Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46 - 50

Chương 46: Đông Phương Thiếu Trạch trả thù (hai)

Edit: kaylee

Edit: kaylee

"Này, chỉ sợ không tốt lắm đâu." Cố lão gia tử hiểu rõ ý đồ đến của Đông Phương Thiếu Trạch, càng thêm bị làm khó, phải biết rằng, năm đó lão còn đang tức giận, căn bản không vì hai người kia lập mộ chôn quần áo và di vật gì, thậm chí ngay cả tổ từ (từ đường tổ tiên) cũng không từng cho bọn họ vào.

Cố Phán Phán thật sự nhìn không được, mặt lạnh lùng nói: "Gian phu **** (L: dâm phụ?) có tư cách gì lập mộ chôn quần áo và di vật? Cố gia chúng ta không có loại này! Loại người nam trộm nữ xướng (gái điếm =”=) như bọn họ không xứng họ Cố, nhất là nữ nhân kia! Cố Thiên bực nào thiên tài bị nàng mê xoay quanh, còn sinh ra một đôi nhi nữ (trai gái) không ra gì! Hiện tại ngươi còn dám nói mộ chôn quần áo và di vật gì đó?"

Phải biết rằng, Cố Phán Phán luôn luôn bất mãn với huynh muội Cố Nhược Vân, Cố Sanh Tiêu chẳng những đoạt đi vị trí thiên tài của huynh trưởng nàng, Cố Nhược Vân càng là quăng mặt mũi của Cố gia, người giống bọn họ sớm đáng chết! Lão thiên gia (ông trời) thật sự là không có mắt.

"Phán Phán, im miệng!"

Cố lão gia tử sắc mặt đại biến, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch.

Đông Phương Thiếu Trạch bên môi hàm chứa tươi cười, nhìn không ra bộ dáng tức giận, nhưng mà, đôi mắt ôn nhuận ban đầu kia, giờ khắc này lại tràn ngập hàn ý, lạnh lùng nhìn Cố Phán Phán.

"Cố gia các ngươi quả nhiên là gia giáo tốt, dạy dỗ nữ tử như vậy, tốt xấu gì phu thê Cố Thiên vẫn là trưởng bối của nàng, lại có thể nói ra lời như vậy, thật đúng là làm tại hạ mở mang tầm mắt."

Kỳ thực, ngay từ đầu Đông Phương Thiếu Trạch đã biết Cố gia không có lập mộ chôn quần áo và di vật cho bọn họ.

Cho nên ý đồ đến của hắn rất đơn giản, chính là quấy rối! Đông Phương gia tộc không để hắn nhúng tay chuyện này, mặt trên cũng có Tam Đại Chế Tài quản, nhưng mà hắn chỉ là đến cúng tế tỷ tỷ và tỷ phu cũng không có gì sai đi?

Cố gia không có vì hắn tỷ lập mộ chôn quần áo và di vật, hắn tức giận không phải là đương nhiên sao? Cho dù là Tam Đại Chế Tài cũng không có cách nào nói cái gì.

"Đông Phương công tử, ngươi đừng nóng giận, Phán Phán tuổi nhỏ, không hiểu chuyện." Cố lão gia tử lau lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng giải thích nói.

Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: "Tuổi nhỏ? Đông Phương gia tộc ta cho dù là tiểu cô nương mười tuổi đều biết tôn kính trưởng bối, ta xem tôn nữ của ngươi cũng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, chính là không biết đạo lý tôn lão yêu ấu (kính già yêu trẻ) này? Ở trên đường tới ta liền nghe nói các ngươi là thế nào khi dễ nữ nhi phu thê Cố Thiên lưu lại, vốn còn chưa tin, cho dù thế nào nàng cũng là huyết mạch Cố gia các ngươi, giờ nhìn đến tiểu thư Cố gia nhục mạ đại bá của mình, ta mới hiểu được ở trên người các ngươi không có gì là không có khả năng!"

"Đông Phương công tử, chuyện không phải như thế, ngươi trước hết nghe ta giải thích………..."

"Không cần giải thích! Cố Sanh Tiêu đi nơi khác bái sư học nghệ, nhưng còn để lại Cố Nhược Vân, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy nàng một người hoàn hảo không tổn hao gì, nếu nàng thiếu một sợi tóc, hoặc là các ngươi không giao nàng cho ta, vậy cũng đừng trách ta làm cho Cố gia các ngươi gà chó không yên!"

Sau khi bỏ lại lời nói này, Đông Phương Thiếu Trạch lắc lắc tay áo, nhìn cũng không nhìn Cố lão gia tử một mặt mồ hôi sau lưng, xoay người đi đến phía ngoài cửa.

Vân Nhi, cữu cữu có thể làm vì ngươi, cũng chỉ có những điều này……....

"Xong rồi, lần này xong rồi."

Phù phù.

Cố lão gia tử chân cẳng mềm nhũn, té ngã trên đất, trong miệng không ngừng nỉ non.

Cố Phán Phán không cho là đúng bĩu môi: "Không phải là một người của Đông Phương thế gia sao? Có gì đặc biệt hơn người, dùng chuyện như vậy nhục nhã chúng ta à? Hơn nữa hắn rõ ràng là người Cố Nhược Vân bên kia, giúp đỡ Cố Nhược Vân cũng không phải thứ tốt gì, sớm muộn gì sẽ bị sét đánh chết!"



Chương 47: Đông Phương Thiếu Trạch trả thù (ba)

Edit: kaylee

"Câm miệng!"

Cố Nhị gia ‘ba’ một cái tát vung ở trên mặt Cố Phán Phán, tức giận quát: "Ngươi ngại bản thân chọc họa còn chưa đủ nhiều sao? Đông Phương thế gia là loại người nào? Cũng là chúng ta trêu chọc nổi? Ngươi khen ngược, ý đồ đến của đối phương vốn là không tốt, ngươi còn nói lời nói như vậy, càng là liên lụy Cố gia ta."

Từ nhỏ đến lớn, khi nào thì Cố Phán Phán bị người đánh qua? Huống chi đánh bản thân còn là phụ thân luôn yêu thương nàng.

"Tướng công, Phán Phán là nữ nhi của ngươi, làm sao ngươi có thể đối nàng như vậy?" Nhị phu nhân đau lòng ôm Cố Phán Phán vào trong ngực, "Nếu hắn muốn tìm Cố Nhược Vân, chúng ta đưa nàng cho hắn không phải là được rồi? Dù sao loại phế vật này Cố gia chúng ta không muốn nuôi, ai muốn thì người đó lấy đi."

Cố Nhị gia cười khổ một tiếng, chuyện này nào có dễ dàng như vậy? Cố Nhược Vân tính cách trở nên quật cường như vậy, làm sao có thể sẽ ngoan ngoãn theo bọn họ đi gặp Đông Phương Thiếu Trạch?

Hơn nữa, Đông Phương Thiếu Trạch là muốn nàng một sợi lông cũng không thiếu, bọn họ thế nào cũng không thể động thủ, nếu không nếu nàng tố cáo, chẳng phải là Cố gia liền chịu không nổi?

Rốt cục, Cố lão gia tử bình tĩnh trở lại, phân phó nói: "Người đâu, đi tìm hiểu tin tức của Cố Nhược Vân cho ta!"

"Vâng, Tướng Quân đại nhân."

Dù sao Cố gia ở Thanh Long Quốc cũng thế lực lớn, cơ sở ngầm cũng rất nhiều, vì vậy không đến một lát, thám tử được phái đi tìm hiểu tung tích của Cố Nhược Vân liền trở lại, càng mang đến một tin tức…………….

"Ngươi nói Cố Nhược Vân vào Bách Thảo Đường liền không có ra ngoài qua?"

Cố lão gia tử ánh mắt chuyển vòng vo, nói: "Tuy rằng thế lực sau lưng Bách Thảo Đường rất mạnh, nhưng không biết chủ tử chân chính là ai, nhưng mà Đông Phương gia tộc quả thật là chân thực tồn tại, vì không đắc tội Đông Phương gia tộc, ta chỉ có thể làm cho người ta đi Bách Thảo Đường mời Cố Nhược Vân về."

"Phụ thân, chuyện này để cho ta đi đi."

"Được."

Lão gia tử nhìn nhìn nhi tử của mình, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đi một chuyến, mặc kệ như thế nào, đều phải mang Cố Nhược Vân về!"

"Cha, gia gia, ta cũng muốn đi."

Cố Phán Phán vội vàng đứng dậy, ánh mắt có chút tức giận bất bình.

Đều do phế vật Cố Nhược Vân đáng chết kia, nếu không phải ả, làm sao bản thân có thể bị phụ thân đánh? Đến loại thời điểm này rồi ả thế mà lại vẫn còn muốn về nhà, quả thực là mơ tưởng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân kia trở về!

Thật hiển nhiên, từ đầu đến giờ Cố Phán Phán vẫn cho rằng Đông Phương Thiếu Trạch là người Cố Nhược Vân tìm đến, chính là vì để phụ thân của mình tự mình đi xin nàng trở về………..

"Không cho ngươi đi!" Cố lão gia tử nhướng mày, "Ngươi còn ngại bản thân thêm loạn không đủ nhiều sao? Lần này không cho phép ngươi đi theo cha ngươi hành động, ngoan ngoãn ở nhà ngốc cho ta, nơi nào cũng không cho đi!"

"Gia gia!" Cố Phán Phán oán hận dậm chân, không cam lòng cắn chặt môi.

Nhưng mà, Cố lão gia tử không để ý đến cảm xúc của nàng, phất tay với Cố Nhị gia, nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi mau đi đi, miễn cho đến lúc đó Đông Phương gia tộc đến tìm phiền toái."

Phụ tử Cố gia đều nghĩ rất đơn giản, dù thế nào, Cố Nhị gia cũng là nhị thúc của Cố Nhược Vân, hắn tự mình đi đón nàng trở về, phỏng chừng nha đầu kia sẽ vui vui vẻ vẻ chạy trở về, càng là ở trong lòng mang ơn.

Nhưng mà thật hiển nhiên, mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng bọn họ dự tính………...

Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhị gia cười nói: "Triệu chưởng quỹ, ngươi liền dàn xếp một chút, để chúng ta gặp Cố Nhược Vân đi."

"Ta đã nói qua bao nhiêu lần, Cố Nhược Vân không ở Bách Thảo Đường chúng ta, mời các ngươi trở về đi."



Chương 48: Đông Phương Thiếu Trạch trả thù (bốn)

Edit: kaylee

Triệu chưởng quỹ mí mắt cũng không nâng một cái, chỉ vội vàng sửa sang lại sổ sách trong tay.

"Triệu chưởng quỹ, ta là nhị thúc của Cố Nhược Vân, ta muốn gặp nàng vì sao không cho phép? Cho dù thế lực Bách Thảo Đường các ngươi lớn mạnh hơn nữa, cũng không thể bắt cóc lương dân (người dân hiền lành an phận)!" Cố Nhị gia sắc mặt khó coi, chính là ngay cả giọng điệu đều nặng thêm vài phần.

Nghe vậy, Triệu chưởng quỹ buông sổ sách trong tay, cười lạnh nhìn về phía Cố Nhị gia: "Ngươi là nhị thúc của nàng? Thế nào mà ta lại nghe nói khi ở hoàng cung các ngươi đã đuổi nàng ra khỏi Cố gia? Còn làm cho nàng đừng hối hận! Dựa theo tình hình hiện tại xem ra, là Cố gia ngươi hối hận mất đi nàng sao? Nhưng lại nói xấu Bách Thảo Đường chúng ta! Bất luận như thế nào Bách Thảo Đường chúng ta cũng sẽ không bắt cóc người! Cho nên các ngươi có thể trở về, nơi này không có người ngươi muốn."

Bởi vì Bách Thảo Đường sinh ý thịnh vượng, hiện giờ trong nội đường có không ít người tiến đến mua dược liệu.

Sau khi nghe hai người đối thoại, đều là không tự chủ được nhìn về phía Cố Nhị gia.

Lúc trước là Cố Tướng Quân nói ra, để Cố Nhược Vân rời đi Cố gia không cần hối hận! Hiện tại lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đúng như Triệu chưởng quỹ nói, Cố gia hối hận?

Cố Nhị gia sắc mặt một một hồi xanh một hồi đỏ: "Triệu chưởng quỹ, ngươi thật không thả người? Tên của Cố Nhược Vân còn ở trên từ bài (L: kiểu như còn trong gia phả đó) Cố gia ta, nàng còn không có chính thức rời đi Cố gia, coi như là người Cố gia chúng ta, ngươi làm như vậy rất không có đạo lý!"

Nghe nói như thế, khách nhân trong Bách Thảo Đường đều thổn thức không thôi.

Bọn họ gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến loại trình độ này.

Đã từng nói ra là trục xuất Cố Nhược Vân khỏi Cố gia là bọn hắn, hiện tại nói Cố Nhược Vân vẫn chưa rời đi Cố gia cũng là bọn hắn, những người này còn biết xấu hổ hay không?

"Cố Nhị gia đã không muốn đi, vậy xin cứ tự nhiên, ta không có bắt cóc Cố Nhược Vân, cũng không có người có thể giao cho ngươi."

Nói xong lời này, Triệu chưởng quỹ cúi đầu tiếp tục sửa sang lại sổ sách, không bao giờ liếc mắt nhìn Cố Nhị gia khuôn mặt xanh mét một cái nào nữa.

Chê cười, thiếu chủ đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào của Cố gia gặp Cố Nhược Vân! Bọn họ dám không vâng theo sao? Nhưng người này quá vô sỉ, vậy mà nói bọn họ bắt cóc đại tiểu thư………..

Bách Thảo Đường là thiếu chủ cho đại tiểu thư, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm như thế.

Đây rõ ràng là vu hãm hắn bất nghĩa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu chưởng quỹ đối Cố Nhị gia hận ý càng tăng thêm vài phần.

Nhưng lần này cũng là Cố Nhị gia tai bay vạ gió, hắn thế nào cũng không biết bởi vì một câu nói làm cho Triệu chưởng quỹ hận hắn…….....

Mắt thấy cầu Triệu chưởng quỹ không có kết quả, Cố Nhị gia nghĩ ra cách khác, hô to về phía bên trong Bách Thảo Đường: "Cố Nhược Vân, ta biết ngươi ở đây, ngươi đi ra cho ta! Đừng tưởng rằng nịnh bợ được Bách Thảo Đường có thể muốn làm gì thì làm, ngay cả lời nói của thúc thúc ngươi cũng không nghe, đừng quên, trong thân thể của ngươi chảy là máu của Cố gia, ngươi sinh là người Cố gia, chết là quỷ Cố gia! Cho dù gia gia của ngươi có sai, nhưng ông một bó tuổi rồi ngươi không thể nhường cho ông sao? Nếu ngươi không ra, Cố gia sẽ gặp tai họa bất ngờ, mà ngươi chính là tội nhân thiên cổ, để tiếng xấu muôn đời! Đến lúc đó cho dù ngươi lại hối hận thế nào đi nữa cũng không thể bổ cứu chuyện đã xảy ra rồi!"

Triệu chưởng quỹ trong lúc nhất thời không phản ứng lại, hắn chẳng thể nghĩ tới Cố Nhị gia sẽ như vậy làm, sau khi lấy lại tinh thần sợ tới mức cả người sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: "Người đâu, mau bắt hắn đuổi ra ngoài cho ta!"

Xong rồi, hi vọng không quấy nhiễu đến đại tiểu thư, nếu không thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

Trong nháy mắt, từ trong Bách Thảo Đường đi ra hai người vạm vỡ, tay nhấc nổi Cố Nhị gia, liền ở trước mắt bao người quăng hắn từ trong cửa ra ngoài đường cái, làm cho người đi đường rối rít nhìn chăm chú……….



Chương 49: Lưu danh sử sách? Để tiếng xấu muôn đời? (một)

Edit: kaylee

"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?"

Trong sân, Cố Nhược Vân ngồi ở trong đình hóng mát, nàng nhận thấy được âm thanh truyền đến từ bên ngoài, mày liễu hơi hơi nhíu lại.

Dư lão bất mãn nhíu nhíu mày, Triệu chưởng quỹ kia thật sự rất vô dụng, ngay cả một người đều xử lý không tốt, còn kinh động đến đại tiểu thư, thiếu chủ đã nói, tuyệt đối không thể để cho người Cố gia nhìn thấy đại tiểu thư, nếu không hắn còn thế nào xả giận cho đại tiểu thư.

"Không có việc gì, một ít người râu ria mà thôi," Dư lão lắc lắc đầu, khẽ cười nói, "Đại tiểu thư, hiện tại người tìm ta đến không biết là có phân phó gì."

"Ta có một chút chuyện cần Dư lão hỗ trợ," Ngón tay của Cố Nhược Vân nhẹ nhàng lướt qua cột đá trong đình hóng mát, khuôn mặt thanh tú lộ ra ý cười nhợt nhạt, "Ta cần một đội ngũ có lực sát thương! Mà nhân thủ, chắc hẳn Dư lão có thể giúp ta tìm được."

Kẻ địch của nàng nhiều lắm, bằng vào lực lượng của bản thân căn bản làm không xong cái gì, mà nếu muốn sống yên ổn ở mảnh đại lục này, nàng cần một thế lực cực kì cường đại!

Thế lực kia, chính là bước khởi đầu của nàng.

"Đại tiểu thư, ý tứ của người lão nô hiểu rõ, lão nô đi triệu tập nhân thủ cho người ngay đây."

"Chờ một chút."

Ngay tại lúc Dư lão xoay người muốn rời đi, Cố Nhược Vân bỗng nhiên mở miệng gọi ông dừng bước chân.

"Đại tiểu thư, người còn có gì muốn phân phó?"

Ông chuyển mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân, mỉm cười hỏi.

"Dược liệu trên tờ giấy này lát nữa ông đưa đi phòng ta, hiện tại ta có việc đi ra ngoài một chút."

Sau khi đưa tờ giấy cầm trong tay cho Dư lão, Cố Nhược Vân cất bước đi ra sân ngoài.

Từ sau ngày nàng rời đi hoàng cung, còn chưa kịp nói gì đó với La Âm, mà hiện tại nàng liền muốn đi La gia xem trước……………..

Nháy mắt kia, trong đầu Cố Nhược Vân xẹt qua khuôn mặt mang theo tươi cười của La Âm, trong lòng chảy qua một chút lo lắng, có lẽ nữ tử này là người trừ bỏ huynh trưởng ra, quan tâm nàng nhất…………..

Phủ La Tướng Quân, uy nghiêm trang trọng, chính là đại môn (cửa lớn) kia cũng khí phái hơn Cố gia rất nhiều.

Cho dù đều là Tướng Quân đương triều, Cố gia làm cho người ta có cảm giác xa hoa thế tục, mà La phủ lại làm cho người ta có một loại tâm tình vạn phần trầm trọng.

Bởi vì mọi người của phủ Tướng Quân đều biết Cố Nhược Vân, biết giao tình giữa nàng và La Âm, cho nên nhìn thấy nàng đến cũng không ngăn cản, trực tiếp thả nàng đi vào. Nhưng mà, ngay ở lúc nàng mới vừa đi vào La gia, một tiếng tranh luận truyền ra, làm Cố Nhược Vân hơi hơi nhăn mày lại.

"La Tướng Quân, cho dù ngươi cầm Bích Lạc quả cũng không có ích lợi gì, ngươi căn bản không biết xử lý như thế nào, không cách nào dùng, cho nên, nếu ngươi lựa chọn giao Bích Lạc quả cho chúng ta, Luyện Khí Tông chúng ta sẽ cho các ngươi ưu việt không đếm được."

Luyện Khí Tông?

Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, đây có tính là oan gia ngõ hẹp hay không, nàng thật không ngờ sẽ ở La gia đụng tới người Luyện Khí Tông.

Hơn nữa, Cố Nhược Vân không có xem nhẹ câu nói kia của người Luyện Khí Tông.

Bích Lạc quả!

Hô hấp của nàng chợt căng thẳng.

Bích Lạc quả này là một loại dược liệu sinh trưởng ở đầm lầy, sau khi ăn vào nó, từ đây sẽ bách độc bất xâm, thậm chí không e ngại bất kỳ Độc Sư nào!

Nhưng mà, cũng như Luyện Khí Tông nói, Bích Lạc quả cần trải qua xử lý đặc thù, nếu không sẽ bị năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong làm nổ tan xác.

"Hồn Phi đại nhân, Bích Lạc quả này là năm đó ta dùng số tiền lớn mua từ trong tay một gã thương nhân Tây Vực, cũng như ngươi nói, đặt ở chỗ ta đây quả thật không có ích lợi gì, nếu ngươi muốn, ngươi có thể dùng Kim tệ mua trở về, ta tuyệt đối sẽ không loạn ra giá với ngươi, lúc trước ta dùng một ngàn vạn kim tệ mới mua được Bích Lạc quả, nếu ngươi nguyện ý xài một ngàn vạn kim tệ, ta liền giao nó cho ngươi."

Một ngàn vạn kim tệ đối với Luyện Khí Tông mà nói cũng không tính là cái gì.

Nhưng lão là loại người nào? Từ trong tay lão lấy tiền, ngươi là đang nằm mơ đi?



Chương 50: Lưu danh sử sách? Để tiếng xấu muôn đời? (hai)

Edit: kaylee

"La Tướng Quân, ngươi hẳn là biết địa vị của Luyện Khí Tông chúng ta," Hồn Phi sắc mặt biến đen, "Chúng ta gánh vác chức trách bảo hộ muôn dân của đại lục, cứ cách mười năm liền bắt đầu chiến đấu với Ma Nhân dị tộc, nếu có thể được đến Bích Lạc quả, là có thể làm Luyện Khí Tông chúng ta có thực lực lớn hơn nữa đi bảo hộ người trong thiên hạ, loại chuyện vì dân làm phúc này, ngươi thế mà lại còn muốn dùng thứ này đạt được ích lợi? Loại người không lo lắng vì thiên hạ, vì tư lợi như ngươi, lại có mặt mũi nào cùng ta nói điều kiện? Nếu ngươi không muốn trở thành tội nhân thiên cổ, liền giao Bích Lạc quả ra đây cho ta!"

Ở trong miệng Hồn Phi, Luyện Khí Tông bọn họ là vì bảo hộ muôn dân của đại lục mới đòi lấy Bích Lạc quả, La Tướng Quân chẳng những không thể cự tuyệt, còn phải mang ơn, ngược lại, là muốn mưu phản, làm hại muôn dân khắp thiên hạ!

"Ha ha ha!"

La Tướng Quân điên cuồng cười hai tiếng, trên mặt mang theo một chút cười nhạo: "Đây chính là hành vi của Luyện Khí Tông? Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, vì người thiên hạ mà nỗ lực, kỳ thực chỉ là dựa vào ngụy trang này đạt tới mục đích của mình mà thôi, nói ngắn lại, Luyện Khí Tông các ngươi chính là một đám tiểu nhân dối trá, nếu các ngươi thật sự vì muôn dân lo lắng, vì sao ngay cả một ngàn vạn Kim tệ cũng không nguyện ra? Hay là Luyện Khí Tông đã nghèo đến loại trình độ này."

"Ba ba ba!"

Ngay tại sau khi hắn nói xong lời này, một loạt tiếng vỗ tay thanh thúy từ ngoài sảnh chính truyền đến, lúc mọi người quay đầu nhìn lại, dưới ánh mặt trời, một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi cất bước vào.

Ánh sáng rực rỡ rơi xuống trên người nàng, lại có một loại xinh đẹp không thể nói thành lời.

"Đúng vậy," Thiếu nữ mỉm cười nói, "Luyện Khí Tông quả thật nghèo đến loại tình trạng này, ngay cả một ngàn vạn Kim tệ đều không có, chậc chậc, nếu nói ra ngoài, phỏng chừng về sau sẽ không lại có người lựa chọn gia nhập Luyện Khí Tông, rốt cục ta cũng rõ ràng vì sao năm đó huynh trưởng ta sẽ ở trước mặt tất cả cường giả cự tuyệt ngươi."

"Cố Nhược Vân!"

Hồn Phi sắc mặt rất là khó coi, nắm tay nắm chặt ‘khanh khách’ kêu vang, lão vĩnh viễn sẽ không quên, cách đây không lâu phế vật này cũng giống như Cố Sanh Tiêu cự tuyệt lời mời của Luyện Khí Tông.

Cố Sanh Tiêu thì thôi đi, hắn thiên phú siêu nhiên, tức thì được Linh Tông thu làm đệ tử, nhưng nàng được coi là cái gì? Một phế vật mà thôi, lại có thể cũng có dũng khí như vậy.

Không, kia không phải là dũng khí, là ngu xuẩn!

"Hừ, ta đang muốn tìm ngươi, không nghĩ tới chính ngươi nhưng là lại tự mình đưa lên cửa trước!" Hồn Phi lạnh lùng cười, "Ngươi tới vừa vặn, qua mấy ngày nữa ngươi theo ta đi Luyện Khí Tông, hoặc là ngươi có thể lựa chọn ở trong này giao toàn bộ tinh thần lực của ngươi cho đại tiểu thư nhà ta."

Tinh thần lực có thể nói là tất cả của một võ giả, nếu không có tinh thần lực, chưa hẳn sẽ mất đi tánh mạng, nhưng cuối cùng đương nhiên là không cách nào tu luyện, càng là trở thành một kẻ ngốc.

Cho nên, sau khi nghe được lời nói của lão, La Tướng Quân biến sắc, hắn hoàn toàn rõ ràng chuyện này có ý nghĩa như thế nào.

"Hả?" Cố Nhược Vân nhíu mày cười khẽ, "Vì sao ta phải hiến tinh thần lực của ta cho đại tiểu thư Luyện Khí Tông các ngươi? Chuyện này với ta mà nói hình như chỉ có hại không có lợi, ta còn giống như không có ngốc đến loại trình độ này."

"Bích Lạc quả Luyện Khí Tông chúng ta không nhất định phải đạt được, mà tinh thần lực của ngươi quả thật là tình thế nhất định."

Kỳ thực, Hồn Phi cũng hoàn toàn bị Cố Nhược Vân chọc tức điên rồi, trong lòng tự động xem nhẹ mưu kế và nhắc nhở của Thi Vân, lão chỉ biết là, phế vật đáng chết này cự tuyệt Luyện Khí Tông lão, vậy lão tất nhiên sẽ không làm cho nàng tốt hơn!

"Cố Nhược Vân, thể chất của ngươi ngươi so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, chắc hẳn ngươi cũng biết trong cơ thể ngươi Linh Hải lớn hơn người khác rất nhiều lần, dựa theo thiên phú của ngươi, mười năm nữa cũng không có khả năng đột phá đến Võ Giả, mặc kệ ngươi nỗ lực nhiều thế nào đều chỉ là một phế vật!" Hồn Phi nhìn Cố Nhược Vân, khinh thường nói, "Một phế vật nếu trợ giúp không được người khác, không tạo ra bất kỳ tác dụng gì, vậy vì sao không vì muôn dân của đại lục mà hy sinh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro