Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 771 - 780

Chương 771: Thú triều - Tuyết Linh Lang (ba)

Edit: kaylee

"Ngao ô!"

Ngay tại thời khắc này, một tiếng hô tràn ngập tức giận truyền đến từ bên trong tuyết cách đó không xa.

Nghe tiếng hô lửa giận ngập trời như thế, một số người thực lực thấp ở đây trực tiếp có chút bất ổn, một búng máu thiếu chút phun ra.

"Tuyết Linh Lang Võ Tôn cao cấp?"

Hồng y nam tử nhíu mày: "Xem ra lúc này đây, phải do ta tự mình đến giải quyết con Linh Thú này, Bạch Âm, mấy người các ngươi phụ trách bảo vệ Vân Nhi."

Bá!

Giọng nói chưa dứt, một bộ hồng y kia giống như một ngọn lửa bay nhanh về phía đất tuyết cách đó không xa, rất nhanh đã đến trước mặt con Tuyết Linh Lang kia.

Giờ này khắc này, ở trong hư không, nam nhân hồng y như lửa, lông mày khẽ nhướng lên, giống như một pho tượng Hỏa thần lãnh khốc, lạnh lùng quát lớn nói: "Súc sinh dài miệng! Ngươi dám can đảm phạm Hồng Liên Lĩnh chủ ta, quả thực chính là muốn chết!"

Phanh!

Chỉ thấy hồng y nam tử kia nâng lên bàn tay to che kín vết chai, một chưởng đánh về phía đầu của Tuyết Linh Lang, không có bất kỳ dấu hiệu gì, một chưởng này đánh xuống, Tuyết Linh Lang lập tức đầu óc tê liệt, ‘ngao ô’ một tiếng lập tức ngã gục.

Trong cuồng phong, nam nhân đưa tay đặt tới sau lưng, khoanh tay mà đứng, một đầu tóc đen bay bổng ở bên trong cuồng phong kia, l.q.đ hắn đưa lưng về phía mọi người phía sau, ở dưới bóng đêm, y phục màu đỏ kia chính là một màu chói mắt.

Hắn nhìn Tuyết Linh Lang ngã xuống, không có bất kỳ thương hại nào, chậm rãi xoay người đi đến phía Cố Nhược Vân.

Bỗng nhiên, ‘ngao ô’ một tiếng, một lực lượng cường hãn truyền đến từ trong cây cối bên cạnh Cố Nhược Vân, đột nhiên xông đến phía nữ tử.

"Thế nào nơi này còn có một con Tuyết Linh Lang? Nguy rồi!"

Sắc mặt luôn trấn định tự nhiên của hồng y nam tử đột nhiên thay đổi, vội vàng hét lớn một tiếng lập tức vọt đi qua: "Súc sinh dài miệng! Dừng lại cho ta! Nha đầu, mau tránh ra!"

Nhưng mà, thật hiển nhiên không còn kịp rồi.

Con Tuyết Linh Lang kia đến rất đột nhiên, cách chỗ Cố Nhược Vân cũng chỉ có vài bước……...

Ầm!

Một ngọn lửa giận trào ra từ trên người hồng y nam tử, giống như có thể đốt toàn bộ cánh đồng tuyết, cả người hắn đều giống như một viên cầu lửa cực nóng, đánh về phía Tuyết Linh Lang vọt qua phía Cố Nhược Vân kia.

Ở thời khắc này, rốt cục Cố Nhược Vân cũng có động tác, trên thân thể của nàng, uy áp thuộc về Võ Tôn kia chợt phóng ra.

Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, lơ lửng ở trước mặt của nàng.

Kiếm kia tản mát ra ánh sáng màu trắng lăng liệt, chiếu thẳng vào bầu trời, ngay sau đó một tiếng rồng rống truyền ra từ trên thân kiếm kia, hóa thành một lợi kiếm màu trắng, chém xuống Tuyết Linh Lang đang lao đầu tới.

Phụt!

Máu tươi bắn ra từ trên đầu của Tuyết Linh Lang, giống như cột máu nhiễm đỏ bầu trời, con Tuyết Linh Lang vốn đang hung mãnh đến cực điểm kia, thân mình run run hai hạ, lập tức ngã xuống bên trong vũng máu trước mặt Cố Nhược Vân.

Phỏng chừng đến chết nó cũng không rõ, nữ nhân thoạt nhìn yếu đuối này, rốt cục là thế nào giết nó.

Hồng y nam tử ngây ngẩn cả người, thân mình lưu lại ở giữa không trung, có chút kinh ngạc nhìn sườn mặt thanh lãnh của nữ tử kia.

"Võ Tôn trung cấp?"

Không sai, ở khoảnh khắc nữ tử ra tay, hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của nàng.

Một Võ Tôn trung cấp hai mươi tuổi? Nha đầu kia thật đúng là tiểu biến thái!

Nhưng mà, nhìn thấy Cố Nhược Vân bình yên vô sự, hơn nữa còn chém giết một con Tuyết Linh Lang, trái tim đang nhấc lên của hồng y nam tử mới hạ xuống, cười khổ một tiếng, nói: "Ôi, xem ra là ta quan tâm không rồi, nha đầu con che giấu thực sâu, ta nhưng lại không có nhìn thấu thực lực của con! Nhưng mà, tốt xấu gì hiện tại ta cũng là nghĩa phụ của con, con còn lén gạt thực lực đi."



Chương 772: Thú triều - Tuyết Linh Lang (bốn)

Edit: kaylee

Nghe ra ai oán trong giọng nói của hồng y nam tử, Cố Nhược Vân nhún vai: "Không phải ta muốn giấu diếm, là người không hỏi ta."

Nghe vậy, hồng y nam tử lập tức không biết nói gì.

Còn không phải sao? Bản thân vô năng, không thể nhìn thấu thực lực của nàng, hơn nữa cũng không có hỏi nàng, cũng không phải nàng tận lực giấu diếm.

Nghĩ vậy, hồng y nam tử nở nụ cười, giọng điệu tràn đầy sủng nịch: "Con thật đúng là tiểu hồ ly, thôi thôi, quả thật là ta không hỏi con, l.q.đ không phải con tận lực giấu diếm ta, hiện tại sắc trời không còn sớm, con đi nghỉ tạm trước đi, ta còn có một số việc cần xử lý."

Nói xong, hồng y nam tử quay đầu nhìn về phía Bạch Âm rõ ràng bị dọa choáng váng, dịu dàng sủng nịch khi đối mặt với Cố Nhược Vân, ở giờ khắc này lại khôi phục cuồng ngạo lãnh khốc kia, khuôn mặt tuấn mỹ tạo thành đường cong lạnh cứng, mặt không biểu cảm nhìn bạch y nữ tử trước mắt.

"Bạch Âm, ngươi cũng biết tội?"

Bịch!

Bạch Âm vội vàng quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy xuống: "Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ bảo vệ bất lực, xin Lĩnh chủ đại nhân hỏi trách."

Khi nàng ta nói lời này, gắt gao cắn môi.

Nữ nhân này, thật đúng là mệnh lớn!

Vừa rồi ở trong nháy mắt con Tuyết Linh Lang kia xuất hiện, ở trong lòng Bạch Âm có không phải là sợ hãi, mà là vui sướng!

Nếu Cố Nhược Vân chết, vậy thì bên người Lĩnh chủ đại nhân lại chỉ có mình nàng ta! Nàng ta tuyệt sẽ không để cho nữ nhân nào khác trừ bỏ phu nhân ra khiến cho Lĩnh chủ chú ý! Cho nên, nàng ta cố ý không cứu Cố Nhược Vân.

"Bảo vệ bất lực?" Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng một câu bảo vệ bất lực là có thể triệt tiêu sự thất trách của ngươi? Ta kêu ngươi bảo vệ nàng, llêqquýđônn vậy thì cho dù là gặp phải Linh Thú hung mãnh, ngươi cũng phải lấy mệnh để bảo vệ, mà không phải là sau khi thất trách dùng một câu bảo vệ bất lưc giải vây vì bản thân."

Sắc mặt Bạch Âm ‘xoát’ một tiếng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.

"Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ biết sai, xin Lĩnh chủ đại nhân nể tình thuộc hạ đi theo đại nhân chinh chiến hai mươi năm, tha thứ cho thuộc hạ lần này."

Nàng ta hung hăng đụng vang đầu, rất nhanh trên trán đã đỏ bừng một mảnh, nàng ta lại giống như không biết đau đớn, từng âm thanh vang lên nối tiếp.

"Sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, tự ngươi về lãnh địa nhận phạt, sau đó thì không cần đi theo bên người ta nữa," Hồng y nam tử rũ mắt ngóng nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, giọng nói lãnh khốc vô tình: "Bản Lĩnh chủ nói qua, chỉ cho ngươi thêm một cơ hội, lại có lần thứ hai, vậy ngươi nhất định phải trở về lãnh địa nhận trừng phạt!"

Vào lúc này khuôn mặt của Bạch Âm vô cùng khó coi, trong lòng nàng ta sớm đã quy kết tất cả sai lầm cho Cố Nhược Vân.

Nếu không phải bởi vì nàng ở lại, Lĩnh chủ lại như thế nào đối đãi với nàng ta như thế?

Tất cả những thứ này đều là vì nữ nhân đáng giận kia!

"Lĩnh chủ, nàng và người chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, thậm chí ngay cả thân phận của nàng cũng không biết, càng không biết nàng có phải thế lực kia phái tới nằm vùng hay không, vì sao người lại tin tưởng nàng như thế?" Bạch Âm chỉ vào Cố Nhược Vân, tức giận lên tiếng nói: "Mà thuộc hạ đi theo Lĩnh chủ hai mươi năm, cho tới bây giờ đều là trung thành và tận tâm, hiện giờ người vậy mà vì nữ nhân như thế trừng phạt thuộc hạ? Thuộc hạ không rõ đây là vì sao!"

Phanh!

Một luồng sáng màu đỏ hiện lên, nặng nề đánh vào phía trên ngực của nàng ta, thân mình Bạch Âm đột nhiên bay ra ngoài, lqd hung hăng ngã ở trên đất.

Nàng ta kinh ngạc nâng mắt đẹp lên, nháy mắt kia, ánh mắt sắc bén như đao của nam nhân đâm vào trong mắt nàng ta, cũng đâm lòng của nàng ta phát đau.

Hai mươi năm không rời không bỏ như một, kết quả là, nam tử làm cho nàng ta đời này đều khó có thể quên được, lại vì một nữ tử chỉ là lần đầu gặp nhau đối đãi với nàng ta như thế.



Chương 773: Thú triều - Tuyết Linh Lang (năm)

Edit: kaylee

Bạch Âm hít vào một hơi thật sâu, quỳ xuống trước mặt nam tử, trong một cái chớp mắt này, không ai thấy tức giận và không cam lòng trong mắt nàng ta, còn có một chút sát khí mơ hồ có thể thấy được kia.

"Thuộc hạ tuân mệnh! Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ về lãnh địa nhận trừng phạt."

Hồng y nam tử không có lại nói thêm cái gì, đồng dạng, cũng không có thương hại gì.

Nếu Cố Nhược Vân không có thực lực bưu hãn như vậy, vừa rồi chết sẽ không phải là Tuyết Linh Lang, mà là nàng.

Cho nên, hắn tuyệt sẽ không tha thứ cho Bạch Âm!

"Sắc trời đã tối muộn, các vị cũng nghỉ ngơi đi, mặt khác, Vân Kình, Huyết Cuồng, hai người các ngươi sửa sang lại những thi thể này rồi lưu trữ lại, làm đồ ăn kế tiếp của chúng ta."

"Vâng, Lĩnh chủ đại nhân."

Hai gã nam tử tên là Vân Kình và Huyết Cuồng kia đi ra, cung kính đáp.

"Tốt lắm, những người khác đều đi nghỉ tạm đi, thuận tiện dựng lều trại của Vân Nhi ở bên cạnh của ta."

Hồng y nam tử nhìn mọi người, sau đó chui vào trong lều trại của mình.

Khi tất cả mọi người vội vàng chuyện của mình, Bạch Âm hít vào một hơi thật sâu, đi tới bên người Cố Nhược Vân, rũ mắt hỏi: "Ta kêu ngươi đi, vì sao ngươi không đi?"

Cố Nhược Vân nhìn Bạch Âm, nhàn nhạt nói: "Lúc trước ta đáp ứng rời đi, cũng không phải bởi vì ngươi kêu ta đi, là bản thân ta muốn đi! Ở trên đời này, không có bất luận kẻ nào có thể ra lệnh cho ta đi làm bất cứ chuyện gì."

"Ta mặc kệ ngươi nói cái gì, ngươi đáp ứng ta đi cũng chưa đi, chính là ngươi nuốt lời," Khi Bạch Âm nói lời này có chút kích động, mắt đẹp tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Hơn nữa, ngươi cho rằng Lĩnh chủ là bởi vì thích ngươi mới lưu ngươi lại? Đó là bởi vì dáng vẻ của ngươi quá mức giống phu nhân, hắn xuất phát từ tưởng niệm đối với phu nhân mới giữ ngươi lại, nếu không mà nói, diễn^đ@n~lêquýđôn vì sao hắn phải nhận ngươi làm nghĩa nữ? Cho nên ngươi đừng nghĩ làm cái loại mộng đẹp bay lên đầu cành làm phượng hoàng này? Ngươi ở trong lòng Lĩnh chủ, cũng chỉ là bóng dáng của phu nhân mà thôi, nếu ngươi thật sự thức thời, vậy nhanh chóng rời đi, miễn cho đến lúc đó bị thương tổn cũng là bản thân ngươi."

Bởi vì giọng nói của nàng ta tận lực đè thấp, nên ở chung quanh đây trừ bỏ Cố Nhược Vân ra, không ai có thể nghe được lời của nàng ta.

Cố Nhược Vân không hé răng, mặc kệ lúc trước nàng vì nguyên nhân không tính toán lưu lại, nhưng dù sao nàng cũng đáp ứng rồi, lúc này đây quả thật là nuốt lời. Nhưng mà lại cho nàng một cơ hội, nàng cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.

Nguyên nhân, chỉ bởi vì trên người nam tử kia mang đến cho nàng cảm giác thân thiết, làm cho lòng của nàng ấm áp.

"Ngươi nói đủ sao?" Thật lâu sau, Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn Bạch Âm còn muốn tiếp tục lải nhải, nói: "Nếu nói đủ, ta trở về nghỉ ngơi."

"Cố Nhược Vân!" Con ngươi của Bạch Âm trầm xuống, lạnh giọng nói: "Vì sao ngươi phải cam chịu hạ tiện như vậy, trở thành một bóng dáng của người khác? Trên đời này không có nam nhân sao? Vì sao muốn quấn quít lấy Lĩnh chủ? Lĩnh chủ si tình đối với phu nhân như vậy, tuyệt sẽ không dung ngươi!"

Nàng ta ở cùng với hắn hai mươi năm, cũng không thể tiến vào trong lòng nam nhân này.

Nữ nhân này chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi, đã muốn lấy địa vị của đại phu nhân ở trong lòng Lĩnh chủ? Nằm mơ đi thôi! Cho dù nàng ta dựa vào diện mạo giống phu nhân, cũng tuyệt không có khả năng!

Cố Nhược Vân chậm rãi xoay người, con ngươi thanh lãnh dừng ở trên người Bạch Âm, nhàn nhạt nâng khóe môi, nói: "Nếu ta nhận hắn làm nghĩa phụ, lee~lqđ vậy ở trong lòng ta, hắn chính là tồn tại như phụ thân, còn có, ngươi thực bất bình vì phu nhân trong miệng ngươi, hay là……... Vì chính ngươi?"



Chương 774: Huyền Vân quả (một)

Edit: kaylee

Thân mình Bạch Âm cứng lại rồi, trên khuôn mặt kia là oán hận và tức giận vì ý nghĩ trong lòng bị người nhìn thấu.

Hai mươi năm này, nàng ta vẫn luôn yên lặng làm bạn ở bên người Lĩnh chủ đại nhân, cũng luôn luôn che giấu tốt cảm tình và giãy dụa của mình ở trước mặt của hắn, chính là bởi vì nàng ta hiểu rõ, Lĩnh chủ đại nhân yêu phu nhân khắc sâu, nếu biết mình ái mộ hắn, tất nhiên sẽ đuổi nàng ta ra khỏi Hồng Liên Lĩnh.

Vì vậy nàng ta vẫn luôn chôn phần cảm tình kia ở sâu trong nội tâm, hơn nữa dựa vào danh nghĩa bất bình vì phu nhân xử quyết nữ nhân ôm ý tưởng khác đối với Lĩnh chủ! Quả nhiên, sau khi biết được chuyện này, Lĩnh chủ chẳng những không có trừng phạt nàng ta, mà còn tán thưởng nàng ta một phen.

Nhưng hôm nay, nữ tử này vậy mà một lời nói toạc ra chút tâm tư nhỏ kia của nàng ta!

Không sai!

Nàng ta xử quyết những nữ nhân kia, không phải vì phu nhân, là vì chính nàng ta!

Phu nhân mất tích nhiều năm như vậy, sống chết không biết, nói không chừng đã không còn trên đời này, kể từ đó, hắn sẽ quên nữ nhân kia, lúc đó, mình làm bạn ở bên người hắn lâu như thế, yên lặng trả giá nhiều năm như vậy, chỉ cần là nam nhân, đều sẽ bị nàng ta làm cảm động.

Huống chi, Lĩnh chủ cũng không phải là người có ý chí sắt đá, hắn chỉ là quá mức si tình đối với phu nhân, nếu phu nhân không còn sống, l^q'đ loại nam tử mặt ngoài lạnh cứng nội tâm mềm mại này, lại như thế nào nhẫn tâm nhìn một nữ nhân ảm đạm thần thương vì hắn?

Tới lúc đó, nàng ta có thể làm cho Lĩnh chủ biết tình yêu của nàng ta, cũng biết hơn mười năm qua nàng ta làm bạn và kính dâng.

Cố Nhược Vân nhìn Bạch Âm lâm vào trong ảo tưởng, không lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi đến phương hướng lều trại, chậm rãi biến mất ở dưới ánh trăng thanh lãnh này.... .......

Trong lều trại rộng mở, tiểu thiếu niên mặc trường bào màu tím ngồi ở một bên đầu giường, lắc lư hai chân cười ‘hì hì’ nhìn Cố Nhược Vân đang cởi áo tháo thắt lưng.

"Ngươi ra làm gì?" Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi vẫn là trở về Thượng Cổ Thần Tháp đi."

Tiểu Tử Tà chớp mắt, trên khuôn mặt đáng yêu phiếm một chút tươi cười âm hiểm tà ác.

"Ta muốn ngủ cùng ngươi."

Sắc mặt Cố Nhược Vân đột nhiên đen xuống, không chút khách khí cự tuyệt nói: "Không được!"

Tiểu Tử Tà nhảy dựng lên từ đầu giường, tiểu thân thể mềm mại như kẹo đường kia nhào vào trong lòng Cố Nhược Vân, hắn nâng lên cặp mắt to ngập nước kia, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân.

"Ta không muốn đợi ở trong Thượng Cổ Thần Tháp, ta muốn ngủ cùng ngươi."

"Tử Tà!" Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ gọi ra tên của tiểu thiếu niên.

"Hiện tại ta không phải là Tử Tà, ta là Tiểu Tử Tà," Tiểu thiếu niên nghiêng đầu, cười quỷ dị nhìn Cố Nhược Vân, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Ta là thời kỳ còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ!"

Sắc mặt Cố Nhược Vân càng khó coi, nàng mặc kệ hiện tại con Phượng Hoàng này là thời kỳ thành thục hay là thời kỳ còn nhỏ, lqđ dù sao hình tượng lúc trước của Tử Tà xâm nhập lòng người, ngay cả đối với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt như vậy, vẫn là không tự chủ được nhớ tới nam tử tuấn mỹ tà mị kia.

"Không được."

Cố Nhược Vân dùng một tay nhấc thân thể của tiểu thiếu niên lên, giọng điệu mang theo cảnh cáo: "Ngươi là lựa chọn tự về Thượng Cổ Thần Tháp, hay là ta ném ngươi vào?"

Tiểu Tử Tà bĩu môi, ủy ủy khuất khuất nói: "Trở về thì trở về, hung như vậy làm chi."

Nói xong hắn lập tức uốn éo vài cái, thoát ra từ trong tay Cố Nhược Vân, đôi mắt nhỏ tội nghiệp kia nhìn Cố Nhược Vân, ‘hưu’ một tiếng biến thành một tia sáng màu tím biến mất ở trước mặt của nàng.



Chương 775: Huyền Vân quả (hai)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, từ sau khi Tử Tà trùng sinh tới nay, các phương diện đều đã xảy ra biến hóa, nhưng mà tính thích đùa giỡn nàng này, lại thế nào cũng không có thay đổi.

"Nha đầu, con ngủ rồi sao?"

Đột nhiên, tiếng nói ôn hòa của nam nhân kia vang lên ở ngoài lều trại.

Cố Nhược Vân giật mình: "Chưa."

"Ừ, ta vào nhé."

Vừa mới nói xong, bóng dáng màu đỏ kia đã đi vào từ ngoài lều trại, nam tử cau chặt mày, nghiêm cẩn đánh giá nơi Cố Nhược Vân ở, lqd trong con ngươi cuồng ngạo xẹt qua một tia sáng sắc bén: "Mới vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói chuyện, cho nên qua xem, xảy ra chuyện gì? Là có người làm khó dễ con sao?"

Cố Nhược Vân khựng lại, lắc lắc đầu: "Không có, phỏng chừng người nghe lầm thôi."

"Phải không?" Ánh mắt của hồng y nam tử vẫn mang theo hoài nghi, đột nhiên, hắn nhẹ nở nụ cười: "Có lẽ là ta nghe lầm, nhưng mà nếu có người dám bắt nạt con, thì con trực tiếp đi tìm ta, mặc kệ là ai, con hiểu chưa?"

Thật hiển nhiên, nam nhân này đang lo lắng cho Cố Nhược Vân.

Trong lòng Cố Nhược Vân chảy qua một dòng nước ấm, nàng hiểu rõ nghĩa phụ là sợ sau khi Bạch Âm bị trừng phạt sẽ không cam lòng mà đến làm khó nàng, cho nên hắn mới cố ý đến dặn một câu.

Chỉ là loại người như Bạch Âm này, nàng luôn không thèm để ý, lại như thế nào đi tìm nghĩa phụ cáo trạng.

Cho dù nghĩ như thế, nhưng trong miệng Cố Nhược Vân vẫn là nói: "Nghĩa phụ yên tâm, nếu quả có người bắt nạt ta, ta khẳng định sẽ nói cho người biết."

"Tốt," Hồng y nam tử nhẹ nhàng thở ra, giữa mặt mày tràn đầy ý cười: "Vậy thì nghĩa phụ an tâm, con nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường, mặt khác —— con phải nhớ kỹ, con là đại tiểu thư Hồng Liên Lĩnh, là nghĩa nữ của Hồng Liên Lĩnh chủ ta! Nếu có người bắt nạt con, ở dưới tình huống con có thể đánh thắng, dđ.lqđ thì tự con giải quyết! Đánh không lại lại tới tìm ta! Làm nữ nhi của ta, không cần bó tay bó chân, sau lưng có ta làm chỗ dựa cho con, con yên tâm lớn mật đi làm, nhưng hiểu rõ?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta hiểu được."

"Hiểu rõ là tốt rồi."

Hồng y nam tử cười cười, nói: "Ta đây đi nghỉ ngơi trước, con cũng nhớ đi ngủ sớm một chút."

Nói xong lời này, hắn không đợi Cố Nhược Vân trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, con ngươi của Cố Nhược Vân gắt gao co rụt lại, dùng linh hồn truyền âm hỏi: "Tiểu Tử Tà, ngươi nói xem thực lực của nam nhân này mạnh hơn, hay là Kim Đế mạnh hơn?"

"Hắn mạnh hơn."

Trong linh hồn, trầm mặc một lúc lâu sau, mới truyền đến tiếng nói non nớt của Tiểu Tử Tà.

Tuy rằng Tử Tà trùng sinh một lần, nhưng trí nhớ kiếp trước vẫn còn giữ lại, nên đối với Kim Đế tự nhiên cũng có chút ấn tượng! Đương nhiên, ấn tượng kia chỉ là hắn cảm nhận được ở trong Thượng Cổ Thần Tháp.

Nhưng cho dù như thế, Tiểu Tử Tà vẫn là có thể nhận thấy được, thực lực của nam nhân này cường hãn hơn Kim Đế.

"Vậy so với ngươi thì sao?" Cố Nhược Vân nhíu mày, hỏi.

Tiểu Tử Tà không nói gì.

Ngay tại lúc Cố Nhược Vân cho rằng hắn sẽ không đáp lại vấn đề này, âm thanh tính trẻ con mười phần kia lại truyền đến.

"Ta mới vừa sinh ra đó, ta vẫn còn ở thời kỳ còn nhỏ! Ta đi đến trên đời này còn chưa được một năm!"

Ngụ ý, hắn cũng không cách nào đánh bại hồng y nam tử này.

"Nhưng mà," Tiểu Tử Tà dừng một chút, nói: "Lại qua ba năm nửa, hắn khẳng định tử đuổi cũng không kịp ta, ngươi cũng không thể để cho một đứa bé sơ sinh vừa sinh ra so với người đã sống vài thập niên chứ? Nhưng mà bằng hữu tên là Kim Đế kia của ngươi ngược lại không phải là đối thủ của ta."



Chương 776: Huyền Vân quả (ba)

Edit: kaylee

Lời này ngược lại cũng là sự thật.

Cho dù Tử Tà có thực lực cường đại, tiềm lực vô hạn, nhưng lúc này hắn vừa mới phá xác mà ra, lực lượng cũng cần chậm rãi tăng lên, hắn không có khả năng vừa sinh ra đã là tồn tại vô địch.

"Quên đi, hiện tại không nghĩ nhiều như vậy, ngủ trước đi."

Cố Nhược Vân nằm xuống, nhàn nhạt cười, nói: "Đây là ngày đầu tiên ta đi đến Đông Nhạc đại lục, kế tiếp còn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào, cho nên vẫn là dưỡng tinh thần trước, mới có thể đối mặt với chuyện kế tiếp."

Kỳ thực, Cố Nhược Vân đến loại cấp bậc này, là có thể không cần ngủ. Nhưng mà, dù sao ngủ yên có thể đề cao tinh thần, cho nên, lee~lqđ chỉ cần không phải cần tăng lên thực lực rất nhanh, đều sẽ dùng giấc ngủ để đề cao tinh thần.

Ngày hôm sau.

Nắng sớm mới lên, một chút ánh sáng mặt trời chiếu rọi ở toàn bộ trong cánh đồng tuyết.

Cố Nhược Vân mới đi ra từ trong lều trại, đã trông thấy hồng y nam tử đứng thẳng ở dưới ánh mặt trời kia.

Hiển nhiên nam tử cũng phát hiện Cố Nhược Vân, quay đầu lộ ra một chút tươi cười ôn hòa với nàng: "Vân Nhi, con tỉnh ngủ rồi sao? Kế tiếp chúng ta đây cũng nên tiếp tục xuất phát."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, hỏi: "Đúng rồi, ta còn không hỏi một chút các người đến cánh đồng tuyết này là vì cái gì?"

"Vì Huyền Vân quả." Hồng y nam tử nhàn nhạt hồi đáp.

Huyền Vân quả?

Cố Nhược Vân giật mình, Huyền Vân quả này xem như loại dược liệu đứng ở những vị trí đầu của Đông Nhạc đại lục! Nghe nói vạn năm mới có một cây! Hơn nữa còn chỉ tồn tại ở chỗ sâu trong cánh đồng tuyết vô cùng hung hiểm, rất nhiều người cửu tử nhất sinh cũng không thể lấy được.

Nhưng mà, Huyền Vân quả này nghe nói có thể làm cho một gã cường giả bị vây ở Võ Đế cao cấp có một phần mười tỷ lệ (10%) đột phá đến cảnh giới Võ Thánh.

Cho dù chỉ là một phần mười, vẫn là đưa tới vô số người cùng nhau tranh đoạt.

Dù sao ở phía trên đại lục, Võ Thánh là tồn tại vô cùng hiếm có! Vì đột phá tới Võ Thánh, chẳng sợ chỉ có một phần mười tỷ lệ, cũng sẽ làm cho những người đó cược mệnh để tranh đoạt!

Khó trách!

Khó trách hồng y nam tử này lại đến phía trên cánh đồng tuyết, thì ra là vì Huyền Vân quả trong truyền thuyết, chỉ là Huyền Vân quả này rất khó tìm được, nếu tìm được ít nhất còn có một phần mười hi vọng, nhưng mà rất nhiều người đã đánh mất tính mạng ở phía trên cánh đồng tuyết, lại ngay cả một góc của Huyền Vân quả cũng không nhìn thấy.

Bạch Âm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt hơi trầm tư của Cố Nhược Vân, nàng ta thật sự không rõ, chuyện trọng đại như tìm được Huyền Vân quả, làm sao Lĩnh chủ lại tùy tiện nói cho nữ tử này biết?

Hơn nữa còn tính toán mang theo nàng cùng đi!

"Nha đầu, cánh đồng tuyết này quá mức hung hiểm, lúc trước nơi chúng ta gặp Tuyết Linh Lang chính là ở giữa cánh đồng tuyết, llêqquýđônn phía sau còn có thể có Linh Thú càng mãnh liệt hơn, đến lúc đó con nhất định phải đi theo bên người ta, không thể rời đi nửa bước, chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ con."

Hơn nữa lần này, hắn cũng tuyệt sẽ không lại phó thác nàng cho bất luận kẻ nào!

Chuyện tối hôm qua đã khắc sâu ở trong đầu của hắn, vạn nhất những người khác lại bảo vệ bất lực, loại hậu quả này hắn thừa nhận không nổi.

Cho nên, chỉ có tự mình bảo vệ nàng, hắn mới có thể an tâm!

"Lĩnh chủ đại nhân."

Bạch Âm cắn chặt răng, đi qua phía Lĩnh chủ, nàng ta củng củng nắm tay, nói: "Xin Lĩnh chủ đại nhân cho thuộc hạ cơ hội lấy công chuộc tội, lộ trình kế tiếp, thuộc hạ tất nhiên sẽ bảo vệ tốt đại tiểu thư."

Một câu nói này, nàng ta quả thật không có nói dối.

Việc cấp bách, không phải là thế nào hãm hại Cố Nhược Vân, mà là làm cho nàng ta lại có cơ hội đi theo ở phía sau Lĩnh chủ.

Nếu ngay cả tư cách đi theo cũng không có, nàng ta còn tiến vào trong lòng hắn thế nào?



Chương 777: Huyền Vân quả (bốn)

Edit: kaylee

"Không cần," Hồng y nam tử nhìn Bạch Âm, âm thanh lạnh lùng nói ra: "Chờ sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, ngươi trở về lãnh địa nhận phạt! Bản Lĩnh chủ sẽ không lại cho ngươi cơ hội gì!"

Thân mình Bạch Âm run run vài cái, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nàng ta biết, lúc này đây, nàng ta là thật không còn cơ hội.

"Chúng ta đi thôi."

Hồng y nam tử không bao giờ liếc mắt nhìn Bạch Âm một cái nào nữa, phất phất tay, phân phó nói.

"Vâng, Lĩnh chủ đại nhân."

Mọi người củng quyền cùng kêu lên.

Tuy rằng bọn họ đều thật đồng tình với Bạch Âm, nhưng mà dù sao Bạch Âm cũng là tự làm tự chịu, chẳng trách bất luận kẻ nào.

Nàng ta đi theo Lĩnh chủ lâu như vậy, còn không biết tính khí của Lĩnh chủ?

Cho tới bây giờ Lĩnh chủ đại nhân đều là nói một không hai.

Lần đầu tiên nàng ta phản kháng Lĩnh chủ, Lĩnh chủ đã tha thứ cho nàng ta rồi! Nàng ta lại giận chó đánh mèo đại tiểu thư, l.q,đ hơn nữa không để ý mệnh lệnh của Lĩnh chủ không có bảo vệ tốt đại tiểu thư! Thân là người có quyền uy nhất Hồng Liên Lĩnh, Lĩnh chủ đại nhân tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ cho nàng ta.

Hiện tại nếu không phải nhiệm vụ lúc này đây tương đối nguy hiểm, phỏng chừng hiện tại hắn cũng đã trục xuất Bạch Âm về lãnh địa.

Bạch Âm gắt gao nắm trường kiếm trong tay, vẻ mặt phẫn hận (tức giận + oán hận) đi theo phía sau hồng y nam tử, không có bất luận kẻ nào nhìn thấy, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Cố Nhược Vân bén nhọn giống như một thanh kiếm.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Cố Nhược Vân sớm đã bị nàng ta bầm thây vạn đoạn.

Ở bên trong lộ trình kế tiếp, cũng gặp phải không ít Linh Thú hung mãnh trên cánh đồng tuyết, trên cơ bản trên đường sau này rất nhiều Linh Thú đều đã tới cảnh giới Võ Tôn cao cấp, nhưng mà vì có Võ Đế hồng y nam tử này tồn tại, cho nên mặc kệ đến đây bao nhiêu con Linh Thú, đều khó thoát khỏi vận mệnh bị giây giết.

Vì vậy ở kế tiếp, Cố Nhược Vân cũng không cần ra tay, chỉ cần an tâm đứng ở bên người hồng y nam tử là đủ rồi.

"Nếu ta không có đoán sai, Huyền Vân quả kia hẳn là ở trong này."

Ở ngoài Tuyết Sâm, đội ngũ dừng bước chân.

Hồng y nam tử không chớp mắt nhìn một mảnh rừng rậm dày đặc phía trước kia, chậm rãi mở miệng nói: "Nơi này chính là chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, cũng là chỗ nguy hiểm nhất trong toàn bộ cánh đồng tuyết, l^q'đ các ngươi phải cẩn thận mọi chuyện, nơi này không giống bên ngoài gặp phải cao cấp nhất cũng chỉ là Võ Tôn cao cấp."

Ở giữa mảnh rừng rậm bao trùm tuyết trắng kia, như ẩn như hiện truyền đến một luồng lực lượng cường đại, lực lượng này cường đại đến mức làm cho người ta run sợ.

Mà sau khi cảm nhận được luồng lực lượng cường hãn kia, tâm của hồng y nam tử từng chút trầm xuống.

"Tiếp tục xuất phát!"

Mày kiếm nhíu chặt của hồng y nam tử dần dần buông lỏng ra, trầm giọng chỉ huy nói.

Bất luận ở chỗ sâu trong cánh đồng tuyết là người hay là rồng! Hắn cũng phải lấy được Huyền Vân quả.

... .......

Cố Nhược Vân vốn cho rằng, ở loại địa phương bị xưng là hung hiểm nhất đại lục như cánh đồng tuyết này, tất nhiên sẽ có rất ít người tiến đến, mà lúc này nàng mới cảm thấy mình nghĩ sai rồi, bởi vì ngay tại lúc bọn họ đặt chân vào chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, lại phát hiện nơi này vậy mà có không ít người, trong đó còn không thiếu cao thủ cảnh giới Võ Đế!

"Đây là có chuyện gì?"

Hồng y nam tử cũng sửng sốt một chút, hơi hơi nhăn mày kiếm lại, thật sự là không nên, những người này đều là thế lực cực kỳ xa, hiện giờ tất cả lại hội tụ trong Tuyết Sâm ở cánh đồng tuyết này?

Thật sự là khả nghi!

"Nghĩa phụ," Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn về phía hồng y nam tử bên người, hỏi: "Có phải chuyện người muốn tới tìm Huyền Vân quả bị truyền ra ngoài hay không?"

Hồng y nam tử lắc lắc đầu: "Huyền Vân quả sinh trưởng ở trong Tuyết Sâm của cánh đồng tuyết, đây là chuyện rất nhiều người đều biết, bình thường thường xuyên sẽ có người đến mạo hiểm vì Huyền Vân quả, ta cũng thử thời vận mà thôi, cho nên bọn họ hẳn là không phải đến vì Huyền Vân quả, nếu ta không có đoán sai mà nói, bọn họ còn có mục đích khác! Trong khoảng thời gian này ta luôn luôn ở trong cánh đồng tuyết, cho nên bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ ràng."




Chương 778: Huyền Vân quả (năm)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, ngay tại lúc nàng đặt chân vào cánh đồng tuyết, đã cảm nhận được một hơi thở như ẩn như hiện, chẳng lẽ, bọn họ đến vì thứ gì đó ở sâu bên trong cánh đồng tuyết kia?

"Các ngươi cảm nhận được sao?"

Con ngươi hồng y nam tử ngưng trọng, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ là ngưng trọng chưa từng có qua, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời chỗ sâu trong rừng rậm, lqd một tia sáng chợt lóe lên từ đáy mắt.

"Hình như nơi đó có cái gì đấy! Nếu ta không đoán sai mà nói, hấp dẫn bọn họ đến đây, chính là thứ kia, hơn nữa, thứ kia hẳn là —— trứng Linh Thú?"

Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hồng y nam tử.

Kỳ thực, ngay từ đầu nàng cũng cảm nhận được quả trứng Linh Thú kia, nhưng mà nàng lại thông qua khế ước với Tử Tà mới có thể cảm nhận được điểm này, nhưng mà nam nhân này lại có thể bằng vào cảm giác của con người nhận ra sự khác biệt giữa Linh Thú và trứng Linh Thú?

Xem ra Tiểu Tử Tà nói không sai, thực lực của nam nhân này, là người cường đại thứ hai nàng gặp qua từ trước tới nay!

Người đầu tiên rõ ràng chính là bạch y nam tử tự xưng Bản Thánh kia!

Nghĩ đến người kia, trong mắt Cố Nhược Vân lập tức xẹt qua sát khí rét lạnh, năm đó y làm hại Tử Tà biến thành trứng Phượng Hoàng, khoản nợ này, một ngày nào đó nàng sẽ thanh toán với y!

"Hồng Liên, sao ngươi lại tới đây?"

Bỗng nhiên, một giọng nói không quá thân cận truyền đến từ một bên.

Lúc Cố Nhược Vân quay đầu nhìn lại, thì trông thấy một lão giả nhỏ gầy dẫn theo một đám người đi tới từ bên cạnh, da mặt lão giả kia nhăn như vỏ cây khô, l^q'đ đôi mắt nhỏ híp thành một cái khe hở, đang không ngừng xoay chuyển, không biết rốt cục là đang đánh chủ ý gì.

Hồng y nam tử nhíu mày kiếm, đùa cợt nói: "Thế nào, là ai không cho phép ta tới?"

"Ha ha," Lão giả nhỏ gầy cười gượng hai tiếng, đột nhiên thấy được Cố Nhược Vân đứng ở bên cạnh hồng y nam tử, trong mắt  hiện lên một tia sáng mũi nhọn, cười tủm tỉm hỏi: "Thế nhân đều nói Hồng Liên Lĩnh chủ một khối tình si đối với phu nhân mình, hai mươi năm như một vẫn luôn tìm tung tích của nàng, kết quả không nghĩ tới Hồng Liên Lĩnh chủ si tình như thế cũng sẽ làm ra loại chuyện này, không biết rốt cục vị cô nương này là ngươi cưới hỏi đàng hoàng, hay là tiểu thiếp của ngươi?"

Ầm!

Ai biết lão giả vừa dứt lời, hồng y nam tử vốn đang đứng bất động kia bỗng nhiên ra tay!

Một tiếng nổ, nổ tung ở phía trước lão giả, nếu không phải lão tránh nhanh, một chiêu công kích trí mạng này rơi xuống, cho dù là lão không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng! Nhưng cho dù như thế, lão vẫn bị công kích này lan đến, có vẻ vô cùng chật vật không chịu nổi.

"Đồ điên! Ngươi quả nhiên giống người điên thế nhân xưng!" Lão giả hận nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải thực lực kém hơn người này, lão tuyệt sẽ không làm cho hắn tốt hơn!

Bản thân chỉ nói nói mấy câu mà thôi, người điên này lại một lời không nói trực tiếp ra tay! ****** hắn còn có dám điên thêm một chút hay không?

"Ta là đồ điên lại như thế nào? Nếu có thể làm cho các ngươi sợ hãi, vậy làm người điên cũng không ngại," Hồng y nam tử lạnh lùng cười, lee~dđ.lqđ quét mắt nhìn lão giả chật vật, giọng điệu tăng cao nói: "Dư Hưng Long, nếu làm cho ta lại nghe thấy ngươi vũ nhục nữ nhi của ta một chữ, lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa!"

Sắc mặt của lão giả tên là Dư Hưng Long kia rất khó xem, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là lòng còn sợ hãi.

Sao lão lại biết, người này không nói một câu đã đấu võ, làm cho lão một chút chuẩn bị cũng không có! Nếu là trước kia, cho dù Hồng Liên Lĩnh chủ muốn đánh nhau với lão, ít nhất cũng sẽ nói trước một tiếng, như thế lão cũng sẽ không cần chật vật như vậy!



Chương 779: Kim Đế (một)

Edit: kaylee

Vừa rồi hai phương tranh cãi bất tri bất giác hấp dẫn không ít người, hiện giờ lại nghe thấy xưng hô của Hồng Liên Lĩnh chủ đối với Cố Nhược Vân, đều không tự chủ được dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, trong lòng càng là tò mò đây rốt cuộc là nữ nhi Hồng Liên Lĩnh chủ đào đến từ nơi nào?

Dù sao qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa nghe nói qua hắn có một nữ nhi!

Càng hơn là, cũng không có người biết rốt cục Hồng Liên Lĩnh chủ tên gọi là gì, cũng không rõ ràng hắn đến từ đâu, chỉ biết là nam tử này là nhân vật đột nhiên xuất hiện hơn mười năm trước, càng là ở ngắn ngủn mấy tháng, làm ra vô số chuyện rung động thế nhân, cũng bởi vậy làm cho danh hiệu Hồng Liên Lĩnh chủ này vang vọng đại lục.

Ở kiếp trước, Cố Nhược Vân cũng từng nghe qua sự tích có liên quan đến Hồng Liên Lĩnh chủ, mà Hồng Liên Lĩnh chủ đương thời, l.q.đ cũng đã cường đại đến mức làm cho nàng hướng tới, hiện giờ gặp mặt, lại phát hiện nam nhân này là sâu không lường được như thế.

Toàn thân của hắn đều là một đoàn sương mù, đến nay không người có thể cởi bỏ.

"Hừ!"

Dư Hưng Long hung hăng vung y bào, con ngươi âm trầm đảo qua trên người hồng y nam tử, hơi thở mang theo âm trầm mười phần, chỉ là lão không có lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi đến một phương hướng khác.

Hồng y nam tử lạnh lùng cười, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt của mình, xoay người nhìn về phía Cố Nhược Vân đứng ở bên mình, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười ôn hòa.

"Nha đầu, con không cần để ý tới lời nói của lão gia hỏa này, một ngày nào đó, ta sẽ giết chết lão!"

Cố Nhược Vân nhún vai, ngược lại là không có để ý tới lời nói của Dư Hưng Long, nàng vừa mới quay đầu, một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở trong mắt nàng, làm cho biểu cảm của nàng khẽ khựng lại.

Dưới gió mát, kim bào (áo bào màu vàng) khẽ bay lên.

Hình như nam tử cũng đã nhận ra ánh mắt này, bất giác quay đầu nhìn lại Cố Nhược Vân, trong đôi con ngươi màu vàng xinh đẹp hiện lên vẻ nghi hoặc, lại nhanh chóng lướt qua.

Nếu nói, hồng y nam tử bên người Cố Nhược Vân là Bá vương khí phách lăng vân, vậy thì nam nhân kia chính là Quân hoàng lạnh lùng như núi, toàn thân cao thấp của hắn đều là màu vàng lóa mắt, bộ trường bào màu vàng chói mắt kia ở dưới ánh mặt trời càng thêm lộng lẫy.

"Nha đầu, con quen biết hắn?"

Hồng y nam tử đã nhận ra ánh mắt của Cố Nhược Vân, mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại, hỏi.

Quen biết?

Bọn họ đâu chỉ quen biết?

Kiếp trước còn có giao tình bằng mệnh! Đáng tiếc, hiện giờ hắn, là không có khả năng thức ra bản thân.

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân cười cười, nói: "Kim Đế, tuổi còn trẻ đã có thể xưng đế, người nào sẽ không biết? Chỉ là ta không quen biết hắn mà thôi."

"Phải không?"

Hồng y nam tử nhíu mày, không biết vì sao, hắn cảm thấy ánh mắt Cố Nhược Vân nhìn Kim Đế có chút không đúng, nhưng mà mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên hắn cũng không có tìm tòi truy vấn.

"Nha đầu, chúng ta đi thôi, ta muốn nhìn một chút xem rốt cục ở trong Tuyết Sâm này cất giấu cái gì, d^đ~l^q'đ làm cho nhiều cường giả như vậy đều chen chúc tới." Hắn nhìn về phía bầu trời xa xa kia, không biết suy nghĩ cái gì.

Cố Nhược Vân gật gật đầu, lúc đi theo hồng y nam tử đi vào Tuyết Sâm, lại quay đầu nhìn Kim Đế, cho dù mình nói cho hắn thân phận kiếp trước lại như thế nào? Nam nhân này sẽ tin tưởng nàng sao? Có lẽ sẽ coi nàng là đồ điên ấy chứ.

Quên đi, hiện giờ càng quan trọng hơn là quả trứng Linh Thú trong Tuyết Sâm kia, về phần nhận nhau với Kim Đế, bây giờ còn không phải lúc.... .......

Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân thu hồi ánh mắt, không lại liếc hắn nhiều thêm một cái.



Chương 780: Kim Đế (hai)

Edit: kaylee

"An Lâm."

Kim Đế nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, gắt gao nhăn mày kiếm đẹp mắt kia, lạnh lùng mở miệng.

Nghe vậy, tên nam tử mặc trang phục thị vệ màu đen phía sau hắn cung kính củng quyền, nói: "Bệ hạ, có gì phân phó?"

"Chờ sau khi rời đi nơi này, ngươi đi thăm dò cho bản đế một chút thân phận của nữ tử kia."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

An Lâm tôn kính lên tiếng, mà sau khi phân phó xong, Kim Đế không có lại nói thêm cái gì, chỉ nhìn Cố Nhược Vân đi theo ở bên người Hồng Liên Lĩnh chủ, mày càng nhăn càng chặt.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, luôn cảm thấy ánh mắt của nữ tử kia quá mức quen thuộc, nhưng mà hắn lại biết rõ ràng, mình chưa từng gặp nữ tử này!

Bỗng nhiên, hình như Kim Đế nhớ tới cái gì, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi có tìm được tung tích của Y thánh Bạch Trung Thiên không?"

"Bẩm báo bệ hạ."

Ở sau khi nam nhân này nói xong, tên hộ vệ An Lâm kia củng củng nắm tay, nói: "Gần nhất có vẻ Y thánh Bạch Trung Thiên giống như biến mất, thuộc hạ đã phái rất nhiều người đi tra xét, cũng không thể tra được tin tức của ông ta."

Ầm!

Một luồng lực lượng cường hãn bộc phát ra từ trên người nam tử, hung hăng đánh trúng ngực của An Lâm, lập tức, thân mình của An Lâm bay ra ngoài, nặng nề ngã ở trên đất, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

Lúc này, rất nhiều người đã xuất phát tới trong Tuyết Sâm, ở cửa vào rừng rậm trống trải, chỉ có mấy người kim bào nam tử.

Bịch bịch!

Lập tức, tất cả thị vệ đều quỳ xuống, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn Kim Đế một cái.

"Nhiều ngày như vậy, các ngươi vậy mà còn chưa thể tìm được tung tích của Y thánh Bạch Trung Thiên?" Kim Đế khẽ ngẩng đầu, llêqquýđđôn ánh mắt lãnh liệt như hàn băng, làm cho độ ấm trong Tuyết Sâm vốn đã cực kì rét lạnh lại giảm xuống vài phần, hình như không khí cũng đọng lại ở giờ phút này: "Một người cũng tìm không thấy, bản đế nuôi các ngươi còn có tác dụng gì! Tất cả cút cho bản đế!"

"Bệ hạ," An Lâm bò lên từ trên đất, vội vàng quỳ gối trước mặt Kim Đế, nói: "Lần này ở trong Tuyết Sâm cực kì nguy hiểm, xin cho thuộc hạ ở chỗ này bảo vệ bệ hạ."

Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc bén lập tức dừng ở trên người An Lâm.

Cả người An Lâm toát ra mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt hàm răng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

"Nơi này một mình bản đế là đủ rồi, các ngươi đi tìm tung tích của Bạch Trung Thiên cho ta! Chờ có tin tức của ông ta lại đến bẩm báo bản đế, cút!"

Ầm!

Theo chữ ‘cút’ này vang lên, trên người Kim Đế lại cuồn cuộn khí thế, ‘ầm ầm’ dừng ở trên người bọn thị vệ, chỉ là trong nháy mắt giống như một cơn sóng lớn ném văng tất cả mọi người ra xa mấy thước, đột nhiên hắn không cho bọn họ cơ hội nữa, xoay người lập tức đi vào trong Tuyết Sâm.

"Vân Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra Y thánh Bạch Trung Thiên, giết ông ta báo thù cho ngươi!"

Nam tử khẽ rũ mắt xuống, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ che kín lãnh liệt, sát khí trên người bắn ra bốn phía, làm cho cả người hắn thoạt nhìn giống như một thanh lợi kiếm, sắc bén mà nguy hiểm.

Nhưng mà, Cố Nhược Vân vừa đến Đông Nhạc đại lục này, còn không biết chuyện đã xảy ra trên đại lục hiện giờ, càng không biết Kim Đế cho rằng sư phụ của nàng - Y thánh Bạch Trung Thiên là cừu địch giết hại nàng, nếu không mà nói, cho dù Kim Đế cũng không tin, nàng cũng sẽ nói ra sự thật.

... ...... ...

"Ha ha, Hồng Liên Lĩnh chủ, ta nể tình chúng ta quen biết nhiều năm mà khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn là tiễn bước nữ nhi của ngươi trước đi, lqđ nếu không chỗ sâu trong cánh đồng tuyết này hung hiểm trùng trùng, ta đoán nàng sống không được bao lâu."

Trong Tuyết Sâm, Dư Hưng Long nhìn Cố Nhược Vân, lại chuyển ánh mắt về phía hồng y nam tử, trào phúng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro