Chương 331 - 335
Chương 331: Thu hoạch (ba)
Edit: kaylee
Giờ phút này, đôi mắt Hồng Quân tham lam nhìn mảnh dược liệu kia, ánh mắt phát ra ánh sáng, may mắn lúc này đây lão không có nghe theo tên khốn Hạ Tử Hi kia, nếu không những dược liệu này còn không phải đều bị nữ nhân này lấy mất? (L: ừ, không đi theo người ta chắc gì mi đi được đến đây?)
Cố Nhược Vân cau mày, nhàn nhạt nói: "Ta nói rồi, tốt nhất là các ngươi đừng đến địa phương này, nếu không, xảy ra chuyện gì không có quan hệ gì với ta."
"Ha ha!" Hồng Quân bừa bãi cười phá lên: "Cố Nhược Vân, đừng cho rằng ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi tất nhiên là thương lượng tốt với tiểu tử Hạ Tử Hi kia, lừa tất cả mọi người chúng ta đi, làm cho các ngươi một mình thu hoạch! Hừ, may mắn ta không có ngu xuẩn như những người đó, nếu không đã bị âm mưu của các ngươi đoạt hết chỗ tốt rồi!"
Chỉ là làm cho Hồng Quân không rõ là, Linh Thú trên Thiên Sơn luôn luôn rất hung mãnh, nhưng mà lão đi theo Cố Nhược Vân này một đường, vậy mà không có gặp phải một con nào.
Vận khí của nha đầu kia vậy mà lại sẽ tốt đến loại trình độ này.
"Mạc Vũ, ngươi không cần phải để ý lão, đi thu dược liệu cho ta."
Cố Nhược Vân hơi ngừng lại, nói: "Nếu lão ngăn cản, vậy giết đi."
"Hừ!"
Hồng Quân ‘hừ’ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
"Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn bắt ta? Cố Nhược Vân, ta thừa nhận ngươi thật có bản lĩnh, nếu không sẽ không làm cho một Võ Vương thần phục ngươi, đáng tiếc Hồng Quân ta cũng không phải kẻ yếu! Hôm nay, dược liệu nơi này ta đều muốn, nếu ngươi thật không biết tốt xấu như vậy, ta đây khiến cho ngươi biết một chút chênh lệch giữa ngươi và thế lực Thiên Thành."
Ầm!
Bỗng nhiên, cuồng phong (gió lớn) nổi lên, y bào của lão giả bay múa ở trong gió, một đầu tóc bạc có vẻ bừa bãi mà ngạo nghễ.
Ánh mắt lão lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, đùa cợt trên mặt vô cùng rõ ràng, thật giống như đoán chắc rằng nha đầu kia không dám đối nghịch với lão ở nơi này.
Không sai, Bách Thảo Đường quả thật rất có thế lực, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phương diện giao tiếp của Bách Thảo Đường, tuy rằng nha đầu kia là người đứng đầu Bách Thảo Đường, thực lực bản thân cũng không mạnh, hiện giờ ở loại địa phương này, căn bản không có khả năng là đối thủ của lão. Chẳng sợ bên thân thể của nàng có một Võ Vương thực lực tương đương với mình.
Cố Nhược Vân ngáp một cái, trong mắt lộ ra một chút không kiên nhẫn, giọng nói của nàng nhàn nhạt, chậm rãi vang lên ở bên trong sơn cốc u tĩnh.
"Mạc Vũ, thu phục trong vòng ba phút."
"Chủ tử, không dùng đến ba phút," Mạc Vũ dương môi cười, tràn đầy tự tin nói: "Đối phó lão, một phút đồng hồ là đủ."
Hồng Quân ngây ngẩn cả người, rồi đột nhiên, lão ‘ha ha’ cười phá lên, cười đến mức nước mắt của lão cũng sắp chảy xuống.
Này quả thực là rất khôi hài.
Bản thân và nữ hộ vệ kia đều là Võ Vương cấp thấp, nhưng mà nàng lại còn nói muốn ở trong vòng một phút đồng hồ đánh bại lão? Lão gặp qua cuồng vọng, nhưng vẫn chưa thấy qua có người có thể cuồng vọng đến loại tình trạng này.
"Tiểu nha đầu, làm người không thể quá ngông cuồng ngạo mạn, nếu không sẽ chịu thiệt." Hồng Quân nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thù hận nhìn trước mắt: "Hiện tại, để ta đến dạy ngươi một chút cái gì gọi là khiêm tốn!"
Xôn xao!
Vừa dứt lời, Hồng Quân căn bản là không cho nàng cơ hội nói chuyện, ‘xoát’ một tiếng lập tức nhằm về phía Mạc Vũ.
Tốc độ kiếm của lão rất nhanh, làm người ta hoa cả mắt, rất xa chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu lam mơ hồ, giống như một đường cong đón đầu đánh xuống, khí thế cường đại bỗng dâng lên, cuồng phong cuốn lấy lá rụng chung quanh, quay chung quanh ở bên người lão giả.
"Ầm!"
Kiếm phong hung hăng đánh xuống, chém mặt đất thành một lỗ hổng, chỉ là rất nhanh nụ cười âm hiểm của Hồng Quân đã cứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử hoàn hảo không tổn hao gì trên mặt đất, nắm tay nắm chặt nhẹ nhàng run lên.
Ở bên trong cảnh giới Võ Vương này, Hồng Quân thật có tin tưởng, tốc độ của mình là nhanh nhất.
Chương 332: Thu hoạch (bốn)
Edit: kaylee
Nhưng mà, nữ nhân này là thế nào tránh thoát một chiêu này?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hồng Quân khẽ dao động, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Mạc Vũ như trước.
"Nha đầu, xem ra ngươi cũng không phải mới đột phá Võ Vương, thật sự có tài, nhưng mà thật đáng tiếc ngươi lại gặp phải ta, hôm nay, đám người các ngươi này đều phải chết ở chỗ này."
Tay áo khẽ bay, lão giả khoanh tay mà đứng, trường kiếm trong tay đặt phía sau, trên khuôn mặt già nua tràn đầy tươi cười cao ngạo.
Mạc Vũ khẽ cười một tiếng, nhợt nhạt gợi lên khóe môi, không chút để ý vẻ mặt ngạo nghễ tự đắc của đối phương: "Ta cho ngươi ba chiêu, như thế nào?"
Khuôn mặt cao ngạo của lão giả lại biến đổi, chỉ là rất nhanh lão đã khôi phục lại, cười lạnh một tiếng: "Không cần ba chiêu? Kế tiếp, ta chỉ dùng một chiêu là có thể đánh bại ngươi."
Nàng cuồng, vậy lão sẽ càng cuồng hơn nàng!
Ở trong cảnh giới Võ Vương cấp thấp này, Hồng Quân lão còn chưa từng sợ qua ai!
"Vốn là, ta không muốn dùng bảo bối của ta đối phó một người cấp Võ Vương, đáng tiếc ngươi bức ta như vậy, cho nên hiện tại ta không thể không lấy ra vũ khí trân quý của ta."
Mạc Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt ngưng lại nhìn lão giả trước mắt thật sâu, rồi sau đó sau khi thấy lão giả trước mắt lấy ra trường kiếm màu đen, một chút kinh ngạc chợt lóe qua đáy mắt: "Phế Linh Khí?"
"Thế nào? Sợ rồi sao? Thanh phế Linh Khí này là ta đào được từ trong một tiệm vũ khí, lão bản tiệm vũ khí kia không biết hàng, cho rằng là phế vật bán cho ta, từ đó về sau ta luôn luôn trân quý, bình thường sẽ không dễ dàng lấy ra, mà người gặp qua thanh này phế Linh Khí này, đều đã chết."
Khuôn mặt Hồng Quân đắc ý, lão thương tiếc vuốt ve trường kiếm màu đen trong tay, biểu cảm kia giống như là đang nhìn nữ tử bản thân âu yếm.
Đừng nói những người trong Thiên Thành, chính là gia chủ Hồng gia cũng không biết trong tay Hồng Quân có một thanh phế Linh Khí, phải biết rằng mặc dù phế Linh Khí chính là Linh Khí bị hỏng, cũng mạnh hơn vũ khí bình thường rất nhiều, nếu bị Hồng gia chủ biết, vậy thì thanh phế Linh Khí này còn có thể thuộc về lão sao?
Nhưng mà, giờ này khắc này, Hồng Quân vẻ mặt say mê không chút nào nhìn thấy biểu cảm cổ quái trên khuôn mặt của mọi người Ma Tông.
Người này vậy mà lại muốn so vũ khí với hộ pháp của Ma Tông? Chẳng lẽ lão không biết cho dù chỉ là một đệ tử bình thường trong Ma Tông, cầm trong tay đều là Linh Khí cấp thấp hay sao? Về phần người có quyền cao chức trọng ở Ma Tông này, tỷ như các vị hộ pháp trưởng lão, mỗi người đều có một thanh Linh Khí trung cấp.
Nhưng lão vậy mà lấy một thanh phế Linh Khí ra khoe?
Loại đồ vật này cho dù vứt trên mặt đất, bọn họ nhìn cũng không muốn nhìn liếc mắt một cái.
"Phế Linh Khí?" Mạc Vũ nở nụ cười: "Nói đến cùng, chỉ là một thanh Linh Khí bị hỏng mà thôi, một thanh Linh Khí không có luyện chế thành công, không biết ngươi kiêu ngạo cái gì."
Ầm!
Hồng Quân hòan toàn nổi giận rồi, những người này có thể vũ nhục lão, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục bảo bối lão âu yếm.
"Phế Linh Khí mà thôi? Tiểu nha đầu, tuy rằng ngươi là người Bách Thảo Đường, nhưng mà chỉ bằng người Bách Thảo Đường các ngươi cũng không có thực lực có được một thanh phế Linh Khí! Ngươi đã nói vũ khí của ta đây bị hỏng, ta đây khiến cho ngươi thử một chút tư vị của nó!"
Bá!
Vô tận cuồng phong dâng lên theo động tác vung ra của trường kiếm màu đen, ở trong không khí hóa thành một cơn lốc cuồng liệt, ầm ầm nện xuống, uy lực cường đại kia làm cho mặt đất bị phá ra một cái động lớn.
Không đợi Hồng Quân phục hồi tinh thần lại, một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau của lão, giọng nói của Mạc Vũ tràn ngập đùa cợt, giống như đang trêu lão.
"Đã một chiêu, ngươi còn có hai chiêu."
Hồng Quân buồn bực không thôi, quay đầu chính là một kiếm, kiếm hung hăng chém vào trên người Mạc Vũ, lúc lão đang định hưng phấn, đã thấy bóng dáng trước mặt biến mất theo gió.
Chương 333: Thu hoạch (năm)
Edit: kaylee
"Tàn ảnh?"
Lão bất giác ngẩn ra, lúc quay đầu, hô hấp rất nhỏ của nữ tử xẹt qua bên tai lão.
"Ngươi còn có một chiêu."
"Ngươi đi chết đi! ! !"
Lửa giận bốc cháy lên mãnh liệt, làm cho Hồng Quân bỗng chốc mất đi lý trí, thân thể đột nhiêm nhằm về phía nữ tử ở một bên, tàn nhẫn trong mắt vô cùng dày đặc. Thật giống như, muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Ngay tại lúc trường kiếm tới trước mặt Mạc Vũ, một thanh kiếm nhỏ (L: chỉ chiều rộng đó: nhỏ, mảnh) màu xanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của nàng, lập tức, một dòng Linh Khí nồng đậm nghênh diện mà đến, rồi sau đó, kiếm trong tay Hồng Quân ngừng lại giống như bị héo rũ, mặc cho Hồng Quân dùng lực như thế nào đều không thể lại tiến về phía trước một tấc (1 tấc = 10cm).
"Ta đã nhường ngươi ba chiêu, hiện tại, có phải nên đến lượt ta hay không?" Mạc Vũ nâng tay nắm giữ kiếm nhỏ lơ lửng ở trên bầu trời, mặt tràn đầy tươi cười mở miệng. Trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Quân lập tức trắng bệch, run run rẩy rẩy nhìn chằm chằm kiếm trong tay Mạc Vũ, thất thanh tiêm kêu lên: "Linh Khí! ! ! Lại có thể là Linh Khí."
Đừng nhìn phế Linh Khí cũng là Linh Khí, nhưng so sánh với Linh Khí chân chính, kia nhưng thật sự là kém quá xa.
Hơn nữa, Linh Khí luôn luôn đều là thứ trong truyền thuyết, vì sao trong tay một hộ vệ của Bách Thảo Đường lại có thể có loại đồ này?
"Không sai biệt lắm sắp hết một phút đồng hồ."
Mạc Vũ mỉm cười đi đến chỗ Hồng Quân, Linh Khí trong tay tản mát ra uy áp làm cho trái tim của Hồng Quân không tự chủ được mà run lên. Nhưng mà, lão còn không có tìm được thời cơ đào thoát, ‘ầm’ một tiếng nổ, một đạo kiếm khí như rồng tập kích mà đến, mang theo khí thế bức người.
Tại lúc chỉ mành treo chuông này, Hồng Quân vội vàng xông đến phía trước.
Kiếm khí thổi qua trên người lão, hung hăng dừng ở phía trên ngọn núi cách đó không xa, ngọn núi vốn vô cùng chắc chắn vậy mà ở dưới một chiêu này bị san bằng đỉnh núi, ầm ầm rơi xuống đất.
Nhìn thấy tình cảnh này, Hồng Quân ứa ra mồ hôi lạnh, lão lau lau mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi.
Lần đầu tiên, lão cảm thấy sợ hãi!
"Cố Nhược Vân, đến cùng ngươi muốn như thế nào?"
Hồng Quân cắn chặt hàm răng, hung hăng nói một câu, nhưng mà, sau khi nhìn thấy Mạc Vũ đi tới phía mình, vẻ mặt của lão không tự chủ được mà hòa hoãn lại, cầu xin nói: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta thừa nhận ta sai lầm rồi, các ngươi thả ta được không?"
Giờ phút này, Hồng Quân hoàn toàn không có cái loại tư thái cao ngạo kia, cả đầu tóc bạc lộn xộn kề sát khuôn mặt già nua kia, thoạt nhìn vô cùng đáng thương lại thật đáng buồn.
Nhưng lão có năng lực như thế nào? Ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu.
Dù sao chờ trở về Thiên Thành, lão truyền bá chuyện trên tay hộ vệ của Cố Nhược Vân có được Linh Khí ra ngoài, lúc đó, không cần bản thân ra tay, cũng sẽ có một đám người muốn giết nàng.
"Thả ngươi?" Cố Nhược Vân cười cười: "Sau khi ta thả ngươi, ngươi sẽ thả ta sao? Phỏng chừng đến lúc đó, ta sẽ ứng phó rất nhiều kẻ địch đến từ khắp nơi muốn tranh đoạt Linh Khí! Hồng Quân, lúc trước chính ngươi cũng nói qua, người nhìn thấy qua phế Linh Khí của ngươi đều phải chết, vậy…….... Chúng ta cũng là như thế, Mạc Vũ, ra tay đi."
Nghe lời nói của Cố Nhược Vân, mặt Hồng Quân lập tức xám như tro tàn, thế nào lão cũng không rõ ràng, đến cùng là khi nào thì nha đầu kia biết suy nghĩ trong lòng lão?
Nhưng mà, lão không cam lòng, không cam lòng sẽ chết ở loại địa phương hoang tàn vắng vẻ này, sau đó trở thành điểm tâm của nhóm Linh Thú.
Đột nhiên, Hồng Quân thoáng nhìn Viêm nằm ở một bên trong bụi cỏ nghỉ ngơi, trong mắt hiện lên một ánh sáng bén nhọn, ngay sau đó, thừa dịp đám người Cố Nhược Vân không có chú ý, lão bỗng chốc xông đến, bàn tay to túm một cái, bắt Viêm đến trong tay, ‘ha ha’ cười phá lên, uy hiếp nói: "Cố Nhược Vân, nếu ngươi muốn cứu mạng của con Linh Thú này, vậy ngươi thả ta đi, nếu không, ta sẽ giết nó."
Chương 334: Thu hoạch (sáu)
Edit: kaylee
Đợi chút!
Vì sao sau khi mình nói lời này, nữ nhân này không có chút lo lắng nào, trong đôi mắt trong veo ngược lại mang theo quái dị?
Hồng Quân càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhưng mà mặc cho lão nghĩ như thế nào, cũng không biết này là vì cái gì? Chẳng lẽ nàng không thèm để ý chết sống của con Linh Thú này? Nhưng nếu là như thế, vì sao nàng lại muốn khế ước nó?
Ngay tại khi Hồng Quân vắt hết óc muốn suy nghĩ cẩn thận suy nghĩ của Cố Nhược Vân, một giọng nói lạnh lùng thị huyết bỗng nhiên truyền đến, mang theo ý cười trào phúng.
"Hả? Ngươi muốn giết bản tôn?"
Thần kinh Hồng Quân căng thẳng, tức giận nói: "Ai? Là ai ****** đang giả thần giả quỷ, lăn ra đây cho ta?"
"Ngượng ngùng, bản tôn ở trong tay ngươi, vậy ngươi làm cho bản tôn xuất ra như thế nào?"
Sau khi lời nói này dứt, sắc mặt Hồng Quân dần dần xảy ra biến hóa, lão kinh ngạc cúi đầu, khuôn mặt dại ra nhìn thú nhỏ màu lửa đỏ bị lão túm ở trong tay, trừng lớn mắt giống như thấy quỷ.
"Hỏa Vân Thú mở miệng nói chuyện? Không phải nói Hỏa Vân Thú không có chỉ số thông minh, vì sao nó lại mở miệng nói chuyện?"
"Hỏa Vân Thú?"
Viêm cười lạnh một tiếng, cười nhạt: "Đừng lấy bản tôn so sánh với loại Linh Thú thấp kém kia, Hỏa Vân Thú nó ngay cả làm đồ ăn của bản tôn cũng không xứng!"
Lúc này đây, Hồng Quân xem rành mạch, vừa mới mở miệng nói chuyện xác thực chính là con thú nhỏ này.
Ầm!
Nháy mắt, Hồng Quân giống như bị sét đánh trúng, cả người đều cứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, thân mình đều bởi vì sợ hãi mãnh liệt mà run lên.
Sau đó, bàn tay mang theo thú nhỏ của lão đột nhiên đau nhức lên, ngay sau đó lập tức trông thấy một ngọn lửa nhỏ theo dần dần thiêu đốt trên cổ tay, nhưng mà muốn lão bỏ lại thú nhỏ, lại thế nào cũng quăng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị ngọn lửa bao trùm.
Tục ngữ nói, người xui xẻo cho dù là uống nước lạnh cũng nghẹn.
Hồng Quân xui xẻo cũng không chỉ một chút này, ngay tại lúc lão sắp hóa thành khói bụi ở dưới ngọn lửa, một giọng nói tức giận chợt truyền ra, sau đó không biết lực lượng từ chỗ nào bỗng chốc đánh bay lão ra ngoài.
"******, vừa rồi là ai phá hủy ngọn núi kia? Thiếu chút nữa thì đập chết lão tử! Có phải ngươi hay không, tiểu tử thối, nhìn dáng vẻ đáng khinh này của ngươi sẽ không phải là người tốt gì! Ngươi ****** vậy mà lại muốn mưu hại lão phu!"
Một lão nhân lôi thôi đầu đầy bụi chạy tới từ phía sau, cả người ông chật vật, râu ria lôi thôi giống như là đã lâu không có sửa sang lại, y bào vốn tuyết trắng cũng là đầy bụi, nếu không phải một thân khí thế cường đại kia, phỏng chừng ai cũng sẽ cho rằng ông là khất cái bò ra từ ổ khất cái.
Nhưng mà Hồng Quân lại giống như gặp được cứu binh, sắc mặt vốn xám như tro tàn nháy mắt đã phục hồi lại, vội vàng nói: "Vị tiền bối này, là nữ nhân kia chặt bỏ ngọn núi, ta có thể làm chứng, ngài mau cứu ta, tiền bối, những người này cũng không phải người tốt, bọn họ là ác ma không biết đã giết bao nhiêu người."
Mắt thấy ngọn lửa trên tay thiêu đốt càng mãnh liệt, Hồng Quân đau đến mức sắc mặt tái nhợt, càng thêm sốt ruột.
Lão còn không có hưởng thụ đủ, không muốn chết ở chỗ này!
Lão nhân trầm mặc xuống, ông nhìn Cố Nhược Vân và Mạc Vũ, lão giả nhìn người đau đớn lăn lộn trên mặt đất trước mắt, vuốt ve chòm râu trắng lôi thôi, ‘ha ha’ cười lạnh một tiếng.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghe lời ngươi? Hai cô nương kia đều lớn lên không tệ, vừa nhìn đã biết không phải người xấu gì, mà ngươi, dáng vẻ đáng khinh, người như ngươi sẽ là cái thứ tốt gì? Còn oan uổng hai cô nương xinh đẹp như vậy."
Chương 335: Thu hoạch (bảy)
Edit: kaylee
Lão nhân ‘xuy’ cười một tiếng, dáng vẻ kia hiển nhiên chính là xuyên thấu qua quỷ kế của Hồng Quân.
"Không phải, ta nói là sự thật, tiền bối người phải tin tưởng ta, ta là người tốt, tuyệt đối sẽ không nói khoác."
Vẻ mặt Hồng Quân cấp bách, lão giả này chính là hi vọng cuối cùng của lão.
"Kỉ kỉ oa oa (L: từ tượng thanh), phiền chết, lão tử tiễn ngươi về Tây thiên trước!"
Lão nhân rất là phiền chán liếc mắt nhìn lão, vừa nâng tay lên muốn ra tay, lại ngay tại lúc đó, một màn sương mù màu lục bừng lên từ phía sau Hồng Quân, nháy mắt, thân thể Hồng Quân bị vây quanh ở dưới độc khí kia bắt đầu dần dần hư thối.
Mặc cho lão giãy dụa như thế nào, nhưng mà vẫn là biến thành một đống xương trắng, ánh mắt trợn to kia thuyết minh nội tâm không cam long của lão.
Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm vang lên: "Thiên Khải Tôn Giả, chúng ta tiếp tục chiến đấu! Ai thắng, bảo bối nơi này sẽ thuộc về người!"
"Ha ha."
Lão nhân gọi là Thiên Khải Tôn Giả kia cười lạnh một tiếng: "Độc Tôn, ngươi cho rằng ngươi vừa đột phá Tôn Giả là có thể đủ chiến đấu với ta? Lúc trước là ta nhường ngươi, kế tiếp, ta sẽ không lại nhường ngươi một chút nào nữa."
Tôn Giả!
Cố Nhược Vân ngẩn ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai lão giả giương cung bạt kiếm này.
Ở trên đời này, có thể được xưng là Tôn Giả cũng chỉ có một loại người.
Chính là cường giả đột phá Võ Tôn!
Mà Võ Tôn, ở trên phiến đại lục này cơ bản chính là được cho là tồn tại đứng đầu.
Không nghĩ tới lúc này đây nàng một lần gặp phải chính là hai người!
Nếu không có đoán sai, được gọi là Độc Tôn kia hẳn là chính là Độc sư! Người hạ độc Hạ Tử Hi.
"Nha đầu, các ngươi nhanh cách xa một chút, lão nhân này vẻ mặt đáng khinh không phải là người tốt gì, hơn nữa cả người lão là độc, nếu hơi không cẩn thận sẽ biến thành xương trắng giống tên vừa rồi kia."
Thiên Khải bĩu môi, vừa rồi ông đang chiến đấu ở trong cốc với Độc Tôn, lại song song bị ngọn núi sụp xuống đập trúng, rồi sau đó ông khôi phục tốt thương thế trước, còn Độc Tôn thì chậm hơn một ít.... ...... ...
"Mạc Vũ, các ngươi lui ra."
Sắc mặt Cố Nhược Vân trầm xuống, hai cường giả Võ Tôn chiến đấu, thật dễ dàng lan đến người khác, với thực lực bọn của Mạc Vũ nếu bị lan đến gần, thì cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng mà, trường hợp chiến đấu khó thấy được như vậy, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không buông tay.
"Ha ha."
Độc Tôn câu môi cười lạnh, âm trầm nói: "Thiên Khải Tôn Giả, mặc dù là ngươi tiến vào cảnh giới Võ Tôn đã mấy năm lại như thế nào? Bằng vào một thân bản lĩnh dùng độc này của ta, cũng không thể kém hơn ngươi chút nào, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng."
"Ta nói không cần đi."
Thiên Khải bĩu môi: "Không phải ta nhìn lén thấy cảnh tượng ngươi mây mưa thất thường (L: khụ, XXOO nhé) với một người sao? Ngươi có cần một đường đuổi theo ta không? Nếu không phải ta nhường ngươi, ngươi còn có mạng để sống? Chỉ là ta không nghĩ tới, chậc chậc…... Ngươi vậy mà lại còn có cái loại ham mê này, vậy mà lại yêu thích nam phong (thích đàn ông, gay đó ~)."
Ầm!
Thiên Khải không nói chuyện còn tốt, vừa mở miệng nói thì Độc Tôn hoàn toàn nổi giận rồi, sắc mặt ban đầu vốn đã âm trầm càng thêm lạnh lẽo, tràn đầy sát ý nhìn Thiên Khải.
"Thiên Khải Tôn Giả, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này! Ta tuyệt sẽ không thả ngươi rời đi!"
Nói thật, Thiên Khải không đồng ý chiến đấu với Độc Tôn, nguyên nhân bởi vì, người này cả người là độc, ngay cả chạm vào đều chạm vào không được, ngay cả trong máu cũng đều là độc tố, cho dù chết cũng có thể đủ bắt ngươi xuống làm cái đệm lưng.
Ai biết bản thân chỉ là muốn đi thanh lâu nhìn lén nữ tử tắm rửa, lại thấy được cảnh tượng lão mây mưa thất thường với một người nam nhân, nhưng lại bởi vì quá mức kích động bị phát hiện, kết quả, người này lại một đường đuổi theo ông, quấn ông thật sự là phiền không chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro