Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 276 - 280

Chương 276: Hạ lão gia tử tức giận (sáu)

Edit: kaylee

Triệu trưởng lão vốn đang muốn thừa dịp lúc Hạ lão gia tử không có chú ý trốn, lại trong giây lát nghe được lời nói của đối phương, bước chân bước ra nháy mắt đứng ở tại chỗ, khuôn mặt già nua của lão nháy mắt trở nên tái nhợt, khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

"Gia chủ, ta cũng chỉ là suy nghĩ vì Hạ gia, không nghĩ nhiều như vậy."

Lão hung hăng cắn răng một cái, cứng rắn nuốt vào lời nói muốn khai ra Hạ Khởi ban đầu, bất luận như thế nào, nhị gia có ân nặng như núi đối với lão, lão là tuyệt đối không thể khai ra hắn.

"Ngươi thật sự suy nghĩ vì Hạ gia, hay là ỷ vào tên tuổi của Hạ gia mà tác uy tác phúc, phỏng chừng ngươi rõ ràng hơn bất luận kẻ nào! Triệu trưởng lão, nhân vật lớn như ngươi Hạ gia ta lưu không nổi, từ đây về sau, ngươi không bao giờ là người Hạ gia nữa!"

Ầm!

Giống như sét đánh giữa trời quang, cả người Triệu trưởng lão đều ngây ngốc, lão chẳng thể nghĩ tới gia chủ sẽ trục xuất lão khỏi Hạ gia, loại trừng phạt này quả thực còn làm lão khó có thể chịu được hơn mười đại khổ hình.

Bởi vì một khi lão bị Hạ gia vứt bỏ, mảnh đại lục này, lập tức không còn có chỗ dung thân của lão.

"Gia chủ."

Phù phù!

Triệu trưởng lão bỗng chốc quỳ gối trên đất, lão lệ tung hoành nói: "Ta trung thành và tận tâm với Hạ gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hiện giờ ta chỉ là phạm vào một chuyện sai lầm mà thôi, ngài đã muốn trục xuất ta khỏi Hạ gia, gia chủ, hành vi như vậy của ngài sẽ không làm cho những người Hạ gia khác thất vọng đau khổ sao?"

Nháy mắt, một ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng giống như lợi kiếm bắn về phía Triệu trưởng lão.

Khuôn mặt Hạ lão gia tử lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng nói: "Bổn gia chủ quyết định, còn cần người khác chất vấn? Nếu bất mãn với hành vi của bổn gia chủ, có thể rời đi Hạ gia, ta tuyệt không bắt buộc!"

Ông là người đứng đầu một nhà, toàn bộ Hạ gia kia thậm chí cả Thiên Thành, cũng chỉ có ông định đoạt, chuyện ông quyết định tuyệt sẽ không thay đổi. Nếu ngươi không vừa lòng? Có thể, vậy ngươi lập tức rời đi Hạ gia đi.

Hạ gia lớn như vậy còn không thể thiếu một hai người như vậy sao?

Cho nên, đừng tưởng rằng dùng chuyện này là có thể uy hiếp được ông!

Triệu trưởng lão tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đột nhiên, lão cười ‘ha ha’ hai tiếng, từ trên đất đứng lên, ánh mắt trào phúng đảo qua trên người Hạ lão gia tử, giọng nói tràn ngập hận ý.

"Gia chủ, vì một Bách Thảo Đường nho nhỏ, ngươi lại trục xuất ta khỏi gia môn, ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!"

Cho dù gia chủ thưởng thức Bàng Nhiên, cũng sẽ không vì một Bàng Nhiên mà đuổi đi một gã cường giả Võ Vương cao cấp. Phải biết rằng, trong đại lục cường giả Võ Vương cũng chỉ có nhiều như vậy thôi, huống chi lão còn là cao cấp!

Mà sở dĩ ông ta làm như vậy, không phải là vì lấy lòng chủ tử của Bách Thảo Đường, từ trong tay nàng mua đan dược à?

Mê muội lợi ích như thế, sau này thế nào có khả năng không hối hận?

"Hạ gia chủ, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng quỳ xuống cầu ta trở về! Hơn nữa, Cố Nhược Vân, ngươi đừng tưởng rằng lão nhân này là thật tâm giúp ngươi, nếu trong tay ngươi không có có mấy viên đan dược, với loại người mê muội lợi ích này làm sao có thể hội trợ ngươi? Chờ ngươi mất đi giá trị lợi dụng rồi, rất nhanh sẽ chết ở trong tay của hắn, ha ha!"

Triệu trưởng lão lại cười to hai tiếng, thu hồi sát khí trong mắt, lão phất tay áo xoay người rời đi, bước chân lảo đảo, giống như sắp ngã sấp xuống.

"Tiểu sửu nhảy nhót mà thôi."

Hạ lão gia tử cười lạnh một tiếng, không cho là đúng, sau đó, ông quay đầu nhìn về phía thiếu nữ phía sau, nháy mắt kia, khuôn mặt già nua vốn đang lạnh lùng nháy mắt hòa tan, ấm áp nở nụ cười giống như hoa nở.

"Nha đầu, ta nghe nói trên tay ngươi có hai con Thần Thú Thanh Long và Bạch Hổ, có thể gọi ra để cho lão nhân ta nhìn một cái hay không?"



Chương 277: Hạ Khởi dối trá (một)

Edit: kaylee

Trên mặt Lão nhân không chút nào che giấu chờ mong làm tầm mắt của mọi người đều chuyển về phía Cố Nhược Vân, nhưng mà, ở trong ánh mắt của mọi người, thiếu nữ nhún vai, vân thanh phong đạm nói: "Thật có lỗi, ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Tuy rằng Vân Dao và Thương Khung đã hiện thân qua trước mặt người khác, nhưng mà, ai có thể chân chính đích xác định bọn họ chính là Bạch Hổ Thanh Long trong truyền thuyết? Chỉ cần nàng không thừa nhận, mọi người chỉ coi như lời đồn.

Hơn nữa, ngay từ đầu lão nhân này đã muốn gặp hai thú, rõ ràng không có ý tốt, đánh chết nàng cũng không có khả năng thừa nhận chuyện này!

Sắc mặt của Hạ lão gia tử cứng lại, ông nhìn dáng vẻ Cố Nhược Vân giả vờ ngây ngốc, hung hăng hít vào một hơi, thiếu chút nữa đã nói ra mệnh lệnh của Linh Tiêu đại nhân. Nhưng mà, ông cũng không dám xác định trong tay nàng thực sự có người Linh Tiêu đại nhân muốn tìm hay không, vì an toàn, vẫn là tạm thời đừng lộ ra.

"Này, Cố cô nương, lão nhân ta không có gì ác ý, nếu trong tay ngươi thật sự có được hai Thần Thú này, không bằng lấy ra làm cho ta mở mang tầm mắt, như thế nào?" Hạ lão gia tử thật vất vả lộ ra một chút tươi cười hiền lành, giọng điệu ôn hòa nói.

Nếu để người Hạ gia thấy được một màn như vậy, phỏng chừng sẽ bị dọa ngã xuống đất, phải biết rằng, cho tới bây giờ ở trước mặt người khác gia chủ của bọn họ đều là một gương mặt, cũng chỉ có đối với tiểu công tử Hạ Lâm Ngọc mới có thể tương đối đặc biệt, nhưng hôm nay ở trước mặt nữ nhân này, ông vậy mà ôn thanh ôn ngữ?

Quả thực là mặt trời mọc từ hướng tây.

Cố Nhược Vân chớp mắt, giống như nghi hoặc nói: "Ta quả thật có được một con rồng và một con hổ, nhưng cũng không phải là Thanh Long Bạch Hổ, đến cùng lời này là ai truyền ra? Bọn họ chính là Linh Thú bình thường mà thôi!"

Cái gì?

Nghe nói như thế, mọi người đều sửng sốt.

Một hổ một rồng kia bọn họ đều đã từng gặp qua, nhất là dáng vẻ khi Bạch Hổ kia phát uy hiện giờ vẫn khắc sâu trong lòng người, mà lúc này Cố Nhược Vân lại nói với bọn họ kia đều không phải là Thanh Long và Bạch Hổ trong lời đồn bên ngoài?

Cũng đúng, Thanh Long và Bạch Hổ đều là Thần Thú trong truyền thuyết, ai cũng chưa từng thấy! Mặc dù trên sách sử có miêu tả, nhưng cùng chân thật vẫn là có chút khác biệt. Nghe nói một ngụm long tức của Thanh Long có thể bị hủy tất cả quốc gia, một cước của Bạch Hổ có thể san bằng núi sông, cho dù hai con Linh Thú trong tay nàng kia rất cường đại, lại vẫn không có uy lực của Thần Thú.

Nhưng bởi vì lúc đó người khác truyền như vậy, vì vậy bọn họ lập tức tin tưởng vững chắc hai con Linh Thú kia chính là hai thú Thanh Long Bạch Hổ trong bốn Thần Thú.

Hạ lão gia tử hồ nghi nhìn Cố Nhược Vân, hiện tại ông thật sự không biết Cố Nhược Vân là thật không có Thanh Long Bạch Hổ, hay là đang giả vờ ngây ngốc? Mặc kệ như thế nào, ông cũng phải tự mình xác nhận chuyện này.

"Tiểu nha đầu, vậy ngươi có thể không gọi hai con Linh Thú kia của ngươi ra để cho ta nhìn sao?"

"Này………." Cố Nhược Vân sờ sờ mũi: "Bọn họ là thật không có cách nào ra ngoài."

Nàng nói là sự thật, Vân Dao tiến vào sát biên giới đột phá, hiện giờ đang ra sức đột phá, mà Thương Khung tự nhiên là làm bạn với nàng, tại loại thời khắc này hai thú đều không có khả năng xuất hiện.

"Được rồi."

Hạ lão gia tử thất vọng thở dài, đột nhiên, ông chuyển mắt, lại giơ lên tươi cười: "Cố cô nương, không biết ngươi có hứng thú đến Hạ gia ta làm khách hay không?"

Mặc kệ như thế nào, trước phải lừa gạt nàng về rồi lại nói, chỉ có gần gũi mới có khả năng xác định hai con Linh Thú kia của nàng có phải đồng bạn Linh Tiêu đại nhân muốn tìm hay không.

"Vậy làm phiền Hạ gia chủ." Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, trong con ngươi lại hiện lên một tia sáng kỳ lạ.

Nàng vốn cho rằng cho dù gặp được người Hạ gia, tiến vào Hạ gia cũng cần tiêu phí thời gian nhất định, không nghĩ tới, lại có thể dễ dàng như vậy.... ...... (L: 1 người muốn lừa vào, 1 người muốn tiến vào tất nhiên là vào dễ dàng rồi ~)



Chương 278: Hạ Khởi dối trá (hai)

Edit: kaylee

Thiên Thành Hạ gia.

Trong trạch viện, gió thổi cuốn lá rơi, khuôn mặt Hạ Khởi âm trầm, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là trong cặp mắt kia có âm ngoan độc lạt rõ ràng, khẽ mím môi bên môi mang theo cười lạnh, tràn đầy lạnh lùng.

Đột nhiên, lão giả mặc áo bào xanh nói nói cười cười từ bên ngoài đi đến, mà đứng ở bên cạnh ông là một thiếu nữ áo xanh, thiếu nữ kia ngũ quan thanh tú, mắt trong veo như nước, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, cho dù không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, lại làm cho người ta nhìn mà cảm thấy vô cùng thư sướng.

Nhưng mà, sau khi mắt thấy hai người, sắc mặt Hạ Khởi càng âm lãnh, trong lòng xuất hiện bất mãn và ghen tị càng thêm mạnh mẽ.

Dựa vào cái gì?

Tiểu súc sinh Hạ Lâm Ngọc kia chiếm tất cả yêu thương của lão nhân này cũng thôi đi, đối đãi một người ngoài ông cũng có thể ôn hòa như vậy, vì sao từ đầu đến cuối lại vẫn luôn là một gương mặt ở trước mặt thân sinh nhi tử của mình?

Nghĩ nghĩ, Hạ Khởi hít vào một hơi thật sâu, thu lại âm ngoan trong mắt, tay áo như gió đi về phía Hạ lão gia tử, nói: "Phụ thân, rốt cục người đã trở lại, chắc hẳn vị này chính là Cố Nhược Vân chủ tử của Bách Thảo Đường? Quả nhiên là người tài, ta ngưỡng mộ đã lâu."

Trên mặt của y mang theo tươi cười ôn hòa, nhưng không ai nhìn thấy tay đặt ở trong ống tay áo của y đã nắm chặt thành nắm tay, trong lòng có lửa giận khó có thể bình phục.

Tên Triệu trưởng lão kia thật sự vô dụng, lại có thể không giải quyết được nữ nhân này, còn để cho lão nhân mang nàng về đến đây, kể từ đây, chỉ sợ muốn giết nàng đã tương đối khó khăn.

Càng quang trọng hơn là, y đã phái người đi Thanh Long Quốc truyền tin, nói là Hạ Lâm Ngọc Hạ gia giết chết Cố Nhược Vân! Chắc hẳn rất nhanh người Bách Thảo Đường sẽ đuổi theo Hạ Lâm Ngọc.... .....

Cho nên trước đó, Cố Nhược Vân phải chết!

"Hạ Khởi, ngươi ở trong này làm gì?"

Hạ lão gia tử trông thấy Hạ Khởi đứng ở trong viện, bất mãn nhíu mày, trừng mắt lạnh lùng nói: "Một người suốt ngày mặc kệ chính sự như người, cả ngày chỉ biết đi dạo ở bên ngoài, còn không nhanh cút đi đi tu luyện! Ngay cả một vãn bối như Ngọc nhi ngươi cũng không bằng, cho dù hắn đã từng là một phế vật cũng chưa từng buông bỏ tu luyện, nhưng ngươi nhìn ngươi, chỉ biết kết giao hồ bằng cẩu hữu (bạn bè không tốt), nhất là Triệu trưởng lão kia, căn bản không phải là thứ tốt gì! Người như thế nếu không phải có quan hệ với ngươi, như thế nào vào được Hạ gia ta? Về sau ngươi đừng quản chuyện bên trong Hạ gia, đi nhiều đọc sách nhiều tu luyện nhiều hơn đi."

Lời nói này, chẳng khác nào là tước hết tất cả quyền thế và quyền lực của Hạ Khởi.

Lập tức, tay ở trong ống tay áo kia càng nắm càng chặt, thậm chí nhẹ nhàng run lên, nhưng mà, bất luận nội tâm tức giận cỡ nào, tươi cười trên mặt y vẫn là không thay đổi, ôn hòa nói: "Phụ thân dạy dỗ đúng, nhi tử cẩn tuân dạy bảo, lập tức lui xuống trước."

Trong nháy mắt xoay người, khuôn mặt mang ý cười chậm rãi âm trầm xuống, trong mắt bắt đầu nổi lên ngọn lửa không cam lòng và tức giận, chỉ là cuối cùng y vẫn là ẩn nhẫn không phát.

Bởi vì lúc này, còn không phải lúc.... .....

Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, nàng nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Khởi, trong mắt hiện lên mịt mờ.

"A!"

"A a a!"

Đúng lúc này, một tiếng kêu tê tâm liệt phế từ trong sân phía trước truyền ra, làm cho sắc mặt của Hạ lão gia tử bên cạnh nhanh chóng biến đổi, rốt cuộc bất chấp Cố Nhược Vân, ‘xoát’ một cái lập tức vọt đi qua.

... ...... ....

Trong phòng, nam nhân thống khổ ôm đầu liều mạng đụng vào tường, người phía sau muốn đi kéo hắn, nhưng mà còn không có tiếp xúc đến hắn, trên người của hắn đã bộc phát ra khí thế cường hãn, ‘oanh’ một tiếng lập tức đánh bay tất cả mọi người ra ngoài.

Máu chảy xuống từ trên đầu, nhìn mà ghê người, hắn lại giống như không biết, một lần lại một lần dùng sức đụng đầu của mình vào vách tường vô cùng cứng rắn.



Chương 279: Hạ Khởi dối trá (ba)

Edit: kaylee

Hạ lão gia tử vừa vọt vào đã nhìn thấy loại cảnh tượng này, ông đau lòng hét lớn một tiếng, thân mình vừa lóe lập tức đến phía sau Hạ Tử Hi, bàn tay to nhanh chóng dừng ở phía trên bờ vai của hắn, gắt gao đè lại: "Tử Hi, con đây là đang làm gì?"

"Phụ thân, người để cho con chết đi, con thật thống khổ, người để cho con chết đi."

Hạ Tử Hi điên cuồng muốn tránh thoát giam cầm của Hạ lão gia tử, những ngày tháng này hắn quá thống khổ, đối với hắn mà nói, chết mới là một loại giải thoát. Nếu cả đời phải thừa nhận đau đớn như vậy, thậm chí liên lụy toàn bộ Hạ gia, vậy hắn tình nguyện đi tìm chết.

"Chết? Hạ Tử Hi, ngươi ****** muốn chết thì đừng nói là nhi tử của ta! Hạ gia chúng ta tuyệt đối không có loại người hèn nhát! Mà hành vi muốn đào thoát hiện giờ của ngươi có khác người hèn nhát ở chỗ nào? Ngươi đã từng vô cùng dũng mãnh kia đi đâu rồi? Khi nào thì trở nên yếu đuối như vậy? Những tháng ngày ngươi mắc bệnh, Ngọc nhi thừa nhận cho ngươi còn chưa đủ nhiều sao? Hắn chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, vì người làm phụ thân ngươi mà ở bên ngoài bôn ba lao lực, ngươi lại đối đãi với hắn thế nào? Ngươi muốn làm hắn từ nhỏ không có mẫu thân, sau lại mất đi phụ thân? Ngươi xứng trở thành phụ thân của hắn sao?"

Cảm nhận được cảm xúc của Hạ Tử Hi dần dần vững vàng hơn, giọng nói của Hạ lão gia tử cũng mềm nhũn, ông than nhẹ một tiếng, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tuy rằng Ngọc nhi rất có thiên phú, lại từ nhỏ thân thể không tốt không cách nào tu luyện, thế cho nên bị thế nhân coi là phế vật, nhưng cho dù hắn không có thực lực, cũng chưa từng yếu đuối, thậm chí rất nhiều lần gạt chúng ta vụng trộm tu luyện, mặc kệ người khác nhìn hắn thế nào, hắn cũng không hề từ bỏ, ngươi thì sao? Bởi vì một chút đau đớn đã chịu không được, đã muốn chết, ngay cả một đứa trẻ ngươi cũng không bằng!"

Thân mình Hạ Tử Hi mạnh mẽ chấn động, hắn chậm rãi ngã xuống đất, âm thanh nghẹn ngào nói: "Phụ thân, con biết là con thực xin lỗi Ngọc nhi, từ nhỏ không thể bảo vệ tốt hắn, hiện giờ, lại bởi vì chuyện của con mà bôn ba chung quanh, chỉ vì tìm được thần y có thể chữa khỏi bệnh của con, nhưng cơ thể của con bản thân con rõ ràng, cho dù là đại la thần tiên đến đây, cũng cứu không được, cần gì để một mình con liên lụy toàn bộ Hạ gia? Cho nên con mới muốn kết thúc sinh mạng này của mình."

"Nếu ngươi thật tình cảm thấy thực xin lỗi Ngọc nhi, vậy thì không nên tìm chết! Đại lục to lớn như thế, sao ngươi biết không ai có thể chữa khỏi cho ngươi? Nếu ngươi thật tình vì Hạ gia, nhất định phải đứng lên! Một người hèn nhát, là không xứng làm phụ thân của Ngọc nhi!"

Đúng vậy, hắn là người hèn nhát!

So với nhi tử từ nhỏ đã kiên cường, hắn quả thật không xứng làm phụ! Chẳng những không thể che chở hắn (HLN), ngược lại cuối cùng, còn liên lụy nhi tử còn nhỏ tuổi kia của mình vì hắn (HTH) làm nhiều việc như vậy.... ...... ...

Nhưng hắn thì sao? Không chỉ không nghĩ tới sự trả giá của Ngọc nhi, thậm chí yếu đuối muốn trốn tránh!

Hắn thật sự không phải một nam nhân!

Cố Nhược Vân đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phía nam tử té trên mặt đất, mày nhẹ nhàng nhíu lại, nếu nàng không có đoán sai, nam nhân này chính là thiếu chủ Hạ gia, phụ thân của Hạ Lâm Ngọc!

Mặc kệ Hạ Lâm Ngọc có phải đệ đệ bản thân muốn tìm hay không, nhưng mà người này, đều phải cứu!

Nguyên nhân, chỉ vì nhi tử của nam nhân tên là Hạ Lâm Ngọc!

"Đúng rồi."

Bỗng nhiên, Hạ lão gia tử giống như là nghĩ tới cái gì, vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, mắt mang theo mong ước nói: "Cố nha đầu, lão nhân ta có thể cầu ngươi giúp một việc hay không? Nghe nói Quỷ Y có thể trị tất cả kỳ nan tạp chứng (L: nói chung là chứng bệnh lạ) trên thiên hạ, không biết có thể giúp mời Quỷ Y tới cứu con ta được không? Chỉ cần ngươi có thể giúp, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!"



Chương 280: Hạ Khởi dối trá (bốn)

Edit: kaylee

Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên mặt Cố Nhược Vân.

Nếu vừa rồi bọn họ không có nghe sai, gia chủ nói nữ nhân này quen biết Quỷ Y? Hơn nữa, giống như Quỷ Y còn có thể nghe theo mệnh lệnh của nàng? Điều này sao có thể? Phải biết rằng Quỷ Y kia tính cách quái đản, cho dù thiếu nữ này có chút quan hệ với Quỷ Y, với tính cách không coi ai ra gì của Quỷ Y cũng không có khả năng sẽ đáp ứng ra tay cứu một người không quen biết.

Trừ phi.... ........

Nữ nhân này là sư phụ của Quỷ Y! Nhưng mà theo người ta  nói, Quỷ Y sư phụ chỉ có một người, đó chính là người đứng đầu Bách Thảo Đường luôn thần long không thấy đuôi (tung tích bí ẩn)! Vị kia giống như nhân vật truyền kỳ đó sao?

Đợi chút!

Bỗng nhiên, mọi người giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt dần dần bắt đầu xảy ra biến hóa.

Nếu lời đồn đãi không giả, vị thiếu nữ thần bí kia của Bách Thảo Đường cũng chỉ tầm mười tám tuổi, cộng thêm lời nói vừa rồi của gia chủ, chẳng lẽ, nàng chính là Cố Nhược Vân - chủ tử phía sau màn của Bách Thảo Đường?

Tuy rằng Hạ gia quyền thế to lớn, lão gia chủ còn đột phá đến cảnh giới Võ Hoàng, căn bản không phải một Bách Thảo Đường nho nhỏ có thể so sánh được, nhưng mà, đan dược mê người trong Bách Thảo Đường, cũng là bất luận kẻ nào đều chống cự không được.... ........

Thiếu nữ hai tay ôm ngực, cười khanh khách nhìn nam tử trung niên té trên mặt đất, khóe môi hơi hơi giương lên: "Nếu hắn có thể kiên trì, ta sẽ truyền tin để cho Quỷ Y tiến đến một chuyến, Hạ gia không cần quá mức lo lắng."

Ngay từ đầu, nàng đã nhìn ra bệnh tình của Hạ Tử Hi, lấy thực lực của Vệ Y Y hoàn toàn có thể trị liệu, vậy nàng không cần thiết ra tay . Hơn nữa khoảng cách từ Thanh Long Quốc đến Thiên Thành cũng không phải rất xa, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thể tới rồi.

... ...... ......

Thanh Long Quốc.

Phía trên ngã tư đường phồn hoa tiếng người ồn ào, mọi người vẫn đang nghị luận tình cảnh Cố Nhược Vân chỉ huy Thanh Long Bạch Hổ giết vào hoàng cung ngày trước, không khỏi thổn thức không thôi, nhưng càng nhiều hơn vẫn là khâm phục.

Lúc này, Bách Thảo Đường đang ở thời khắc sinh ý tốt nhất, trong toàn bộ dược đường đều là người bệnh, nhưng mà, ngay tại giữa nhóm người này, một gã nam tử thanh niên tướng mạo phổ thông giấu mình ở trong đám người, hắn cố ý cất cao giọng, nói: "Đúng rồi, các ngươi biết chuyện xảy ra ở Huyền Vũ Quốc gần đây sao?"

"Huyền Vũ Quốc? Huyền Vũ Quốc đã xảy ra chuyện gì?"

Người bên cạnh sửng sốt, cho dù không có tìm được là ai nói những lời này, vẫn là trở về một câu.

Nam tử áo xanh cười lạnh một tiếng, đáy mắt xẹt qua một chút âm hiểm: "Ngay tại khoảng thời gian trước, ở ánh nhìn chăm chú của mọi người Cố Nhược Vân bị Hạ gia lão gia tử mang đi, sau đó đã bị xử quyết, ta cũng là ở trong lúc vô tình thấy được tình cảnh này, chậc chậc, thật đáng tiếc, một nhân vật thiên tài như thế cứ như vậy ngã xuống."

Ầm!

Những lời này giống như sấm sét đánh xuống, nổ vang làm toàn bộ dược đường đều yên tĩnh xuống.

Nhưng mà, sau khi nói xong những lời này, nam tử thanh niên lập tức lặng lẽ ẩn lui xuống, hắn nhìn mọi người bị kinh sợ đến ngây ngốc, âm lãnh nơi đáy mắt càng sâu.

Nhiệm vụ của đại nhân xem như hoàn thành, hắn cũng nên trở về lĩnh thưởng…….....

Trong Bách Thảo Đường yên lặng một lúc lâu, rồi sau đó nhấc lên một hồi song to gió lớn.

"Vừa mới giống như có người nói, Cố Nhược Vân bị Hạ gia giết?"

"Trời ạ, sự việc này có phải sự thật hay không? Thiên tài tuyệt thế làm cho tất cả mọi người kinh diễm kia cứ như vậy ngã xuống rồi?"

"Chuyện này ta xem có khả năng, Cố Nhược Vân cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, không coi ai ra gì, Hạ gia lại quyền cao chức trọng, chắc hẳn nàng vì sự cuồng ngạo của mình mà đắc tội người Hạ gia, cho nên đã bị Hạ gia xử quyết, loại chuyện này rất có khả năng xảy ra."

"Ôi, Cố Nhược Vân kia vẫn rất trẻ tuổi, dù sao nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (*), nàng không biết thu liễm, lần này thì tốt rồi, đá phải ván sát rồi?"
(*) nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên = ngoài người có người, ngoài trời có trời: ý nói người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, không được vì thấy mình đã giỏi ở đây mà cuồng vọng coi khinh người khác…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro