Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 651 - 660

Chương 651: Địa Ngục Chi Liên (ba)

Edit: kaylee

"Nha đầu kia là một thiên tài," Khi nói lời này, vẻ mặt Dạ Lan đều là tán thưởng: "Là thiên tài chân chính ta từng gặp!"

Dạ Hành Thiên kinh ngạc há miệng thở dốc: "Không phải người nói, thiên tài chân chính là Nặc nhi?"

"Đó là trước kia ta không có gặp nha đầu kia, tiểu tử Dạ Nặc kia, thiên phú là không tệ, lqđ nhưng lão tử mẹ nó từ nhỏ cho hắn nhiều dược liệu như vậy, hiện tại cũng chỉ tới Võ Vương mà thôi, nhưng mà nha đầu kia, cấp bậc của nàng là ở Võ Tôn!"

Đừng nhìn Dạ Nặc mười tuổi đã tới Võ Vương, nhưng mà, hắn hai mươi tuổi lại không nhất định có thể trở thành Võ Tôn.

Bởi vì sau khi vừa tới Võ Vương, thăng cấp phía sau khó khăn hơn nhiều, cho dù là thật vất vả trở thành Võ Hoàng, nếu muốn thăng cấp Võ Tôn, vậy khó khăn quả thực gấp vài lần.

Cho nên, lúc nghe được có người còn thiên tài hơn nhi tử nhà mình, trên mặt Dạ Hành Thiên đều là kinh ngạc.

"Một Võ Tôn hai mươi tuổi, rốt cuộc nha đầu kia đến từ chỗ nào, vậy mà sẽ thiên tài đến loại trình độ này?"

"Nói thật, sau khi ta trở lại Dạ gia, cũng phái người âm thầm dò xét bối cảnh của vị cô nương này, nhưng nàng giống như là trống rỗng xuất hiện, cũng không biết là từ đâu mà đến! Hơn nữa, ngươi cũng biết, lúc đó ta thấy một cảnh tượng! Ngươi cũng đã từng đi qua Hắc Nham Thành, hẳn là biết Lang Nha đạo tặc đoàn ngoài Hắc Nham Thành! Tên đội trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn kia là Võ Tôn trung cấp! Nhưng mà, chính là nha đầu kia, một người giết lên Cự Phong, bằng vào lực lượng vừa đột phá một lần diệt toàn bộ đạo tặc đoàn."

Dạ Lan không chút nào che giấu biểu cảm tán thưởng, hình như không có trông thấy ánh mắt kinh sợ của Dạ Hành Thiên.

Thực lực của Lang Nha đạo tặc đoàn kia cũng không yếu, nàng lại một mình diệt sạch?

Này.... ..... Là muốn nghịch thiên?

"Sau khi diệt Lang Nha đạo tặc đoàn, nàng chỉ bằng lực lượng của mình một lần thu phục toàn bộ Hắc Nham Thành."

Không đợi Dạ Hành Thiên phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, một câu nói này của Dạ Lan trực tiếp khiến cho hắn lại há hốc miệng.

Trước đó Lang Nha đạo tặc đoàn hoành hành ngang ngược cũng không thể thu phục những kẻ tâm cao khí ngạo Hắc Nham Thành kia, nha đầu này lại thật hàng phục Hắc Nham Thành? Khó trách, llêquýđoôn khó trách phụ thân vẫn luôn mắt cao hơn đỉnh sẽ tán thưởng không dứt đối với một nha đầu hai mươi tuổi, cũng khó trách ông sẽ đánh chủ ý lên nha đầu này.

"Đáng tiếc…...." Dạ Lan thất vọng thở dài: "Nếu Cố Nhược Vân đưa ra yêu cầu khác với ta, ta khẳng định sẽ nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) đáp ứng nàng! Duy chỉ Địa Ngục Chi Liên là không được! Ta dựa vào Địa Ngục Chi Liên mới có thể duy trì sinh mệnh, nếu mất đi Địa Ngục Chi Liên, cũng chẳng khác nào ta không bao lâu ta sẽ rời đi nhân thế, ta chết cũng không sao, chỉ là ta không yên lòng Dạ gia mà thôi, ngay cả ta có ý mượn sức nha đầu kia, nhưng mà, cho dù nàng là thiên tài, lại có tác dụng gì? Không có một Võ Đế chống, Dạ gia ta, sẽ bị cừu địch thôn tính rất nhanh."

"Phụ thân.... ..." Hai mắt Dạ Hành Thiên tối sầm lại: "Nếu con có thể tiếp tục đột phá, có lẽ người sẽ không có phiền lo lớn như vậy."

Nhưng từ sau sự kiện kia, hắn đã mất đi năng lực tu luyện rồi, cả đời đều chỉ có thể ở Võ Tôn sơ cấp.

Mà thiên phú của Dạ Hành Lâm lại không tốt, căn bản là không cách nào chống đỡ mảnh trời này.

"Quên đi, chúng ta đi một bước tiến thêm một bước," Dạ Lan cười khổ một tiếng: "Chuyện Địa Ngục Chi Liên này, lqd ta thua thiệt Cố nha đầu, cho nên ngươi cần phải dùng tốc độ nhanh nhất giúp nàng tìm được tin tức Địa Ngục Chi Liên khác."

Cho dù nói như thế, nhưng Dạ Lan cũng biết chỗ khó khăn của chuyện này.

Năm đó, vì đóa Địa Ngục Chi Liên này, ông chính là cửu tử nhất sinh, cái khác chắc hẳn cũng nguy hiểm như vậy.

Dạ Hành Thiên không có nói thêm cái gì, hắn chỉ biết là, nguyện vọng của phụ thân, bất luận như thế nào đều phải trợ giúp ông thực hiện.

"Đi thôi, ta cho ngươi xem hình dạng Địa Ngục Chi Liên trước, như thế ngươi mới có thể đi tìm."



Chương 652: Địa Ngục Chi Liên (bốn)

Edit: kaylee

Nói xong lời này, Dạ Lan lập tức cất bước đi ra ngoài cửa, Dạ Hành Thiên theo sát ở phía sau, hai người đi đến mật thất.

Két!

Cửa đá mật thất bị chậm rãi đẩy mở ra, Dạ Lan đi vào bên trong mật thất trước tiên, ông vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, Hành Thiên, đến lúc đó ngươi tìm người vẽ Địa Ngục Chi Liên, lại phân phối cho tất cả người Dạ gia, nếu ai có chút tin tức về Địa Ngục Chi Liên, thì có thể được trọng thưởng."

Đang nói, tươi cười của Dạ Lan bỗng nhiên biến mất, thân mình của ông chợt lóe nhanh chóng chạy tới phía trên bãi đá, hô hấp đều dồn dập lên, vẻ mặt sốt ruột: "Địa Ngục Chi Liên của ta đâu?"

"Phụ thân, người nói cái gì?" Dạ Hành Thiên cũng vô cùng sợ hãi, bước nhanh đi lên phía trước: "Địa Ngục Chi Liên không còn? Không có khả năng! Cái mật thất này là nơi phụ thân ngài tu luyện, lee~l.q.d không ai có thể tiến vào, làm sao Địa Ngục Chi Liên có thể biến mất?"

Phút chốc, hình như hai người đều nhớ tới cái gì, liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Dạ Nặc, tiểu tử thối này, tiểu phản đồ!"

Không sai!

Trừ bỏ Dạ Lan ra, chỗ này chỉ có một người có thể đến.

Chính là Dạ Nặc!

"Tiểu tử kia khẳng định ở chỗ của Cố nha đầu, đi, chúng ta đi bắt tiểu tử thối kia, quả thực vô pháp vô thiên, ngay cả Địa Ngục Chi Liên cũng dám trộm!" Dạ Lan tức đến mức cả người bốc hỏa, nhưng trong lòng càng nhiều hơn chính là từng đợt ghen tuông.

Ông quả thật là ghen tị!

Tiểu tử thối kia, thật đúng là trọng sắc khinh hữu! Vì theo đuổi nữ nhân ngay cả đồ nhà mình cũng trộm! Rất cả gan làm loạn!

"Tiểu tử thối, nếu hôm nay lão tử không dạy dỗ ngươi, lão tử mẹ nó sẽ cùng họ với ngươi!" Khuôn mặt già nua của Dạ Lan xanh mét, lqd hận không thể hung hăng đánh tiểu phản đồ kia một trận.

Nhìn khuôn mặt già nua tức giận kia của lão gia tử, Dạ Hành Thiên không nói gì sờ sờ mũi.

Hắn rất muốn nói một câu, cha à, không phải Dạ Nặc cùng họ với người sao? Vậy thì khác nhau ở chỗ nào?

Nhưng mà, sau khi biết được là Dạ Nặc cầm đi Địa Ngục Chi Liên, Dạ Hành Thiên không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.

Còn may bọn họ phát hiện kịp thời, còn có thể đoạt về, nếu bị người khác trộm, chỉ sợ sẽ không cách nào vãn hồi nữa.... ...... ....

... .....

Trong sân.

Một bóng dáng nho nhỏ ôm một cái bọc vải nhanh chóng vọt tiến vào, trực tiếp đẩy ra cửa một gian phòng trong đó, sau khi đi vào bên trong mới dè dặt cẩn trọng đóng cửa phòng, vẻ mặt hưng phấn đi tới bên cạnh nữ tử khoanh chân ngồi ở trên giường kia.

"Cố bảo tiêu, ngươi đoán ta mang đến đây cho ngươi cái gì?"

Cố Nhược Vân chậm rãi mở đôi mắt, có chút nghi hoặc nhìn Dạ Nặc, hỏi: "Cái gì?"

"Là thứ ngươi cần."

Dạ Nặc dè dặt cẩn trọng mở ra bao vải trong ngực, lập tức, một gốc hoa sen tản ra ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở trong mắt Cố Nhược Vân.

Ánh sáng đỏ có chút chói mắt, làm cho người ta theo bản năng đưa tay chắn trước mắt.

Thật lâu sau, chờ sau khi thích ứng, mới mở hai mắt, Cố Nhược Vân kinh ngạc nhìn về phía đóa hoa sen đỏ như máu trong bao vải kia.

"Đây là………. Địa Ngục Chi Liên, ngươi là từ chỗ nào lấy đến?"

Trái tim của Cố Nhược Vân bị chấn động mạnh mẽ, chỉ là ở bên cạnh Địa Ngục Chi Liên, nàng có thể cảm giác được trong hoa này tản mát ra huyết khí.

Truyền thuyết, một đóa Địa Ngục Chi Liên sinh trưởng trừ bỏ nhân tố địa lý và khí hậu ra, còn cần nhiễm lên máu của mấy vạn người!

Mà muốn bao nhiêu năm, mới có thể trùng hợp có nhiều người hiến máu trên Địa Ngục Chi Liên như vậy?

Chính là bởi vì những điều kiện hà khắc đó, mới tạo nên sự hi hữu và trân quý của Địa Ngục Chi Liên.

"Cố bảo tiêu, ngươi thật sự là ngốc," Dạ Nặc liếc mắt xem thường nhìn Cố Nhược Vân, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là trộm!"



Chương 653: Địa Ngục Chi Liên (năm)

Edit: kaylee

Rất ít có người, nói chữ trộm kiêu ngạo như vậy.

Cố tình Dạ Nặc làm được!

"Dạ Nặc!" Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ta có thể chuẩn xác nói cho ngươi, ta rất muốn cứu vị hôn phu của ta, vì hắn, chính là giết hết người trong thiên hạ, ta cũng tuyệt sẽ không nhíu mày, lqđ nếu Địa Ngục Chi Liên ở trong tay gia tộc khác, cho dù là giết hết tất cả, ta cũng nhất định muốn đoạt đến! Nhưng mà, đối với bằng hữu, loại chuyện này, ta làm không được."

Dạ Nặc sửng sốt một chút, trong mắt của hắn, Cố Nhược Vân thật cần Địa Ngục Chi Liên này, vậy khẳng định sẽ nhận lấy, nhưng nàng lại cự tuyệt……….....

Ngay tại lúc hắn muốn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở ra, một tiếng cười ‘ha ha’ bỗng nhiên vang lên, mang theo tán thưởng không chút nào che giấu.

"Tốt cho một người đối với bằng hữu, làm không ra loại chuyện này, Cố nha đầu, lão phu thật không có nhìn lầm ngươi."

Bá!

Thoáng nhìn hai người đi vào từ cửa, Dạ Nặc vội vàng ôm Địa Ngục Chi Liên vào trong ngực, trốn ở phía sau Cố Nhược Vân.

"Các ngươi đừng tới đây, ta sẽ không giao Địa Ngục Chi Liên cho các ngươi, đây là tín vật đính ước ta cho Cố bảo tiêu, ai ta cũng không cho!"

"Khốn khiếp!"

Dạ Hành Thiên giận tím mặt, bước nhanh tiến lên kéo Dạ Nặc ra, một cái tát hung hăng dừng ở trên mông hắn, tức đến mức cả người run run, gân xanh nổi lên: "Ngươi có biết ngươi gây ra họa rất lớn hay không?"

Một cái tát này, hắn dùng lực rất lớn, đau đến mức Dạ Nặc thiếu chút rơi nước mắt, chỉ là hắn vẫn không khóc ra tiếng, dùng giọng điệu kiên định nói.

"Ta chỉ muốn trợ giúp Cố bảo tiêu cứu người!"

"Ngươi…..." Dạ Hành Thiên rất là tức giận: "Ngươi có biết Địa Ngục Chi Liên quan trọng đối với gia gia ngươi thế nào hay không? Nếu nhiều năm như vậy không có Địa Ngục Chi Liên trợ giúp, l^q'đ gia gia ngươi sớm đã độc tố công tâm mà chết, ngươi lấy Địa Ngục Chi Liên đi, chính là hại chết gia gia của ngươi."

"Cái gì?"

Dạ Nặc ngây dại, đôi con ngươi trong trẻo không dám tin nhìn Dạ Hành Thiên, giọng nói có chút run run: "Gia gia, hắn nói có phải sự thật hay không?"

"Đủ!"

Dạ Lan hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Hành Thiên, sau đó đi nhanh tiến lên, đoạt Dạ Nặc trong tay hắn, ôm vào trong lòng, vẻ mặt đau lòng.

"Ngươi đánh người không biết nhẹ chút, vạn nhất đánh hỏng tôn tử bảo bối của ta thì làm sao bây giờ?"

Đừng nhìn Dạ Lan luôn luôn kêu gào muốn dạy dỗ Dạ Nặc, kỳ thực, thực làm cho ông đánh tiểu tử này, ông thực luyến tiếc!

"Gia gia!"

Dạ Nặc gắt gao bắt lấy y phục của Dạ Lan, thân thể nhỏ run nhè nhẹ.

"Cha ta hắn nói có phải sự thật hay không? Có phải hay không?"

Giờ khắc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu kia càng thêm tái nhợt, lập tức làm cho trái tim của Dạ Lan cũng thấy đau, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Dạ Hành Thiên, hình như đang trách cứ hắn nói ra chuyện này.

"Nặc nhi, cho tới nay ta muốn làm cho ngươi tu luyện thật tốt, chính là hi vọng có thể bồi dưỡng ngươi ở lúc ta còn sống, như thế, gia gia cũng có thể yên tâm."

Ông thở dài, xót xa nói.

Tay Dạ Nặc từng chút thả xuống dưới, nước mắt trong suốt chảy xuôi xuống từ bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Những năm gần đây, hắn luôn luôn cho rằng, có gia gia tồn tại, không có ai dám trêu chọc Dạ gia! Cũng vì như thế, hắn mới ham chơi thành tính, thậm chí còn bất mãn gia gia quản giáo và nghiêm cẩn với hắn.

Nhưng mà, hắn lại cũng không biết, gia gia hi vọng hắn nỗ lực tu luyện, chính là vì, thời gian của ông đã không còn nhiều lắm………...

"Nha đầu," Dạ Lan cười khổ một tiếng, nhìn Cố Nhược Vân nói: "Kỳ thực những năm gần đây, độc tố trong cơ thể ta càng ngày càng có thể chống đỡ lực lượng Địa Ngục Chi Liên, chỉ là ta vẫn luôn đang lừa mình dối người mà thôi, hi vọng Địa Ngục Chi Liên có thể làm cho ta chống đỡ thêm vài năm, nhưng một ngày nào đó, llêquýyđônn ta vẫn là sẽ rời đi! Mà hiện giờ, nếu Nặc nhi đã đưa Địa Ngục Chi Liên cho ngươi, ta đây không có gì hay để nói, ta có thể cho ngươi Địa Ngục Chi Liên, chỉ hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một cái yêu cầu! Tiếp quản Dạ gia! Ta tin tưởng lấy thiên phú của ngươi, trở thành Võ Đế cũng sẽ không mất thời gian quá dài."



Chương 654: Chữa trị (một)

Edit: kaylee

Ở trong lòng Dạ Lan, ông càng muốn để thiên tài có được niết bàn chi hỏa kia gia nhập Dạ gia, nhưng mà, vị thiên tài kia chưa chắc nguyện ý đáp ứng điều kiện này của ông, vì vậy ông mới muốn dùng Địa Ngục Chi Liên làm cho Cố Nhược Vân đồng ý yêu cầu của ông.

Vì Dạ gia, đừng nói là tặng Địa Ngục Chi Liên, chính là làm cho ông giao ra tính mạng, ông cũng tuyệt sẽ không do dự.

Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, con ngươi thanh lãnh của nàng lẳng lặng ngóng nhìn khuôn mặt già nua của Dạ Lan, cuối cùng như là quyết định hạ một cái quyết tâm, nói: "Dạ gia chủ, có thể để cho ta xem trạng huống (trạng thái, tình huống) thân thể của ông hay không?"

"Được."

Dạ Lan gật gật đầu, mỉm cười ngồi xuống: "Cố nha đầu, ta biết ngươi là một Y Sư, còn trị lành bệnh của Mộ Dung gia chủ, nhưng mà độc tố của ta đây tương đối ngoan cố, tìm danh y khắp toàn bộ nơi trục xuất, đều không thể cứu trị."

Cố Nhược Vân không nói gì, chậm rãi tiêu sái đến bên người Dạ Lan, ngón tay nhẹ nhàng dừng ở trên mạch đập của ông.

Cảm thụ được mạch đập kia, mày của Cố Nhược Vân càng nhíu càng chặt, thật lâu sau, nàng mới buông lỏng ra: "Quả thật rất phiền toái."

Nếu không phải độc tố này quả thật quá mức cường hãn, nàng cũng sẽ không thể không phát hiện thân thể ông có bệnh ở lúc nhìn thấy Dạ Lan, mà cần thông qua bắt mạch để chẩn đoán.

Dạ Lan thu tay, mỉm cười, ngược lại không nói thêm gì, ông vừa định khuyên giải Cố Nhược Vân không cần quá mức tự trách, giọng nói thanh lãnh của nữ tử kia lại vang lên.

"Này đại khái là độc tố ngoan cố nhất đời này ta gặp qua, thật sự rất phiền toái, lấy thực lực hiện tại của ta nếu muốn giải trừ độc tố này, ít nhất cũng cần một tháng."

Sắc mặt Dạ Lan cứng lại rồi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân: "Cố nha đầu, ngươi nói cái gì?"

"Ta nói này độc tố rất phiền toái," Cố Nhược Vân nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Cho dù ta dùng toàn bộ lực lượng, l.q.đ cũng phải một tháng mới có thể tiếp xúc nó, nếu các ngươi muốn nhanh hơn mà nói, ta thật sự không có cách nào."

"Ơ…...."

Dạ Lan hoàn toàn ngốc.

Thì ra vừa rồi Cố Nhược Vân nói độc tố này phiền toái, cũng không phải nói bản thân không cách nào giải độc, mà là…... Ghét bỏ thời gian một tháng quá lâu, cho nên phiền toái?

"Cố bảo tiêu, ngươi thật sự có thể cứu lão gia tử nhà ta?" Dạ Nặc nhảy xuống từ trong lòng Dạ Lan, bật về phía Cố Nhược Vân, hưng phấn bổ nhào vào trên thân thể của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo đỏ bừng, mang theo vẻ kích động.

"Cần thời gian một tháng."

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, ánh mắt chuyển về phía Dạ Lan: "Như vậy đi, nếu ta có thể giúp ông giải trừ độc tố, vậy thì ông tặng Địa Ngục Chi Liên cho ta, nếu như ta làm không được, ta tuyệt sẽ không động nó."

Dạ Lan kinh ngạc há miệng thở dốc, không biết vì sao, đối với nha đầu nhiều lần gây cho ông khiếp sợ này, ông rất là tin tưởng.

Nếu nàng nói có thể giúp mình giải độc, vậy nói không chừng thật có thể làm được!

Nghĩ vậy, trái tim vốn như một mảnh tro tàn của Dạ Lan lại thiêu đốt lên, hai mắt tỏa sáng: "Nha đầu, ta đã nói rồi, Địa Ngục Chi Liên này đã là của ngươi, đương nhiên, ta cũng sẽ làm ngươi trợ giúp ta chữa trị."

"Phụ thân!"

Dạ Hành Thiên quá sợ hãi, vạn nhất chữa trị thất bại, Địa Ngục Chi Liên cũng không còn, vậy phụ thân nhất định sẽ mất mạng.

Hắn thật sự không rõ, vì sao phụ thân sẽ tin tưởng một tiểu nha đầu?

Cho dù nàng có thiên phú trác tuyệt, lại không có nghĩa là y thuật cao minh! Huống chi nhiều thần y như vậy cũng chữa không khỏi cho phụ thân, nàng lại như thế nào làm được?

"Ta đã quyết định," Dạ Lan nhíu mày, đánh gãy lời nói của Dạ Hành Thiên: "Các ngươi không cần khuyên ta cái gì, lqđ ngươi cũng biết tính khí của ta các, một khi quyết định chuyện gì là sẽ không sửa đổi, Cố nha đầu, khi nào thì chúng ta bắt đầu chữa trị?"



Chương 655: Chữa trị (hai)

Edit: kaylee

"Ngay hiện tại."

"Được," Dạ Lan gật đầu nói: "Hành Thiên, Nặc nhi, các ngươi đi ra bên ngoài chờ ta, lát sau ta sẽ đi ra ngoài."

Dạ Hành Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết kia của phụ thân nhà mình, vẫn là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm quyền lui ra cửa.

"Cố bảo tiêu, vị hôn phu kia của ngươi là đến trước, ta thừa nhận hắn là trượng phu thứ nhất của ngươi, nhưng mà ta muốn làm người thứ hai."

Dạ Nặc kiêu ngạo nâng cằm nhỏ của mình, cuối cùng vẫn là có chút lo lắng, lại tiếp tục thêm một câu: "Ta còn nhỏ, ngươi làm cho hắn đừng bắt nạt ta."

Nhất thời, sắc mặt của Cố Nhược Vân đen xuống, không đợi hắn nói thêm gì, Dạ Lan ở một bên lập tức đứng lên, túm Dạ Nặc giống như diều hâu bắt gà con, quăng hắn ra cửa phòng, ngay sau đó, ‘phịch’ một tiếng, đóng cửa lại đứng lên.

"Nha đầu, ngươi đừng nghe tiểu tử kia càn quấy," Khuôn mặt của Dạ Lan có chút xấu hổ: "Nó chỉ là không muốn rời đi ngươi, lqd cho rằng cưới ngươi thì ngươi sẽ không bỏ lại nó."

"Ta hiểu rõ."

Cố Nhược Vân mỉm cười, nói: "Hiện tại chúng ta lập tức bắt đầu đi."

... ........

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt ánh nắng chiều che kín phía chân trời.

Sau khi Dạ Hành Thiên rời khỏi, vốn định rời đi trước, nhưng cuối cùng vẫn không quá yên tâm, lại ở lại, đứng ở ngoài cửa chờ.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, tâm của hắn cũng càng lo âu, có chút bất an đi qua đi lại, ánh mắt thường thường liếc về phía cửa phòng khép chặt kia.

Rốt cục, cửa phòng chậm rãi bị đẩy mở ra, một người bạch y cất bước mà ra, lão giả vỗ về râu bạc trắng, tươi cười đầy mặt cất bước ra từ trên bậc thềm.

"Phụ thân!"

Hai mắt Dạ Hành Thiên sáng lên, bước lên phía trước, lo lắng dò hỏi: "Thế nào?"

"Ha ha," Dạ Lan cười hai tiếng, biểu cảm kia thoạt nhìn rất là vừa lòng: "Thật thư sướng, còn thoải mái hơn khi ta dùng Địa Ngục Chi Liên! Có lẽ nha đầu kia thật sự có thể chữa khỏi cơ thể của ta."

Dạ Hành Thiên ngây dại, rồi vẻ mừng như điên đột nhiên trào lên trong lòng, cái loại kích động này là hắn nhiều năm như vậy đều không có qua.

"Đúng rồi, Hành Thiên, chuyện này ngàn vạn đừng làm cho bất luận kẻ nào biết," Trong mắt Dạ Lan xẹt qua tia sáng sắc bén, hơi hơi nở nụ cười: "Bao gồm Hành Lâm!"

"Vì sao?"

Dạ Hành Thiên sửng sốt một chút, có chút không hiểu nhìn phụ thân nhà mình.

"Vì sao nhị đệ cũng không được nói?"

"Hành Lâm khác với ngươi, tâm của hắn quá mức thiện lương, cũng quá tin tưởng người," Dạ Lan bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà, những năm gần đây, ở mặt ngoài rất nhiều người thuận theo ta, kì thực trong gia tộc có một số lão gia hỏa đã không nhẫn nại được, lqđ bọn họ đều ước gì ta chết sớm, tiện mưu đoạt Dạ gia! Nhưng mà bọn họ lại quên, ta vừa chết, rất nhanh Dạ gia cũng sẽ tiêu vong! Cho nên, ta cũng muốn nhân cơ hội này thấy rõ một số người, nếu việc này bị Hành Lâm biết, sẽ thật dễ dàng truyền đến trong tai những lão gia hỏa kia."

Nói tới đây, Dạ Lan bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Dạ Hành Lâm quả thật rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là quá mức dễ tin người khác.

Nhưng điều này cũng là khiếm khuyết trí mạng!

Vì vậy ông mới bảo Dạ Hành Thiên không báo chuyện này cho hắn biết.

"Vâng," Dạ Hành Thiên gật gật đầu: "Nhi tử tuân theo phân phó của phụ thân, chờ sau khi gia tộc hoàn toàn hiểu rõ những khối u ác tính kia, chúng ta tự cho nhị đệ một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng)."

"Ừ," Dạ Lan có chút mỏi mệt nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, mới mở mắt: "Hành Thiên, ngươi đi xuống trước đi, ta cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi chút, mặt khác khoản đãi Cố nha đầu cho tốt, nàng chẳng những là bằng hữu của Nặc nhi, nói không chừng, còn có thể thành ân nhân của Dạ chúng ta gia, về phần Địa Ngục Chi Liên kia, ngươi cũng không cần phái người đi tìm."



Chương 656: Chữa trị (ba)

Edit: kaylee

"Tuân mệnh."

Dạ Hành Thiên cúi người, giọng điệu cung kính vạn phần.

Thấy vậy, Dạ Lan không nói thêm cái gì, phất tay lập tức đi ra cửa viện, dần dần biến mất ở trước mặt Dạ Hành Thiên.

Ba ngày!

Trong vòng ba ngày này, mỗi ngày Dạ Lan đều sẽ đi đến tiểu viện của Cố Nhược Vân để tiến hành chữa trị, ngẩn ngơ chính là cả một ngày, thẳng đến mặt trời xuống núi mới có thể rời đi, lee~l/q/đ chỉ là mỗi khi Dạ Lan đi tìm Cố Nhược Vân chữa trị, vì không để cho những người khác biết việc này, vì vậy Dạ Hành Thiên đều sẽ đi qua, tùy tiện tìm cái cớ làm cho người ta không cho phép tiến vào.

Hơn nữa trong vòng 3 ngày này đều không có xuất môn, vì vậy trừ bỏ phụ tử Dạ Hành Thiên ra, không ai biết sự tồn tại của nàng, cũng không có người biết được chuyện nàng đang trợ giúp Dạ Lan giải độc.

Lúc này, dưới ánh trời chiều, Cố Nhược Vân vừa tiễn bước Dạ Lan đi vào trong đại viện, đột ngột, chạm vào bóng dáng đi nhanh đến từ phía trước, trong lúc nhất thời nàng không có phản ứng lại, bất giác lui về sau mấy bước.

Mà người va vào nàng ‘phịch’ một tiếng trực tiếp ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu yêu kiều.

"Ngươi ——" Người nọ xoa xoa cái mông bị ngã đau, lqd bò lên từ trên đất, vừa định dạy dỗ một chút người không có mắt này, lại nháy mắt ngây ngẩn cả người ở khoảnh khắc ngẩng đầu: "Thế nào là ngươi?"

Cố Nhược Vân nhướng mày, nhìn nữ tử trước mắt, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"

Thương tổn lớn nhất đối với một người là cái gì? Đơn giản chính là ngươi hận nàng tận xương, mà nàng, ngay cả ngươi là ai cũng quên.

Nam Cung Nguyệt tức đến mức cả người run run, vốn định chửi ầm lên, lại trong giây lát nhớ lại đây là ở Dạ gia, lập tức hung hăng đè ép lửa giận đã dâng lên tận ngực xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đụng phải ta chẳng lẽ không nên xin lỗi?"

"Ngượng ngùng, ta không có nhìn đường, nhưng ngươi cũng không có nhìn đường, cho nên chuyện này, cũng không phải là lỗi của một mình ta." Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Nam Cung Nguyệt, giọng điệu vân thanh phong đạm.

Nhưng chính là thái độ này, làm cho Nam Cung Nguyệt càng tức giận.

Nàng hừ hừ, mặt mày hàm chứa ý lạnh: "Ngươi đừng luôn bày ra dáng vẻ nhàn nhạt, ta nhìn mà ghê tởm, rõ ràng chính là nữ tử hám giàu ác tục! Khó trách ngươi không đồng ý làm bảo tiêu của ta, thì ra là chạy vào Dạ gia làm nha hoàn! Nhưng mà, nha hoàn thì phải có tự giác của nha hoàn, tốt xấu gì ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi đụng phải ta, chẳng lẽ một câu xin lỗi là xong rồi?"

Nha đầu thối này, lúc trước tổn hại mặt mũi của nàng như thế, hiện tại rốt cục bị nàng bắt được!

Cho dù nàng tiến vào Dạ gia lại như thế nào? Một nha hoàn mà thôi, thân phận lại không có cao bằng nàng, nàng muốn bắt nạt nữ nhân này thế nào, còn không phải do nàng định đoạt à?

"Nha đầu thối, ngươi ngàn không nên vạn không nên tiến vào Dạ gia, này hoàn toàn là cho ta cơ hội tra tấn ngươi!"

"Thật có lỗi," Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ngươi có thể nhường đường không, ta còn có việc khác."

"Đứng lại!"

Mắt thấy Cố Nhược Vân phải đi, Nam Cung Nguyệt chợt lóe thân mình lập tức chắn trước mặt của nàng, trên mặt cao ngạo lộ ra một nụ cười nhạo: "Nha đầu thối, l.q.đ ngươi muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy! Hiện tại bổn tiểu thư đói bụng, ngươi thân là một nha hoàn, còn không đi chuẩn bị đồ ăn vì bổn tiểu thư?"

Nha hoàn Dạ gia là không có phục sức (quần áo và trang sức) cố định, vì vậy Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, mới có thể cho rằng nàng nhận lời mời làm nha hoàn Dạ gia.

Theo nàng, nữ nhân này không có khả năng là người Dạ gia, cũng không cách nào đáp lên quan hệ thân thuộc gì với Dạ gia, như thế cũng cũng chỉ có thể là một nha hoàn. Dù sao Dạ gia thân là đệ nhất thế gia nơi trục xuất, nha hoàn cũng có được thực lực không tệ.

"Nam Cung cô nương, xảy ra chuyện gì?"




Chương 657: Chữa trị (bốn)

Edit: kaylee

Hai người tranh cãi bất giác hấp dẫn không ít đệ tử Dạ gia, mọi người đều vây lên, ào ào dò hỏi.

"Không có việc gì, gặp được một cố nhân (người quen cũ) mà thôi," Nam Cung Nguyệt nhìn thấy mọi người quay chung quanh mà đến, chậm rãi bình phục sắc mặt.

"Cố nhân?"

"Đúng," Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, đáy mắt xẹt qua vẻ âm độc: "Nàng cũng được cho là tiểu thiếp của cha ta, llêquyýđônn chỉ là cha ta không có cho nàng danh phận mà thôi, ta là đáng thương nàng mới xưng hô nàng là tiểu thiếp của cha ta, thực chất, chỉ là một tồn tại không danh không phận."

Theo Nam Cung Nguyệt, nói nàng là tiểu thiếp của phụ thân nhà mình, chính là cất nhắc nàng.

Cái gì mà Thành chủ Hắc Nham Thành, kia căn bản là phụ thân lừa gạt nàng vì nữ tử này! Tuy rằng bản thân không phải là đối thủ của nữ tử này, nhưng mà, chỉ bằng nàng còn không cách nào trở thành Thành chủ Hắc Nham Thành.

Cho dù nàng là Thành chủ Hắc Nham Thành kia lại như thế nào, bản thân có Du ca làm chỗ dựa, còn cần kiêng kị nữ nhân như vậy?

"Nói như vậy, nàng là nha hoàn ấm giường của Thành chủ Tùng Nham Thành các ngươi?"

Nghe nói như thế, một gã nam tử lập tức đi ra, hai mắt khinh bỉ nhìn Cố Nhược Vân, trong mắt kia còn có chán ghét không chút nào che giấu.

Nam Cung tiểu thư là vị hôn thê của Du công tử, hắn đương nhiên phải vỗ mông ngựa (nịnh nọt) nàng thật tốt, nếu nàng đi trước mặt Dạ Du nói vài lời hay, nói không chừng hắn có thể gia nhập Chấp Pháp đường của Dạ gia.

Hiện giờ, nhìn thấy cơ hội tốt như thế, đương nhiên nên ra mặt vì Nam Cung Nguyệt.

"Nha hoàn này thật đúng là lớn mật, nhìn thấy tiểu thư nhà mình còn không quỳ xuống! Ngươi thân là thiên kim tiểu thư chính quy của Tùng Nham Thành, cho dù nàng là tiểu thiếp của phụ thân ngươi, nhìn thấy ngươi cũng phải hành lễ!"

Nói xong, nam tử thấy Cố Nhược Vân còn không có động tác nào, sắc mặt bất giác trầm xuống.

"Tiểu nha hoàn, ta nói ngươi có nghe hay không? Hiện tại lập tức quỳ xuống đụng đầu thật vang, chúng ta để cho ngươi rời đi."

Tháy đã có người ra mặt thay nàng, Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng, dù sao đây là ở Dạ gia, l^q'đ nàng lại mới đến, khó xử một tiểu nha hoàn cũng không tính cái gì, nhưng vạn nhất bị thiếu gia dòng chính Dạ gia biết, sẽ hoài nghi nhân phẩm của nàng.

Nếu không mà nói vừa thấy tiện nhân này, nàng khẳng định sẽ xông lên đánh!

Vì không chọc phiền toái cho Du ca, nàng đã cứng rắn nhịn xúc động trong lòng xuống.

Đang lúc tên nam tử kia cho rằng Cố Nhược Vân sẽ quỳ xuống dập đầu, lại thấy nữ tử mặt mày thanh lãnh kia không nhìn mọi người, đi thẳng về phía ngoài sân.

Dáng vẻ không coi ai ra gì của đối phương hoàn toàn chọc tức nam tử, tức giận hét lớn một tiếng lập tức vọt lên.

"Nha đầu thối, ngươi đứng lại đó cho ta."

Ầm!

Một ngọn lửa khuếch tán ra từ trên người Cố Nhược Vân, trực tiếp đánh lên ngực của nam tử kia, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã bị ngọn lửa này đánh bay ra ngoài, hung hăng rơi trên đất.

Sau đó, một câu nói nhẹ bổng, không xen lẫn cảm tình gì của nữ tử bay đến trong tai của hắn.

"Đừng bị người lợi dụng, còn giúp người kiếm tiền, chính ngươi tự giải quyết cho tốt! Còn có, Nam Cung Nguyệt, chuyện không quá ba, nếu lại có lần thứ ba, đó là lúc ngươi chết!"

Dứt lời, nàng không có liếc mắt nhìn mọi người phía sau một cái, dáng người thanh lãnh kia chậm rãi biến mất ở dưới ánh trời chiều.

Sắc mặt Nam Cung Nguyệt xanh mét, nắm chặt nắm tay run run, ánh mắt kia tràn ngập hận ý.

"Nha đầu thối, dám đắc tội ta, ta sẽ làm cho ngươi ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết."

Một nha hoàn nho nhỏ mà thôi, chẳng sợ thực lực của nàng không tệ, cũng thay đổi không được thân phận nha hoàn, lqd Du ca thân là người Chấp Pháp đường, là có tư cách đuổi bất luận kẻ nào ra khỏi Dạ gia!

Mà chỉ cần nàng ra khỏi Dạ gia, bản thân có thừa biện pháp tra tấn đến nàng sống không bằng chết!



Chương 658: Chữa trị (năm)

Edit: kaylee

Thánh Thành.

Đây là sau khi Cố Nhược Vân đi đến Dạ gia, lần đầu tiên đi đến phía trên ngã tư đường Thánh Thành.

Không thể không nói, ngã tư đường Thánh Thành này quả thật phồn hoa, càng quan trọng hơn là, ở trong Thánh Thành, chẳng sợ chỉ là cư dân phổ thông, trên người đều có dao động cường hãn.

Lúc này, trong một tửu lâu Thánh Thành, bên trong ghế lô lầu hai, nam tử đứng yên phía trước cửa sổ, mặt mày màu vàng hơi hơi nheo lại, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đám người đi qua phía dưới.

Dáng vẻ của nam tử này vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ như họa, trắng nõn da thịt không chút tỳ vết nào, bờ môi của hắn hơi mím, con ngươi thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì.

Vẻ đẹp của hắn, không tà mị bằng Tử Tà, cũng không mang đến cái loại kinh diễm như Thiên Bắc Dạ, lại đẹp thật sự anh khí, lqd toàn thân lộ ra khí phách quân lâm thiên hạ, chẳng sợ chỉ là đứng ở bên người của hắn, đều sẽ không tự chủ được muốn thần phục.

Nhất là, nam nhân này có một đôi con ngươi màu vàng, xinh đẹp làm cho người không thể dời ánh mắt.

"Vân Nhi?"

Bỗng nhiên, dưới lầu, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong mắt của hắn, con ngươi màu vàng xinh đẹp mà khí phách của nam nhân kia co rụt lại mạnh mẽ, ‘xoát’ một tiếng lập tức đứng lên từ trên chỗ ngồi, lập tức, thân mình hóa thành một tia sáng màu vàng, nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên lầu.

Giờ phút này, vẻ mặt của hắn không bình tĩnh giống như vừa rồi, mặt mày hàm chứa vẻ sốt ruột.

"Là nàng? Không! Không có khả năng, nhất định là ta nhìn lầm rồi, Vân Nhi đã chết, không có khả năng lại xuất hiện."

Nhìn người đến người đi trên ngã tư đường trước mắt, tâm của nam tử từng chút chìm vào đáy cốc: "Vài năm trước, nàng đã bỏ mình, sao lại sẽ xuất hiện ở nơi trục xuất? Hơn nữa, nơi trục xuất, nếu không tới cấp bậc Võ Đế, căn bản chính là có đến mà không có về."

Nói tới đây, nam tử cười khổ một tiếng: "Có lẽ là vài năm nay ta quá mức tưởng niệm nàng, nên hoa mắt, ngay cả phụ thân của nàng đều nói nàng đã chết, có lẽ, nàng thật sự đã mất." (L: các tình yêu hãy đoán xem nam nhân này là ai? Vân Nhi này là thế nào?)

Lời nói rơi xuống, cuối cùng hắn nhìn ngã tư đường đầy người đi đường, lại đi trở về bên trong tửu lâu.

... ....

"Hả?"

Phía trên ngã tư đường, hình như Cố Nhược Vân đã nhận ra cái gì, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau ngã tư đường, l.q.đ mày bất giác nhíu lại: "Vừa mới giống như ta cảm giác được một loại hơi thở quen thuộc, chẳng lẽ là cảm giác của ta xảy ra sai lầm?"

Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, lại đi về phía trước, không còn có quay đầu.

Nếu vừa rồi nàng cũng quay đầu lại, sẽ trông thấy nam tử phi xuống dưới từ trên lầu tửu lâu, cũng chính là bởi vì nàng không có quay đầu, vì vậy cũng không có phát hiện bóng dáng kia ——

Ghế lô tửu lâu.

Nam tử mới vừa vào ngồi, còn không có phục hồi tinh thần lại từ trong thất vọng vừa rồi, lệnh bài truyền tin trên tay lập tức truyền đến một âm thanh.

"Chuyện gì?"

Hắn nhíu mày, hỏi.

"Kim đại ca, chừng nào thì người trở về?"

Giọng nói này vô cùng mềm mại, làm bất luận kẻ nào nghe xong đều không thể không động dung.

"Một tháng sau."

Nam tử thở dài, bất luận như thế nào, Hạ Sơ Tuyết cũng là muội muội của Vân Nhi, cho dù bản thân không thích nàng cỡ nào, vì Vân Nhi, hắn cũng không thể không để ý người Hạ gia, nếu không mà nói, Vân Nhi đã chết cũng không cách nào an tâm. (L: đến đây m.n có rõ hơn chút nào không? ^-^)

"Được, vậy Sơ Tuyết chờ Kim đại ca," Giọng nói trên lệnh bài kia quả nhiên dừng một chút, ngay sau đó lại vang lên: "Kim đại ca, tỷ tỷ đã chết, cũng là lúc người quên nàng."

"Đủ!"

Con ngươi màu vàng của nam tử trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Sơ Tuyết, bởi vì ngươi là muội muội của Vân Nhi, ta mới có thể bảo vệ Hạ gia các ngươi, ta chỉ là không hy vọng gia tộc của nàng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Nhưng mà, ta vĩnh viễn sẽ không quên đã từng giao tình cùng chung hoạn nạn với nàng! Nếu nàng thật sự đã chết, ta đây tất nhiên sẽ nhớ kỹ nàng đời đời kiếp kiếp, nếu như ngươi lại nói lời nói này, vậy từ đây về sau, sống chết của Hạ gia, không có quan hệ gì với ta!"



Chương 659: Thiên Bắc Dạ thức tỉnh (một)

Edit: kaylee

Phanh!

Bỏ lại lời nói tàn nhẫn này, nam tử hung hăng ném lệnh bài cầm trong tay ra ngoài, hắn xoa xoa huyệt thái dương, lẩm bẩm nói: "Vân Nhi, nếu ngươi còn sống, thì thật tốt? Yên tâm đi, lqd ta nhất định sẽ truy tra ra hung thủ lúc trước hại chết ngươi, chính là chân trời góc biển, ta cũng sẽ làm cho bọn họ chôn cùng ngươi!"

Một chút sát ý hiện lên trong con ngươi màu vàng xinh đẹp kia, khí thế trên người nam tử lăng liệt, giống như một cơn lốc, nháy mắt phá hủy tất cả bàn ghế.

Sau một lát, trong toàn bộ tửu lâu, mới chậm rãi an tĩnh lại.... ......

Cùng lúc đó thì.... .....

Đông Nhạc đại lục, Hạ gia.

Hạ Sơ Tuyết nắm chặt lệnh bài trong tay, trên mặt trắng noãn như ngọc tràn đầy hận ý, ghen tị và thù hận trong lòng giống như là đang thiêu đốt trái tim nàng ta.

"Hạ Nhược Vân, ngươi đã là người chết! Vì sao còn không rời đi từ trong lòng Kim đại ca? Hạ Sơ Tuyết ta cái gì cũng vĩ đại hơn ngươi, tuyệt không cam lòng bị một người chết như ngươi ép xuống!"

Chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ làm tất cả mọi người thế gian lãng quên nữ nhân kia.

"Sơ Tuyết."

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng nàng.

Hạ Sơ Tuyết quay đầu nhìn về phía nam nhân phía sau, sắc mặt bình phục, nhưng giọng điệu lại không có mềm mại như khi đối mặt với Kim Đế vừa rồi.

"Lục đại ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lục Trầm có chút phức tạp nhìn Hạ Sơ Tuyết, nói: "Ta ở bên ngoài tăng số nhân thủ, chẳng những không có tìm được Thượng Cổ Thần Tháp, ngay cả thi thể của Hạ Nhược Vân cũng không có tìm được, nàng không phải có một Thần Y sư phụ à, có phải là bị lão gia tử kia cứu đi hay không?"

"Sẽ không!"

Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: "Hạ Nhược Vân khẳng định là đã chết, nàng thương thành như vậy không có khả năng sẽ còn sống, về phần lão gia tử kia, luôn luôn hoài nghi là Hạ gia chúng ta hại chết Hạ Nhược Vân, lại bởi vì bất hạnh không có chứng cớ, mới chưa từng ra tay với chúng ta! Nhưng mà, lưu trữ người này rất phiền toái, vừa khéo Kim Đế lại đang tìm hung thủ hại chết Hạ Nhược Vân, chúng ta có thể cho bọn họ tự giết lẫn nhau!"

Lục Trầm hơi hơi nhíu mày: "Như vậy có phải không tốt lắm hay không? Dù sao lão gia tử kia là sư phụ của Hạ Nhược Vân, chúng ta đã hại chết Hạ Nhược Vân, cho nên……."

"Thế nào?" Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng: "Ngươi là mềm lòng, hay là dư tình chưa dứt đối với Hạ Nhược Vân? Đừng quên, lúc trước là ngươi tách rời cơ thể sống của Hạ Lâm Ngọc, cũng là ngươi hại chết Hạ Nhược Vân, llêqquýđônn nếu chuyện này bị lão gia tử kia biết, sẽ có cái kết cục gì ngươi hẳn là rõ ràng! Lão gia tử kia luôn luôn bao che khuyết điểm, Hạ Nhược Vân thế nhưng lại là đệ tử lão đắc ý nhất! Cũng may Kim đại ca không quá hiểu biết đối với tình huống Hạ gia chúng ta, luôn luôn cho rằng phụ thân và ta đều có quan hệ thâm sâu với nàng, mới trợ giúp chúng ta!"

Chỉ cần nghĩ đến địa vị Hạ Nhược Vân chiếm cứ ở trong lòng Kim Đế, Hạ Sơ Tuyết lập tức hận phát cuồng, nếu không phải nữ nhân kia cầm đi Thượng Cổ Thần Tháp, nói không chừng bản thân sớm đã đuổi đến tu vi của Kim Đế.

Gia gia cũng thật sự là một kẻ ngu xuẩn, bản thân mới là người thượng cổ Phượng Hoàng chuyển thế, dựa vào cái gì cho nàng Thượng Cổ Thần Tháp?

Nếu không phải gia gia quá mức ngu xuẩn, chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra, Hạ Nhược Vân đương nhiên sẽ không chết.

Không biết sau khi lão gia tử đáng chết kia nhìn thấy tất cả những chuyện này có hối hận hay không.

"Được."

Lục Trầm hung ác, nói: "Chuyện này ta đến làm, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ làm cho Kim Đế và sư phụ của Hạ Nhược Vân trở thành cừu địch! Có lẽ mượn tay Kim Đế, quả thật có thể làm lão gia tử kia chết."

Dù sao, hắn đã phạm lỗi một lần, lại giết một người cũng không có gì.



Chương 660: Thiên Bắc Dạ thức tỉnh (hai)

Edit: kaylee

Có lẽ Hạ Nhược Vân còn có thể cảm kích y đưa lão gia tử kia xuống làm bạn với nàng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Trầm hiện lên một vẻ độc ác, trong lòng âm thầm nói: "Hạ Nhược Vân, ngươi đừng trách ta lòng dạ ác độc, người không vì mình, lqđ trời tru đất diệt, Sơ Tuyết mới là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, chính là bởi vì điều này, ngươi mới không cách nào khống chế Thượng Cổ Thần Tháp, có nàng là có thể có được thiên hạ, vì thiên hạ này, ta chỉ có thể bỏ đi ngươi, tin tưởng ngươi sẽ hiểu ta."

Nếu không phải như thế, Thượng Cổ Thần Tháp đi theo nàng lâu như vậy, nàng cũng không thể sử dụng nó.

Nguyên nhân chân chính, chính là Hạ Sơ Tuyết mới là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, là chuyển thế của thượng cổ Phượng Hoàng Tử Tà!

Nàng mới là thiên tài chân chính! So sánh với nàng, những người khác đều là phế vật!

Đương nhiên, Cố Nhược Vân không biết tình huống nơi này, sau khi nàng mua dược liệu xứng với Địa Ngục Chi Liên xong thì về tới Dạ gia, không biết vì sao, ở sau khi nàng đi vào Dạ gia, ánh mắt một đám người nhìn nàng đều cực kì quái dị.

Chính là, nàng cũng không có nghĩ nhiều, tiêu sái đi thẳng vào bên trong hậu viện.

Trong phòng, nam nhân im hơi lặng tiếng nằm ở phía trên giường lớn, một bộ hồng y, giống như nhiễm máu tươi, huyết khí nhàn nhạt chậm rãi phát ra từ trên người của hắn, nhưng mà, lúc này nam tử nhẹ nhắm mắt, một đầu tóc bạc thật dài phân tán ở trên giường, dưới ánh trăng thanh lãnh, đẹp làm cho người ta nhất thời quên hô hấp.

Nếu người có khác ở chỗ này, tất nhiên sẽ bị vẻ đẹp tuyệt thế của nam tử kia làm rung động hấp dẫn ánh mắt, nhất là hắn giống như mỹ nhân ngủ an tường ngủ say, một cái chớp mắt lập tức có thể làm người không thể tự kềm chế.

Mặc dù là ở bên trong ngủ say, hắn cũng đẹp làm điên đảo chúng sinh như vậy, nếu nam tử có thể mở ánh mắt kia, không biết lại sẽ rung động thế nào?

Phỏng chừng —— tuyệt sắc thế gian, cũng không gì hơn cái này.

Cố Nhược Vân kiềm chế trái tim dâng trào, dè dặt cẩn trọng lấy ra một đóa Địa Ngục Chi Liên từ trong lòng.

Phía trên cánh hoa lóe ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, phụ trợ khuôn mặt tuyệt diễm khuynh thành của nam tử kia càng thêm kinh diễm.

"Ta dùng thời gian ba ngày để chuẩn bị, hiện giờ ta đã chuẩn bị tốt những dược liệu cần thiết, tiểu Dạ, chàng cũng nên tỉnh lại, l^q'đ hơn nữa, thừa dịp hiện giờ chàng ngủ say bất tỉnh, ta mới có thể mang chàng ra ngoài từ trong Thượng Cổ Thần Tháp, nếu chàng thức tỉnh, sợ rằng sẽ không cách nào rời đi giống như Tử Tà."

Cố Nhược Vân nhìn nam tử nằm ở trên giường, mặt mày có chút xúc động.

Đã hơn một năm.

Hắn ngủ say đã hơn một năm…….....

Hiện giờ, cũng là lúc nên tỉnh.

Đáng tiếc hiện giờ Tử Tà đã biến thành trứng Phượng Hoàng, lại cũng không thể xuất hiện ở trước mặt nàng. Nếu không, có Tử Tà tồn tại, nàng chẳng những không cần thời gian ba ngày chuẩn bị, chính là tỷ lệ thành công cũng sẽ lớn hơn.

"Tiểu Dạ, ta không biết lấy địa phương hiện giờ ta ở, có thể làm chàng thức tỉnh hay không, nhưng bất luận như thế nào, ta cũng phải thử một lần, trước kia có Tử Tà bày mưu tính kế vì ta, hiện tại chỉ có một mình ta, dù vậy, ta cũng sẽ dùng hết toàn bộ lực lượng của ta cứu chàng."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân lấy ra dược liệu mình ra cửa mua vừa rồi, đưa tới bên miệng chậm rãi nuốt xuống.

Ầm!

Dược lực cường đại đánh thẳng về phía trước ở trong cơ thể Cố Nhược Vân, làm cho sắc mặt của nàng bỗng chốc trở nên vô cùng trắng bệch, lqd một ngụm máu tươi phun ra, chính là nàng vẫn không hề từ bỏ như trước, nuốt xuống toàn bộ dược này.

Nếu muốn làm cho Địa Ngục Chi Liên phát huy ra hiệu dụng, nhất định phải dùng máu tươi để tế nó.

Nhưng mà chỉ có máu tươi còn chưa đủ, những dược này cũng là cần thiết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro