Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 366 - 370

Chương 366: Thế nhưng lại là hắn (hai)

Edit: kaylee

"Cố Sanh Tiêu, là ngươi! Thì ra ngươi bí mật rời khỏi Linh Tông, còn xuất hiện ở đây! Chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi những người đó biết ngươi rời khỏi Linh Tông kết cục đại biến? Phải biết rằng người nhìn chằm chằm vị trí kia của ngươi không hề thiếu." (L: có ai đoán sai không? Hehe)

Lưng của nam nhân mạnh mẽ cứng đờ, dưới cuồng phong, hắc bào khẽ giương lên, trên khuôn mặt lạnh lùng kia của hắn hiện lên vẻ phức tạp.

"Cố Sanh Tiêu? Ca ca?"

Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn nam tử phía trước.

Nam nhân đã từng trợ giúp nàng, thế nhưng lại là huynh trưởng nàng chưa từng gặp mặt?

Tay của nam nhân đặt ở phía trên mặt nạ màu đen, chậm rãi tháo xuống, hắn nhẹ nhàng xoay người, khuôn mặt vốn lãnh khốc sau khi thấy thiếu nữ phía sau lập tức tràn ngập nhu hòa, nhưng càng nhiều hơn vẫn là áy náy.

"Tiểu Vân, thực xin lỗi, bởi vì thân phận nên chuyện ta rời đi Linh Tông không thể truyền ra, cho nên, mới không thể lấy bộ mặt thật xuất hiện ở trước mặt của muội."

Ầm!

Đầu Cố Nhược Vân giống như là bị nổ tung, ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trước mắt này, dần dần, dung nhan trong trí nhớ kia dần dần hiện ra.... ...

Nàng chẳng phải Cố Nhược Vân lúc trước, nhưng mà, lại thừa kế tất cả trí nhớ của ‘nàng’.

Cho nên, ở bên trong trí nhớ kia, nam tử ở trước mặt bất luận kẻ nào đều là lãnh khốc vĩnh viễn không thay đổi, duy chỉ ở trước mặt nàng, mới có thể lộ ra tươi cười dịu dàng, mỗi lần nếu có người bắt nạt nàng, huynh trưởng đều sẽ đứng ra bảo vệ nàng ở sau người, hắn nỗ lực tu luyện như thế, thậm chí tiến vào Linh Tông, tất cả đều chỉ là vì muốn làm cho mình có đủ thực lực để bảo vệ nàng.

Mà nàng, vì không muốn chọc phiền toái cho huynh trưởng, sau khi lớn lên lập tức một mực yên lặng mặc bản thân thừa nhận tất cả……...

Khó trách, khó trách hắn có thể mang đến cho nàng cảm giác an tâm, khó trách khi gặp nguy hiểm hắn sẽ đi ra bảo vệ nàng, thì ra đều là vì hắn là Cố Sanh Tiêu, huynh trưởng sống nương tựa lẫn nhau với nàng.

"Cố Sanh Tiêu, làm sao có thể là hắn?"

Sắc mặt Lãnh Ngôn Phong đại biến, gắt gao nắm nắm tay: "Hơn nữa, hình như thực lực của hắn cũng là Võ Hoàng, thậm chí…... Mạnh hơn Thi Vân sư muội."

Mấy năm trước, nam nhân này còn chỉ mạnh hơn hắn một bậc, vì sao thời gian mấy năm ngắn ngủn, vậy mà lại trưởng thành đến trình độ như thế? Hơn nữa theo như lời nói của trưởng lão Tiên Địa, hình như hắn tiến vào Linh Tông, hơn nữa còn có được địa vị tôn quý ở bên trong đó.

Không!

Y không cam lòng!

Luyện Khí Tông đã từng lựa chọn hắn, lại bởi vì hắn cự tuyệt, mới ngược lại để cho mình gia nhập! Vì sao hiện giờ, chênh lệch giữa bọn họ vậy mà lại lớn như vậy, điều này như thế nào làm cho y có thể chịu được?

"Tiểu Vân, tất cả có ta, muội yên tâm."

Nói xong lời này, Cố Sanh Tiêu quay đầu nhìn về phía mọi người Tiên Địa, so sánh với dịu dàng khi vừa mới đối mặt với Cố Nhược Vân, giờ này khắc này, hai mắt của hắn lãnh khốc, mặt không biểu cảm: "Người Tiên Địa nhưng là thật uy phong, nhiều người như vậy thế nhưng lại cùng nhau khó xử một nữ tử mười mấy tuổi."

"Ha ha."

Lão giả mặc áo bào trắng cười nhẹ hai tiếng, nói: "Cố Sanh Tiêu, chẳng lẽ Linh Tông các ngươi cũng muốn trở thành tội nhân của đại lục? Nha đầu kia tâm địa ngoan độc, ích kỷ lạnh lùng, vì tư lợi của bản thân có thể thương hại nhiều người như vậy, Tiên Địa chúng ta cũng chỉ là thay trời hành đạo, diệt trừ tai họa."

Hai mắt Cố Sanh Tiêu càng lãnh khốc hơn, trên khuôn mặt anh tuấn đường nét rõ ràng, môi mỏng của hắn phác thảo độ cong lạnh lùng, giống như là một sát thần không có tình cảm, lạnh đến mức làm cho người ta run sợ.

"Người Tiên Địa đã không nói đạo lý như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn nữa! Nhưng mà, nếu người Tiên Địa muốn thương hại nàng, vậy nhất định phải bước qua thi thể của ta!"



Chương 367: Thiên Bắc Dạ đến đây (một)

Edit: kaylee

Hắn mặc kệ cái gì chính nghĩa cái gì tà ác, cũng không quản những người đó tràn đầy đạo mạo, hắn chỉ biết là, thiếu nữ phía sau chính là người hắn dùng tất cả sức lực và tính mạng bảo vệ. Nếu ngay cả muội muội của mình cũng bảo vệ không được, vậy muốn một thân bản lĩnh này lại có tác dụng gì?

Cố Nhược Vân nhìn tấm lưng dày rộng của nam nhân, trong lòng bất giác chảy qua một dòng nước ấm.

Đây chính là huynh trưởng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, huynh trưởng đều sẽ bảo vệ nàng.

Nhưng mà, ánh mắt đám người Hạ lão gia tử nhìn về phía Cố Nhược Vân lại đã xảy ra biến hóa, khó trách nàng dám không để người Tiên Địa vào mắt, thì ra là vì có người Linh Tông làm chỗ dựa, hơn nữa xem tình huống, có vẻ địa vị của nam nhân này ở Linh Tông không thấp.

"Ha ha."

Lão giả mặc áo bào trắng cười lạnh hai tiếng, ở giờ phút này khuôn mặt vốn hiền lành tràn ngập sát khí, lão lạnh lùng nói: "Cố Sanh Tiêu, ta nể tình ngươi thân là đệ tử Linh Tông không muốn đả thương ngươi, nhưng ngươi lại cố ý che chở loại nữ ma đầu không chuyện ác nào không làm này, một khi đã như vậy, ta đây sẽ thay thế Linh Tông dạy dỗ ngươi một chút, chắc hẳn lão gia hỏa Linh Tông kia cũng sẽ không thể nói cái gì."

Nói xong lời này, những người đứng ở phía sau lão giả mặc áo bào trắng cũng bắt đầu chuyển động, tất cả mọi người quanh vây Cố Sanh Tiêu ở bên trong.

Chiến trận, vô cùng căng thẳng.

Cố Sanh Tiêu cau chặt mày, ánh mắt lãnh khốc quét nhìn nhóm lão nhân phía trước, ánh mắt xẹt qua vẻ sắc bén.

"Người Tiên Địa thật đúng là thích lấy nhiều đánh thắng, nhưng mà, những người khác sợ các ngươi, nhưng mà Cố Sanh Tiêu ta, chưa bao giờ sợ hãi bất luận kẻ nào của Tiên Địa."

"Ha ha, tốt, hi vọng kế tiếp ngươi còn có thể nói ra những lời này."

Lão giả mặc áo bào trắng cuồng nộ cười to hai tiếng, một chút sát khí chợt lóe qua đáy mắt.

Cố Sanh Tiêu quả thật là thiên tài, thậm chí thiên tài đến mức làm cho Tiên Địa bọn họ ghen tị! Thậm chí rất nhiều lần, mọi người Tiên Địa muốn đi Linh Tông tiêu diệt Cố Sanh Tiêu, nếu không mà nói, hắn tiếp tục thành trưởng như vậy, về sau khẳng định sẽ khiến cho Tiên Địa bị uy hiếp.

Đừng nhìn ở mặt ngoài Tiên Địa và Linh Tông luôn hài hòa, đó là bởi vì thực lực hai bên đều không sai biệt lắm, nhưng từ sau khi có thiên tài Cố Sanh Tiêu này lập tức không giống như vậy. Nhưng mà, lão gia hỏa Linh Tông kia bảo vệ Cố Sanh Tiêu rất tốt, thế cho nên làm cho bọn họ không có cơ hội.

Nhưng mà, ai có thể nghĩ đến Cố Sanh Tiêu vậy mà vụng trộm rời khỏi Linh Tông? Ở bên trong Linh Tông kia chỉ là thế thân của hắn? Là hắn, cho Tiên Địa bọn họ cơ hội này, ở chỗ này cho dù bọn họ giết Cố Sanh Tiêu cũng có lý do tuyệt đối!

Chẳng lẽ Linh Tông còn có thể vì một người chết mà trở mặt thành thù với Tiên Địa?

Nghĩ đến đây, sát khí trong lòng lão giả mặc áo bào trắng càng đậm, cười lạnh nói: "Các ngươi đều lên cho ta, bắt tiểu tử Linh Tông không biết trời cao đất rộng này cho ta, thuận tiện dạy hắn cách làm người!"

Xoát!

Nháy mắt, tất cả mọi người đều động, uy áp của hơn mười cường giả Võ Hoàng áp về phía Cố Sanh Tiêu, cho dù thực lực của Cố Sanh Tiêu cường thịnh cỡ nào, nhưng ở dưới uy áp của nhiều Võ Hoàng như vậy sắc mặt cũng có chút khó coi, chỉ là hắn vẫn luôn không có biểu hiện ra ngoài, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lãnh khốc, kiếm trong tay bị nắm gắt gao, mày kiếm như sao, môi mỏng hơi mím.

Ào ào xôn xao!

Hơn mười mũi nhọn sắc bén hiện lên bốn phía, đồng loạt bắn tới Cố Sanh Tiêu, giống như là muốn đưa hắn vào chỗ chết.

"Người Tiên Địa này thật đúng là mẹ nó vô sỉ, lão giả mặc áo bào trắng đầu lĩnh kia hẳn là đã đến Võ Hoàng cao cấp, bọn họ không chỉ có lấy lớn bắt nạt nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, mà còn lấy nhiều bắt nạt ít, quả thực rất không biết xấu hổ!"

Hạ lão gia tử tức giận dậm chân, đôi mắt lo lắng trùng trùng nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu.



Chương 638: Thiên Bắc Dạ đến đây (hai)

Edit: kaylee

Ở trên không trung Thanh Long hét lớn một tiếng, sau đó lập tức vọt đi xuống, gia nhập chiến trường, nhưng mà, mặc dù là có hắn gia nhập, nhân sổ đối diện quá đông, ở dưới sự vây quanh của nhiều người như vậy, Cố Sanh Tiêu rất nhanh đã có chút chống đỡ không được.

"Vân Nhi, ta có thể ngăn cản những người này một lát, cho nên, muội đi mau!"

Đi?

Nhìn bóng lưng cao ngất kiên nghị của nam nhân, Cố Nhược Vân cười khổ một tiếng, chuyện này là nàng chọc phải, có thể nào để huynh trưởng thanh toán vì nàng? Bởi vậy nàng tuyệt đối không thể đi.

"Ca, ta sẽ không rời đi, sẽ không để cho một mình ca đối mặt với nguy hiểm, ta là nữ nhi của Cố Thiên, phụ thân đã từng danh chấn đại lục, thân là nữ nhi của hắn, có thể nào lùi bước? Hơn nữa, cho dù ta đi, cũng phải mang Thi Vân đi, nhưng mà thật rõ ràng, người Tiên Địa sẽ không để cho ta mang ả đi."

Một người là đệ đệ kiếp trước cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, một người là huynh trưởng kiếp này bảo vệ nàng như mạng, hai người này đều là người quan trọng, nàng có thể nào bỏ qua?

"Đi! Vân Nhi, muội đi mau, ta chỉ có một muội muội là muội, coi như ca ca cầu muội, đi mau!"

Cố Sanh Tiêu một kiếm chặn công kích, cũng không quay đầu lại nói với thiếu nữ phía sau.

Lão giả mặc áo bào trắng nghe được lời nói của Cố Sanh Tiêu, sắc mặt mạnh mẽ trầm xuống, nói: "Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy! Hôm nay nơi này, tất cả mọi người đều đừng nghĩ rời đi!"

Bá!

Nói xong lời này, thân thể của lão giả mặc áo bào trắng giống như một tia chớp bắn về phía Cố Nhược Vân, trường kiếm màu xanh trong tay hung hăng đâm về phía bả vai của Cố Nhược Vân. Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại bởi vì vừa rồi thừa nhận vô số công kích của Thi Vân làm cho thân thể vô cùng suy yếu, căn bản vô lực né tránh công kích này.... ......

Phốc xuy!

Âm thanh mũi kiếm đâm vào thể rõ ràng như thế, giống như một giọt nước kích động ở trong lòng Cố Nhược Vân.

Nam nhân mặc áo bào đen thần bí như bầu trời đêm, bàn tay to gắt gao bắt lấy bảo kiếm màu xanh trong tay lão giả, máu đỏ tươi theo bàn tay hắn chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, ‘tách’ một tiếng nhỏ giọt trên mặt đất, rất nhanh mặt đất đã nhiễm đỏ một mảnh.

Kiếm đâm vào ngực của nam nhân, làm cho vạt áo thấm ướt một mảnh, nhưng từ đầu tới cuối, nam nhân cũng không có nhăn mày một chút nào, bàn tay to của hắn gắt gao nắm mũi kiếm, dùng sức rút ra, ‘phốc’ một tiếng, kiếm bị hắn hung hăng rút ra, máu tươi chảy ra như bão táp, tay hắn ôm chặt ngực bị thương, không lui về phía sau một bước.

"Đi, các ngươi mang nàng đi, lập tức rời đi!"

Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp trước sau như một, lại mang vẻ sốt ruột dễ hiểu.

Nhưng mà, sau khi nói xong lời này, hắn lại chiến đấu với đối phương……....

"Viêm, giúp ta giết bọn họ! Giết mọi người Tiên Địa!"

Ánh mắt Cố Nhược Vân dừng ở miệng vết thương trên người Cố Sanh Tiêu, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng nhìn mọi người giao chiến với Cố Sanh Tiêu, một khắc kia, sát khí trong lòng nàng càng nồng liệt, hơn nữa còn mang theo lửa giận ngập trời.

Xoát!

Âm thanh chưa dứt, một vật nhỏ màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân, tiểu gia hỏa kia một con mắt là màu đỏ, một con mắt là màu lục, lại có cảm giác quái dị nói không nên lời.

Chỉ là, tiểu gia hỏa kia cũng không có động tác gì, nó bĩu môi, xem thường nhìn hai bên chiến đấu trong sân.

Tuy rằng hắn đáp ứng khế ước với nàng, lại cũng chưa hề nghĩ tới nên chiến đấu vì nàng, huống chi, nữ nhân này là lợi dụng con chim phượng hoàng kia bức bách hắn, hiện giờ con chim phượng hoàng kia đã tiến vào ngủ say, vậy vì sao bản thân còn phải sợ nàng?

Muốn làm cho hắn giúp nàng chiến đấu, kia căn bản là không có khả năng!

"Viêm, lời nói của ta ngươi không có nghe thấy? Ta muốn ngươi đi giết mọi người Tiên Địa!" Cố Nhược Vân ngăn chặn lửa giận trong lòng, ánh mắt lạnh lùng quét về phía tiểu gia hỏa nằm trên mặt đất đánh ngáp.



Chương 369: Thiên Bắc Dạ đến đây (ba)

Edit: kaylee

Viêm trào phúng cười, muốn hắn hỗ trợ, vậy cầu hắn đi, một nhân loại hèn mọn mà thôi, dựa vào cái gì làm cho hắn hỗ trợ làm việc?

Nhất là, nhân loại này chỉ là một Võ Vương nho nhỏ, tuy rằng vận khí tốt hàng phục một con rồng, nhưng chỉ dựa vào điểm này còn không cách nào thay đổi chán ghét hắn đối với nhân loại!

Lúc trước, chính là vì nhân loại giảo hoạt, mới làm hại hắn bị giết tộc, chỉ có một mình hắn may mắn còn sống.

Hắn hận tất cả nhân loại! Trừ bỏ người kia, mà lúc trước bị buộc khế ước là vì bảo vệ mạng sống, không có nghĩa là trong lòng hắn cũng thần phục.

"Viêm, ngươi thật sự không đi hỗ trợ?" Hai mắt Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm vào Viêm, trong mắt thanh lãnh trào ra lửa giận: "Tốt, tốt lắm! Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng mà, bên người của ta chưa bao giờ thu người không có trợ giúp đối với ta, một khi đã như vậy, chờ sau khi chuyện này xử lý xong, ta khôi phục thân tự do của ngươi, chỉ là ngươi đừng hối hận!"

Không biết vì sao, nhìn ánh mắt của Cố Nhược Vân, trong lòng Viêm có chút hốt hoảng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hành vi lúc trước nhân loại đối với nó, tâm nó lại dần dần ác độc, quay đầu không lại liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái nào nữa.

"Chủ nhân!"

Lúc Thanh Long quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Cố Nhược Vân lấy ra một tảng đá, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu gì đã nuốt xuống, tâm của hắn lập tức run lên, khủng hoảng chợt bừng lên, la lớn: "Không cần, chủ nhân, thứ kia không có thể ăn, người sẽ nổ tan xác!"

Thánh Linh thạch, là Thánh Linh thủy kết tinh, dược hiệu rất mạnh, cho dù là một Võ Hoàng nuốt vào, cũng rất dễ nổ tan xác mà chết.

Đau!

Giờ khắc này, Cố Nhược Vân cảm giác trong thân thể tràn ngập một cổ lực lượng cường đại, lực lượng kia đang hung hăng va chạm ở thân thể kinh mạch của nàng, thật giống như muốn nổ tan kinh mạch của nàng.... ........

Nàng không biết hiện tại bản thân là dáng vẻ gì, nhưng có thể tưởng tượng được có bao nhiêu khủng bố, mà ở vào thời điểm này, âm thanh bên ngoài giống như đều biến mất, ngay cả tiếng rống to của Thanh Long cũng chỉ cảm thấy như tiếng ruồi muỗi kêu loạn ở bên tai………...

Thân mình Viêm cứng lại, ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân.

Uy lực của Thánh Linh thạch cường đại cỡ nào, nữ tử này không thể nào không biết, vậy vì sao nàng lại muốn dùng Thánh Linh thạch, chỉ vì tăng lên thực lực cứu nam nhân này?

Bỗng nhiên, Viêm nhớ tới lúc ở phía trên Thiên Sơn, nàng cũng là vì bảo vệ một thuộc hạ mà không để ý an nguy, ở trong ấn tượng của hắn, nhân loại luôn luôn vì tư lợi, giảo hoạt âm hiểm, vì lực lượng của mình mà ngay cả huynh đệ tỷ muội đều có thể giết, hắn chưa từng gặp qua một nhân loại nguyện ý trả giá vì những người khác.

Ngay cả lúc trước người kia cứu tất cả Linh Thú ở Linh Thú sơn mạch, cũng là muốn một thống nhất toàn bộ chủng tộc Linh Thú, sau đó đưa cho một nữ nhân làm lễ vật, cũng không phải là xuất phát từ tâm thương hại đối với bọn họ.

Chẳng lẽ, quan điểm bản thân kiên trì nhiều năm như vậy là sai?

Lần đầu tiên Viêm hoài nghi quan điểm bản thân vẫn cho rằng chính xác mấy năm nay, cũng bởi vì quan điểm này, bất luận hắn giết bao nhiêu nhân loại, cũng không cảm thấy áy náy một chút nào, bởi vì nhân loại đáng giận đó đáng chết!

"Vân Nhi! ! !"

Sau khi Cố Sanh Tiêu nghe được tiếng của Thanh Long lập tức vội vàng quay đầu, sau đó sợ tới mức trường kiếm trong tay cũng thiếu chút nữa cầm không chắc, hắn không kịp suy xét đã vội vàng phóng về phía thiếu nữ, nâng tay gắt gao ôm thiếu nữ vào lòng.

"Vân Nhi, muội làm sao vậy? Muội không cần làm ca sợ, muội mau tỉnh lại, Vân Nhi! ! !"

Hắn gắt gao ôm lấy thiếu nữ giống như huyết nhân (người cả người toàn là máu) trong lòng, muốn làm nàng tỉnh lại, nhưng mà, từ đầu tới cuối, thiếu nữ vẫn nhắm chặt mắt, thống khổ nhíu chặt mày, hình như cũng không có nghe được giọng nói sốt ruột của nam nhân.... ......



Chương 370: Thiên Bắc Dạ đến đây (bốn)

Edit: kaylee

Nhìn làn da của thiếu nữ từng chút vỡ ra, Cố Sanh Tiêu gắt gao ôm nàng, sợ vừa buông tay, thiên hạ trong ngực sẽ tan xương nát thịt.

"Vân Nhi, muội không cần dọa ca ca, nếu không có muội, ta nên làm cái gì bây giờ? Không có muội, cho dù ta có thực lực đệ nhất thiên hạ lại có tác dụng gì? Rất nhiều người đã từng chê muội, ghét muội, nhưng muội lại là toàn bộ thế giới của ta, nếu như muội biến mất, ta nên sống thế nào?"

"Vân Nhi, nếu muội chết, ta thề, ta nhất định phải giết cả Tiên Địa, cho dù làm cho đại lục này hủy diệt cũng sẽ không tiếc! Nếu muội không muốn để cho ca ca phạm phải sai lầm lớn nghịch thiên, ca ca cầu muội tỉnh lại, được không?"

Khi nói lời này, giọng điệu Cố Sanh Tiêu lãnh khốc, tràn ngập sát khí, chỉ là nói đến cuối cùng, giọng nói của hắn run lên, mang theo cầu xin và sợ hãi.

Hắn rất sợ, rất sợ muội muội duy nhất ở trên đời này của mình cứ như vậy biến mất, qua nhiều năm như vậy, nàng sớm đã là toàn bộ thế giới của hắn, nếu thế giới sụp, vậy hắn ở trong thế giới này còn sống sót như thế nào?

Ngay tại lúc Cố Sanh Tiêu gắt gao ôm thân thể của Cố Nhược Vân, trong hư không đột nhiên truyền đến một hơi thở cường đại, sau đó trong lòng của hắn trống không, thiếu nữ vốn được hắn ôm ở trong ngực bị một bàn tay to đoạt đi………...

Trong phút chốc, trong mắt Cố Sanh Tiêu bắt đầu trào ra sát khí mãnh liệt, lại ở lúc hắn muốn ra tay, một giọng nói lạnh lẽo mà thị huyết từ truyền đến phía trước, hơn nữa còn mang theo hơi thở âm trầm giống như đến từ địa ngục.

"Là ai! Là ai làm nàng bị thương?"

Dưới cuồng phong, một đầu tóc bạc bừa bãi mà kiêu ngạo bay múa ở trong gió, nam nhân hồng y như máu, đôi con ngươi màu đỏ quỷ dị như yêu mị, thật hiển nhiên, nam nhân này rất đẹp, đẹp tới trình độ nào đây? Chính là bốn chữ điên đảo chúng sinh này cũng khó có thể dùng để hình dung.

Giờ phút này, môi đỏ mọng lạnh bạc của hắn mang theo độ cong đẫm máu, tay ôm thật chặt thiếu nữ trong lòng, trong đau lòng mang theo lửa giận và sát khí mãnh liệt.

"Quân….... Quân vương?"

Một khắc ngay khi Viêm nhìn thấy nam nhân xuất hiện lập tức ngây ngẩn cả người, như là không dám tin mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế vô song kia: "Dung nhan…... Không sai, nhất định là hắn! Tuy rằng tóc của hắn biến thành màu bạc, nhưng mà kia quả thật là quân vương, trừ bỏ quân vương, không có người có được dung mạo khuynh quốc như vậy, cũng sẽ không có người có khí tràng cường đại như thế!"

Năm đó, hắn chỉ gặp qua quân vương một lần, sau khi quân vương thống nhất chủng tộc Linh Thú lại biến mất, không ai lại biết tung tích của quân vương. Nhưng mà, dung mạo của quân vương, chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể đi sâu vào lòng người.

Vì sao quân vương lại quen biết nữ tử này? Nghe nói quân vương thu phục bộ tộc Linh Thú, là vì đưa cho một người, chẳng lẽ người kia, chính là nhân loại này? Này….... Điều này sao có thể, kia đã là chuyện bao nhiêu năm trước, nha đầu kia chỉ mười chín tuổi mà thôi!

Sắc mặt Viêm thay đổi lại thay đổi, nếu thật sự bởi vì sai lầm của mình làm cho nữ nhân này nổ tan xác mà chết, vậy có lẽ….... Bản thân sẽ hoàn toàn đắc tội quân vương, cũng sẽ trở thành kẻ đắc tội cả bộ tộc Linh Thú.... ...

Giờ khắc này, hắn hối hận! Hối hận không có ra tay cứu giúp! Mà từ lúc sinh ra đến bây giờ, hắn chưa từng hối hận giống như hôm nay.... .....

"Thiên Bắc Dạ! Hắn đến đây……...."

Sắc mặt Thi Vân càng tái nhợt, con ngươi bị thương nhìn Thiên Bắc Dạ ôm Cố Nhược Vân, lòng của ả hung hăng co rút đau đớn, loại đau này làm cho ả sống không bằng chết.

Trên đời này làm người ta thương tâm nhất, chính là nam nhân bản thân âu yếm che chở nữ nhân khác, lại ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn bản thân đang bị thương nặng một cái.... .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro