Chương 801 - 810
Chương 801: Nhị tiểu thư Hạ gia (ba)
Edit: kaylee
Nhưng mà.... .......
Nữ oa nhi đáng yêu như thế lại nâng cao tiểu cằm tuyết trắng kia, vẻ mặt cao ngạo nhìn nam hài mắt tím ngồi ở ghế tựa.
Biểu cảm của nàng kia, giống như Tiểu Tử Tà không phải là một người sống, mà là một đồ chơi bị nàng ta nhìn trúng.
"Là Nhị tiểu thư Hạ gia."
"Nhị tiểu thư Hạ gia khác với Hạ Sơ Tuyết, Hạ Sơ Tuyết thiện lương tao nhã, mà Nhị tiểu thư này đã có chút kiêu căng tùy hứng, nhưng mà chỉ là tiểu hài tử, tùy hứng một chút cũng thật bình thường, chỉ là hai người này nhưng thảm rồi."
"Không biết tử y tiểu nam hài này là công tử nhà ai, dáng vẻ nhưng là rất xinh đẹp, cũng mặc kệ hắn có thân phận gì, đều kém Hạ gia có Kim Đế bảo bọc."
Trong quán trà, mọi người trông thấy tình cảnh này, đều nhịn không được lắc đầu thở dài, lại không ai tính toán đứng ra nói một câu vì bọn Cố Nhược Vân.
Nhị tiểu thư Hạ gia?
Cố Nhược Vân nhíu mày, nếu nhớ không lầm, Nhị tiểu thư Hạ gia hẳn là Hạ Sơ Tuyết!
Nhưng chiếu như tình huống như vậy xem ra, từ sau khi nàng chết, đã bị Hạ gia xoá tên! Hiện giờ Hạ Sơ Tuyết biến thành đại tiểu thư Hạ gia, còn nữ hài này, nếu không có đoán sai, hẳn là thân sinh muội muội của Hạ Sơ Tuyết.
"Này……." Lục Trầm có chút khó xử nhìn Hạ Sơ Linh, trong con ngươi lãnh khốc kia lại giấu được vẻ sủng nịch, y trầm tư thật lâu, l^q'đ mới quay đầu nhìn về phía nữ tử áo xanh vẫn yên tĩnh ngồi ở bàn trà, nói: "Cô nương, ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện hay không?"
Cố Nhược Vân buông chén trà trong tay, giọng nói lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
"Ta muốn làm cho đệ đệ ngươi theo giúp muội muội ta vài ngày, không biết ý của cô nương như thế nào?"
Lục Trầm nâng khóe môi lên một chút, trên khuôn mặt lạnh lùng kia lộ ra một chút tươi cười tự cho là rất ôn hòa, ở trong mắt của y, không có nữ nhân nào có thể chống lại nụ cười của y!
Nghe nói như thế, rốt cục nữ tử áo xanh kia cũng ngẩng đầu lên.
Trong chớp mắt, trái tim Lục Trầm giống như hung hăng bị đánh một cái.
Y chưa bao giờ biết, ánh mắt của một người có thể giống nàng như thế, cũng là thanh lãnh nội liễm, lộ ra một loại đạm mạc không chút để ý đối với chuyện trên đời này.
Sắc mặt Lục Trầm càng thay đổi, bước chân nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Hạ Nhược Vân đã chết!
Cho dù người khác giống nàng, vậy cũng không có khả năng là nàng!
Một khi đã như vậy, y lại có cái gì cần phải sợ hãi?
Nghĩ vậy, Lục Trầm hít một hơi thật sâu, làm cho tâm tình của mình khôi phục bình tĩnh, mỉm cười đợi Cố Nhược Vân trả lời.
"Thật có lỗi."
Cố Nhược Vân nhìn sự biến hóa sắc mặt của nam nhân ở trong mắt, cười lạnh một tiếng, nói.
"Ta cự tuyệt."
Khuôn mặt Lục Trầm hơi hơi trầm xuống: "Cô nương, ta nguyện ý ra tiền thuê hắn, ngươi chỉ cần báo một cái giá là được."
Tiểu Tử Tà giống như không có nghe được lời nói của y, thả một khối điểm tâm trên bàn vào trong miệng, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu tràn đầy tươi cười, nhưng mà, nếu lúc này Lục Trầm có thể liếc hắn một cái, tất nhiên có thể phát hiện sát khí chợt lóe lên trong đôi mắt tím kia.
"Thuê hắn?" Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Chỉ sợ ngươi còn ra không nổi giá này!"
Nàng nói là sự thật.
Hiện tại tuy rằng Tiểu Tử Tà còn đang ở thời kỳ còn nhỏ, lại thân là thượng cổ Phượng Hoàng, hiện giờ càng là tới cảnh giới Võ Đế, vì vậy trên đời này người có thể thuê hắn, chỉ sợ còn chưa sinh ra!
"Cô nương, ngươi báo giá, mặc kệ giá bao nhiêu, Lục Trầm ta cũng tuyệt đối sẽ cho ngươi!"
Khuôn mặt Lục Trầm có chút khó coi, y cho rằng mình dùng mỹ nam kế, nữ nhân này sẽ trầm mê vào, sau đó đưa tiểu nam hài bên người nàng kia cho Hạ Sơ Linh, lqđ ai biết nàng vậy mà khẩu xuất cuồng ngôn (mở miệng nói lời ngông cuồng).
Chương 802: Nhị tiểu thư Hạ gia (bốn)
Edit: kaylee
Một tiểu nam hài năm tuổi y sẽ thuê không nổi? Quả nhiên là thiên đại chê cười!
"Ngươi xác định để cho ta ra giá?" Cố Nhược Vân nhíu mày, con ngươi thanh lãnh kia tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười lqd).
"Không sai!" Lục Trầm cười lạnh một tiếng: "Chỉ cần ngươi có thể ra giá, ta đây khẳng định trả nổi giá này!"
"Tốt!"
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay nàng vỗ về chén trà trên bàn, tươi cười bên môi làm cho người ta thật sự không cách nào xem hiểu.
"Dùng mạng của ngươi đến đổi một giây của hắn!"
Ngụ ý, một cái mạng của Lục Trầm, chỉ có thể đổi được một giây của Tiểu Tử Tà mà thôi.
"Ngươi nói cái gì?"
Khuôn mặt Lục Trầm đều là âm trầm, trên người bắt đầu khởi động lửa giận, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: "Mạng của ta là vô giá, lqđ ngươi lại vũ nhục ta chỉ có thể đổi được một giây của hắn, ngươi không cảm thấy ngươi quá vô lễ à?"
Tiểu Tử Tà liếc mắt xem thường, cười lạnh quét mắt nhìn Lục Trầm.
Đừng nói là dùng một cái mạng của y đến đổi một giây của mình, cho dù là mười cái mạng hắn cũng không đổi!
"Ta đổi ý," Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười: "Hiện tại ta muốn mạng mọi người của Hạ gia! Ngươi lấy mạng của bọn họ đến, ta có thể giao hắn cho ngươi một giây!"
Sắc mặt của Lục Trầm càng thêm khó coi, y gắt gao nắm chặt nắm tay, mới ngăn lại lửa giận dâng lên ở nội tâm.
"Cô nương, một đứa nhỏ năm tuổi như hắn, nhiều nhất chỉ có thể giá trị hai mươi Kim tệ! Ta nguyện ý cho ngươi hai mươi Kim tệ, ngươi bán hắn cho ta một tháng! Một tháng sau ta sẽ trả hắn lại cho ngươi, đương nhiên, ở trong vòng một tháng này, hắn hoàn toàn thuộc về Hạ gia, không cho ngươi gặp hắn!"
Cố Nhược Vân lạnh lùng nở nụ cười: "Lời ta nói ngươi nghe không rõ?"
"Cái gì?"
"Ta nói, dùng mạng mọi người của Hạ gia, chỉ có thể đổi được một giây của hắn! Về phần một tháng.... ... Ngươi cho rằng ngươi trả nổi giá này sao?"
Nhất thời, toàn bộ quán trà đều yên tĩnh lại.
Trông thấy sắc mặt của Lục Trầm vô cùng vạn phần, một số người có lòng tốt nhịn không được khuyên nhủ: "Cô nương, Lục Trầm là nữ tế (con rể) tương lai của Hạ gia, hơn nữa Hạ gia này là người Kim Đế muốn che chở, lee~lqđ nếu Nhị tiểu thư Hạ gia nhìn trúng đệ đệ của ngươi, thì ngươi tạm thời bán cho nàng một tháng đi."
"Yên tâm đi, tính tình Nhị tiểu thư Hạ gia cũng không tệ, sẽ không làm gì đệ đệ ngươi, dù sao cũng chỉ một tháng, ngươi cần gì đắc tội Hạ gia đây?"
Âm thanh ồn ào này phiêu đãng ở bên tai, làm cho trong lòng Tiểu Tử Tà càng ngày càng không kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn tà mị đáng yêu cũng vô cùng âm trầm. Nhưng vào lúc này, Hạ Sơ Linh còn không thức thời muốn đưa tay bắt Tiểu Tử Tà, lần này xem như, hoàn toàn làm cho hắn bạo phát.
"Cút!"
Phanh!
Tiểu Tử Tà vung tay nhỏ lên, hung hăng đánh vào trên mặt Hạ Sơ Linh, một cái tát này trực tiếp đánh bay thân thể của nàng ta ra ngoài, đánh vào phía trên khung cửa, mà dấu ấn năm ngón tay bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia là vô cùng rõ ràng.
Hạ Sơ Linh ngây dại, những người khác cũng không có phục hồi tinh thần lại, cho đến khi trên mặt kia truyền đến đau đớn nóng bừng, nàng ta mới ‘oa’ một tiếng khóc rống lên.
"Ta phải đi về nói cho phụ thân và mẫu thân, ngươi đánh ta, ta muốn làm cho phụ thân đến báo thù cho ta, oa oa!"
Lục Trầm gắt gao nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xanh mét, dù sao Hạ Sơ Linh cũng là hắn mang ra ngoài, l^q'đ nếu thật sự làm cho nàng ta bị ủy khuất ở nơi này, sau khi trở lại Hạ gia mình nên như thế nào giao đãi với gia chủ Hạ gia?
"Cô nương, đệ đệ của ngươi tùy ý ra tay đả thương người, chẳng lẽ ngươi không tính toán cho chúng ta một cái công đạo?"
"Công đạo?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Công đạo gì? Hắn đây tính là tự vệ đứng đắn! Nếu không phải người khác mạnh mẽ muốn kéo hắn đi, hắn cũng sẽ không ra tay đánh người!"
Chương 803: Nhị tiểu thư Hạ gia (năm)
Edit: kaylee
Khuôn mặt Lục Trầm âm trầm, lạnh lùng nói: "Xem ra nhà các ngươi thật đúng là không có gia giáo! Tùy tiện đánh người hơn nữa còn bày ra dáng vẻ đương nhiên, thật không biết là loại phụ mẫu nào mới có thể dạy ra nữ nhân như vậy."
Cố Nhược Vân lại cười lạnh, con ngươi thanh lãnh đảo qua khuôn mặt âm trầm của Lục Trầm, chậm rãi nâng lên khóe môi.
"Không sai, chúng ta quả thật không có gia giáo, không giống gia giáo tốt của Hạ gia các ngươi kia! Còn nhỏ tuổi đã làm ra chuyện cường đoạt nam tử bên đường! Gia chủ Hạ gia…... Thật đúng là dạy dỗ ra một nữ nhi tốt."
Còn không phải sao?
Nếu nói người ta không có gia giáo, nhưng người ta cũng chỉ tính là tự vệ đứng đắn.
Ngược lại, Nhị tiểu thư Hạ gia nhìn trúng tiểu nam hài này, kết quả vì người ta cự tuyệt mà muốn làm ra chuyện cường đoạt, này thật đúng là gia giáo tốt!
Giống như là có thể cảm nhận được những ánh mắt cười nhạo kia, con ngươi của Lục Trầm lại âm trầm thêm vài phần: "Cô nương, hi vọng hành động ngươi làm hôm nay, đừng hối hận! Linh nhi, chúng ta đi."
Nói xong lời này, Lục Trầm lập tức đi tới trước mặt Hạ Sơ Linh, xoay người ôm lấy nàng ta.
"Ta không đi!"
Hạ Sơ Linh không ngừng giãy dụa ở bên trong ôm ấp của Lục Trầm, bất mãn nói: "Lục Trầm ca ca, ta muốn nam hài này, ta muốn làm cho hắn chơi với ta, ngươi giúp ta bắt hắn lại cho ta có được hay không?"
"Linh nhi ngoan," Lục Trầm vuốt ve đầu của Hạ Sơ Linh, mắt đầy sủng nịch và ôn hòa: "Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ là của muội! Đến lúc đó, l.q.đ cho dù muội muốn hắn trở thành tôi tớ của muội, cũng không có người dám ngăn cản."
Hiện giờ Hạ gia có Kim Đế làm chỗ dựa, còn ai dám bắt nạt đến trên đầu?
Linh nhi chỉ nhìn trúng một tiểu oa nhi mà thôi, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay? Ở trong mắt Lục Trầm, hiện tại phàm là thứ Hạ gia coi trọng, đều sẽ không bị người đoạt đi! Thực lực của Kim Đế cường đại như thế, tuyệt không phải người bình thường dám can đảm đối địch!
Huống chi, thế nhân còn không biết ở trong Hạ gia đang có một Thần Thú Chu Tước, cho dù Thần Thú kia là bị bọn họ lừa gạt mà đến, nhưng mà, chỉ cần Hạ gia có nguy hiểm, con Thần Thú có thực lực có thể đối đầu với Kim Đế kia tuyệt sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Nguyên nhân, là bởi vì con Chu Tước ngu dốt kia muốn mượn tay Hạ gia giúp nó tìm kiếm đồng bạn.
Tiểu Tử Tà khẽ nhíu mày, con ngươi màu tím lạnh lùng nhìn phương hướng Lục Trầm rời đi, một chút sát ý chợt lóe rồi biến mất ở trong mắt: "Ta muốn giết bọn họ."
"Yên tâm đi," Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, cười nhợt nhạt: "Một ngày không xa."
Hạ Minh, Lục Trầm, còn có...... Hạ Sơ Tuyết.... ......
Không biết các ngươi đã chuẩn bị tốt hay chưa?
"Tiểu Tử Tà, việc cấp bách hiện tại, là ta muốn tìm được sư phụ, còn có tạo ra một con đường bằng phẳng ở nơi này vì Ngọc nhi, loại chuyện đối phó Hạ gia này, làm sao hắn có thể không ở đây? Kiếp trước, diễn~đ@n.lêquý.đôn bọn họ giết mẫu thân và cả nhà ngoại công, chia cắt cơ thể Ngọc nhi, làm cho bọn họ chết dễ dàng, vậy thì quá lợi cho bọn họ! Ta sẽ để cho Ngọc nhi tận mắt thấy người thương hại hắn kiếp trước chịu khổ báo ứng!"
Sở dĩ ngay từ đầu không có để cho Ngọc nhi đến, là vì hiện giờ Ngọc nhi thiếu hụt một cánh tay, ở Đông Nhạc đại lục hung hiểm trùng trùng này rất là nguy hiểm, vì vậy nàng tính toán đến trước một bước, chờ có đủ thực lực bảo vệ hắn, lại đón hắn lại.
Sau đó, làm cho hắn tự tay báo thù vì bản thân!
Tiểu Tử Tà trầm mặc xuống, hắn biết hận thù trong lòng Cố Nhược Vân nồng liệt cỡ nào, nếu không phát tiết ra, thật dễ dàng ảnh hưởng tu luyện về sau, cho nên, lúc này đây, bất luận nàng muốn làm cái gì, hắn đều sẽ cùng nàng.
Chương 804: Lần đầu gặp (một)
Edit: kaylee
"Hiện tại chúng ta đây đi chỗ nào?"
Phục hồi tinh thần lại từ trong trầm mặc, Tiểu Tử Tà bĩu môi, hắn chỉ cần nghĩ đến lời nói vô sỉ của Lục Trầm kia, trong lòng lập tức nhịn không được ứa ra lửa giận, một tia sáng tà mị mà lạnh lùng chợt lóe lên trong con ngươi màu tím, mang theo sát khí nồng đậm.
Cố Nhược Vân nhíu mày, chậm rãi đứng lên đi đến ngoài cửa, bên môi của nàng dương lên tươi cười nhàn nhạt, lqd trong con ngươi thanh lãnh xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
Nàng không có trả lời lời nói của Tiểu Tử Tà, chỉ là đi thẳng ra khỏi quán trà, đi đến ngã tư đường quen thuộc kia.... ....
... ...... ...
"Lĩnh chủ, Linh Phong đã trở lại!"
Lúc này, trong Hồng Liên Lĩnh, sau khi nghe được thuộc hạ hội báo, hồng y nam tử nhẹ nhàng nhíu mày, tay cầm bắt chén trà nhưng là không có buông, giọng điệu không nóng không lạnh nói: "Cho hắn đi vào đi."
"Tuân mệnh, Lĩnh chủ đại nhân."
Vừa dứt lời, người nọ nghe tiếng lui ra, rất nhanh một hắc y nam tử đi đến từ ngoài phòng, hắn củng củng nắm tay, cung kính nói: "Bẩm báo Lĩnh chủ đại nhân, gần đây thuộc hạ đã tìm hiểu được một tin tức ở trong Đệ Nhất thành."
"Nói!"
Hồng y nam tử phẩm nước trà, giọng nói vẫn lãnh khốc trước sau như một.
"Thuộc hạ chính tai nghe được từ trong miệng từ trưởng lão Đệ Nhất thành, tiểu thư đã đi từ Tây Linh đại lục tới Đông Nhạc đại lục!"
Tay nắm chặt chén trà của hồng y nam tử có chút căng thẳng, hô hấp cũng nhịn không được dồn dập lên.
"Ngươi nói là sự thật?"
Ở trong toàn bộ Hồng Liên Lĩnh, chỉ có số ít người mới biết được thân phận chân chính của Hồng Liên Lĩnh chủ.
Năm đó, hắn bị người hãm hại, thiếu chút bị mất mạng, nhưng cũng may bên người của hắn có một đám người trung thành và tận tâm, số lượng những người đó không nhiều lắm, chỉ mười người mà thôi, nhưng mà mười người này lại theo hắn từ Tây Linh đại lục đi tới Đông Nhạc đại lục, theo hắn đã trải qua vô số nguy hiểm và đau khổ.
Mà Linh Phong, chính là một người trong những người đó, cũng là hắn hao hết sức chín trâu hai hổ mới xếp vào nằm vùng được trong Đệ Nhất thành!
"Thuộc hạ chính tai nghe được, tuyệt không nói sai."
Linh Phong cúi đầu, mặt lộ vẻ cung kính trả lời hồng y nam tử.
Trái tim hồng y nam tử run lên, tay nắm chặt chén trà cũng đã dùng lực đạo mạnh hơn, hắn hít vào một hơi thật sâu, cười khổ nói: "Những năm gần đây, ta đắc tội không ít người, vì không để cho những người đó biết thân phận của ta ở Tây Linh đại lục, cũng vì bảo vệ một đôi nhi nữ ở quê hương kia của ta, llêqquýđônn ta mai danh ẩn tích, cho nên, trừ bỏ đám súc sinh Đệ Nhất thành kia ra, không ai biết lai lịch của ta, Linh Phong, lúc trước ta cho ngươi đi nằm vùng trong Đệ Nhất thành, là vì ta hoài nghi Ngọc Nhi ở trong tay những người kia, vốn định tìm hiểu ra tung tích Ngọc Nhi, lại không nghĩ rằng, gián tiếp biết được tin tức của nữ nhi của ta."
"Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy cho tới bây giờ ta cũng chưa liếc mắt nhìn qua nàng một cái, thậm chí ngay cả tên cũng không có nghĩ tốt."
Hồng y nam tử nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trái tim hung hăng co rút đau đớn lên.
"Ta không biết nàng có hận ta hay không, đúng rồi, Linh Phong, Cố gia đặt cho nữ nhi ta tên gì? Năm đó tuy rằng ta suy nghĩ vô số tên vì nàng, lại ngay cả quyết định cũng không có làm ra đã xảy ra loại chuyện này, nhưng mà, hiện tại nàng đã đến Đông Nhạc đại lục, bất luận như thế nào, ta đây cũng phải tìm được nàng!"
Nghe nói như thế, trong đầu Linh Phong nhớ tới tên lúc các trưởng lão Đệ Nhất thành thương lượng nhắc tới, nói: "Cố Nhược Vân!"
Choang!
Chén trà trong tay hồng y nam tử chậm rãi rơi xuống từ trong bàn tay hắn, rơi trên mặt đất thành những mảnh vụn, lqđ rồi sau đó bóng dáng màu đỏ kia nhanh chóng tới trước mặt Linh Phong, một tay túm ống tay của áo đối phương, sắc mặt đại biến nói: "Vừa rồi ngươi nói cái gì? Thân sinh nữ nhi của ta, tên của nàng là gì?"
Chương 805: Lần đầu gặp (hai)
Edit: kaylee
"Lĩnh chủ, đây là thuộc hạ chính tai nghe được những trưởng lão kia thảo luận, tên của tiểu thư, gọi là Cố Nhược Vân."
Linh Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ tới mức cả người run run, vẫn là trả lời lại chi tiết một lần.
Hồng y nam tử buông lỏng tay ra, bước chân lảo đảo về phía sau vài bước, đột nhiên, hắn cười phá lên, lqđ chỉ là những người khác nghe thấy tiếng cười kia lại không biết rốt cục là khóc, hay là cười!
"Cố Nhược Vân, là nàng, vậy mà lại là nàng…..... Vì sao ngay từ đầu ta lại không nghĩ tới? Dáng vẻ của nàng và Ngọc Nhi giống nhau như thế, lại họ Cố, thế nào ta lại không nghĩ tới nàng vậy mà chính là thân sinh nữ nhi của ta."
Khó trách!
Khó trách hắn sẽ thu một nữ tử xa lạ làm nghĩa nữ! Khó trách hắn sẽ cảm thấy vị nữ tử kia hợp ý như thế!
Thì ra, bên trong sớm đã có chỉ định! Chính là bởi vì huyết mạch tương liên, hắn mới có thể muốn tiếp cận nàng.
Buồn cười là, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới nữ tử kia chính là nữ nhi mình đau khổ nhớ mong!
Dù sao, nữ nhi của hắn đang ở Tây Linh đại lục, sao lại sẽ xuất hiện ở đây? Chính là bởi vì điểm này, hắn mới không có nghĩ nhiều trên chuyện này! Nếu hai phương không cách xa nhau hai mảnh đại lục, có lẽ hắn sẽ nghĩ đến thân phận chân chính của Cố Nhược Vân.
"Người tới!"
Hồng y nam tử ngẩng mặt lên, lớn tiếng phân phó nói: "Lập tức đi tìm tung tích của đại tiểu thư cho bản Lĩnh chủ, trước lúc không có tin tức không được về lãnh địa."
Vân Nhi, lúc trước bỏ lỡ con, vậy hiện tại, chính là làm cho ta vận dụng tất cả lực lượng, ta cũng muốn tìm được con.
... .......
Hạ gia.
Trong thư phòng, Hạ Sơ Tuyết đang nói gì đó với Hạ Minh, đúng lúc này, ‘oa oa’ một tiếng khóc lớn truyền vào từ ngoài cửa, lqd rồi sau đó một thân thể nho nhỏ tròn như nắm gạo nếp thất tha thất thểu chạy vào từ ngoài thư phòng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Hạ Minh.
Lục Trầm theo sát ở phía sau, vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là gặp chuyện gì đó không thoải mái.
"Linh nhi, xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi trên mặt Hạ Sơ Linh kia, trái tim Hạ Minh mạnh mẽ co rút đau đớn một trận, đáy mắt hiện lên một chút sát khí, hỏi: "Là ai làm con bị thương?"
Vừa nghe lời này, Hạ Sơ Linh khóc lợi hại hơn, giống như là bị thiên đại ủy khuất.
Sắc mặt Hạ Minh lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trầm: "Lục Trầm, ngươi có thể nói với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Hạ bá phụ," Lục Trầm cười khổ một tiếng, nói: "Vừa rồi Linh nhi nhìn trúng một tiểu nam hài, ta nhẹ nhàng khuyên bảo muốn làm cho tiểu nam hài kia bồi Linh nhi chơi vài ngày, hơn nữa nguyện ý trả cho hắn đủ tiền, nhưng mà tiểu nam hài kia có một tỷ tỷ tương đối không có giáo dưỡng, nàng còn nói, tính mạng của mọi người Hạ gia chúng ta, đều không quan trọng bằng một giây của đệ đệ nàng, rồi sau đó còn chỉ huy đệ đệ của nàng đánh Linh nhi."
Phanh!
Một quyền của Hạ Minh dừng ở trên bàn học, gân xanh ở thái dương nổi lên, vẻ mặt tức giận: "Tốt cho một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, lee~lqđ vậy mà nói mạng của người Hạ gia chúng ta đều kém một giây của đệ đệ nàng? Quả nhiên là không có cấp bậc lễ nghĩa! Nhưng mà, Lục Trầm, ngươi tùy ý để người khác bắt nạt Linh nhi? Ngươi chính là bảo vệ nàng như thế?"
Sắc mặt Lục Trầm càng thay đổi, nói: "Bởi vì lúc đó có quá nhiều người, ta không muốn để cho Hạ gia bị mọi người nghị luận nên mới bỏ qua."
Bất luận Hạ Sơ Linh tùy hứng thế nào, đều có thể tính là trẻ người non dạ, nhưng mà y lại không được, nếu đối phó nữ nhân kia, quyết không thể ở dưới loại trường hợp này, phải làm người không biết quỷ không hay! Nếu không mà nói, thanh danh ở ngoài của Hạ gia tất sẽ bị hủy!
Chương 806: Lần đầu gặp (ba)
Edit: kaylee
"Hừ!" Hạ Minh hừ lạnh một tiếng, con ngươi chuyển động vài cái, hỏi: "Ngươi có biết thân phận của nữ nhân kia? Nàng biết Hạ gia ta có Kim Đế làm chỗ dựa, còn dám kiêu ngạo như thế, không biết là thực ngu xuẩn, hay là sau lưng có người? Lát sau ta sẽ phái người đi thăm dò bối cảnh của nữ nhân kia, nếu nàng không có thế lực gì, chúng ta đây có thể giết nàng! Về phần tiểu nam hài kia, nếu Linh nhi thích, vậy đưa cho Linh nhi đi."
Lúc nhìn tiểu cô nương khóc thảm thương trong lòng, ánh mắt Hạ Minh nhu hòa xuống.
"Người được nữ nhi bảo bối của ta nhìn trúng, tính hắn có phúc khí, chỉ cần Linh nhi thích, mặc kệ là ai, phụ thân đều đoạt đến cho con, được không?"
Hạ Sơ Linh ngừng nỉ non, chớp mắt nhìn Hạ Minh.
Giờ khắc này, trong đầu của nàng ta hồi tưởng lại khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp kia của Tiểu Tử Tà, bất giác gật gật đầu: "Được, phụ thân người giúp con đoạt hắn đến, nhưng mà, hắn sẽ thích Linh nhi sao?"
"Yên tâm đi," Hạ Minh cười cười: "Linh nhi của ta được tụ tập ngàn vạn sủng ái tại một thân, bất kỳ người nào nhìn thấy Linh nhi đều sẽ thích Linh nhi, trừ một số mắt bị mù! Cho nên, phụ thân tin tưởng, tiểu nam hài kia khẳng định cũng thích Linh nhi, chỉ là từ nhỏ Linh nhi đáng yêu như vậy, lớn lên tất nhiên khuynh quốc khuynh thành, bởi vậy tỷ tỷ của hắn mới ghen tị với dung mạo của Linh nhi, llêqquýđônn không để cho hắn đi theo Linh nhi, chỉ cần nữ nhân kia biến mất, hắn nhất định sẽ đuổi theo Linh nhi."
Rốt cục Hạ Sơ Linh cũng vui vẻ nở nụ cười.
Phụ thân nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn, tất cả người nhìn thấy nàng đều sẽ thích nàng, tiểu nam hài kia cũng sẽ không ngoại lệ! Nhưng mà, nữ nhân kia thật ác độc, chỉ bởi vì nàng đáng yêu mà ghen tị với nàng, còn không cho tiểu nam hài kia cùng chơi với nàng.
Làm sao trên đời có thể có nữ nhân xấu như vậy? Tâm địa nàng ta xấu như vậy, nhất định sẽ không chết tử tế được!
Trong mắt Hạ Sơ Linh còn nhỏ tuổi hiện lên một chút ác độc, ở trong lòng âm thầm nguyền rủa Cố Nhược Vân một phen.
Nếu Cố Nhược Vân thấy một màn như vậy, tất nhiên sẽ không tự chủ được cảm thán một tiếng, quả nhiên là có loại phụ mẫu gì, sẽ dạy dỗ ra nữ nhi cái dạng đó! Mỗi ngày Hạ Sơ Linh đi theo những người này, chẳng sợ hiện giờ còn nhỏ tuổi, cũng sớm đã có tâm tư ác độc.
"Gia chủ."
Đúng lúc này, một gã thị vệ vội vàng đi đến, cung kính bẩm báo nói: "Có một nữ tử tự xưng Cố Nhược Vân bái phỏng."
Cố Nhược Vân?
Lúc nghe được tên này, Hạ Minh sợ run một chút, y cau chặt mày, rất nhanh đã buông lỏng ra.
Có lẽ là trùng hợp đi?
Trên đời này người cùng tên không cùng họ nhiều như thế, cho nên, khẳng định là trùng hợp.
Nghĩ vậy, Hạ Minh bình phục cảm xúc trong nội tâm, nhàn nhạt nói: "Làm cho nàng chờ ở trong đại sảnh, Tuyết nhi, con và Lục Trầm theo ta cùng nhau đến."
"Vâng."
Hạ Sơ Tuyết gật gật đầu, theo sau lưng Hạ Minh cùng tiến vào.
Trong đại sảnh, nữ tử áo xanh ngồi ngay ngắn ở ghế tựa lẳng lặng phẩm nước trà, nàng rũ mắt xuống, l.q.đ nên không ai nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn trong con ngươi thanh lãnh kia, nhưng mà loại cảm xúc này ở sau khi nhìn thấy nam tử trung niên đi vào từ ngoài sân đã hoàn toàn bị kích phát ra rồi.
Khuôn mặt kia, đến nay nàng cũng không có quên!
Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, ngăn chặn sát khí bàng trướng trong nội tâm, đạm mạc cười nhìn về phía Hạ Minh.
"Là ngươi!"
Lục Trầm liếc mắt một cái đã thấy Cố Nhược Vân, mặt mày y trầm xuống, trầm giọng nói: "Hạ bá phụ, nữ tử này chính là người ta vừa nói, Linh nhi nhìn trúng chính là đệ đệ của nàng!"
Chương 807: Lần đầu gặp (bốn)
Edit: kaylee
Hạ Minh hơi hơi nheo lại con ngươi, đáy mắt xẹt qua một chút sắc bén, nhanh chóng lướt qua, y mỉm cười với Cố Nhược Vân: "Cố cô nương, lúc trước nữ nhi của ta không hiểu chuyện có nhiều đắc tội, vừa rồi ta đã giáo dục nàng, kính xin Cố cô nương đừng so đo với một đứa trẻ."
Cố Nhược Vân rũ mắt, che đậy cười lạnh trong mắt kia.
Sáu năm!
Y vẫn là một chút biến hóa cũng không có!
Đã từng, gương mặt dối trá này, không chỉ lừa thế nhân, mà còn lừa gạt nàng nhiều năm như vậy! Cho dù năm đó Hạ Minh luôn luôn không thích mẫu thân, lại coi như tương đối từ ái đối với nữ nhi nàng đây.
Nhưng tất cả những thứ này, ở sau khi gia gia qua đời đã thay đổi!
Cố Nhược Vân che giấu sát khí ngập trời trong mắt, như là không có việc gì ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Minh, đạm mạc cười nói: "Ta và Mạc Thượng Phi có ước hẹn, là tới tìm hắn, không biết hiện tại Mạc Thượng Phi có ở hay không?"
"Hả?" Trong mắt Hạ Minh hiện lên vẻ nghi ngờ: "Hắn vừa mới trở về, ta đây lập tức phái người đi thông báo cho hắn, Cố cô nương, ta có thể hỏi một chút sư phụ của ngươi là người nào hay không?"
Ở trong toàn bộ Đông Nhạc đại lục, có vẻ không có một gia tộc cường đại nào họ Cố, một khi đã như vậy, vậy thì thế lực bổn gia của nàng tất nhiên không phải thật cường hãn, vì vậy Hạ Minh mới muốn thăm dò sư phụ của nàng!
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Hạ gia có thói quen tra nguồn gốc?"
"Ha ha," Hạ Minh xấu hổ cười hai tiếng, mặt mày kia xẹt qua vẻ sắc bén: "Ta chỉ hỏi một câu mà thôi, l^q'đ dù sao hiện giờ Mạc Thượng Phi là người Hạ gia ta, hắn kết giao bằng hữu ta tất nhiên muốn hiểu rõ, xin Cố cô nương yên tâm, ta cũng không có ác ý gì."
Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Hạ Minh, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt: "Ta không môn không phái, một mình độc thân mà thôi."
Nghe nói như thế, Hạ Minh mới nhẹ nhàng thở ra, nếu nữ nhân này không có hậu trường gì, vậy chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn.
Chỉ là y vừa muốn nói cái gì đó, đã thấy được tôi tớ đang dẫn Mạc Thượng Phi đi tới, đột nhiên nuốt xuống lời nói đến bên miệng.
Có một số việc xử lý sau lưng là đủ rồi, y không cần bày ra bên ngoài, nếu không mà nói, vì đối phó nữ nhân này hủy đi thanh danh từ trước tới nay của Hạ gia, vậy rất không đáng giá.
"Cô nương."
Lúc nhìn thấy Cố Nhược Vân, hai mắt Mạc Thượng Phi sáng lên, vội vàng đi tới, vẻ mặt mang theo hưng phấn: "Ngươi thật sự đến đây."
"Ừ," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta tính cước trình của các ngươi, hẳn là hôm nay đến, cho nên ta mới đến Hạ gia tìm ngươi, đây là lúc trước ta đã đáp ứng ngươi."
Kỳ thực, ngay từ đầu Mạc Thượng Phi còn lo lắng Cố Nhược Vân nuốt lời, không nghĩ tới nàng thật sự đến đây, thật sự vượt ngoài dự kiến của hắn. Tuy rằng vị cô nương này có quen biết với tỷ tỷ, nhưng mà bọn họ cũng không quen biết, nàng không cần phải giúp đỡ một người xa lạ.
"Thượng Phi, ngươi quen biết Cố cô nương?" Hạ Minh khẽ nhíu mày, tầm mắt quét về phía Mạc Thượng Phi.
Mạc Thượng Phi gật gật đầu: "Đúng, vị cô nương này có quen biết với biểu tỷ, cho nên chúng ta mới quen biết."
Hạ Minh giật mình, lại đưa mắt đánh giá Cố Nhược Vân.
Nữ tử này quen biết nữ nhi ngỗ nghịch bất hiếu kia của y?
Một khi đã như vậy, vậy càng không thể lưu nàng lại!
Nghĩ vậy, Hạ Minh hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt anh tuấn lại dương lên một chút tươi cười: "Thì ra là thế, lqđ không nghĩ tới Cố cô nương vậy mà quen biết nữ nhi đáng thương kia của ta, ôi, đáng thương nữ nhi kia của ta tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn, mà Y thánh Bạch Trung Thiên - kẻ thù của nàng còn tiêu dao ở ngoài!"
Khi nói lời này, y lau lau nước mắt ở khóe mắt, than nhẹ một tiếng, vẻ mặt bi thương và thống khổ.
Chương 808: Lần đầu gặp (năm)
Edit: kaylee
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, như thế nào nàng không rõ nguyên do Hạ Minh nói lời này? Mục đích chính là muốn làm cho nàng cho rằng kẻ giết Hạ Nhược Vân là Y thánh Bạch Trung Thiên, hơn nữa còn mượn tay nàng giết Y thánh!
Đáng tiếc, bất luận như thế nào Hạ Minh cũng không biết, nàng chính là Hạ Nhược Vân! Lại như thế nào sẽ tin tưởng lời nói của y?
"Cố cô nương, ngươi cũng không biết Y thánh kia có bao nhiêu đáng giận! Bởi vì có một cường giả coi trọng nữ nhi bảo bối của ta, Y thánh vì đổi lấy ích lợi cho mình từ trong tay cường giả kia, cho nên mới tìm nữ nhi của ta, lqđ muốn thuyết phục nàng trở thành tiểu thiếp của vị cường giả kia, tính tình nữ nhi của ta cao ngạo? Như thế nào nguyện ý trở thành thiếp của người khác? Cho nên nàng đã nói, nàng chỉ làm chính thất, tuyệt không làm thiếp! Nếu cường giả kia nguyện ý cưới nàng ngược lại là đồng ý gả cho hắn, dù sao vị cường giả kia cũng là tay cầm quyền cao, thế lực ngập trời, là nữ nhân đều muốn trở thành thê tử của cường giả."
"Nhưng mà, vị cường giả kia đã có chính thất bối cảnh hùng hậu, chỉ nguyện nạp thiếp, vì vậy nữ nhi của ta lập tức cự tuyệt, bởi vậy đắc tội Y thánh! Y thánh người nọ trừng mắt tất báo, vì trả thù nữ nhi của ta, mới diệt cả nhà Mạc gia, hơn nữa còn giết hại mẫu thân và đệ đệ của nữ nhi của ta, cuối cùng lại bức nữ nhi của ta nhảy vực, chết thảm dưới vực sâu."
Cố Nhược Vân gắt gao nắm chặt nắm tay, lửa giận trên người ùn ùn mà ra.
Hạ Minh đương nhiên là dùng loại lấy cớ này vu oan sư phụ?
Hơn nữa —— còn nói nàng tham luyến quyền thế, muốn trở thành chính thất phu nhân của vị cường giả nào đó? Bởi vì không muốn làm thiếp mới đắc tội Y thánh Bạch Trung Thiên?
Cuối cùng càng nói, là nữ nhân đều có mong muốn như vậy?
Cố Nhược Vân rất muốn cười, đương nhiên, nàng cũng bật cười.
Hạ Minh cho rằng nàng bị tức điên rồi, ngược lại là không có nghĩ nhiều cái gì, nếu nữ tử này thật là bằng hữu của Hạ Nhược Vân ngu xuẩn kia, lee~lqđ sau khi nghe lời nói như thế tất nhiên sẽ cảm thấy tức giận. Mà đến lúc đó, không cần y ra tay, nàng đi báo thù vì Hạ Nhược Vân sẽ chết ở trong tay Y thánh Bạch Trung Thiên, cũng có thể gián tiếp chứng minh tội danh của Y thánh.
Mạc Thượng Phi nhíu mày, vốn muốn nói với Hạ Minh quan hệ của Y thánh và biểu tỷ nhà mình, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn là không có nói ra chuyện này.
"Hạ gia chủ, có một việc ta không rõ," Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại con ngươi, dương môi nở nụ cười: "Nếu Y thánh Bạch Trung Thiên là nhân vật trừng mắt tất báo như thế, vậy vì sao sẽ bỏ qua Hạ gia đây? Hạ Nhược Vân đã họ Hạ, vậy thật hiển nhiên Hạ gia thân thiết với nàng hơn hết, nhưng mà, vì sao Bạch Trung Thiên lại bỏ qua cho Hạ gia, ngược lại diệt ngoại tổ gia của nàng? Này hình như có chút nói không thông."
Sắc mặt Hạ Minh càng thay đổi, lúc trước y kiếm cớ vì hãm hại Bạch Trung Thiên, cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Nữ tử này lại liếc mắt một cái đã nói ra sơ hở?
Chẳng lẽ, nàng biết chân tướng Hạ Nhược Vân bỏ mình?
Không!
Tuyệt không có khả năng!
Năm đó mình truy đuổi Hạ Nhược Vân sát sao như thế, nàng không có cơ hội nói chuyện này cho người khác.
"Cố cô nương," Hạ Minh bình phục gợn sóng trong nội tâm, khẽ cười nói: "Y thánh Bạch Trung Thiên vốn là một quái nhân, l^q'đ như thế nào ta biết vì sao ông ta lại buông tha cho Hạ gia? Dù sao ta không phải là ông ta, ta cũng không rõ rốt cục ông ta nghĩ như thế nào, có lẽ về sau ngươi gặp được Y thánh Bạch Trung Thiên, tất nhiên sẽ biết."
Mạc Thượng Phi vẫn luôn nghe hai người đối thoại không tự chủ được nhìn Hạ Minh, trầm mặc xuống.
Lúc trước, hắn hoàn toàn xem nhẹ một điểm!
Không!
Phải nói, thế nhân đều xem nhẹ một điểm!
Chính là bên ngoài đồn đãi Hạ Nhược Vân trêu chọc cường địch, mới đưa đến Mạc gia bị diệt môn, vậy thì một khi đã như vậy, vì sao vị cường giả kia không diệt Hạ gia, ngược lại bỏ qua đi diệt Mạc gia thuộc về ngoại tổ gia?
Nếu không phải Cố cô nương đưa ra điểm này, mặc cho Mạc Thượng Phi nghĩ như thế nào, cũng sẽ không thể nghĩ đến.... .....
Chương 809: Giao phong (một)
Edit: kaylee
"Hạ gia chủ, ta còn có việc, không quấy rầy ngươi nữa."
Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên, hơi hơi nâng khóe môi lên, nàng che giấu vẻ sắc bén trong mắt, hình như có ám chỉ nói: "Không phải có một câu nói gọi là cái gì nhỉ? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, l.q.đ mặc kệ rốt cục Hạ Nhược Vân là bị ai hại chết, rồi sẽ có một ngày hung thủ sẽ lộ nguyên hình, Mạc Thượng Phi, hiện tại chúng ta đi tìm tiểu công chúa."
Nhất thời, trái tim Hạ Minh run lên một chút, nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi mí mắt nhảy lên vài cái.
Nàng biết chân tướng Hạ Nhược Vân tử vong năm đó?
Hẳn là không có khả năng, phỏng chừng nàng nói chính là người khác, không có quan hệ gì với Hạ gia. Huống chi, nha đầu kia chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, chẳng sợ nàng biết, cũng lật không nổi sóng gió gì.
Nghĩ vậy, tâm tình Hạ Minh dần dần bình phục xuống: "Sơ Tuyết, tiễn khách!"
... .....
Trong sân, Cố Nhược Vân cùng Mạc Thượng Phi vừa định bước ra sân, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói tao nhã.
"Cố cô nương, xin dừng bước."
Cố Nhược Vân dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Hạ Sơ Tuyết đuổi theo ra, mặt không biểu cảm nói: "Có việc?"
Hạ Sơ Tuyết cũng không có bởi vì nàng lạnh nhạt mà tức giận, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn tràn đầy tươi cười như trước: "Không có chuyện gì, chỉ là, bằng hữu của tỷ tỷ cơ bản ta đều quen biết, vì sao lại chưa từng nghe nói qua tên của Cố cô nương?"
Nàng hơi hơi nheo mắt lại, một chút lạnh lẽo sắc bén chợt lóe lên từ đáy mắt, giây lát lướt qua.
"Ngươi không biết, không có nghĩa ta và nàng không quen biết." Cố Nhược Vân cười cười.
Không biết vì sao, Hạ Sơ Tuyết nhìn thấy tươi cười của nàng, trái tim dập mạnh một cái.
Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, thật giống như……. Hạ Nhược Vân đứng ở trước mặt của nàng ta mỉm cười với nàng ta.
"Cố cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ tò mò mà thôi," Hạ Sơ Tuyết khôi phục cảm xúc rất nhanh, hơi hơi nở nụ cười: "Cho dù ta và tỷ tỷ ta là tỷ muội đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ), lại từ nhỏ cảm tình cực kì thân thiết, cho nên nàng sẽ không giấu diếm cái gì với ta, nhưng mà ta có thể cam đoan, ta chưa từng gặp qua ngươi, hiện giờ ngươi lại đột nhiên xuất hiện tự xưng là bằng hữu của tỷ tỷ, không khỏi làm người cảm thấy rất kỳ quái."
Từ nhỏ cảm tình thân thiết?
Kia chỉ là ở trong mắt thế nhân mà thôi, tình huống chân thật như thế nào, sợ rằng chỉ có đương sự mới rõ ràng.
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Hạ Sơ Tuyết, nếu ta nhớ không lầm mà nói, Hạ Nhược Vân đã từng nói cho ta biết, nàng mạo hiểm cửu tử nhất sinh đoạt được Thiên Linh quả từ trong tay Linh Thú, lại bị ngươi trộm đi! Còn giữ lại chứng cớ, diễn~đ@n.lêquý.đôn nhưng mà khi đó Cố Nhược Vân mới tới cảnh giới Võ Vương, gia gia của nàng cũng ra ngoài không ở Hạ gia, cho nên đương thời Hạ gia không ai có thể giúp nàng, buồn cười là, Hạ Minh còn cho rằng nàng có sai trước, không biết cung nhường, bởi vậy buộc nàng xin lỗi ngươi! Nàng không theo, lập tức bị Hạ Minh đánh chết khiếp, tuy rằng đương thời nàng không có tìm lão gia chủ Hạ gia cáo trạng, lại sớm âm thầm thề, cừu ngày đó tất nhiên sẽ tự hồi báo cho các ngươi!"
"Ngươi……..."
Sắc mặt Hạ Sơ Tuyết đột nhiên biến đổi, chợt nghĩ đến Mạc Thượng Phi còn ở nơi này, vội vàng khôi phục thong dong trấn định ban đầu, mỉm cười, nói: "Cố cô nương, chuyện này là tỷ tỷ đang đùa với ngươi mà thôi, từ nhỏ ta kính nàng yêu nàng, vì sao phải đoạt Thiên Linh quả nàng chuẩn bị vì đột phá?"
"Ta chỉ nói vậy thôi," Cố Nhược Vân cười cười, đáy mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén: "Đương nhiên, l.q.đ chuyện lúc trước ta có thể không so đo, dù sao các ngươi là người thân của nàng, cho nên nể mặt nàng, ta cũng sẽ chiếu cố Hạ gia các ngươi thật tốt."
Nàng khẳng định sẽ chiếu cố Hạ gia thật tốt, về phần chiếu cố như thế nào, thì không phải là người khác có thể nói.
Chương 810: Giao phong (hai)
Edit: kaylee
Trong mắt Hạ Sơ Tuyết xẹt qua vẻ khinh thường, ngay cả khinh thường kia lướt qua rất nhanh, vẫn là bị Cố Nhược Vân bắt giữ được.
Nhưng mà, mặt ngoài Hạ Sơ Tuyết không có biểu hiện ra, cười khanh khách nói: "Ta đây đa tạ Cố cô nương."
Chiếu cố?
Hiện giờ Hạ gia đã có Kim Đế và Chu Tước, còn cần một nữ nhân như vậy chiếu cố sao? Nhưng mà, nữ nhân này có thể nói ra chuyện này, thật hiển nhiên nàng quả thật quen biết tỷ tỷ! Hơn nữa còn không biết giết hại tỷ tỷ chính là Hạ gia.
Nếu không, nàng sẽ không bình tĩnh đứng ở chỗ này nói chuyện với mình như thế, hơn nữa còn nói ra muốn chiếu cố Hạ gia.
Đương nhiên, Hạ Sơ Tuyết không biết là, chiếu cố này không phải là chiếu cố kia, chờ lúc nàng ta hiểu rõ hàm nghĩa chân chính của hai chữ chiếu cố này, mới biết cái gì gọi là hối hận không kịp!
"Mạc Thượng Phi, chúng ta đi."
Cố Nhược Vân nhìn Hạ Sơ Tuyết, che giấu sắc bén trong mắt, xoay người đi tới ngoài sân.
Mạc Thượng Phi trầm ngâm một lúc lâu, nhanh chóng theo sau lưng Cố Nhược Vân đi ra ngoài.
Ngoài cửa Hạ gia.
Hai người dừng bước chân, Mạc Thượng Phi nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh phía trước, hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là hỏi: "Cố cô nương, llêqquýđônn vừa rồi ngươi nói là thật chăng? Hạ gia chủ……... Còn có Hạ Sơ Tuyết thật sự đối đãi với biểu tỷ như vậy?"
Thiên Linh quả vốn chính là Hạ Nhược Vân cửu tử nhất sinh đoạt đến! Dựa vào cái gì phải nhường cho Hạ Sơ Tuyết? Giữa tỷ muội nhất định phải cung nhường? Nếu không mà nói, chính là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời?
Mạc Thượng Phi sống lâu như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nghe thấy đạo lý như thế.
Quan trọng nhất là, Hạ Sơ Tuyết làm ra chuyện ăn cắp Thiên Linh quả như vậy, đến cuối cùng, bị buộc xin lỗi, lại là Hạ Nhược Vân thân là người bị hại!
Cố Nhược Vân cười nhạt, nàng cũng không có quay đầu, chỉ là đưa lưng về phía Mạc Thượng Phi, nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi nói xem?"
Ngươi nói xem?
Ba chữ này, đã hoàn toàn biểu đạt ra lời Cố Nhược Vân muốn nói.
Mạc Thượng Phi cười khổ một tiếng, nói: "Ta chưa từng nghĩ đến, lúc trước Hạ gia sẽ làm ra chuyện như vậy, bởi vì ở trước mặt người khác Hạ Minh và Hạ Sơ Tuyết luôn luôn biểu hiện tốt, một người là phụ thân từ ái, một người là muội muội dịu dàng thiện lương, mà ở lễ tang của gia gia ta, Hạ Minh đốt giấy để tang, Hạ Sơ Tuyết mấy lần khóc hôn mê, ta thật sự rất khó tưởng tượng, người nặng tình như vậy, sẽ làm ra chuyện ác độc như thế."
Kỳ thực, lúc trông thấy Hạ Sơ Tuyết thay đổi sắc mặt, Mạc Thượng Phi nên biết lời này nói tình huống chân thật!
Nhưng hắn vẫn không thể tin được, Hạ Sơ Tuyết hoàn mỹ như thế sẽ ăn cắp tài vật của người khác! Phỏng chừng người toàn bộ Lưu Phong quốc cũng tưởng tượng không được.
Nhưng hiện giờ, hắn lại không thể không tin!
Mạc Thượng Phi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sắc mặt kia có chút thống khổ: "Năm đó, Mạc gia bị giết, chỉ có ta nhỏ tuổi tránh được một kiếp, may mắn Hạ Minh thu lưu, mới có thể có chỗ lưu thân, tuy rằng thân phận ở Hạ gia của ta chỉ là một hộ vệ, nhưng ta đã thật cảm kích! Bởi vì năm đó rất nhiều người đều sợ hãi đắc tội tên cường giả kia, không dám tiếp cận ta, chỉ có Hạ gia mới dám làm ra loại chuyện này."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, sở dĩ Hạ gia dám thu lưu Mạc Thượng Phi, là vì diệt Mạc gia chính là Hạ gia!
Hơn nữa, từ nhỏ Mạc Thượng Phi này thí nghiệm thiên phú không tệ, hiện giờ còn không đầy hai mươi tuổi, đã tới cảnh giới Võ Hoàng, lqđ không chênh lệch lắm với nàng kiếp trước, cho nên, Hạ gia mừng rỡ tìm một đả thủ miễn phí!
"Ta đáp ứng qua tiểu công chúa sẽ chữa trị vì nàng, hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta đi xem tình huống xem."
Cố Nhược Vân thu hồi tầm mắt, than nhẹ một tiếng, nói: "Nha đầu kia, thật làm cho người ta quan tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro