Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 671 - 680

Chương 671: Thần Thú Chu Tước (ba)

Edit: kaylee

Tốt xấu gì hắn cũng thuộc bộ tộc Thần Khí, nhưng lại đặt cho nó cái tên dế nhũi như thế!

Cố Nhược Vân hiển nhiên không để ý tới cảm xúc của nó, bắt nó từ không trung đến trong tay, chợt dùng tinh thần lực dò xét vào trong hòm màu đen.

Lập tức, một mảnh hỗn độn chiếu vào mi mắt của nàng, một mảnh tối tắm làm không nhìn thấy bất cứ cái gì, Cố Nhược Vân cau chặt mày, thu hồi tinh thần lực của mình, nhìn về phía Thiên Bắc Dạ: "Đây là Không Gian Thần Khí gì?"

"Hỗn Độn," Thiên Bắc Dạ lâm vào trầm tư, thật lâu sau, cặp mắt đỏ kia của hắn dừng ở trên người Cố Nhược Vân: "Tuy rằng Hỗn Độn kém hơn Thượng Cổ Thần Tháp, nhưng ở trong Thần Khí cũng là tồn tại trong mấy hạng trước, ở trong Hỗn Độn, thời gian khác với bên ngoài, lee~lqđ một năm bên trong, chỉ tương đương với một tháng bên ngoài, hơn nữa ở bên trong này linh khí đầy đủ, thích hợp tu luyện."

Trong lòng Cố Nhược Vân vui vẻ: "Không nghĩ tới Tiểu Hắc này còn có tác dụng lớn như thế, một chuyến đến nơi trục xuất này không tính đến không."

"Vân Nhi, nàng đừng vui vẻ quá sớm, nàng có biết lai lịch của Hỗn Độn?" Thiên Bắc Dạ nhìn nữ tử trước mặt, tươi cười trong mắt đỉ càng ngày càng thịnh: "Đây là mấy vạn năm trước, một gã cường giả vì tạo ra thế lực thuộc về bản thân mà cố ý làm ra! Khi đó thực lực của nàng không sai biệt lắm đã đến đỉnh điểm, không cần thiết lại hấp thu linh khí, vì vậy Thần Khí này là chuyên dùng để bồi dưỡng thế lực, nói cách khác, thân là chủ nhân của Thần Khí, là không cách nào tiến vào trong Thần Khí tu luyện."

Trái tim Cố Nhược Vân chấn động mạnh mẽ.

Tạo ra Thần Khí? Thực lực bực này là cường hãn như thế nào?

"Cho dù như thế, Tiểu Hắc này cũng sẽ làm thực lực của ta tăng lên nhiều, huống chi, ta đã sớm đang nghĩ biện pháp, l^q'đ như thế nào không bại lộ Thượng Cổ Thần Tháp cũng có thể dời thực lực Hắc Nham Thành ra ngoài, có Tiểu Hắc này, ta sẽ không lo lắng vấn đề này nữa."

Cố Nhược Vân vuốt vuốt cái hòm trong tay, tươi cười nói.

Mà vấn đề quấy nhiễu bản thân mấy ngày nay tới giờ, cũng nháy mắt đã được giải.

Đột nhiên, hình như nàng nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Bắc Dạ.

"Tiểu Dạ, làm sao chàng lại biết nhiều như vậy? Không phải chàng mất trí nhớ sao? Đối với chuyện trước kia là hoàn toàn không biết gì cả?" Cố Nhược Vân cau chặt mày, hồ nghi hỏi: "Chẳng lẽ…... Chàng khôi phục trí nhớ?"

Không sai!

Ngay từ đầu nàng đã kỳ quái, vì sao hiện tại cảm giác tiểu Dạ gây cho nàng khác với trước kia, như thế chỉ có một loại khả năng.

Chính là hắn đã khôi phục trí nhớ!

Chính là bởi vì trí nhớ khôi phục, mới làm cho tính cách của hắn đại biến, không lại làm nũng bán manh (giả bộ đáng yêu) giống như lúc trước.

Tĩnh!

Cả gian phòng, yên tĩnh giống như chết.

Thật lâu sau, giọng nói của nam nhân mới lại vang lên.

"Kỳ thực ta cũng không rõ ràng, khi ta trông thấy Tiểu Hắc, tin tức về nó lập tức xuất hiện ở bên trong trí óc của ta, có lẽ lúc trước ta từng thấy nó."

Cố Nhược Vân vẫn là rất hoài nghi, lại hỏi một lần: "Chàng nói là thật?"

Thiên Bắc Dạ ủy ủy khuất khuất nhìn Cố Nhược Vân, biểu cảm kia giống như tiểu thụ tội nghiệp vô cùng chọc người trìu mến.

"Vân Nhi, nàng không tin ta sao?"

"Ta tin tưởng chàng," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, vứt bỏ nghi ngờ trong lòng, đột nhiên lại nhìn về phía nam tử trước mắt: "Tiểu Dạ, nếu chàng khôi phục trí nhớ thì nói với ta, đối với quá khứ của chàng, ta cũng thật muốn biết, llêqquýđônn hơn nữa ta thật hi vọng chàng có thể khôi phục trí nhớ, nếu một người không nhớ rõ quá khứ của mình sẽ rất thống khổ."

Thiên Bắc Dạ đưa tay kéo Cố Nhược Vân vào trong lòng, hắn gắt gao ôm nữ tử trong lòng, thật giống như ở lo lắng mình vừa buông tay, nàng sẽ rời đi không quay đầu lại.

Chương 672: Thần Thú Chu Tước (bốn)

Edit: kaylee

Vì vậy giờ khắc này, Cố Nhược Vân không có phát hiện ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn.

"Vân Nhi, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, Thiên Bắc Dạ ta, cũng tuyệt sẽ không thương (tổn thương) nàng một phân một hào, nàng phải tin tưởng ta."

"Được, ta tin chàng."

Nam nhân này, làm bạn với nàng nhiều năm như vậy, như thế nào nàng sẽ không tín nhiệm hắn?

Chẳng sợ có một ngày, hắn sẽ chỉ kiếm về phía nàng, nàng cũng sẽ tin tưởng, người này tuyệt đối không phải là tiểu Dạ của nàng.

Bởi vì tiểu Dạ là quả quyết sẽ không thương hại nàng.

"Vân Nhi, khi nào chúng ta rời đi?"

"Một tháng sau đi, ta đáp ứng Dạ Lan giúp ông chữa trị thân thể, chờ sau khi ông khang phục chúng ta sẽ rời đi nơi trục xuất."

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, hiện giờ tiểu Dạ đã thức tỉnh, vậy cũng là lúc bọn họ rời đi nơi này.

Tiếc nuối duy nhất chính là, Tử Tà không ở bên người ——

... ........

Đông Nhạc đại lục.

Trong một khách điếm, nam nhân lạnh mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần kkia tràn đầy sát khí, con ngươi màu vàng xinh đẹp dần dần trầm xuống, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ly rượu trên bàn.

"Ngươi vội vã làm cho ta trở về từ nơi trục xuất, nói là tìm được hung thủ hại chết Vân Nhi, không biết người nọ là ai?"

Vẻ mặt Hạ Sơ Tuyết nôn nóng, còn có ý tức giận kia: "Kim đại ca, là thật, người hại chết tỷ tỷ chính là Y thánh Bạch Trung Thiên! Lúc đó, l.q.đ ông ta muốn gả tỷ tỷ cho một người nam nhân, để đổi đến dược liệu, tỷ tỷ không đồng ý, cho nên ông ta giết tỷ tỷ."

Đùng!

Bàn tay nam nhân đột nhiên dùng lực, cái chén bị hắn nắm ở trên tay tan thành mảnh nhỏ, đâm rách bàn tay hắn, hắn lại giống như không thấy, trong đôi mắt màu vàng tràn đầy lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo): "Chứng cớ đâu?"

"Chứng cớ......" Trong mắt Hạ Sơ Tuyết hiện lên vẻ âm ngoan: "Chứng cớ chính là, gần đây Bạch Trung Thiên đang liên hệ với Tần Nhiên, Tần Nhiên này chính là nam nhân lúc trước ông ta muốn gả tỷ tỷ cho."

Tần Nhiên ——

Nghe được tên này, con ngươi màu vàng của nam nhân càng lãnh trầm, trầm giọng nói: "Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng, nếu thật là ông ta hại chết Vân Nhi, vậy thì cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ tiến hành đuổi giết đối với ông ta!"

Nhìn biểu cảm của nam nhân, Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng.

Kim đại ca, ngươi muốn chứng cớ gì, ta có thể an bày cho ngươi chứng cớ đó! Đến lúc đó kết quả ngươi tra ra, tất nhiên là Bạch Trung Thiên hại chết Hạ Nhược Vân, lúc đó, ta sẽ mượn tay ngươi, đưa lão gia tử đáng ghét kia đi bồi Hạ Nhược Vân.

Xôn xao!

Sau khi Hạ Sơ Tuyết nói xong những lời này, thân mình Kim Đế chợt lóe, lập tức nhanh chóng xông ra ngoài, mà đứng ở sau người ngóng nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Hạ Sơ Tuyết không khỏi nắm chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, ngay sau đó cũng không quay đầu lại rời đi khách điếm.

Hạ gia, đông như trẩy hội.

Khi Hạ Nhược Vân còn trên đời, có giao tình rất sâu với Kim Đế, nhưng lại không thường xuyên lui tới, vậy nên thế nhân mới không biết quan hệ của nàng và Kim Đế, cho dù là đôi cha và nữ nhi Hạ Sơ Tuyết và Hạ Minh, cũng là ở sau khi nàng qua đời mới biết được.

Mượn dùng tay Kim Đế, đã diệt trừ vô số kẻ địch của Hạ gia, cũng bởi vậy làm thế nhân nhìn Hạ gia với cặp mắt khác xưa. Có một hậu thuẫn cấp bậc Võ Đế tồn tại, ở trong Đông Nhạc đại lục, đã ít có gia tộc dám bắt nạt Hạ gia.

Huống chi, thế nhân còn không biết, ở trong Hạ gia, còn tồn tại một át chủ bài.

Trong một gian mật thất ẩm ướt, phát ra từng tiếng kêu to.

Chỉ thấy một con hỏa điểu bị nhốt ở bên trong mật thất, trên bàn bày đầy các loại đồ ăn tươi mới, nó lại giống như không có khẩu vị gì, lqd phát ra từng tiếng gầm rú trong thạch thất phong bế, càng là tức giận hất tất cả mỹ thực trên bàn đến trên đất.

Chương 673: Thần Thú Chu Tước (năm)

Edit: kaylee

Két!

Cửa đá bị mở ra, một bạch y nữ tử đi vào từ ngoài cửa, nàng nhìn về phía hỏa điểu đang phát tiết, chậm rãi tiến lên, dương môi cười: "Chu Tước đại nhân, là ai chọc giận ngài, làm cho ngài phát giận?"

"Hừ."

Chu Tước tức giận ‘hừ’ một tiếng: "Các ngươi nói có tin tức của đồng bạn ta, vì sao bây giờ còn không có? Nếu ngươi không giúp ta tìm đồng bạn đến, ta sẽ phá hủy Hạ gia này của ngươi."

"Xin Chu Tước đại nhân yên tâm, chúng ta biết đồng bạn của ngài ở nơi nào, nhưng mà tìm kiếm vẫn muốn tiêu phí một chút thời gian, lqđ dù sao Đông Nhạc đại lục này to lớn như thế, tìm một người cũng không dễ dàng, không phải sao?"

"Ta mặc kệ! Nếu các ngươi dám lừa gạt ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho những nhân loại nham hiểm các ngươi!"

Những nhân loại này thật sự là rất đáng giận!

Mấy ngày hôm trước, nó thật vất vả đào thoát lồng giam, thì gặp những nhân loại này, chỉ là muốn tìm hiểu tin tức đồng bạn một chút, những nhân loại này lập tức nói nàng gặp qua mấy người Thanh Long bọn họ! Cho nên nó mới đi theo bọn họ.

Kết quả, sau khi đến đây, khiến cho nó ở trong thạch thất này, đều đã mấy ngày, một chút tin tức cũng không có!

Nhiều năm như vậy, cũng không biết rốt cuộc mấy người Thanh Long bọn họ ở địa phương nào, có phải bị tên kia bắt đi hay không.

"Chu Tước đại nhân, quả thật cha ta đã từng gặp qua đồng bạn của ngài, cho nên ngài chỉ cần tiếp tục chờ thêm mấy tháng, l.q.qđ khẳng định sẽ giúp ngài tìm được bọn họ." Hạ Sơ Tuyết hơi hơi cười, một tia sáng chợt lóe lên đáy mắt.

Con hỏa điểu này thật sự là kẻ ngốc, mình chỉ là nói hai ba câu đã lừa gạt được nó đến đây.

Về phần phụ thân nhà mình gặp qua Thanh Long, kia hoàn toàn là vì lừa hỏa điểu này về nhà, ai còn có thời gian đi tìm đồng bạn gì đó cho hắn? Hiện giờ chỉ cần lừa được nó, trừ bỏ Kim Đế ra, Hạ gia lại nhiều một hậu thuẫn cường đại.

Chỉ là không nghĩ tới, tính tình hỏa điểu này quá mức nóng nảy, mới vài ngày đã bắt đầu phát hỏa, quá khó hầu hạ.

"Cút! Cút đi!"

Chu Tước phun một ngọn lửa về phía Hạ Sơ Tuyết, tức giận nói: "Tìm không thấy mấy người Thanh Long bọn họ, đừng tới gặp ta!"

Đương nhiên, ngọn lửa kia nó cũng không có vận dụng bao nhiêu lực lượng, Hạ Sơ Tuyết vẫn là có thể dễ dàng tránh đi.

Dù sao nó còn trông cậy vào những người này tìm kiếm Thanh Long vì nó.

"Vậy Chu Tước đại nhân ngài cứ ngây ngô ở trong này, có tin tức ta sẽ đến nói cho ngài."

Hạ Sơ Tuyết mỉm cười, cũng không nói thêm gì chậm rãi lui ra ngoài.

Nếu lần này không cách nào mượn tay Kim Đế giết Bạch Trung Thiên, vậy nàng cũng chỉ có thể làm cho con chim ngốc này làm việc vì nàng! Con chim này vì tìm kiếm đồng bạn, khẳng định sẽ nghe mệnh lệnh theo của nàng, mà bản thân cũng lợi dụng tốt điểm này để khống chế nó.

"Hạ Nhược Vân, đáng tiếc ngươi mất, nếu không, ta nhất định sẽ làm cho ngươi nhìn xem bản lĩnh của ta! Ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ (lời đường mật) lừa đi Thượng Cổ Thần Tháp của gia gia, lại có tác dụng gì? Đến nay còn không cách nào khế ước nó, nhưng mà ta thì sao, lại chiếm được một con Linh Thú cường đại như thế, nếu lấy bản lĩnh của ngươi, cả đời này, cũng khống chế không được Chu Tước – một trong bốn Thần Thú."

Hạ Sơ Tuyết cười đến rất là đắc ý, tươi cười kia tràn ngập âm ngoan, nếu Hạ Nhược Vân còn chưa chết, bản thân nhất định sẽ làm cho nàng không còn mặt mũi.

Làm cho nàng biết, bản thân mới là đệ nhất Hạ gia!

Nàng không tính là cái gì!

Sau khi đi ra thạch thất, nàng đóng lại cửa thạch thất, ngay sau đó, cũng không quay đầu lại rời đi nơi này.

... ......

Thời gian một tháng, rất nhanh trôi qua.

Trong một tháng này mỗi ngày Cố Nhược Vân đều giúp Dạ Lan giải độc, vì vậy độc tố trong cơ thể Dạ Lan cũng từ từ được rửa sạch, lee~l.q.đ nhưng mà từ sau ngày đó, Dạ Nặc đã đi mật thất bế quan tu luyện, không còn có xuất hiện qua.

Chương 674: Trở về (một)

Edit: kaylee

Không có tên kia lải nhải ở bên người, Cố Nhược Vân thật là có chút không quen.

Cũng may sau một tháng, rốt cục độc tố của Dạ Lan cũng bị rửa sạch, cũng là lúc hai người Cố Nhược Vân cáo từ mà đi.

Lúc này, ở ngoài cửa lớn Dạ gia, Dạ Lan tự mình tiến đến đưa tiễn, nói thật, một tháng ở chung này, ông thật sự luyến tiếc nha đầu kia rời đi.

"Nha đầu, ta thật sự rất cảm tạsự hỗ trợ của ngươi, nếu không phải ngươi chỉ sợ đời này ta cũng không cách nào khỏe mạnh giống như bây giờ."

Hơn nữa, từ giờ trở đi, ông đã bắt đầu thanh trừ toàn bộ gia tộc!

Nghĩ đến động tác gần đây của những lão gia tử kia, sắc mặt của Dạ Lan không tự chủ được trầm xuống, thật lâu sau mới khôi phục lại.

"Dạ gia chủ, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại," Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn phía sau Dạ Lan, lúc này đây lại không nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia: "Dạ Nặc không có tới sao?"

Dạ Lan cười khổ một tiếng: "Hắn nói không tính toán đến tiễn ngươi, sợ sẽ nhịn không được không để cho ngươi đi, hơn nữa, hắn còn làm cho ta nói với ngươi, chờ sau khi hắn đột phá Võ Hoàng, hắn sẽ đi tìm ngươi."

"Được, ta đây sẽ chờ hắn tới tìm ta."

Cố Nhược Vân mỉm cười: "Dạ gia chủ, chúng ta đây cáo từ."

"Cố cô nương, đi thôi, ta đưa ngươi đến cửa thành."

Dạ Lan cười cười, nói.

Thấy vậy, Cố Nhược Vân ngược lại là không có cự tuyệt, nàng gật gật đầu, nói: "Được."

Ở toàn bộ Dạ gia, người gặp qua Dạ Lan ít lại càng ít, lúc này đây mặc dù ông xuất hiện ở nơi này, cũng có rất ít người có thể nhận ra ông chính là vị đệ nhất nhân Dạ gia kia! Nhưng mà, dù sao vẫn có một số trưởng lão gặp qua ông, vì vậy sau khi thấy Dạ Lan tự mình đưa Cố Nhược Vân, trong lòng bất giác khiếp sợ.

Ào ào suy đoán nữ tử này có thân phận gì, mà làm gia chủ tự mình đi đưa?

Cửa thành, tên binh lính thủ ở ngoài cửa vẫn là lúc trước trợ giúp Cố Nhược Vân thí nghiệm kia.

Trông thấy Cố Nhược Vân trong lòng hắn vui vẻ, mấy ngày nay tới giờ, thiếu gia vẫn luôn làm cho mình tìm kiếm tung tích vị nữ tử thiên tài phá hủy tấm bia đá kia, l^q'đ lại vẫn luôn không có tìm được nàng, nàng thật giống như biến mất.

Không nghĩ tới nàng vậy mà xuất hiện, nếu có thể thông báo đại thiếu gia, tất nhiên không thể thiếu tưởng thưởng.

Chỉ là.... ...

Sau khi thấy Dạ Hành Thiên đi theo phía sau nữ tử, tên binh lính kia lại trợn tròn mắt.

Đây là tình huống gì? Không phải đại thiếu gia làm cho bọn họ tìm kiếm vị nữ tử này sao? Vậy vì sao lại sẽ đi cùng một chỗ với nữ tử này? Chẳng lẽ đại thiếu gia đang đùa hắn?

Vì thế, sau khi bóng dáng của Cố Nhược Vân biến mất ở ngoài cửa thành, người binh lính này còn không có phục hồi tinh thần lại, biểu cảm dại ra nhìn Dạ Hành Thiên.

"Ngươi sững sờ ở đây làm gì?"

Dạ Hành Thiên bất mãn nhíu mày, khiển trách.

"Đại thiếu gia," Binh lính vội vàng phục hồi tinh thần lại, ‘phịch’ một tiếng quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ chỉ là thật không ngờ đại thiếu gia lại đi cùng một chỗ với vị nữ tử thiên tài ngài làm cho ta tìm kiếm kia, cho nên trong lúc nhất thời mới thất thần, xin đại thiếu gia bớt giận."

Ngụ ý, ngươi đã quen biết với vị nữ tử ngươi làm cho ta tìm kia, vậy ngươi còn làm cho ta tìm người nào?

"Ngươi nói lời này có ý tứ gì?" Dạ Hành Thiên không có phản ứng lại, nhíu mày nói: "Khi nào thì ta đi cùng một chỗ với thiên tài ta phái ngươi đi tìm?"

"Hả?"

Tên binh lính kia lập tức ngốc, lời này của đại thiếu gia có ý tứ gì, chẳng lẽ không đúng người hắn phái mình tìm sao?

Vẫn là Dạ Lan phục hồi tinh thần lại trước, khuôn mặt già nua khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ Cố cô nương chính là nữ tử thiên tài phá hủy tấm bia đá kia?"

"Cái gì?"

Lúc này Dạ Hành Thiên mới hiểu được ý tứ trong lời nói của binh lính, thiếu chút nhảy dựng lên: "Ngươi nói cái gì? Cố cô nương chính là người chúng ta muốn tìm?"

Nói tới đây, hai phụ tử nhìn nhau, trong mắt đều là khiếp sợ.

Chương 675: Trở về (hai)

Edit: kaylee

"Phụ thân, chúng ta có cần đuổi theo Cố cô nương hay không?"

Dạ Hành Thiên ngăn chặn phấn chấn trong nội tâm, nếu Cố cô nương chính là người cho tới nay bọn hắn vẫn muốn tìm, như vậy.... .....

"Không cần."

Dạ Lan dần dần phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, ông nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, thì thào lẩm bẩm: "Nếu có duyên, llêqquýyđônn ta tin tưởng chúng ta còn có thể gặp lại nàng, không cần sốt ruột nhất thời, hơn nữa sau khi Cố cô nương chữa khỏi cho ta thì lập tức rời đi, chắc là có chuyện gì đó, trước hết chúng ta đừng đi quấy rầy nàng."

Nghe nói như thế, Dạ Hành Thiên không nói thêm cái gì, chỉ là trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.

——

Hắc Nham Thành.

Xa cách mấy tháng, Cố Nhược Vân lại về đến nơi đây, tất cả đều lui tới như thường, không có biến hóa gì cả.

"Vân Nhi, chúng ta đi đâu?"

Thiên Bắc Dạ rũ mắt nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh, bên môi nâng lên một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Cố Nhược Vân nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta đi phủ Thành chủ trước."

"Được."

Đối với đề nghị của Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ chưa bao giờ có ý kiến khác, phía trên khuôn mặt vốn là tuyệt diễm của hắn vì nụ cười kia mà càng rung động lòng người, trong nháy mắt, người trên đường đều không tự chủ được ngoái đầu nhìn về phía hai người.

Chỉ thấy một đôi nam nữ như bích nhân trong họa kia tay nắm tay, đẹp làm cho người không thể bỏ qua.

Nhất là nhìn nhau cười kia, vô cùng ăn ý, bọn họ giống như là trời sinh một đôi, bất luận kẻ nào đều không thể xen vào.

Ngoài phủ Thành chủ yên tĩnh, đệ tử Mộ Dung thế gia thủ vệ có chút lười nhác ngáp một cái, bỗng nhiên, hắn như là phát hiện cái gì, lqđ hung hăng xoa xoa hai mắt, sau đó không nói hai lời lập tức chạy vào phủ Thành chủ.

"Gia chủ, gia chủ, Thành chủ đã trở lại! Thành chủ nàng đã trở lại?"

Cái gì?

Trong nháy mắt, lấy Mộ Dung lão gia tử cầm đầu mọi người tập thể chạy ra từ bên trong phủ, tất cả mọi người kích động nhìn nữ tử mặc y phục màu xanh kia, thậm chí có người vì quá mức kích động mà ngay cả một câu nói đều nói không nên lời.

"Thành chủ đại nhân, người…….... Rốt cục người đã trở lại."

Mộ Dung lão gia tử lão lệ tung hoành, giọng điệu kích động đến run run: "Mấy ngày nay ta vẫm luôn vì thủ phủ Thành chủ này, chính vì chờ đợi ngài trở về, hiện tại rốt cục ngài đã trở lại, lần này hẳn là sẽ không đi nữa?"

"Không," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ta đây chẳng những phải rời khỏi, thậm chí ta còn muốn hỏi một chút, có ai nguyện ý cùng ta rời đi nơi này?"

Chỉ cần có Tiểu Hắc tồn tại, mang những người này thậm chí toàn bộ Hắc Nham Thành rời khỏi nơi trục xuất đều không thành vấn đề.

"Tuy rằng Hắc Nham Thành này là gốc rễ của chúng ta, nhưng nếu Thành chủ đã quyết định, ta tất nhiên thề sống chết tùy tùng!"

Xoát xoát xoát!

Mọi người lập tức quỳ xuống thành một mảnh đen như mực, đều dùng hành động này biểu đạt quyết định trong nội tâm.

"Mộ Dung Lâm, ngươi đi đưa toàn bộ người trong thành tới cho ta, nếu có người nguyện ý lưu lại, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng! Toàn bộ Hắc Nham Thành ta đều sẽ chuyển đi, người muốn lưu lại ta sẽ đưa đi Thánh Thành."

Lấy giao tình hiện giờ của nàng và Dạ gia, làm cho bọn họ thu lưu một ít người hẳn là không thành vấn đề gì.

Chuyển đi toàn bộ Hắc Nham Thành?

Sau khi mọi người nghe nói như thế thì chấn kinh rồi, Hắc Nham Thành này khổng lồ như thế, làm sao nàng có thể chuyển đi toàn bộ thành?

Đương nhiên, đối với mệnh lệnh của Cố Nhược Vân, mọi người đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, lqd cho nên vội vàng đi triệu tập toàn bộ người trong thành đến quảng trường trong thành, hơn nữa nói quyết định của Cố Nhược Vân cho bọn họ biết.

Nơi trục xuất là cái gì?

Đó là người bị đại lục xua đuổi.

Chương 676: Trở về (ba)

Edit: kaylee

Nếu có thể rời đi nơi trục xuất, không ai sẽ bỏ qua quyết định này.

Bởi vậy, toàn bộ Hắc Nham Thành, bao gồm cả tiểu thương, đều không ai có dị nghị gì đối với quyết định của Cố Nhược Vân.

Vì vậy ở một ngày này, trong nơi trục xuất đã xảy ra một chuyện lớn.

Hắc Nham Thành vừa mới quật khởi khoảng thời gian trước, vậy mà biến mất ở trong nháy mắt! Không sai, xác thực quả thật là biến mất! Bị nhổ tận gốc, lqd biến mất ở bên trong sông dài lịch sử của nơi trục xuất.

Vì thế, vô số cường giả chịu kinh hách, tập thể tiến đến Hắc Nham Thành tìm tòi kết quả.

Ban đầu bọn họ tưởng là cường giả nào đó diệt Hắc Nham Thành, nhưng mà, ở trên mảnh đất Hắc Nham Thành biến mất, không có dấu vết chiến đấu nào! Huống chi, cho dù là vị cường giả không biết tên nào đó diệt Hắc Nham Thành, thì ít nhất cũng sẽ lưu lại dấu vết, cho dù là dùng lửa thiêu, cũng không có khả năng thiêu sạch sẽ ở trong nháy mắt.

Quan trọng nhất là, tất cả dấu vết trên mảnh đất này đều chỉ chứng minh một chuyện ——

Tòa Hắc Nham Thành này là bị người nhổ tận gốc!

Nhổ tận gốc? Điều này sao có thể! Cho dù là một vạn Võ Tôn, đều tuyệt đối không có khả năng làm được nhổ tận gốc toàn bộ Hắc Nham Thành!

Mà nếu có thể làm được bước này, rốt cuộc người nọ cường đại cỡ nào?

Việc này cũng truyền đến trong lỗ tai phụ tử Dạ gia, lập tức, Dạ Lan nhíu mày, cười khổ một tiếng: "Nha đầu kia, đi nơi nào, nơi đó sẽ sinh ra động tĩnh lớn."

"Phụ thân, ý của người là, Hắc Nham Thành kia biến mất là có liên quan với Cố cô nương?"

Dạ Hành Thiên chấn kinh rồi, cho dù Cố cô nương có được niết bàn chi hỏa, cũng không có khí lực lớn như vậy nhổ tận gốc Hắc Nham Thành chứ?

"Không sai, dự cảm của ta nói với ta, chuyện này thoát không ra quan hệ với nha đầu kia," Dạ Lan bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Nhưng mà, chuyện này cũng đủ làm cho tất cả Võ Tôn nơi trục xuất đều sẽ sợ hãi một đoạn thời gian, có lẽ những lão gia hỏa lánh đời kia cũng sẽ xuất hiện."

Một người có thể chuyển đi Hắc Nham Thành, có thể mang đến cho người bao nhiêu hoảng sợ? Quan trọng nhất là, tên cường giả kia còn là không biết tên! Ở nơi trục xuất xuất hiện cường giả không biết tên như thế, bọn họ có thể không nghĩ biện pháp tìm tòi kết quả sao?

"Hi vọng nha đầu kia có thể rời đi nơi trục xuất, nếu không mà nói, khẳng định sẽ có chút phiền phức, đừng nhìn những lão gia hoa kia không hỏi thế sự, lánh đời ở bên trong núi rừng, lại là thần thủ hộ nơi trục xuất này, nha đầu kia làm ra động tác lớn như vậy, mấy lão gia hỏa kia tất nhiên sẽ bị kinh động."

Nói tới đây, giọng điệu của Dạ Lan tràn đầy lo lắng.

Thật hiển nhiên, sầu lo của ông là dư thừa!

Ở sau khi chuyển đi Hắc Nham Thành, Cố Nhược Vân trực tiếp chạy vội đi trở về phương hướng đại lục, một khắc cũng không lưu lại, nếu không mà nói, không biết sẽ đưa tới thứ gì ——

Tây Linh đại lục.

Trong một ngọn núi sâu, một đám lão giả mặc áo bào trắng chạy như gió mà qua, tốc độ kia nhanh đến mức làm cây cối chung quanh đều thiếu chút bị đánh đổ.

"Nhiều ngày như vậy, nữ nhân Cố Nhược Vân kia còn chưa có bị bắt, chúng ta mau mau chạy đi, chỉ cần bắt đi người Đông Phương thế gia, có thể dùng để uy hiếp nàng."

Một năm trước, ở trên Thần Chi Thí Luyện Cố Nhược Vân tru diệt vô số cường giả Tiên Địa, cho dù Linh Tông giúp đỡ giấu diếm chuyện này, vẫn là bị người truyền ra ngoài. Vì vậy trong một năm này, Tiên Địa luôn luôn phái người đi tìm tung tích của Cố Nhược Vân, muốn tru diệt nữ tử này báo thù vì cao thủ Tiên Địa!

Nhưng mà, nữ nhân kia giống như là biến mất, không còn có xuất hiện qua.

Nhưng chính trong khoảng thời gian này, không biết vì sao, Linh Tông tận lực khó xử Tiên Địa, làm cho Tiên Địa không cách nào phân công nhân thủ dư thừa đi tìm hiểu tin tức của Cố Nhược Vân, bởi vậy, Tiên Địa lập tức ngồi xuống quyết định, llêqquýđoon thừa dịp thời điểm quấy rối tầm mắt Linh Tông, phái một số người đi đối phó Đông Phương thế gia.

Chương 677: Trở về (bốn)

Edit: kaylee

Chỉ cần bắt đi những người Đông Phương thế gia đó, không sợ Cố Nhược Vân sẽ không hiện thân!

Nhưng bởi vì cao thủ đều đang ở bên trong theo dõi không cách nào rời đi, vì vậy bọn họ chỉ có thể phái một ít Võ Hoàng sơ cấp, cho dù Lam Vũ phu nhân Đông Phương thế gia đã tới Võ Hoàng cao cấp, nhưng vì lần thắng lợi này, Tiên chủ cho bọn họ mượn Linh Khí trong tay, hơn nữa còn cho bọn họ bí pháp tạm thời tăng lên thực lực.

Hơn nữa nhân sổ đông đảo, không sợ không đối phó được đám người Đông Phương thế gia kia.

"Vừa rồi các ngươi nói muốn bắt ai?"

Bỗng nhiên, một tiếng nói thanh thúy vang lên từ trên cây, không vang không nhạt, vừa khéo rơi vào trong tai mọi người.

"Ai?"

Hô hấp của mấy lão giả bị kiềm hãm, vội vàng ngừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn cây đại thụ phía bên cạnh kia.

Làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng được là, trên cây này có một người, bọn họ lại đều không có nhận thấy được tồn tại của hắn, thậm chí là dùng tinh thần lực cũng không cách nào bắt giữ được hơi thở của hắn.

Rốt cuộc là ai, có được thực lực như vậy, có thể khiến bọn họ không cách nào phát giác?

Một bóng dáng nhảy xuống từ trên cây, vững vàng rơi trên mặt đất.

Đó là một thiếu niên thanh tú, hai mắt sáng ngời giống như sao đêm, hơi thở trên người hắn rất là thoải mái, làm cho người ta bất giác liên tưởng đến bốn chữ ‘non xanh nước biếc’ này. Chỉ là khí thế của thiếu niên này rất là bình thường, cả người lẫn vật đều vô hại, không có lực sát thương bao lớn.

Nhưng mà, những lão giả này đều không chút dám sơ ý, bởi vì bọn họ đều đã nghe được lời nói của thiếu niên thanh tú thoạt nhìn sẽ không mang đến cho người ta thương hại trước mắt kia.

"Ngươi là người phương nào?"

Một lão giả trong đó nhíu mày, hỏi.

"Vừa rồi các ngươi nói muốn đối phó ai?" Thiếu niên thanh tú chậm rãi đến gần mấy người, tươi cười trên mặt hắn mang theo vài phần ngây ngô: "Là Cố Nhược Vân sao?"

Chúng lão giả nhìn nhau, vẫn là lão giả từ lúc ban đầu mở miệng nói chuyện kia nói: "Không sai, chúng ta sẽ đối phó chính là Cố Nhược Vân."

"Hả? Như vậy, ta đây không có tìm lầm các ngươi."

Thiếu niên nhẹ nhàng nở nụ cười, tươi cười kia vẫn vô hại như trước, tinh thuần làm người ta động dung.

Chỉ là.... ....

Ầm!

Trên mặt đột nhiên xuất ra một lực lượng cường đại, sau đó vô số thanh kiếm xuất ra từ trên thân, ở trước lúc những lão giả kia phản ứng lại, trực tiếp xuyên thấu thân thể bọn họ, thanh kiếm xuyên qua tất cả mọi người kia chặt chẽ ghim trên mặt đất.

Tên lão giả nói chuyện lúc trước kia cả người đầy máu tươi, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên, gằn từng tiếng hỏi: "Ngươi là ai?"

Thiếu niên không nói gì, trong tay cầm một trường kiếm gỗ, chậm rãi đi đến phía trước.

Sau khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, một giọng nói ngây ngô bay tới từ không trung, giọng nói kia rõ ràng rất là nhẹ, lại hung hăng đánh ở trong lòng chúng trưởng lão.

"Nhớ kỹ tên của ta, Hạ Lâm Ngọc…….."

Tên lão giả kia há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng ngay cả tin tức cầu cứu cũng chưa có nói ra được, đã nhắm hai mắt lại, không còn sinh khí.

... .......

Đông Phương thế gia.

Hai bóng dáng đứng lặng ở cửa lớn.

Cố Nhược Vân nhìn sân trước mắt, trong mắt mang theo hoảng hốt: "Đông Phương thế gia, rốt cục ta đã trở lại."

Nói xong lời này, nàng đã muốn bước vào Đông Phương thế gia, lại đúng lúc này, một bóng dáng nghênh diện đánh tới, lqđ ở lúc sắp sửa đụng vào Cố Nhược Vân thì mạnh mẽ ngừng lại, nàng có chút bất mãn cau mày ngước mắt, lúc nhìn thấy Cố Nhược Vân, thì ngây ngẩn cả người.

"Chủ…….. Chủ nhân……"

Chương 678: Trở về (năm)

Edit: kaylee

Vân Dao ngây ngốc ngóng nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt kia, nước mắt không tự chủ được chảy xuống dưới từ trong mắt, dưới quá mức kích động nàng muốn ôm ấp Cố Nhược Vân, lại ở khoảnh khắc đụng vào Cố Nhược Vân, thiên hạ trước mặt đột nhiên bị một bàn tay kéo về một bên, làm hại nàng thiếu chút té ngã xuống đất.

Thiên Bắc Dạ bất mãn nhìn con Bạch Hổ trước mặt này, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

"Chủ nhân, người đã trở lại."

Nếu là trước kia, Vân Dao khẳng định bị ánh mắt của Thiên Bắc Dạ dọa sợ, nhưng hiện giờ, kinh hỉ cửu biệt tương phùng với Cố Nhược Vân chiếm cứ toàn bộ trái tim của nàng, cho nên cũng không nhìn thấy sắc mặt khó coi vừa rồi của Thiên Bắc Dạ.

"Ừ, ta đã trở về, hiện tại lão gia tử và ngoại tổ mẫu ở nơi nào?"

"Bọn họ đều ở trong đại sảnh, chủ nhân, mọi người chúng ta đều đang đợi ngườ, đã đợi người hơn một năm gần hai năm rồi."

Nói tới đây, trong mắt Vân Dao lập tức tràn ngập ủy khuất, gần hai năm qua, đối mỗi người bọn họ mà nói, là một loại tra tấn cỡ nào? Nhưng mà, bọn họ vẫn là cứng rắn nhịn xuống.

Tất cả chỉ vì nàng!

"Đi thôi, chúng ta đây đi thôi."

"Vâng."

Vân Dao khôi phục tao nhã trước đó, mỉm cười, lập tức đi theo sau lưng Cố Nhược Vân đi về phía đại sảnh.

Lúc này, bên trong đại sảnh, lão gia tử đang nói cái gì đó với Lam Vũ Ca, ở một khắc này, Lam Vũ Ca vốn đang cười nói với hắn đột nhiên ngừng lại tiếng cười, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa, biểu tình trong mắt kia, là lão gia tử chưa từng gặp qua.

Vì thế, lão gia tử lập tức nhìn về phía ngoài cửa theo ánh mắt của Lam Vũ Ca, này vừa thấy thiếu chút làm kinh sợ bản thân.

Theo sau đó, là tràn ngập mừng như điên.

Chỉ là lão gia tử luôn luôn kiêu ngạo quen rồi, rất nhanh ông đã thu hồi vẻ vui mừng trên mặt, ho khan hai tiếng, nói: "Trở về là tốt rồi!"

Nơi trục xuất nguy hiểm, lão gia tử không có trải qua, nhưng cũng nghe nói qua.

Kia chính là địa phương cường giả Võ Tôn đều là có đến mà không có về.

Vì vậy hơn một năm nay, bọn họ luôn luôn lo lắng đề phòng, không một đêm ngủ ngon.

Hiện giờ trông thấy nữ tử đã đi hơn một năm kia đột nhiên trở lại, lão gia tử trừ bỏ kinh hỉ ra, càng nhiều hơn chính là không dám tin.

"Đúng, ta đã trở về," Cố Nhược Vân mỉm cười, chậm rãi đi về phía hai người: "Ngoại tổ mẫu, lqd có phải lão gia tử vẫn là tính tình quật giống trước kia hay không, có chọc giận người hay không?"

Lão gia tử thiếu chút bị tức phát cuồng, tốt xấu gì mình cũng là ngoại công của người này, kết quả nàng vừa trở về đã nói xấu ông trước tiên.

Quả thực là tức chết ông!

"Hừ!"

Nghĩ vậy, trong lòng ông cũng rất không thoải mái, ‘hừ’ một tiếng đã muốn xoay đầu đi, lại trong nháy mắt này, không cẩn thận thấy được hai bàn tay nắm chặt của Thiên Bắc Dạ và Cố Nhược Vân.

Này……... Đây là tình huống gì?

Tuy rằng một năm trước, Cố Nhược Vân cũng tuyên bố Thiên Bắc Dạ là người của nàng ở trước mặt mọi người, nhưng mà kia hoàn toàn là nàng vì chống lại lời nói của Kỳ Lập trưởng lão, lúc đó hai người còn không có thân mật như thế, càng miễn bàn nắm tay trước công chúng.

Rốt cuộc trong một năm này đã xảy ra chuyện gì?

"Vân Nhi, con và Thiên Bắc công tử là tình huống gì?" Lam Vũ Ca hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, có chút kinh ngạc hỏi.

"Ngoại tổ mẫu, chúng ta…….."

Cố Nhược Vân vừa định mở miệng giải thích, lại bị giọng nói mang theo ý cười của nam nhân bên cạnh đánh gãy.

"Hiện giờ chúng ta đã gạo nấu thành cơm, kính xin ngoại công ngoại tổ mẫu thành toàn chúng ta."

Ầm!

Gạo nấu thành cơm?

Đầu óc Cố Nhược Vân lập tức nổ vang, tuy rằng bản thân đã xác định tâm ý đối với Thiên Bắc Dạ, nhưng mà gạo nấu thành cơm lại là chuyện khi nào?

Chương 679: Bỏ lỡ (một)

Edit: kaylee

"Thiên, Bắc, Dạ!" Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi, lqd sau khi người này thức tỉnh, thế nào trở nên càng ngày càng đáng giận?

"Nương tử, chẳng lẽ nàng muốn sau khi ăn sạch thì lau miệng không nhận nợ?" Thiên Bắc Dạ quay đầu, ủy khuất nhìn Cố Nhược Vân.

Hiện tại hắn muốn làm cho mọi người biết, Cố Nhược Vân thuộc về một mình hắn!

Hơn nữa, chỉ có ngoại công ngoại tổ mẫu của Cố Nhược Vân thừa nhận hắn, hắn mới có thể quang minh chính đại ở cùng nữ nhân âu yếm.

"Thiên Bắc Dạ! ! !"

Cố Nhược Vân hung tợn nghiến răng, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Chờ trở về phòng tìm ngươi tính sổ."

Một câu nói này, nghĩ như thế nào đều làm cho người ta cảm thấy tà ác.

"Khụ khụ," Lão gia tử có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: "Các ngươi muốn nói chuyện yêu đương thì về phòng của các ngươi nói chuyện yêu đương cho ta, các ngươi muốn thế nào thì thế đó, ta không xen vào."

Kỳ thực, không phải lão gia tử không muốn quản, kì thực là ông vẫn rất hài lòng đối với nữ tế (con rể) Thiên Bắc Dạ này.

Thực lực của nam nhân này vô cùng cường đại, vừa khéo xứng đôi với nha đầu kia.

Hơn nữa hiện giờ nha đầu lớn tuổi, cũng là lúc lập gia đình, đương nhiên, việc này vẫn là từ chính bọn họ quyết định tương đối tốt.

Thiên Bắc Dạ là hài tử ngoan nghe lời, cho nên, sau khi lão gia tử nói xong câu đó, hắn trực tiếp bế Cố Nhược Vân dậy, rất nhanh đã chạy ra khỏi phòng, chờ sau khi đối phương phục hồi tinh thần lại, đã tới trong Thượng Cổ Thần Tháp.

"Thiên Bắc Dạ! Ngươi mang ta vào bằng cách nào?"

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, cho tới nay Thượng Cổ Thần Tháp này chỉ có nàng và Tử Tà có thể khống chế, cho dù là qua lại tự nhiên, lee~lqđ cũng chỉ có Linh Thú của nàng, vì vậy nàng không rõ Thiên Bắc Dạ là như thế nào tiến vào trong Thượng Cổ Thần Tháp.

"Lần trước nàng dùng máu tươi của mình nuôi Địa Ngục Chi Liên, nên bởi vậy, ta có thể tùy ý ra vào Thượng Cổ Thần Tháp."

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười: "Không phải nàng nói chúng ta trở về phòng sẽ tìm ta tính sổ sao? Thượng Cổ Thần Tháp này cũng coi như là phòng của chúng ta, ở trong này, nàng muốn tìm ta tính sổ thế nào đều có thể."

Khuôn mặt Cố Nhược Vân đen lại: "Vì sao chàng lại nói với ngoại công ngoại tổ mẫu ta lời kia?"

"Vân Nhi."

Thiên Bắc Dạ đột nhiên đưa tay kéo nữ tử vào bên trong ôm ấp, hắn gắt gao ôm thân hình mềm mại của nữ tử, rũ mắt nói: "Ta có thể hỏi nàng một câu hay không, nàng có nguyện ý tiếp nhận ta hay không? Nàng không muốn thành thân cũng không sao, ta có thể chờ nàng."

Thân mình Cố Nhược Vân chấn động, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chàng nói xem?"

Chàng nói xem?

Ba chữ đơn giản này, sớm bao gồm đáp án của nàng ở bên trong.

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nụ cười kia, đất trời ảm đạm thất sắc, tuyệt diễm làm cho người ta nhất thời mất đi hô hấp.

"Vân Nhi, ta muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, nàng là người của ta."

"Tiểu Dạ."

Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân đẩy Thiên Bắc Dạ ra, ánh mắt nghiêm túc lên, hỏi: "Ta hỏi chàng một lần cuối cùng, có phải chàng khôi phục trí nhớ hay không?"

Thiên Bắc Dạ hơi hơi rũ mắt xuống, che đậy rối rắm và thống khổ trong mắt cặp mắt đỏ kia.

"Vân Nhi, nếu ta khôi phục trí nhớ, có phải nàng sẽ rời đi ta hay không?"

Tay hắn gắt gao nắm, tâm đã khẩn trương lên ở trong khoảnh khắc, thậm chí…….. Ngay cả dũng khí nhìn nữ tử trước mắt đều không có.

Mà có thể làm cho một tuyệt thế nam nhân như vậy cảm thấy sợ hãi và bất an, phỏng chừng cũng chỉ có những chuyện có liên quan với nàng.

"Ta sẽ không rời đi chàng," Cố Nhược Vân nâng mắt lên, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Ta cũng sẽ không thể để ý quá khứ của chàng, llêqquýyđônn tiểu Dạ, nếu chàng khôi phục trí nhớ thì nói với ta, đương nhiên, nếu chàng không muốn nói, ta đây sẽ chờ một ngày chàng nguyện ý nói ra."

Chương 680: Bỏ lỡ (hai)

Edit: kaylee

Thiên Bắc Dạ lại ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, lực đạo giam cầm kia giống như là sợ nữ tử trong ngực sẽ rời đi hắn.

Loại thống khổ này, hắn không muốn lại chịu lần thứ hai!

"Vân Nhi, thật xin lỗi."

Xin cho phép ta ích kỷ một lần, ta chỉ là không muốn nàng rời đi mà thôi.

Trong góc, Viêm trợn tròn mắt nhìn nam nữ ôm nhau kia, trong hai mắt kia hiện lên ánh sáng khác thường.

Nhưng vào lúc này, có vẻ Thiên Bắc Dạ nhớ tới ở trong Thượng Cổ Thần Tháp này còn có một con thú nhỏ tồn tại, mắt đỏ lập tức trầm xuống, môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra một chữ: "Cút!"

Ầm!

Theo chữ này rơi xuống, một luồng lực lượng cường đại đánh vào trong lòng Viêm, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.

Viêm cảm thấy rất là ủy khuất, phỏng chừng chỉ có ở trước mặt chủ nhân Vương mới có thể dịu dàng như vậy, đối đãi những người khác, quả thực rất hung ác, sợ tới mức trái tim nhỏ của hắn đập loạn.

Hơn nữa hắn cũng không làm cái gì mà, là bản thân Vương muốn tới Thượng Cổ Thần Tháp thân thiết với chủ nhân, này lại mắc mớ gì đến hắn?

Hắn chỉ là người đi ngang qua!

Nếu là lúc trước, Thiên Bắc Dạ không nhớ rõ sự tồn tại của Viêm, cho nên mới không có phát hỏa với hắn, hiện giờ biết được bản thân đã từng vì Cố Nhược Vân mà hàng phục Thú tộc, vậy mà không nghe theo mệnh lệnh của nàng, llqqdd hơn nữa khi ở Hạ gia Thiên Thành làm hại Cố Nhược Vân thiếu chút đã đánh mất tính mạng, ngực của hắn lập tức thiêu đốt từng cơn lửa giận.

Nếu không phải nể tình cuối cùng hắn tự nguyện ký kết khế ước chủ tớ với Cố Nhược Vân, hiện tại hắn đã muốn mạng của nó!

"Ta cút, hiện tại ta lập tức cút."

Mắt thấy Thiên Bắc Dạ còn muốn ra tay, Viêm sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên, ‘hưu’ một tiếng lập tức biến mất, sợ chậm một bước, bản thân ngay cả cặn bã đều sẽ không còn.

Ma quỷ không thể trêu vào!

Nhất là, ma quỷ biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách này! Rõ ràng vừa rồi còn dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ với nữ tử trong ngực, trong nháy mắt, lại là có thể giết những người khác!

Cho nên, vẫn là rời đi Thượng Cổ Thần Tháp này tương đối an toàn.... .......

"Đúng rồi, Vân Nhi, nếu nàng muốn Tử Tà nhanh chóng phu hóa ra (ấp trứng xong nở đi ra ngoài), có một loại biện pháp."

"Biện pháp gì?"

Cố Nhược Vân vui vẻ, vội vàng đẩy ra ôm ấp của Thiên Bắc Dạ, sốt ruột hỏi.

Trông thấy nàng để ý Tử Tà như thế, dấm chua trong lòng Thiên Bắc Dạ trực tiếp bị đánh đổ, vẫn là nói: "Hàn băng vạn năm có thể trợ giúp nàng nhanh chóng phu hóa trứng Phượng Hoàng."

Sau đó, sau khi nghe nói như thế, thân mình Cố Nhược Vân lập tức biến mất ở trong Thượng Cổ Thần Tháp, lqd vội vội vàng vàng đi tìm Đông Phương lão gia tử hỏi thăm tin tức hàn băng vạn năm.

"Hàn băng vạn năm?" Đông Phương lão gia tử sửng sốt một chút: "Ta nghe nói Cửu U phủ giống như có một khối nhỏ, ngươi muốn tìm hàn băng vạn năm kia làm gì?"

Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, nói: "Ta muốn cứu một bằng hữu, cho nên hiện tại ta lập tức phải rời khỏi Đông Phương thế gia một chuyến, chờ ta lấy được hàn băng vạn năm sẽ trở lại."

"Thế nào, con phải đi?"

Lam Vũ Ca ở một bên lập tức vẻ mặt không nỡ: "Con vừa trở về đã phải rời khỏi, vội vã như vậy sao?"

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, ánh mắt ngưng trọng nói: "Vâng, bởi vì đó là bằng hữu rất quan trọng đối với con, cũng là bởi vì con mới bị trọng thương, bởi vậy con phải trợ giúp hắn, nếu không có hắn, thì sẽ không có con hiện tại."

"Được rồi."

Lam Vũ Ca gật gật đầu, thở dài một tiếng: "Vậy con phải chú ý an toàn."

"Yên tâm đi, ngoại tổ mẫu, sau khi con lấy được hàn băng vạn năm sẽ trở lại."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân nhìn hai người Lam Vũ Ca và lão gia tử, rồi đi đến ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro