Cố Nhược Vân nghênh bước mà đến, ánh mắt lập tức sáng ngời, cung kính tiến lên nói: "Cố cô nương, Quỷ Y đã đến đây, chính là nàng nguyện ý để cho cô nương xem quá trình cứu người hay không, ta không làm chủ được."

"Yên tâm đi, cho dù nàng không để ta đến gần, ta cũng không trách ngươi, hiện tại chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân cười cười, nói.

Nhưng mà, sau khi Dư lão nghe lời nói của hai người, vội vàng mở miệng: "Ngươi muốn đi gặp Quỷ Y? Vậy ta và người cùng đi, ta nghe nói Quỷ Y làm việc quái đản, tính cách cổ quái, am hiểu cứu người đồng dạng cũng am hiểu dùng độc, một mình người không quá an toàn."

Cố Nhược Vân phất tay: "Dư lão ông không cần lo lắng, ta có chừng mực, Liễu tiên sinh, làm phiền ngươi, mang ta đi một chuyến đi."

"Được, Cố cô nương mời đi theo ta."

Liễu tiên sinh cung kính làm động tác mời.... .....

... ...... ......

Liễu gia.

Trong chính sảnh, một nữ tử nhẹ phẩm nước trà, động tác chậm rì rì, cực kì tao nhã.

Một thân hồng y yêu mị đến cực điểm, dáng người xinh đẹp làm cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng không tự chủ được huyết mạch bành trướng, nhưng mà, chờ sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia, huyết mạch bành trướng nháy mắt liền đọng lại…....

Nói như thế nào đây? Mặt của nữ tử cũng không tính là rất xấu, chỉ là một nửa bên mặt có vô số vết sẹo, thậm chí có thể nhìn thấy thịt, những vết sẹo kéo thẳng từ dưới cằm lên tới khóe mắt, phá hủy vẻ đẹp của nữ tử.

Nghe được phía trước có tiếng bước chân, nữ tử khẽ nhíu mày liễu, nàng nâng cằm lên nhìn qua, sau khi nhìn thấy Liễu tiên sinh khoan thai đến chậm, giọng nói rõ ràng mang theo không kiên nhẫn, nhưng mà, cho dù giọng nói của nàng có bao nhiêu không kiên nhẫn vẫn là che giấu không được kiều mị trời sinh.

"Ngươi này tốc độ đến thật đúng là đủ chậm, Quỷ Y ta muốn cứu người chính là có lòng tốt, ngươi vậy mà còn để cho ta ở chỗ này chờ ngươi?"

Liễu tiên sinh lau lau mồ hôi lạnh, nịnh nọt cười nói: "Quỷ Y đại nhân, xin thứ cho tại hạ đến chậm, đúng rồi, ta giới thiệu cho đại nhân ngài một người, vị này là Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường, bởi vì kính ngưỡng y thuật của đại nhân, muốn đến xem một chút."

Quỷ Y giương mắt đảo qua dung nhan thanh tú của Cố Nhược Vân, trên môi đỏ tươi lộ một nụ cười trào phúng: "Ta đường đường Quỷ Y chữa trị cho ngời bất luận kẻ nào đều không thể đến gần! Huống chi người muốn lén học nghệ, tiểu nha đầu, nể tình ngươi tuổi không lớn ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi mau mau rời đi đi! Bằng tư chất của ngươi còn chưa đủ tư cách trở thành đồ đệ của ta."

Tuy rằng thực lực của Quỷ Y không phải rất mạnh, nhưng mà, nàng y thuật cao minh, cho dù là người sắp chết cũng có thể kéo trở về từ Diêm vương điện, cho nên, thế lực giống như Đông Phương thế gia và Luyện Khí Tông cũng cần cho nàng vài phần mặt mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro