Chương 681 - 690
Chương 681: Bỏ lỡ (ba)
Edit: kaylee
Trước khi rời đi Đông Phương thế gia, nàng triệu hồi tất cả Linh Thú lúc trước phái đưa Đông Phương thế gia trở về đều trở lại, thu bọn họ vào trong Thượng Cổ Thần Tháp, lập tức bước nhanh đi đến ngoài cửa.
Bá!
Lúc nàng đi tới cửa, bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở trước mặt của nàng, khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, đụng vào đôi mắt màu đỏ ủy ủy khuất khuất kia.
"Vân Nhi, nàng vì hàn băng vạn năm, mà để ta ở trong Thượng Cổ Thần Tháp."
Thiên Bắc Dạ càng nghĩ càng ủy khuất, vừa rồi bản thân vậy mà bị nàng bỏ lại!
Hơn nữa còn một câu cũng không nói trực tiếp rời đi!
"Này.... ..." Cố Nhược Vân bước lên một bước, có chút thật xin lỗi nói: "Ta cũng vì quá sốt ruột, đúng rồi, thế nào lúc trước chàng không nói chuyện này với ta ở trong nơi trục xuất?"
Thiên Bắc Dạ khôi phục vẻ mặt, nói: "Ở trong nơi trục xuất không có hàn băng vạn năm, cho nên cho dù ta nói cũng không có tác dụng, l^q'đ tuy rằng ta thật không thích tên kia luôn quấn quít lấy nàng, nhưng mà, ta càng không muốn nhìn thấy nàng thương tâm khổ sở như thế."
"Tiểu Dạ, cảm ơn."
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm cẩn.
"Cảm ơn chàng, cả đời này, chỉ cần chàng không ruồng bỏ ta, ta đây vĩnh viễn sẽ không buông tay chàng."
Thiên Bắc Dạ rũ mắt nhìn chằm chằm nữ tử thanh lệ trước mặt, môi đỏ mọng nâng lên một nụ cười, mà nụ cười của hắn, cho tới bây giờ đều chỉ nở khi đối diện với người này.
"Đi thôi, hiện tại chúng ta phải đi tìm hàn băng vạn năm vì hắn, chỉ cần có thể làm nàng vui vẻ, cho dù trợ giúp người trong lòng ta không thích, ta cũng không oán không hối, so sánh ra hắn cũng có tâm tình giống ta, bởi vậy ngày đó mới sẽ nói cho nàng biết biện pháp cứu ta."
Cố Nhược Vân không nói gì, nàng chỉ là gật gật đầu, theo tuyệt thế nam tử một đầu tóc bạc kia biến mất ở cửa viện.
Ở không lâu sau khi nàng rời đi, một thiếu niên thanh tú dừng bước ở ngoài Đông Phương thế gia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, l.q.đ hắn nhìn về phía bảng hiệu phía trên đỉnh đầu, nhe răng cười, trong suốt tinh thuần.
"Nơi này chính là Đông Phương thế gia? Không biết tỷ tỷ có ở nơi này hay không, người bên ngoài đều nói tỷ tỷ mất tích, cũng không biết là thật hay giả."
Sau khi tự nói xong, thiếu niên lập tức đi lên phía trước, trên mặt thanh tú tràn đầy ý cười, có thể là nghĩ đến lập tức sẽ nhìn thấy thiên hạ, trái tim kia cũng không tự chủ được bắt đầu kích động.
Đột nhiên, một bàn tay duỗi tới, ngăn cản thiếu niên đi lên phía trước.
Khuôn mặt nam tử trung niên trông coi cửa lớn lạnh lùng chặn đường của thiếu niên, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
"Ngươi là người phương nào, có bái thiếp?"
"Bái thiếp?" Thiếu niên giật mình, nói: "Ta là tới tìm Cố Nhược Vân, nếu nàng ở đây, thì phiền toái ngươi giúp ta thông báo một tiếng, cứ nói Hạ Lâm Ngọc tiến đến tìm nàng."
"Thật có lỗi, Cố tiểu thư vừa mới rời đi."
"Cái gì?"
Nghe nói như thế, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đại biến: "Ngươi có biết nàng đi nơi nào hay không?"
"Nàng đi về phía bên trái, về phần đi nơi nào, ta cũng không biết."
"Đi rồi?"
Ánh mắt thiếu niên có chút sững sờ: "Ta tới chậm một bước? Cứ như vậy bỏ lỡ nàng? Không! Không được, ta nhất định phải đuổi kịp nàng."
Nghĩ vậy, thiếu niên không còn do dự, truy đuổi theo phương hướng Cố Nhược Vân vừa rồi rời đi.
Đáng tiếc, hiện giờ Cố Nhược Vân cũng là dùng tốc độ nhanh nhất phi hành, dù thiếu niên đuổi theo như thế nào, trong biển người mờ mịt phía trước vẫn luôn không có bóng dáng hắn muốn tìm kiếm.... .....
Mà lần này bỏ qua, cũng không biết khi nào mới có thể gặp nhau.
"Tỷ tỷ, vì sớm ngày gặp người, ta đã hăng hái tu luyện, hiện giờ rốt cục rời đi địa phương kia, người yên tâm, lqđ về sau sẽ không lại có người có thể bắt nạt tỷ đệ chúng ta, bất kể là những người Tiên Địa đó, hay là.... ...... Hạ Minh!"
Chương 682: Bỏ lỡ (bốn)
Edit: kaylee
Hạ Minh!
Hiện giờ nghĩ đến hai chữ này, trái tim Hạ Lâm Ngọc đều trở nên run rẩy.
Nhưng mà, có phải hắn nên cảm tạ nam nhân kia hay không? Nếu không phải tại y, bản thân vẫn là thiếu niên phế vật thân thể suy nhược, lqd cần tỷ tỷ bảo vệ kia, chính là bởi vì y, mới cho bản thân cơ hội có cuộc sống mới.
Thiếu niên nắm chặt nắm tay, đau đớn tê tâm liệt phế lúc trước kia hiện giờ còn cảm thụ rõ ràng.
Nhưng hắn quên không được nhất, là cặn bã nam Lục Trầm kia tách rời cơ thể sống của mình, tê tâm liệt phế là lúc nhìn đôi mắt đau kịch liệt mà lại tự trách kia của tỷ tỷ.
Nàng nhất định là đang tự trách cứ đã phó thác mình cho Lục Trầm, cho nên mới mang đến kết cục như vậy cho hắn!
"Đông Nhạc đại lục, Hạ Minh, Lục Trầm, Hạ Sơ Tuyết," Thiếu niên nắm chặt nắm tay chậm rãi buông lỏng ra, đôi mắt nhìn về phía bầu trời xa xa tràn đầy kiên định: "Một ngày nào đó, ta sẽ giết về nơi kia, thù trước hận cũ, ta đều sẽ cùng tỷ tỷ thanh toán rõ ràng với các ngươi!"
Dứt lời, hắn lại cũng không nói thêm gì, lại đuổi theo về phía trước, bóng dáng kia nhanh giống như một tia chớp, người phía dưới chỉ nhìn thấy một tia sáng xẹt qua bầu trời, ngay sau đó lại biến mất.... ......
Cửu U phủ, thân là một trong ba thế lực lớn, ở đại lục có vị trí vô cùng quan trọng.
Lúc này, ngoài Cửu U phủ, hai người dừng bước chân, Cố Nhược Vân nhìn cửa phủ xa hoa tôn quý trước mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén.
"Tiểu Dạ, chàng đi vào trong Thượng Cổ Thần Tháp trước đi."
Thiên Bắc Dạ giật mình, khẽ gật đầu: "Được, nếu nàng có việc mà nói, ta sẽ đi ra giúp nàng."
Cố Nhược Vân mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
So với tiểu Dạ ở bên cạnh nàng, hiển nhiên một mình nàng tương đối dễ giải quyết vấn đề.
"Đứng lại!"
Ở sau khi Thiên Bắc Dạ tiến vào Thượng Cổ Thần Tháp, Cố Nhược Vân cất bước đi đến Cửu U phủ, nhưng ngay tại lúc mới vừa đi đến cửa phủ, đã bị hai gã đệ tử canh giữ ở cửa kia chặn lại đường đi.
"Nơi này là Cửu U phủ, người không phận sự không được đi vào."
Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, nói: "Đi thông báo với Cửu trưởng lão của các ngươi, nói Cố Nhược Vân Đông Phương thế gia tiến đến bái phỏng."
Cửu trưởng lão, chính là trưởng lão Cửu U phủ lúc trước nàng quen biết ở trong Thần Chi Thí Luyện, lúc trước giá cao nàng dùng để đổi lấy Thánh quả, chính là trợ giúp Cửu trưởng lão chữa khỏi thương thế, l.q.đ ai biết sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế cho nên đến nay hứa hẹn này còn chưa có có thể thực hiện được.
Hai gã thủ vệ kia nhìn nhau, sau đó lập tức phái một người đi thông báo với Cửu trưởng lão.
Không bao lâu, một lão giả đã vội vội vàng vàng bay ra từ bên trong phủ, đệ tử thủ vệ đi theo phía sau vô cùng khiếp sợ.
Phải biết rằng, cho dù Cửu trưởng lão không có đến cảnh giới Võ Tôn, nhưng cũng là một cường giả Võ Hoàng đỉnh phong, nhưng mà, sau khi nghe được tên của nữ tử này, lập tức vội vã chạy lại, sắc mặt sốt ruột kia làm cho người không biết thấy, còn tưởng rằng là Phủ chủ đã trở lại!
Hơn nữa, ông còn là thi triển lăng không phi hành, chỉ vì tới gặp nữ tử này trong thời gian nhanh nhất!
"Ha ha ha, Cố cô nương, làm sao ngươi có rảnh đến Cửu U phủ ta làm khách?"
Trong lòng Cửu trưởng lão tràn đầy kích động, biểu cảm kia quả thực còn hưng phấn hơn khi gặp được phụ mẫu của mình.
Nếu nhớ không lầm, một năm trước, hình như nàng đi nơi trục xuất, hiện giờ lại xuất hiện ở nơi này, cũng đã chứng minh nàng đã trở lại từ nơi trục xuất.
Nghĩ vậy, trong lòng Cửu trưởng lão lập tức xuất hiện rung động mãnh liệt.
Nơi trục xuất kia là chỗ nào?
Chính là nơi ngay cả Phủ chủ cũng không dám đi, không nghĩ tới nàng chẳng những đi, còn hoàn hảo không tổn hao gì trở lại.
Chương 683: Bỏ lỡ (năm)
Edit: kaylee
Hơn nữa, hơn một năm trước, ông còn có thể cảm giác được dao động mơ hồ trên người nha đầu kia, hiện giờ lại cái gì cũng không cảm giác được, lqđ thật giống như trong cơ thể nàng không tồn tại linh lực.
Nhưng mà chuyện này có khả năng sao?
Hiển nhiên không có khả năng!
Nha đầu kia tuyệt đối không có khả năng mất hết linh lực! Như thế, cũng chỉ có một khả năng, chính là, thực lực của nàng đã vượt qua ông!
Võ Tôn?
Hai chữ này, Cửu trưởng lão nghĩ cũng không dám nghĩ, một Võ Tôn hai mươi tuổi đại biểu cho cái gì?
Nếu nói ra ngoài, toàn bộ đại lục đều sẽ chấn động một hồi!
"Cửu trưởng lão, những ngày gần đây thân thể ông có tốt không?" Cố Nhược Vân cười cười, giọng điệu kia giống như đang chào hỏi với một người quen cũ.
Cửu trưởng lão cười khổ một tiếng: "Vẫn như vậy, bệnh cũ chưa hết, không cách nào đột phá."
"Thật có lỗi, lúc trước ta đã đáp ứng giúp ông chữa trị thân thể, hiện giờ lại nuốt lời, vừa đi chính là thời gian gần hai năm, hiện tại ta đã trở về, cho nên ta sẽ thực hiện lời hứa trước đó, đến chữa trị thân thể của ông."
Đây là lúc trước Cố Nhược Vân đáp ứng, hơn nữa bởi vậy mà chiếm được Thánh quả từ trong tay Cửu trưởng lão.
Hiện tại đã trở lại, vậy nàng cần thực hiện lời hứa.
"Tốt."
Cửu trưởng lão vừa nghe lời này thì kích động, vẻ mặt cảm kích nói: "Cố cô nương, vậy hiện tại người theo ta vào phủ, ta đi an bày một chút để cho ngài chữa trị vì ta."
Lúc này đây, Cửu trưởng lão nói chuyện đều mang theo kính ngữ, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.
Hai đệ tử thủ vệ kia nhìn thấy cảnh này trực tiếp choáng váng, ngay cả Cố Nhược Vân theo Cửu trưởng lão vào trong cửa rồi cũng không có phản ứng lại, thẳng đến khi hai bóng dáng kia biến mất, mới đột nhiên hoàn hồn.
"Rốt cuộc cô nương kia là loại người nào? Vì sao Cửu trưởng lão lại đối xử với nàng đặc biệt như vậy? Hơn nữa, vừa rồi nàng còn nói muốn giúp trợ Cửu trưởng lão chữa trị chứng bệnh?"
"Ha ha, điều này sao có thể? Chứng bệnh của Cửu trưởng lão chúng ta cũng không phải không biết, nhiều Thần y như vậy cũng không thể chữa khỏi, một tiểu cô nương thì làm sao có thể?" Nghe được lời nói của đồng bạn, llêqquýđônn một tên đệ tử khác lắc lắc đầu, nếu một tiểu nha đầu hai mươi tuổi có được y thuật như vậy, vậy Y Sư khác trên đại lục đều có thể thắt cổ tự sát.
So không bằng một tiểu nha đầu, vậy rất dọa người!
Đương nhiên, Cố Nhược Vân cũng không để ý đến hai đệ tử phía sau kia nghĩ như thế nào, nàng đi theo phía sau Cửu trưởng lão đi vào cửa lớn Cửu U phủ.
Cửu U phủ này lớn hơn phủ đệ bình thường, tương đương với một thành trì! Vì thế, Cố Nhược Vân đi theo phía sau hồi lâu, cũng không có đi đến địa bàn của Cửu trưởng lão.
Thật lâu sau, chính là Cố Nhược Vân cũng không biết sau khi đã đi bao nhiêu mét, rốt cục lão giả phía trước ngừng lại, cười cười xin lỗi đối với nữ tử phía sau: "Cố cô nương, đây là nơi ta ở, lát sau ta sẽ an bày người ở khách phòng cách vách với ta, như thế sau này chúng ta cũng có thể thuận tiện chữa trị."
"Có thể," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta không có ý kiến."
Lần này nàng đến Cửu U phủ là vì tìm kiếm hàn băng vạn năm, nhưng đồng thời, hứa hẹn lần trước cũng cần thực hiện!
"Vậy đa tạ."
Cửu trưởng lão theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, ông chỉ sợ Cố Nhược Vân sẽ không vừa lòng với an bày của mình.
"Đúng rồi, Cố cô nương, khi nào chúng ta bắt đầu chữa trị?"
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu: "Từ hôm nay đi! Chúng ta vẫn là sớm trị sớm kết thúc!"
Nếu là lúc trước, Cố Nhược Vân muốn chữa khỏi Cửu trưởng lão, quả thật cần thời gian nhất định. Nhưng hiện tại nàng đã đột phá tới cảnh giới Võ Tôn, lqd vì vậy thời gian một ngày, đã đủ làm nàng giúp Cửu trưởng lão khang phục.
Chương 684: Phủ chủ Cửu U phủ (một)
Edit: kaylee
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều nhuộm khắp bầu trời.
Trong Cửu U phủ yên tĩnh, lúc này lại đưa tới một hồi chấn động thật lớn!
Khoảng thời gian trước, tiểu thiếu gia Cửu U phủ tu luyện gặp bình cảnh, Phủ chủ vì tiểu thiếu gia đã đi nơi đầm lầy tìm kiếm dược liệu đột phá, lại bị độc trong đầm lầy xâm nhập, cuối cùng ông tìm được dược liệu bản thân muốn được đến, liều mạng chạy thoát trở về từ nơi đầm lầy.
Nơi đầm lầy hung hiểm, chính là cường giả Võ Tôn cũng khả năng có đến mà không có về!
Cho nên, vô số cường giả tiến đến nơi đầm lầy, trừ bỏ Phủ chủ ra, những người khác đều là có đi không có về! Toàn quân bị diệt!
Cửu U phủ bị chấn động, Y Sư đã từng chịu ân huệ của Cửu U phủ ào ào tới cửa, tất cả đều là vì bệnh tình của Phủ chủ Cửu U phủ!
Nhưng mà, cho dù là Thần y tiếng tăm lừng lẫy, cũng không cách nào giải trừ độc trong đầm lầy kia!
Nhất thời, Cửu U phủ lâm vào giữa không khí bi ai.
Thời khắc này, trước giường Phủ chủ, một thiếu niên thanh tú ước chừng mười lăm tuổi nằm ở đầu giường, nhỏ giọng nỉ non, đôi mắt của hắn sớm đã khóc đỏ bừng, trong lòng càng là tràn đầy hối hận.
Nếu không phải bởi vì hắn, phụ thân cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy.
"Trưởng lão gia gia, phụ thân thật sự không cứu được sao?"
Thiếu niên thanh tú ngẩng đầu, dùng hai mắt đỏ bừng kia nhìn lão giả phía sau: "Ta nghe nói y thuật của Quỷ Y rất là cao minh, không biết chúng ta có thể mời Quỷ Y đến thăm khám hay không? Ta không muốn phụ thân chết."
"Thiếu gia, hội tụ ở trong này đều là danh y đại lục, ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp, vậy phỏng chừng thật sự không có biện pháp khác, đúng rồi ——" Bỗng nhiên, đại trưởng lão nghĩ tới cái gì, l^q'đ hai mắt sáng lên: "Thế nào ta lại quên Y Môn, chúng ta có thể mời Môn chủ Y Môn đến, Môn chủ Y Môn kia có y thuật cao minh, có lẽ nàng có thể chữa khỏi gia chủ."
Giống như là nhìn thấy hi vọng nào đó, hai mắt thiếu niên thanh tú sáng lên: "Trưởng lão gia gia, hiện tại chúng ta đây phải đi tìm Môn chủ Y Môn!"
"Được, ta viết tin thỉnh cầu Môn chủ Y Môn tiến đến một chuyến."
Nói đến cùng, Quỷ Y kia cũng chỉ là một Y Sư nhàn tản, rốt cuộc thực lực của nàng như thế nào, mình cũng chưa từng chứng kiến, không cách nào mời nàng đến mạo hiểm. So sánh tương đối mà nói, vẫn là Môn chủ Y Môn tương đối có thể dựa vào!
Nếu nói, ngay cả Môn chủ Y Môn cũng chữa không khỏi Phủ chủ, vậy lúc này đây, cho dù là đại la thần tiên đến đây, cũng vô dụng.
... .......
Hiện giờ Cửu U phủ vì chuyện của Phủ chủ mà vội xoay quanh, nhưng mà, Cố Nhược Vân vẫn ở trong phòng chữa trị thân thể vì Cửu trưởng lão, lúc này đây cũng không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Trong một ngày này, Cửu trưởng lão cảm nhận được kinh mạch phong bế đã lâu của mình như là bị mở ra, toàn thân cao thấp thông suốt linh khí nồng đậm, cái loại cảm giác này là nhiều năm qua ông không cảm nhận được, hiện tại ông vậy mà một lần nữa cảm nhận được.
Này với ông mà nói, quả thực chính là niềm vui ngập trời.
Ầm!
Theo sau đó là một tiếng vang lớn, sau đó thân thể của Cửu trưởng lão giống như là mở ra vô số vòi nước, linh khí trào ra, linh khí cường đại kia xoay quanh ở quanh thân của ông, làm cho ông nhịn không được thống khoái cười ‘ha ha’ ba tiếng.
"Võ Tôn! Rốt cục ta tới Võ Tôn!"
Cười cười, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Ở trong Cửu U phủ Cửu trưởng lão xếp thứ chín, cũng là thực lực kém cỏi nhất, hiện giờ, rốt cục ông có thể đứng song song với những trưởng lão khác!
Đương nhiên, nếu là lúc trước, tin tức Cửu trưởng lão đột phá truyền ra, Cửu U phủ cũng sẽ cảm thấy rất là chấn động! Nhưng mà, lqđ hiện tại Cửu U phủ đang ở bên trong bi thương Phủ chủ trúng độc, cho dù kinh ngạc Cửu trưởng lão lại có thể đột phá, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Chương 685: Phủ chủ Cửu U phủ (hai)
Edit: kaylee
Phanh!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra, một gã đệ tử Cửu U phủ vội vàng chạy vào, ôm quyền nói: "Cửu trưởng lão, Phủ chủ đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì?"
Khuôn mặt già nua của Cửu trưởng lão còn kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) chưa kịp thu hồi, đã bị tin tức trước mắt dọa sợ, ông nhảy dựng lên từ trên giường, một tay túm vạt áo của người đệ tử này, nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Cửu trưởng lão, Phủ chủ trúng độc trong đầm lầy, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, rất nhiều Y Sư đều xem qua cho Phủ chủ, đều nói đã hết cách! Cho nên hiện tại đại trưởng lão tiến đến Y Môn, muốn mời Môn chủ Y Môn tiến đến cứu trị."
Xôn xao!
Cửu trưởng lão buông tay, trầm mặc xuống, thật lâu sau, ông quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, thật sâu cúi mình vái chào: "Cố cô nương, lqđ xin người hỗ trợ cứu trị Phủ chủ."
Đây là lần đầu tiên ông cầu người!
Cho dù là bản thân bệnh không cách nào chữa trị, ông cũng chưa từng cúi đầu cầu bất kỳ người nào.
Nhưng mà, hiện giờ vì Phủ chủ Cửu U phủ, ông cúi đầu, cũng buông tha cho kiêu ngạo một Võ Tôn nên có.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt ve cằm, khuôn mặt thanh lệ nâng lên một chút tươi cười nhàn nhạt.
"Môn chủ Y Môn?"
Môn chủ Y Môn này không phải là tiểu sư muội của Vệ Y Y sao? Cũng là kẻ giết sư phụ của nàng, còn giá họa cho Vệ Y Y kia.
Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân dừng một chút, nói: "Chỉ là mỗi người đều có sở trường của riêng mình, sở trường của ta cũng không phải là giải độc."
Vừa nghe lời này, vẻ mặt Cửu trưởng lão thất vọng, ngay tại lúc ông muốn buông tay, giọng nói nhàn nhạt của nữ tử lại vang lên.
"Nếu muốn cứu ông ta, cũng không phải không thể," Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười nói: "Ta biết có một người có thể cứu ông ta."
"Ai?"
Hai mắt Cửu trưởng lão lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi.
"Quỷ Y Vệ Y Y!"
Nếu Môn chủ Y Môn tới đây, vậy vừa khéo là cơ hội của Vệ Y Y.
Mà nàng cũng không phải không am hiểu giải độc, độc của Dạ Lan còn khó giải hơn độc trong đầm lầy này mà nàng cũng giải được, nên một cái độc trong đầm lầy, nàng không có khả năng không cách nào giải! Chỉ là, loại cơ hội này, nên tặng cho Vệ Y Y.
"Hiện tại ta đây phải đi bái phỏng Quỷ Y."
Cửu trưởng lão rất là tin tưởng đối với lời nói của Cố Nhược Vân, chỉ cần nàng nói Quỷ Y có thể giải độc, vậy Quỷ Y tất nhiên có thể làm được chuyện này! Vì vậy con ngươi vừa rồi còn ảm đạm của ông nháy mắt đã khôi phục sáng rọi.
Ngay tại trước lúc Cửu trưởng lão rời đi, Cố Nhược Vân ở sau người nói một câu: "Đúng rồi, lúc ông phái người đi, cứ nói là ta bảo nàng đến, hơn nữa nói cho nàng, Môn chủ Y Môn cũng sẽ tới đây!"
Có lẽ lúc trước Cửu trưởng lão còn không biết thân phận của Vệ Y Y, nhưng mà, ở Thần Chi Thí Luyện, những người Y Môn đó sớm đã làm bại lộ thân phận của nàng, hiện giờ, cũng là lúc Vệ Y Y tính sổ với bọn họ!
"Vệ Y Y, ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ trợ giúp ngươi báo thù, tính làm thù lao ngươi làm việc vì ta! Ở Thần Chi Thí Luyện, bởi vì một số nguyên nhân, tạm thời còn không thể để cho người Y Môn biết sự tồn tại của ngươi, l.q.đ cho nên, ta mới không có cho ngươi trở về Y Môn, hiện giờ, chúng ta không bao giờ cần sợ hãi rụt rè nữa, ta đã có đủ thực lực, để bảo vệ mọi người bên người ta, bởi vậy hiện tại cũng không sai biệt lắm đến lúc ngươi quay về Y Môn, đoạt quyền!"
Con ngươi Cố Nhược Vân hiện lên một tia sáng khác thường, ánh mắt vẫn luôn ngóng nhìn trời xanh ngoài cửa, không biết suy nghĩ cái gì ——
Ba ngày!
Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua.
Nhưng mà, tất cả mọi người Cửu U phủ lại là vô cùng lo lắng, sợ Phủ chủ sẽ chống đỡ không được đến lúc Môn chủ Y Môn tiến đến, về phần Cố Nhược Vân, trong vòng ba ngày vẫn luôn ở trong phòng, không hề rời đi một bước.
Chương 686: Phủ chủ Cửu U phủ (ba)
Edit: kaylee
Ba ngày sau, một đám nữ nhân mặc bạch y, giống như thiên tiên hạ xuống từ trong hư không, đứng ở phía trên thổ địa Cửu U phủ.
Bên trong đám người kia, đầu lĩnh là một gã bạch y nữ tử lãnh diễm (lạnh lùng + xinh đẹp), lông mày đậm, mắt như nước mùa thu, một bộ xiêm y tuyết trắng lại làm cho người ta thoạt nhìn có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái.
"Vinh Môn chủ, ngươi đã đến rồi?"
Nhìn thấy một đám bạch y nữ tử đi tới, đại trưởng lão chậm rãi tiến lên, cười nhàn nhạt: "Ta đã ở chỗ này chờ các ngươi thật lâu, mời đi theo ta."
Cho dù Vinh Hân này là Môn chủ Y Môn, nhưng mà Cửu U phủ là một trong Tam Đại Chế Tài, thân là trưởng lão Cửu U phủ, cũng không cần có khách khí bao lớn đối với những người này.
"Được, vậy trước để ta nhìn xem Phủ chủ quý phủ."
Vinh Hân khẽ cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tư thái thong dong kia nhưng là làm cho đại trưởng lão có chút thưởng thức.
Nhất là, tuổi của Vinh Hân này cũng không tính lớn, hiện giờ cũng không đến ba mươi tuổi, đã trở thành một cường giả Võ Hoàng cao cấp, l^q'đ hơn nữa dẫn dắt Y Môn lên như diều gặp gió, cũng may Y Môn có nàng, mới có thể tạo nên thanh thế hiện giờ ở trên đại lục.
"Vậy đi thôi."
Nghĩ vậy, đạm ngạo (lạnh nhạt + kiêu ngạo) trên mặt đại trưởng lão dần dần tản đi, giọng điệu nhưng là mang theo một chút khách khí.
Vinh Hân làm cái động tác xin mời, không lại nói thêm cái gì, dẫn theo mọi người Y Môn đi theo phía sau đại trưởng lão đi đến phòng ngủ của Phủ chủ.
Trong phòng ngủ, sắc mặt Phủ chủ xanh mét, nằm ở trên giường không một chút tiếng động, ngón tay cái kia đã biến thành màu đen, toàn thân cao thấp không có chút máu.
Thiếu niên ghé vào đầu giường ông nỉ non trông thấy đám người đại trưởng lão đi vào, ánh mắt lập tức sáng ngời: "Đại gia gia, người Y Môn đến sao?"
"Thiếu gia, vị này chính là Vinh Môn chủ của Y Môn, cũng là đệ nhất Y Sư của đại lục."
Đại trưởng lão mỉm cười tiến lên, giới thiệu với thiếu niên: "Có nàng, không cần lo lắng vấn đề của Phủ chủ."
Đệ nhất Y Sư đại lục, ở trong lòng đại trưởng lão, cũng chỉ có vị Môn chủ Y Môn trẻ tuổi này mới có thể đảm nhiệm. Nhưng mà, sau khi nghe thấy lời nói của ông, trên mặt vị Vinh Môn chủ này vẫn lộ tươi cười nhàn nhạt, giống như cũng không có bởi vì người khác khen tặng mà tự hào.
Đại trưởng lão âm thầm than nhẹ một tiếng, Vinh Môn chủ tuổi còn trẻ như thế lại có tâm tính như vậy, khó trách có thể có thành tựu hiện tại.
"Vinh Môn chủ," Thiếu niên vội vàng đứng lên, ánh mắt cầu xin nói: "Xin ngươi cứu phụ thân ta, chỉ cần ngươi cứu được phụ thân ta, Cửu U phủ ta sẽ thiếu ngươi một nhân tình, ngươi muốn thế nào ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
"Tiểu thiếu gia không cần như thế, để cho ta xem bệnh tình của Phủ chủ đại nhân trước."
Trên khuôn mặt lãnh diễm của Vinh Hân dương lên tươi cười nhàn nhạt, chậm rãi tiến lên điều tra tình huống khuếch tán độc tố của Phủ chủ, chỉ là càng xem mày của nàng nhíu càng chặt, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Vinh Môn chủ, cha ta ông còn có thể cứu sao?"
Trái tim thiếu niên căng thẳng, gắt gao nắm nắm tay nhỏ, ánh mắt tràn ngập khẩn trương.
"Ôi," Vinh Hân lắc lắc đầu, thở dài một hơi nói: "Nếu ở khi ông ấy vừa phát độc, ta có trăm phần trăm nắm chắc cứu ông, nhưng mà hiện giờ, chỉ có một biện pháp……..."
"Biện pháp gì?"
"Tìm người chuyển dời tất cả độc của ông ấy đến trong cơ thể bản thân."
Một câu nói này, Vinh Nguyệt nói rất là bình tĩnh, thật giống như hy sinh người khác tới cứu tánh mạng của người khác, đối với nàng ta mà nói là một chuyện bình thường.
"Cái gì?" Tiểu thiếu niên sửng sốt một chút, hắn quay đầu nhìn nam tử trên giường, nhíu chặt mày thanh tú, thật lâu sau, lqđ hắn nhìn về phía Vinh Hân: "Vinh Môn chủ, ta đây có thể giúp phụ thân ta dời đi độc tố hay không?"
Chương 687: Phủ chủ Cửu U phủ (bốn)
Edit: kaylee
"Thiếu gia!"
Vừa nghe lời này, sắc mặt đại trưởng lão lập tức thay đổi: "Này làm sao có thể? Người là nhi tử duy nhất của Phủ chủ, nếu người xảy ra sai lầm nào, vậy Phủ chủ khẳng định cũng sẽ không thể một mình sống sót! Này tuyệt đối không thể!"
"Nếu ta không làm như vậy, phụ thân ông sẽ chết!"
Nước mắt của thiếu niên lại chảy xuống, hắn cắn chặt môi, cầu xin nói: "Đại gia gia, ta muốn cứu phụ thân."
"Tiểu thiếu gia."
Bỗng nhiên, Vinh Nguyệt ở một bên lại mở miệng, nàng cười cười, nói: "Kỳ thực chuyện này rất đơn giản, cũng không phải muốn thiếu gia người tự thân xuất mã, chỉ cần một người ở cảnh giới Võ Vương, ta đều có thể chuyển dời bệnh độc của Phủ chủ đến trên người của hắn, thân phận của tiểu thiếu gia người tôn quý, như thế nào có thể làm việc này?"
Đại trưởng lão gật gật đầu, cho rằng Vinh Nguyệt nói rất có đạo lý, trong lòng càng thưởng thức nàng.
Chỉ có người không câu nệ tiểu tiết, mới có thể thành đại sự!
Thân là một cường giả, muốn chính là lòng dạ ác độc, người không vì mình, trời tru đất diệt! Quá mức thiện lương ở loại địa phương này là sống không nổi.
"Ngươi nói cái gì?" Thiếu niên thanh tú tức giận rồi, tức giận nói: "Tính mạng của người khác cũng là mệnh! Vì sao ta phải hy sinh người khác tới cứu phụ thân? Ai mà không cha sinh nương dưỡng? Phụ thân trúng độc, lý nên là nhi tử ta đây tới cứu, vì sao muốn để cho người khác hy sinh? Ta không đồng ý chuyện này!"
"Thiếu gia!"
Đại trưởng lão nhíu mày: "Vinh Môn chủ nói không sai, có thể tùy tiện tìm người tới cứu trị Phủ chủ, nếu người không bỏ được hy sinh người Cửu U phủ, ta đây có thể tìm người từ bên ngoài phủ, llêqquýyđônnn không có gì quan trọng hơn mệnh của Phủ chủ và thiếu gia, huống chi, đến lúc đó chúng ta cho người nhà bọn họ một ít lợi ích, hoặc là hứa hẹn người nhà bọn họ có thể gia nhập Cửu U phủ ta, tất nhiên sẽ có người nguyện ý hy sinh, thiếu gia người không cần quan tâm cái này."
"Các ngươi……."
Thiếu niên tức đến mức cả người run run, lời nói của hắn còn chưa kịp nói xong, lại bị giọng nói của đại trưởng lão đánh gãy.
"Thiếu gia, kẻ thành đại sự, quyết không thể thiện tâm giống như ngài, nếu không mà nói, như thế nào có thể chống đỡ nổi toàn bộ Cửu U phủ?"
Nhưng mà, ngay tại một khắc đại trưởng lão nói xong kia, ngoài cửa truyền đến một giọng nói già nua.
"Không sai, kẻ thành đại sự, quả thật không thể thiện tâm! Nhưng mà, kẻ thành đại sự, cũng không thể lòng dạ ác độc! Bất kỳ người thành đại sự nào, đều là người không phạm ta ta không phạm người! Kẻ vì một chút lợi ích cá nhân mà hy sinh tính mạng người vô tội, vậy cũng không tính cường giả gì, đó là ác ma!"
"Cửu gia gia!"
Nhìn thấy lão giả đi vào từ cửa, hai mắt thiếu niên sáng lên, trong hốc mắt đỏ bừng kia chứa đầy nước mắt, nói: "Cửu gia gia, ta không muốn hy sinh người khác cứu phụ thân, nếu phải cứu phụ thân, ta đến là được."
"Thiếu gia, người yên tâm, không ai sẽ hy sinh người vô tội."
Cửu trưởng lão tươi cười đầy mặt đi về phía thiếu niên, có chút đau lòng sờ sờ đầu của hắn: "Bất luận như thế nào, cửu gia gia đều sẽ đứng ở bên người."
"Oa."
Nghe vậy, thiếu niên nhào vào trong lòng Cửu trưởng lão, ‘oa oa’ khóc rống lên.
Ở trong toàn bộ Cửu U phủ, trừ bỏ phụ thân ra, hắn thân cận nhất chính là cửu gia gia, vĩnh viễn chỉ có cửu gia gia hiểu hắn! Những người khác chỉ biết giáo dục hắn làm người không thể quá mức thiện lương, lqd nhưng làm cho hắn giết người, hắn thật sự làm không được!
Cố Nhược Vân nhìn một màn trước mắt, không nói gì, sau đó ánh mắt của nàng chuyển về phía bạch y nữ tử đứng trong cửa kia.
Bởi vì những người Y Môn khác đều chờ ở ngoài cửa, vì vậy có thể ở trong phòng cũng chỉ có một người.
Kia chính là, Môn chủ Y Môn —— Vinh Hân!
Chương 688: Phủ chủ Cửu U phủ (năm)
Edit: kaylee
Vinh Hân hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên bất mãn đối với những người đến này, con ngươi đảo qua trên người của Cố Nhược Vân, lqđ sau khi nhìn thấy hồng y nữ tử yêu mị đứng ở phía sau nàng kia, khuôn mặt vốn lãnh diễm nháy mắt thay đổi.
"Là ngươi! ! !"
Không có khả năng!
Làm sao nữ tử này có thể ở nơi này? Hơn nữa, không phải nàng bị mình bị hủy khuôn mặt sao? Nhưng khuôn mặt này, không khác nàng khi ở Y Môn lúc trước ở chỗ nào!
Vì đệ tử Y Môn từng tham gia Thần Chi Thí Luyện đều bị Thiên Bắc Dạ chặn giết, vì vậy đến nay Vinh Hân còn không biết Quỷ Y chính là Vệ Y Y!
"Vinh Môn chủ, ngươi quen biết nàng?"
Đại trưởng lão nhíu mày, hỏi.
"Không sai!"
Vinh Hân hít vào một hơi thật sâu, từng câu từng chữ nói: "Nàng đã từng là đệ tử Y Môn ta, cuối cùng bởi vì giết Môn chủ Y Môn, bị ta giam giữ, cuối cùng lại bị người cứu đi! Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn lẩn trốn ở ngoài, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở nơi này!"
"Hả?"
Đại trưởng lão nhíu mày.
Lấy thân phận của ông, tự nhiên khinh thường chú ý chuyện môn phái khác, cho nên chuyện này, ông cũng là lần đầu tiên nghe nói.
"Thì ra nàng chính là hung thủ sát hại Môn chủ Y Môn đời trước, ngay cả Môn chủ của mình cũng giết, lqd xem ra nữ nhân này không phải thứ tốt gì."
Nói xong lời này, đại trưởng lão thu hồi mắt, không lại liếc mắt nhìn Vệ Y Y nhiều một cái.
"Vệ Y Y, làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Mặt mày Vinh Hân hiện lên ý lạnh, khuôn mặt bình tĩnh, hỏi.
"Vì sao ta ở nơi này?"
Vệ Y Y cười yêu mị, tươi cười kia lại hàm chứa lãnh ý mười phần.
"Vì sao ngươi ở nơi này, ta đây chính vì vậy ở nơi này! Mục đích chúng ta tới nơi này đều giống nhau!"
"Ha ha."
Vinh Hân cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt lãnh diễm là thế nào cũng không cách nào che giấu được sát khí.
Nàng hận!
Như thế nào có thể không hận?
Rõ ràng lúc trước bản thân vĩ đại hơn nàng, vì sao sư phụ lại chỉ nhìn thấy nỗ lực của nàng? Lại vĩnh viễn không nhìn mình!
Cho nên, nàng ta mới dùng kế giết lão gia hỏa đáng chết kia, lại giá họa cho đệ tử lão gia hỏa thương yêu nhất kia! Ai bảo lão gia hỏa kia vậy mà đưa thứ trân quý như Y Học Bảo Điển cho nữ tử này!
Đáng tiếc đến nay, nàng ta cũng chưa thể đoạt được Y Học Bảo Điển!
Càng làm nàng ta không thể tưởng tượng được là, khuôn mặt rõ ràng đã bị hủy, rốt cuộc là thế nào khôi phục nguyên trạng? Lúc đó mình đã càng thêm các loại gia vị và độc tố ở trên đao, dung mạo của nàng tuyệt không có khả năng phục hồi như cũ!
"Ta tới nơi này là vì bệnh tình của Phủ chủ đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng là như thế?"
Vệ Y Y nhếch môi cười: "Không sai! Ta quả thật đến vì cứu trị Cửu U Phủ chủ! Ngươi chữa không khỏi, ta có thể chữa, Vinh Hân, thương hại ngươi đã từng mang đến cho ta, hiện tại cũng là lúc ta hồi báo cho ngươi!"
"Vệ Y Y, ngươi vẫn là cuồng vọng như thế," Vinh Hân chậm rãi thu liễm lửa giận trong nội tâm, nhàn nhạt cười một tiếng: "Không phải ta chữa không khỏi bệnh của Phủ chủ, ta có thể làm cho ông ấy khang phục trong nháy mắt, chỉ là cần một người nguyện ý hy sinh mà thôi, hiện giờ độc tố của ông đã sâu, đây là biện pháp duy nhất!"
"Vinh Hân, đừng quên, chúng ta là Y Sư, không phải Độc sư," Vệ Y Y nhìn Vinh Hân, nói: "Vì cứu một người mà sát hại một người, ngươi và Độc sư lại khác nhau ở chỗ nào? Cứu người chính là cứu người! Nếu ngươi hy sinh người khác, vậy cũng không phải là y thuật của ngươi cao minh! Mà ta, có thể không hy sinh bất luận kẻ nào cũng có thể cứu ông ấy!"
"Đủ!" Sắc mặt Đại trưởng lão trầm xuống, lạnh lùng nhìn hai người Vệ Y Y và Cố Nhược Vân: "Hai vị cô nương, các ngươi vẫn là mời trở về đi, nơi này của chúng ta có Vinh Hân Môn chủ là đủ rồi, hơn nữa, Vệ cô nương, ngươi và Vinh Môn chủ đã từng là đệ tử cùng môn, tính cách hai người lại vô cùng khác nhau, lêquýyđônn so sánh với ngươi cuồng ngạo, không để những người khác vào mắt, Vinh Môn chủ lạnh nhạt tự tin, càng có phong phạm cường giả, ngươi hẳn là học tập nàng, nàng bị ngươi nhục nhã như thế cũng không có tức giận, ngươi thì sao? Vậy mà lại mở miệng nói lời ngông cuồng! Vinh Môn chủ là đệ nhất Y Sư thiên hạ, bệnh của Phủ chủ chúng ta, cũng chỉ có nàng mới có thể chữa trị."
Chương 689: Vinh Hân hận (một)
Edit: kaylee
nhất thiên hạ?" Vệ Y Y ‘phì’ cười một tiếng, khinh thường nói: "Nàng là thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn à? Hay là phong phạm cường giả, thích đùa bỡn mọi người cho trong tay? Chậc chậc, phong phạm cường giả của nàng chính là không để tính mạng thế nhân vào mắt?"
Vinh Nguyệt lạnh lùng cười: "Ở trong mắt cường giả, kẻ yếu đều như con kiến, sống hoặc chết có gì khác nhau?"
"Đại ca!"
Mắt thấy khuôn mặt đại trưởng lão càng khó coi, Cửu trưởng lão nhíu mày nói: "Quỷ Y đại nhân là ta mời đến, còn có, vị Cố cô nương này là ân nhân cứu mạng ta, nàng chữa khỏi thương thế trên người ta, hiện tại ta đã đột phá đến Võ Tôn!"
Quỷ Y?
Đại trưởng lão ngẩn ra, nữ nhân yêu mị này chính là Quỷ Y tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục? Ở trong mắt của ông, chính là một Y Sư nhàn tản mà thôi, không cách nào so sánh với loại địa phương chính quy như Y Môn này.
Nhưng mà ——
Vị cô nương áo xanh kia chữa khỏi thương thế của Cửu đệ?
Trong vòng ba ngày này, đại trưởng lão vẫn luôn đang bận rộn vì bệnh tình của Phủ chủ, lúc Cửu trưởng lão đột phá ông cũng không ở, l.q.đ cho dù khi đó ông ở ngoài Cửu U phủ cảm nhận được đã có người đột phá tới Võ Tôn, lại vẫn luôn không liên tưởng đến trên người Cửu đệ vẫn luôn bế tắc kinh mạch này.
Hiện giờ nghe nói như thế, đại trưởng lão vội vàng dò xét thực lực của Cửu trưởng lão, sau khi cảm giác được cấp bậc chân chính của đối phương, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Võ Tôn!
Không sai! Cửu đệ thật sự đột phá!
Phải biết rằng, đối với Cửu đệ mà nói, Võ Hoàng cao cấp chính là cực hạn, lúc đó vô số Thần y tiến đến điều tra thân thể hắn, đều đã nói rõ hắn không bao giờ có thể đột phá nữa! Mà khi đó, Môn chủ Y Môn tiền nhiệm cũng tới, cũng nói một câu như vậy.
Nhưng hôm nay, hắn vậy mà đột phá đến Võ Tôn?
Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, ánh mắt như chớp như không nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, vị cô nương này có thể chữa khỏi cho Cửu trưởng lão, nói không chừng.... ........
"Đừng nhìn ta," Cố Nhược Vân nhún vai: "Ta cứu không được ông ta, nếu nói khắp thiên hạ, duy nhất có thể chữa khỏi cho ông ta, cũng chỉ có Quỷ Y Vệ Y Y."
Vệ Y Y cảm kích nhìn Cố Nhược Vân, nàng biết Cố Nhược Vân nói lời này là cho mình mặt mũi, dù sao độc trong đầm lầy này đối với nữ tử trước mắt mà nói không đáng kể chút nào, nhưng Cố Nhược Vân vì nàng, tự làm thấp mình đi.
Ánh mắt của thiếu niên thanh tú lập tức sáng lên, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh Vệ Y Y, như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, đau khổ cầu xin nói: "Vị cô nương này, van cầu ngươi cứu phụ thân ta, chỉ cần ngươi cứu phụ thân, làm cho ta đáp ứng ngươi cái gì ta cũng nguyện ý."
Vệ Y Y cười: "Độc trong đầm lầy mà thôi, ta có thể chữa khỏi."
"Ha ha."
Nghe nói như thế, Vinh Hân bất giác cười lạnh hai tiếng, trên khuôn mặt lãnh diễm nổi lên một chút châm chọc: "Đại trưởng lão, nếu ngươi thật sự tin tưởng nàng, ta đây cũng không có gì có thể nói! Nhưng mà, lee~lqd ta phải nhắc nhở ngươi một điểm, độc tính của độc trong đầm lầy rất mạnh, huống chi hiện giờ độc của Phủ chủ đã khuyếch tán toàn thân, nếu tiếp tục kéo dài, đến lúc đó cho dù dời độc đi, cũng không cách nào chữa khỏi! Hơn nữa……….. Vệ Y Y làm nhiều việc ác, người người tru diệt, ngươi lại muốn tin tưởng nàng? Ngươi sẽ không sợ nàng nhân cơ hội hạ độc thủ?"
"Vinh Hân tiểu sư muội, ngươi suy nghĩ nhiều, ta và Phủ chủ không oán không cừu, vì sao ta muốn hại ông ta?" Vệ Y Y cười tủm tỉm nói: "Huống chi, ngươi cho rằng sau khi ta hại Phủ chủ, còn có thể đi ra khỏi Cửu U phủ này sao? Có phải ngươi càng sống đầu óc càng đơn giản hay không? Vu oan cho người cũng cần nghĩ phương pháp cho tốt."
Sắc mặt Vinh Hân lập tức đại biến, nàng ta gắt gao nắm chặt nắm tay, móng tay thật dài đâm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra từ trong móng tay kia.
Chương 690: Vinh Hân hận (hai)
Edit: kaylee
Giờ này khắc này, trong lòng nàng ta thiêu đốt sát khí ngập trời, nếu không phải đây là địa bàn của Cửu U phủ, nàng ta sớm đã ra tay giết nữ tử này!
Đại trưởng lão trầm mặc xuống, ông cũng không lo lắng Quỷ Y muốn mưu hại Phủ chủ, bởi vì chính như nàng nói, nếu nàng muốn ám hại Phủ chủ, vậy tất nhiên không cách nào ra khỏi Cửu U phủ. Nhưng mà Vinh Hân cũng nói không sai, llêqquýddônn nếu bỏ lỡ thời gian chữa trị cuối cùng, có lẽ đến lúc đó chính là Vinh Môn chủ trợ giúp Phủ chủ dời độc tố đi, cũng có khả năng cứu không được ông.
Nghĩ đến đây, ông quyết tâm, nói: "Vẫn là dựa theo Vinh Môn chủ làm."
Phương pháp này, tàn nhẫn nhất, nhưng cũng bảo đảm nhất! Tuy rằng phải hy sinh một người, thế nhưng có thể trăm phần trăm chữa khỏi Phủ chủ!
Vì an toàn, chỉ có thể như thế!
Vinh Hân nở nụ cười, tươi cười kia nhưng là mang theo mấy phần đắc ý, cười lạnh quét về phía khuôn mặt của Vệ Y Y.
Sư tỷ! Bất kể là mười mấy năm trước, hay là hiện tại, ngươi đều đấu không lại ta!
Ngươi vĩnh viễn là kẻ thua, chỉ có thể sống ở dưới sự khoan dung của ta!
"Không! Ta tin tưởng Quỷ Y."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên tràn đầy kiên định, ánh mắt mang theo ánh sáng lóng lánh.
"Nói là tin tưởng Quỷ Y, kỳ thực, ta càng tin Cửu gia gia!"
"Thiếu gia! ! !"
Sắc mặt Đại trưởng lão hoàn toàn thay đổi: "Vạn nhất bỏ lỡ thời gian cuối cùng, thì không còn cơ hội nữa! Ngươi thật sự muốn để cho nàng cứu Phủ chủ?"
"Đúng!" Thiếu niên nâng lên hai mắt trong trẻo, giọng điệu vô cùng kiên định: "Hơn nữa, đây mới là cơ hội cuối cùng! Ta không muốn hy sinh bất luận kẻ nào cứu phụ thân, cho nên, ta thà rằng tin tưởng nàng! Đại gia gia, ngươi để cho nàng chữa trị đi."
"Không được!"
Đại trưởng lão không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, khuôn mặt già nua tràn đầy nghiêm túc: "Thiếu gia, chúng ta không thể mạo hiểm với tính mạng của Phủ chủ."
"Nếu phụ thân có thể nghe được nghị luận của chúng ta, ông nhất định sẽ kiên trì lựa chọn giống với ta," Lông mi của thiếu niên rất dài, l^q'đ mặt trên còn lộ nước mắt trong suốt: "Đại gia gia, ta là thiếu gia Cửu U phủ, là nhi tử duy nhất của Phủ chủ, quyết định của ta, bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể vâng theo!"
Giờ khắc này, trên người thiếu niên nho nhỏ hiện lộ khí phách, làm cho trong mắt Cửu trưởng lão xuất hiện vẻ hoảng hốt, giống như trông thấy Phủ chủ đang ra lệnh với bọn họ.
Không thể không nói, hiện tại tiểu thiếu gia đã có loại khí thể giống như Phủ chủ!
Ai nói thiện tâm sẽ không có thể thành đại sự? Chỉ cần có nguyên tắc và kiên trì của mình, thiếu gia cũng có thể đảm đương đại sự.
"Quỷ Y," Thiếu niên quay đầu nhìn về phía Vệ Y Y, không chút để ý đến khuôn mặt già nua khó coi của đại trưởng lão, nói: "Hiện tại sẽ không lại có người ngăn cản ngươi, mời ngươi cứu phụ thân ta."
Vệ Y Y gật gật đầu, chậm rãi đi đến phía nam tử nằm ở trên giường.
"Vệ Y Y," Nhìn hành động của nữ tử, sát khí trong mắt Vinh Hân càng sâu: "Hi vọng ngươi có thể chữa khỏi Phủ chủ, nếu không mà nói, lqđ tin tưởng ta, Cửu U phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đương nhiên, cho dù y thuật của ngươi cao minh, cũng quyết không thể chữa khỏi ông ấy với tình trạng hiện giờ!"
Độc trong đầm lầy hung hiểm nhất, đương nhiên, nếu là vừa trúng độc còn có thể chữa trị, hiện tại Phủ chủ kéo dài lâu như vậy, hiển nhiên đã đi vào thời kỳ cuối.
Chính là đại la thần tiên đến đây, cũng không có khả năng cứu được ông?
Huống chi một Vệ Y Y?
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, khóe môi nàng nhẹ nhàng giơ lên, một chút ý cười chợt lóe lên từ trong mắt thanh lãnh.
Phân biệt gần hai năm, nàng cũng muốn biết y thuật hiện giờ của Vệ Y Y như thế nào!
"Ngươi đi lại, cởi y phục của hắn cho ta."
Quỷ Y nhìn thiếu niên thanh tú phía sau, chỉ huy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro