Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 316 - 320

Chương 316: Thiên Thành chấn động (ba)

Edit: kaylee

Kỳ thực, Vệ Y Y cũng không biết Cố Nhược Vân thật sự có thể cứu trị hắn hay không, chỉ là trông thấy biểu cảm nhàn nhạt trên mặt thiếu nữ, nàng có thể rõ ràng, sư phụ là có nắm chắc.

Nếu không, khoảnh khắc nghe nói đến Cổ Long kia nàng sẽ không, còn có thể giữ trạng thái bình tĩnh đến như thế.

"Y Y, ngươi đi lấy một cái bình sứ đến, Cổ Long này là thứ tốt, là dược liệu hiếm có, ta cũng không thể để nó chạy mất."

Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về cằm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hạ Tử Hi, ánh mắt thẳng thừng kia làm cho cả người Hạ Tử Hi hoảng sợ, thật giống như một thổ phỉ đang muốn đánh cướp bản thân.

"Vâng, sư phụ."

Vệ Y Y cười giống như một con hồ ly, khóe mắt tràn ngập sắc thái mị hoặc, nàng biết, sư phụ nhà mình là nhìn trúng con Cổ Long kia.

Không tự chủ được, ở trong lòng nàng bi ai một chút vì con Cổ Long kia.

"Cố nha đầu, ngươi có biện pháp?"

Hạ lão gia tử nhìn về phía Cố Nhược Vân, nghi hoặc hỏi.

Không phải ông không tin nàng, thật sự là tất cả mọi người bên ngoài đều lưu truyền, sở dĩ Quỷ Y nhận Cố Nhược Vân là sư, là nhìn trúng mấy tờ đan phương kia trong tay nàng, tuy rằng ở phương diện tu luyện thiên phú của Cố Nhược Vân không tệ, nhưng lại không nhất định sẽ có thành tựu ở phương diện y học.

Cho nên, lão gia tử có chút không thể tin bệnh trạng ngay cả Quỷ Y đều thúc thủ vô sách (bó tay hết cách), nàng lại có thể làm được.

"Ta thử một chút."

Cố Nhược Vân nhún vai, trong mắt hàm chứa tươi cười, đừng quên, trong tay của nàng còn có át chủ bài Tử Tà kia.

"Vậy….... Được rồi."

Lão gia tử than nhẹ một tiếng, loại tình huống hiện tại này, còn có thể như thế nào đây? Tạm thời để cho nàng thử một chút đi.

... ......

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"

Trong phòng lớn xa hoa cao điệu, Hạ Khởi đột nhiên đứng lên, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), còn có hưng phấn không cách nào che giấu kia.

"Quỷ Y thất bại? Ngay cả nàng cũng trị không khỏi tên khốn khiếp Hạ Tử Hi kia? Ha ha ha, thật là tốt quá, bệnh làm cho Quỷ Y thúc thủ vô sách, trên đời này còn có ai có thể chữa trị? Ha ha ha, thật sự là ông trời có mắt, không nghĩ tới Độc sư đại nhân quả thật rất có năng lực, lúc này đây, ta xem ai còn có thể cứu Hạ Tử Hi."

"Nhị gia, việc này quả thật là tình huống thuộc hạ dò hỏi được," Người nọ khom người xuống, nói: "Chỉ là, nghe nói Cố Nhược Vân muốn đích thân ra tay cứu người."

"Ha ha."

Hạ Khởi cười lạnh một tiếng, trào phúng gợi lên khóe môi: "Cố Nhược Vân? Một phế vật có vận khí tốt lấy được mấy tờ đan phương mà thôi, nếu không có mấy tờ đan phương kia, nàng cho rằng Quỷ Y sẽ đi theo nàng? Ta không thể không thừa nhận, ở trong đám người trẻ tuổi thiên phú của nàng quả thật rất tốt, đáng tiếc…... Muốn làm cho loại người tâm cao khí ngạo như Quỷ Y kia chân chính tâm phục khẩu phục, chính là kiên quyết không có khả năng! Huống chi, bệnh Quỷ Y cũng trị không hết, nàng có thể có biện pháp nào?"

Y không tin tưởng, bằng vào tuổi của Cố Nhược Vân lại có y thuật mạnh hơn Quỷ Y.

Dù sao y thuật khác với tu luyện, nó dựa vào không phải là thiên phú, mà là tuổi và lịch duyệt! Bước vào con đường y thuật này càng lâu thì càng tinh thông! Cố Nhược Vân nàng chỉ là một con nhóc mà thôi, trừ bỏ vận khí tốt một chút ra thì không có tác dụng gì, căn bản là không có khả năng trị được bệnh của Hạ Tử Hi.

"Hạ Tử Hi, không phải ngươi chịu đựng rất giỏi sao? Hạ Khởi ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cục có thể quật khởi, từ đây về sau, Thiên Thành này là thiên hạ của ta, người thuận thì sống, kẻ nghịch thì chết!"

Nếu không phải vì không làm cho Hạ lão gia tử cảnh giác, giờ khắc này, Hạ Khởi thật muốn ngẩng đầu điên cuồng cười, phát tiết ẩn nhẫn và không cam lòng nhiều năm như vậy của y!



Chương 317: Thiên Thành chấn động (bốn)

Edit: kaylee

Giờ phút này, ở trên sơn mạch (dãy núi) cách Thiên Thành không xa, một tia sang vàng chợt rơi xuống, lập tức khuếch tán ra ở trên sơn mạch, thế cho nên cả ngọn núi đều bị vây quanh ở bên trong ánh sáng vàng kia, làm cho các cư dân ở gần sơn mạch đều nhìn đến ngây người, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy qua tình cảnh như thế.... ...

Thần Thú xuất thế, trời giáng dị tượng (hiện tượng lạ)!

Cho dù là Thiên Thành có chút khoảng cách với sơn mạch, đều thấy được ánh sáng vàng kia…….....

Vì thế, toàn bộ Thiên Thành đều chấn động!

Thủ lĩnh tất cả thế lực đều tụ tập ở tại Hạ gia, bao gồm Hồng gia chủ ngày ấy bị Hạ gia đuổi ra khỏi cửa, tất cả đều thương lượng Thiên Thành nên làm như thế nào.

Ở trên đại lục, Linh Thú có được huyết mạch Thần Thú có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ đạt được một con, cũng trân quý hơn đạt được cả đại lục!

Mọi người có thể nào không kích động?

"Hạ gia chủ, Thần Thú xuất thế, sẽ khiến cho rất nhiều thế lực chú ý, Thiên Thành chúng ta phải dùng thời gian nhanh nhất thu con Thần Thú kia vào trong tay, nếu không, một khi bị thế lực khác phát hiện, cơ hội sẽ ít đi."

Nói lời này là Phách Chấn Thiên, người quen của Cố Nhược Vân, lúc trước, trong hội đấu giá ở Thanh Long Quốc, Phách Chấn Thiên từng bán đấu giá một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan, cũng là vì hắn, nàng mới biết được sự tồn tại của Thiên Thành, mà Cố Nhược Vân vì lót đường ngày sau ngày qua thành, đã từng tặng cho hắn một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan, cho nên Phách Chấn Thiên thiếu nàng một cái nhân tình.

"Ta cũng cho rằng Phách lão đại nói có đạo lý."

La Ngô mỉm cười, nói: "Chỉ là Thiên Thành không thể không người, ta đề nghị không bằng trưởng bối chúng ta ở lại Thiên Thành, phái người thừa kế và một số bọn tiểu bối các nhà đi thử luyện một chút, không biết Hạ gia chủ suy nghĩ như thế nào?"

"Tốt."

Hạ lão gia tử trầm mặc một lúc lâu, rồi vỗ án quyết định: "Cứ làm như vậy đi, chỉ là người phái đi còn cần lựa chọn, ta………..."

"Phụ thân!"

Lời nói của ông còn chưa hết, đã bị một giọng nói đánh gãy, lập tức làm Hạ lão gia tử nhíu mày, nhìn về phía ngoài phòng hội nghị.

Ngoài phòng, quần áo thanh sam cất bước đi đến, khuôn mặt của nam tử trung niên mang theo tươi cười ôn hòa, tay cầm quạt xếp, bên môi giơ lên một chút cười yếu ớt: "Con nguyện ý lĩnh mệnh tiến vào Thiên Sơn."

"Ngươi nói cái gì?"

Trong nháy mắt sắc mặt của Hạ lão gia tử trầm xuống, lạnh giọng nói: "Hạ Khởi, hình như ngươi rất vui vẻ, ngươi không có nghe lời nói của La gia chủ à? Các nhà đều phái người thừa kế tiến vào lịch lãm, ngươi tới thêm vào một chân làm gì?"

"Phụ thân, hiện giờ huynh trưởng bệnh nặng ở giường, ít ngày nữa sẽ bệnh chết, làm sao hắn có thể đi tham gia lần thử luyện này? Nhi tử thân là đệ tử đời thứ hai của Hạ gia, tự nhiên có trách nhiệm thay thế huynh trưởng," Trên mặt Hạ Khởi mang theo tươi cười, chỉ là ý cười kia không tới đáy mắt, trong mắt của y tràn đầy lạnh lẽo âm trầm.

"Làm càn!"

Đùng!

Một chưởng của Hạ lão gia tử rơi ở trên bàn, tức giận đứng lên: "Ngươi đây là muốn cướp đi quyền lợi huynh trưởng của ngươi? Đừng quên, ta đã mời Quỷ Y đến chữa trị cho huynh trưởng ngươi, hắn tuyệt đối không có việc gì."

"Hả?" Hạ Khởi nhếch môi cười: "Thế nào mà ta đây lại nghe nói, ngay cả Quỷ Y cũng thất bại rồi? Hiện tại ngươi càng là cái gì cũng có thể thử, tuyệt vọng để cho một tiểu nha đầu mười tám mười chín tuổi chữa trị cho huynh trưởng, phụ thân, ngươi thật sự muốn huynh trưởng sống tiếp, hay là muốn làm cho hắn chết nhanh hơn? Ngươi thật sự yêu thương huynh trưởng như vậy sao?"

Xôn xao!

Đám người chợt xao động.

Bọn họ đã sớm nghe nói Quỷ Y đi đến Thiên Thành chữa trị cho Hạ Tử Hi, không nghĩ tới Quỷ Y ngay cả người sắp chết y đều có thể cứu vậy mà lại thất bại? Càng buồn cười là, Hạ gia chủ vậy mà lại phó thác hi vọng cho một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi?

--- ------

Tác giả nói: Lần này nữ chính đi vào trong đó tăng lên thực lực, sau khi trở về sẽ chiến với Thi Vân.



Chương 318: Thiên Thành chấn động (năm)

Edit: kaylee

"Ngươi…....."

Hạ lão gia tử tức đến mức cả người run run, chỉ vào Hạ Khởi nói không ra lời.

"Phụ thân, nhi tử cũng chỉ là muốn phân ưu giải nạn vì Hạ gia mà thôi." Hạ Khởi ôn hòa cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố lão gia tử.

Thật giống như, đối phương chẳng phải phụ thân của y.

"Hạ Khởi, cho dù Tử Hi không cách nào sống nữa, còn có Ngọc nhi, không tới lượt ngươi!"

Sắc mặt Hạ lão gia tử trầm xuống, hung hăng phất tay áo, ngoan độc nói.

"Ha ha."

Nghe vậy, Hồng lão gia chủ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Hạ gia chủ, tuy rằng trong số nhi tử của ngươi có một kẻ sắp chết, nhưng còn có một người khác, không có lý nào nhi tử còn sống, lại để cho tôn tử kế thừa Hạ gia, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho nhi tử của ngươi thần phục tôn tử của ngươi? Này căn bản là không hợp tình lý."

Khuôn mặt già nua của Hạ lão gia tử từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển xanh, trên nắm tay nắm chặt bao vây một tầng lửa, tức giận trong lòng dâng trào thẳng lên.

Từ xưa đến nay, rồng có nghịch lân! Mà nghịch lân của ông chính là Hạ Tử Hi!

Hôm nay Hồng gia chủ lại mở miệng nguyền rủa hắn, điều này làm cho Hạ lão gia tử luôn bao che khuyết điểm đến không có thiên lý căn bản là không thể chịu đựng được.

"Hồng gia chủ, ngươi phải trả giá đại giới cho lời ngươi nói ra!"

Ầm!

Một ngọn lửa tức giận xông thẳng ra, đôi mắt Hạ lão gia tử lạnh lùng và uy nghiêm chưa từng có, còn có tức giận không cách nào che giấu kia.

"Hạ gia chủ, nơi này nhiều người như vậy đều là cư dân của Thiên Thành của ngươi, chẳng lẽ một người đường đường là cường giả Võ Hoàng như ngươi còn muốn phát uy với ta ở trước mặt mọi người? Nếu ngươi thật sự làm như vậy, thì tất nhiên thanh danh của ngươi sẽ mất hết, từ nay về sau không còn có người tôn kính ngươi nữa."

Hồng gia chủ cười lạnh một tiếng, dù sao lão đã nhận định Hạ lão gia tử không có khả năng giết lão, hơn nữa, lão gia tử lớn tuổi, sống không được vài năm nữa, Hạ Tử Hi lại sắp chết bệnh, từ đây về sau Hạ gia tất nhiên là thiên hạ của Hạ Khởi.

Cho nên, loại thời điểm này lão khẳng định muốn vuốt mông ngựa của Hạ Khởi (ý chỉ nịnh nọt).

Chỉ là lão không nhìn thấy, sau khi lão nói xong lời này, có một số người không tự chủ được mang theo ghế của mình chuyển ra xa lão, càng là hận không thể cách lão càng xa càng tốt, còn có một số người còn lại là thông đồng làm bậy với lão, càng là có suy nghĩ giống nhau, vì vuốt mông ngựa của Hạ Khởi mà không thèm để ý cái gì khác.

"Ha ha!"

Hạ lão gia tử giận quá hóa cười, khí thế trên người càng ngày càng mạnh, trực tiếp đè ép làm cho tất cả mọi người ở đây hít thở không thông.

Đây chính là lực lượng của cường giả Võ Hoàng!

"Hồng gia chủ, ngươi đừng đưa thế tục kia vào trong Thiên Thành chúng ta, mảnh đại lục này luôn là cường giả vi tôn, tuy rằng ta không phải người cường đại nhất, nhưng mà ít nhất ta cũng mạnh hơn ngươi, Hạ gia ta cũng mạnh hơn Hồng gia! Càng quan trọng hơn là, ta mới là người nắm Thiên Thành trong tay! Tất cả nơi này đều là ta định đoạt! Ngươi không phục? Được, vậy hôm nay bổn gia chủ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục! Hơn nữa còn nói cho ngươi một đạo lý, nắm tay ai lớn, thì trên đời này lời nói của người đó chính là chân lý!"

Thiên Thành không phải một quốc gia, Hạ lão gia tử cũng không phải hoàng đế, ở trong loại thế lực cường giả vi tôn như Thiên Thành này, luôn là nắm tay ai lớn, người đó có thể định đoạt.

Hồng gia chủ biến sắc, lão không nghĩ tới Hạ lão gia tử không nói đạo lý như vậy, không khỏi thầm hận trong lòng, lão vĩnh viễn không cách nào quên sỉ nhục, ngày đó ông ta ném mình ra khỏi Hạ gia.

Mắt nhìn tình huống trở nên khó có thể khống chế, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, làm cho thân mình của Hạ lão gia tử cứng lại, đôi mắt tràn ngập tức giận nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, hơn nữa còn tràn đầy kích động.

"Phụ thân, nơi này xảy ra chuyện gì?"



Chương 319: Nhặt được một con thú nhỏ (một)

Edit: kaylee

Ngoài phòng, Hạ Tử Hi sắc mặt tái nhợt dựa vào cửa, trên mặt mang theo mỉm cười suy yếu, ánh mắt của hắn nhìn mọi người ở trong phòng hội nghị, giọng nói nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như một dòng nước mát chảy qua.

"Hi nhi!"

Hai mắt Hạ lão gia tử thật sâu ngóng nhìn nam tử xuất hiện ở ngoài phòng, trên khuôn mặt già nua mang theo tươi cười kích động: "Hi nhi, thân thể của con……..."

"Đã không có việc gì."

Ầm!

Lời nói của Hạ Tử Hi giống như một ngọn gió nổ tung, hung hăng thổi qua ở trong lòng mọi người, trong lúc nhất thời vậy mà không cách nào phục hồi tinh thần lại.

Thiếu chủ Hạ gia này vừa nói cái gì đó?

Thân thể của hắn đã không có việc gì?

Phải biết rằng, hắn đã bị rất nhiều Y sư phán tử hình, ngay cả Quỷ Y đều thúc thủ vô sách, lại có ai có thể chữa trị tốt chứng bệnh của hắn?

Đột nhiên trong lúc đó, tất cả mọi người nhớ lại lời Hạ Khởi mới nói vừa rồi.... ....

Một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, vậy mà lại có thể chữa trị chứng bệnh ngay cả Quỷ Y đều không có khả năng chữa trị, vậy đến cùng thiếu nữ kia có lai lịch gì?

Sắc mặt Hạ Khởi rất là khó coi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt mang theo mỉm cười kia của Hạ Tử Hi, nắm tay không tự chủ được nắm chặt, trong mắt y toát ra hận ý thấu xương! Mà lúc Hạ lão gia tử quay đầu, lập tức nhìn thấy âm ngoan còn chưa kịp thu lại trong mắt y, ánh mắt dần dần sắc bén lên.

Giờ khắc này, Hạ Khởi cảm nhận được áp lực đến từ bên cạnh, đáy lòng lập tức cả kinh, vội vàng làm cho vẻ mặt khôi phục bình thường, khuôn mặt anh tuấn lộ ra tươi cười ôn hòa.

"Đại ca, chúc mừng người khôi phục khỏe mạnh."

Hạ Khởi đi ra phía trước, vỗ vỗ bả vai của Hạ Tử Hi, nói: "Trong khoảng thời gian này, thật đúng là làm mọi người chúng ta đều thật lo lắng, cũng may rốt cục người không có việc gì, nếu không Hạ gia này tất nhiên sẽ đại loạn."

"Đa tạ nhị đệ quan tâm."

Hạ Tử Hi cười cười, khách sáo nói: "Mạng của đại ca tương đối cứng rắn, tạm thời còn không chết được."

Nghe vậy, mặt Hạ Khởi tối sầm lại, chỉ là rất nhanh đã biến mất.

Ở trước lúc Luyện Khí Tông chưa đến, y không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Ha ha!"

Hạ lão gia tử điên cuồng cười hai tiếng, chỉ là lúc nhìn Hồng gia chủ trước mắt, ánh mắt lại khôi phục lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Hồng gia chủ, không biết hiện tại ngươi còn có cái gì để nói!"

Giờ này khắc này, sắc mặt Hồng gia chủ từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, lão hít vào một hơi thật sâu, tận lực bình ổn lửa giận cuồn cuộn trong lòng.

"Đều do Hạ gia chủ phân phó."

Ở loại giờ phút quan trọng này, Hạ Tử Hi vậy mà không có việc gì! Nếu hắn chết thì còn có nhiều chuyện như vậy?

Mà những người vốn đứng ở bên Hồng gia chủ, nhìn thấy tràng diện đột nhiên xảy ra biến hóa, đều theo bản năng xê dịch vị trí xuống bên cạnh, giống như muốn cách lão càng xa càng tốt.

"Tốt lắm, các ngươi đã không có vấn đề gì khác, vậy trở về chuẩn bị đi, một ngày sau xuất phát."

Lần này đi Thiên Sơn, tất nhiên hung hiểm trùng trùng, cho nên phải chuẩn bị tốt vẹn toàn, vì vậy Hạ lão gia tử mới cho thời gian một ngày.

Nghe nói như thế, mọi người ào ào đứng lên cáo từ, từ đầu tới cuối, đều không có người quan tâm Hồng gia chủ, thậm chí cũng không nhìn lão cái nào.... ......

... ...... ...

Ngay tại lúc tất cả thế lực trở về chờ xuất phát, một đám người tới ngoài cửa thành Thiên Thành, đầu lĩnh của những người đó là một nữ tử tướng mạo thanh tú, tay phải của nàng cầm một thanh bội kiếm, tay trái nắm tay một gã chính thái (*) phấn nộn đáng yêu, chỉ là tiểu chính thái kia thoạt nhìn vô cùng thành thục ổn trọng, trên khuôn mặt non nớt không có một chút nào tính trẻ con nên có ở lứa tuổi này.
(*) tiểu chính thái: bắt nguồn từ mangan Nhật, ý chỉ sự đáng yêu của những đứa bé tầm dưới 12 tuổi

"Các ngươi đi Hạ gia thông báo một tiếng, nói…….. Người Bách Thảo Đường tiến đến bái phỏng."

Mạc Vũ nghĩ nghĩ, lập tức báo ra tên Bách Thảo Đường.

Dù sao có rất ít người sẽ biết Ma Tông và Bách Thảo Đường là xuất phát từ trong tay cùng một người.



Chương 320: Nhặt được một con thú nhỏ (hai)

Edit: kaylee

Người giữ thành bởi vì chuyện lần trước mà không dám chậm trễ một chút nào, vội vàng vội vàng tiến đến Hạ gia thông báo, không cần một lát, đã có người đến đưa bọn họ vào trong Thiên Thành.

Lúc này, bên trong sân Hạ gia, Cố Nhược Vân nghe được người tới bẩm báo, mày khẽ nhíu lại, cười khẽ một tiếng, nói: "Mạc Vũ và Bách Xuyên đến đây? Vừa vặn, đối với chuyện Thần Thú xuất thế ở Thiên Sơn lúc này đây, ta cũng thật có hứng thú."

Thiên Sơn vô cùng hung hiểm, bảo vật bên trong cũng không ít, nếu lúc này người Ma Tông có thể cùng đi, chắc hẳn sẽ mang đến cho bọn hắn thu hoạch rất lớn.

"Chủ tử."

Đang suy nghĩ, phí trước truyền đến một giọng nói mềm mại, lúc Cố Nhược Vân ngẩng đầu lên nhìn, thì nhìn thấy Mạc Vũ dẫn theo một đám người bước nhanh đến.

Lúc tới trước mặt Cố Nhược Vân, nàng hai tay ôm kiếm, nửa quỳ, nói: "Thuộc hạ Mạc Vũ, tham kiến chủ tử."

"Mạc Vũ, ngươi đã đến rồi?"

Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Bách Xuyên ở một bên, trong mắt hơi hơi có chút kinh ngạc: "Bách Xuyên, hiện tại ngươi là Võ Giả trung cấp?"

Lúc này mới qua thời gian bao lâu, hắn trực tiếp từ phế vật không chỗ nào đúng tới Võ Giả trung cấp, loại thiên phú này thả ở trên đại lục nhất định sẽ làm người kinh ngạc.

Mặt Bách Xuyên đỏ lên: "Ta…... Ta biết ta trưởng thành không đủ nhanh, nhưng mà ta sẽ nỗ lực, ta nhất định sẽ không làm cho ngươi thất vọng."

Thật hiển nhiên, Bách Xuyên còn tưởng rằng Cố Nhược Vân không vừa lòng với thực lực của mình.

Cũng vì, bên người nàng đều là cường giả, hiện tại chỉ có bản thân vẫn là một Võ Giả! Vì không làm thất vọng ân cứu giúp ngày đó của nàng, bất luận như thế nào hắn cũng phải nỗ lực tu luyện.

"Bách Xuyên, ngươi đã rất lợi hại, từ một người không có tu vi phá tan Tụ Khí cấp tám tới cảnh giới Võ Giả ở trong mấy tháng ngắn ngủn, đã vô cùng không tệ." Cố Nhược Vân nở nụ cười, nàng cũng không có nhìn lầm người, thiên phú của Bách Xuyên quả thật rất mạnh.

Đợi một thời gian, tất nhiên nổi danh chấn động đại lục.

Nghe vậy, mặt Bách Xuyên càng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, có chút kỳ quái vò góc áo của mình.

"Mạc Vũ, lần này các ngươi đến đây thì đừng rời khỏi, kế tiếp cùng ta cùng đi hoàn thành một nhiệm vụ." Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn Mạc Vũ, trên khuôn mặt thanh tú mang theo tươi cười nhàn nhạt.

Mạc Vũ ôm kiếm cung kính nói: "Thuộc hạ tuân theo sự phân phó của chủ tử."

Thời gian một ngày, giây lát lướt qua.

Rất nhanh tất cả thế lực đều làm tốt chuẩn bị đi Hạ gia trước, mà trước đó, Cố Nhược Vân đã từng thương lượng qua với Hạ lão gia tử, dùng danh nghĩa Bách Thảo Đường tới tham gia lần thử luyện này. Vì nàng cứu Hạ Tử Hi, lão gia tử xuất phát từ cảm kích chính là đối nàng có cầu tất ứng.

Huống chi, có nàng ở, an toàn của Ngọc nhi tất nhiên có bảo đảm.

Lúc này, ở ngoài Hạ gia, mọi người châu đầu ghé tai, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Cố Nhược Vân.

"Cô nương này không phải là người đi cùng tiểu thiếu gia Hạ gia sao? Chẳng lẽ cứu Hạ Tử Hi chính là nàng?"

"Không biết cô nương này đến từ cái thế lực gì, nhưng mà nhìn nàng giống như cũng muốn tham gia lần thử luyện này."

"Ha ha, ngươi đang đùa đi? Ngươi xem đội ngũ phía sau nàng? Một nữ nhân yếu đuối, còn có một tiểu thí hài gần mười tuổi? Hơn nữa một đám hộ vệ kia thoạt nhìn cũng không cường đại? Thấy thế nào đều không có năng lực đi loại địa phương như Thiên Sơn kia, đừng tưởng rằng y thuật cao minh là có thể hoành hành, đến Thiên Sơn, tùy tiện một con Linh Thú là có thể giết nàng trong chớp mắt."

Hai nữ nhân, một tiểu hài tử, còn có mấy hộ vệ.... ......

Thế lực như vậy cũng có thể đi Thiên Sơn? Không phải chuyện cười thì là cái gì? Bọn họ cũng không có tinh lực bảo vệ những người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro