Chương 721 - 730
Chương 721: Đại thọ, khiếp sợ (ba)
Edit: kaylee
"Này…….. Võ Tôn cao cấp? Chẳng lẽ hắn là……….."
Tiên chủ Tiên Địa!
Không nghĩ tới lần này không chỉ Phủ chủ Cửu U phủ tiến đến, mà ngay cả Tiên chủ Tiên Địa cũng tự mình tiến đến!
Trời ạ, Đông Phương thế gia này cũng quá có mặt mũi, chẳng những mời tới Tam Đại Chế Tài, ngay cả nhân vật cấp quan trọng cũng hội tụ ở nơi này.
Bá!
Cố Sanh Tiêu đột nhiên đứng lên, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía nam tử mang vẻ mặt kiêu căng kia: "Tiên chủ Tiên Địa, lqđ không nghĩ tới vậy mà nể mặt đến quang lâm Đông Phương thế gia, chỉ là đáng tiếc, nếu hôm nay ngươi muốn gây chuyện ở nơi này, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
"Ha ha," Tiên chủ cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt của y nhìn chung quanh phía dưới, cuối cùng dừng ở phía trên khuôn mặt anh tuấn của Cố Sanh Tiêu, cười lạnh nói: "Nếu Tông chủ Linh Tông các ngươi ở nơi này, nhưng là có tư cách đối thoại với ta, đáng tiếc……... Ngươi không có!"
Ầm!
Khí thế thuộc về Võ Tôn cao cấp bộc phát ra, như mưa rền gió dữ nghiền về phía Cố Sanh Tiêu.
Nhưng mà, đứng ở bên trong cuồng phong kia, Cố Sanh Tiêu vẫn là mặt không đổi sắc, khuôn mặt anh tuấn vẫn là một mảnh lãnh khốc như trước.
"Hả?"
Tiên chủ có chút kinh ngạc, y thu hồi khí thế của mình, ngưng trọng nhìn chằm chằm Cố Sanh Tiêu.
"Võ Tôn cao cấp? Không nghĩ tới ngươi vậy mà đột phá đến Võ Tôn cao cấp, như thế, ngươi cũng tính là có tư cách đối thoại với ta."
Cái gì?
Võ Tôn cao cấp?
Vắc mặt của mọi người đều có chút kinh ngạc, đám người vốn đang yên tĩnh ở phía dưới bất giác nhỏ giọng nghị luận lên.
Một gã Võ Tôn cao cấp đại biểu là cái gì, lqd chỉ sợ không người không biết, nhưng mà, hiện giờ vị thiếu chủ Linh Tông này vậy mà đã trở thành Võ Tôn cao cấp! Chính là, có thể cùng ngồi cùng ăn với Tiên chủ Tiên Địa.
Chỉ là, nghe lời nói của Tiên chủ, hình như cũng không để Cố Sanh Tiêu vào mắt.
Con ngươi lãnh khốc của Cố Sanh Tiêu lạnh lùng nhìn khuôn mặt đạm ngạo (lạnh nhạt + cao ngạo) của Tiên chủ, trên gương mặt anh tuấn như điêu khắc hiện lên ý lạnh: "Nếu ngươi đến làm khách, Đông Phương thế gia tất nhiên hoan nghênh, nếu như quấy rối, Linh Tông ta đây ở nơi này cũng sẽ không thể ngồi yên không để ý đến."
"Còn có ta!"
Phủ chủ Cửu U phủ chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra một chút tươi cười, chỉ là giọng điệu kia lại mang theo cảnh cáo: "Đông Phương thế gia này coi như là ân nhân của ta, nếu ngươi muốn động bọn họ mà nói, Cửu U phủ ta cũng sẽ không đồng ý."
Thù hận giữa Cố Nhược Vân và Tiên Địa, bọn họ đều nghe nói qua, cho nên, bất luận kẻ nào đều không tin Tiên chủ Tiên Địa này chỉ là vì chúc mừng cho Lam Vũ Ca mà đến.
Rõ ràng chính là chồn chúc tế gà, không có ý tốt!
"Ha ha ha."
Bỗng nhiên, Tiên chủ điên cuồng nở nụ cười, tiếng cười kia tràn ngập ở toàn bộ bên trong bầu trời đêm, kiêu ngạo mà cuồng vọng.
Một đầu tóc đen kia của hắn bay múa ở trong cuồng phong, cùng với tiếng cười khoa trương kia làm cho người ta cảm thấy vô cùng khiếp người.
"Hai vị có phải lầm hay không, hôm nay ta tới đây vì chúc thọ cho phu nhân Đông Phương thế gia, mặt khác ——" Y ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Nhược Vân vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, lee~l.q.đ khí thế bức người: "Thực lực và thiên phú của Cố cô nương quả thật kinh người, cho nên ta tới nơi này còn có một chuyện khác."
"Mọi người đều biết, qua không lâu nữa chính là tranh đấu giữa đại lục chúng ta và Ma Nhân, bởi vậy, ta mới đến mời Cố cô nương gia nhập Tiên Địa chúng ta, lúc đó cũng có thể ra một phần lực vì chiến đấu kế tiếp."
Kỳ thực, Cố Nhược Vân giết nhiều người Tiên Địa như vậy, Tiên chủ quả nhiên là hận không thể muốn tính mạng của nữ tử này!
Nhưng mà đồng dạng, thiên tài như thế, nếu mất đi rồi thì thật đáng tiếc.
Chương 722: Đại thọ, khiếp sợ (bốn)
Edit: kaylee
Đây là cơ hội cuối cùng y tính toán cho nàng, nếu Cố Nhược Vân nguyện ý gia nhập Tiên Địa, vậy y sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không mà nói, nữ tử này tuyệt đối không thể lưu lại!
"Ngươi……."
Lam Vũ Ca tức đến mức sắc mặt xanh mét, nắm tay nắm chặt hung hăng run run , nếu không phải Đông phương lão gia tử vẫn luôn ở bên cạnh thuận khí thay bà, phỏng chừng bà trực tiếp bị Tiên chủ chọc tức điên.
"Ngoại tổ mẫu," Cố Sanh Tiêu nhìn Lam Vũ Ca, lắc lắc đầu với bà, lại chuyển ánh mắt về phía Tiên chủ, giọng nói vô cùng lãnh khốc: "Muội muội của ta sẽ không gia nhập Tiên Địa."
Một câu nói, đánh trở về suy nghĩ của Tiên chủ.
"Cố Sanh Tiêu!"
Sắc mặt Tiên chủ đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, trong ánh mắt kiêu căng lộ ra một chút ý lạnh: "Ta đã nói rồi, hiện tại ngươi chỉ có tư cách đối thoại với ta, vẫn còn không cách nào khoa tay múa chân đối với ta! Cho dù là sư phụ ngươi đến đây, cũng không xứng!"
"Ha ha! Tiên Địa thật sự là rất uy phong, chẳng những uy hiếp tiểu bối, còn không để hai thế lực lớn khác vào mắt, người khác sợ Tiên Địa các ngươi, Độc Tôn ta lại trước giờ đều không kiêng kị các ngươi."
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh lẽo cắt qua bầu trời đêm, truyền vào trong tai mọi người đang ngồi ở đây.
Dưới ánh trăng thanh lãnh kia, một lão giả mặc y bào màu đen, toàn thân đều bao phủ trong bóng đêm chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt ông âm trầm, cho dù là trên mặt treo nụ cười, đều khó có thể thay đổi khuôn mặt cứng ngắc kia của ông.
Độc Tôn!
Thế nào lão gia hỏa này cũng tới?
Đừng nói là những người khác, ngay cả Đông Phương lão gia tử và Lam Vũ Ca cũng sửng sốt một chút.
Tuy rằng thực lực của Độc Tôn không bằng cao thủ bên trong Tam Đại Chế Tài, nhưng cũng là tiếng tăm lừng lẫy ở trên đại lục, l.q.d nhất là một thân độc thuật xuất thần nhập hóa kia, làm người ta vô cùng hoảng sợ. Nhưng mà lúc này đây Đông Phương thế gia không từng mời lão gia hỏa này, thế nào ông ta lại không mời tự đến?
Hơn nữa, hình như ông ta đang để bảo vệ Đông Phương thế gia.... .......
"Độc Tôn các hạ," Lam Vũ Ca đứng lên, giọng điệu khách khí hỏi: "Không biết các hạ tiến đến là có chuyện gì?"
Độc Tôn phất tay, ở dưới ánh mắt của mọi người, đi thẳng về phía Cố Nhược Vân.
"Nha đầu, trong khoảng thời gian này ngươi nhưng là làm cho lão nhân gia ta đây tìm thật lâu, qua vài năm, không biết ngươi có thành lập thế lực gì không?" Độc Tôn cười một tiếng: "Lúc trước lão nhân gia ta đây đã nói qua, nếu về sau ngươi thành lập một cái thế lực, ta đây khẳng định muốn gia nhập."
Đây là lúc trước, Độc Tôn nói với Cố Nhược Vân.
Ông vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Trên mặt Lam Vũ Ca xuất hiện một chút kinh ngạc, trợn to mắt đẹp nhìn nữ tử bên cạnh: "Vân Nhi, đây là có chuyện gì?"
Không nói Độc Tôn đã đến thực lực Võ Tôn, chỉ bằng loại tính cách cổ quái này của ông ta, bình thường ngay cả đồ đệ cũng không thu một người, càng miễn bàn muốn gia nhập thế lực của người khác. Nhưng lời này, lại là do ông ta nói ra!
Đối tượng vẫn là một tiểu nhân thực lực yếu hơn ông ta!
Không sai, mặc kệ bên ngoài đồn đãi Cố Nhược Vân đột phá tới Võ Tôn thế nào, nhưng tai nghe là hư, mắt thấy là thực, bọn họ đều không có tin tưởng những lời này, còn coi Cố Nhược Vân là Võ Hoàng hơn 2 năm trước.
Dù sao nàng đột phá Võ Hoàng cũng không có bao lâu, làm sao có thể ngắn ngủn như vậy thời gian hai năm liền có thể đến đạt Võ Tôn?
Sắc mặt Vinh Hân càng khó coi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ kia, bàn tay đặt bên chân nàng ta nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn lửa giận trong nội tâm.
Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, cũng không nói thêm gì, nàng quay đầu nhìn về phía Tiên chủ phía trước, âm thanh thanh lãnh nói: "Thật có lỗi, trước kia ta cự tuyệt Tiên Địa các ngươi, hiện giờ, ta càng không thể đáp ứng! Huống chi, Cố Nhược Vân ta chưa bao giờ nguyện ý thần phục bất luận kẻ nào! Một điểm quan trọng nhất là….... Cho dù Tiên Địa các ngươi có thể quên tất cả những gì ta làm với các ngươi, ta lại sẽ không quên thương hại mấy năm nay các ngươi gây cho người bên ta! Bắt đầu từ một khắc tiểu Dạ hôn mê kia, ta đã thề, chắc chắn thế bất lưỡng lập (không đội trời chung), với Tiên Địa các ngươi!"
Chương 723: Đại thọ, khiếp sợ (năm)
Edit: kaylee
Thế bất lưỡng lập!
Bốn chữ này nổ vang ở trong đám người, thật lâu không tiêu tan.
Một số gia tộc giao hảo với Đông Phương thế gia cũng bất giác lộ vẻ mặt sốt ruột, không ngừng nháy mắt với Lam Vũ Ca, muốn làm cho bà hỗ trợ khuyên Cố Nhược Vân một chút.
Thật sự là thế lực Tiên Địa đáng sợ, cho dù Cố Nhược Vân là một thiên tài, cũng sẽ chết non trong quá trình trưởng thành.
Mặc dù huynh trưởng của nàng tới Võ Tôn cao cấp, cũng thành thiếu chủ Linh Tông, nhưng dù sao thiếu chủ cũng là thiếu chủ, làm sao Linh Tông có thể ở vào thời điểm này đối đầu với Tiên Địa? Lúc đó, bị buông tha cho như trước là nàng!
Nha đầu kia, thật là rất không biết điều!
Nghĩ vậy, tất cả mọi người không khỏi thở dài ra tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ.
Đương nhiên, về phần những kẻ vốn muốn cho người Đông Phương thế gia biến mất, tất vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nhất là Vinh Hân, nàng ta quá mức hi vọng Cố Nhược Vân hoàn toàn chọc giận Tiên chủ, đến lúc đó có thể mượn tay Tiên Địa, thay bản thân trừ bỏ mầm tai vạ này.
Đúng lúc này.... ......
Một hồi tiếng bước chân đều nhịp truyền đến từ ngoài cửa, nháy mắt đã hút về lực chú ý của mọi người.
"Sao lại thế này?"
"Kia là âm thanh gì? Thế nào ta cảm thấy có rất nhiều người đến?"
"Này…...."
Sau khi thấy cảnh tượng ngoài cửa, mọi người đều không tự chủ được ngây ngẩn cả người.
Vô số người đi tới trong phòng yến hội, những người đó đều mặc trang phục thống nhất, trên người tản mát ra hơi thở cường đại, hơn nữa…….... Trong những người đó, cấp bậc thấp nhất cũng là Võ Vương?
"Này…..... Này là loại người nào? Thế nào chưa từng gặp qua bọn họ?"
"Trên người bọn họ mặc phục sức rất kỳ quái, lại không thuộc về thế lực nhất lưu nào, còn có, bốn người đầu lĩnh kia ta vậy mà cảm thụ không được cấp bậc của bọn họ là ở trình độ gì, quá mức cường đại, l^q'đ ta chỉ cần liếc mắt nhìn bọn hắn một cái là có thể cảm nhận được cảm giác hít thở không thông."
"Võ Tôn! Không sai, bốn đầu lĩnh kia cũng là Võ Tôn! Trừ bỏ Tam Đại Chế Tài ra, còn có thế lực nào có thể có bốn Võ Tôn?"
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn đám người đi đến từ ngoài cửa kia.
Lam Vũ Ca chớp mắt, có chút ngây ngốc nhìn Đông Phương Thiếu Trạch: "Trạch nhi, đó là loại người nào, cũng là con mời sao?"
Đông Phương Thiếu Trạch cũng ngẩn ra, ánh mắt của hắn đảo qua trên người từng người trong đám người kia, đột nhiên giống như là phát hiện cái gì, phía trên khuôn mặt dịu dàng như ngọc xuất hiện một chút khiếp sợ thật sâu.
"Mấy người kia không phải là người bên người Vân Nhi sao? Ta ở Bách Thảo Đường gặp qua bọn họ, hình như gọi là Tầm Phong gì đó, còn có Mạc Vũ!"
Cái gì?
Lam Vũ Ca ngẩn ra, có chút ngốc sững sờ chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Vân Nhi, đó chính là người của con?"
Nghe vậy, Cố Nhược Vân chỉ là mỉm cười, rồi chuyển mắt nhìn về phía mọi người phía dưới.
Tầm Phong và Mạc Vũ, chính là hai người lúc ban đầu nàng thu phục, cũng là Tả Hữu Hộ pháp Ma Tông! Về phần bốn cường giả Võ Tôn phía trước, chính là mấy người nàng mang về từ nơi trục xuất, hiện giờ nàng đã nhập thế lực phủ Thành chủ Hắc Nham Thành vào Ma Tông.
Vì vậy hiện tại bốn người đều đảm nhiệm chức trưởng lão ở Ma Tông.
Mà toàn bộ Ma Tông, đều bị nàng chuyển dời từ trên ngọn núi kia đến trong thân thể Tiểu Hắc.
Không thể không nói, tu luyện một tháng ở trong cơ thể Tiểu Hắc vẫn là có hiệu quả rất lớn, lqd hiện giờ tất cả mọi người Ma Tông đã đột phá tới cấp bậc Võ Vương! Nói cách khác, Võ Vương đã là tồn tại thấp nhất trong Ma Tông.
"Nha đầu, đây là thật chăng, những người đó thật là của con?"
Chương 724: Đại thọ, khiếp sợ (sáu)
Edit: kaylee
Cả người Đông phương lão gia tử đều kích động, râu loạn chiến, vẻ kích động phía trên khuôn mặt già nua kia là vô cùng rõ ràng, lqd chỉ thiếu điều ôm lấy Cố Nhược Vân hung hăng hôn một cái.
Kia nhưng là bốn Võ Tôn đó!
Là loại nhân vật có thực lực mình gặp được nhất định phải kính ngưỡng.
Hiện giờ, tồn tại cường đại như vậy, vậy mà lại nguyện ý nguyện trung thành ngoại tôn nữ nhà mình?
"Không sai," Cố Nhược Vân gật gật đầu, nói: "Bọn họ đều là người của ta, mà hôm nay, cho bọn họ đến nơi này, cũng là vì làm cho thế lực của ta có thể xuất hiện ở trước mắt thế nhân."
Ầm!
Ngay từ đầu, mọi người chỉ là suy đoán, hiện tại chiếm được câu trả lời của Cố Nhược Vân, sắc mặt kia trở nên đặc biệt phấn khích.
"Ha ha ha!"
Đông phương lão gia tử cười phá lên, tiếng cười sang sảng kia truyền khắp ở bên trong bầu trời đêm.
Ông chẳng thể nghĩ tới, ngoại tôn nữ nhà mình vậy mà biến thái đến loại trình độ này, nếu Cố gia lão gia tử kia còn sống mà nói, không biết sẽ hối hận đến mức muốn tự sát hay không?
Vốn là, Cố Nhược Vân cũng người thân của lão, lại bị sự tham lam của lão đuổi đi, phỏng chừng lúc còn sống, lão vĩnh viễn cũng không thể tưởng được thiếu nữ đã từng ở Cố gia nhận hết bắt nạt, sẽ có thành tựu hiện giờ.
Cười cười, nước mắt của lão gia tử đều chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên ông rơi lệ qua nhiều năm như vậy!
"Ngọc Nhi, con thấy được sao, đôi nhi nữ (con trai con gái) của con đều đã trở nên vĩ đại như vậy, nhưng con, lại không nhìn thấy."
Sắc mặt Lam Vũ Ca có chút thương cảm, nhìn khuôn mặt quen thuộc của nữ tử bên cạnh, càng nhiều hơn chính là hoài niệm.
Nếu Ngọc Nhi ở chỗ này, nhìn thấy nhi nữ của nàng vĩ đại như thế, không biết sẽ có kiêu ngạo cỡ nào.... ....
"Ma Tông? Vừa rồi nàng nói thế lực này gọi là Ma Tông?"
"Ta biết Ma Tông này, nghe nói Ma Tông này là một thế lực đột nhiên xuất hiện ở năm năm trước! Lúc đó chỉ là dùng thời gian một năm ngắn ngủn đã thanh danh lên cao, rất nhiều người muốn tra xét địa bàn của Ma Tông, lqđ lại cũng chưa thể tìm được, nhưng năm năm trước nàng mới bao lớn? Nàng mới khoảng mười lăm tuổi mà thôi, khi đó nàng đã có thành tựu như vậy?"
Nghe nói như thế, mọi người thổn thức không thôi, một tiểu cô nương mười lăm tuổi, vậy mà có thể làm được đến loại trình độ này.
So sánh tương đối mà nói, khi đó bọn họ thật là quá mức phế sài!
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nâng lên khóe môi, con ngươi đen vẫn tràn đầy thanh lãnh như trước.
"Chiến đấu với Ma Nhân, ta sẽ đi, dùng thân phận Tông chủ Ma Tông để đi! Nhưng mà, ta tuyệt sẽ không gia nhập Tiên Địa các ngươi!"
Sắc mặt Tiên chủ lại trầm xuống vài phần, trong ánh mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Lại ở trong chớp mắt này, ‘phanh’ một tiếng vang lớn, vô số lực lượng cường đại từ bên ngoài bắn thẳng đến, làm cho tâm của y đột nhiên run run một chút, phía trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một chút kinh ngạc.
Chỉ là ngạc nhiên kia chỉ lóe lướt qua, thế cho nên những người khác đều không nhìn thấy.
Lúc này đây, cho dù là Cố Nhược Vân cũng sửng sốt một chút, cau chặt mày, ánh mắt xuyên thấu qua bóng đêm dừng ở trong sân ngoài phòng yến hội.
"Ngao ô."
"Rống!"
Vô số tiếng Linh Thú gầm rú truyền vào từ ngoài cửa, nhất là động tĩnh dẫm đạp trên mặt đất kia, giống như địa chấn làm người ở đây đều không tự chủ được đứng lên, khẩn trương và hoảng sợ xuất hiện ở bên trong đôi mắt kia.
Bầu trời một mảnh tối đen, đủ loại Linh Thú trải rộng ở bên trên toàn bộ bầu trời, che kín ở vầng trăng tròn kia.
Bầy sói, đàn báo, đàn hổ —— các loại Linh Thú cũng từ phía trước chạy như điên mà đến, dẫm đạp tất cả cây cối thành bình địa, l.q.đ cửa lớn trực tiếp bị một con Tật Phong Lang đụng đổ, sau đó lại bị Linh Thú dẫm đạp thành mảnh vụn.
Chương 725: Đại thọ, khiếp sợ (bảy)
Edit: kaylee
Đừng nói là người Đông Phương thế gia, chính là toàn bộ mọi người Thành Đông Phương đều bị dọa đến, tất cả mọi người nhanh đóng cửa phòng, sợ bị đàn Linh Thú này lan đến.
Tận thế!
Không sai, lúc này, tất cả mọi người cảm giác được tận thế buông xuống.
Số lượng nhiều như vậy, chắc hẳn toàn bộ Linh Thú Tây Linh đại lục đều ở trong này đi?
"Nha đầu, đây cũng là ngươi giở trò quỷ?" Đông Phương lão gia tử rõ ràng nhận đến kinh hách mãnh liệt, đôi mắt vội vàng chuyển về phía Cố Nhược Vân, khẩn trương hỏi.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Không phải, ta còn không có năng lực tụ tập tất cả Linh Thú Tây Linh đại lục đến đây."
"Cái gì? Không phải ngươi làm thì là ai?" Vẻ mặt lão gia tử sốt ruột, khuôn mặt già nua cũng trở nên vô cùng tái nhợt: "Xong rồi, khẳng định là có người có cừu oán với Đông Phương thế gia chúng ta, muốn dùng những Linh Thú này đạp Đông Phương thế gia chúng ta thành bình địa, số lượng nhiều như vậy, cho dù là Võ Tôn cao cấp ccũng ứng phó không nổi."
Cố Sanh Tiêu cau chặt mày, bảo vệ Cố Nhược Vân ở trong ngực, ánh mắt lãnh khốc cảnh giác nhìn về phía Linh Thú mọi người đều tập trung nhìn, khí thế cường đại trên người nháy mắt phát ra, cuồng phong đột nhiên nổi lên, hắc bào bay múa ở trong gió.
"Cố Nhược Vân!" Sắc mặt Vinh Hân vô cùng khó coi, oán hận nhìn khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của nữ tử.
Nàng không biết vì sao đến loại thời điểm này, nữ tử kia còn có thể lạnh nhạt như nước như vậy?
Chẳng lẽ nàng không thấy sợ hãi?
"Nói, có phải ngươi lại đắc tội người không nên đắc tội nào đó, cho nên liên lụy những người vô tội chúng ta đây hay không?" Vẻ mặt Vinh Hân đầy lửa giận: "Chúng ta là tới chúc mừng vì Đông Phương phu nhân, không phải vì chết ở chỗ này! Nếu ngươi muốn chết thì tự ngươi đi tìm chết, vì sao phải liên lụy nhóm người chúng ta đây?"
Xoát xoát!
Nhất thời, vô số ánh mắt dừng ở trên người Cố Nhược Vân.
Những thế lực vốn có thù hận với Đông Phương thế gia càng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đều ‘ào ào’ bắt đầu kể lể nói: "Ta biết Đông Phương thế gia này sẽ không thái bình! Nhất là Cố Nhược Vân quá thích gây chuyện thị phi, lee~lêquýđôn kẻ địch nàng trêu chọc còn ít sao? Hiển nhiên người ta đã hận nàng tận xương, cho nên mới muốn huyết tẩy Đông Phương thế gia ở trong đại thọ của Đông Phương phu nhân."
"Không sai, sớm biết vậy đã không tới tham gia đại thọ chó má này, đều phải ném mạng của mình ở nơi này!"
"Đông Phương gia chủ, chúng ta còn có việc, muốn đi trước một bước, những Linh Thú tự các ngươi đối phó đi, không có quan hệ với chúng ta."
Nói xong lời này, một đám người đã muốn rời khỏi.
Chỉ là hiển nhiên đã không có cơ hội, vô số Linh Thú bay trên bầu trời, chạy dưới đất đều muốn vây quanh toàn bộ Thành Đông Phương, xa xa nhìn lại một mảnh chi chít, chỉ là sau khi những Linh Thú này chạy vào Đông Phương thế gia thì ngừng lại, đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nhóm nhân loại trước mắt này.
Lúc mọi người ở đây cảm thấy tuyệt vọng, một luồng sáng màu đỏ chiếu sáng khắp bầu trời, sáng ngời giống như lửa thiêu đốt, làm cho khắp đại lục đều có thể nhìn thấy quang cảnh này.
Một con Hỏa Long khổng lồ xuyên qua đàn Linh Thú, xuất hiện ở trong mắt thế nhân, trên người nó thiêu đốt lửa cháy hừng hực, toàn bộ thân thể đều như là dùng lửa tích thành, theo trong miệng nó phát ra tiếng rống to, màu sắc trên bầu trời tiên diễm hơn, đẹp như máu.
Chỉ là.... ......
Sau khi thấy người đứng trên lưng Hỏa Long, rốt cục khuôn mặt thanh lệ của Cố Nhược Vân lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một đầu tóc bạc bay múa ở trong gió đêm, hồng bào như máu, ở dưới ánh lửa phụ trợ vô cùng kinh diễm.
Chương 726: Đại thọ, khiếp sợ (tám)
Edit: kaylee
Nam nhân lẳng lặng đứng ở trên lưng Hỏa Long, trên khuôn mặt tuyệt thế vẫn luôn bao phủ một tầng sáng âm hàn, mặt không biểu cảm, l^q'đôn lại kinh diễm làm người không thể dời ánh mắt. Hắn có thể là cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của nữ tử phía dưới, hơi hơi rũ mắt chống lại đôi con ngươi thanh lãnh kia, con ngươi màu đỏ vốn đang âm lãnh thị huyết dần dần dịu dàng xuống.
"Tiểu Dạ, chàng đang làm gì?"
Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, người này mang theo nhiều Linh Thú như vậy tới nơi này làm gì?
Nghe nói như thế, rốt cục nam nhân có động tác.... ...
Hắn bước ra bước chân, đi xuống dưới sân.
Một bước, hai bước.... ...... ...
Hắn bước mỗi một một bước, Cố Nhược Vân đều cảm giác được nam nhân tuyệt thế kia cách bản thân gần hơn! Mà sau khi bước ra bước thứ ba, nam tử ban đầu còn ở trong hư không, đã đến trước mặt của nàng.
"Vân Nhi, ta muốn cầu hôn với nàng."
Nam nhân nở nụ cười, giữa nụ cười kia, thiên địa vạn vật ảm đạm thất sắc, đẹp không gì sánh nổi.
"Mà những thứ này, là sính lễ ta tặng cho nàng, thích không?"
"Hả?"
Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người.
Sính lễ?
Hắn dùng Linh Thú khắp đại lục làm sính lễ?
Bút tích lớn như thế, trên đời này, phỏng chừng chỉ có một mình hắn mới có thể làm được.
Vì vậy sau khi nam nhân nói xong lời này, đám người lại bắt đầu oanh động.
Chấn động lần này vượt qua bất kỳ lần nào đêm nay!
Những Linh Thú trước mắt này, cũng không phải chỉ một ít, nhìn số lượng này phỏng chừng cũng có mấy ngàn mấy vạn con, phỏng chừng toàn bộ đại lục cũng chỉ có nhiều Linh Thú như vậy. Hắn lại có thể sử dụng nhiều Linh Thú như vậy?
Nam nhân tóc bạc hồng y này, rốt cục là yêu nghiệt phương nào?
Quan trọng nhất là, nhiều Linh Thú cường đại như vậy, ánh mắt của hắn cũng không nháy một cái, mà tặng cho người khác?
Ở đây, cũng có không ít nữ tử khuê nữ, sau khi trông thấy bút tích lớn như vậy của Thiên Bắc Dạ, trong lòng bất giác tràn đầy ghen tị! Đương nhiên, ghen tị thì ghen tị, bọn họ cũng biết phía trên Tây Linh đại lục, llêqquýyđôn chỉ có nữ tử thiên tài như Cố Nhược Vân, mới có thể vào trong mắt nam nhi tuyệt thế như vậy.
Những người khác, phỏng chừng hắn cũng không liếc mắt nhìn một cái.
Đông phương lão gia tử hoàn toàn bị chấn kinh rồi, khiếp sợ qua đi chính là lòng tràn đầy kích động, hai mắt ông sáng lên nhìn Linh Thú cường hãn phía trước này, chỉ là nghĩ đến uy vọng của mình ở Đông Phương thế gia, lão gia tử ho khan hai tiếng, bắt buộc bản thân không nghĩ nhiều đến số lượng Linh Thú khổng lồ trước mắt này nữa.
Nhưng ngay cả như thế, ông vẫn là nhịn không được muốn liếc mắt nhìn nhiều một cái ——
Cố Sanh Tiêu khẽ nhíu mày, nhìn nam tử đứng ở phía trước muội muội nhà mình, khuôn mặt vẫn lãnh khốc, trừ bỏ Cố Nhược Vân, cả đời này, sẽ không bao giờ có người làm cho vẻ mặt của hắn xuất hiện biến hóa nữa.
Nhất là, người này là tranh đoạt muội muội với hắn!
Sắc mặt Vinh Hân trở nên đặc biệt khó coi, ánh mắt kia ghen tị lại hâm mộ, phàm là nữ tử nào, cũng sẽ so sánh nam tử vĩ đại này với phu quân của mình! Nhưng mà thật hiển nhiên, phu quân nhà mình căn bản là không cách nào đánh đồng với Thiên Bắc Dạ.
Phải nói, kém quá xa.
Cho nên, nàng ta thật ghen tị bên người Cố Nhược Vân có một nam nhân như vậy.
Thiên Bắc Dạ quay đầu nhìn về phía Linh Thú chi chít phía sau, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, âm thanh âm trầm nói: "Từ đây về sau, nàng chính là chủ nhân của các ngươi!"
Xôn xao!
Trong nháy mắt, một mảnh đông nghìn nghịt phía trước quỳ xuống.
Chúng Linh Thú lộ vẻ cung kính, cùng kêu lên nói: "Ta nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của Vương, từ nay về sau, đi theo chủ nhân, vĩnh viễn nguyện trung thành!"
Chương 727: Đại thọ, khiếp sợ (chín)
Edit: kaylee
"Vân Nhi," Sau khi Thiên Bắc Dạ nói xong thì thu hồi ánh mắt, chuyển về phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt tuyệt thế lại nhu hòa xuống, nhẹ cười nói: "Nhiều Linh Thú như vậy để nàng chọn lựa, nàng nhận lấy, từ đây về sau chính là thuộc hạ của nàng, bọn họ đều sẽ dùng mệnh đi bảo vệ an toàn của nàng."
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, thật lâu sau, mới vừa ngẩng đầu nhìn nam tử tóc bạc trước mắt: "Tiểu Dạ, lqd nhiều ngày như vậy chàng không ở Đông Phương thế gia, chính là đi làm chuyện này?"
Thiên Bắc Dạ thành thật gật gật đầu: "Vài ngày nay ta quả thật phải đi các nơi chung quanh triệu tập những Linh Thú này đến cùng nhau, cũng tốn mấy ngày của ta, Vân Nhi, nàng có thể nhận lấy bọn họ hay không?"
"Được."
Cố Nhược Vân cười cười, trong lòng kia lại tràn đầy cảm động.
Bởi vì Thiên Bắc Dạ biết, hiện tại bản thân thiếu nhất chính là thế lực! Vì vậy hắn mới tiêu phí thời gian triệu tập Linh Thú đến cùng nhau! Hơn nữa ở trước mặt mọi người hung hăng đánh bọn họ một gậy.
Mà nàng, vô cùng may mắn, gặp gỡ nam tử như vậy?
"Vân Nhi, nàng nhận sính lễ của ta, cũng chứng minh nàng đáp ứng gả cho ta."
Thiên Bắc Dạ như là một đứa trẻ vui vẻ tươi cười đứng lên: "Nnagf đã đáp ứng rồi, vậy không thể đổi ý."
"Này.... ...." Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đợi sau khi tìm được phụ mẫu ta, nếu bọn họ đồng ý, ta đây đáp ứng."
"Vân Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được nhạc phụ và nhạc mẫu, lúc đó, ta sẽ cưới nàng trở thành thê tử của ta, cũng làm cho nam nhân khắp thiên hạ biết, nàng là người của ta! Để tránh có một số người muốn nhìn trộm nàng."
Nghĩ đến Dạ Nặc thích quấn quít lấy Cố Nhược Vân kia, Thiên Bắc Dạ cũng rất không vui, ngay cả giọng điệu đều mang theo ghen tuông.
"Khụ khụ."
Lam Vũ Ca ho khan hai tiếng, trong đôi con ngươi xinh đẹp chứa đầy ý cười: "Nếu tiểu Dạ đã tới, chúng ta đây vào chỗ đi, yến hội cũng bắt đầu…...."
"Đợi đã!"
Cố Nhược Vân nở nụ cười, đánh gãy lời nói của Lam Vũ Ca: "Không phải mới vừa rồi có người muốn rời khỏi sao? Hiện tại ta cho phép các ngươi đi!"
"Này……….."
Vừa nghe lời này, đám nhân vừa rồi còn gọi ầm ĩ kia nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Lúc trước bọn họ nói như vậy, hoàn toàn là lo lắng sẽ bị Linh Thú cắn đến xương cốt cũng không còn, ai có thể nghĩ đến, những Linh Thú này lại là sính lễ nam nhân tóc bạc kia đưa cho Cố Nhược Vân, kể từ đó, thế lực của Đông Phương thế gia cũng lại càng thêm cường đại, bọn họ nịnh bợ còn không kịp, sao bỏ được nửa đường bỏ đi?
"Thế nào? Không phải mới vừa rồi các ngươi kêu gào rất lợi hại? Hiện tại thế nào không lên tiếng?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Những người nói muốn rời đi, lee~lqđ tốt một hiện tại các ngươi lập tức nhanh chóng rời đi, nếu không mà nói, ta sẽ làm cho các ngươi sẽ không còn cách nào rời đi."
Theo âm thanh thanh lãnh của nữ tử vang lên, đám người kia hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cục nên lựa chọn thế nào.
"Ta lại cho các ngươi một lần cơ hội, lập tức rời đi! Nếu không, những Linh Thú đi đường tới cũng rất mệt rồi, chắc hẳn bọn họ rất muốn coi bọn ngươi là đồ ăn."
Giọng nói của Cố Nhược Vân càng thanh lãnh: "Đông Phương thế gia ta chỉ chiêu đãi bằng hữu, không muốn giữ lại người có ý kiến gì đối với Đông Phương thế gia ta."
Xôn xao!
Nghe vậy, đám Linh Thú kia bắt đầu chuyển động, ánh mắt tham lam mà tàn nhẫn dừng ở trên người đám người vừa rồi kêu gào vô cùng khoan khoái kia.
"Hừ."
Vinh Hân vung y bào, cuối cùng nhìn Cố Nhược Vân, cái gì cũng không nói lập tức xoay người rời đi.
Gặp có người mở đầu, những người khác cũng đều khoan thai đi ra ngoài, từ đầu tới cuối cũng không lại nói thêm một câu với Lam Vũ Ca.
Chương 728: Đại thọ, khiếp sợ (mười)
Edit: kaylee
"Nếu ta đã tới, vậy giờ ta cũng nên cáo từ."
Tiên chủ cười lạnh một tiếng, cho dù lời nói của y là nói với Lam Vũ Ca, con ngươi lại vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân.
"Mặt khác, Cố Nhược Vân, ta tặng ngươi một câu, người đang làm, trời đang nhìn, ngươi giết hại nhiều như vậy, lqđ rồi sẽ có một ngày sẽ rơi vào địa ngục suốt đời, trọn đời không được siêu sinh. Mà phương pháp tốt nhất chính là gia nhập Tiên Địa ta chuộc tội, nếu không chờ sau khi ngươi chết, sẽ nhận vô tận tra tấn, tự giải quyết cho tốt đi."
Dứt lời, Tiên chủ xoay người rời đi.
Ở trong nháy mắt y xoay người, tầm mắt của Thiên Bắc Dạ dừng ở trên người của y, con ngươi màu đỏ lộ ra sát khí âm lãnh, đỏ khiếp người.
Tiên chủ cũng không có cảm nhận được ánh mắt tràn ngập sát ý kia, đương nhiên cho dù cảm giác được y cũng sẽ không để ý. Bởi vì trong mắt của y, cho dù là Tông chủ Linh Tông và Phủ chủ Cửu U phủ cũng không phải đối thủ của y, trên đại lục này, hiện giờ còn có ai có thể đánh bại y?
"Các vị, chúng ta có thể bắt đầu dùng bữa."
Không có nhóm người này, tâm tình của Lam Vũ Ca tốt hơn rất nhiều, tiếp đón khách nhân còn lại, nói: "Mặt khác, lát sau lúc các ngươi rời đi, Đông Phương thế gia chúng ta có lễ vật để cho các vị mang đi."
Đám người còn lưu lại kia rốt cục phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ lúc trước.
Nhưng mà, bọn họ tin tưởng, sau yến hội hôm nay, cái tên Cố Nhược Vân này, tất nhiên sẽ vang vọng đại lục, mà Ma Tông cũng trở thành tồn tại không cách nào ngăn được!
Nhiều Linh Thú như vậy, cho dù là Tam Đại Chế Tài cũng sẽ vì vậy mà đau đầu.
Huống chi, vị hôn phu của nàng còn là người có thể chế phục đàn Linh Thú này.... ....
Thật rõ ràng, bọn họ đoán trước không có sai, sau khi yến hội chấm dứt, tất cả chuyện đã xảy ra ở Đông Phương thế gia đều bị lan truyền ra ngoài.
Tuy rằng hiện giờ Cố Nhược Vân vẫn là không rõ thực lực, nhưng nàng vậy mà chính là chủ tử của Ma Tông, còn thu phục bốn cường giả Võ Tôn, ngay cả Độc Tôn cường đại cũng tự mình đến nói muốn gia nhập thế lực của nàng, càng khiến người ta khiếp sợ là, Linh Thú khắp đại lục đều đã đưa về dưới trướng của nàng.
Nói cách khác, hiện tại Cố Nhược Vân đã có thể cùng ngồi cùng ăn với Tam Đại Chế Tài!
Không sai, cho dù thực lực của nàng không đến Võ Tôn cao cấp, lại có thể bằng vào nhiều Linh Thú như vậy, trở thành tồn tại Tam Đại Chế Tài không cách nào hàng phục! Trừ phi ba thế lực liên hợp lại, mới có năng lực tiêu diệt nàng.
Nhưng này có khả năng sao?
Không nói Phủ chủ Cửu U phủ được nàng cứu tánh mạng, ngay cả thiếu chủ Linh Tông, cũng là thân huynh trưởng của nàng! Hiển nhiên hai thế lực này sẽ giúp đỡ nàng, lqd chỉ dựa vào một Tiên Địa, đã không cách nào đối địch với nàng.... .......
Vì vậy mấy ngày này, không có người tìm phiền toái, Cố Nhược Vân nhưng là qua rất là bình tĩnh.
Đông Phương thế gia.
Trong thư phòng, Cố Nhược Vân và Đông phương lão gia tử đang nói cái gì đó, lại vào lúc này, một gã sai vặt vội vàng đi đến, báo cáo nói: "Bẩm báo gia chủ đại nhân, có người muốn gặp đại tiểu thư."
"Hả?" Đông Phương lão gia tử nhíu mày: "Là ai muốn gặp nàng?"
"Người nọ nói tên là Hạ Lâm Ngọc, hắn còn nói……….."
Bá!
Người này còn chưa nói hết, đã nhìn thấy một tia sáng chạy ra khỏi thư phòng, chờ sau khi Đông Phương lão gia tử phục hồi tinh thần lại, Cố Nhược Vân đã biến mất ở trong phòng.
"Nha đầu thối này," Đông Phương lão gia tử bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Không biết rốt cuộc Hạ Lâm Ngọc kia là người nào của nàng, làm cho nàng kích động như vậy, lúc nàng về Đông Phương thế gia, cũng chưa từng như vậy."
Nghĩ đến đây, Đông Phương lão gia tử nhịn không được ghen tị lên.
Chương 729: Giá họa (một)
Edit: kaylee
Trong sân, dưới cây liễu, y phục màu xanh nhẹ bay theo gió.
Thân thể thiếu niên cao lớn, vô cùng gầy, có thể là hắn cảm ứng được bước chân phía sau, chậm rãi xoay người, trong đôi mắt trong suốt lộ ra một chút ý cười: "Tỷ tỷ, ta tới tìm người."
Nghe được giọng nói của thiếu niên, Cố Nhược Vân chậm rãi dừng bước, nàng nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Ngọc nhi, đệ đã trở lại."
Đột nhiên, nàng nở nụ cười, tươi cười kia không còn thanh lãnh như trước nữa, ở dưới ánh mặt trời bao phủ giống như mang theo một tầng sáng nhu hòa.
Nàng không có hỏi rổ cục thiếu niên đi chỗ nào.
Nàng chỉ biết là, chỉ cần hắn trở về, là được rồi.
"Tỷ," Hạ Lâm Ngọc nở nụ cười nhợt nhạt, cặp mắt đen kia trong suốt như nước: "Mấy ngày nay ta đã nghe nói chuyện đã xảy ra trên người tỷ, l^q'đ không nghĩ tới tỷ tỷ của ta lợi hại như vậy, ta vẫn luôn nỗ lực tu luyện đuổi theo người, như thế ta sẽ có thể bảo vệ người, mà ta nỗ lực thế nào, cũng không thể đuổi theo người."
"Nhưng mà…….."
Thiếu niên nâng lên khuôn mặt thanh tú, trong đôi mắt hàm chứa tràn đầy ý cười: "Tỷ, ta tự hào vì người, người là kiêu ngạo của ta."
"Ngọc nhi," Cố Nhược Vân cười xoa xoa đầu thiếu niên, phía trên khuôn mặt thanh lệ tràn đầy tươi cười: "Kiếp trước bởi vì ta, làm cho đệ bị hại chết, đời này, ta sẽ không để cho đệ gặp phải nguy hiểm gì."
"Tỷ…….."
Hạ Lâm Ngọc nhẹ nhàng mím môi mỏng, ánh mắt vẫn luôn ngóng nhìn khuôn mặt trước mắt này, nói: "Trước kia ta là liên lụy của người, về sau sẽ không phải nữa, nếu lúc trước không vì ta, người cũng sẽ không thể như thế."
Năm đó hắn, là một phế vật không cách nào tu luyện, nếu lúc đó hắn có thực lực hiện giờ, nói không chừng, tỷ tỷ cũng sẽ không cần chết.
Nghĩ vậy, tâm của hắn lập tức hung hăng co rút, đau vô cùng lợi hại.
"Ngọc nhi, đệ có từng trở về Hạ gia hay không?"
Cố Nhược Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi.
Nàng nói, đương nhiên là Hạ gia Thiên Thành, mà không phải là Hạ gia Đông Nhạc đại lục.
"Mấy ngày trước đã trở về một chuyến, mới biết được thì ra người đã trở về Đông Phương thế gia, ta lập tức vội vàng tới tìm người, dọc theo đường đi nghe nói công tích vĩ đại của người, ta rất là tự hào," Hạ Lâm Ngọc nở nụ cười: "Tỷ, khi nào thì chúng ta trở về Đông Nhạc đại lục, ta đã chờ không kịp tìm tên khốn Hạ Minh kia báo thù!"
"Hạ Minh sao?"
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt ve cằm, không tiếng động cười nói: "Nhanh, rất nhanh chúng ta sẽ có thể trở về, chờ sau khi chuyện bên này an định xuống, chúng ta sẽ xuất phát tiến đến Đông Nhạc đại lục, lúc đó, l.q.đ chính là ngày chúng ta báo thù kiếp trước, cũng không biết Hạ Minh và Lục Trầm có thể nhận ra ta hay không."
Ở nơi này, nàng còn có chuyện chưa hoàn thành.
Chờ sau khi hoàn thành việc này, nàng có thể xuất phát, đi Đông Nhạc đại lục!
——
"Môn chủ, ngài đã trở lại?"
Y Môn.
Vinh Hân mới vừa đi vào trong môn, đã có mấy bóng dáng ra đón, nửa quỳ, cung kính nói: "Thuộc hạ cung nghênh Môn chủ trở về."
"Ừ."
Nghe vậy, Vinh Hân gật gật đầu, đột nhiên nàng ta chuyển ánh mắt, cười lạnh một tiếng: "Vô Tâm, ngươi gọi tất cả trưởng lão đến đấy, ta có chuyện muốn phân phó."
"Vâng, Môn chủ."
Nghe nói như thế, bạch y nữ tử tên là Vô Tâm kia cung kính lui xuống.
Vinh Hân trầm mặc một lúc lâu, rồi không nghĩ nhiều nữa, đi thẳng đến phòng hội nghị trưởng lão.
"Cố Nhược Vân, ta mặc kệ hiện tại ngươi có thế lực gì, chỉ cần ngươi trợ giúp tiện nữ nhân Vệ Y Y kia, ta sẽ có biện pháp giết chết ngươi!"
Nghĩ đến hiệp nghị mình và Tiên Địa đạt thành, Vinh Hân lạnh lùng nở nụ cười.
Chương 730: Giá họa (hai)
Edit: Quynh Le
Beta: kaylee
Ngay vào lúc nàng ta vội vàng chạy đến phòng họp, một bóng dáng anh tuấn xuất hiện ngay ở trước mặt nàng ta, sau khi nhìn thấy bóng dáng trước mặt, nàng ta dừng bước, khẽ cau mày: "Tại sao chàng lại ở đây?"
"Nghe nói nàng đã trở lại, cho nên tới gặp nàng, đúng rồi, nàng có gặp được nữ nhân đê tiện Vệ Y Y kia hay không?"
Người nam tử anh tuấn trước mắt mỉm cười, bắt đầu hỏi tới Vệ Y Y rồi, sự chán ghét cũng không ngừng tăng lên trong mắt.
Nếu lúc đó Vệ Y Y không phải là đệ tử mà lão Môn chủ Y Môn sủng ái, thì sao y có thể thiết kế để nàng ta yêu mình, ai biết được Vệ Y Y kia lại quá mức ghen tuông, không cho phép y qua lại với những nữ nhân khác chứ!
Cho nên, cuối cùng không thể trách y lại phản bội nàng ta.
"Không có." Vinh Hân lắc đầu: "Hiện giờ ta định đi mời các trưởng lão tới tham gia hội nghị, để đối phó Vệ Y Y."
"Không nghĩ tới mạng của Vệ Y Y này quả thật rất lớn, nhiều năm vậy rồi mà còn chưa chết, chẳng những không chết, mà ngay cả độc đều được giải hết, thực lực cũng khôi phục.” Nam nhân cười lạnh, giọng nói căm hận: "Nhưng mà Vệ Y Y kia lại có bản lĩnh nịnh bợ được Đông Phương thế gia, die^n~đ@n.le^quy'đôn nhưng như vậy thì thế nào? Hiện giờ quả thật thực lực của Đông Phương thế gia càng ngày càng mạnh, chắc hẳn Đông Phương thế gia sẽ không che chở cho một thuộc hạ như vậy đâu, nàng cứ trực tiếp ép Đông Phương thế gia giao người là được rồi, tại sao còn phải lãng phí thời gian?”
Khóe miệng Vinh Hân khóe nâng lên một chút trào phúng, trong đôi mắt đẹp hàm chứa sự khinh bỉ.
"Lâm Quân, không ngờ nhiều năm rồi mà ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy! Nếu thật có thể ép Đông Phương thế gia giao nàng ta ra, ta còn chờ tới bây giờ sao? Nhưng mà, ngược lại ta có một biện pháp khác để giết nàng ta…."
Dứt lời, nàng ta cũng không thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt xấu hổ của người nam tử ở phía sau một lần nào, đi về phía phòng họp các trưởng lão.
Lâm Quân đứng sau lưng Vinh Hân, tay gắt gao nắm chặt, trong đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo sắc bén.
Vinh Hân, ngươi cho rằng mình là Môn chủ Y Môn thì có thể tùy tiện sỉ nhục ta hay sao? Đừng quên hiện giờ chúng ta đều là châu chấu đang bò trên cùng một sợi dây, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy thì đừng trách ta nói ra tất cả những chuyện ngươi đã từng làm trước kia!
——
Ở bên trong phòng hội nghị trưởng lão, mọi người đang chụm đầu lại, nghị luận ồn ào.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, sau đó mọi người thấy có một nam một nữ đi vào từ cửa, phòng họp trưởng lão vốn đang huyên náo, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt Vinh Hân đạm mạc, cả người mặc đồ màu trắng giống như một vị thiên tiên lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, chậm rãi bước tới, đôi mắt ngạo nghễ nhìn mọi người xung quanh, sau đó nàng ta chậm rãi bước tới vị trí của mình, phất tay áo ngồi xuống.
Người nam tử anh tuấn vẫn đi bên người nàng ta cũng bước vào theo, đứng bên cạnh nàng ta.
"Chắc hẳn khi các vị trưởng lão tới nơi này, cũng biết được ta có lời muốn nói với mọi người."
Biểu cảm của Vinh Hân đạm mạc, giọng nói lại lộ ra âm ngoan không dễ phát hiện: "Các người cũng biết chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước, l^q'đ đệ tử mà lão Môn chủ sủng ái, Vệ Y Y, vì bảo điển mà không tiếc ra tay giết hại lão Môn chủ, sau đó chạy trốn, cách đây không lâu, ta đã gặp nàng ta!”
Bá!
Trong phút chốc, tất cả trường lão oanh động.
Nhiều năm như vậy, Vệ Y Y vẫn luôn trốn ở ngoài, Y Môn hao tổn tâm trí cỡ nào cũng không tìm được nơi nàng ta ẩn trốn! Không ngờ hiện giờ nàng ta lại xuất hiện.
Đương nhiên, khi Vinh Hân nói những lời này, có mấy trưởng lão đời trước lập tức nhíu mày bất mãn.
"Môn chủ, cái chết của lão Môn chủ năm đó cũng không có chứng cứ rõ ràng là do Vệ Y Y làm, Môn chủ yêu thương nàng như thế, vì sao nàng phải làm ra chuyện như vậy chứ?”
"Thiên Ly trưởng lão nói rất đúng, không lý gì Vệ Y Y lại giết lão Môn chủ, vốn dĩ Y Học Bảo Điển dự tính truyền cho nàng ta, tại sao lại phải ra tay giết người?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro