Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 731 - 740

Chương 731: Giá họa (ba)

Edit: Quynh Le
Beta: kaylee

Những người nói những lời này chính là người vẫn luôn đi theo lão Môn chủ từ nhiều năm trước, cũng là người từng được lão Môn chủ tín nhiệm. Vì vậy bọn họ đều không tin rằng Vệ Y Y có thể ra tay giết chết lão Môn chủ, căn bản là nàng không có lý do gì để làm như vậy.

Vinh Hân cười lạnh, một chút lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong đáy mắt: “Chính Lâm Quân tận mắt nhìn thấy chuyện này, lúc đó Lâm Quân là vị hôn phu của Vệ Y Y, y không cần phải hãm hại Vệ Y Y, nếu y đã nhìn thấy tận mắt thì tất nhiên không thể là giả rồi.”

"Không sai."

Nghe vậy, người nam tử anh tuấn vẫn đứng ở bên cạnh Vinh Hân từ đầu đến cuối gật đầu, trong ánh mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn: "Ta tận mắt nhìn thấy Vệ Y Y đã lợi dụng sự tin tưởng của lão Môn chủ đối với nàng ta mà hạ độc người, khi đó ta cũng không tin Vệ Y Y có thể làm ra loại chuyện này, nhưng sự thật đã cho ta biết rằng nàng ta là một người trong ngoài không giống nhau, là một nữ nhân lòng dạ ác độc! Loại nữ nhân này chết còn chưa hết tội, ngay cả lão Môn chủ yêu thương nàng ta như vậy còn có thể ra tay giết chết, nàng ta còn là người sao?”

Vệ Y Y, đừng trách ta tuyệt tình như vậy, ta là nam nhân, đã là nam nhân sẽ có những nhu cầu sinh lý! Ta chỉ là không chống lại được sự hấp dẫn, lqd đã xảy ra quan hệ cùng một nữ đệ tử họ Danh, ngươi lại muốn nói chuyện này cho lão Môn chủ biết, còn tuyên bố muốn hủy bỏ hôn ước với ta.

Lão Môn chủ lại yêu thương ngươi như vậy, nếu để lão ta biết, hiển nhiên sẽ trục xuất ta ra khỏi Y Môn!

Bởi vậy, năm đó ta đã sử dụng tất cả vốn liếng của mình làm cho Vinh Hân để ý tới, vừa hay với dã tâm bừng bừng, nàng ta đã trở thành đồng minh. Chẳng những hạ độc giết chết lão Môn chủ, mà còn hãm hại luôn ngươi! Ai bảo ngươi không hiểu nam nhân, còn muốn cả đời ta chỉ có một người nữ nhân là ngươi, quả thật chuyện đó giống như là người si nói mộng! Có người nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp chứ?

Cho dù ngươi là đệ tử được Môn chủ Y Môn yêu thương thì như thế nào? Nói đến cùng cũng chỉ là một nữ nhân, thân là nữ nhân, nên mắt nhắm mắt mở đối với nam nhân và người nữ nhân có quan hệ với hắn!

Nhớ tới thời gian trước kia, sự ngoan độc trong mắt Lâm Quân càng sâu.

Chưa bao giờ y cho rằng bản thân mình sai, theo ý nghĩ của y, người sai chính là Vệ Y Y!

"Phanh!"

Đột nhiên một trưởng lão ngồi ở phía trên, là một lão giả cả người mặc quần áo trắng vỗ bàn đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Quân: "Lâm Quân, đừng cho rằng bọn ta đều không biết những chuyện mà ngươi đã làm trong mấy năm nay! Ngươi có quan hệ không rõ ràng với bao nhiêu nữ đệ tử trong môn hả? Có nữ đệ tử không tình nguyện thì bị ngươi trực tiếp cưỡng ép! Chúng ta nể mặt Môn chủ mới không so đo với ngươi, lee~ddlqđ không ngờ ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước! Nói thật, mấy năm gần đây, những gì ngươi nói, ngay cả một chữ lão phu cũng không tin! Bây giờ lão phu muốn tìm Vệ Y Y, chỉ có chính miệng nàng nói thì lão phu mới tin!”

Soạt, soạt, soạt!

Nhìn thấy y đã đi về phía cửa, mấy trưởng lão thế hệ trước cũng lần lượt đứng lên, chấp tay với Vinh Hân, cũng muốn rời đi.

Tốt xấu gì Môn chủ và Vệ Y Y cũng là sư tỷ muội, kết quả chỉ vì một nam nhân lại nghi ngờ người sư tỷ từ nhỏ đã đối xử với mình như tay chân! Quả thật làm cho bọn họ vô cùng thất vọng và đau khổ. Sở dĩ những năm gần đây kiên trì không rời khỏi Y Môn là vì muốn lấy lại công bằng cho lão Môn chủ đã chết đi.

Hiện giờ, Vệ Y Y là hi vọng duy nhất của bọn họ!

Chắc chắn nàng biết được sự thật về cái chết của lão Môn chủ, chỉ có như vậy mới có khả năng vạch trần bộ mặt thật của Lâm Quân trước mặt Môn chủ!

"Người đâu, ngăn bọn họ lại cho ta!”

Sắc mặt Lâm Quân trầm xuống, phân phó với giọng nói lạnh lùng.

Lập tức, tất cả trưởng lão còn lại đều đứng lên, không nói hai lời đều đuổi theo các trưởng lão muốn đi ra bên ngoài, trong nháy mắt đã ra tới cửa, ngăn cản các trưởng lão muốn rời khỏi đó.

Chương 732: Giá họa (bốn)

Edit: Quynh Le
Beta: kaylee

"Chuyện lớn không tốt, Môn chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Bỗng nhiên, một giọng nói nôn nóng truyền đến từ phía trước, trong lúc mọi người còn chưa có hồi phục tinh thần thì một bóng người đã nhanh chóng chạy vào, lqđ vừa thở hổn hển vừa nói: “Môn chủ, các vị trưởng lão, cầu xin các người hãy cứu sư phụ ta!”

Đó là một thiếu nữ có khuôn mặt tương đối thanh thuần, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, chỉ thấy đầu nàng ta đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, một giọt mồ hôi lớn chảy dọc theo khuôn mặt tinh xảo rơi xuống, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ và sốt ruột không thể nào che giấu.

Tâm của các trưởng lão đều trầm xuống.

Bởi vì bọn họ đều quen biết người thiếu nữ trước mắt này!

Thiếu nữ này là đệ tử của Nam Tiêu, vừa rồi nàng ta nói như vậy, chẳng khác nào nói rằng Nam Tiêu Tiêu đã xảy ra chuyện!

Nhưng mà Nam Tiêu là nữ nhi duy nhất còn lại của lão Môn chủ! Rốt cục là ai to gan như vậy, ngay cả nữ nhi duy nhất của lão Môn chủ cũng dám gây hại!

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Trên mặt Vinh Hân xuất hiện vẻ sắc bén, hỏi.

"Các vị trưởng lão, sư phụ ta bị người ta bắt đi, cầu xin các người cứu nàng.”

Thiếu nữ khóc như lê hoa đẫm mưa, rất đáng thương, làm cho mọi người ở đây không tự chủ được mà đau lòng, sau khi nghe xong lời nói của nàng thì mọi người bất giác tràn đầy lo lắng.

"Ai to gan như vậy? Ngay cả Nam Tiêu sư muội cũng dám đụng tới!” Vinh Hân thu lại cảm xúc trên mặt, đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Nói cho ta nghe, rốt cục là ai dám không để Y Môn ta vào mắt như vậy?”

Vào lúc này, thiếu nữ cúi đầu, vì vậy không có bất cứ người nào phát hiện trong mắt nàng chợt lóe lên sự áy náy và phức tạp.

"Là Vệ Y Y, lúc trước ta đi theo Môn chủ tới phủ Cửu U, trùng hợp có gặp Vệ Y Y, là nàng ta bắt sư phụ đi, hơn nữa ép Môn chủ phải giao trả Y Môn cho nàng, nếu không nàng ta sẽ giết sư phụ ta."

Thiếu nữ loại bỏ những cảm xúc phức tạp trong mắt đi, trong đôi mắt kia chỉ còn tràn đầy nước mắt và lo lắng.

"Các vị trưởng lão, Môn chủ đại nhân, nhất định các người phải cứu sư phụ ta."

Sư phụ, thật có lỗi, cầu mong người tha thứ cho đồ nhi, bởi vì lúc này đây, đồ nhi cũng là bất đắc dĩ.

Nếu như sư phụ có nguy hiểm, tất nhiên đồ nhi sẽ dùng mạng mình để đền tội, nhưng mà Môn chủ đại nhân bắt đi phụ mẫu của đồ nhi, l.q.đ bất đắc dĩ đồ nhi phải nghe theo lời nàng ta. Tuy rằng từ nhỏ phụ mẫu đã vứt bỏ đồ nhi, là do sư phụ nuôi nấng đồ nhi lớn lên, nhưng dù sao thì bọn họ cũng cho đồ nhi sinh mệnh này.

Ở trong lòng đồ nhi, phụ mẫu là người quan trọng nhất, mặc dù sự phụ nuôi dưỡng đồ nhi lớn lên, cũng không thể so sánh được.

Thiếu nữ gắt gao cắn môi, hai mắt đầy nước mắt, mơ hồ nhìn mọi người trước mặt, lúc nhìn đến Vinh Hân ở trước mặt, trên mặt hiện lên một chút sợ hãi rất rõ ràng, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát.

Vì phụ mẫu, nàng ta chỉ có thể làm trái với lương tâm của mình một lần!

"Là Vệ Y Y, quả thực là một người vong ân phụ nghĩa!" Sắc mặt của Lâm Quân xanh mét: "Lúc trước lão Môn chủ đối với nàng ta như nữ nhi của mình, nàng ta chẳng những giết lão Môn chủ, mà bây giờ còn vì muốn đoạt được Y Môn, ngay cả nữ nhi của lão Môn chủ cũng không chịu buông tha! Lúc trước Nam Tiêu sư muội đối với nàng ta rất tốt không phải sao? Nàng ta lại trả ơn như vậy à? Quả thực nàng ta còn không bằng súc sinh nữa!”

"Làm sao Vệ Y Y có thể làm hại Nam Tiêu chứ?"

Các trưởng lão đời trước vẫn không tin, với nhân phẩm của Vệ Y Y, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy.

"Không tin à?" Lâm Quân cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi không biết câu biết người, biết mặt, không biết lòng sao? Thiên Ly trưởng lão, ta biết từ nhỏ Vệ Y Y đã sống ở Y Môn rồi, là do mấy người các ngươi cùng nhau nuôi dưỡng lớn lên, llêqquýyđônn nhưng chuyện này là do đồ nhi của Nam Tiêu sư muội tự mình nói ra, tiểu đệ tử này của Nam Tiêu sư muội đã từng dùng mạng của mình để cứu Nam Tiêu sư muội, sao nàng ta lại nói dối chứ?”

Chương 733: Giá họa (năm)

Edit: Quynh Le
Beta: kaylee

Không sai, Lâm Quân nói rất đúng, lúc trước có một lần Nam Tiêu ra cửa, ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, nếu không phải tiểu nha đầu này cản một kiếm thay nàng, sợ rằng Nam Tiêu đã bị thương không nhẹ, nhưng cũng vì vậy mà Nam Tiêu càng yêu thương nàng ta hơn.

Giống như chuyện này, nếu do Lâm Quân nói ra miệng, quả thật bọn họ không tin.

Có thể nói Nam Tiêu như là dưỡng mẫu (mẹ nuôi) của tiểu nha đầu này, tại sao chỉ vì muốn hãm hại một người không có thù oán gì với nàng ta mà có thể không màng tới mạng sống của sư phụ mình được?

Chuyện này không có khả năng!

Vì thế, sau khi nghe nói như vậy, các trưởng lão đang ầm ĩ muốn tìm Vệ Y Y cũng yên tĩnh trở lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vinh Hân cười lạnh một tiếng: "Bây giờ, hẳn là các ngươi đã biết phu quân của ta nói không sai chứ! Quả thật Vệ Y Y là một kẻ tiểu nhân âm hiểm độc ác! Nhưng mà, hiện tại Vệ Y Y là người của Đông Phương thế gia, diên~đ@n.lêquýđôn với lực lượng của chúng ta, không cách nào đánh lại người ta, vì vậy ta dự tính muốn Y Môn gia nhập Tiên Địa! Chỉ có gia nhập Tiên Địa mới có thể báo thù giúp chúng ta!”

"Cái gì?"

Nghe vậy, chúng trưởng lão đều sửng sốt, từ sau khi Vinh Hân nắm giữ Y Môn trong tay, quả thật luôn luôn bợ đỡ Tiên Địa, nếu như để Y Môn gia nhập Tiên Địa, vậy thì từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn được tự do nữa.

Dù như thế nào thì bọn họ cũng không muốn có kết quả như vậy.

"Không được, ta cự tuyệt, lão Môn chủ đã vất vả dựng lên Y Môn, làm sao có thể nhập vào thế lực khác được? Ta không đồng ý!”

"Thiên Ly trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Nam Tiêu sao?"

Trong mắt Vinh Hân hiện lên một tia sáng sắc bén, nàng ta cũng biết nếu tự mình nói muốn gia nhập Tiên Địa, hiển nhiên sẽ bị lão gia hảo này ngăn cản.

Vì thế, nàng ta mới lập kế hãm hại Nam Tiêu, giá họa cho Vệ Y Y, chỉ có như vậy mới có khả năng thuyết phục bọn họ.

"Nam Tiêu sư muội là huyết mạch duy nhất mà sư phụ để lại, các ngươi không muốn cứu nàng, nhưng ta tuyệt đối không từ bỏ! Các ngươi nghĩ rằng một Môn chủ như ta lại tình nguyện ở dưới người ta sao? Tất cả chỉ vì Nam Tiêu sư muội! Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, lee~lqđ sao ta có thể vong ân phụ nghĩa giống như Vệ Y Y được? Cho dù ta phải bỏ cả mạng của mình, ta cũng muốn đổi lấy Nam Tiêu sống sót trở về!”

Sau khi nghe được những lời nói này, các trưởng lão trong phòng cũng yên tĩnh lại.

Quả thật, so với những chuyện khác thì không có gì quan trong hơn tính mạng của Nam Tiêu, cho dù có thể phải đổi lấy toàn bộ Y Môn.

Cho nên, cuối cùng Thiên Ly trưởng lão cúi đầu, tâm không cam tình không nguyện nói một câu: "Mọi chuyện đều theo sự phân phó của Môn chủ.”

Vinh Hân chậm rãi nhếch môi, ý cười lạnh lẽo xẹt qua trong mắt, Vệ Y Y, ngươi có nhìn thấy không? Cho dù đám lão gia hỏa này không tin ngươi có thể làm ra loại chuyện này, nhưng ta cũng có biện pháp làm cho bọn họ tin ta.

Về phần Nam Tiêu.... ....

Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn ngấm ngầm đối địch với ta, cũng đến lúc phải biến mất rồi.

Yên tâm đi, chờ đến khi ngươi chết, ta sẽ để Nam Tiêu đi xuống địa ngục chung với ngươi! Ai bảo lúc trước nàng ta dám thả ngươi chạy trốn!

"Tan họp đi."

Nghĩ vậy, Vinh Hân không nói thêm gì nữa, bỏ lại câu nói này, lập tức đi ra bên ngoài, nhìn vẻ rực rỡ với ý cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt, hiển nhiên hôm nay tâm tình của nàng ta không tệ.

Lâm Quân không nói thêm lời nào, ánh mắt nhìn bóng dáng Vinh Hân rời đi, lại nhìn người thiếu nữ đang run rẩy quỳ trên đất, con ngươi hơi trầm xuống.

Vinh Hân này, thật đúng là ngoan độc!

Ngay cả sư phụ và sư muội của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, không chừng một ngày nào đó sẽ cắn y một ngụm thật độc ác, xem ra bản thân y phải cẩn thận đề phòng nữ tử này, nếu không nghe theo lời nàng ta, chắc chắn sẽ giống như lão Môn chủ, ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết...

Chương 734: Thần Ma Chi Chiến (một)

Edit: Quynh Le
Beta: kaylee

Buổi chiều mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà chiếu lên toàn bộ thành Đông Phương.

Lúc này, bên ngoài cửa lớn của Đông Phương thế gia, một tiếng ‘phịch’, một bóng người nhuộm máu ngã nhào trên mặt đất, l.q.đ trên mặt nàng ta che một lớp lụa trắng, chỉ là bây giờ lụa trắng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, giọng nói suy yếu nói: “Xin ngươi đi báo lại với Cố cô nương, nói……… Ngũ Nguyệt của Y Môn cầu kiến."

Hai người thị vệ canh giữ ở ngoài cửa đều hoảng sợ, sau khi hai người nhìn nhau, một người thị vệ trong đó chạy vào bẩm báo Cố Nhược Vân.

Không lâu sau đó, dưới sự dẫn đường của người thị vệ kia, một bóng dáng màu xanh vội vàng chạy tới, hai bước thành ba tới trước mặt Ngũ Nguyệt.

"Ngũ Nguyệt!"

Cố Nhược Vân giật mình, cau mày đỡ nữ tử nằm trên mặt đất lên, vội vàng đút cho nàng ta ăn một viên đan dược, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi thành ra như vậy? Có phải Y Môn đã xảy ra chuyện gì không?”

"Khụ khụ."

Sau khi ăn vào đan dược, thương thế trên thân thể của Ngũ Nguyệt đã đỡ hơn rất nhiều, nàng ta ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân: "Cố cô nương, sư phụ ta đã xảy ra chuyện rồi, Vệ sư bá có ở đây hay không?"

"Sư phụ của ngươi? Nam Tiêu?"

Nói thật, Cố Nhược Vân cũng chưa từng gặp Nam Tiêu, chỉ là Nam Tiêu, là sư muội của Vệ Y Y, lại có ân cứu mạng, nàng tuyệt đối không thể nào ngồi yên mặc kệ chuyện này.

"Ở đây không được tiện lắm, chúng ta vào trong hãy nói.”

Cố Nhược Vân đỡ Ngũ Nguyệt đi về phía hậu viện.

Dưới tình huống bình thường, chung quanh nơi ở của Cố Nhược Vân không có bất cứ kẻ nào đến làm phiền, vì vậy sau khi đóng cửa lại, nàng lập tức nhanh chóng đi về phía căn phòng nhỏ nơi Vệ Y Y tu luyện.

Vừa thấy Ngũ Nguyệt, Vệ Y Y vội vàng tiến lên, trên mặt lộ vẻ sốt ruột, nói: "Ngũ Nguyệt, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

"Vệ sư bá."

Sau khi nhìn thấy Vệ Y Y, rốt cuộc thì Ngũ Nguyệt cũng không nhịn được, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “Là Vinh Hân, Vinh Hân đánh sư phụ bị thương, hơn nữa bắt người đi rồi, sư phụ đã liều chết bảo vệ ta chạy thoát ra ngoài! Sư bá, người nhất định phải cứu sư phụ, Vinh Hân nàng ta đã hận sư phụ thấu xương từ lâu rồi, nhất định sẽ hành hạ người đến chết!"

Phịch!

Nói xong, đột nhiên Ngũ Nguyệt quỳ trên mặt đất, khóc không nên lời mà cầu xin.

"Ngươi mau đứng lên đi." Vệ Y Y nhanh chóng đỡ Ngũ Nguyệt đứng lên, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên sự tức giận: "Ta vốn nghĩ vài ngày nữa sẽ trở về Y Môn một chuyến, không ngờ Vinh Hân lại ra tay nhanh như vậy, còn nhằm vào Nam Tiêu sư muội! Ngũ Nguyệt, ngươi yên tâm, ta sẽ không mặc kệ sư phụ ngươi đâu!"

Nói xong những lời này, Vệ Y Y vội vàng quay đầu, nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Thực lực của ta đã khôi phục gần hết rồi, cho nên, ta muốn đi Y Môn, không chỉ vì tìm Vinh Hân tính sổ, mà còn vì Nam Tiêu! Nam Tiêu là nữ nhi của sư phụ, lại từng cứu ta, ta không thể không để ý đến sự sống chết của nàng ấy.”

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Đi thôi, ta cùng ngươi đi đến Y Môn."

"Sư phụ?" Vệ Y Y sửng sốt.

Lúc trước nàng đã từng nói qua với Cố Nhược Vân, một ngày nào đó nàng sẽ trả thù, nhưng lại không nghĩ tới, Cố Nhược Vân tính toán tự mình cùng đi với nàng.

Nghĩ vậy, trong lòng Vệ Y Y tràn đầy cảm kích, chính người nữ tử này đã thay đổi số mạng của mình.

"Mấy ngày trước Linh Tông mang thư của huynh trưởng ta tới, sau vài ngày nữa sẽ là ngày quyết chiến của Đại Lục và Ma Nhân, bọn họ sẽ gặp nhau ở trên chiến trường Thần Ma, bảo ta nên xuất phát sớm hơn một chút! Muốn tới chiến trường Thần Ma, l^q'đ cần phải đi qua Y Môn, cho nên chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, vì thế ta muốn cùng ngươi đi trước xem thử thế nào.”

Chương 735: Thần Ma Chi Chiến (hai)

Edit: Quynh Le
Beta: kaylee

"Được."

Vệ Y Y gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.”

"Một lát nữa, sau khi ta chào từ biệt ngoại công và ngoại tổ mẫu, sẽ đi với ngươi tới Y Môn.”

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt cằm, chờ giải quyết xong hai chuyện này, nàng cũng nên khởi hành đi tới Đông Nhạc đại lục rồi.

Nghĩ như vậy, nàng cũng không chậm trễ nữa, sau khi cáo biệt cùng với mấy người lão gia tử, lập tức xuất phát đi về phía Y Môn. Đáng tiếc là mấy người Cố Nhược Vân đã chậm một bước, khi bọn họ tới Y Môn thì mới biết được toàn bộ cao thủ Y Môn đều đã gia nhập Tiên Địa!

Dưới cơn giận dữ, Vệ Y Y muốn thiêu rụi toàn bộ Y Môn, cuối cùng do không buông bỏ được những nổ lực mà lão Môn chủ đã trao lại cho nàng, vì vậy chỉ phá hủy gian phòng của Vinh Hân và Lâm Quân đê tiện kia.

Sau đó, bọn họ lập tức xuất phát đi đến chiến trường Thần Ma.

Vinh Hân đã gia nhập Tiên Địa, thì tất nhiên nàng ta sẽ xuất hiện tại chiến trường Thần Ma.

Mà ngay lúc bọn họ chạy tới chiến trường Thần Ma, Tiên Địa lại ra một mệnh lệnh triệu hồi! Làm cho đại lục bị chấn động mãnh liệt.

Vì chống lại Ma Nhân, Tiên Địa sắp xếp mời các hào kiệt thiên hạ ở khắp nơi, mặc kệ có thực lực mạnh hay yếu, chỉ cần muốn gia nhập Tiên Địa, llêqquýđônn thì bọn họ sẽ giúp người đó tăng thực lực mạnh lên trong nháy mắt, vì vậy có rất nhiều người giành nhau tới, chỉ vì có thể đạt được lực lượng mạnh mẽ kia.

Một số gia tộc có thù oán với thế lực của Đông Phương gia tộc, lập tức chuyển toàn bộ gia tộc vào Tiên Địa không chút do dự, bởi vì chỉ có lực lượng, khả năng của Tiên Địa mới có thể giúp họ chống lại Đông Phương gia tộc!

Lúc này, trong phòng tối của Tiên Địa, một giọng nói truyền ra từ truyền tin thạch trong tay Tiên chủ, mà lúc này Tiên chủ vốn cao ngạo lại cúi đầu, dáng vẻ kia rất cung kính, nếu để người khác nhìn thấy sẽ phải kinh hãi tới rớt cằm.

"Ta lại cho các ngươi thêm một ít thời gian, phải bắt được tên tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia giao lại cho ta, còn có muội muội kia của hắn, có vẻ như cũng rất có thiên phú, cũng bắt nàng lại đưa cho ta! Ta không hy vọng các ngươi cũng vô dụng giống như tên Cố gia kia!”

Nếu Cố Nhị gia, cũng chính là Nhị thúc của Cố Nhược Vân còn sống nghe được, tất nhiên có thể nhận ra được giọng nói này chính là người lúc trước đã giúp y hãm hại Cố Thiên.

"Đại nhân, xin người cho ta thêm một ít thời gian, Cố Sanh Tiêu kia đã đột phá đến Võ Tôn cao cấp, bây giờ nếu bắt hắn ta thì có chút khó khăn.” Giọng điệu của Tiên chủ vô cùng cung kính, trong giọng nói càng mang vẻ nịnh nọt, thật khó mà tưởng tượng nổi, đây lại là cường giả đứng đầu Tiên Địa của đại lục!

"Hừ! Đừng có nói nhiều lý do như vậy với ta! Nếu không phải tạm thời ta không có cách nào đi từ nơi này tới Tây Ninh đại lục, Cố Sanh Tiêu đã là vật trong túi của ta từ sớm rồi!” Giọng nói kia mang theo tức giận: “Kẻ bất lực kia của Cố gia làm hại ta thật thảm! Vậy mà Cố Thiên không có chết! Hắn ta còn dám lừa gạt ta nói đã giết Cố Thiên! Cố Thiên không chỉ không chết, còn lập ra một thế lực khổng lồ, lúc nào cũng đối nghịch với ta! Cho nên ngươi phải bắt được huynh muội Cố Sanh Tiêu trong thời gian nhanh nhất cho ta! Nếu không giống như ta đã nói, sẽ làm cho ngươi chết ngay lập tức!”

Thân mình Tiên chủ hơi run rẩy, y cúi người, hèn mọn trả lời: “Xin đại nhân yên tâm, tất nhiên ta sẽ không phụ sự giao phó của đại nhân, hiện giờ ta dựa theo cách của đại nhân giúp cho thực lực của nhiều người tăng lên. Bây giờ huynh muội Cố Sanh Tiêu căn bản không phải là đối thủ của ta nữa.”

"Hừ," Người nọ hừ một tiếng, lạnh lùng nói ra: "Hi vọng như thế, tốt nhất ngươi đừng có tìm về một người giống như tên đệ đệ hèn nhát của Cố Thiên, lqđ dám lừa gạt bản đại nhân! May mắn là y đã chết, nếu không hiển nhiên ta sẽ làm cho y sống không bằng chết, đây chính là cái giá cho việc lừa gạt ta!”

Chương 736: Thần Ma Chi Chiến (ba)

Edit: kaylee

Nói xong lời này, người nọ lập tức chặt đứt liên hệ.

Tiên chủ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi: "Xem ra ta phải nhanh chóng bắt đi huynh muội Cố gia, nếu không chọc giận vị đại nhân này, lqd mạng của ta sẽ đến tận cùng, nhưng mà huynh muội Cố gia này một người giảo hoạt hơn một người, ta chỉ có thể xuống tay với bọn họ ở Thần Ma Chi Chiến."

Vẻ lạnh lẽo sắc bén hiện lên ở đáy mắt, khuôn mặt Tiên chủ khôi phục lạnh lùng cao ngạo lúc trước, ngay sau đó lập tức đi ra ngoài.

Thần Ma Chi Chiến, mỗi mười năm đều sẽ tổ chức một lần.

Nghe nói Ma Nhân kia chiếm cứ một mảnh địa phương nhỏ của đại lục, ở mảnh địa phương kia có một vách núi không cách nào thông qua, dđlêquýđônn cho dù là cường giả Võ Hoàng cũng không có khả năng bay qua! Vì vậy Ma Nhân bình thường là không cách nào thông qua nơi đó.

Chỉ là, mỗi mười năm, đều sẽ có một lần di động.

Thông qua di động kia, vách núi giới hạn hành động của bọn họ lúc trước cũng sẽ bởi vậy mà biến mất, nối liền với bên ngoài đại lục. Mỗi lúc này, Ma Nhân sẽ khởi xướng tiến công đối với cư dân đại lục, vọng tưởng chiếm cứ đại lục.

Đừng nhìn số lượng Ma Nhân tương đối thưa thớt, kỳ thực, lượng sinh sản của Ma Nhân này vô cùng kinh người, lại bởi vì Ma Nhân nếu muốn tăng lên thực lực, nhất định phải cắn nuốt đồng loại! Cho nên, có thể ở trong loại pháp tắc đào thải tự nhiên này sinh tồn được, bọn họ đều là tinh anh!

Lúc này, phía trên ngọn núi cách chiến trường Thần Ma không xa, trong một đêm dựng lên vô số lều trại, xa xa nhìn lại, một mảnh chi chít.

"Tiểu nha đầu, ngươi đã đến rồi?"

Thiên Khải Tôn Giả liếc mắt một cái lập tức thấy được Cố Nhược Vân từ xa xa đi đến, hai mắt lập tức sáng ngời, bước nhanh đi tới: "Đúng rồi, thế lực trong tay ngươi đâu? Ta nhưng là nghe nói lúc trước ngươi làm ra chấn động! Chậc chậc, nhiều Võ Tôn như vậy, không biết rốt cục ngươi thu phục thế nào."

Cố Nhược Vân nhún vai, khẽ cười cười.

Lại vào lúc này, nàng đột nhiên thoáng nhìn một bóng dáng lén lút trong đội ngũ Linh Tông kia, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh.

Linh Thượng Tôn Giả hiển nhiên cũng cảm giác được ánh mắt của nàng, thân mình run run một chút, nhanh chóng chui vào trong đám người, biến mất không thấy.

Lúc trước, lão nói cho Tiên Địa hành tung của Cố Nhược Vân, muốn ám hại nàng, chỉ là lúc đó bởi vì lâm thời có việc không tiến đến cùng Tiên Địa, chờ sau khi lão bận hết việc trong tay chạy tới, nhìn thấy là một đám thi thể.

Đương nhiên trong đám thi thể này không có một người là Cố Nhược Vân! Toàn bộ đều là trưởng lão Tiên Địa, thậm chí đồ đệ nhà mình cũng ở trong đó.

Lập tức, Linh Thượng Tôn Giả bị dọa choáng váng, nhiều cao thủ Tiên Địa như vậy, làm sao có thể đánh không lại một nữ nhân? Nhưng sự thật chứng minh, lqđ quả thật như thế! Sau khi tất cả chuyện xảy ra trên đại thọ của Lam Vũ Ca truyền ra, lão hoàn toàn trợn tròn mắt.

Bất luận như thế nào, lão cũng thật không ngờ, trong tay Cố Nhược Vân sẽ có thế lực khổng lồ như vậy.

Nhưng kinh hách thì kinh hách, hận ý trong lòng Linh Thượng Tôn Giả không giảm chút nào, ngược lại càng sâu.

Nguyên nhân, chỉ bởi vì đồ đệ nhà mình bị nữ tử này giết!

Đó là đệ tử lão đắc ý nhất, cho dù trăm điều không phải, cũng tội không phải chết! Nữ nhân tàn nhẫn kia, nhưng lại làm cho y chết thê thảm như thế!

Cho nên, chỉ cần cho lão cơ hội, lão tất nhiên sẽ làm cho nữ tử kia chết không có chỗ chôn!

Đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm, Linh Thượng Tôn Giả gắt gao nắm chặt nắm tay, lão vào một hơi thật sâu, mới ngăn lại xúc động muốn đi tìm Cố Nhược Vân phiền toái của mình.

Đồ đệ đã bị sự xúc động của lão hại chết, hiện tại lão cũng không thể giống như trước kia.

Chương 737: Thần Ma Chi Chiến (bốn)

Edit: kaylee

Không có nắm chắc mười phần, quyết không thể ra tay với nàng! Nếu không đừng nói báo thù, lão cũng sẽ chết!

"Cố Nhược Vân, đời này ta đều chưa thấy qua ai có lòng dạ ác độc như ngươi! Nhưng mà ngươi chờ, rất nhanh ta sẽ cho ngươi đi địa ngục nhận lỗi với đồ nhi của ta!" Linh Thượng Tôn Giả ở trong đám người quay đầu, lại nhìn Cố Nhược Vân, sau đó lập tức biến mất ở dưới ánh chiều tà.

Thiên Khải Tôn Giả cảm nhận được ánh mắt của Cố Nhược Vân, theo tầm mắt của nàng nhìn bóng lưng của Linh Thượng Tôn Giả, cười lạnh một tiếng: "Ngươi đừng để ý tới lão gia hỏa này, chờ lúc ta tìm được nhược điểm của lão, ta nhất định sẽ làm cho lão cút khỏi Linh Tông! Hơn nữa hiện tại ta đệ nhất trưởng lão Linh Tông, lão cũng không làm gì được ta, đúng rồi, nha đầu, ngươi biết không, đệ tử của lão gia hỏa này đã chết, ha ha ha, quả thực rất thống khoái, tiểu tử kia nhiều lần muốn hãm hại Sanh Tiêu, đã sớm đáng chết."

Nghĩ như vậy, Thiên Khải Tôn Giả lại có một loại xúc động cất tiếng cười to.

Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nàng rất muốn nói cho lão giả này, Côn Nam chính là Thiên Bắc Dạ giết.

"Đúng rồi, khi nào thì đại chiến bắt đầu?"

"Rất nhanh," Thiên Khải Tôn Giả cười cười: "Nếu không tính toán sai thời gian, hẳn chính là mấy ngày nay, mấy ngày nay Ma Nhân sẽ tới, lee~lqđ mà nhiệm vụ của chúng ta chính là ở nơi này ngăn cản bọn họ tiến vào đại lục! Nếu không lấy sự hung tàn của Ma Nhân, toàn bộ đại lục đều sẽ gặp họa, đúng rồi, thế nào lần này nam tử tóc bạc luôn đi theo ngươi kia không có cùng đến với ngươi?"

Khi nói lời này, Thiên Khải Tôn Giả nhìn lại phía sau Cố Nhược Vân, nhưng không có thấy bóng dáng tóc bạc hồng y kia.

Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, nói: "Tiểu Dạ hắn còn đi làm chuyện càng quan trọng hơn, huống chi, chiến đấu lúc này đây căn bản không cần hắn ra tay."

Sau khi trận chiến này chấm dứt, nàng sẽ đi Đông Nhạc đại lục, mà Thiên Bắc Dạ vì nàng, đã tiến vào Đông Nhạc đại lục trước một bước, chỉ vì chờ sau khi nàng tiến vào Đông Nhạc đại lục, có thể có một thế lực cường đại che chở nàng.

Vì vậy hắn mới có thể rời đi, chỉ vì đi xây dựng một thế lực trước một bước.... .....

Cố Nhược Vân nói không cảm động là giả, nam nhân này vì nàng, đã làm tất cả việc có thể làm! Lại trước giờ đều là không oán không hối như thế.

"Nha đầu, đi thôi, Sanh Tiêu đợi ngươi đã lâu."

Thiên Khải Tôn Giả thu hồi nỗi lòng, nói với Cố Nhược Vân ở trước mặt.

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta đây đi gặp huynh trưởng một chút."

Dứt lời, nàng lập tức không nói thêm gì, đi theo phía sau Thiên Khải Tôn Giả đi đến lều trại.

Trong lều trại, Cố Sanh Tiêu đang nói chuyện với Tông chủ đột nhiên nhìn thấy Cố Nhược Vân đi theo Thiên Khải Tôn Giả vào, con ngươi lãnh khốc xẹt qua vẻ vui sướng, hắn vội vàng đứng lên, vài bước đã đi tới bên người đối phương, l^q'đ khuôn mặt ban đầu còn lạnh lùng lúc này tràn ngập dịu dàng, con ngươi đen như bầu trời đêm giống như có thể làm người chết chìm.

"Vân Nhi, muội đã đến rồi?"

Giờ này khắc này, trong mắt hắn chỉ có vị nữ tử áo xanh trước mắt này, vì vậy Thiên Khải Tôn Giả đi ở phía trước nhưng là bị hắn hoàn toàn xem nhẹ.

"Khụ khụ."

Tông chủ ho khan hai tiếng, thanh thanh cổ họng, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút tươi cười yếu ớt: "Cố cô nương, vì sao ngươi là một mình tiến đến? Những người thủ hạ của ngươi đâu?"

Trước đó, Tông chủ cũng đã nghe nói chuyện đã xảy ra ở trong đại thọ của Lam Vũ Ca.

Nữ tử tuổi trẻ này, bằng vào thực lực của mình thành lập một đội ngũ khổng lồ như thế! Càng là….... Hàng phục toàn bộ Linh Thú đại lục!

Chương 738: Thần Ma Chi Chiến (năm)

Edit: kaylee

Chỉ bằng số lượng Linh Thú khổng lồ kia, đều có thể đè chết người! Cho dù Linh Tông thân là Tam Đại Chế Tài cũng không thể không coi quyền lợi trong tay trọng nàng!

Huống chi, nữ nhân này còn là một cái biến thái chân chính!

Còn tốt, lúc đó hắn không có hoàn toàn xé rách mặt với biến thái này, nếu không mà nói, mất đi không chỉ là Cố Sanh Tiêu yêu muội như mạng, lqđ còn có thể làm cho vô cùng vô tận Linh Thú kia đạp Linh Tông thành bình địa!

Lúc đó, cho dù hắn có thực lực cường thịnh cỡ nào, cũng chỉ còn một mình! Như thế nào còn có thể cùng tồn tại với Tiên Địa và Cửu U phủ?

Nghe được lời nói của Tông chủ, Cố Nhược Vân chỉ cười nhẹ, con ngươi thanh lãnh bình tĩnh không chút gợn sóng: "Ta chỉ đến đây trước một bước, lát sau người Đông Phương thế gia sẽ tiến đến."

Về phần thế lực trong tay mình, nàng nhưng không có nhiều lời một phần.

Dù sao đối với Tông chủ Linh Tông này nàng cũng không có cảm tình gì, nếu không phải nể mặt Cố Sanh Tiêu và Thiên Khải Tôn Giả, nàng sẽ không nói nhiều một lời.

Tông chủ còn muốn nói gì đó, nhưng cũng nhìn ra Cố Nhược Vân không có tâm tình nói nhiều một lời với hắn, nên lại nuốt xuống tất cả lời nói đến bên miệng, thật sự nghẹn khuất có chút hoảng.

"Vân Nhi, muội cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi, ta đã chuẩn bị tốt lều trại cho bọn muội, bây giờ vẫn là bảo trì thể lực tương đối tốt, bởi vì Ma Nhân chẳng phải dễ đối phó như vậy, nhưng mà, muội yên tâm, ta sẽ bảo vệ muội an toàn."

Nói đến này, mặt mày lãnh khốc của nam nhân càng kiên định, phụ mẫu đã mất, muội muội chính là hi vọng duy nhất của hắn ở trên đời này.

... ...... ....

Dưới chân núi.

Một đám người đang đi lên trên núi.

Trong đám người kia, đầu lĩnh là một gã thiếu niên thanh tú tuấn dật, một bộ áo xanh phiêu dật ở trong gió, con ngươi của hắn vô cùng tinh thuần, trong suốt như nước, đơn thuần mà tốt đẹp.

"Hạ công tử, chúng ta còn xa lắm mới có thể đuổi tới?"

Lâm Lang lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn nam tử tuấn tú phía trước kia, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi.

Lúc trước, Cố Nhược Vân vì ứng phó tình huống đột phát, tính toán đuổi tới chiến trường trước thời gian, nên mới một mình xuất phát trước, d.đ.l.q.đ sau đó làm cho Hạ Lâm Ngọc dẫn theo nhóm người Đông Phương thế gia bọn họ xuất phát đi chiến trường! Bởi vì một lần chiến đấu với Ma Nhân này, cũng là một lần cơ hội thăng cấp khó được.

Bởi vậy, chỉ cần là đệ tử Võ Vương trẻ tuổi, đều có thể đi chiến trường Thần Ma!

Nói đến Cố Nhược Vân, trong lòng Lâm Lang lập tức tràn đầy cảm kích.

Bởi vì nàng còn nhớ rõ khi ở Thần Chi Thí Luyện, lời nữ tử nói với nàng kia.

Một ngày nào đó, nàng sẽ làm Cổ gia tự mình đưa phụ mẫu mình về Đông Phương thế gia!

Mà Cổ gia cũng quả thật đã làm như vậy! Đương nhiên nếu không có lời Cố Nhược Vân nói, sợ rằng cả đời này, nàng cũng khó có thể đoàn tụ với phụ mẫu!

"Cẩn thận!"

Đột nhiên, khuôn mặt thanh tú của Hạ Lâm Ngọc trầm xuống, trong con ngươi trong suốt như nước hiện lên vẻ cảnh giác, hắn nhíu chặt mày đẹp, giọng nói như thanh tuyền (suối trong) chậm rãi vang lên bên trong sơn cốc yên tĩnh này.

"Là ai ở nơi đó?"

"Ha ha."

Một tiếng cười to, truyền xuống từ trong hư không.

Vẻ mặt của các đệ tử Đông Phương thế gia đều căng thẳng, khẩn trương nắm kiếm trong tay, cảnh giác nhìn âm thanh truyền đến hư không trước mắt kia.

Xoát xoát xoát!

Đột nhiên, mấy bóng dáng vọt xuống từ trong hư không, giống như từng đạo kiếm quang xạ xuống, ‘phịch’ một tiếng lập tức dừng ở trước mặt mọi người, lqd sau đó bao vây quanh người Đông Phương thế gia.

Chương 739: Cố Nhược Vân tức giận (một)

Edit: kaylee

"Là Lâm gia, Sài gia, Thanh Sơn phái, còn có.... ... Người Y Môn!"

Sắc mặt Lâm Lang đột nhiên thay đổi: "Làm sao có thể? Làm sao khí thế của những người này có thể tăng trưởng nhiều như thế? Trên cơ bản tất cả mọi người đều ở cảnh giới Võ Hoàng cao cấp! Còn có một người đột phá Võ Tôn! Ta nhớ lúc trước bọn họ không có thực lực mạnh mẽ như vậy."

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, làm cho bọn họ trở nên cường đại như vậy.

"Người Đông Phương thế gia, các ngươi không có tư cách tiến vào nơi này!"

Một bóng dáng đi ra từ giữa, trên mặt lão giả áo xám mang theo cười lạnh, kiêu căng không ai bì nổi: "Không có mệnh lệnh của Tiên Địa, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào! Trừ phi các ngươi cũng gia nhập Tiên giống như chúng ta Địa, nhưng mà này hiển nhiên không có khả năng! Còn có….... Ai cho Đông Phương thế gia các ngươi có được người như Cố Nhược Vân? Chúng ta là phụng mệnh của Tiên Địa, chặn giết mọi người Đông Phương thế gia! Muốn trách cũng trách các ngươi rất không thức thời."

Lão giả áo xám dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta nghĩ các ngươi nhất định rất tò mò làm sao chúng ta có thể trở nên cường đại như vậy? Ha ha, còn không phải do Đông Phương thế gia các ngươi ban tặng à? Lúc đó, dđ~le^quý.đôn ở đại thọ của Lam Vũ Ca, những khách nhân chúng ta đây lại bị thân chủ nhân Đông Phương thế gia đuổi ra ngoài, sau đó chúng ta đã hợp thành một liên minh, cùng gia nhập Tiên Địa! Chính là vì Tiên Địa, chúng ta mới có thể cường đại như vậy! Mà hiện giờ, chính là ngày Đông Phương thế gia các ngươi bị giết!"

Nói xong lời này, tất cả mọi người bước vài bước tới phía trước, khí thế cường đại ‘ầm ầm’ tuôn ra, nhất là lão giả áo xám đầu lĩnh kia, lực lượng thuộc về cường giả Võ Tôn không chút nào che giấu, nháy mắt đã quét lên một cơn lốc ở quanh thân.

Hạ Lâm Ngọc không có bất kỳ do dự gì, ra tay trước!

Hắn nháy mắt đã rút ra trường kiếm màu xanh giắt ở bên hông, ánh sáng màu xanh hiện ra, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay che ánh mắt.

Cũng ngay tại lúc bọn họ né tránh ánh sáng kia, Hạ Lâm Ngọc đã đến trước mặt.

Ầm!

Trường kiếm màu xanh sắc bén vung về phía lão giả áo xám, trong nháy mắt, lão giả áo xám tay mắt lanh lẹ, vội vàng rút ra vũ khí lập tức chắn trước mặt.

Keng!

Một tiếng giòn vang, Hạ Lâm Ngọc cảm thấy bàn tay run lên, một ngụm máu tươi thiếu chút phun ra, chỉ là máu tươi kia đến bên miệng lại bị hắn nuốt xuống.

Chân của hắn lui về phía sau hai bước, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy ngưng trọng.

"Linh Khí?"

Lão giả áo xám có chút khiếp sợ, lão vung tay, đột ngột nở nụ cười: "Có ý tứ, trong tay tiểu tử này có một thanh Linh Khí, lqd nhưng mà Linh Khí này để ở trong tay ngươi thật sự là làm bẩn, còn không bằng giao cho chúng ta, ha ha ha."

Ầm!

Bỗng nhiên, Hạ Lâm Ngọc vung trường kiếm, lập tức một đạo kiếm quang quét về phía mặt đất, lập tức bụi nổi lên bốn phía, tràn ngập tầm mắt mọi người.

"Đi, các ngươi đi mau!"

Đám người Lâm Lang sửng sốt một chút: "Hạ công tử, vậy ngươi…..."

"Ta ngăn cản bọn họ, các ngươi đi!"

Những người này là tỷ tỷ phó thác cho hắn trước lúc rời đi, cho nên, bất luận như thế nào, hắn cũng phải bảo đảm bọn họ an toàn.

"Có lẽ một mình ta còn có thể ứng phó bọn họ, các ngươi ở nơi này sẽ liên lụy ta, cho nên các ngươi nhanh đi tìm tỷ ta!"

Lâm Lang cắn chặt môi, cuối cùng ngoan tâm, quay đầu chạy vội đi tới phía trước.

Những người khác thấy vậy, cũng ‘ào ào’ rời đi, chỉ là trước lúc rời đi, đều nhìn Hạ Lâm Ngọc.

Tuy rằng trong lòng bọn họ thật không đồng ý rời đi, nhưng bọn họ cũng biết, bằng thực lực Võ Vương của bọn họ, ở nơi này chỉ là trói buộc, còn liên lụy Hạ công tử phải bảo vệ bọn họ! Cho nên, hiện giờ việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là đi tìm Cố tiểu thư!

Chương 740: Cố Nhược Vân tức giận (hai)

Edit: kaylee

"Hừ, không biết lượng sức!"

Lão giả áo xám cười lạnh một tiếng, chút không để ý tro bụi tràn ngập này tính toán đuổi theo phía trước, chỉ là lão mới vừa đi hai bước, một bóng dáng màu xanh đã đứng ở trước mặt của lão.

Trong tro bụi tràn ngập, không cách nào thấy rõ dung mạo của thiếu niên, nhưng mà giọng nói kia lại vô cùng ngây ngô non nớt, nhưng cũng quả cảm.

"Không phải các ngươi có cừu oán với Đông Phương thế gia sao? Đối phó một đám đệ tử không có thực lực gì như vậy lại có tác dụng gì? Hạ Lâm Ngọc ta, là đệ đệ của Cố Nhược Vân, cũng là người thân rất quan trọng của nàng! Cho nên không bằng các ngươi buông tha đuổi theo bọn họ, dùng toàn bộ lực lượng đối phó ta, như thế nào?"

Tro bụi chậm rãi tán đi, sau lưng bụi đất kia, thiếu niên mặc áo xanh, không hiện chật vật, khuôn mặt thanh tú vô cùng sạch sẽ, con ngươi trong suốt như hồ nước động lòng người.

Lão giả áo xám cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Tiểu tử, ngươi đây là chui đầu vô lưới! Không sai, đám người kia quả thật là đệ tử Đông Phương thế gia! Nhưng mà giết bọn họ giống như cũng thay đổi không được cái gì! Hiện giờ Đông Phương thế gia có loại thực lực này, tất cả đều là tiện nữ nhân Cố Nhược Vân kia làm hại! Ngươi thân là đệ đệ của nàng, l^q'đ quả thật càng có tác dụng hơn những người đó, ta đây giết ngươi trước, làm cho nàng thống khổ, kế tiếp lại đuổi theo đệ tử Đông Phương thế gia khác, ha ha ha!"

Lão giả cười lớn nhằm về phía Hạ Lâm Ngọc, cùng lúc đó, những người khác cũng phản ứng lại, toàn bộ đều vọt về phía thiếu niên thanh tú kia.

Mặt trời chiều ngả về tây.

Ở bên trong sơn cốc này, tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.

Hạ Lâm Ngọc cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, như là sắp hư thoát. Nhưng mà, lần này tiến đến chặn giết người Đông Phương thế gia không chỉ thực lực cường đại, số lượng cũng không ít, mặc dù hiện giờ hắn mạnh hơn trước kia không ít, nhưng muốn đối kháng nhiều người như vậy, cho dù có Linh Khí và đan dược trợ giúp, cũng vô cùng khó khăn.

Lúc này, áo xanh của thiếu niên sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ, mặt mày cũng không có tinh thuần lúc ban đầu, sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, trên người che kín vô số miệng vết thương, càng là đang không ngừng chảy máu đỏ tươi.

Không!

Không được!

Hắn tuyệt đối không thể ngã xuống! Ít nhất ở trước lúc giết hết những người này, hắn còn không thể buông tha!

Nghĩ đến đây, Hạ Lâm Ngọc mạnh mẽ chống thân thể muốn đứng lên, nhưng hắn vừa mới đứng lên, bước chân đã lay động vài cái, thiếu chút lại ngã xuống.

"Tiểu tử thối, không nghĩ tới ngươi còn trẻ tuổi, thực lực lại không tệ như thế, ở dưới sự vây công của nhiều người chúng ta như vậy chẳng những không chết, còn giết nhiều người như vậy!" Sắc mặt lão giả áo xám rất là khó coi, lee~d.đ.lq.đ lão cười lạnh một tiếng, "Nhưng mà thì tính sao? Ngươi bị thương nặng như vậy, chắc hẳn cũng sống không quá hôm nay, hiện tại để cho ta tiễn ngươi một đoạn đường! Tiểu tử, thực lực của ngươi không tệ, còn có Linh Khí trợ giúp, đáng tiếc ta là một gã cao thủ Võ Tôn, so sánh với ta, ngươi vẫn là có chút khoảng cách."

Chỉ là tiểu tử thối này chẳng những ương ngạnh phản kháng lâu như vậy, còn có thể giết người! Hơn nữa còn giết tất cả mọi người ngoài lão ra! Này quả thực chính là làm cho lão mất hết mặt!

Cho nên, lão cũng sẽ không dễ dàng để cho hắn chết! Như vậy rất tiện nghi tiểu tử thối này.

"Khụ khụ."

Hạ Lâm Ngọc ho khan hai tiếng, ho ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó hắn lấy ra một viên đan dược ăn vào.

Ngay từ đầu, hiệu quả hắn dùng đan dược thật rõ ràng, ngay lập tức có thể chữa khỏi! Nếu không mà nói hắn cũng không cách nào kiên trì lâu như thế ở dưới sự công kích của nhiều người như vậy. Nhưng đan dược dùng được cũng là có hạn, trong vòng một ngày, nhiều nhất chỉ có thể dùng mười viên Trì Dũ đan (đan dược chữa khỏi), ở trong vòng mười viên đều có thể khiến ngươi nhanh chóng phục hồi như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro