Chương 761 - 770
Chương 761: Kết thúc (ba)
Edit: kaylee
"Vệ Y Y, ngươi ngậm máu phun người!" Lâm Quân chán ghét nhìn khuôn mặt quyến rũ của Vệ Y Y, trong mắt là oán hận thế nào cũng dừng không được: "Đừng nghĩ đổ sai lầm ngươi đã từng phạm phải cho người khác! Lão Môn chủ là chết ở trong tay của ngươi, ngươi còn bắt đi Nam Tiêu! Hiện giờ còn muốn vu oan giá họa! Ta nói cho Vệ Y Y ngươi biết, ngươi làm như vậy không có tác dụng, căn bản không có người sẽ tin tưởng lời ngươi nói."
Nghe vậy, các trưởng lão cùng một phái với Vinh Hân cũng ‘ào ào’ lên án công khai.
"Vệ Y Y, ngươi tội ác chồng chất, còn muốn liên lụy người khác? Trừ ngươi ra, còn có ai sẽ nhẫn tâm giết hại lão Môn chủ như thế?"
"Ngươi quả thực rất ghê tởm, Môn chủ chúng ta trọng tình trọng nghĩa như thế, sao lại làm ra việc thương thiên hại lý như vậy? Hiện giờ ngươi càng là to gan lớn mật xâm nhập Y Môn ta, llêqquýđônn chẳng lẽ ngươi không biết hiện tại Y Môn chúng ta đã thuộc sở hữu của Tiên Địa à? Hành vi của ngươi, là đang đánh mặt Tiên Địa!"
"Ta cho ngươi một lần cơ hội, thả Môn chủ, quỳ xuống dập đầu nhận tội, nói không chừng Môn chủ chúng ta còn mở lòng từ bi, cho ngươi chết không rất thảm."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đều là dùng ánh mắt cao lãnh (cao ngạo + lạnh lùng) nhìn Vệ Y Y.
Ánh mắt của bọn họ, giống như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Chẳng lẽ Vệ Y Y này không biết đây là địa bàn của ai? Đưa tới người Tiên Địa, nàng có mấy cái mạng cũng không đủ chết.
Vệ Y Y nhẹ nhàng nở nụ cười: "Các ngươi nói ta bắt đi Nam Tiêu sư muội, chứng cớ đâu?"
"Chứng cớ?"
Lâm Quân cười lạnh một tiếng: "Người đâu, dẫn tiểu đồ nhi kia của Nam Tiêu lại đây cho ta."
Giọng nói vang lên, lập tức có một người đồng ý, không lâu sau, một thiếu nữ có dung mạo thanh tú bị người dẫn lên.
Sắc mặt thiếu nữ kia tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ là nghĩ đến sự uy hiếp của Vinh Hân đối với mình, tâm hung ác lên, xông tới phía Vệ Y Y.
"Chính là ngươi, là ngươi bắt đi sư phụ ta! Ngươi trả sư phụ cho ta! Trả sư phụ ta lại cho ta!"
Ầm!
Nàng còn không có tới gần Vệ Y Y, đã bị hơi thở trên người Vệ Y Y đánh văng ra, thân mình đột nhiên rơi trên mặt đất, một đầu tóc tán rơi xuống, có vẻ vô cùng chật vật.
"Vệ Y Y, ngươi còn có cái gì để nói?" Lâm Quân nâng cằm, cười lạnh nói: "Nàng là đệ tử Nam Tiêu sủng ái nhất, nói không có sai, mà nàng cũng tận mắt thấy là ngươi bắt đi Nam Tiêu, như thế ngươi còn muốn vu oan cho người khác?"
"Ha ha."
Vệ Y Y yêu mị cười hai tiếng, đôi mắt mỉm cười nhìn thiếu nữ té trên mặt đất, ý cười trong suốt hỏi: "Ngươi xác định là ta bắt đi Nam Tiêu?"
Thiếu nữ càng sợ hãi, chỉ là trên mặt cũng không dám có chút biểu lộ, nàng ta cắn răng, nói: "Chính là ngươi, ta tận mắt thấy ngươi bắt đi sư phụ!"
"Linh nhi, ngươi làm cho ta rất thất vọng!"
Bỗng nhiên, một giọng nói tức giận truyền đến từ ngoài sân, rồi sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người, dđ.lqđ Ngũ Nguyệt bước nhanh đi đến, thất vọng nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu nữ: "Sư phụ đối đãi với ngươi như thế nào? Hiện giờ ngươi vậy mà đối xử với người như thế? Còn nghe theo lời nói của Vinh Hân, nói xấu Vệ sư bá?"
"Ngũ Nguyệt, ngươi còn sống?"
Thiên Ly trưởng lão sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Còn có, ngươi nói là có ý tứ gì? Nha đầu kia bị thu mua?"
"Ngươi nói dối!"
Thiếu nữ lập tức kích động lên, cắn răng nói: "Ngũ Nguyệt sư tỷ, người bị thu mua là ngươi, ngươi sợ chết, sẵn sàng giúp Vệ Y Y, nhưng ta không giống với ngươi, sư phụ đối ta ân trọng như núi, cho dù ta chết, cũng muốn đòi lại một cái công đạo cho nàng!"
Chương 762: Kết thúc (bốn)
Edit: kaylee
"Phải không?"
Ngay tại trong chớp mắt này, một giọng nói bình tĩnh truyền đến từ phía trước, làm cho thân mình của thiếu nữ lập tức cứng ngắc ở tại chỗ.
Nàng ta kinh ngạc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay, không dám tin ngóng nhìn nữ tử đi vào từ ngoài sân.
"Sư……... Sư phụ?"
Không!
Không có khả năng!
Không phải sư phụ bị Vinh Hân bắt đi sao, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
"Nam Tiêu!"
Mọi người đã từng đi theo lão Môn chủ thấy sự xuất hiện của nữ tử ở trong sân, trong lòng đột nhiên vui vẻ, trái tim nhấc lên mấy ngày nay tới giờ cũng không thả xuống.
"Vệ sư bá, ta tìm được sư phụ."
Ngũ Nguyệt chớp mắt.
Sau khi Vệ Y Y mang theo Vinh Hân giết vào Y Môn, nàng lập tức căn cứ theo tin tức có được từ trong miệng Vinh Hân đi tìm Nam Tiêu trở về! Cũng may lúc Vinh Hân dời đi Y Môn, cũng ngầm mang theo Nam Tiêu, nên lúc này nàng mới có thể mang nàng ấy về nhanh như vậy.
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Sắc mặt Thiên Ly trưởng lão trầm xuống, ánh mắt đảo qua tuấn nhan (khuôn mặt anh tuấn) không thể tin kia của Lâm Quân, l.q.đ cuối cùng dừng ở phía trên khuôn mặt trắng bệch của Vinh Hân.
"Môn chủ, ngươi có thể nói cho chúng ta biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hay không?"
Vinh Hân cắn chặt môi: "Không sai, lão Môn chủ là ta giết, Nam Tiêu….... Cũng là ta bắt!"
Đến hiện tại, nàng ta cũng chỉ có thể thừa nhận.
Mà sau khi nàng ta nói xong, toàn bộ sân đều là một mảnh bình tĩnh, các trưởng lão lúc trước còn tin tưởng Vinh Hân kia đều là không thể tin được tất cả những gì lỗ tai nghe được.
Bọn họ cho rằng, lão Môn chủ chết là có liên quan với Lâm Quân, Môn chủ chỉ là tham luyến nam sắc mà thôi.
Lại không nghĩ rằng vậy mà lại là Môn chủ và Lâm Quân liên hợp, giết hại lão Môn chủ.
Hơn nữa còn vì đối phó Vệ Y Y, ngay cả độc nữ (con gái duy nhất) của lão Môn chủ cũng không buông tha!
"Môn chủ, ngươi làm chúng ta rất thất vọng."
Thiên Ly trưởng lão thất vọng thở dài, phỏng chừng ông cũng thật không ngờ loại chuyện này.
Dù sao lúc trước, ông cũng thật tin tưởng Vinh Hân.
"Linh nhi," Nam Tiêu quay đầu nhìn về phía Linh nhi, mặt không biểu cảm nói: "Từ nhỏ đến lớn, ngươi bị phụ mẫu ngươi vứt bỏ, là ta thu lưu ngươi, hiện giờ, ngươi lại cùng bọn họ, mà đối phó với Y Y sư tỷ?"
"Sư phụ."
Phù phù!
Thiếu nữ đột nhiên bò lên, vọt tới trước mặt Nam Tiêu, hung hăng đụng đầu.
"Xin người tha thứ đồ nhi, đồ nhi cũng là bất đắc dĩ, nếu sư phụ nguyện ý, đồ nhi nguyện ý giao sinh mệnh cho người, chính là Vinh Hân bắt đi phụ mẫu của đồ nhi, bức bách đồ nhi oan uổng Vệ sư bá, đồ nhi là bị bức!"
Đầu nàng dùng sức đụng mặt đất, rất nhanh đã một mảnh tím xanh, lại giống như không có phát hiện.
"Linh nhi, ngươi đừng quên, nếu không có sư phụ, ngươi đã sớm chết!" Ngũ Nguyệt tức giận nói: "Ngươi vì phụ mẫu vứt bỏ ngươi kia mà phản bội sư phụ, ngươi còn có lương tâm hay không?"
Nghe nói như thế, thiếu nữ dừng động tác dập đầu, đứng lên, nói: "Ta không nhận ta làm sai! Cho dù phụ mẫu muôn vàn không đúng, bọn họ cũng là phụ mẫu của ta! Là người thân cận nhất trên đời này của ta! Đừng nói là vì bọn họ phản bội sư phụ, vì bọn họ, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm! Ta thừa nhận ta thực xin lỗi sư phụ, nhưng ta lại không thừa nhận hành vi của ta có sai!"
"Linh nhi, lúc trước bọn họ vứt bỏ ngươi!"
Ngũ Nguyệt thật không rõ rốt cục trong lòng thiếu nữ này nghĩ như thế nào, mặc dù sư phụ không có ân sinh dục đối với nàng, lqđ nhưng đã nhặt nàng bị người vứt bỏ, từ nhỏ nuôi nấng lớn lên, cho nàng điều kiện tu luyện tốt nhất.
Mà nàng ta, vì một người vứt bỏ mình, ruồng bỏ sư phụ!
Chương 763: Kết thúc (năm)
Edit: kaylee
Đổi thành mình, Ngũ Nguyệt là tuyệt đối làm không được!
Ở trong sinh mệnh của nàng, sư phụ chính là người quan trọng nhất, cũng là ân nhân cho nàng sống lại!
"Ngũ Nguyệt sư tỷ, ngươi không rõ," Thiếu nữ lắc lắc đầu: "Huyết mạch là trời sinh, bất luận kẻ nào cũng thay thế không được, lee~lqđ nếu ta ngay cả phụ mẫu của mình cũng không quản, vậy ta còn là người sao?"
Đột nhiên, Ngũ Nguyệt không biết nên nói cái gì nữa.
Nàng biết nếu mình lại nói nhiều một lời, sẽ bị nha đầu kia làm tức chết.
"Ngũ Nguyệt, ta muốn nói cho ngươi một việc," Nam Tiêu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, nói: "Phụ mẫu của ngươi đã chết."
"Cái gì?"
Thiếu nữ phát sợ, không thể tin được mở to hai mắt nhìn.
"Sư phụ, người đang nói cái gì?"
"Phụ mẫu của ngươi, đã bị Vinh Hân giết! Bọn họ sớm đã chết rồi, mặt khác còn có một việc ngươi không biết," Nhìn khuôn mặt càng trắng bệch của thiếu nữ kia, Nam Tiêu chậm rãi nói: "Năm trước phụ mẫu ngươi đã từng tới tìm ta, nói thân thể của đệ đệ ngươi xuất hiện vấn đề, cần dùng trái tim ngươi đi đổi trái tim của đệ đệ ngươi! Nói cách khác, cho ngươi dùng mạng của mình đi đổi mạng của đệ đệ ngươi, bị ta cự tuyệt, như thế, ngươi còn cho rằng bọn họ đáng giá ngươi vì bọn họ phản bội ta?"
"Không có khả năng!"
Thiếu nữ lắc lắc đầu, thân mình nhịn không được thối lui về phía sau, thân hình nho nhỏ kia không ngừng run rẩy ở trong gió nhẹ.
"Làm sao bọn họ có thể chết? Hơn nữa, làm sao phụ mẫu có thể làm cho ta đi tìm chết thay đệ đệ ta? Tuyệt không có khả năng này! Hơn nữa, năm đó bọn họ bỏ lại ta, chỉ là vì trong nhà quá nghèo, chẳng phải thật sự không thương ta."
"Ngươi cho rằng sư phụ có cần thiết lừa ngươi?" Ngũ Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Một bên là phụ mẫu muốn ngươi chết, llêqquýđônn một bên là sư phụ bảo vệ ngươi yêu thương ngươi, kết quả, ngươi lại lựa chọn muốn hại chết người thương ngươi! Linh nhi, ngươi thật sự nên tự tỉnh lại một chút đi!"
Rốt cục, thiếu nữ nhịn không được khóc ra, tay nàng gắt gao che miệng, thân mình vẫn đang không ngừng run rẩy như trước.
"Thực xin lỗi, sư phụ, thực xin lỗi……...."
Nam Tiêu thất vọng than một tiếng: "Nếu ngươi chỉ phản bội ta, ta còn có thể tha thứ cho ngươi, nhưng sự phản bội của ngươi, lại mang đến phiền toái cho Y Y sư tỷ, Linh nhi, ngươi lựa chọn tự mình kết thúc đi, đây là tôn nghiêm cuối cùng ta cho ngươi."
"Sư phụ?"
Thiếu nữ buông lỏng tay, ngây ngốc nhìn Nam Tiêu, sau khi nhìn thấy Nam Tiêu nghiêng đầu qua một bên, lòng của nàng ta từng chút trầm xuống, rũ lông mi, nói: "Sư phụ, ta hiểu được, là ta thực xin lỗi sư phụ, cũng quả thật nên trả mạng này lại cho sư phụ."
Nói xong lời này, nàng ta nhìn Nam Tiêu lần cuối, lập tức hung hăng đâm tới cây cột ở một bên.
Bộp!
Một tiếng trầm đục, máu tươi chảy xuống từ thái dương, thân mình thiếu nữ chậm rãi ngã xuống đất, rất nhanh máu tươi đã nhiễm đỏ mặt đất dưới thân nàng.
Nam Tiêu có chút đau lòng nhắm lại mắt, bất luận như thế nào, nha đầu kia cũng là đồ nhi nàng nuôi nấng lớn lên, l.q.đ không khác dưỡng nữ (con gái nuôi) ở chỗ nào, hiện giờ bức nàng ấy chết ở chỗ này, lòng của nàng, như thế nào sẽ không đau?
Chỉ là lần này, nàng làm hơi quá đáng.
Nếu không phải Y Y sư tỷ gặp được một chủ tử tốt, có lẽ, người chết, chính là Y Y sư tỷ.... ......
"Kế tiếp nên đến lượt các ngươi."
Vệ Y Y thu hồi ánh mắt, cười lạnh một tiếng: "Vinh Hân, Lâm Quân, các ngươi biết ta chờ đợi ngày này đến cùng đợi bao lâu? Bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa khuya, ta đều có thể mơ thấy tất cả những chuyện các ngươi đã làm đối với ta!"
Chương 764: Hồng y nam tử (một)
Edit: kaylee
"Ngươi……..."
Lâm Quân nhận đến kinh hách mãnh liệt, lui lại phía sau mấy bước: "Ngươi đừng tới đây."
Y xoay người muốn chạy trốn, lại bị Thiên Ly trưởng lão mắt sắc phát hiện, thân hình chợt lóe lập tức dừng ở sau lưng của y, chặn đường lui duy nhất của y.
Vệ Y Y nhếch môi cười, chậm rãi đi về phía Lâm Quân: "Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chết dễ dàng, nếu để các ngươi chết như vậy, có thể nào không làm thất vọng lão Môn chủ đã chết đi? Cho nên, ta sẽ làm cho các ngươi mất hết thực lực, tay chân bị phế, mỗi ngày quỳ gối trước mộ phần của lão Môn chủ dập đầu xin lỗi với ông."
Lấy hận ý của nàng đối với bọn họ, như thế nào để cho bọn họ chết dễ dàng?
Nàng sẽ làm cho bọn họ trở thành phế vật, nhận hết khuất nhục và tra tấn, cuối cùng cả đời, đều không thể chết già!
"A!"
Phụt!
Vệ Y Y một kiếm đánh gãy gân tay của Lâm Quân, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ đôi mắt của nàng.
Nhưng nàng không có dừng lại, tốc độ kiếm trong tay cực nhanh, lqđ rất nhanh đã làm cho gân tay gân chân của y đều gãy! Té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích! Chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ kia nhìn vẻ mặt tươi cười kia của Vệ Y Y.
"Thả ta, cầu ngươi, thả ta."
Y không còn có cao ngạo lúc trước, giọng điệu mang theo cầu xin.
"Ôi," Vệ Y Y vỗ cằm, ý cười trong suốt nói: "Ta thiếu chút đã quên ngươi còn có thể nói chuyện…...."
Dứt lời, nàng trực tiếp đưa tay vào trong miệng của Lâm Quân, kéo đầu lưỡi của y ra, một kiếm cắt đứt, lần này y ngay cả tiếng la đau cũng không thể phát ra, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh y y nha nha.
Đột nhiên, tầm mắt của Vệ Y Y chuyển về phía Vinh Hân.
Không hề ngoại lệ, kết cục của Vinh Hân cũng giống như Lâm Quân, bị phế tay chân, trở thành câm điếc, ngã vào bên trong vũng máu không cách nào nhúc nhích.
"Đại cừu rốt cục báo, cũng là lúc ta nên rời đi."
Vệ Y Y thu kiếm nhỏ máu lại, nhìn hai người nằm trên mặt đất, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Vinh Hân, Lâm Quân, hai người các ngươi sám hối ở trước mộ phần của lão Môn chủ cho tốt đi, cả một đời!"
"Y Y."
Mắt thấy Vệ Y Y muốn rời đi, Thiên Ly trưởng lão vội vàng gọi nàng lại: "Lúc trước lão Môn chủ còn có ý truyền Y Môn cho ngươi, hiện giờ Vinh Hân đã chết, chúng ta muốn để ngươi đảm nhiệm Môn chủ Y Môn."
Vệ Y Y dừng một chút, lắc lắc đầu, nói: "Ta còn có chuyện càng quan trọng hơn, vị trí Môn chủ Y Môn này, ta không đảm đương nổi."
"Nhưng mà……."
"Thiên Ly trưởng lão, vị trí này, có thể do Nam Tiêu sư muội đảm nhiệm," Vệ Y Y quay đầu nhìn mọi người phía sau, cười nói: "Nam Tiêu sư muội là nữ nhi của lão Môn chủ, do nàng đảm nhiệm, không có bất luận kẻ nào có thể nói, chỉ là muốn xin nhờ Thiên Ly trưởng lão phụ tá nàng, mặt khác, trừ sạch sẽ dư nghiệt của Vinh Hân."
Sau khi phân phó xong, ánh mắt của nàng lập tức dừng ở trên người Nam Tiêu, chậm rãi tiến lên, bắt được tay nàng, trên khuôn mặt quyến rũ lộ một chút tươi cười.
"Nam Tiêu, đa tạ lúc trước muội cứu ta rời đi, ta nghĩ Y Môn dừng ở trên tay muội, nhất định có thể không cô phụ kỳ vọng của lão Môn chủ, còn có…….." Nàng tạm dừng một chút, lấy ra một quyển bảo điển, diễn~đ@n'lê.quýđôn đưa tới trước mặt Nam Tiêu: "Đây chính là Y Học Bảo Điển, hiện tại với ta mà nói đã không có tác dụng, cho nên, ta giao nó cho muội, hi vọng muội có thế để cho Y Môn khôi phục hào quang trước kia."
Nam Tiêu nắm chặt bộ sách Vệ Y Y đưa tới, khẽ gật đầu: "Y Y sư tỷ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người và phụ thân, Y Môn giao cho ta, người an tâm đuổi theo Cố cô nương đi."
Chương 765: Hồng y nam tử (hai)
Edit: kaylee
Nghe vậy, Vệ Y Y nở nụ cười.
Lúc trước nàng muốn đuổi theo Cố Nhược Vân, là vì báo thù, cũng là vì đoạt lại Y Môn từ trên tay của Vinh Hân.
Nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy, đi theo nàng ấy chinh chiến, mới là việc nàng muốn làm nhất.
"Bảo trọng."
Ôm quyền, Vệ Y Y không lại nói thêm cái gì, xoay người rời đi ở dưới ánh mắt của một đám người, chậm rãi biến mất ở trước mắt mọi người.
... ......
Đông Nhạc đại lục.
Nơi biên cảnh, bông tuyết trắng xóa, bao trùm toàn bộ bình nguyên.
Lúc này, ở phía trên bình nguyên, một đội ngũ đang khó khăn chạy tới phía trước, lại vào lúc này, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên truyền đến, vang lên ở phía trên bình nguyên yên tĩnh.
"Lĩnh chủ, nơi này có người."
Hồng y nam tử tuấn mỹ được xưng là Lĩnh chủ kia, ngũ quan khắc sâu, mặt mày trương dương, một đầu tóc đen giống như ngọn lửa (L: nguyên văn, mà tóc đen sao lại như ngọn lửa ta???) bay lên ở trong gió lạnh thấu xương, sau khi hắn nghe thấy thuộc hạ hội báo, mày kiếm nhíu lại, theo mọi người phía sau đi tới phía nữ tử trẻ tuổi ngã vào trên tuyết kia.
Chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử, giống như là một quyền nặng hung hăng đánh ở trong lòng hồng y nam tử, làm cho cặp mắt vốn cuồng ngạo kia của hắn nháy mắt co rút nhanh, biểu cảm như băng đã đọng lại ở một khắc kia.
"Ngọc Nhi?"
Hô hấp của hắn đột nhiên dồn dập lên, thật lâu sau, mới chậm rãi bình ổn gợn sóng trong nội tâm, cười khổ một tiếng.
Giống, quá giống!
Nha đầu kia rất giống dáng vẻ của Ngọc Nhi khi còn trẻ.
"Lĩnh chủ."
Người phía sau củng quyền, tôn kính hỏi: "Chúng ta muốn tiếp tục xuất phát hay không?"
Hồng y nam tử gật gật đầu, sau đó còn nói thêm: "Cũng mang nàng về đi, một mình nàng hôn mê ở nơi này, nếu không có ai cứu nàng, rất khó sống sót."
Nghe nói như thế, đám người phía sau hồng y nam tử kia không khỏi hai mặt nhìn nhau, Lĩnh chủ nhà mình luôn luôn bị người gọi là sát thần mặt lạnh, l^q'đ khi nào thì hắn cũng bắt đầu nổi lên tâm thương hại đối với một người xa lạ?
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không quản nhiều việc không liên quan đến mình này!
Hồng y nam tử đương nhiên biết tâm tư của nhóm người phía sau này, nhưng mà hắn cũng không có giải thích nhiều hơn, đôi mắt kia ngóng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ tử trên đất, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Ngọc Nhi, nếu nữ nhi của chúng ta còn làm bạn ở bên người, phỏng chừng cũng lớn như vậy……...
... .......
Cố Nhược Vân nhớ được mình muốn thông qua đường hầm không gian từ Tây Linh đại lục tới Đông Nhạc đại lục, ai nghĩ đến ở trong đường hầm kia gặp phải gió lốc, kết quả mất đi rồi tri giác, này lại là ở nơi nào?
Cảm nhận được xóc nảy phía dưới, Cố Nhược Vân mở mắt, cảm thụ được xóc nảy phía dưới, trong mắt nàng còn có chứa một chút mê mang.
"Tiểu Tử Tà, lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ta đây ở nơi nào?"
Vừa mới nói xong, trong linh hồn lập tức truyền đến tiếng nói non nớt của Tiểu Tử Tà: "Ngươi gặp phải gió lốc nên hôn mê, ta vốn muốn mang ngươi rời đi, thế nhưng mà đột nhiên có một đoàn người đến đây, nên ta không có hiện thân, hiện tại ngươi được người khác cứu."
Ngay tại sau khi Tiểu Tử Tà vừa giải thích xong, xe ngựa đột nhiên chấn động, sau đó ngừng lại.
"Tỉnh?"
Đúng lúc này, màn xe ngựa bị kéo mở ra, một nữ tử người mặc y phục màu trắng đi đến từ bên ngoài xe ngựa, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: "Nếu ngươi đã tỉnh thì rời đi đi."
Cố Nhược Vân cảm nhận được sự lạnh nhạt của bạch y nữ tử, lại cũng không nói thêm gì, khẽ gật đầu: "Ngươi không cần lo lắng, lqd ta không tính toán ở chỗ này."
Chương 766: Hồng y nam tử (ba)
Edit: kaylee
"Tốt," Con ngươi lạnh lùng của bạch y nữ tử lại đảo qua Cố Nhược Vân, lạnh lùng nói: "Vừa rồi là Lĩnh chủ chúng ta cứu ngươi, nhưng mà, lqđ nếu lát sau Lĩnh chủ hỏi đến, ngươi cứ nói là ngươi phải rời khỏi, có nghe hay không?"
Giọng điệu mang theo mệnh lệnh kia của nàng làm cho Cố Nhược Vân nhíu mày, rất nhanh đã buông lỏng ra, nói: "Ta nói lại lần nữa, cho dù các ngươi không để cho ta đi, ta cũng không có khả năng sẽ lưu lại."
Đang lúc bạch y nữ tử còn muốn nói cái gì đó, ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói hỏi: "Bạch Âm, vị cô nương kia tỉnh chưa? Nếu nàng đã tỉnh, thì mang nàng tới gặp Lĩnh chủ đại nhân."
Bạch Âm hòa hoãn thần sắc, liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, giọng điệu mang theo cảnh cáo: "Nhớ kỹ lời ngươi nói, hiện tại cùng ta đi gặp Lĩnh chủ, ngươi hẳn là biết cái gì nên, cái gì không nên nói."
Dứt lời, nàng ta xoay người lập tức đi xuống xe ngựa.
Ở ngoài xe ngựa, một đám người ngồi vây quanh lửa trại, ở trong đám người, đáng chú ý nhất chính là nam tử mặc y phục màu đỏ kia, dáng vẻ hắn vô cùng tuấn mỹ, thoạt nhìn rất là bình dị gần gũi, nhưng mà, l^q'đ trong đôi mắt kia lại mang theo cuồng ngạo không kềm chế được, có một loại cảm giác ngay cả thần cũng không để vào mắt.
Nếu không có đoán sai, hồng y nam tử này hẳn là Lĩnh chủ trong miệng bọn họ.
"Ngươi tỉnh?" Hồng y nam tử nhìn Cố Nhược Vân, mày kiếm nhẹ nhàng nhướng lên, vẫy tay nói với nàng: "Đi lại đây ngồi."
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đi qua phía hồng y nam tử, ngồi xuống bên người hắn.
"Tên của ngươi?"
Hồng y nam tử chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, đưa chân thỏ nướng cầm trong tay tới trước mặt nàng, hỏi.
Cố Nhược Vân tiếp nhận chân thỏ nướng, sau khi nói tiếng cảm ơn thì nói: "Cố Nhược Vân."
"Cố Nhược Vân?"
Hồng y nam tử nhẹ vỗ về cằm, sau đó hắn đột ngột nở nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, giống như ánh sáng ở dưới đêm đen, chiếu sáng khắp bầu trời.
"Này quả thật là cái tên rất hay."
"Người thì sao?" Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn về phía hồng y nam tử, không biết vì sao, nàng rõ ràng chỉ là lần đầu gặp nam tử này, đối phương lại gây cho nàng một loại cảm giác thật thân thiết.
Cái loại cảm giác này, làm cho nàng nhịn không được muốn tiếp cận hắn.
"Tên của ta? Ha ha, qua nhiều năm như vậy, ta cũng quên tên của ta là gì, bên ngoài đều gọi ta là Hồng Liên Lĩnh chủ, nếu ngươi không để ý mà nói, cứ gọi ta là Hồng Liên, như thế nào?"
"Được." Cố Nhược Vân gật gật đầu, mỉm cười lên tiếng.
Bạch Âm ở một bên nhìn thấy hai người nói nói cười cười, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, nàng thừa dịp hồng y nam tử không chú ý, nháy mắt với nàng, trong cặp mắt sáng kia dần dần mang theo một chút sốt ruột.
Cố Nhược Vân lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nam tử bên người kia, trầm ngâm một lúc, nói: "Hồng Liên Lĩnh chủ, đa tạ ân cứu mạng của người đối với ta, nhưng mà ta còn có một số việc phải hoàn thành, bởi vậy ta cáo từ trước."
Hô!
Nhìn thấy Cố Nhược Vân rốt cục nói ra những lời này, Bạch Âm nhẹ nhàng thở ra, nàng ta thật sợ sau khi nữ tử này nhìn thấy Lĩnh chủ thì mặt dày mày dạn không muốn rời đi! Mà Lĩnh chủ lại đối với nàng đặc biệt như thế, nếu có nàng, sợ rằng về sau mình muốn đi vào trong lòng Lĩnh chủ chỉ sợ càng thêm khó khăn.
"Ngươi phải đi?"
Hồng y nam tử giật mình, gắt gao nhíu mày kiếm: "Trên cánh đồng tuyết này rất nguy hiểm, Linh Thú ùn ùn, huống chi, này đang đêm khuya, ngươi muốn đi nơi nào? Nếu không như vậy đi, chờ sau khi ta làm mọi chuyện xong xuôi thì đưa ngươi rời đi, như thế nào?"
Chương 767: Hồng y nam tử (bốn)
Edit: kaylee
Bá!
Sắc mặt Bạch Âm lại đại biến, đôi mắt kia càng sốt ruột, nàng ta lại liên tục nháy mắt với Cố Nhược Vân, hi vọng nàng có thể thức thời nhanh chóng rời đi.
Người khác không chào đón nàng, Cố Nhược Vân đương nhiên sẽ không mạnh mẽ lưu lại, nàng đứng lên, nói: "Không cần, bản thân ta có thể rời đi, lee~lqđ sẽ không phiền toái các người, còn có, lúc trước người giúp ta, ta thiếu người một nhân tình, nếu về sau có cần, ta sẽ trả nhân tình này lại cho người."
Trên đời đáng sợ nhất không phải là nợ tình, mà là thiếu một nhân tình, nợ nhân tình vĩnh viễn là khó trả nhất.
Ngay cả Cố Nhược Vân thật có cảm tình đối với hồng y nam tử này, nhưng cũng không đồng ý thiếu một nhân tình này.
"Không được," Hồng y nam tử cau chặt mày: "Chờ sau khi ta làm xong chuyện ta sẽ đưa ngươi an toàn rời đi, hơn nữa ta cứu ngươi, cũng không muốn ngươi trả nhân tình cho ta, sở dĩ ta giúp ngươi, là vì dáng vẻ của ngươi rất giống một cố nhân của ta."
"Cố nhân?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, có chút không rõ chân tướng nhìn hồng y nam tử.
"Không sai."
Lúc nói đến cố nhân kia, biểu cảm của hồng y nam tử nhu hòa xuống, con ngươi vốn đang cuồng ngạo không kềm chế được ở giờ phút này tràn đầy nhu tình, không cần nghĩ cũng biết cố nhân kia tất nhiên là người yêu của hắn.
"Nàng là thê tử của ta, cũng là người ta yêu cả đời, qua nhiều năm như vậy, ta vào sinh ra tử, cũng chỉ là vì tìm được nàng nhanh hơn! Vì sớm hoàn thành mục tiêu này, ta vừa đi chính là hai mươi năm, hai mươi năm này, ta một lần cũng không có trở về xem qua nữ nhi của ta, mà nữ nhi đáng thương kia của ta, từ lúc mới sinh ra phụ mẫu đã cách nàng mà đi, thậm chí ngay cả tên cũng không có đặt cho nàng, diễn^đ@n~lê.quý.đôn hiện giờ nhìn thấy ngươi, ta giống như là thấy được nữ nhi của ta, nếu nàng ở bên người ta, cũng lớn không sai biệt lắm với ngươi."
Nghe lời nói như thế, Cố Nhược Vân không khỏi nhớ tới phu thê Cố Thiên, bên môi nâng lên một nụ cười chua sót.
"Đúng rồi, nha đầu, ta còn không có hỏi ngươi, làm sao một mình ngươi lại xuất hiện ở nơi này, phụ mẫu của ngươi đâu?" Hồng y nam tử đi ra từ giữa hồi ức, khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười ôn hòa, hỏi.
"Phụ mẫu ta?" Giọng điệu của Cố Nhược Vân bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Đã chết."
Đối với nàng mà nói, phụ thân Hạ Minh kiếp trước, quả thật không khác người chết, về phần phu thê Cố Thiên, tung tích không rõ, sống chết không biết, ngay cả nàng tin tưởng bọn họ còn sống lại như thế nào? Qua nhiều năm như vậy, không có một chút tin tức, cho nên nàng cũng không cách nào nói ra chuyện này.
Hồng y nam tử giật mình, bàn tay dày rộng kia dừng ở trên vai Cố Nhược Vân.
"Thật có lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện này."
"Không có việc gì," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Hai mươi năm này, người không có về nhìn nhi nữ (con trai con gái) của người một lần sao?"
Nghe vậy, hồng y nam tử cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hai mươi năm này, ta sống là vì báo thù, mà kẻ địch của ta quá mức cường đại, sao ta lại nhẫn tâm kéo nhi nữ của ta xuống nước? Chờ ta báo thù xong, tìm được thê tử của ta, ta mới có thể trở về tìm bọn họ! Ngày nào chưa diệt được cường địch, ngày đó ta sẽ không trở về gia tộc!"
Đây chính là tín niệm hắn thủ vững qua nhiều năm như vậy.
Ai có thể tưởng tượng được, rốt cục hai mươi năm này hắn đã trải qua quá cuộc sống tàn khốc thế nào? Nhưng mà vận khí của hắn rất tốt, rốt cục từ con kiến lúc ban đầu bị người đuổi giết đi tới một bước hiện giờ, chống đỡ hắn chính là tín niệm này!
"Nha đầu, hôm nay ta khó gặp được một tiểu nha đầu có tuổi tác không sai biệt lắm với nữ nhi của ta, cho nên mới nhịn không được nhiều lời vài câu," Hồng y nam tử cười cười, llêqquýđônn rũ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ bên người, một chút hoảng hốt chợt lóe lên từ đáy mắt: "Nếu ngươi không để ý mà nói, không bằng làm nghĩa nữ của ta, như thế nào?"
Chương 768: Hồng y nam tử (năm)
Edit: kaylee
"Lĩnh chủ!"
Sau khi hồng y nam tử nói xong lời này, sắc mặt Bạch Âm chợt xảy ra biến hóa, khuôn mặt nàng ta khó coi nhìn Cố Nhược Vân, lại đặt tầm mắt ở trên người hồng y nam tử.
"Nữ nhân này lai lịch không rõ, ai biết có phải người thế lực kia hay không? Cho nên kính xin Lĩnh chủ cân nhắc, để tránh dẫn sói vào nhà!"
"Chuyện này ta đã quyết định," Hồng y nam tử phất tay, nói: "Chỉ cần nha đầu nguyện ý, vậy từ nay về sau nàng chính là nghĩa nữ của ta, cũng chính là đại tiểu thư của Hồng Liên Lĩnh! Bất luận kẻ nào cũng không được vô lễ với nàng!"
Giờ này khắc này, Bạch Âm giống như sống phải một con ruồi, sắc mặt vô cùng khó coi, nàng ta gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân không nói gì, trong con ngươi thanh lãnh không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia, chậm rãi nói: "Được."
"Ha ha ha!"
Hồng y nam tử cười hai tiếng, ở bên trong bóng đêm, tiếng cười của hắn là đột ngột như thế, đánh vỡ một mảnh bóng đêm yên tĩnh giờ phút này.
"Tốt, thật sự tốt lắm! Nha đầu, từ nay về sau, con chính là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ ta, nếu ai dám bắt nạt con, con cứ báo ra tên của bản Lĩnh chủ, chỉ cần bản Lĩnh chủ còn sống ngày nào, thì con có thể đi ngang ở mảnh địa phương này ngày ấy!"
Ngọc Nhi, nha đầu kia rất giống nàng, xin tha thứ ta tự chủ trương thu nàng làm nghĩa nữ, bởi vì nhìn nha đầu kia, ta sẽ nhịn không được nhớ tới nữ nhi của chúng ta.... ......
Có lẽ, chính là vì nữ nhi và chúng ta phân biệt ở hai mảnh đại lục, ông trời thương tiếc ta nhớ mong nữ nhi, lqđ mới đưa nha đầu kia đến trước mặt của ta.
Bạch Âm gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt vốn chỉ là cảnh cáo kia lại ở lúc này biến thành tức giận, biểu cảm kia giống như Cố Nhược Vân đã đoạt đi thứ gì đó của nàng ta.
Những năm gần đây, Lĩnh chủ đại nhân thâm tình (dùng tình sâu đậm) đối với phu nhân, những thuộc hạ bọn họ luôn luôn xem ở trong mắt.
Nàng ta cũng biết mình không cách nào chen chân vào giữa cảm tình của Lĩnh chủ và phu nhân, cũng không hy vọng xa vời có thể trở thành thê tử của hắn, theo nàng ta, chỉ cần có thể làm bạn bên Lĩnh chủ là đủ.
Nhưng mình làm bạn với Lĩnh chủ hai mươi năm, cũng không có được vẻ tươi cười của hắn, vì sao một nữ tử lần đầu gặp mặt, có thể làm cho Hồng Liên Lĩnh chủ bị thế nhân xưng là sát thần mặt lạnh cười đến vui vẻ như thế?
Dựa vào cái gì?
Chỉ bởi vì nàng có dáng vẻ giống phu nhân? Cho dù là giống, các nàng cũng không phải một người!
Ghen tị như biển sâu, đang cắn nuốt trái tim của Bạch Âm, nàng ta hít vào một hơi thật sâu, mới chậm rãi ngăn chặn tức giận phun ra trong nội tâm.
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không có liếc mắt nhìn Bạch Âm nhiều một cái.
Lúc trước nàng đáp ứng rời đi, chẳng phải sợ Bạch Âm, mà là không muốn phiền toái người khác, mà lúc này, nàng lại lựa chọn lưu lại. Nguyên nhân, chỉ bởi vì cái loại cảm giác thân thiết trên người nam tử này.
Đối với Cố Nhược Vân từ nhỏ không có được phụ thân quan tâm yêu thương mà nói, loại cảm giác này, là trí mạng!
"Lĩnh chủ," Bạch Âm cắn môi, nói: "Lộ trình kế tiếp của chúng ta quá mức nguy hiểm, nếu dẫn theo nàng, nói không chừng sẽ liên lụy chúng ta, cho nên……."
Hồng y nam tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bạch Âm.
Một cái liếc mắt này, giống như một thanh trường kiếm sắc bén, làm cho tất cả lời nói của Bạch Âm đều nghẹn ở cổ họng, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nàng ta quên, Lĩnh chủ đã ra quyết định, chưa bao giờ thích bất luận kẻ nào nói nhiều!
"Bạch Âm, ngươi vượt qua."
Nam nhân nhàn nhạt mở miệng, trong con ngươi cuồng ngạo không kềm chế được xẹt qua một tia sáng lạnh: "Nể tình ngươi đi theo bản Lĩnh chủ hai mươi năm, bản Lĩnh chủ cho ngươi một cơ hội, nhưng mà, lqđ cơ hội tuyệt sẽ không có lần thứ hai! Cho nên nếu lần sau ngươi lại cãi lại mệnh lệnh của bản Lĩnh chủ, thì tự về lãnh địa nhận phạt!"
Chương 769: Thú triều - Tuyết Linh Lang (một)
Edit: kaylee
Phịch!
Bạch Âm bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, trên khuôn mặt tái nhợt che kín kìm nén, nàng ra rũ mắt, che lấp lửa giận ở đáy mắt kia.
"Lĩnh chủ thứ tội."
Về lãnh địa chịu phạt đại biểu cho cái gì? Bạch Âm không thể nào không biết.
Trừ bỏ đau đớn da thịt khó có thể thừa nhận kia, chính là ngày sau không cách nào tiếp tục đi theo Lĩnh chủ ra ngoài làm nhiệm vụ! Nói cách khác, một khi nàng ta bị trục xuất về lãnh địa, từ đây về sau, cũng đừng nghĩ ở bên người nam nhân này nữa.
Đối với Bạch Âm ái mộ hồng y nam tử mà nói, này còn khó chịu hơn giết nàng.
Ánh mắt sắc bén của hồng y nam tử đảo qua mọi người ở đây, âm thanh cuồng ngạo vang lên giữa bầu trời đêm, rơi vào trong tai mọi người: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, Cố Nhược Vân là nghĩa nữ của Hồng Liên Lĩnh chủ ta, diễn~đ@n.lê,quý.đôn thân phận của nàng ở Hồng Liên Lĩnh, chỉ dưới bản Lĩnh chủ, nếu ai dám bất kính với nàng! Cùng cấp bất kính với bản Lĩnh chủ, kết cục các ngươi nhưng hiểu rõ?"
Xoát xoát xoát!
Nhất thời, tất cả nam nữ vây quanh lửa trại đều đứng lên, quỳ xuống thành một mảnh, giọng nói cung kính mà vang dội.
"Thuộc hạ bái kiến đại tiểu thư!"
Lúc này hồng y nam tử mới vừa lòng gật gật đầu, lãnh khốc nói: "Các ngươi đều đứng lên đi, Bạch Âm, nhớ kỹ, lần sau ngươi bất kính với nàng, thì tự mình đi lĩnh phạt."
"Vâng, Lĩnh chủ đại nhân."
Nghe vậy, mọi người ‘ào ào’ đứng dậy, lại quay chung quanh lửa trại ngồi xuống.
Trong lòng Bạch Âm rất là không cam lòng, trên mặt không biểu hiện ra ngoài một chút nào, cung kính đứng ở một bên.
Bóng đêm rất là yên tĩnh, gió đêm gào thét mà qua, ở phía trên cánh đồng tuyết phương bắc này, làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái.
"Có động tĩnh!"
Bỗng nhiên, hồng y nam tử giật mình, trong con ngươi cuồng ngạo không kềm chế được hiện lên một tia sáng lãnh liệt.
"Ngao ô!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm rú to rõ truyền đến từ phía trên bình nguyên cách đó không xa, cắt qua bầu trời đêm, mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).
"Là Tuyết Linh Lang trên cánh đồng tuyết!"
Sắc mặt Bạch Âm thay đổi một chút.
Tuyết Linh Lang, tuy rằng không phải là Linh Thú hung mãnh nhất trên cánh đồng tuyết, lại bởi vì thích thành quần kết đội mà làm người ta sợ hãi, lqd hơn nữa thực lực kém cỏi nhất cũng ở cảnh giới Võ Hoàng, cũng có vô số con đã tới cấp bậc Võ Tôn!
Hồng y nam tử than nhẹ một tiếng, thả thỏ nướng cầm trong tay xuống dưới, khóe môi nâng lên một nụ cười phong hoa tuyệt đại.
"Không nghĩ tới ngày đều tiên chúng ta đi đến cánh đồng tuyết đã không an bình, một khi đã như vậy, vậy chiến đi! Tuyết Linh Lang chẳng phải Linh Thú thật thông minh, cho nên nói đạo lý với bọn chúng cũng không có tác dụng, cho dù là dùng uy áp cũng không cách nào đẩy lui bọn chúng."
Hắn lo lắng cũng không phải là mình, dù sao nhóm Tuyết Linh Lang này còn chưa đủ tư cách được hắn để vào mắt.
Nhưng mà, hắn lo lắng Cố Nhược Vân ở một bên.
Không biết vì sao, hắn không cách nào cảm giác được linh khí dao động trên người nha đầu kia! Nàng chính là không khác người thường ở chỗ nào, nhưng mà, hồng y nam tử lại biết nha đầu kia chẳng phải người thường không có tu vi.
Nếu không, nàng cũng sẽ không có lá gan lớn như vậy xâm nhập cánh đồng tuyết hung hiểm.
Cho dù như thế, đối mặt với nhiều Tuyết Linh Lang như vậy, nàng vẫn là có nguy hiểm rất lớn.
Nghĩ vậy, mày nhíu chặt của hồng y nam tử chậm rãi buông lỏng ra, nhếch môi cười, nói: "Nha đầu, lát sau con đi theo bên người ta, không được rời đi nửa bước, nhưng hiểu rõ?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta hiểu."
"Tốt," Nói xong lời này, hồng y nam tử mới nhìn về phía Tuyết Linh Lang chạy vội mà đến, đột nhiên, cuồng phong đột nhiên nổi lên, lqđ hồng y bay lên, giữa mặt mày của hắn tràn đầy bừa bãi và ngạo nghễ, âm thanh khí phách lăng vân, nổ vang ở dưới trời đêm: "Một đám súc sinh mà thôi, cũng dám đến phạm ta! Một khi đã như vậy, đêm nay chúng ta đây cũng có thể cải thiện thức ăn một chút!"
Chương 770: Thú triều - Tuyết Linh Lang (hai)
Edit: kaylee
Hình như Tuyết Linh Lang không có nghe được lời nói của hồng y nam tử, kêu gào nhào lên phía trước, vô số Tuyết Linh Lang chạy đến, nhất thời toàn bộ cánh đồng tuyết tràn đầy sương trắng nồng đậm, cũng làm cho nhiệt độ không khí chung quanh càng thêm hạ thấp xuống vài phần.
Bạch Âm gắt gao nắm trường kiếm trong tay, khẩn trương nhìn Tuyết Linh Lang công kích tới, mặt mày tràn đầy cảnh giác.
"Giết!"
Hồng y nam tử nâng tay lên, rồi chậm rãi hạ xuống ở dưới ánh trăng thanh lãnh.
Theo một chữ này vang lên, tất cả mọi người rút vũ khí ra, công kích về phía Tuyết Linh Lang, hoàn toàn không nhìn số lượng của bọn chúng.
Đây chính là người Hồng Liên Lĩnh!
Ở trong lãnh địa, bọn họ tuyệt đối phục tùng đối với mệnh lệnh hồng y nam tử! Cho dù Lĩnh chủ làm cho bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ không chút do dự kết liễu sinh mệnh của mình.
Phía trên cánh đồng tuyết, y phục màu đỏ kia là chói mắt như thế, giống như mặt trời chói chang chiếu sáng bầu trời đêm tối đen kia.
Hồng y nam tử không có ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn chiến đấu trên cánh đồng tuyết, giữa mặt mày lộ ra mười phần tự tin và cuồng ngạo, giống như không hề lo lắng thuộc hạ của mình sẽ bại bới đám súc sinh trên cánh đồng tuyết này.
"Người không hỗ trợ sao?"
Nhìn đám người chiến đấu khó khăn kia, Cố Nhược Vân nhìn về phía hồng y nam tử bên cạnh.
"Nếu chuyện gì cũng phải ta ra tay, vậy muốn bọn họ để làm gì?" Hồng y nam tử nhíu mày, giọng nói kia vẫn tự tin mười phần như cũ: "Con có biết như thế nào để cho thế lực của mình làm người ta sợ, thậm chí là sợ hãi?"
Cố Nhược Vân nhíu mày, cũng không nói thêm gì, chỉ là chờ đợi lời nói kế tiếp của hồng y nam tử.
"Kia chính là điên cuồng!" Hồng y nam tử ‘phì’ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Một mình ta điên không có tác dụng, nếu muốn làm cho người ta sợ hãi, cần một đám đồ điên! Mà thủ hạ của ta, toàn bộ đều là đồ điên không muốn sống! Ở phía trên đại lục, cạnh tranh rất tàn khốc, llêqquýđônn người thắng làm vua, người thua làm giặc! Chỉ cần có thể thắng, bất luận thủ đoạn gì, thì con đều là Vương giả! Cũng chỉ có liều mạng, mới có thể làm cho con may mắn còn tồn tại ở trên đại lục tàn khốc này, đây là kinh nghiệm ta tổng kết qua nhiều năm như vậy, nếu không phải ta dám liều mạng với người, ta cũng sẽ không thể đi đến bước này."
Cho nên, hắn dạy dỗ thuộc hạ cũng là như thế!
Chỉ có buông tay để cho bọn họ đánh một trận, bọn họ mới có thể trưởng thành!
Bị thương cũng không đáng sợ! Nếu không chịu vài lần thương, vậy bọn họ như thế nào có thể cường đại lên? Không có ai là thuận buồm xuôi gió, cũng không có ai là từ nhỏ đến lớn không chịu một chút thương hại đã đứng ở chỗ cao!
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.
Dù sao hồng y nam tử cũng không giống với nàng, trong cơ thể Tiểu Hắc có được vô cùng vô tận không gian có thể cho thuộc hạ trưởng thành, nàng còn có vô số đan dược dùng để bồi dưỡng bọn họ.
Nhưng cho dù như thế, những năm gần đây, người Ma Tông cũng là đi ra từ trong giết hại, nếu không mà nói năm đó Ma Tông của nàng cũng sẽ không thể trưởng thành nhanh chóng như thế.
Cường giả không có trải qua nguy hiểm, căn bản không tính là cường giả chân chính.
Chiến đấu càng thảm thiết, theo mỗi một tiếng tru lên kia, vô số Tuyết Linh Lang ngã xuống bên trong vũng máu. Nhưng mà, l^q'đ người bên này cũng cũng không hơn gì, có một số càng là trực tiếp mất đi sức chiến đấu.
Tuyết trắng ban đầu trắng thuần khiết kia, hiện giờ cũng bị máu tươi bao trùm.
Sắc mặt Bạch Âm càng tái nhợt, ở dưới gió lạnh lạnh thấu xương, khi thở ra hơi thở cũng mang theo sương mù màu trắng mông lung, nàng nắm chặt trường kiếm rỉ máu trong tay lại nhảy vào bên trong bầy Tuyết Linh Lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro