Chương 591 - 600
Chương 591: Cự thú Thiên Phạt (ba)
Edit: kaylee
Rốt cục Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lão lặng yên chuyển một cái, chỉ Cố Nhược Vân nói: "Nơi đó có một nữ nhân, ta tặng người kia cho ngươi, ngươi muốn hưởng dụng như thế nào đều không có vấn đề gì."
"Diệp Lạc, ngươi —— "
Mộ Dung lão gia tử tức đến mức khuôn mặt xanh mét, vẻ mặt tức giận.
"Mộ Dung gia chủ, suy nghĩ vì nhiều người chúng ta như vậy, ngươi vẫn là giao nữ nhân kia ra đây, thật hiển nhiên hiện tại Thiên Phạt cũng không tính toán ra tay với chúng ta, chỉ là muốn nữ nhân! Ta đều đã nể tình không giao ra tôn nữ của ngươi, ngươi hẳn nên cảm tạ ta," Diệp Lạc liếc mắt nhìn Mộ Dung lão gia tử, rồi sau đó lại nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Nha đầu, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, l^q'đ một mình ngươi có thể đổi được tính mạng của nhiều người chúng ta như vậy, dù sao bình thường mạng của ngươi cũng không đáng giá như vậy."
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, sắc mặt bình tĩnh giống như một hồ nước, làm cho người ta không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.
"Cô nương, ta trên có già dưới có trẻ, không muốn chết ở loại địa phương này, cho nên chúng ta chỉ có thể hy sinh ngươi."
"Thiên Phạt đại nhân, chúng ta thật là vô tình xâm nhập địa phương này, cũng không phải cố ý muốn quấy nhiễu giấc ngủ của ngài, nếu ngài có tức thì phát tiết với nữ tử này, dù sao nàng đã là người của ngài, chúng ta tuyệt đối sẽ không giúp nàng."
Vừa rồi mọi người còn lên án Diệp Lạc, sau khi kiến thức sự khủng bố của Thiên Phạt thì không khỏi ào ào phụ họa đối với lời nói của lão.
Đây chính là nhân tính (bản tính con người)!
Ích kỷ đến mức làm cho người ta buồn cười!
Mộ Dung Yên tức giận rồi, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm đám người đang mở miệng nói kia, ánh mắt kia giống như là muốn ăn thịt người.
"Các ngươi đều câm miệng cho ta!"
Gầm lên giận dữ, lại như một loại kì tích làm đám người ngậm miệng lại.
Hai vai Mộ Dung Yên run run, chỉ vào những người vừa mới mở miệng nói chuyện đó, phía trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy giận dữ: "Không phải các ngươi muốn giữ mạng sao? Ta cũng không muốn chết! Nhưng mà ta ngược lại có một biện pháp làm cho mọi người không chết, chính là giao nữ đệ tử bên trong đội ngũ của mình ra đây, như vậy chúng ta đều không cần chết, vì sao các ngươi không giao ra nữ nhân nhà mình? Cố tình muốn người khác hy sinh cho các ngươi?"
Trong lúc nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ, thật lâu sau, mới có một lão giả phát ra một tiếng cười nhạo: "Mộ Dung Nhị tiểu thư, ngươi nói lời này quả nhiên là không có đầu óc! Chúng ta đều là người Hắc Nham Thành, nàng chỉ là một người ngoài mà thôi! Đương nhiên là nàng đi chịu chết! Dựa vào cái gì muốn người Hắc Nham Thành chúng ta hy sinh?"
"Nói không sai, nàng chính là một người ngoài mà thôi, cho dù Mộ Dung thế gia các ngươi thu nhận nàng, chúng ta còn không có thừa nhận thân phận cư dân Hắc Nham Thành này của nàng! Nhưng mà ngươi, l.q.đ làm Nhị tiểu thư Mộ Dung thế gia, vậy mà trợ giúp người ngoài phản bội Hắc Nham Thành! Chẳng lẽ ngươi quên quy định nhất trí đối ngoại của Hắc Nham Thành?"
"Hắc Báo đại nhân, Mai Tuyết đại nhân, Ly Ưu đại nhân, Mộ Dung Nhị tiểu thư phản bội Hắc Nham Thành, xin các ngài làm chủ nghiêm trị nàng! Loại người không đặt ích lợi của Hắc Nham Thành ở vị trí đầu tiên giống như nàng, là tuyệt đối không có tư cách ở lại Hắc Nham Thành, hẳn là trục xuất nàng đi!"
Nghe những âm thanh nghị luận ào ào đó, trên mặt Diệp Lạc mang theo tươi cười đắc ý.
Chỉ bằng một cái Mộ Dung thế gia, cũng muốn đối phó lão? Lúc này đây cho dù không có Lang Nha đạo tặc đoàn trợ giúp, lão cũng có thể dễ dàng giải quyết những người này!
"Nhân loại vĩnh viễn là ti tiện như thế!"
Cự thú Thiên Phạt mắt lạnh nhìn đám nhân loại nhỏ bé phía dưới kia, đôi mắt hung tàn và ngoan độc: "Các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, lqđ bất luận kẻ nào đều trốn không thoát! Nữ nhân lưu lại để cho ta chậm rãi hưởng dụng, về phần nam nhân…... Hiện tại ta lập tức làm cho các ngươi trở thành vật trong bụng của ta!"
Nhân loại vĩnh viễn là ích kỷ ti bỉ như vậy, điều này cũng là nguyên nhân nó vô cùng chán ghét nhân loại.
Trong mắt của nó, loại sinh vật nhân loại này, nên vĩnh viễn biến mất ở đại lục!
Chương 592: Cự thú Thiên Phạt (bốn)
Edit: kaylee
Rống!
Nghĩ đến đây, Thiên Phạt lại phát ra tiếng gầm giận dữ, vang vọng chấn động toàn bộ di tích, mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, đôi con ngươi dần dần mở lớn.
"Mộ Dung Lâm, đều tại ngươi! Nếu ngươi hiến nữ tử này cho Thiên Phạt đại nhân sớm một chút, lqd Thiên Phạt đại nhân cũng sẽ không phát lửa giận đến trên đầu chúng ta! Vì một người ngoài vậy mà muốn hại thế lực Hắc Nham Thành chúng ta, rốt cuộc ngươi ****** có phải người hay không!"
Một người ở dưới sợ hãi mãnh liệt kia, phát cuồng quát Mộ Dung lão gia tử.
Ở trong mắt hắn, Thiên Phạt đại nhân giận chó đánh mèo bọn họ, tất cả đều là lỗi của lão gia hỏa này!
Sắc mặt của Mộ Dung lão gia tử rất là khó coi, ánh mắt sắc bén đảo qua trên thân những người nói lời này, chỉ là hiện tại ông đã không kịp dạy dỗ nhóm người này, đôi con ngươi cảnh giác nhìn chằm chằm cự thú Thiên Phạt trước mắt.
"Thực lực của Thiên Phạt rất mạnh, đám người chúng ta đây đều không phải là đối thủ của nó! Nếu liên hợp lại mà nói, có lẽ còn có thể có một đường sống."
"Một đường sống? Ha ha, Mộ Dung lão gia tử, ngươi ****** là đang nói giỡn à!" Một lão giả cắn răng, hai mắt đỏ bừng, nếu người không biết thấy được, còn tưởng rằng Mộ Dung lão gia tử đào tổ phần (phần mộ tổ tiên) nhà lão, đoạt nàng dâu của lão.
Rốt cuộc thù hận lớn cỡ nào, mới làm lão dùng loại ánh mắt này nhìn đối phương?
"Cự thú Thiên Phạt, là nhân vật làm cho ngay cả Võ Đế đều cực kì đau đầu, ngươi vậy mà nói chúng ta có một đường sống? Ở dưới uy hiếp của nó, chúng ta căn bản là trốn không thoát! Ở dưới dâm uy của nó căn bản là không có khả năng có cơ hội phản kháng, lee~lqđ nếu không phải Mộ Dung thế gia các ngươi không đồng ý hy sinh, cũng sẽ không chọc giận Thiên Phạt."
"Không sai, Mộ Dung Lâm, nếu không phải Mộ Dung thế gia các ngươi chần chờ, giao nữ tử này ra sớm một chút, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đổ toàn bộ sai lầm lên trên đầu Mộ Dung gia.
Sắc mặt của Mộ Dung lão gia tử càng thêm khó coi, nắm chặt nắm tay run nhè nhẹ, nếu không phải đối diện Thiên Phạt như hổ rình mồi kia, phỏng chừng ông sớm đã liều mạng với nhóm người này!
Từ đầu tới cuối, Thiên Phạt đều không có động tác gì, đôi con ngươi hung tàn rất có hưng trí nhìn đám nhân loại nhỏ bé này, ánh mắt kia giống như là đang nhìn tiểu sửu nhảy nhót nào đó.
Nhân loại vĩnh viễn là như thế!
Vì cứu mạng, không tiếc phản bội đồng loại!
Mà nó, thích nhìn thấy nhất cũng chính là cảnh tượng như vậy! Nhất là trông thấy những kẻ kia hỗn loạn giãy dụa sắp chết.
Thú vị, quả nhiên là thú vị!
Ngủ say mấy vạn năm, nó đã thật lâu không có loại khoái cảm hành hạ người này!
"Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội sống sót."
Giọng nói của Thiên Phạt như sấm bên tai, nổ giống như tiếng sấm nổ vang, nhưng mà giờ khắc này, khuôn mặt vốn tuyệt vọng kia nháy mắt khôi phục hy vọng.
Đối với bọn họ mà nói không có gì quan trọng hơn cứu mạng.
"Những người ở nơi này, chỉ có mười người có thể rời đi nơi này!" Thiên Phạt cao ngạo nâng đầu to lớn, lqd âm thanh nổ vang: "Cho nên, ta muốn toàn bộ các ngươi bắt đầu chiến đấu, mười người còn sống cuối cùng có thể đi ra mảnh địa phương này!"
Nhân loại, ích kỷ, ngu xuẩn, tham lam, nhát gan sợ chết.... ........
Tính xấu xí của mọi người đều lộ rõ ở giờ khắc này, không ai nguyện ý bỏ qua sinh mệnh của mình vì người khác! Bọn họ chỉ biết giao tranh chém giết vì sống sót!
"Chúng ta giết đám khốn Mộ Dung thế gia trước! Là bọn hắn hại chúng ta rơi vào tình thế như bây giờ, giết bọn họ chúng ta mới có thể sống sót!"
Không biết là ai lên tiếng trước, ngay sau đó, mọi người đi qua vây quanh người Mộ Dung gia.
Gặp tình cảnh này, trên mặt Diệp Lạc lộ tươi cười lạnh lẽo, có chút đắc ý nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Dung lão gia tử.... ......
Chương 593: Kinh sợ (một)
Edit: kaylee
"Cố cô nương, thật có lỗi, là ta hại người."
Mộ Dung lão gia tử cười khổ một tiếng, ông chẳng thể nghĩ tới những người này sẽ vô sỉ đến loại trình độ này, l.q.đ dù sao lúc trước rất nhiều thế lực Hắc Nham Thành còn có chút thân cận với Mộ Dung thế gia, hiện giờ, vì an nguy của bản thân, không tiếc muốn tính mạng của một nữ tử vô tội.
Cố Nhược Vân không nói gì, hai mắt thanh lãnh lẳng lặng nhìn mọi người đi tới phía mình, sắc mặt bình tĩnh giống như hồ nước.
Trong những người này mạnh nhất cũng chỉ là Võ Hoàng, chỉ cần ba thế lực lớn không ra tay, đối phó những người này chẳng phải vấn đề gì.
Nhưng thật hiển nhiên, ngay cả một cường giả bên trong hiện giờ ba thế lực lớn cũng không có đứng ra! Ngay cả Cố Nhược Vân cũng không rõ rốt cuộc bọn họ là thật không muốn ra tay, hay chỉ là quan sát tình thế?
"Một đám ngu ngốc."
Dạ Nặc liếc mắt xem thường, trên mặt nho nhỏ không có chút sợ hãi, thật giống như nhóm người trước mặt này đều chỉ là tiểu sửu nhảy nhót mà thôi.
"Các ngươi cho rằng giết những người chúng ta đây, thì thật sự có thể rời đi nơi này? Thiên Phạt là ai? Cho tới bây giờ loại Linh Thú này cũng không nói cái chữ tín gì với các ngươi, l^q'đ nó chỉ là muốn nhìn nhân loại tự giết lẫn nhau mà thôi, cố tình có một số kẻ ngu xuẩn lại thật tin lời nói của nó, ngay cả ta đều có thể thấy rõ quỷ kế của nó, những người trưởng thành các ngươi này còn bị người ta đùa giỡn xoay quanh, ngu xuẩn đến cực điểm!"
Nghe nói như thế, Mai Tuyết vẫn luôn không có hành động gì theo bản năng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn kia của Dạ Nặc, hưng trí nồng đậm vuốt ve cằm: "Xem ra tiểu tử này cũng không phải người bình thường."
Lâm nguy không sợ, đầu óc linh hoạt, người như thế thật chỉ là một tiểu thí hài mười tuổi?
Thật không biết đứa trẻ này có lai lịch gì.
"Tiểu thí hài, ngươi biết cái gì?" Một lão giả trừng mắt nhìn Dạ Nặc, hung tợn nói: "Một tiểu oa nhi chưa dứt sữa như ngươi, lqđ cũng dám dạy dỗ đám người chúng ta đây?"
Dạ Nặc ‘phì’ cười một tiếng, ánh mắt khinh thường đảo qua trên người lão gia hỏa cậy già lên mặt kia, trào phúng phun ra hai chữ.
"Ngu ngốc."
Ầm!
Tên lão giả kia lập tức nổi giận, trên người bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh, lão ngưng tụ ngọn lửa kia ở trên nắm tay, liều lĩnh ấnh về phía Dạ Nặc.
Phanh!
Bóng dáng màu xanh thoáng qua, chắn ở trước mặt Dạ Nặc, chỉ thấy nữ tử nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tóc đen bay lên, bàn tay gắt gao cầm nắm tay của lão giả, lực lượng trên người bừng lên, theo cánh tay tràn ngập đi tới bàn tay của nàng ——
Ầm ầm ầm!
Một khắc kia, mọi người chỉ nghe được âm thanh kinh mạch vỡ ra, ngay sau đó, cơ bắp của lão giả đột ngột nổi lên, cánh tay đột nhiên mở ra một đám lỗ hổng, nhưng không có một chút máu tươi chảy ra từ trong lỗ hổng.
"A a a!"
Dưới đau đớn kịch liệt, lão giả tê tâm liệt phế hô to lên, trong đôi mắt kia đột nhiên xuất hiện vô vàn tơ máu, làm cho sợ hãi dần dần lan tràn ở trong lòng mọi người.
"Nếu ai muốn tiếp tục ra tay, kết cục sẽ giống như lão ta."
Phanh!
Ở trong phút chốc nữ tử giọng nói thanh lãnh vang lên, cánh tay của lão giả đột nhiên gãy, máu tươi mạnh mẽ bắn ra, lqd đau đến mức lão trực tiếp ngất đi, ở giờ khắc này sắc mặt tái nhợt nhìn có vẻ vô cùng ghê người.
Diệp Lạc sợ ngây người, biểu cảm kia giống như là thấy được một con voi cưỡng gian một con kiến, hoàn toàn nói không nên lời.
Phải biết rằng, tuy rằng thực lực của lão giả kia không bằng lã, nhưng cũng là một cường giả cấp bậc Võ Hoàng.
Ngay cả lão cũng không cách nào làm được, trong nháy mắt làm cho cánh tay của lão giả bị gãy, càng hơn nữa là ngay cả cơ hội phản kháng đều không có ——
Chương 594: Kinh sợ (hai)
Edit: kaylee
"Còn có ai muốn đến thử xem?"
Ánh mắt của Cố Nhược Vân nhất nhất đảo qua những khuôn mặt kinh ngạc đến ngây ngốc kia, trong giọng nói thanh lãnh lộ ra sát khí nồng đậm.
Lời của nàng, nháy mắt làm mọi người đang ngây người phục hồi tinh thần lại, một cái chớp mắt kia, mồ hôi lạnh ‘vèo vèo’ rơi xuống từ trên trán.
Võ Hoàng!
Nữ tử này, vậy mà cũng là một Võ Hoàng!
Võ Hoàng trẻ tuổi như thế, rốt cuộc là Mộ Dung thế gia tìm được loại thiên tài này từ chỗ nào?
"Hừ, một đám người vô dụng!" Hai mắt Thiên Phạt âm trầm xuống, tầm mắt dừng ở trên người Cố Nhược Vân, vô cùng cao ngạo nói: "Nhân loại, ban đầu ta vốn định lưu ngươi một mạng, llêqquýđôn cho ngươi trở thành nữ nhân của ta cung ta tu luyện, nhưng mà, hành vi của ngươi đã chọc giận ta! Ta giết ngươi trước, lại làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau!"
Dù sao nơi này còn có nữ nhân khác, không phải là không nàng không thể! Mà nữ tử này phá hủy quy tắc trò chơi, vậy nhất định phải chết!
Phanh!
Thiên Phạt bắt đầu chuyển động, theo bước chân của nó, toàn bộ di tích đều không ngừng run run, thật giống như có một ngọn núi lớn từ trên trời rơi xuống, hung hăng đập xuống đất.
"Cố bảo tiêu!"
Dạ Nặc gắt gao cầm tay của Cố Nhược Vân, vừa rồi hắn không chút nào sợ hãi khi đối mặt với mọi người vây xem, giờ phút này lại cảm thấy trong lòng sợ hãi, đôi mắt sáng ngời quật cường không ngừng chuyển động, giống như đang nghĩ xem phải đối phó viới con cự thú Thiên Phạt này như thế nào ——
"Nữ nhân nhân loại, ngươi đắc tội ta, vậy ngươi sẽ là người đầu tiên phải chết!"
"Cố cô nương, cẩn thận!"
Mắt thấy Thiên Phạt nâng tay lên, đám người Mộ Dung lão gia tử quá sợ hãi, vội vàng hô lên.
Ầm!
Nhưng mà, ngay tại lúc Thiên Phạt vung tay, trên chưởng mang theo gió trực tiếp cuốn bọn họ ra ngoài, l.q.đ mạnh mẽ ngã sấp xuống một bên, khi bọn hắn ngẩng đầu lên, bàn tay còn to hơn ngọn núi kia đã đến trước mặt Cố Nhược Vân.
Tất cả mọi người tin tưởng, một chưởng này rơi xuống, Cố Nhược Vân tuyệt đối sẽ không còn mạng!
Cho nên, Diệp Lạc nở nụ cười, lão cười vui vẻ hơn bất cứ ai, đôi mắt âm ngoan mà độc ác, người không biết còn tưởng rằng Cố Nhược Vân giết thê nữ của lão.
Chết đi!
Ngươi chết, là ta đã báo thù được cho nhi tôn (con trai và cháu trai) của ta!
Mà người như ngươi, không có tư cách sống trên đời!
Nghĩ nghĩ, Diệp Lạc lại ‘ha ha’ cười phá lên.
Lão đã quên chỗ khủng bố của Thiên Phạt, chỉ biết là chuyện mình luôn luôn chờ mong rốt cục đã xảy ra.... .......
Nàng sẽ chết!
Còn không chờ tiếng cười của Diệp Lạc vang lên, một giọng nói âm lãnh mà cuồng vọng đột nhiên truyền ra, cắt qua không gian, đánh gãy tiếng cười của lão.
"Thiên Phạt nho nhỏ! Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy lại dám tới nơi này tác uy tác phúc (làm mưa làm gió)? Còn không mau cút đi!"
Ầm!
Một luồng uy áp cường đại không biết phát ra từ chỗ nào, làm cho tay của Thiên Phạt đột nhiên dừng ở trên đầu của Cố Nhược Vân.
Sau đó, Thiên Phạt giống như là nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, thân mình nhanh chóng thối lui về phía sau, hai thủ nó ôm đầu, thân thể khổng lồ không ngừng run rẩy.
"Không! Đừng có giết ta, đừng có giết ta!"
Vì sao?
Vì sao tên kia lại ở chỗ này? Hơn nữa…... Còn là ở cùng với một nữ nhân nhân loại?
Nếu nó nhớ không lầm mà nói, chủ nhân của tên kia hẳn là người kia?
Không!
Không có khả năng!
Tồn tại đáng sợ kia đã chết, không có khả năng xuất hiện ở nơi này!
Giờ phút này Thiên Phạt giống như một con thỏ nhỏ gặp phải lão hổ, không còn có cao ngạo lúc trước, lqđ thân thể nó cuốn lui thành một đoàn không ngừng run run, hiển nhiên bị dọa đến choáng váng.
Thấy vậy, Cố Nhược Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chương 595: Kinh sợ (ba)
Edit: kaylee
Cho dù Tử Tà không cách nào đi ra từ trong Thượng Cổ Thần Tháp, nhưng mà dùng để kinh sợ kẻ địch một chút vẫn là rất tốt.
"Này.... ... Này đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa mới mở miệng nói chuyện là loại người nào? Chẳng lẽ ở trong lăng mộ Đế Vương còn có cường giả khác tồn tại?"
Một cường giả có thể làm cho Thiên Phạt cũng cảm thấy sợ hãi, như vậy...... Nếu cường giả kia muốn bảo vật trong di tích, lqđ chỉ sợ một người trong bọn họ đều không thể có được.
Nghĩ đến đây, mọi người đều rùng mình một cái.
"Vị đại nhân này, không biết ngài tới nơi này là có chuyện gì?" Ánh mắt Diệp Lạc chuyển động vài cái, cung kính củng nắm tay, hỏi.
Trả lời lão, là một mảnh yên tĩnh!
Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của người bên cạnh đều có thể nghe thấy rõ ràng………..
"Đại nhân, cảm tạ sự cứu giúp của ngài, chỉ là ngài có thể xưng tên ra hay không?"
Diệp Lạc tiếp tục hỏi.
Nhưng mà, toàn bộ không gian, vẫn là yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của những người khác.
Sau khi vị đại nhân thần bí kia nói xong một câu kia thì giống như đã biến mất, giống như chính là trong lúc vô tình đi ngang qua mà thôi.
Chỉ là, nơi này là ở trong di tích, làm sao có thể tùy tiện đi ngang qua nơi này?
"Xem ra vị đại nhân này vô tình xuất hiện," Mai Tuyết trầm mặc một lúc lâu, nói: "Đã như vậy, chúng ta đây lập tức xuất phát đi, chắc hẳn lần này Thiên Phạt sẽ không lại ngăn cản chúng ta."
"Đợi chút!"
Ngay sau khi Mai Tuyết nói lời này, Diệp Lạc lập tức kêu lên, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, lạnh giọng nói: "Vị đại nhân kia xuất hiện chỉ vì muốn cứu người Hắc Nham Thành chúng ta, lqd chắc hẳn có cái ân huệ gì đó với Hắc Nham Thành chúng ta, nữ tử này không thuộc về Hắc Nham Thành, cho nên nàng không thể đi cùng chúng ta!"
Nghe vậy, Thiên Phạt vốn còn đang không ngừng run rẩy kia ngẩng đầu nhìn Diệp Lạc một cái, rồi lại cúi đầu, cái gì cũng không nói.
Vị đại nhân kia không có xuất hiện, chắc là không muốn để cho người khác biết sự tồn tại của hắn.
Nhưng mà ——
Thật hiển nhiên những người này có cừu oán với nữ tử kia! Tuy rằng mình sợ hãi thực lực của vị đại nhân kia, lại không có nghĩa là sẽ không trả thù!
Bởi vậy, nó tính toán tạm thời thả những nhân loại ti tiện này, để cho bọn họ tiếp tục tìm phiền toái cho nữ tử kia! Ai bảo nàng lợi dụng vị kia đến kinh sợ bản thân? Dù sao hiện tại nó đã thức tỉnh, cũng không cần phải bị nhốt ở trong di tích này, muốn klấp đầy bụng về sau còn nhiều cơ hội mà.... ........
Con ngươi Thiên Phạt chuyển động vài cái, ngay sau đó lại ti bỉ nở nụ cười, nhưng mà lại sợ hãi Tử Tà nhận thấy được chút tâm tư nhỏ của mình, nên lại vội vàng thu hồi nụ cười, tiếp tục run run.
"Đội trưởng, phó đoàn trưởng, các ngài nói có đúng không?"
Sau khi nói xong lời kia, Diệp Lạc quay đầu nhìn về phía thư sinh và râu quai nón, lộ ra tươi cười nịnh nọt.
"Chúng ta đi thôi."
Cố Nhược Vân nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, lập tức xoay người đi vào cửa cực lớn nơi Thiên Phạt trông coi, l.q.đ làm Diệp Lạc tức đến mức sắc mặt xanh mét, cuối cùng vẫn là ‘hừ’ một tiếng lập tức đi theo.
Sau khi qua cửa cực lớn kia, có hai con đường khác nhau, mặt trên phân biệt viết hai chữ to ‘Cửa sinh’ và ‘Cửa tử’. (cửa sống và cửa chết)
"Cố cô nương, chúng ta đi con đường nào?"
Mộ Dung lão gia tử quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, cung kính hỏi.
Cố Nhược Vân do dự một lúc lâu, nhìn chằm chằm hai cửa lớn, không biết vì sao, ở trong cửa sinh kia loáng thoáng tản mát ra một luồng hơi thở mạnh mẽ.
"Chúng ta đi cửa sinh đi."
"Được."
Mộ Dung lão gia tử không chần chờ một chút nào, lập tức tuân theo quyết định của Cố Nhược Vân.
Rồi sau đó, ở trước lúc mọi người còn không có suy nghĩ rõ ràng, đã đi vào trong cửa.
"Một đám ngu ngốc!"
Diệp Lạc cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đến lăng mộ này vốn chính là một hồi mạo hiểm, nhưng mà có người lại sợ chết! Tất cả mọi người đều biết cầu phú quý trong nguy hiểm, lee~lqđ chỉ có địa phương càng nguy hiểm mới càng có nhiều bảo vật! Hơn nữa nơi này đã phân ra cửa sinh và cửa tử, người thiết kế lăng mộ này cũng biết, rất nhiều người sẽ lựa chọn cửa sinh, bởi vậy cửa sinh mới là nơi nguy hiểm chân chính! Thật không hiểu rốt cuộc nàng có phải kẻ ngu ngốc hay không, vậy mà làm ra lựa chọn như vậy."
Chương 596: Kinh sợ (bốn)
Edit: kaylee
Ở trong mắt rất nhiều người, Cố Nhược Vân lựa chọn cửa sinh, là bị Thiên Phạt dọa sợ, nên lúc này mới lựa chọn cửa sinh.
Nhưng mà rất nhiều người đều biết, có nơi nhìn như an toàn kì thực lại là nguy hiểm, ngược lại, trong cửa bị gọi là cửa tử mới có thể có nhiều dị bảo quý hiếm hơn.
Hơn nữa, còn an toàn hơn cửa sinh.
Lúc này đây trừ bỏ người Mộ Dung thế gia ra, người thế lực khác đều bước vào trong cửa tử, bao gồm ba thế lực lớn.
Cho dù đám người Mạc Ly Ưu bởi vì chuyện lúc trước liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân nhiều hơn một cái, lại cũng không đồng ý làm mình mạo hiểm, theo bọn họ, vẫn là dùng kinh nghiệm đã trải qua lựa chọn sẽ tốt hơn.
... ........
Cửa sinh, không thẹn với xưng hô này.
Một đường đi đến, bọn người Cố Nhược Vân không có phát hiện nguy hiểm gì, nhưng mà ở chung quanh bên đường trồng vô số dược liệu mà bình thường chính là thiên kim nan mua (ngàn vàng khó mua), thậm chí ở trong này ngay cả Linh quả trợ giúp đột phá Võ Vương đều là tồn tại cực kì bình thường.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Linh quả này, mọi người Mộ Dung thế gia thiếu chút vui điên rồi!
Phải biết rằng, nếu mang loại Linh quả này tới hội đấu giá, vậy tuyệt đối là giá trên trời, lúc trước Mộ Dung Nhu Nhi muốn dùng thứ này làm lợi dụ (lợi ích dụ dỗ lqd), làm cho Cố Nhược Vân trợ giúp ả hãm hại Mộ Dung Yên. Nhưng mà quả Linh quả kia cũng là ả có được trong lúc vô ý, càng là coi nó như bảo bối! Bình thường đều không bỏ được lấy ra làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái.
Có thể thấy được giá trị của Linh quả!
Nhưng mà, ở trong này, Linh quả vậy mà lại có nhiều như thế, Mộ Dung lão gia tử trực tiếp cười đến mức miệng đều không khép được, bất luận như thế nào, ông đều thật không ngờ, chủ nhân của lăng mộ này sẽ thành thật như thế, cửa sinh và cửa tử quả nhiên là danh xứng với thực! Một chút cũng không đùa giỡn âm mưu!
Không biết sau khi lão gia hỏa Diệp Lạc kia biết có tức chết hay không?
Có những Linh quả này, thế lực của Mộ Dung thế gia đâu chỉ tăng một tầng? Kia chính là tăng gấp đôi!
Ở dưới sự kích động của mọi người, rốt cục đi hết toàn bộ con đường, đương nhiên, lúc này đây Cố Nhược Vân thu hoạch rất là không nhỏ, cũng làm cho nàng rất là vừa lòng!
"Cố bảo tiêu, ngươi không tính toán giết những người đó sao?"
Dọc theo đường đi, Dạ Nặc đều không ngừng lải nhải ở bên tai Cố Nhược Vân, vừa rồi những người đó vậy mà vong ân phụ nghĩa muốn hại bọn họ! Còn ghét bỏ Cố bảo tiêu không phải cư dân của Hắc Nham Thành! Bọn họ vậy mà đều đã quên, L^q'đ ban đầu lúc bước vào di tích, nếu không có Cố bảo tiêu nhắc nhở, phỏng chừng tất cả mọi người sẽ chết ở bên trong nổ mạnh kia.
Cho nên, Dạ Nặc càng nghĩ càng giận, hận không thể bầm thây vạn đoạn tất cả những người đó.
Cố Nhược Vân nhún vai, vân thanh phong đạm nói: "Thám hiểm kế tiếp còn có rất nhiều lộ trình phải đi, cho dù là ta, cũng không dám cam đoan có thể kịp thời phát hiện tất cả nguy hiểm, có những người đó ở, nhưng là có thể làm vật hi sinh."
Đúng vậy.
Nếu không phải lộ trình phía sau có nguy hiểm, Cố Nhược Vân cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Dạ Nặc liếc mắt xem thường: "Cố bảo tiêu, hiện tại ta thật đồng tình với ngươi, làm sao ngươi luôn gặp gỡ những cực phẩm như vậy?"
"Ta cũng không biết."
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ cười.
Nàng chưa bao giờ muốn trêu chọc người khác, nhưng mà có một số người luôn thích trêu chọc nàng.
Ngay tại lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, những người tiến vào cửa tử kia cũng đi ra.
"****, trong cửa tử này lại có nhiều Linh Thú hung mãnh như vậy, làm hại chúng ta đều thiếu chút đi không ra, càng quan trọng hơn là, chúng ta vậy mà một cái bảo vật đều không có đạt được!"
Nói xong lời này, đám người Cố Nhược Vân quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một đám người chật vật đi ra từ trong cửa tử.
Cả người nhóm người này nhiễm máu tươi, tóc tai bù xù, có một số càng là vết thương chồng chất, lqd chính là cường giả của ba thế lực kia cũng cả người đầy vết thương, thật hiển nhiên đã trải qua ác chiến ở bên trong.
Chương 597: Uy bức (một)
(*) Uy bức = uy hiếp + cưỡng bức
Edit: kaylee
Diệp Lạc liếc mắt lập tức thấy người Mộ Dung thế gia hoàn hảo không tổn hao gì, tức đến mức cả người run run, ánh mắt hung ác kia làm cho người không biết thấy được, còn tưởng rằng đối phương có mối hận giết cha đoạt thê với lão!
"Vì sao các ngươi không có chuyện gì?"
Lấy kinh nghiệm của lão, nói như vậy, địa phương ghi rõ an toàn, sẽ càng nguy hiểm, ngược lại địa phương nguy hiểm lại thật an toàn.
Cho nên, Diệp Lạc thật sự không nghĩ ra, vì sao người Mộ Dung thế gia đều là sạch sẽ, thật giống như đi du ngoạn.
"Xem ra tốc độ của các ngươi còn rất nhanh."
Mộ Dung lão gia tử ‘phì’ cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua mang theo vẻ hèn mọn.
Kỳ thực, ngược lại không phải là tốc độ của nhóm người này rất nhanh, mà là ở phía trên đường sá này, lqd Cố Nhược Vân vì hái một ít dược liệu trân quý, mất thật nhiều thời gian, cho nên mới sẽ vừa rời đi cửa sinh đã gặp phải nhóm người này.
Sắc mặt Diệp Lạc xanh mét, nắm chặt nắm tay hơi hơi phát run, lão vừa muốn nói gì đó, đã bị giọng nói nho nhã ở một bên ngăn lại.
"Cửa sinh….... Ha ha, phỏng chừng tất cả mọi người đều thật không ngờ, chủ nhân tòa lăng mộ này sẽ thành thật đến trình độ như thế, cửa sinh và cửa tử, biểu đạt đúng như tên bình thường của nó."
Thư sinh nhẹ lay động quạt xếp, giương mắt nhìn Cố Nhược Vân bên trong đám người, trên mặt của hắn vẫn treo nụ cười như trước, giống như là đang nói một chuyện không đáng để nói.
Không biết là nên nói chủ nhân lăng mộ thành thật, hay là giảo hoạt?
Nếu là người thường, tất nhiên sẽ tới hướng ngược lại! Nhưng ai biết, cửa tử thật chính là cửa tử! Cường đại như hắn, cũng thiếu chút bước không ra.
"Hơn nữa, nếu là ta không có đoán sai! Vị cô nương này, người đương gia chân chính của Mộ Dung thế gia hẳn là ngươi! Không! Chuẩn xác mà nói là, không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, khiến Mộ Dung thế gia nghe theo mệnh lệnh của ngươi."
Ầm!
Những lời này của thư sinh giống như sét đánh ngàn tai, nháy mắt làm cho mọi người còn chưa kịp thở dốc lập tức sững sờ ở tại chỗ.
Mộ Dung thế gia nghe theo mệnh lệnh của nữ tử này? Làm sao có thể? Rốt cuộc nữ tử này có lai lịch gì, vì sao Mộ Dung thế gia lại nghe theo nàng?
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, khó trách người này có thể đi đến vị trí đội trưởng của Lang Nha đạo tặc đoàn! Xem ra hắn ngược lại không phải là một người không có đầu óc, llêquýyđôn vậy mà có thể nhìn ra địa vị của mình ở Mộ Dung thế gia từ những hành động của mình và Mộ Dung lão gia tử.
"Đúng, lại như thế nào?" Cố Nhược Vân cũng không có phủ nhận, dù sao sớm muộn gì thân phận này sẽ bị thế nhân biết.
Người Mộ Dung gia nhưng là khẩn trương lên, tất cả đều cảnh giác nhìn người có khí chất thư sinh.
"Mặt khác, chắc hẳn tất cả tài bảo trong cửa sinh, đều đã vào trong túi của ngươi, có đúng hay không?"
Ánh mắt thư sinh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
Cho dù câu cuối cùng là dùng giọng điệu hỏi, nhưng mà, lời nói của hắn đã thật rõ ràng, trân bảo trong Đế Vương Chi Mộ, đều rơi vào trong tay Cố Nhược Vân.
Bá!
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên thân thể của nàng.
Có chất vấn, có tham lam, còn có tức giận.... ......
Đương nhiên, ánh mắt tức giận kia là đến từ Diệp Lạc!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ gặp nhiều nguy hiểm như vậy, lại là không có được gì cả, nữ tử này không có làm cái gì, lại dễ dàng thu hoạch tất cả.
Quả thực rất không công bằng!
"Tiểu cô nương, làm người có lòng tham quá lớn nhưng là không tốt lắm."
Phó đoàn trưởng râu quai nón của Lang Nha đạo tặc đoàn nhìn Cố Nhược Vân, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, lqđ hắn khiêng trên vai đại đao đi tới trước mặt Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt dữ tợn tràn đầy cao ngạo.
Chương 598: Uy bức (hai)
Edit: kaylee
Lấy ra tất cả bảo bối ngươi chiếm được, dựa theo số người để phân chia, như thế nào?"
Cố Nhược Vân nở nụ cười, giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười.
"Là bản thân các ngươi lựa chọn đi cửa tử, giờ không có thu hoạch lại trách người khác?"
"Hừ!" Râu quai nón hừ lạnh một tiếng, có chút hèn mọn nhìn Cố Nhược Vân: "Tiểu cô nương, ngươi cầm nhiều bảo bối như vậy, sẽ không sợ bị cường đạo giết? Tuy rằng Lang Nha đạo tặc đoàn chúng ta là đạo tặc, nhưng đối với người nghe lời, lqd luôn là không dễ dàng hạ sát thủ! Nếu không không biết điều, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Nói không sai, nha đầu thối, mau giao bảo bối ra đây!"
Mọi người nghe thấy lời nói của râu quai nón, lập tức như ở trong mộng mới tỉnh, nhưng lại đều muốn vây đám người Cố Nhược Vân lại, dùng lời nói chính nghĩa kia nói.
"Chúng ta nhiều đội ngũ cùng nhau tiến đến thám hiểm như vậy, một mình ngươi lại muốn ôm toàn bộ bảo bối vào trong tay? Ngươi thật không biết xấu hổ? Ta chưa từng thấy người vô sỉ như ngươi!"
"Thân là một tiểu cô nương còn trẻ tuổi, làm sao da mặt có thể dày đến loại trình độ này? Lại có thể muốn độc chiếm tất cả chỗ tốt! Lão phu sống cả đời này, cũng chưa từng thấy nữ nhân không biết xấu hổ như vậy!"
"Tiểu cô nương, phụ mẫu ngươi không có dạy dỗ ngươi cái gì gọi là chia sẻ với người sao? Ngươi vì tư lợi, quả thực không xứng được xưng là người!"
Mọi người ngươi một lời ta một câu, ‘ào ào’ chỉ trích Cố Nhược Vân, nghe những lời nói vô sỉ đó, mọi người Mộ Dung thế gia tức đến mức cả người run run, hận không thể bầm thây vạn đoạn những người này.
"Im miệng!" Mộ Dung lão gia tử trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận nói: "Các ngươi ****** nói đủ chưa? Người vô sỉ chân chính là ai, trong lòng bản thân các ngươi rõ ràng, lqđ vừa rồi nếu các ngươi cùng đi vào cửa sinh, có lẽ có vài thứ còn có thể chia sẻ với các ngươi, nhưng mà các ngươi lựa chọn con đường khác, đến bây giờ còn có mặt mũi bảo Cố cô nương giao bảo vật ra? Nằm mơ đi thôi!"
Diệp Lạc cười lạnh một tiếng: "Mộ Dung Lâm, ngươi có nghe qua một câu nói hay không, chân lý nằm ở trong tay đa số! Nếu nhiều người như vậy đều nói nàng sai rồi, thì nàng chính là sai lầm rồi! Mặc kệ như thế nào, tất cả bảo bối các ngươi lấy được hôm nay, đều phải giao ra đây cho ta!"
Nhìn những khuôn mặt vô sỉ đó, tâm của Mộ Dung lão gia tử rét lạnh, trong những gia tộc ồn ào kia có một số có giao tình không tệ với ông, nhưng hôm nay thì sao? Vì lợi ích riêng của bản thân, vô sỉ đến loại trình độ này.
Đám người Mạc Ly Ưu không có tham dự vào, nhưng mà thật hiển nhiên là ở một bên xem kịch vui.
Hay là, muốn ngư ông đắc lợi?
Cố Nhược Vân không kịp suy đoán tâm tư của bọn họ, người Lang Nha đạo tặc đoàn đã vây quanh Mộ Dung thế gia, ngay cả con ruồi cũng không thể bay ra.
"Xem ra một trận chiến này, không thể không chiến."
Cố Nhược Vân than một tiếng, nàng thật sự không ngờ, sẽ chiến đấu với Lang Nha đạo tặc đoàn nhanh như vậy!
Dù sao lấy thực lực hiện giờ của nàng muốn đánh bại người Lang Nha đạo tặc đoàn, thật là một chút nắm chắc cũng không có!
Nhưng mà, nàng lại không thể không chiến!
"Đợi đã!"
Đúng lúc này, Mạc Ly Ưu vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện kia rốt cục nói chuyện.
Trên khuôn mặt trắng bệnh trạng của hắn mang theo tươi cười, giọng nói mềm nhẹ như gió kia chậm rãi vang lên ở trong di tích: "Các ngươi cho rằng, hiện tại là lúc nội chiến? Ta mặc kệ lúc trước các ngươi có ân oán gì, hoặc là muốn cướp đoạt cái gì, l^q'đ hiện giờ còn không phải lúc! Mạc Ly Ưu ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà, hiện còn không biết trong di tích sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều một người, luôn sẽ nhiều một phần lực lượng, chờ sau khi rời đi di tích, các ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ không can thiệp."
Chương 599: Uy bức (ba)
Edit: kaylee
Nghe lời này, trên khuôn mặt của thư sinh Ôn Nhã hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, hắn thu hồi quạt xếp, giống như là đang suy xét lời Mạc Ly Ưu nói.
"Mạc đại nhân, chúng ta có nhiều người như vậy, cũng không thiếu một Mộ Dung thế gia, ta cũng không tin thiếu bọn họ chúng ta sẽ không cách nào xâm nhập di tích này." Diệp Lạc cười lạnh một tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.
Chỉ là, lão vừa mới dứt lời, thư sinh lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn lão một cái.
Đây là một cái liếc mắt thật bình thường, lại làm cho cả người Diệp Lạc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên nữa, gắt gao cúi đầu, thật giống như người có khí chất thư sinh kia là quái vật vô cùng khủng bố nào đó.
"Mạc gia chủ nói cũng không sai," Thư sinh lại vung quạt xếp ra, nhìn Cố Nhược Vân, nhàn nhạt cười: "Cố cô nương, nếu ngươi có thể sống rời đi mảnh di tích này, lúc đó, chúng ta mới thương thảo một chút vấn đề người sở hữu bảo vật, như thế nào?"
Vẻ mặt Cố Nhược Vân vẫn bình tĩnh như thường, con ngươi đen giống như hồ nước không nổi chút gợn sóng, trong lòng lại là không ngừng suy xét đối sách, nên như thế nào ứng đối tình huống sẽ xuất hiện kế tiếp.
Trước kia, nàng có thể dựa vào Tử Tà, cũng chính là bởi vì Tử Tà ở bên người, mới có thể không chút sợ hãi tất cả mọi chuyện.
Hiện giờ Tử Tà không cách nào xuất hiện, ở trong Thượng Cổ Thần Tháp giúp nàng áp chế Linh Thú đã là cực hạn! Nhưng mà, lqd loại phương pháp này có tác dụng đối với Linh Thú, nhưng đối với những người tham lam kia thì sớm muộn gì cũng bị nhìn thấu.
Nàng không cách nào ỷ lại Tử Tà, lúc này đây, phải tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
Những người khác nàng cũng không để vào mắt, duy nhất làm cho nàng cảm nhận được uy hiếp, cũng chỉ có thư sinh thoạt nhìn yếu đuối kia!
"Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Mộ Dung lão gia tử nhẹ nhàng thở ra, nếu thân phận của Cố Nhược Vân bị nhìn thấu, ông cũng không có lại gọi nàng là Cố cô nương, mà trực tiếp xưng hô nàng là đại tiểu thư.
"Được."
Cố Nhược Vân hạ quyết tâm, không có lại nói thêm cái gì, chính là ở trước khi rời đi, giống như là theo bản năng nhìn Mạc Ly Ưu một cái.
Không biết nam nhân này là thật vì nhiều người nhiều thêm một phần lực lượng, hay là.... .... Đang giúp nàng?
Mặc kệ như thế nào, phần nhân tình này, nàng thiếu.
... .....
Trong lăng mộ rất là yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân.
Trên đường đi thật dài, tất cả mọi người đi dè dặt cẩn trọng, sợ không cẩn thận một chút sẽ giẫm phải cạm bẫy nào đó.
Đôi con ngươi âm độc của Diệp Lạc gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Nhược Vân, vẻ mặt dữ tợn.
Tuy rằng nói Diệp Phàm không phải nàng giết chết, lại cũng là bởi vì nàng thấy chết không cứu mới có thể bỏ mình! Cho nên, thù hại con, không đội trời chung! Chỉ cần cho lão cơ hội, lão sẽ làm nữ tử này chôn cùng nhi tử của lão!
Đoạt đi bảo vật trong tay nàng là đủ rồi? Không! Này xa xa không đủ! Cho dù nàng chết, cũng không cách nào bù lại đau đớn mất con của lão!
"Cố bảo tiêu, lão bất tử kia nhìn chằm chằm vào ngươi," Dạ Nặc bĩu môi, tức giận bất bình nói: "Hôm nay ta xem như đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt), nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua người cưỡng bức người khác giao ra bảo vật, lee~lqđ nếu không giao ra thì chính là không biết xấu hổ! Nếu gia gia của ta ở chỗ này, nhìn thấy loại người vô sỉ này, tuyệt đối sẽ một cái tát chụp chết bọn họ! Cố bảo tiêu, sau khi rời đi nơi này ngươi theo ta về nhà đi, lão gia tử nhà ta không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất có thể bảo vệ ngươi không bị bất luận kẻ nào thương tổn."
Nghĩ đến một màn phát sinh vừa rồi, trong lòng Dạ Nặc còn có tức, cũng thật hối hận không có nghe theo lời nói của gia gia tu luyện thật tốt, nếu không mà nói, nếu hắn có chút cường đại như gia gia, ai còn dám bắt nạt người của hắn ở trước mặt hắn?
Chương 600: Uy bức (bốn)
Edit: kaylee
"Này thì không cần," Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nói: "Ta còn có chuyện chưa hoàn thành."
"Này rất đơn giản, làm cho lão gia tử nhà ta giúp ngươi hoàn thành, nếu ông ấy không giúp, ta…... Ta cùng lắm thì không nhận người gia gia là ông."
Nếu Dạ Lan nghe nói như thế, phỏng chừng sẽ tức đến mức hung hăng đánh tiểu tử thối này một trận.
Tốt xấu gì ông cũng nuôi người này nhiều năm như vậy, lại còn nói không nhận ông? Quả thực chính là một bạch nhãn lang.
"Ha ha."
Đối thoại của hai người không sót một chữ rơi vào trong tai Diệp Lạc, lão khinh thường ‘phì’ cười một tiếng.
Tiểu tử này coi gia gia của hắn là loại người nào? Có ông ta ở đó là vô địch? Phỏng chừng một ngón tay của đội trưởng là có thể nghiền chết lão gia hỏa kia! Hắn còn tưởng rằng gia gia của hắn cường đại giống vị đại nhân Dạ gia kia? Ở nơi trục xuất không người dám chọc?
"Dạ Nặc, giúp ta một việc," Cố Nhược Vân hơi hơi rũ mi mắt xuống, dùng linh hồn truyền âm nói: "Nếu lát sau ta không rời đi lăng mộ Đế Vương, thay ta chiếu cố tốt Mộ Dung thế gia, llêquýđônn ở nơi này chỉ có gia gia của ngươi mới có thể làm được, đương nhiên, dưới tình hình bình thường có thể không cần hỗ trợ, nếu Mộ Dung thế gia có nguy hiểm trí mạng gì đó, giúp ta bảo vệ bọn họ."
Âm thanh này trực tiếp rơi vào trong linh hồn của Dạ Nặc, cho nên những người khác đều không cách nào nghe được.
Dạ Nặc rõ ràng bị dọa sợ, chớp mắt hỏi: "Ngươi không rời đi lăng mộ Đế Vương, này có ý tứ gì?"
"Ngươi mặc kệ có ý tứ gì, đáp ứng yêu cầu này của ta."
Vừa rồi, Cố Nhược Vân cảm giác được, lực lượng hấp dẫn nàng kia, cũng không ở trong tầng này, mà là đến từ trong lòng đất! Trong lòng đất kia, tất nhiên có cái gì đó hấp dẫn nàng!
Cho nên, bất luận như thế nào, nàng đều phải tránh đi mọi người xuống lòng đất một chuyến!
Chỉ là nếu nàng rời đi, Mộ Dung thế gia tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm! Mà phần nguy hiểm này, cũng là do nàng mang đến!
Cho dù nàng không có cảm tình gì đối với Mộ Dung thế gia, nhưng cũng không đồng ý liên lụy người vô tội, huống chi, hiện giờ Mộ Dung thế gia, đã là thế lực của nàng! Nhưng nếu muốn bảo vệ tốt Mộ Dung thế gia ở trước những thế lực Hắc Nham Thành kia, cũng chỉ có Dạ Nặc có thể làm được.
"Được rồi."
Dạ Nặc có chút nghi hoặc nhìn Cố Nhược Vân, cuối cùng vẫn là không có hỏi nhiều cái gì: "Ta đáp ứng ngươi."
"Cảm ơn."
Đây là lần đầu tiên Cố Nhược Vân chân thành nói lời cảm tạ, nhưng lại làm cho Dạ Nặc có chút ngượng ngùng, l.q.đ mắc cỡ ngại ngùng rất là không tự nhiên, cuối cùng hắn kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên, nói: "Có cái gì mà cảm ơn? Ngươi làm bảo tiêu của ta, ta giúp ngươi chẳng phải là đương nhiên?"
Bởi vì Cố Nhược Vân là dùng linh hồn truyền âm, cho nên bọn họ đều không thể nghe được lời nàng nói, chỉ thấy một mình Dạ Nặc lẩm bẩm lầu bầu, bất giác dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Nhưng mà Mạc Ly Ưu nhìn hai người, như có điều suy nghĩ.
Mọi người không biết đi bao lâu, rời đi con đường thật dài kia, đi tới trên một cây cầu độc mộc. (cầu chỉ dùng 1 cây gỗ làm thành đó)
Dưới cầu là một mảnh tối đen, thế cho nên không cách nào thấy rõ tình cảnh dưới cầu, nhưng mà luồng hơi thở thâm trầm kia lại làm người ta vô cùng sợ hãi.
"Đây là tử nhai (vách núi chết chóc) trong truyền thuyết," Mai Tuyết nhìn vách núi tối đen, vuốt cằm, kiều mị nói: "Nghe nói, ngay cả một gã cường giả Võ Hoàng, đều không thể bay lên từ dưới tử nhai, không nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được ở chỗ này, chậc chậc, ta ngược lại thật càng thêm tò mò đối với di tích này."
Cố Nhược Vân không nói gì, lẳng lặng nhìn chằm chằm vách núi, nếu nàng không có đoán sai mà nói, lực lượng hấp dẫn nàng kia, chính là đến từ nơi này……....
Ngay tại lúc nàng trầm tư, một luồng lực lượng mạnh mẽ hung hăng dừng ở trên lưng của nàng, lqđ sau đó bước chân của nàng lảo đảo một chút bay về phía trước, rồi sau đó phía sau truyền đến tiếng cười to kiêu ngạo của Diệp Lạc.
"Nha đầu thối, ngươi đả thương tôn tử của ta, hại chết nhi tử của ta, hiện tại ngươi đi tìm chết cho ta, ha ha ha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro