Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 196 - 200

Chương 196: Thanh Long Thiên Khung (một)

Edit: kaylee

Dưới hư không, Liễu trưởng lão thối lui bước chân về phía sau, trên mặt đất mài ra một bóng dáng thật dài, lão từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ánh mắt ngưng trọng nhìn Bạch Hổ đi về phía bản thân.

Tuy rằng thực lực của Vân Dao đã giảm sút rất nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng là Thần Thú một phương, luận kinh nghiệm chiến đấu, thì không biết nhiều hơn Liễu trưởng lão bao nhiêu lần.

Cho nên, ở phương diện cảnh giới, Liễu trưởng lão không biết bị áp chế bao nhiêu lần.... ...

"Ha ha," Lão nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập châm chọc và khinh thường: "Cố Nhược Vân, cường giả Võ Vương Huyền Âm Điện chúng ta có nhiều đến mức ngươi tưởng tượng không nổi! Cho dù hôm nay ta không giết được ngươi, ngày sau ngươi cũng sẽ gặp những Võ Vương khác đuổi giết! Ngươi cho rằng, ngươi thật sự có thể tránh được tai nạn này sao?"

Kỳ thực, Liễu trưởng lão nói những lời này, ý muốn chính là hù dọa Cố Nhược Vân, ở thời điểm nàng buông cảnh giác ở thừa dịp Bạch Hổ không chú ý mà giết nữ nhân này!

Nhưng mà đáng tiếc, từ đầu tới cuối, hai mắt của Cố Nhược Vân luôn bình tĩnh như nước, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Liễu trưởng lão, biểu cảm kia giống như không để lời nói của lão vào mắt.

Ngay tại lúc Liễu trưởng lão muốn lại nghĩ biện pháp, giọng nói đạm mạc của thiếu nữ chậm rãi vang lên ở trong sân yên tĩnh.

"Vân Dao, trời không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."

Ngụ ý, lão gia hỏa này phải chết rồi!

Nhưng, một câu nói này rơi vào trong tai Liễu trưởng lão, còn tưởng rằng Cố Nhược Vân sợ sự uy hiếp của bản thân, muốn dẫn lính bỏ chạy, vừa định hừ lạnh một tiếng nói chút lời nói trào phúng, lại vào lúc này, Bạch Hổ vỗ vỗ cổ của bản thân, rồi sau đó ở thời điểm Liễu trưởng lão không có phòng bị gì vọt đi qua.... ......

Phanh!

Vân Dao nâng lên hổ trảo, bỗng chốc chụp bay lão nhân ra ngoài, thân thể khổng lồ hung hăng ngồi ở trên người Liễu trưởng lão, thiếu chút nữa ép lão nhân tới hộc máu.

Sắc mặt lão xanh mét, tức giận nói: "Các ngươi phạm quy! Lại có thể một câu cũng không nói đã ra tay! Căn bản chính là không công bằng!"

Nếu không phải là mình không có phòng bị, làm sao con Bạch Hổ này có thể nháy mắt đánh bay lão ra ngoài?

Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường, nói: "Ta không phải là đã nói với Vân Dao sao? Trời không còn sớm, nên về nhà."

Lập tức, Liễu trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, trong đôi con ngươi đục ngầu không còn có cao lãnh (cao ngạo + lạnh lùng) lúc trước, tràn ngập tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Lão quả thực bị nha đầu thối này làm tức chết!

Dù sao bất luận kẻ nào nghe được lời nói kia, đều sẽ cho rằng nàng triệu hồi Linh Thú trở về, không nghĩ tới con Linh Thú này không nói hai lời đã ra tay! Có cho người ta một cơ hội chiến đấu công bằng hay không?

"Công bằng?" Vân Dao lạnh lùng cười, tao nhã nâng nâng tay của mình, nói: "Lúc trước ngươi bắt đi người bên người chủ nhân, có thể nghĩ tới công bằng sao? Ngươi ra tay với một người thực lực không bằng ngươi, hơn nữa cũng không cho người có chuẩn bị, lại có thể tưởng tượng qua công bằng? Ở trên đời này, cường giả vi tôn (kẻ mạnh được tôn sung)! Người thắng làm vua! Chỉ cần có thể đạt được thắng lợi, còn nói cái gì công bằng không công bằng?"

Liễu trưởng lão tức đến mức cả người run rẩy, trên thân mình giống như đè nặng một ngọn núi lớn, làm cho lão không thở nổi, hơn nữa còn động cũng động không được.... ......

"Cố Nhược Vân, ngươi thật không sợ Huyền Âm Điện ta?" Lão cắn chặt hàm răng, từng từ từng chữ hỏi.

Cố Nhược Vân quét mắt liếc lão một cái, nhàn nhạt nói: "Vân Dao, ra tay đi!"

"Vâng, chủ nhân."

Vân Dao nâng nâng móng vuốt của bản thân, khóe môi chứa nụ cười lạnh, Huyền Âm Điện kia có gì đặc biệt hơn người, phải biết rằng bên người chủ nhân có hai người kia, cho dù đến một trăm Võ Vương cũng không để vào mắt.

Người này thực sự cho rằng Huyền Âm Điện của lão có thể cứu lão sao?

Nghĩ đến đây, móng vuốt bén nhọn của Vân Dao chụp về phía cổ của Liễu trưởng lão, ngay tại giờ phút này, một cổ lực lượng cường hãn cùng với tiếng rồng ngâm từ hư không truyền đến, làm cho cả bầu trời đều bị chấn động.

Móng vuốt ngừng lại tại chỗ cách cổ của Liễu trưởng lão còn có một thước, Vân Dao ngẩng đầu nhìn phía một mảnh mây đen bao phủ mà đến kia, trong một cái chớp mắt, trên mặt của nàng có kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), kích động, còn có một chút hoài niệm.... ...



Chương 197: Thanh Long Thiên Khung (hai)

Edit: kaylee

"Ai là Cố Nhược Vân?"

Trong tầng mây, một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền ra, mang theo sức mạnh cường đại làm cho người ta không thể kháng cự.

Tất cả mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, trong mắt rõ ràng có chút sợ hãi, ngay cả Liễu trưởng lão cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm tầng tầng mây đen ở hư không kia.

"Không biết các hạ tới đây là vì chuyện gì?" Hai mắt của Liễu trưởng lão trầm xuống một chút, hỏi.

"Ta là tới giết Cố Nhược Vân, những người khác không có việc gì đều cút ngay cho ta!"

Giọng nói kia tràn ngập tầng tầng sát khí, giống như một tia sét hung hăng đập vào trong lòng mọi người, ngay sau đó, một tiếng rồng ngâm từ trên bầu trời truyền ra, chấn động cả bầu trời đều run run vài cái.

Nơi này đã xảy ra một màn sớm hấp dẫn ánh mắt của những người khác, không biết khi nào, bên ngoài Lăng gia tụ lại vô số người, đều giật mình nhìn người tránh ở bên trong tầng mây trên trời.

Không, kia có lẽ cũng không phải là người…....

"Lúc này đây Cố Nhược Vân xong đời rồi, nàng lại có thể trêu chọc cường giả như vậy."

"Cường giả này thoạt nhìn rất mạnh, lần này mặc kệ ai tới đều cứu không được nàng."

Mọi người đều nghe thấy rõ ràng, tiếng hô bên trong tầng mây kia rõ ràng là đến từ một con cự long, Long tộc vốn chính là loài đứng đầu sinh vật, có được lực lượng hủy thiên diệt địa, cho dù bên cạnh Cố Nhược Vân có nhiều người tài giỏi, cũng không phải là đối thủ của con cự long này.

Vốn Liễu trưởng lão còn tưởng rằng bản thân là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hiện giờ nghe được lời nói của Thanh Long, trong lòng bất giác vui vẻ, nói với bên trong tầng mây trên bầu trời: "Các hạ, nữ nhân ở phía trước cách ta không xa chính là Cố Nhược Vân, cũng là người ngài muốn giết, mời ngài hiện tại giết nàng đi."

"Đa tạ."

Giọng nói trầm thấp của Thanh Long lại xuyên thấu qua tầng mây truyền ra, sau đó, ngay tại lúc tất cả mọi người nhìn chằm chằm bầu trời, một tia sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh tới chỗ Cố Nhược Vân…....

"Thiên Khung, nếu ngươi dám tổn thương nàng, ta không chơi với ngươi nữa! ! !"

Lúc ban đầu Vân Dao còn đắm chìm ở bên trong kinh hỉ bằng hữu sum vầy, thế cho nên chung quanh đã xảy ra cái gì đều không rõ ràng, nhưng nàng vừa phục hồi tinh thần lại, đã thấy Thanh Long triển khai công kích với Cố Nhược Vân, nàng lập tức nóng nảy, nếu chủ nhân xảy ra chuyện gì, hai nam nhân kia tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tha Thanh Long!

Tên ngốc này!

Bản thân đứng ở chỗ này lâu như vậy rồi, hắn cũng không nhìn thấy nàng!

"Vân…... Vân Dao...... Là ngươi sao?"

Thật lâu sau, trong tầng mây, truyền ra một giọng nói không dám tin, giọng nói kia mang theo run rẩy, còn có vô cùng vô tận bất khả tư nghị (khó tin)... ........

"Đáng chết! Không còn kịp rồi!"

Mắt thấy tia sáng xanh kia đánh về phía Cố Nhược Vân, Vân Dao lập tức sốt ruột lên, rống lên một tiếng, chợt hóa thành một tia sáng nhào về phía thiếu nữ.

Nhưng mà, tia sáng xanh kia hiển nhiên nhanh hơn tốc độ của Vân Dao, chờ lúc nàng sắp tới trước mặt Cố Nhược Vân, thật hiển nhiên đã không còn kịp rồi.... .....

Trong lúc nhất thời, trong mắt nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Lực lượng của Thanh Long quá mức cường đại, ở dưới lực lượng này, Cố Nhược Vân thân là Võ Tướng là không có thực lực chống cự nào, ngay cả động đậy cũng không được…..... Cho nên, Liễu trưởng lão giơ lên tươi cười yên tâm.

Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ của lão xem như hoàn thành.

Nhưng mà, ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, một đôi tay gắt gao ôm chặt Cố Nhược Vân, ôm nàng vào ngực.

Một bộ áo đỏ, một đầu tóc bạc, khuôn mặt của nam nhân có thể nói là hoàn mỹ không có biểu cảm gì, trên môi đỏ mọng giống như đẫm máu mang theo độ cong giết chóc, đôi mắt màu đỏ của hắn giống như là vì đã giết rất nhiều người mà biến thành màu đỏ, cả người đều lộ ra một loại hơi thở yêu dị.



Chương 198: Thanh Long Thiên Khung (ba)

Edit: kaylee

Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Thiên Bắc Dạ như thế.

Lần đầu tiên, là ở lúc nàng bị Lăng Nghị hiếp bức, lần thứ hai chính là hiện tại, hơn nữa giống như chỉ cần nàng có nguy hiểm, nam nhân này đều sẽ đến kịp thời, làm cho Cố Nhược Vân cũng không thể không hoài nghi, có phải hắn luôn luôn đi theo nàng hay không!

Chính là không biết vì sao, hắn hiện giờ, làm cho lòng của nàng đều không tự chủ được an định xuống.

Giống như chỉ cần có hắn ở, thì sẽ không có chuyện gì không cách nào giải quyết…....

Phanh!

Tia sáng xanh hung hăng đánh vào trên người Thiên Bắc Dạ kia một thân hồng bào, sau đó, liền biến mất vô tung vô ảnh, làm cho Liễu trưởng lão bỗng chốc khiếp sợ nói không ra lời, cả người đều choáng váng giống như một kẻ ngu.

Vì sao công kích cường đại như vậy, ở trước mặt nam nhân này, giống như là tú hoa châm (kim thêu hoa), không đến nơi đến chốn, nhẹ nhàng một chút đã cản được……....

Hơn nữa, trong cơ thể của nam nhân này có vẻ như cũng không có linh khí, lão không cảm nhận được chút dao động nào! Có thể làm cho người ta có loại cảm thụ này, hắn nếu không phải là một phế vật, thì chính là cường đại đến mức có thể che giấu trong lực lượng cơ thể.... ........

Dựa theo tình hình vừa rồi đến xem, rõ ràng chính là người sau!

Thực lực của nam nhân này ít nhất cũng là ở cấp bậc Võ Hoàng!

Trái tim của Vân Dao buông xuống dưới, nhưng rất nhanh lại khẩn trương lên, nói với tầng mây: "Thiên Khung, ngươi còn trốn ở bên trong làm gì, đi ra cho ta!"

Hi vọng chủ nhân có thể xem nể mặt mình, không so đo với sai lầm Thanh Long phạm phải……….....

"Vân Dao, thật là ngươi?"

Một tiếng nói kinh hỉ từ trong tầng mây truyền ra, sau đó mọi người liền nhìn thấy một cự long thân thể khổng lồ màu xanh phía sau tầng mây kia, ở một khắc hắn xuất hiện kia, bọn họ mới biết được như thế nào là khí phách lăng vân, quân lâm thiên hạ!

Rất nhanh, thân thể của Thanh Long ở trên bầu trời dần dần xảy ra biến hóa, ngay sau đó, một người thân thể cao to xuất hiện ở giữa không trung.

Mây đen nhanh tán, lộ ra bầu trời trong xanh.

Nam nhân mặc một bộ áo xanh, anh tuấn tiêu sái, cho dù ngũ quan không làm người ta kinh diễm như là Thiên Bắc Dạ và Tử Tà, cũng là cảnh đẹp ý vui, hắn giống như là một cây trúc thẳng đứng, đứng ngạo nghễ phía trên bầu trời.

Chính là, sau khi nhìn đến đôi mắt của người nam nhân mặc áo xanh, Vân Dao ngây ngẩn cả người: "Thiên Khung…... Ngươi……. Đôi mắt của ngươi…….."

Nam nhân ngẩn ra, cười khổ vỗ về một đôi mắt ảm đạm vô sắc kia, nói: "Đôi mắt ta từ sau năm đó cũng đã mù, những năm gần đây, ta luôn luôn trốn ở đây dưỡng thương, kỳ thực ta biết, mắt ta mù, cho dù là tu luyện vạn vạn năm, thực lực của ta cũng không có khả năng khôi phục đến thời kỳ hưng thịnh…....."

Thiên Khung khác với ba thú khác, đôi mắt là nguồn suối lực lượng của hắn, nếu mắt hắn mù, lực lượng của hắn sẽ không cách nào đạt tới thời kỳ đỉnh núi, mà năm đó, người kia bắt hắn đi, vì bức bách hắn trở thành tọa kỵ (vật cưỡi) của bản thân mà không tiếc dùng hết khổ hình, bản thân thà chết không theo, hắn mới ở dưới cơn giận dữ phế đi đôi mắt của hắn.

Đừng nhìn hắn vừa rồi thanh thế to lớn, kỳ thực, lực lượng cũng không có bao lớn, nhưng đối phó một Cố Nhược Vân cũng là dư dả.

Nhưng mà đáng tiếc, một chiêu kia đã tiêu hao hết lực lượng hắn thật vất vả khôi phục những năm gần đây, hiện tại hắn chỉ là một phế vật! Nếu không phải là cho tới bây giờ bốn Thần Thú đều không thích thiếu người ân tình, hắn cũng sẽ không thể tùy ý Lăng Quý Phi sử dụng tiêu hao hết lực lượng của chính mình.... ......

Vân Dao đi tới phía trước mấy bước, cũng ở trước mắt bao người biến thành một vị nữ tử tao nhã, rồi sau đó nàng nâng tay lên, vuốt ve dung nhan ngày nhớ đêm mong kia, bất giác rơi lệ đầy mặt.

"Thiên Khung, ngươi yên tâm, ta sẽ chữa khỏi đôi mắt của ngươi, nhất định sẽ!"

Hắn đã từng ở đỉnh cao, hiện giờ có thể chịu được chênh lệch hiện tại, điều này không cách nào làm cho Vân Dao không đau lòng?



Chương 199: Thanh Long Thiên Khung (bốn)

Edit: kaylee

Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều mặt không biểu cảm nhìn hai người, trong lòng lại tâm tư xoay chuyển liên tục, nàng nhìn thế nào vẫn cảm thấy quan hệ của hai người này không chỉ có là đồng bạn……..... Ngược lại có chút giống như tình lữ (người yêu).

Nếu Thanh Long có thể được thu nhận, vậy sau này nàng hoàn toàn có thể hoành hành bốn nước!

Về phần hai mắt hắn mù, có lẽ Tử Tà có biện pháp giúp hắn khôi phục.... ........

Ngay tại thời điểm hai thú vì sum vầy mà mừng đến phát khóc, bỗng nhiên, một luồng sát khí từ phía sau Vân Dao truyền đến, làm cho thân thể của nàng cứng đờ.

"Vân Dao, cẩn thận!" Thiên Khung vội vàng kéo Vân Dao ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác, bất luận như thế nào, hắn cũng không thể lại để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng.

"Thiên Khung," Vân Dao lắc lắc đầu, nói: "Ta không sao, chính là ngươi có chuyện! Ở năm đó sau khi phân biệt, ta cũng thân chịu trọng thương, may mắn gặp gỡ chủ nhân hiện giờ, mới có khả năng khôi phục thương thế."

"Chủ nhân?" Thiên Khung ngẩn người: "Vân Dao, ngươi là người tâm cao khí ngạo nhất trong bốn người chúng ta, làm sao có thể khuất phục một con người? Có phải bọn họ dùng cái gì bức bách ngươi hay không? Nói với ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!"

"Thiên Khung, ngươi hiểu lầm, chủ nhân đối đãi tốt lắm, nàng chẳng những giúp ta trị liệu thương thế, cũng không từng bức bách ta làm việc không đồng ý làm. Hơn nữa, ngươi vừa rồi muốn giết chủ nhân của ta……….."

Khi nói lời này, Vân Dao dè dặt cẩn trọng nhìn nam tử tóc bạc bên cạnh Cố Nhược Vân, trái tim lại run lên vài cái.

Nàng có thể cảm nhận được trên người đối phương đang khuếch tán ra sát ý, nếu là lại để cho Thiên Khung làm chút gì đó, phỏng chừng hắn sẽ lập tức hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi) ở trong tay nam nhân kia….....

"Tiểu Vân Nhi, tối nay chúng ta ăn thịt rồng được không?"

Hai mắt của Thiên Bắc Dạ dừng ở trên người Thiên Khung, giọng nói tàn nhẫn nói: "Nếu ngươi ăn con rồng này, thực lực sẽ rất nhanh đột nhiên tăng mạnh."

Thịt rồng đại bổ, là chuyện tất cả mọi người đều biết! Nhưng ở trên đại lục còn chưa có bao nhiêu người dám làm như thế! Đừng nhìn Long tộc số lượng rất thưa thớt, mỗi một con đều có lực lượng hủy thiên diệt địa!

"Chủ nhân!"

Phù phù!

Vân Dao bỗng chốc quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân, không còn có một thân tao nhã cao ngạo kia.

"Thiên Khung cũng không nhận biết chủ nhân, khẳng định là bị một số người mê hoặc mới làm ra loại chuyện này, có thể nể tình vừa rồi Vân Dao liều mình muốn cứu chủ nhân mà thả hắn hay không? Vân Dao đương nhiên vô cùng cảm kích, ngày sau sẽ dùng sinh mệnh nguyện trung thành với chủ nhân."

Nói thật, ngay từ đầu Cố Nhược Vân không có ý định làm thịt con rồng này, đối với nàng mà nói, một con rồng lực lượng cường đại đối với nàng càng có lợi hơn thịt rồng bổ dưỡng, huống chi còn là Thanh Long Thiên Khung trong truyền thuyết!

Nhưng mà, làm cho nàng dễ dàng buông tha hắn như vậy, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Nếu không có Thiên Bắc Dạ đến kịp thời, có lẽ người chết kia sẽ là nàng!

"Vân Dao, ngươi là khế ước thú của ta, giúp ta là chức trách của ngươi, nhưng ngươi lại lợi dụng điểm này nói điều kiện với ta."

Giọng nói của thiếu nữ lạnh nhạt như gió, lại làm lòng dạ của Vân Dao gắt gao nhíu chặt, nàng khẽ cắn môi không nói một lời, nhưng mà ánh mắt kia lại tràn đầy cầu xin nhìn Cố Nhược Vân.

"Vân Dao, ngươi đây là đang làm gì?" Thiên Khung ngẩn ra, nói: "Ngươi không cần vì ta xin nhân loại này giúp đỡ! Nhân loại quá mức giả dối, bọn họ muốn giết cứ giết, Thiên Khung ta tuyệt đối sẽ không nhăn mày!

"Ngươi câm miệng!"

Vân Dao nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng, sợ tới mức Thiên Khung vội vàng ngậm miệng lại, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ủy khuất.

Hắn chỉ là đau lòng vì thấy Vân Dao cầu nữ nhân này mà thôi, nhưng nàng thế mà lại hung dữ với hắn như vậy, hắn thà rằng chết cũng không đồng ý Vân Dao khúm núm như vậy, cao ngạo như nàng, có thể nào cầu xin một người như thế…….....

Hơn nữa, còn là vì hắn!



Chương 200: Thanh Long Thiên Khung (năm)

Edit: kaylee

"Chủ nhân, nếu….... Nếu ta làm cho Thanh Long ký kết khế ước với người, không biết người có nguyện ý buông tha cho hắn hay không? Hiện tại hai mắt của Thanh Long bị mù, không có lực lượng, nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó hắn có thể khôi phục, thân là người đứng đầu bốn thú hắn nhất định có thể trở thành trợ lực lớn nhất của người, à không, là trợ lực lớn nhất trừ bỏ Tử Tà đại nhân và Thiên Bắc đại nhân ra."

Cảm nhận được ánh mắt thị huyết của Thiên Bắc Dạ và áp bách truyền ra thông qua khế ước của Tử Tà, Vân Dao yếu ớt sửa lại miệng, thế nào mà bản thân lại thiếu chút nữa quên mất hai tôn đại thần này……...

Cố Nhược Vân mặt không biểu cảm, trong lòng lại sớm đã vui đến điên rồi, đây mới là kết quả nàng mong muốn nhất, đương nhiên, lời này từ Vân Dao trong miệng nói ra đưa ra hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với mình nói.

Quả nhiên, Thanh Long một bộ dáng muốn nói cái gì lại không dám nói, biểu cảm kia vô cùng rối rắm, vẻ mặt đều là không muốn.

"Được!"

Ở dưới sự lo lắng không yên của Vân Dao, Cố Nhược Vân rốt cục mở miệng, nói: "Nể mặt ngươi, ta cho hắn một cơ hội."

Khi nói lời này, vẻ mặt kia của nàng còn không cam tâm tình nguyện hơn Thanh Long, thật giống như là vì Vân Dao mới đáp ứng chuyện này.

Triệu chưởng quỹ đứng ở một bên không nhịn được run rẩy khóe miệng, vài năm ở chung hắn sớm đã hiểu biết cách làm người của Cố Nhược Vân, ngay từ đầu rõ ràng người này đã nhìn trúng Thanh Long, hiện tại lại một bộ dáng không cam không nguyện, giống như nhận lấy Thanh Long là ăn bao lớn thua thiệt………...

Thiên Khung rất là nghẹn khuất, tốt xấu gì lúc trước bản thân cũng là Thần Thú Thanh Long uy chấn thiên hạ! Hiện giờ lại bị một nhân loại nho nhỏ ghét bỏ, còn có Thần Thú nào bi ai như hắn không?

"Tiểu Vân Nhi, ngươi có ta còn không được sao?" Thiên Bắc Dạ đầy bụng ủy khuất nói: "Ta có thể làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể bảo vệ ngươi, vì sao ngươi còn muốn nhận lấy con rồng này? Ta cho rằng, vẫn là làm cho hắn hóa thành lực lượng trong cơ thể ngươi mới tương đối tin cậy."

Hắn không cách nào dễ dàng tha thứ người muốn thương tổn Cố Nhược Vân xuất hiện ở bên người nàng, nếu không phải là hắn luôn luôn âm thầm đi theo, có lẽ thiếu nữ này đã vĩnh viễn rời đi hắn, nghĩ đến đây, tâm của Thiên Bắc Dạ liền vô cùng căng thẳng, hơn nữa trái tim cũng đau đớn.

Cố Nhược Vân như thế nào lại không biết ý tưởng trong lòng Thiên Bắc Dạ, trong lòng nàng ấm áp, vỗ vỗ bả vai của Thiên Bắc Dạ, nói: "Tiểu Dạ, bất luận như thế nào, Vân Dao là khế ước thú của ta, ta không thể không để ý đến cảm xúc của nàng, hơn nữa chuyện này cũng không phải là lỗi của Thanh Long, ta chỉ có hứng thú đối với độc thủ phía sau màn."

Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt chuyển về phía Liễu trưởng lão mặt đang dại ra: "Trước đó, còn có chuyện không có giải quyết."

Liễu trưởng lão hung hăng giật mình một cái, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lão nhìn kia khuôn mặt khẽ cười kia của thiếu nữ, trong lòng không tự chủ được dâng lên một loại sợ hãi, nhưng mà lão hung hăng ngăn chận lại, cắn răng nói: "Cố Nhược Vân, nếu như ngươi giết ta, nhất định phải làm tốt chuẩn bị bị vô số cường giả vây giết! Hơn nữa ta nhìn ra được, con Thanh Long kia chỉ là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ (ý là chỉ có thanh thế không có thực lực)! Hiện tại càng là ngay cả tiếng sấm đều không có, mà lúc trước ta cho rằng nam nhân tóc bạc bên cạnh ngươi kia thực lực rất mạnh, hiện tại nhìn đến lực lượng chân chính của Thanh Long, rõ ràng là ta cảm giác sai lầm, hắn cũng không phải Võ Hoàng gì đó, nhiều lắm cũng không sai biệt lắm với ta mà thôi, về phần vì sao ta cảm thụ không được lực lượng của hắn, có lẽ trên người hắn mang theo bảo bối gì đó che giấu thực lực, cho nên, ngươi lại có cái gì có thể chống cự được nhiều cường giả Võ Vương như vậy?"

Vân Dao tức giận rồi, tất cả những chuyện này đều là tai họa lão gia hỏa này xông ra! Nếu không phải vì lão và người phía sau màn kia, cũng sẽ không thể làm hại Thiên Khung thiếu chút nữa ngộ sát (giết lầm) chủ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro