Chương 61 - 65
Chương 61: Quân đội cường thế quật khởi (bốn)
Edit: kaylee
"Tiểu Dạ?"
Hai mắt của Cố Nhược Vân nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, đã thấy hắn đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa cái gì đó, thật lâu sau, lắc lắc đầu, nói: "Ta không nhớ rõ, toàn bộ chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ? Ha ha, ngươi một câu không nhớ rõ là có thể quên mất tất cả sai lầm ngươi đã từng phạm phải? Quên người ngươi làm hại chết? Thiên Bắc Dạ, ta nghĩ đến ngươi đã biến mất ở bên trong sông dài lịch sử, không nghĩ tới ngươi sẽ xuất hiện ở đây, thực lực của ngươi cường đại như vậy, ta không tin trên đời này có người có thể phong ấn trí nhớ của ngươi, người có thể phong ấn đoạn trí nhớ kia, chỉ có chính ngươi!"
Người có thể phong ấn đoạn trí nhớ kia, chỉ có chính ngươi?
Trong mắt của Cố Nhược Vân hiện lên một chút khiếp sợ, lời này của Tử Tà là có ý tứ gì? Nói cách khác, phong ấn trí nhớ của mình, chính là Thiên Bắc Dạ hắn?
Vậy vì sao hắn muốn làm như vậy?
Thiên Bắc Dạ trầm mặc, có chút thống khổ nhíu mày. Một ít đoạn ngắn vụn vặt chợt lướt qua trong đầu của hắn.
Ở bên trong đoạn ngắn kia, nữ tử bạch y (cô gái mặc quần áo màu trắng) như tuyết, chân đạp Thần Long đứng ở trên đỉnh núi mây, nhưng bất luận hắn cố nhớ lại như thế nào, đều không thể thấy rõ dung nhan của nữ tử, nhưng mà, chỉ là một bóng dáng mờ nhạt liền làm cho hắn đau lòng không thôi.
Loại đau đớn này hắn chưa từng có qua, giống như vạn tiễn xuyên tâm.
"Tiểu Dạ?"
Cố Nhược Vân nhìn thấy Thiên Bắc Dạ đau đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngăn hắn cố nhớ lại: "Nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ."
"Không!" Thiên Bắc Dạ ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân, "Tiểu Vân, ta muốn biết quá khứ ta là dạng người gì, ta biết ngươi có thể giúp ta, cho dù lúc trước ta thật sự phạm phải sai lầm không cách nào bù đắp được, ta cũng muốn đến gánh vác tất cả những thứ đó, phong ấn trí nhớ chỉ là hành vi của người nhu nhược!"
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: "Được, ta sẽ giúp ngươi, Tử Tà, ngươi có biện pháp nào không?"
Tử Tà quay đầu không nhìn tới Cố Nhược Vân, muốn để hắn trợ giúp tên khốn khiếp này? Không có cửa đâu.
"Tử Tà!"
Lần đầu tiên Cố Nhược Vân nhìn thấy Tử Tà kỳ quái như vậy, không khỏi có chút bất đắc dĩ che trán: "Ta không biết giữa các ngươi có cừu oán gì, nhưng mà, ngươi đã hận hắn như vậy, chẳng lẽ không muốn làm cho hắn nhớ lại bản thân đã từng phạm phải sai lầm gì sao? Đây coi như là trừng phạt đối với hắn."
Nghe nói như thế, Tử Tà liền trầm mặc.
"Nha đầu, ngươi nói xác thực không sai, Thiên Bắc Dạ, ta biết hiện tại ta giết không được ngươi, nhưng ta cũng sẽ không thể cho ngươi sống dễ chịu, ta muốn cho ngươi nhớ lại tất cả những gì ngươi đã làm lúc trước, cho ngươi vĩnh viễn sống ở trong hối hận và tự trách, bởi vì sai lầm của ngươi mà hại chết người kia! Ngươi cho là phong ấn trí nhớ có thể đủ trốn tránh hết tất cả? Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi ung dung tự tại như vậy."
Nam nhân này, vĩnh viễn đứng ở phía trên chúng Thần, cao cao tại thượng, coi rẻ chúng sinh như vậy, lại không nghĩ rằng sẽ rơi vào ma đạo, cho dù bộ dạng thay đổi, hơi thở thay đổi, linh hồn trong xương lại từ đầu đến cuối không thay đổi.... ...... .......
Tử Tà cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Nhưng mà, nha đầu, ta nhắc nhở ngươi một câu, người này không phải người tốt gì, ngươi không cần quá mức tin tưởng hắn, trước kia hắn là Thần, hiện tại hắn chỉ là Ma mà thôi!"
Nói xong lời này, hắn không còn có lưu lại, thân mình vừa lóe liền biến mất ở trước mắt hai người.... ........
Trong phòng, bỗng nhiên yên tĩnh.
Thật lâu sau, mới truyền đến tiếng nói dè dặt cẩn trọng của nam nhân.
"Tiểu Vân, có phải ngươi không tin ta hay không?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, vừa ngẩng đầu liền chống lại một đôi mắt vô cùng cẩn thận, lúc này trong mắt hắn mang theo khẩn trương và sợ hãi, còn có không muốn xa rời không thể nói thành lời kia.... ........
Chương 62: Quân đội cường thế quật khởi (năm)
Edit: kaylee
"Sẽ không," Nàng lắc lắc đầu, khẽ cười nói, "Ta tin Tử Tà, nhưng ta càng tin cảm giác của bản thân ta, mặc kệ trước kia ngươi là cái dạng gì, ta quen biết không phải là ngươi trước kia, mà là ngươi hiện tại."
Nam nhân nở nụ cười.
Nụ cười này, chính là thiên địa đều ảm đạm thất sắc, đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
"Ta cũng tin tưởng ngươi, trên đời này, ta chỉ tin một mình ngươi, cho dù là ngươi quên ta đi, ta cũng sẽ tin tưởng vững chắc ngươi có lý do của ngươi, Tiểu Vân, nếu quả có một ngày ngươi buông tha cho ta, ta lại ở chỗ này chờ ngươi, chờ ngươi về đây tìm ta……….."
Cố Nhược Vân trong lòng run lên, càng đau lòng hơn cho nam nhân này, bất luận hắn đã từng phạm phải sai lầm lớn đến đâu, nàng cũng tuyệt đối sẽ không buông tay hắn.... ...... ...
Đi ra cửa phòng, liền nhìn thấy Dư lão bước nhanh mà tới, lúc ông trông thấy Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ bước ra cửa, trong lòng vui vẻ, vội vàng đi lên phía trước.
"Đại tiểu thư, những người đó đã trở lại."
Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, nở nụ cười: "Tính ra, binh khí La Tướng Quân phủ cũng nên làm xong, Dư lão, ông đi đến La Tướng Quân lấy binh khí tới cho ta, cũng là lúc ta nên triển khai kế hoạch của ta."
"Vâng, đại tiểu thư."
... ...... ...... ...
Một tháng trước, đội ngũ bị Cố Nhược Vân phái đi Linh Thú chi lĩnh gồm tất cả hơn một trăm người, mà quay về lại chỉ có hơn năm mươi người. Trong đó phần lớn người đều là vì gặp được nguy hiểm không cách nào chống cự nên bỏ chạy, cũng có một số táng thân ở dưới nanh vuốt của Linh Thú hung ác.
Nhưng mà, lúc này mọi người lại không biết, bởi vì bọn họ kiên trì, nên ở tương lai sau đó không lâu, sẽ trở thành cường giả uy chấn đại lục!
Trong đại viện, Cố Nhược Vân nhìn quét qua những người lưu lại, cuối cùng dừng ở phía trên khuôn mặt cao ngạo của Tầm Phong.
"Ngươi kiên trì được."
"Đúng vậy," Tầm Phong ngẩng mặt lên, lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) nói, "Lúc trước ngươi hứa hẹn với chúng ta, nếu chúng ta còn sống trở về sẽ để chúng ta xem một chút bản lĩnh của ngươi, hi vọng ngươi đừng làm chúng ta uổng phí một tháng thời gian."
Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Nói thật, ta không có thực lực gì, cho đến nay, cũng chỉ là một gã Tụ Khí cấp sáu mà thôi, luận chiến đấu, ta đương nhiên không phải là đối thủ của những tinh anh như các ngươi."
Vẻ mặt của Tầm Phong có chút khó coi, tiểu nha đầu này đang trêu đùa bọn họ? Thực như vậy, hắn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!
"Nhưng mà," Cố Nhược Vân hai mắt vừa chuyển, cười nói, "Các ngươi thực cho rằng một tháng thời gian này là uổng phí sao? Chẳng lẽ một tháng rèn luyện, các ngươi một chút tiến bộ đều không có? Nếu thực là như thế, ta cũng không cần bồi dưỡng các ngươi."
Nghe nói như thế, trên khuôn mặt của mọi người đều xuất hiện một chút biến hóa.
Cố Nhược Vân nói không sai, một tháng rèn luyện, bọn họ không ngừng tiến bộ thật nhanh, hơn nữa ngay cả khí lực đều cường tráng hơn không ít, đầy là thành quả bình thường bọn hắn tu luyện nửa năm đều không đạt được………………
"Lúc trước ta đã nói qua, có lẽ hiện tại thực lực của ta không phải là rất mạnh, nhưng mà ở tương lai không xa, tất cả các ngươi liên hợp lên cũng không phải là đối thủ của ta! Cho dù là ở dưới sự bồi dưỡng tỉ mỉ của ta."
Hiện tại thực lực của Cố Nhược Vân chẳng phải thật xuất chúng, nhưng mà đối với người cùng lứa tuổi mà nói vẫn là không tệ, ít nhất không phải phế sài lúc trước, nhưng mà, dù sao thời gian tu luyện hơi ngắn, cũng chỉ có được thành công như vậy.
"Chỉ cần các ngươi đi theo ta, tuyệt đối sẽ không hối hận!" Cố Nhược Vân ngẩng mặt lên, ánh mặt trời dưới, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười lạnh nhạt mà tự tin, "Ta sẽ rèn luyện bọn ngươi thành một quân đội cường đại nhất! Cho dù quân đội này chỉ có năm mươi người, cũng là bách chiến bách thắng (trăm trận trăm thắng), công vô bất khắc (*)! Tin tưởng các ngươi kiên trì đến cuối cùng, cũng chỉ là muốn một kết quả như thế thôi."
(*) công vô bất khắc: nguyên văn 攻无不克, ý nói chỉ có không công chiếm chứ không có không công chiếm được, dùng để hình dung một lực lượng vô cùng cường đại
Chương 63: Tỷ thí, nghịch chuyển (một)
Edit: kaylee
Sườn mặt của Cố Nhược Vân ở dưới ánh mặt trời bao phủ xuốn có ánh sáng kiên định, làm cho hai mắt của Tầm Phong xuất hiện một chút hoảng hốt, đột nhiên, hắn làm ra một quyết định, quyết định kia đủ để ảnh hưởng đến cuộc đời hắn.
"Nếu ngươi có thực lực báo thù cho, từ đây về sau mạng của Tầm Phong ta là của ngươi!"
Kỳ thực, ngay từ đầu, Cố Nhược Vân liền ở giữa mọi người liếc mắt một cái nhìn trúng Tầm Phong, bởi vì, nam nhân này thực lực rõ ràng là mạnh nhất giữa bọn hắn, hơn nữa nàng có một loại cảm giác, thân phận của thanh niên này cũng không bình thường.
"Yên tâm đi, các ngươi đã trở thành người của ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi," Nói tới đây, Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, tiếp tục nói, "Trong tay ta đây là Tụ Khí đan, sau khi ăn vào thực lực của các ngươi sẽ lớn mạnh nhanh hơn."
Tụ Khí đan?
Tất cả mọi người không nghe nói qua cái gì gọi là Tụ Khí đan, bất giác ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân.
"Tụ Khí đan? Ngươi.... ...... Ngươi nói là đan dược?"
Ngay tại lúc mọi người không rõ chân tướng, Dư lão hoảng sợ kêu lớn lên.
Ông trừng đôi mắt già, không dám tin nhìn chằm chằm bình sứ trên tay Cố Nhược Vân, giờ khắc này, hô hấp của ông đều khẩn trương lên, sợ không cẩn thận nghe sót cái gì đó.
Những người khác không biết Tụ Khí đan là cái gì, Dư lão thân là người Đông Phương thế gia như thế nào sẽ không biết?
Đó là thứ tồn tại trong truyền thuyết, vì sao trên tay nàng lại có đan dược?
Đây…... Đây quả thực rất bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng được)!
Phải biết rằng, cho dù là ở vạn vạn năm trước, Luyện Đan Sư đều là tồn tại cực kì trân quý, huống chi là hiện thời ở loại thế giới đã không có Luyện Đan Sư này? Mà cho dù là ở Đông Phương thế gia, cũng chỉ có hai viên đan dược, vẫn là năm đó gia chủ đạt được từ trong một tòa di tích viễn cổ! Hơn nữa còn quý trọng giống như đồ gia truyền.
Nhưng mà nàng thì sao? Tùy tùy tiện tiện lấy ra đan dược? Hơn nữa còn tùy ý tặng người?
Thật sự là một tên phá của!
Dư lão có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) nhìn Cố Nhược Vân, hiển nhiên là có chút bất mãn đối với việc nàng tặng đan dược cho người, cho dù những người này là thuộc hạ của nàng, nhưng cũng không cần thiết hào phóng như vậy nha.
(*) chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
"Dư lão, theo ta thấy, tu vi của ông đã đến thời kỳ bình cảnh, mà Tụ Khí đan đối với võ giả bị vây trong thời kỳ bình cảnh không có tác dụng gì, cho nên đan dược này tạm thời không chuẩn bị phần của ông, ít hôm nữa ta sẽ giúp ông luyện chế một loại đan dược có thể trợ giúp ông đột phá Võ Vướng cao cấp."
Nhìn đến ánh mắt của Dư lão, Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nhún vai nói.
Cái gì.... ... Cái gì?
Dư lão bỗng chốc mở to hai mắt nhìn.
Nha đầu kia mới vừa nói có thể làm tăng thực lực của mình lên tới Võ Vương?
Nhất định là bản thân nghe lầm.
Đúng vậy, nhất định là bản thân nghe lầm……...
Theo Dư lão, có thể có nhiều đan dược như vậy đã thật ngạc nhiên, huống chi còn là đan dược có thể giúp đột phá Võ Tướng cao nhất, đây căn bản chính là ý nghĩ kỳ lạ, tuyệt đối không có khả năng đã xảy ra.
"Ha ha, đại tiểu thư, ý tốt của người lão nô tâm lĩnh (*), nhưng lão nô thiên phú không tốt, thiếu chủ thương cảm lão nô đã đi theo nhiều năm để cho lão nô rời xa tranh chấp, tới đây bảo dưỡng tuổi thọ, thuận tiện trông nom Bách Thảo Đường, tư chất bản thân lão nô rõ ràng, đời này đều không có khả năng có thể đột phá."
(*) tâm lĩnh: xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn)
Dư lão lắc lắc đầu, cười cười.
Nghe vậy, Cố Nhược Vân không có lại nói thêm cái gì, nàng mỉm cười, nói: "Dư lão, ông giúp ta phát đan dược cho mọi người, Tụ Khí đan này có thể trợ giúp võ giả hội tụ toàn bộ thiên địa linh khí, có thể gia tăng tốc độ tu luyện, nhưng mỗi lần chỉ có thể dùng một viên, phải chờ sau khi hết hiệu lực và tác dụng mới dùng một viên khác."
Chương 64: Tỷ thí, nghịch chuyển (hai)
Edit: kaylee
Làm cho võ giả tu luyện nhanh hơn?
Mọi người bỗng chốc trừng lớn mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt thanh tú mà kiên định của Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, còn không chờ bọn hắn suy xét lời nói của Cố Nhược Vân một chút, Dư lão cũng đã phát đan dược tới trong tay bọn họ, nắm bình sứ trong tay, tất cả mọi người ôm thái độ nửa tin nửa ngờ nuốt đan dược xuống, sau đó nhanh chóng khoanh chân tu luyện.
Linh khí dần dần hội tụ ở chung quanh mọi người, hình thành một màn sương mù màu lục (xanh lá cây), nếu có người khác ở trong này tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù sao phải có linh khí nồng đậm cỡ nào, mới có thể hóa thành màn sương mù?
Giờ khắc này, mọi người cũng không dám có chút lơi lỏng, giành giật từng giây bắt đầu tu luyện, giống như tất cả ồn ào bên ngoài đều theo đó bay đi xa.
"Ha ha, ta đột phá, ta rốt cục đột phá!"
"Công hiệu của Tụ Khí đan này lại có thể thần kỳ như thế, có thể khiến chúng ta tu luyện đến trực tiếp đột phá!"
Mọi người cười ha ha phá lên, lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân, ánh mắt của mọi người đều đã xảy ra biến hóa.
Bọn họ có một loại dự cảm, đi theo thiếu nữ này, tuyệt đối sẽ không hối hận!
"Thuộc hạ Tầm Phong, tạ lỗi với chủ tử vì đã từng khinh thị và khiêu khích."
Trong mắt Tầm Phong hiện lên một chút phức tạp, nửa quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt từ cao ngạo lúc ban đầu trở nên cung kính.
Hắn rốt cục rõ ràng, vì sao nàng tin tưởng vững chắc bản thân đi theo nàng sẽ không hối hận!
Cũng tin tưởng, tất cả lời nói của thiếu nữ cũng không phải nói miệng không có bằng chứng, đi theo nàng, ngày báo thù cũng sắp tới.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười cười: "Lòng ta như ma, làm việc như ma, vậy nên từ đây về sau, đoàn đội của chúng ta liền gọi là Ma Tông! Tầm Phong vì Tả Hộ pháp, Mạc Vũ là Hữu Hộ pháp, chuyện lớn nhỏ trong Tông đều là báo cáo với hai người bọn họ."
Khi nói lời này, nàng nhìn Tầm Phong, lại nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi vẫn luôn lặng im không nói.
Từ trong tình báo Dư lão cho nàng biết được nữ tử kia tên là Mạc Vũ, thực lực ở trong mọi người chẳng phải đáng chú ý, nhưng có nghị lực vượt trội hơn người thường, hơn nữa.... ........
Tinh thần lực của Mạc Vũ rất mạnh, thích hợp luyện chế đan dược!
"Vâng, Tông Chủ!"
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, lớn tiếng nói.
"Các ngươi đừng gọi ta là Tông Chủ," Cố Nhược Vân phất tay, "Các ngươi có thể gọi ta là chủ tử, hoặc là đại tiểu thư, những người khác tạm thời ở chỗ này, không có bất luận kẻ nào quấy rầy các ngươi, Tầm Phong, Mạc Vũ, hai người các ngươi theo ta rời đi, trong vòng năm năm, ta cần làm cho thế nhân đều biết thế lực Ma Tông này!"
Cho nên, trước đó, nàng cần mua một ngôi nhà để mọi người tạm thời ở lại.
"Vâng, chủ tử."
Tầm Phong và Mạc Vũ cùng kêu lên, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân mang theo ánh sáng sáng quắc.
... ...... ...... .......
Trên ngã tư đường, người đi đường rộn ràng nhốn nháo.
Lúc trước Cố Nhược Vân có nghe nói cách Bách Thảo Đường không xa có một biệt viện sắp sửa bán ra, mà trước khi tìm được nơi đóng quân của Ma Tông, nàng cần an bày những người này, dù sao địa bàn Dư lão cung cấp quá nhỏ, hoàn toàn ở không được năm mươi người.
Đương nhiên, kia cũng chỉ là tạm thời thôi, nàng chân chính cần là một địa phương vô cùng bí mật mà tất cả mọi người tìm không thấy.
Lúc Cố Nhược Vân đi đến biệt viện kia, đã có người đang trao đổi với chủ bán.
"Là ngươi?" Lăng Ngọc liếc mắt liền thấy Cố Nhược Vân từ phía sau đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc biến đen, "Cố Nhược Vân, phế vật ngươi tới nơi này làm gì?"
Chỉ cần nghĩ đến lúc trước bản thân bị Bách Thảo Đường đuổi ra, Lăng Ngọc liền đầy một bụng khí, nhất là phế vật Cố Nhược Vân này lại có thể được Bách Thảo Đường thu làm tạp dịch (sai vặt).
Đúng vậy, theo Lăng Ngọc, Cố Nhược Vân sở dĩ ở Bách Thảo Đường, hoàn toàn là Triệu chưởng quỹ nhìn trúng nàng thu làm tạp dịch.
Chương 65: Tỷ thí, nghịch chuyển (ba)
Edit: kaylee
"Lăng Ngọc? Người Lăng gia?"
Cố Nhược Vân nhìn về phía hoa phục nữ tử trợn mắt nhìn bản thân kia, hơi ngẩn ra.
Kỳ thực nàng và Lăng Ngọc chỉ là có duyên gặp mặt một lần, ở lần đầu tiên Cố Nhược Vân đi Bách Thảo Đường, đúng lúc Lăng Ngọc gây chuyện bị Bách Thảo Đường đuổi ra, rồi sau đó bị Lăng gia lão gia tử áp đi xin lỗi, lại vẫn luôn không được Bách Thảo Đường gặp mặt.
Nàng thật không ngờ, lại ở chỗ này gặp gỡ Lăng Ngọc.
"Ngươi tới nơi này làm gì?"
Bởi vì có liên quan đến Lăng Hi, cho nên Lăng Ngọc vừa thấy Cố Nhược Vân liền giống như kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, hai ánh mắt như lợi kiếm kia hung hăng bắn về phía thiếu nữ trước cửa, càng là hận không thể ở trên khuôn mặt thanh tú kia xẹt qua vài đường dấu vết.
Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Lăng Ngọc, tầm mắt dừng ở trên người trung niên nam nhân trước mặt nàng, nói: "Tòa trạch viện này giá bao nhiêu."
Nhưng trung niên nam nhân chưa mở miệng, âm thanh trào phúng của Lăng Ngọc đã vang lên.
"Tiểu tiện nhân, hiện tại ngươi đừng tưởng rằng tiến vào Bách Thảo Đường là có thể đủ tự cho là đúng! Nói đến cùng ngươi chỉ là một hạ nhân của Bách Thảo Đường mà thôi, ngươi cho là ngươi có thể ỷ vào thế lực của Bách Thảo Đường mạnh mẽ thu tòa trạch viện này vào trong tay của mình? Ta nói cho ngươi, chỗ này là biệt viện ta mua cho Thái Tử, sắp tới đúng lúc hắn muốn chuyển ra ngoài hoàng cung ở, Thái Tử là người Luyện Khí Tông, cho dù thế lực Bách Thảo Đường cường thịnh hơn nữa cũng không bằng Luyện Khí Tông, huống chi là vì một tạp dịch nho nhỏ như ngươi mà đối đầu với Luyện Khí Tông!"
Lăng Ngọc cao ngạo dương khuôn mặt nhỏ nhắn, vênh vênh váo váo nói.
Chỉ cần nghĩ đến lúc trước nàng bị Bách Thảo Đường quăng ra bên ngoài, liền hận nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà không sao, chờ nàng trở thành Thái Tử Phi, Bách Thảo Đường nho nhỏ kia chính là vật trong bàn tay của nàng! Đến lúc đó, Cố Nhược Vân thân là tạp dịch của Bách Thảo Đường, nàng muốn xử trí thế nào liền xử trí thế đó!
"Tòa biệt viện này giá là bao nhiêu?"
Cố Nhược Vân giống như không có nghe thấy lời nói của Lăng Ngọc, tiếp tục hỏi.
"Cố Nhược Vân, bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi, ngươi cũng dám không quan tâm tới ta!"
Lăng Ngọc tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.
"Hả?"
Rốt cục, Cố Nhược Vân có phản ứng, nàng nhíu mày nhìn về phía Lăng Ngọc, vui vẻ nhẹ nhàng nói: "Thì ra là ngươi đang nói chuyện với ta? Thật có lỗi, ta còn tưởng ngươi đang lầm bầm lầu bầu một mình."
Phốc!
Lăng Ngọc suýt chút nữa thì phun ra một ngụm mái, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, trong mắt kia mang theo tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Nhược Vân, ta khuyên ngươi vẫn là cút đi! Ngươi mua không nổi trạch viện này! Huống chi ngươi không có quyền lợi tranh đấu với Thái Tử điện hạ!"
Bá!
Bỗng nhiên, một thanh bảo kiếm sắc bén chợt xé gió mà ra, đặt tại phía trên cổ của Lăng Ngọc, trong nháy mắt cả người của nàng liền lạnh như băng, cái đầu dương cao vừa lúc chống lại một đôi mắt cao ngạo lạnh lùng.
"Ngươi tốt nhất là câm miệng cho ta! Nếu không thì……...."
Tầm Phong lạnh lùng nhìn Lăng Ngọc, giọng nói lạnh như băng.
"Ngươi... Ngươi có biết ta là ai không? Đương kim Quý Phi là cô cô của ta, ngươi cũng dám uy hiếp ta! Chờ ta trở về nói cho cô cô, ta khiến cho cô cô diệt cửu tộc (chín họ) của ngươi!"
Hai mắt của Tầm Phong tối sầm lại, hắn đột nhiên cười lạnh: "Ta quản cô cô ngươi là Quý Phi hay là Hoàng Hậu, kẻ mạo phạm chủ tử, chết!"
Ở trong mắt thanh niên, Lăng Ngọc thấy được sát ý.
Đúng vậy, người kia quả thật muốn giết nàng, cũng không phải cố ý hù dọa!
Nháy mắt kia Lăng Ngọc sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân không ngừng run rẩy, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
"Tầm Phong, ta là đến mua bán, về phần chuyện khác, về sau xử lý đi." Cố Nhược Vân nhìn nhìn Tầm Phong, nói.
Nghe nói như thế, sát khí trên người Tầm Phong mới thu lại.
Rõ ràng, Lăng Ngọc nhẹ nhàng thở ra, một khắc vừa rồi kia, nàng rõ ràng cảm giác được tử thần cách bản thân gần như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro