Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 641 - 650

Chương 641: Nam Cung Nguyệt (ba)

Edit: kaylee

Tùng Nham Thành chủ trầm mặc xuống, chậm rãi quay trở về chỗ ngồi.

Từ sau khi tham gia tụ hội của Thành chủ Hắc Nham Thành, hắn đã thu được tin tức, nghe nói Thành chủ Hắc Nham Thành đã rời đi Hắc Nham Thành, hiện giờ xem ra, nàng khẳng định là muốn đi Thánh Thành tìm kiếm Địa Ngục Chi Liên.

Nếu không, vì sao nàng lại hỏi tin tức của Địa Ngục Chi Liên?

Mà nữ tử áo xanh vừa rồi Nguyệt Nhi miêu tả, rất có khả năng chính là Thành chủ Hắc Nham Thành.

"Nguyệt Nhi," Nghĩ đến đây, Tùng Nham Thành chủ thở dài một hơi: "Tốt nhất con đừng đi trêu chọc nữ nhân kia."

"Vì sao?"

Nam Cung Nguyệt rất là không hiểu, phụ thân luôn luôn yêu thương nàng, nhưng hôm nay chẳng những không báo thù vì nàng, còn làm cho nàng đừng đi trêu chọc nữ nhân kia.

"Bởi vì, nữ tử con nói kia, rất có khả năng là Thành chủ Hắc Nham Thành."

"Thành chủ Hắc Nham Thành?"

Nam Cung Nguyệt phì cười một tiếng: "Nữ nhân kia ăn mặc quá mức bình thường, không có khả năng là đứng đầu một thành, hơn nữa, cho dù nàng là Thành chủ Hắc Nham Thành thì thế nào? Du ca sẽ không nhìn con bị người bắt nạt, Du ca đệ tử Dạ gia, lleequyýđônn cho dù chỉ là một chi thứ, nhưng mà hắn đã tiến vào Chấp Sự đường của Dạ gia, địa vị ở Dạ gia rất cao, vì sao con phải sợ một Thành chủ mới nhậm chức ở một địa phương nhỏ?"

"Nguyệt Nhi, con không rõ, sau lưng Thành chủ Hắc Nham Thành kia khẳng định có một thế lực cường đại, nếu không nàng làm không được loại tình trạng hôm nay, chuyện này coi như xong, về sau con đừng đi trêu chọc nàng, vạn nhất chọc giận thế lực sau lưng nàng, ta chỉ sợ bảo vệ không được con."

Tùng Nham Thành chủ than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ khuyên nhủ.

Nam Cung Nguyệt nghe lời nói của phụ thân nhà mình, nghẹn một bụng tức, nhưng mà nàng không có nói cái gì nữa.

Nếu phụ thân đã không đồng ý làm chủ thay nàng, vậy hiện tại nàng phải đi Thánh Thành tìm kiếm Du ca, Du ca nhất định sẽ bảo vệ nàng!

Nghĩ đến đây, nàng ‘hừ hừ’ lập tức xoay người đi đến ngoài cửa, thậm chí cũng không có chào hỏi phụ thân của mình.

"Xem ra ta thật là quá dung túng nàng."

Nhìn bóng lưng rời đi của Nam Cung Nguyệt, Tùng Nham Thành chủ cười khổ một tiếng, không phải hắn không biết tất cả chuyện nữ nhi nhà mình làm ở ngoài, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là tùy theo nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi. Hiện giờ xem ra, hành vi như thế của nha đầu kia nói không chừng có lúc sẽ trêu chọc phải cường giả, đến lúc đó, chỉ sợ không dễ dàng thoát khỏi như hôm nay.

Nếu đổi thành cường giả có tính khí kém chút, có lẽ hắn nhìn thấy chính là tử thi (xác) của nàng.

"Người đâu, đi trông chừng tiểu thư cho ta, trong vòng ba tháng không cho phép ra khỏi cửa."

Hạ nhẫn tâm, Tùng Nham Thành chủ làm ra một cái quyết định như vậy.

"Nguyệt Nhi, hi vọng con đừng trách ta, phụ thân cũng là vì tốt cho con, tính tình của con quả thật nên thay đổi một chút, phụ thân không hy vọng Tùng Nham Thành sẽ hủy ở trên tay con."

Đương nhiên, khổ tâm của Tùng Nham Thành chủ, Nam Cung Nguyệt là sẽ không hiểu, cũng không muốn hiểu!

Mà trước kia bất luận nàng làm cái gì, phụ thân nhà mình đều là nghĩa vô phản cố đứng ở bên nàng, lqd hiện giờ vậy mà giam lỏng nàng, vì vậy nàng lập tức truy cứu chuyện này đến trên đầu Cố Nhược Vân.

Nếu không phải tại nữ tử này, phụ thân sẽ không giam lỏng nàng!

Nói không chừng nữ tử này có quen biết với phụ thân, hơn nữa còn dụ dỗ phụ thân, từng có việc không chịu nổi với phụ thân, nếu không vì sao phụ thân phải giúp đỡ nàng như thế?

Mà một khi đã như vậy, nàng ta cự tuyệt chuyện làm bảo tiêu cho mình, cũng có một câu trả lời hợp lý!

Lên làm nữ nhân của phụ thân, mạnh hơn rất nhiều so với trở thành bảo tiêu của mình!

Nam Cung Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu không mà nói, bằng vào một nữ tử bần cùng, như thế nào có thể cự tuyệt sự mê hoặc của tiền tài? Không phải là vì có nơi ra tốt hơn sao?



Chương 642: Nam Cung Nguyệt (bốn)

Edit: kaylee

"Quả nhiên là nữ nhân giả thanh cao, mẫu thân ta còn ở đã dám dụ dỗ cha ta, quả thực rất không biết xấu hổ, nếu về sau gặp ngươi, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi thân bại danh liệt, cũng làm cho phụ thân xem một chút ngươi là nữ nhân hám giàu ác tục cỡ nào!"

——

Ngoài thành, Cố Nhược Vân thở một hơi, nhìn Tùng Nham Thành sau lưng, tâm tình không tự chủ được bắt đầu kích động lên.

"Thánh Thành, lập tức ta sẽ tới Thánh Thành, chỉ cần lấy được Địa Ngục Chi Liên, là có thể làm cho tiểu Dạ thức tỉnh, cho nên ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến."

Nghĩ vậy, nàng không dừng lại, chạy như bay về phía Thánh Thành, tốc độ kia nhanh đến mức phía sau nổi lên khói bụi bốn phía, càng hơn là làm người đi đường một bên đều không thể thấy rõ dáng vẻ của nàng, chỉ thấy được một bóng dáng màu xanh giống như một tia sáng lóe qua.

Thánh Thành, Dạ gia.

Lúc này trong Dạ gia, Dạ Nặc tức giận trừng mắt nhìn lão gia tử trước mặt, rất là bất mãn nói: "Ta lặp lại lần nữa, ta muốn đi tìm Cố bảo tiêu, người đừng ngăn cản ta!"

Dạ Lan trực tiếp trợn mắt, tràn đầy khinh thường nói: "Ngươi cũng nhìn thấy nha đầu kia gặp phải dạng nguy hiểm gì, lúc đó ngươi theo bên người, ngươi lại có thể làm được cái gì? Ngươi thật muốn giúp nàng thì phải tu luyện cho tốt, chờ sau khi ngươi đột phá đến Võ Hoàng mới đi tìm nàng! Không, hẳn là sau khi đột phá tới Võ Tôn!"

"Lão đầu thối, mỗi lần người đều dùng chuyện này đến bức ta, đột phá Võ Tôn? Người mẹ nó nói thật dễ dàng, kia chẳng phải là muốn ta bị nhốt ở nơi này mười hai mươi năm? Không được! Chờ tới lúc đó, Cố bảo tiêu của ta khẳng định đã bị nam nhân khác thông đồng đi rồi!"

Dạ Nặc càng nghĩ càng cảm thấy thật có khả năng, nếu bản thân thật sự rời đi mười hai mươi năm, nói không chừng Cố bảo tiêu đã sớm quên hắn mà chạy với những người khác.

Đương nhiên, đối với tôn tử nhà mình, Dạ Lan là không chút lưu tình đả kích nói: "Ta xem Cố cô nương thật vĩ đại, l.q.đ nói không chừng sớm đã có những người khác, tiểu tử thối, một tiểu thí hài mười tuổi như ngươi, biết cái gì là tình cái gì là yêu sao? Đừng lúc nào cũng nói."

"Ta mặc kệ, dù sao ta chính là muốn thành hôn với Cố bảo tiêu, như vậy nàng có thể luôn ở cùng ta, các ngươi cũng không có tư cách mang ta đi từ bên người nàng."

Dù sao, theo Dạ Nặc, chỉ cần có thể lấy Cố Nhược Vân, vậy bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, xem về sau lão già này còn thế nào bắt buộc hắn rời đi.

"Vạn nhất nàng đã là thê tử của người khác thì sao?"

Dạ Lan nhìn Dạ Nặc, hỏi.

"Vậy…....." Dạ Nặc cau mày đáng yêu: "Ta đây gả cho Cố bảo tiêu là được."

Khuôn mặt già nua của Dạ Lan lập tức đen, tiểu tử thối này, vậy mà muốn tới cửa làm nữ tế (con rể) cho người ta? Bản thân thật là nuôi không hắn nhiều năm như vậy.

Dễ dàng chạy theo người khác như thế, ngay cả gia gia này hắn cũng không cần.

"Phụ thân."

Đúng lúc này, một giọng nói cung kính vang lên từ phía trước.

Dạ Lan thật không vừa lòng khi mình và tôn tử ở chung bị quấy rầy, bất giác nhíu mày, nhìn về phía nam tử trung niên đứng ở trước mặt mình, nói: "Hành Lâm, ngươi có chuyện gì?"

"Phụ thân, không biết gia chủ có còn nhớ rõ Dạ Du lúc trước con nói qua với ngwòi hay không?" Dạ Hành Lâm mỉm cười, hỏi.

"Dạ Du?"

Lão giả cau mày, trong lúc nhất thời nghĩ không ra là ai.

Thấy vậy, Dạ Nặc ở một bên nhỏ giọng nhắc một câu ở bên tai gia gia mắc chứng dễ quên nhà mình: "Gia gia, Dạ Du theo như lời nhị thúc là đệ tử Đường chủ Chấp Sự đường."

"Hả?" Dạ Lan lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Thế nào, hiện tại ngươi nói hắn với ta làm gì?"

"Là như vậy, phụ thân," Dạ Hành Lâm cười cười, tiếp tục nói: "Thiên phú của Dạ Du đó không tệ, hiện giờ hơn hai mươi tuổi cũng đã đến Võ Hoàng, thiên phú như thế ở Dạ gia chỉ sợ cũng chỉ có Nặc nhi có thể so sánh được, cho nên bình thường con chú ý hắn nhiều một chút, nếu không mà nói, một đệ tử chi thứ như hắn, lee~llêquýđôn vốn là vào không được Chấp Sự đường, ngay tại vừa rồi, hắn tới tìm con nhờ giúp một chuyện, nghe nói vị hôn thê của hắn bị Thành chủ Tùng Nham Thành nhốt lại, muốn lấy danh nghĩa Dạ gia chúng ta đón nàng đến, hơn nữa muốn xin giúp vị hôn thê của hắn một cái chức vị, dù sao vị hôn thê của hắn cũng là người khác họ, con mới đến hỏi ý kiến của phụ thân một chút."



Chương 643: Nam Cung Nguyệt (năm)

Edit: kaylee

"Như vậy?" Dạ Lan lại nhíu mày, thật lâu sau, mới buông lỏng mi tâm ra, nhàn nhạt nói: "Việc này các ngươi tự làm chủ là được rồi, không cần hỏi ta, nếu ngươi thật sự không cách nào quyết định, lqđ ngươi đi thương lượng với huynh trưởng của ngươi một chút là được."

Nếu là trước đây, thiên phú của Dạ Du quả thật sẽ khiến cho Dạ Lan chú ý.

Đáng tiếc, sau khi gặp được biến thái như Cố Nhược Vân, ông thật sự rất khó nổi lên hứng thú.

Hiện giờ ông nhìn tôn tử nhà mình, đều cảm thấy thiên phú của hắn quả thực rất không thể vào mắt, vì thế, ông hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Nặc, giọng điệu không tốt nói: "Tiểu tử thối, ngươi còn ngây ngốc ở chỗ này làm gì? Còn không lập tức cút đi tu luyện cho lão tử, ngươi xem thiên phú chó má kia của ngươi, thời gian một tháng không đột phá cũng đừng cút tới gặp lão tử."

Khi nói lời này, ông nâng chân lên muốn đá về phía Dạ Nặc, con may Dạ Nặc né nhanh, tránh được.

Ở trước khi rời đi, Dạ Nặc xoay người làm mặt quỷ với Dạ Lan, sau đó lập tức biến mất.

Dạ Hành Lâm rất là khiếp sợ, phải biết rằng thiên phú của chất tử nhà mình có thể nói không người có thể so sánh, phụ thân cũng luôn luôn tự hào hắn, lqd mỗi lần cùng bạn tốt nói đến thiên phú của Nặc nhi đều mang vẻ mặt kiêu ngạo, mà lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phụ thân ông…..... Vậy mà cho rằng thiên phú của Nặc nhi kém?

Nếu là như thế, nơi trục xuất còn có ai có thể so được Nặc nhi?

"Ngươi cũng đi xuống trước đi."

Dạ Lan cười khổ một tiếng, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Dạ Hành Lâm, nói.

"À, đúng rồi, nhân phẩm của Dạ Du gì đó kia và vị hôn thê của hắn như thế nào?"

"Bẩm báo phụ thân, Dạ Du rất là cầu tiến, năng lực cũng rất mạnh, càng là hiểu rõ tộc quy của Dạ gia chúng ta, về phần vị hôn thê của hắn kia, nhi tử vẫn chưa gặp qua, theo như lời Dạ Du, vị hôn thê Nam Cung Nguyệt của hắn tướng mạo đoan chính, tâm địa thiện lương, tính cách cũng tốt, thuộc loại người khác không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không trêu chọc người khác, lời nói của Dạ Du nhi tử vẫn là thật tin tưởng, xin phụ thân yên tâm."

"Vậy đi."

Dạ Lan gật gật đầu: "Nếu là thuộc loại người chỉ biết gây chuyện, Dạ gia chúng ta tuyệt không thu! Hành Lâm, ngươi đừng thấy phụ thân là đệ nhất cường giả nơi trục xuất, càng là đột phá đến Võ Đế, nhưng mà, không có nghĩa là thực lực của người ở nơi trục xuất đều yếu hơn ta! Còn có một số lão yêu quái lánh đời không ra, bởi vì không bị thế nhân biết, cho nên ta mới có cái danh đệ nhất cường giả này, mà Đông Nhạc đại lục ở ngoài nơi trục xuất, càng là cường giả nhiều đếm không xuể, không nói Đế Vương các quốc gia đều là cấp bậc Võ Đế, thậm chí ngay cả Võ Đế cao cấp cũng tồn tại, phụ thân, so với những người đó, không tính là cái gì. Bởi vậy cả đời này ta mới dè dặt cẩn trọng, người khác không trêu chọc ta, ta tuyệt sẽ không đi trêu chọc những người khác trước."

"Phụ thân, nhi tử hiểu rõ."

Dạ Hành Lâm cung kính hồi đáp: "Lát sau nhi tử sẽ làm người đi điều tra một chút xem nhân phẩm của Nam Cung Nguyệt như thế nào, xin phụ thân yên tâm."

"Ngươi và cha Dạ Nặc đều là người hiểu rõ lí lẽ, phụ thân thật vui mừng, nhưng mà ta vẫn là muốn nói cho ngươi một điểm, đôi khi, cường giả chân chính chính là người có diện mạo xấu xí, lee~l.q.đ càng là người không thu hút, thực lực của hắn sẽ càng cao, chỉ có một số cho rằng bản thân thiên hạ vô địch, mới có thể cao điệu làm cho thế nhân đều biết thực lực của hắn, người như thế ở trong mắt của chúng ta, chính là ngu ngốc đần độn!"

Sở dĩ Dạ Lan đi đến bây giờ, thoát không ra quan hệ với tính cách dè dặt cẩn trọng của ông.

Đương nhiên, nếu người khác trêu chọc ông, vậy ông cũng không phải loại người mềm lòng!


Chương 644: Niết bàn chi hỏa (một)
*Niết bàn chi hỏa: Ngọn lửa niết bàn

Edit: kaylee

Nếu ai phạm Dạ gia, chính là động đến nghịch lân của ông, không giết không thoải mái!

Về phần những cường giả chân chính kia, nếu không có tranh chấp ích lợi, bọn họ tuyệt sẽ không vì tranh cường háo thắng và miệng lưỡi tranh phong mà tiến hành giết người.

Loại người này, không tính là cường giả! Chỉ có thể coi như cường đạo!

"Nhi tử hiểu rõ."

"Tốt lắm, ngươi lui ra đi." Dạ Lan phất tay, nói.

"Vâng, nhi tử cáo lui."

Dạ Hành Lâm củng củng nắm tay, lui ra ngoài.

Sau khi hắn rời đi lập tức phái người đi tìm hiểu tình huống của Nam Cung Nguyệt một chút, chỉ là, lúc này đây Dạ Hành Lâm vẫn là quá sơ suất, hắn vốn tưởng rằng phái tâm phúc của mình tìm hiểu một người không quan trọng là đủ rồi, cũng không cần phái cao thủ! Vì vậy tùy tiện sai phái một người tiến đến Tùng Nham Thành.

Mà hắn vừa phái người làm nhiệm vụ xong, người nọ đã bị Dạ Du theo sát mà đến thu mua.

Vì vậy đến cuối cùng truyền quay lại đều là lời nói tốt cho Nam Cung Nguyệt, cũng không có hiềm nghi gì, Nam Cung Nguyệt được người Dạ gia đón đến Thánh Thành từ Tùng Nham Thành.

Nhìn bóng dáng của Nam Cung Nguyệt, Thành chủ Tùng Nham Thành chỉ có thể không ngừng thở dài, l^q'đ âm thầm cầu nguyện sau khi tiến vào Thánh Thành ngàn vạn đừng gặp gỡ Cố Nhược Vân, nếu không mà nói, chỉ sợ bản thân cũng bảo vệ không được nha đầu kia.... ...... ...

... ...... .......

"Nơi này chính là Thánh Thành?"

Lúc này, ở ngoài Thánh Thành, một bóng dáng áo xanh đứng thẳng ở nơi đây, mặt mày thanh lãnh ngóng nhìn cửa thành của tòa thành thánh khiết trước mắt, trong mắt  hiện lên một tia sáng khác thường.

Nàng kiềm chế kích động trong nội tâm lập tức muốn đi về phía trước.

"Đứng lại!"

Bỗng nhiên, một tiếng quát ngăn cản bước chân của Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân cau chặt mày, nhìn về phía binh lính thủ ở cửa thành, hỏi: "Các ngươi cũng muốn phí qua đường sao?"

"Phí qua đường? Cái gì vậy?" Tên binh lính kia sửng sốt một chút, chợt nói: "Thánh Thành chúng ta có quy định, trừ bỏ người trong thành, nếu những người khác muốn đi vào Thánh Thành, ít nhất cũng phải đạt tới một cấp bậc lực lượng!"

"Phán định thế nào?" Cố Nhược Vân nhìn tên binh lính kia.

"Rất đơn giản," Binh lính chỉ tấm bia đá bên cạnh, nói: "Tấm bia đá này có dùng đúc Kim Quang thạch, nếu như ngươi có thể lưu lại chưởng ấn ở nơi này, ngươi có thể đi vào Thánh Thành."

"Đơn giản như vậy sao?"

Cố Nhược Vân giật mình, lập tức đi tới trước tấm bia đá, chuyển vận một nửa lực lượng đến phía trên nắm tay, ‘ầm’ một tiếng đánh về phía tấm bia đá, sau đó nàng mới thu hồi nắm tay của mình.

"Cô nương, thật có lỗi, ngươi không có đạt tới yêu cầu của chúng ta." Binh lính tận lực dùng giọng điệu thân cận nói với Cố Nhược Vân.

Bởi vì tấm bia đá bị Cố Nhược Vân đánh kia, hoàn hảo không tổn hao gì, nắm tay của nàng cũng không có lưu lại dấu vết ở phía trên.

Như thế, chính là nàng không qua cửa!

Đang lúc binh lính muốn làm cho nàng rời đi, lại ở giờ khắc này, sắc mặt đột nhiên cứng lại rồi.

Lạch cạch!

Một âm thanh thanh thúy chậm rãi vang lên, đột nhiên nhìn thấy tấm bia đá nứt ra một cái khe hở, lqđ khe hở kia cũng không tính lớn, vẫn là rõ ràng xuất hiện ở trong mắt hắn.

Binh lính khiếp sợ xoa xoa mắt, như là không dám tin bản thân đã thấy tình cảnh này.... ......

Còn không chờ hắn phục hồi tinh thần, ‘lạch cạch lạch cạch’ vài tiếng giòn vang, khe hở càng ngày càng nhiều, che kín toàn bộ tấm bia đá, ngay sau đó, ‘ầm’ một tiếng bể thành vô số khối rơi trên mặt đất.

Cố Nhược Vân cũng ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi nàng đã khắc chế thực lực của mình, thậm chí chỉ dùng một nửa lực lượng, vì sao tảng đá này lại nát?

"Này……. Này……." Binh lính đã cả kinh nói không ra lời, trợn mắt há miệng nhìn tấm bia đá vỡ thành vô số khối, sau đó giật mình chuyển mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân.



Chương 645: Niết bàn chi hỏa (hai)

Edit: kaylee

"Thật có lỗi, ta không phải cố ý," Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nhìn binh lính ngây người, hỏi: "Ngươi sẽ không làm cho ta bồi tiền đi?"

Binh lính vội vã lắc lắc đầu, cả kinh nuốt mấy ngụm nước miếng.

Hình như còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong biến cố vừa rồi.

"Ta đây có thể đi vào sao?"

Cố Nhược Vân nhìn binh lính, hỏi.

Binh lính vội vàng gật gật đầu, ngay cả một câu nói đều nói không nên lời.

Mà sau khi thấy được động tác này, Cố Nhược Vân cũng không lại nói thêm gì, bước vào cửa Thánh Thành.

"Binh lính đại nhân, có phải tấm bia đá này của các ngươi lâu năm không tu sửa, cho nên vô dụng hay không."

Lâu năm không tu sửa?

Nghe được dân chúng bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở, tên binh lính kia lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn thanh thanh cổ họng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Không sai, các ngươi nói rất đúng, tấm bia đá này quả thật là lâu năm không tu sửa, bởi vậy mới có thể dễ dàng bị phá hủy như thế, nhưng mà, llêquýđônn dù sao tấm bia đá vẫn là bị đánh nát ở dưới tay vị cô nương này, chúng ta không có lý do gì ngăn cản nàng tiến vào Thánh Thành, nếu không mà nói, người Dạ gia chúng ta sẽ thành người nói chuyện không tính toán gì hết."

Tấm bia đá do Kim Quang thạch đúc thành, làm sao có thể lâu năm không tu sửa?

Hơn nữa, tảng đá này còn là lúc trước gia chủ thu hoạch được ở trong một di tích viễn cổ, ông thí nghiệm kỳ thực cũng không phải là thực lực của một người, mà là độ mạnh yếu của thiên phú!

Tỷ như nói, một Võ Tướng mười tuổi, có thể dễ dàng lưu lại quyền ấn của mình ở trên tấm bia đá, một Võ Vương hơn sáu mươi tuổi, cũng không nhất định có thể đánh ra một chút dấu vết.

Đây chính là thiên phú!

Kẻ có thiên phú càng mạnh, dấu vết lưu lại cũng lại càng sâu.

Nhưng nàng lại có thể trực tiếp đánh nát tấm bia đá kia, cũng đã chứng minh, thiên phú của vị cô nương này vượt trội hơn mọi người, mạnh hơn cả tiểu thiếu gia!

Đương nhiên, việc này trừ bỏ gia chủ và vài vị trưởng lão thiếu gia trong tộc biết, cũng chỉ có nhóm người thủ vệ bọn họ hiểu rõ! Hắn vì không làm cho những người khác chú ý tới vị cô nương này, chỉ có thể nói ra lời nói như vậy. Mà hiện tại, hắn phải nhanh chóng bẩm báo với mấy vị đại nhân Dạ gia.

Nữ tử có thiên phú như vậy, nếu có thể thu vào Dạ gia, tất nhiên sẽ làm thế lực đại trướng (tăng mạnh).

Nghĩ vậy, vị binh lính tuổi trẻ này cũng không tiếp tục thủ thành, vội vàng trở về Dạ gia bẩm báo việc này.

... .......

Trong Dạ gia, Dạ Hành Thiên đang ngồi ở trong phòng khách nghe thủ hạ hội báo, mạnh mẽ đứng lên, l.q.đ khiếp sợ nói: "Vừa rồi ngươi nói cái gì, tấm bia đá ngoài cửa thành bị người đánh nát?"

"Đúng vậy, đại thiếu gia, hủy tấm bia đá là một nữ tử trẻ tuổi, hiện tại nàng đã tiến vào Thánh Thành."

Vẻ mặt Dạ Hành Thiên bất khả tư nghị (không thể tin nổi), chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc thật lâu sau, mới nói: "Chuyện lớn như thế, phải thông báo với phụ thân, lát sau ngươi đi báo Dạ Hành Lâm theo ta đi gặp phụ thân."

"Tuân mệnh, đại thiếu gia."

Nói xong lời này, người binh lính tuổi trẻ này lập tức lui ra ngoài.

Dạ Hành Thiên cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vã đi ra ngoài, bước nhanh đi tới phương hướng hậu viện.

Lúc hắn đến, Dạ Hành Lâm cũng vừa vặn đi đến nơi này, liếc mắt một cái thấy được bóng dáng vội vàng của đại ca nhà mình, có chút không hiểu hỏi: "Đại ca, ngươi vội vã tìm ta tới gặp phụ thân như vậy là có chuyện gì?"

"Chuyện này chờ sau khi gặp phụ thân ta sẽ nói."

Dạ Hành Thiên hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng nói.

Ngay sau đó, hai người không có lại nói thêm cái gì, bước nhanh đi vào phòng bế quan tu luyện hàng ngày của Dạ Lan.

Lúc này, trong phòng, Dạ Lan nhắm mắt khoanh chân, vầng sáng màu vàng nhàn nhạt bao phủ thân thể của ông, lqd ở dưới vầng sáng kia, thân thể già nua ngược lại có một phần cảm giác thần thánh.

Bỗng nhiên, mặt của ông đỏ lên, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, rồi sau đó thân mình ngã về phía sau.



Chương 646: Niết bàn chi hỏa (ba)

Edit: kaylee

"Phụ thân!"

Dạ Hành Thiên và Dạ Hành Lâm quá sợ hãi, bước nhanh tiến lên đỡ lấy thân thể của Dạ Lan, trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng.

"Phụ thân, thân thể của người càng ngày càng không được sao?" Trong lòng Dạ Hành Thiên tràn đầy sầu lo: "Nhiều năm như vậy, mặc dù người đã đột phá đến cảnh giới Võ Đế, vẫn lại không cách nào bài xuất độc kia sao?"

Dạ Lan cười khổ lắc lắc đầu: "Nếu không phải tại loại độc tố này, ta sớm đã đột phá Võ Đế sơ cấp, hiện tại……. Chỉ sợ ta càng ngày càng không được, chính là bởi vì thời gian của ta không còn nhiều lắm, mới hi vọng Nặc nhi có thể không chịu thua kém, ở trước lúc ta ngã xuống có thể trưởng thành lên, lấy thiên phú của hắn, siêu việt hơn ta cũng không phải việc gì khó."

Kỳ thực, làm sao ông không nghĩ cho Dạ Nặc một thời thơ ấu vô ưu vô lự? Làm sao ông lại muốn bức bách hắn tu luyện? Đơn giản là thời gian của ông không còn nhiều, nếu không người chống đỡ mảnh trời này, sau khi ông rời đi Dạ gia tất nhiên sẽ đi đến đường cùng.

"Đã vài thập niên, Hành Thiên, Hành Lâm, phụ thân thật sự sắp không chịu đựng nổi, nếu không phải vì không bỏ xuống được Dạ gia, ta sớm đã……..."

"Phụ thân," Trái tim Dạ Hành Thiên căng thẳng, gắt gao bắt được tay của phụ thân nhà mình, lo lắng nói: "Người không tính toán nói chuyện này cho Nặc nhi sao? Hắn luôn luôn bị giấu giếm, nếu hắn biết, nói không chừng sẽ hăng hái hướng về phía trước."

"Không được," Dạ Lan lắc đầu: "Ta hiểu rõ tính cách của Nặc nhi, cho hắn biết, hắn nhất định sẽ thương tâm muốn chết, đây mới là lý do ta gạt hắn nhiều năm, huống chi, thực cho hắn biết, mặc dù hắn hăng hái hướng về phía trước, nhưng cũng sẽ quá mức gấp gáp, như vậy không có lợi đối với tu luyện của hắn, cho nên các ngươi ngàn vạn không thể nói chuyện này cho Nặc nhi."

Hai huynh đệ Dạ Hành Thiên nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Phụ thân nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình rất cố chấp.

"Đúng rồi, hiện tại các ngươi đến tìm vi phụ là có chuyện gì?" Dạ Lan chậm rãi ngồi thẳng thân mình, trên khuôn mặt già nua không có huyết sắc, hình như trong vòng vài giây đã già đi mười mấy tuổi, làm cho người ta nhìn vô cùng đau lòng.

Dạ Hành Thiên than một tiếng: "Vừa rồi binh lính thủ thành đến nói với con, nghe nói, tấm bia đá ở cửa thành bị người phá hủy."

"Hả?"

Hai mắt Dạ Lan sáng lên, âm thanh đều dồn dập lên: "Là ai? Là ai phá hủy tấm bia đá? Ha ha ha, thật tốt quá, lại có người phá hủy tấm bia đá ta tân tân khổ khổ mang ra từ trong lăng mộ, ha ha ha!"

Nói xong lời cuối cùng, ông cười ‘ha ha’, trên khuôn mặt già nua kia có vẻ vui mừng không chút nào che giấu.

Chỉ là, sau khi nghe được lời này của ông, Dạ Hành Thiên lập tức hết chỗ nói rồi.

Ông hưng phấn vì có người phá hủy được tấm bia đá kia, vậy cũng không cần phải nhiều thêm một câu ông vất vả mang ra từ trong lăng mộ, nếu không, nếu để cho người không biết thấy được, cho rằng lão gia hỏa này bị tức đến điên rồi.

"Đại ca, người nói là thật chăng?" Dạ Hành Lâm cũng khó che giấu kích động: "Thực sự có người phá hủy tấm bia đá?"

Tấm bia đá quả thật vô cùng trân quý, nhưng một người có thể phá hủy nó, đại biểu cái gì, chỉ sợ không ai không biết.

"Ha ha ha, Dạ gia được cứu rồi, Dạ gia được cứu rồi! Rốt cục ta cũng có thể yên tâm chết, ha ha ha!"

Dạ Lan thật sự điên rồi, dù sao không ai sẽ ở trước khi chết, còn vui vẻ như vậy.

"Phụ thân, lời này của người có ý tứ gì?" Dạ Hành Thiên có chút không hiểu: "Dạ gia được cứu rồi, là có ý tứ gì?"

"Ha ha, chuyện này ta chưa nói qua với các ngươi, cũng không có nói qua với bất luận kẻ nào," Dạ Lan kích động đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, cười ‘ha ha’ nói: "Lúc trước, lăng mộ ta tiến vào kia, là lăng mộ của Võ Thánh!"



Chương 647: Niết bàn chi hỏa (bốn)

Edit: kaylee

Lăng mộ Võ Thánh!

Hít!

Hai huynh đệ đều không tự chủ được hít một ngụm khí lạnh, lăng mộ Võ Thánh? Phụ thân vậy mà đã từng thăm dò lăng mộ Võ Thánh?

"Các ngươi cũng sẽ không biết, lăng mộ Võ Thánh kia có bao nhiêu nguy hiểm, ta thăm dò một khối địa phương nhỏ, lại thiếu chút ngay cả mệnh đều đã đánh mất, còn may ta đã trở về, hơn nữa mang về được tấm bia đá này! Hơn nữa, này cũng không phải tấm bia đá làm từ Kim Quang thạch gì đó, kia chỉ là ta không muốn làm cho thế nhân biết tác dụng chân chính của tấm bia đá, mới nói bừa vậy!"

Dạ Lan tràn đầy hưng phấn, cũng không để ý đến vẻ mặt của hai huynh đệ, tiếp tục nói: "Lúc đó, địa phương lưu trữ tấm bia đá này có một hàng chữ, hàng chữ kia là văn tự viễn cổ, ta xem không hiểu lắm, vẫn là hiểu một câu nói, chính là, trên đời này chỉ có một người có thể phá hủy tấm bia đá này!"

"Người này, là người kiềm giữ thượng cổ Phượng Hoàng! Thượng cổ Phượng Hoàng, chính là Linh Thú đã từng ở mấy vạn năm trước, uy chấn toàn bộ Đông Nhạc đại nhân! Chỉ có Tử Tà trên người mang theo niết bàn chi hỏa, mới có thể phá hủy tấm bia đá!"

"Ngươi có biết niết bàn chi hỏa là cái gì không? Năm đó, thượng cổ Phượng Hoàng chính là dùng ngọn lửa này đốt cả bình nguyên! Không sai, chính là Bình Nguyên Chi Khâu, ở mấy vạn năm trước bị niết bàn chi hỏa phá hủy! Nhưng mà, niết bàn chi hỏa của thượng cổ Phượng Hoàng vốn không cường đại như thế, chỗ cường đại của nó, là phối hợp với nhân loại, lúc đó ta thấy qua điển tích này ở trên một quyển sách cổ ở Đông Nhạc đại lục, nghe nói, một gã cường giả tuyệt đỉnh thống ngự Bình Nguyên Chi Khâu giết chết một gã bằng hữu quan trọng của thượng cổ Phượng Hoàng, kết quả, chủ nhân trong truyền thuyết của hắn kia, lập tức mang theo hắn giết vào Bình Nguyên Chi Khâu, dùng niết bàn chi hỏa thiêu đốt khắp Bình Nguyên Chi Khâu!"

"Trận hỏa kia, vẻn vẹn liên tục nửa năm không tắt, sự kiện lần đó, cũng bị thế nhân xưng là, diệt thế tai ương!"

Khi nói lời này, vẻ mặt Dạ Lan sùng kính và hướng tới, loại đại nhân vật trong truyền thuyết này, vĩnh viễn là tồn tại những người bọn hắn này khát khao.

Cường đại căn bản không cách nào địch nổi.

"Nhưng mà sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, thượng cổ Phượng Hoàng và chủ nhân của hắn đều biến mất, tục truyền là chủ nhân của thượng cổ Phượng Hoàng đi vào luân hồi, mà chủ nhân rời đi, thượng cổ Phượng Hoàng cũng tiến vào ngủ say vĩnh hằng, lúc trước sau khi tiến vào di tích này, đọc hiểu hàng chữ kia, các ngươi biết ta kích động cỡ nào không? Cho nên ta mới đặt tấm bia đá này ở ngoài cửa thành, chẳng phải vì thiết trí một cái cửa cho người có thể đi vào Thánh Thành, mà là muốn tìm ra vị tồn tại thần kỳ kia.

Cũng may, thời gian không phụ lòng người, ông đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng tìm được người có được niết bàn chi hỏa!

Hai huynh đệ đều rất là khiếp sợ, hiển nhiên đều không ngờ rằng tấm bia đá còn có một cái lai lịch như vậy.

"Đúng rồi, người hủy tấm bia đá các ngươi nói kia ở nơi nào?"

Dạ Lan ngăn chặn kích động trong nội tâm, hỏi.

"Này……...."

Dạ Hành Thiên nhíu mày trầm ngâm một lúc, nói: "Con chỉ nghe nói đó là một nữ tử trẻ tuổi, cụ thể ở nơi nào cũng không biết, nhưng mà nàng đã đi tới Thánh Thành, vậy hiển nhiên là ở phía trên địa bàn Dạ gia ta, xin phụ thân đại nhân yên tâm, con đây lập tức làm cho người gặp qua vị cô nương kia tiến đến tìm nàng, cho dù là lật toàn bộ Thánh Thành một lần, cũng sẽ tìm ra nàng."

"Tốt."

Dạ Lan gật gật đầu: "Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, đúng rồi, nếu gặp được vị cô nương kia, nhất định phải khách khí với nàng một chút, có lẽ chiếm được sự trợ giúp của nàng, Dạ gia chúng ta có thể tồn lâu bất diệt!"

Lúc trước Dạ Lan, hoàn toàn là một người rơi xuống nước, hiện tại thật vất vả bắt được một cọng cỏ cứu mạng, ông là thế nào cũng sẽ không buông tay.



Chương 648: Niết bàn chi hỏa (năm)

Edit: kaylee

Nếu không mà nói, nói không chừng ở sau khi ông mất đi, Dạ gia sẽ đi về phía diệt vong.

Như thế, cho dù ông xuống chín tuyền, cũng khó an lòng.

"Vâng, phụ thân đại nhân."

Dạ Hành Thiên củng củng nắm tay, tôn kính hồi đáp.

"Vậy nhi tử cáo lui trước."

Dứt lời, hắn liếc mắt với Dạ Hành Lâm, ngay sau đó, hai huynh đệ lập tức cáo từ rời đi.

Mới vừa đi đến ngoài cửa, một bóng dáng vội vàng chạy đến, nửa quỳ bẩm báo nói: "Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, có một nữ tử tiến đến, nói là muốn bái phỏng Dạ Nặc tiểu thiếu gia và gia chủ đại nhân."

"Nặc nhi?"

Dạ Hành Thiên hiển sửng sốt, cau chặt mày: "Tìm Nặc nhi và phụ thân? Nữ tử kia có tự giới thiệu?"

"Nàng nói nàng gọi là Cố Nhược Vân, là cố hữu (bạn cũ) của tiểu thiếu gia Dạ Nặc, cố ý tiến đến bái phỏng tiểu thiếu gia."

"Cố hữu Nặc nhi?"

Dạ Hành Thiên trầm ngâm một lúc lâu, khẽ gật đầu: "Ta đã biết, ngươi đi dẫn vị cô nương kia đến đại sảnh, ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai tiến đến tìm Nặc nhi?"

"Vâng."

Nói xong lời này, người nọ lập tức lui xuống, Dạ Hành Thiên cũng không có nói nhiều một lời với đệ đệ của mình, bước đi về phía phương hướng đại sảnh.

Nhưng ngay ở khoảnh khắc Dạ Hành Thiên rời đi, cửa phòng phía sau đẩy mở ra, Dạ Lan mặc một bộ bạch y tiên phong đạo cốt chậm rãi đi ra, ánh mắt đảo qua toàn bộ sân, lại dừng ở trên người Dạ Hành Lâm còn không có rời đi.

"Hành Thiên đi nơi nào?"

Vừa rồi không biết có phải ông sai nghe hay không, hình như nghe được có người gọi tên của Cố nha đầu, nha đầu kia không phải ở Hắc Nham Thành làm Thành chủ của nàng sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

"À, vừa rồi có người đến bẩm báo đại ca, nói là một nữ tử tên là Cố Nhược Vân đến tìm Nặc nhi và phụ thân."

"Cái gì?"

Dạ Lan cả kinh, đáy mắt kia hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện.

Phải biết rằng, ông luôn luôn khâm phục không thôi đối với thiên phú của Cố Nhược Vân, nếu không phải tôn tử nhà mình quá nhỏ tuổi, ông thật muốn cho tôn tử nhà mình cưới nha đầu kia. Đáng tiếc, tiểu tử Dạ Nặc kia chỉ là một tiểu thí hài mười tuổi, ai sẽ có hứng thú đối với một tiểu thí hài mười tuổi?

Nếu có thể qua năm sáu năm, nói không chừng chuyện này còn có thể thành!

Nhưng tới lúc đó, Cố nha đầu đã sớm lập gia đình, tôn tử nhà mình càng thêm không có hi vọng.

Ngay cả như thế, vẫn là thay đổi không được tán thưởng phát ra từ nội tâm của ông đối với nha đầu kia.

Còn nhỏ tuổi đã có thành tựu như vậy, cả đời tôn tử nhà ông cũng cũng không bằng.

"Phụ thân.... ..."

Dạ Hành Lâm vừa muốn nói gì đó, đã nhìn thấy phụ thân vẫn luôn vững như Thái Sơn nhà mình kia bỗng chốc mất đi bóng dáng rồi, chỉ để lại một câu nhàn nhạt.

"Ta đi tìm Nặc nhi, ngươi không có việc gì thì về phòng ngươi trước đi thôi."

"Ơ…...." Dạ Hành Lâm có chút ngây ngốc sững sờ, rốt cuộc Cố Nhược Vân kia là ai, lại có thể làm cho phụ thân có động tĩnh lớn như thế?

Chỉ sợ ở toàn bộ nơi trục xuất, có thể làm cho phụ thân luôn luôn bình tĩnh trở nên như thế, trừ bỏ Dạ Nặc thì không có người khác.

——

Trong đại sảnh.

Dạ Hành Thiên đi vào trong sảnh, liếc mắt một cái lập tức trông thấy nữ tử đứng chờ ở trong đại sảnh.

Y phục màu xanh, thanh lãnh như trúc, nhẹ ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, dừng ở trên người nữ tử. Mà sau khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, nữ tử đứng thẳng đưa lưng về phía cửa kia chậm rãi xoay người, nhìn về phía khuôn mặt vô cùng giống với Dạ Nặc ở cửa kia.

Chỉ dựa vào dung mạo này, nàng có thể đoán ra thân phận của nam tử.

Đại thiếu gia Dạ gia, Dạ Hành Thiên!

Nghe nói thiên phú của Dạ Hành Thiên này cũng rất tốt, đã từng ở năm ba mươi tuổi ấy đột phá đến Võ Tôn, nhưng mà lúc trước bởi vì xảy ra một hồi biến cố, làm cho qua nhiều năm như vậy, thực lực của hắn vẫn như trước, không cách nào tăng tiến thêm một chút.

Điều này cũng nỗi đau vĩnh viễn trong lòng mọi người Dạ gia!


Chương 649: Địa Ngục Chi Liên (một)

Edit: kaylee

"Ngươi chính là Cố Nhược Vân Cố cô nương?" Dạ Hành Thiên mỉm cười, chậm rãi đi đến, nói: "Nghe nói ngươi là tới tìm phụ thân ta và Nặc nhi, không biết ngươi có quan hệ như thế nào với bọn họ?"

Kỳ thực, làm cho Dạ Hành Thiên kỳ quái là, nữ tử này tới đây cũng không chỉ là vì gặp Nặc nhi, lqd còn có phụ thân chưa bao giờ gặp người nhà mình kia, nếu làm không rõ thân phận của nữ tử này, hắn quả quyết sẽ không để cho nàng gặp phụ thân nhà mình.

Vạn nhất nàng là người thế lực khác phái tới, sẽ hại phụ thân!

"Ừ," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta và Dạ Nặc là bằng hữu, cũng từng có vài lần duyên phận với Dạ lão gia tử, cho nên hôm nay cố ý tiến đến bái phỏng, nếu thuận tiện mà nói, có thể để cho ta đi gặp bọn họ một chút không?"

"Này……….." Dạ Hành Thiên trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau, mới chậm rãi nói: "Chỉ sợ có chút không tiện."

Dù sao hắn vẫn không biết thân phận chân thật của nữ tử này, làm sao có thể yên tâm để nàng gặp phụ thân nhà mình? Cho nên, mới cự tuyệt nàng trước.

Nhưng mà, ngay khi giọng nói của Dạ Hành Thiên chưa dứt, ‘xẹt’ một tiếng, một luồng gió mạnh vọt lại từ sau lưng, thiếu chút đẩy hắn lui lại mấy bước.

"Cố bảo tiêu, rốt cục ngươi cũng tới tìm ta, thiếu chút làm ta nhớ muốn chết."

Dạ Nặc gắt gao ôm thân thể của Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt trắng nõn non nớt kia tràn ngập ủy khuất: "Làm sao giờ ngươi mới đến, lqđ nếu ngươi không đến mà nói, ta khẳng định sẽ chạy đi tìm ngươi."

Đều do lão gia tử đáng chết kia, nếu không phải tại ông, bản thân cũng không cần phải rời đi Cố bảo tiêu.

"Dạ Nặc!"

Dạ Hành Thiên nhìn thấy hành vi của Dạ Nặc, sắc mặt lập tức đen xuống, vừa định lớn tiếng quát hắn, phía sau lại truyền đến một giọng nói già nua.

"Tiểu tử thối ngươi, bình thường nhìn thấy gia gia làm sao ngươi không có loại nhiệt tình này? Xem ra gia gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, còn không có quan trọng bằng Cố nha đầu, quả nhiên là tức chết lão tử."

Tuy rằng trong miệng Dạ Lan nói lời nói dỗi, khuôn mặt già nua kia lại là cười tủm tỉm, bước chậm đi đến.

Dạ Hành Thiên ngây ngẩn cả người, nhìn dáng vẻ khi thì tươi cười đầy mặt, khi thì than ngắn thở dài của phụ thân nhà mình, trong lúc nhất thời không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Dạ gia chủ, đã lâu không gặp."

Cố Nhược Vân mỉm cười với Dạ Lan, giọng điệu kia thật giống như là một lão hữu đã lâu không gặp.

"Ha ha, Cố nha đầu, loại người luôn bận rộn như ngươi là vô sự không đăng tam bảo điện (không có chuyện không đến cửa), lần này đến Dạ gia ta không biết là có chuyện gì?"

Thật hiển nhiên, Dạ Lan vô cùng hiểu rõ tính cách của Cố Nhược Vân, nếu không có chuyện gì mà nói, nàng sẽ không đi đến Dạ gia ở Thánh Thành.

Đã đến nơi này, tất nhiên là có chuyện muốn nhờ giúp.

"Là như vậy," Cố Nhược Vân nghĩ đến Thiên Bắc Dạ còn đang ngủ say trong Thượng Cổ Thần Tháp, tâm mạnh mẽ trầm xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Nghe nói Dạ gia có được Địa Ngục Chi Liên của nơi trục xuất, ta muốn mượn Địa Ngục Chi Liên này dùng một chút, không biết có thể cho ta mượn hay không?"

"Cái gì?"

Vừa nghe lời này, sắc mặt của Dạ Hành Thiên ở một bên mạnh mẽ biến đổi, vội vàng nói: "Không được, Địa Ngục Chi Liên này không thể cho mượn! Vị cô nương này, ta mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Nặc nhi và phụ thân, nhưng ngươi vừa tới đã muốn trấn trạch chi bảo (bảo vật giữ nhà) của Dạ gia chúng ta, như thế có phải không tốt lắm hay không?"

Giờ phút này, sắc mặt của hắn có chút khó coi, Địa Ngục Chi Liên kia đối với Dạ gia mà nói, cũng không chỉ đơn giản là trấn trạch chi bảo, còn là dựa vào nó để giảm bớt độc tố trong cơ thể phụ thân, nếu giao Địa Ngục Chi Liên này ra, phỏng chừng phụ thân thật sự sẽ sống không được bao lâu!



Chương 650: Địa Ngục Chi Liên (hai)

Edit: kaylee

"Ta biết," Cố Nhược Vân áy náy nói: "Địa Ngục Chi Liên là thứ trân quý nhất trong nơi trục xuất, ta vừa tới đã muốn mượn Địa Ngục Chi Liên, hiển nhiên không hợp tình lý, nhưng mà ta cũng không có biện pháp khác, hiện giờ vị hôn phu của ta mê man bất tỉnh, l.q.đ chỉ có Địa Ngục Chi Liên mới có thể làm hắn tỉnh lại từ trong ngủ say, vì thế, ta mới đến thỉnh cầu Dạ gia cho ta mượn Địa Ngục Chi Liên dùng một chút."

Dạ Lan ngẩn ra, có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Cố cô nương, không phải ta không cho ngươi mượn, Địa Ngục Chi Liên này thật sự rất quan trọng đối với ta, nếu ngươi có yêu cầu khác, ta tất nhiên sẽ dùng hết khả năng giúp ngươi, chỉ là Địa Ngục Chi Liên này, ta thật sự không cách nào cho ngươi mượn."

Ít nhất, ở trước lúc không có tìm được thiên tài kiềm giữ niết bàn chi hỏa kia, ông còn không thể chết được.

Khi mất đi Địa Ngục Chi Liên, ông hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nếu không có Địa Ngục Chi Liên này tồn tại, chỉ bằng vào nghị lực của ông, còn không cách nào sống đến bây giờ! Có thể thấy được chỗ quan trọng của Địa Ngục Chi Liên đối với ông.

Từ đầu tới cuối, Dạ Nặc đều không nói gì, hắn nhìn Cố Nhược Vân, lại nhìn về phía Dạ Lan, con ngươi không ngừng chuyển động, không biết đang đánh cái chủ ý quỷ gì.... ...

"Vậy thật xin lỗi, quấy rầy các ngươi, hiện tại ta lập tức cáo từ."

Cố Nhược Vân thất vọng thở dài, nàng thật cần Địa Ngục Chi Liên, nếu Địa Ngục Chi Liên này ở trong tay người khác, nàng vì Thiên Bắc Dạ, tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp đoạt đi.

Nhưng mà, đối với Dạ gia, nàng làm không được loại chuyện này.

Nhưng mà lúc này đây, hi vọng duy nhất lại cứ như vậy mà biến mất.

"Đợi chút."

Mắt thấy Cố Nhược Vân muốn rời đi, Dạ Lan bỗng nhiên mở miệng gọi nàng, nói: "Địa Ngục Chi Liên, ở nơi trục xuất cũng không phải chỉ một đóa như vậy, ta có thể phái người Dạ gia đi tìm kiếm giúp ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi cứ lưu ở nơi này đi, ta cũng tiện thông báo tin tức cho ngươi một cách nhanh nhất."

Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, gật gật đầu: "Được, vậy đa tạ Dạ gia chủ."

Dạ Lan nói không sai, Địa Ngục Chi Liên cũng không phải chỉ có một đóa, chỉ là vì quá mức trân quý, thế gian cũng chỉ có vài đóa mà thôi, thế lực của Dạ gia ở trục xuất vô cùng cường đại, l^q'đ nếu có thể mượn dùng Dạ gia, tất nhiên có thể tìm được tin tức của Địa Ngục Chi Liên rất nhanh.

"Được, ta đây an bày chỗ dừng chân cho ngươi, Hành Thiên, ngày mai ngươi lập tức phái người tìm hiểu tin tức Địa Ngục Chi Liên khác giúp Cố nha đầu, cần phải giúp đỡ vị hôn phu của Cố cô nương."

Mặt Dạ Lan trầm xuống, nghiêm túc phân phó nói.

"Vâng."

Dạ Hành Thiên tôn kính trả lời một tiếng.

"Nặc nhi, ngươi mang Cố nha đầu đi xuống."

Còn không chờ Dạ Lan phân phó xong, Dạ Nặc đã nắm tay của Cố Nhược Vân đi đến ngoài đại sảnh.

"Cố bảo tiêu, ngươi cũng không biết trong khoảng thời gian ngươi không ở này ta có bao nhiêu buồn, cũng may rốt cục ngươi cũng đến tìm ta, ta mặc kệ, hôm nay ta muốn ngủ với ngươi."

"Ôi."

Nhìn bóng dáng Dạ Nặc mang theo Cố Nhược Vân rời đi, Dạ Lan thở dài: "Đáng tiếc, nha đầu kia có vị hôn phu, nếu không, chờ năm sáu năm sau, Nặc nhi có thể cưới nàng về."

Nghe nói như thế, Dạ Hành Thiên ở một bên lập tức hết chỗ nói rồi.

Tiểu tử Dạ Nặc kia mới bao lớn? Phụ thân đã bắt đầu phát sầu vì hôn nhân đại sự của hắn? Hơn nữa, nha đầu kia thoạt nhìn lớn hơn Nặc nhi mười tuổi, lại chờ hắn năm sáu năm, làm sao có thể?

Nhưng mà, càng làm Dạ Hành Thiên cảm thấy kỳ quái là, cho tới bây giờ phụ thân đều luôn rất cao ngạo, có rất ít người trẻ tuổi được ông để vào mắt. Hiện tại vậy mà muốn đưa tôn tử của mình ra ngoài, rốt cuộc nha đầu kia có lai lịch gì?

"Phụ thân, cô nương này là người phương nào, vì sao phụ thân người…………."

Nghĩ nghĩ, Dạ Hành Thiên vẫn là hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro