Chương 1746 - 1762
Chương 1746: Đại kết cục (hai)
Edit: kaylee
Khuôn mặt Cố Nhược Vân trầm xuống, trong mắt thanh lãnh xuất hiện kinh đào hãi lãng, từng từ từng chữ nói: "Thương Minh, giữa chúng ta quả thật có thâm cừu đại hận, nhưng ngươi vạn không nên liên lụy những người khác! Nếu người Đông Phương thế gia ít đi một sợi lông, ta muốn ngươi vì thế trả giá gấp mười lần, thậm chí trả giá càng thê thảm hơn!"
Thương Minh khinh thường cười: "Làm cho ta trả giá lớn? Có thể, ta ngược lại thật ra muốn biết ngươi có cái năng lực gì!"
Dứt lời, toàn thân hắn ta lại trào ra khí thế sắc bén, khí thế này giống như đao kiếm phong sương, quát người làm cả người không ngừng sinh đau.
"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển về phía Thiên Bắc Dạ, ánh mắt là kiên định chưa từng có: "Chàng về Tây Linh đại lục xem đi, ngăn cản những người đó tiếp cận Đông Phương thế gia!"
Đông Phương thế gia là người thân của nàng, bất luận như thế nào, nàng đều sẽ bảo vệ tốt gia tộc này! Mà hiện giờ, có thể làm được tất cả những thứ này chỉ có Thiên Bắc Dạ.
Thiên Bắc Dạ giật mình, mặt mày nhăn chặt, trong mắt đỏ yêu dị mang theo lo lắng: "Vân Nhi, nếu ta liên thủ với Tử Tà, nói không chừng còn có thể ngăn chặn Thương Minh, nếu ta vừa đi, các nàng không phải là đối thủ của hắn ta."
Cố Nhược Vân cười yếu ớt lắc lắc đầu: "Tiểu Dạ, hình như chàng đã quên, ta và Tử Tà vì bản mạng khế ước, có ta và hắn ở chỗ này cùng ngăn cản kẻ địch, ta tin tưởng, chúng ta kiên trì đến lúc chàng trở về không thành vấn đề! Chàng đi nhanh về nhanh, ta cam đoan với chàng, ta sẽ còn sống chờ chàng trở về."
Thiên Bắc Dạ trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Được, vì nàng, ta sẽ không để cho những người đó xúc phạm tới Đông Phương thế gia một chút nào, nàng cũng nhớ kỹ hứa hẹn của nàng với ta, nếu không, chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, ta đều sẽ dây dưa nàng chặt chẽ."
Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ không có lại nói thêm cái gì, bóng dáng màu đỏ nhanh chóng hiện lên bầu trời, giống như một tia sáng đỏ, xẹt qua phía chân trời bay về phương xa.
"Còn muốn chạy?"
Thương Minh hừ lạnh một tiếng, muốn ngăn cản hành vi của Thiên Bắc Dạ, đúng lúc này, một luồng sáng tím đột nhiên hiện lên trước mặt, giống như bình chướng làm Thương Minh bắn trở về.
"Đây là cái gì?" Thương Minh sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một ánh sáng lãnh liệt, vẻ lãnh ngạo ở đáy mắt càng sâu, hắn ta quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân và Tử Tà, nói: "Các ngươi động tay chân gì?"
Sắc mặt của Tử Tà có chút suy yếu, trên khuôn mặt tuấn mỹ miễn cưỡng giương lên một chút tươi cười: "Lấy thân làm trận, không chết không ngừng!"
Lấy thân làm trận, nói cách khác, hai phương bị nhốt ở trong trận pháp, chỉ có một phương chết, trận pháp mới có thể giải trừ, nếu không, hai phương đều phải bị nhốt ở trong trận pháp, cả đời.
Thương Minh cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sát khí: "Các ngươi đây là tự tìm đường chết, một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn các ngươi."
Ầm!
Cả người Thương Minh đều biến thành một thanh lợi kiếm, vọt qua phía Tử Tà.
Giờ phút này Tử Tà đương nhiên không có tôn quý ngạo nghễ lúc ban đầu, khuôn mặt của hắn vô cùng tái nhợt, hiển nhiên dùng thân làm trận này hao phí thật lớn lực lượng của hắn.
"Nha đầu, nếu trên đời này có ai có thể chiến bại Thương Minh, ta cho rằng chỉ có ngươi mới có thể làm được, nhớ được lời ta đã từng nói với ngươi, nếu gặp phải nguy hiểm sinh mệnh, nhớ mở ra một cánh cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp, hiện tại ngươi đi chiến đấu với hắn ta đi, ta đã không giúp được ngươi cái gì, một trận chiến này, ngươi chỉ có thể dựa vào chính ngươi."
Nói xong lời này, Tử Tà khoanh chân mà ngồi, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Lấy thân làm trận, cái giá là cực kì thảm trọng, nói cách khác, hiện tại hắn không cách nào trợ giúp Cố Nhược Vân chiến đấu, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính nàng.’’
Chương 1747: Đại kết cục (ba)
Edit: kaylee
"Cửu Hoàng."
Cố Nhược Vân nhìn Thương Minh trước mặt, âm thanh thanh lãnh chậm rãi vang lên.
Ầm!
Nháy mắt, một thanh kiếm vĩ đại xuất hiện ở trước mặt của nàng, mà nàng lại dễ dàng nhấc lên cự kiếm, đột nhiên xẹt qua, một lực lượng cường đại đánh thẳng về phía Thương Minh phía trước.
Nhưng mà, đối mặt với kiếm quang vĩ đại này, thân hình Thương Minh chỉ là chợt lóe rất nhỏ đã né qua, rất nhanh hắn ta đã vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân.
Phanh!
Ngay tại lúc công kích của Thương Minh rơi xuống, Cố Nhược Vân vội vàng xoay người, lấy Cửu Hoàng trong tay ngăn cản, nhưng mà, lực lượng của đối phương quá mức cường đại, trực tiếp xuyên thấu qua Cửu Hoàng nhảy vào thân thể của nàng.
‘Phụt’ một tiếng!
Giờ khắc này, Cố Nhược Vân cảm giác được lục phủ ngữ tạng của mình đều run rẩy lợi hại, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt càng là vô cùng tái nhợt.
"Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ đều không phải là đối thủ của ta, chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng mình có thể chiến thắng ta?"
Khóe miệng Thương Minh giương lên một chút nụ cười phúng, nâng chân lên đi tới phía Cố Nhược Vân, hắn ta hơi hơi dương cằm, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng không có để Cố Nhược Vân ở trong lòng.
Quả thật, Cố Nhược Vân chính là một Cửu Chuyển trung kỳ mà thôi, với thực lực Cửu Chuyển trung kỳ nàng cũng không phải là đối thủ của hắn ta...
"Cho dù ta đánh không lại ngươi, ta cũng sẽ không buông tay." Cố Nhược Vân lau lau vết máu ở khóe miệng, lại dùng Cửu Hoàng triển khai công kích.
Cho dù lực lượng của nàng kém Thương Minh, nhưng khí thế quanh thân cũng là không người có thể so sánh, Cửu Hoàng ở trong tay nàng giống như một ngọn núi lớn, lúc áp chế, cả thiên địa đều bởi vậy mà xảy ra biến hóa cực kì mãnh liệt!
...
Tây Linh đại lục.
Mọi người cũng không biết kế tiếp sắp sửa phát sinh tai nạn, đều vẫn bình tĩnh và an bình giống như lúc trước, cho dù trong đại lục thường xuyên có phân tranh phát sinh, nhưng mà, những phân tranh đó đối với Tây Linh đại lục rộng lớn mà nói cũng không tính là cái gì...
Nhưng vào lúc này, bầu trời Tây Linh đại lục bị xé mở một lỗ hổng, từ trong khe hở kia đi ra không ít cường giả mặc trường bào màu đen.
Những cường giả đó thực lực cường đại, giống như yêu ma, không hề có nhân tính, chỉ cần là gặp được người lập tức hỏi Đông Phương thế gia ở nơi nào.
Nếu như người nọ chậm trễ trả lời một giây, sẽ bị đám hắc y nhân này tru diệt.
Làm Linh Tông thực lực cường hãn nhất Tây Linh đại lục, bị chuyện này làm chấn động, hơn nữa đối phương muốn tìm Đông Phương thế gia, vì vậy đã phái ra vô số cao thủ, vọng tưởng tìm hiểu kết quả.
Nhưng mà, những cao thủ đó đều có đi không có về, bị chết ở trong tay đám hắc bào cường giả kia...
Ngay tại thời điểm người đại lục người cảm thấy bất an, một hồng bào nam tử bỗng nhiên xuất hiện ở trong đại lục.
Nam nhân này cường đại giống như thần, tóc bạc hồng y, đep làm người ta nghẹt thở! Những hắc y nhân vốn không thể chiến thắng kia, ở trước mặt nam tử hồng bào tóc bạc không có sức chống cự gì.
Hắn chỉ là vung bàn tay, lập tức nhìn thấy những hắc y nhân đó tự giết lẫn nhau, thẳng đến cuối cùng một người không còn!
Ngay tại lúc các cao thủ đại lục vọng tưởng nịnh bợ nam tử này, nam tử không có nói gì xoay người rời đi, bước chân của hắn mang theo vội vàng, giống như có chuyện khẩn cấp gì cần hắn đi xử lý...
Thẳng đến lúc này, Tây Linh đại lục mới bình tĩnh xuống, không còn có tai nạn như vậy phát sinh!
...
Phong Vân Đế quốc, cửa thành.
Chiến đấu của bốn thú Thanh Long đã kết thúc, nhưng mà bọn họ không cách nào tiến vào bên trong trận pháp, chỉ có thể sốt ruột nhìn Cố Nhược Vân chiến đấu với Thương Minh.
Giờ phút này, cả người nữ tử máu tươi đầm đìa, trong mắt thanh lãnh lộ ra ngưng trọng, trên khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng cũng bao trùm đầy máu tươi, tay nắm chặt Cửu Hoàng hơi hơi run rẩy.
Chương 1748: Đại kết cục (bốn)
Edit: kaylee
Nàng lấy ra một viên đan dược, ngửa đầu ăn vào.
Nhưng mà, hiện giờ nàng đã dùng quá nhiều đan dược trong một khoảng thời gian ngắn, làm cho hiệu quả của đan dược này không bằng như trước.
"Cố Nhược Vân, ngươi vẫn là buông tha chống cự, nói không chừng ta sẽ lưu ngươi một cái toàn thi."
Thương Minh nhìn Cố Nhược Vân vẫn đang giãy dụa, lạnh lùng nở nụ cười, trong mắt của hắn ta hàm chứa khinh thường, ánh mắt giống như là đang nhìn một con kiến tham sống sợ chết.
Cố Nhược Vân hơi hơi thở hổn hển, ánh mắt lại là vô cùng kiên định: "Ta nói rồi, ta sẽ chờ tiểu Dạ trở về."
Nàng đã nói qua, nàng sẽ chờ hắn trở về, nàng nhất định phải giữ chữ tín.
"Hừ!" Thương Minh hừ lạnh một tiếng: "Có một số việc, không phải là ngươi muốn là có thể làm được, ta sẽ không cho ngươi cơ hội sống sót! Hiện giờ, ta cũng đùa không sai biệt lắm, là thời điểm tiễn ngươi đi Tây Thiên."
Xôn xao!
Tiếng nói của Thương Minh chưa dứt, đã giơ cao trường kiếm trong tay lên, thanh kiếm này từ trên bầu trời chém xuống, giống như khai thiên tích địa chém bầu trời thành hai nửa.
Cố Nhược Vân cảm giác một lực lượng cường đại áp chế nàng, làm cho nàng không cách nào thở, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cự kiếm chém xuống từ hư không, trên mặt mang theo vẻ sắc bén.
"Tiểu Dạ còn không có trở về, ta không thể chết được!"
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân cũng không biết mình lấy lực lượng từ đâu, chợt đứng lên, cầm Cửu Hoàng giống như đón đầu chém tới trường kiếm.
Ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền khắp toàn bộ bầu trời.
Cố Nhược Vân chỉ cảm thấy cánh tay của mình run lên, lục phủ ngũ tạng càng là vô cùng khó chịu, một tia máu tươi tràn ra khóe miệng của nàng, sau đó, toàn bộ thân thể của nàng đều giống như đường vòng cung rơi xuống mặt đất...
"Nha đầu."
Tử Tà quá sợ hãi, thả người nhảy lên, ôm chặt thân thể Cố Nhược Vân vào trong dạ, đôi mắt màu tím nhìn về phía nam tử trong hư không...
"Thời gian đã không sai biệt lắm, ta cũng nên đi tìm tiểu tử Thiên Bắc Dạ kia tính sổ, hiện tại, trước hết cho hai người các ngươi đi địa ngục làm bạn."
Trên mặt Thương Minh mang theo độ cong thị huyết, bóng dáng không có giãy dụa gì lập tức xuất hiện ở bên cạnh Tử Tà, ngay sau đó, tay hắn ta hóa thành một đạo lợi nhận, đánh về phía Cố Nhược Vân trong ngực Tử Tà...
Ầm!
Giờ phút này, trên người Cố Nhược Vân bỗng nhiên truyền ra một luồng lực lượng, lực lượng kia đẩy lui Thương Minh hai bước, đáy mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
"Nha đầu," Tử Tà nhìn nữ tử nhắm chặt mắt trong lòng, hơi hơi nhếch khóe môi: "Kỳ thực, một cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp này chẳng phải ngươi muốn mở ra là mở ra, mà là, lúc cánh cửa này cảm nhận được ngươi gặp phải nguy hiểm, sẽ tự động hút linh hồn của ngươi vào, nhưng mà, hiện tại, nhiệm vụ của ta rốt cục hoàn thành."
Tươi cười của Tử Tà lộ ra ý tà mị, con ngươi màu tím như chớp như không nhìn Cố Nhược Vân, trong mắt hàm chứa tình tố nồng đậm.
"Vạn năm trước, ta cũng cảm giác được cảm tình của ngươi đối với nha đầu kia không bình thường, không nghĩ tới quả thực như thế."
Thương Minh chú ý tới tình tố nồng đậm ở đáy mắt Tử Tà, cười lạnh một tiếng: "Ta thật không biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, ngươi rõ ràng thích nha đầu kia, cuối cùng lại lựa chọn tặng nàng cho Thiên Bắc Dạ."
Tử Tà quét mắt nhìn Thương Minh, nhàn nhạt nói: "Với ta mà nói, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi, tâm nguyện đời này của ta chính là nâng đỡ nàng trưởng thành lên, hơn nữa nhìn nàng hạnh phúc..."
"Tử Tà, ngươi nói với ta, luồng lực lượng trên người nàng vừa rồi kia đến cùng là cái gì?"
Đáy mắt Thương Minh hiện lên vẻ âm trầm, thẳng đến giờ phút này, hắn ta mới hiểu được, Cố Nhược Vân chẳng phải đơn giản như trong tưởng tượng của hắn ta.
Chương 1749: Đại kết cục (năm)
Edit: kaylee
Trên người nữ tử này có quá nhiều bí mật, khó trách nàng có thể hấp dẫn được Thiên Bắc Dạ...
Tử Tà hơi hơi giương khóe môi lên: "Ngươi đã có hứng thú biết, ta nói cho ngươi cũng không ngại, lúc trước ngươi nói qua, Thiên Bắc Dạ đã từng là cường giả Đại Viên Mãn, kỳ thực, nàng cũng vậy."
Thương Minh khiếp sợ nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của nam nhân, có chút không thể tin được lời hắn vừa nói.
Lúc trước Cố Nhược Vân cũng là cường giả Đại Viên Mãn?
Không có khả năng!
Lần đầu mình gặp được nàng, nàng rõ ràng là nhỏ yếu như vậy, làm sao có thể sẽ là cường giả Đại Viên Mãn?
Tử Tà hiển nhiên thấy được Thương Minh khiếp sợ, lạnh lùng nở nụ cười: "Thương Minh, ta thân là Thượng Cổ Thần Thú, ngươi cho rằng vì sao ta phải đuổi theo nàng?"
"Vì sao?"
Trên đại lục đã từng truyền lưu một lời nói, người có được Tử Tà, có thể đạt được cả thiên hạ.
Thiên hạ này đương nhiên không chỉ đại biểu sự thống trị, mà là, nghe nói trên người Tử Tà có bí mật đột phá tới Đại Viên Mãn, cũng bởi vậy, vô số người đại lục đều muốn đoạt được Tử Tà.
Nhưng mà, lúc trước Tử Tà lựa chọn, lại là một tiểu nữ tử nhỏ yếu! Chẳng sợ sau này nữ tử này trưởng thành cực kì cường đại, cũng không xứng với thân phận Thượng Cổ Thần Thú của Tử Tà.
Chẳng lẽ, trong đó, có chuyện người khác không biết?
Tử Tà nhìn Thương Minh, chậm rãi mở miệng: "Bởi vì, thời gian ta và nàng nhận biết nhau càng lâu! Phải nói, khi ta xuất hiện ở thế giới này, người ta nhìn thấy đầu tiên chính là nàng!"
Ầm!
Lời nói của Tử Tà giống như sét đánh, làm cho khuôn mặt lãnh ngạo của Thương Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lời này của hắn là có ý tứ gì?
Cái gì gọi là khi hắn xuất hiện ở trên đời này người hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Cố Nhược Vân?
Tử Tà nhưng là tồn tại từ thượng cổ, chẳng lẽ, ở thời thượng cổ Cố Nhược Vân cũng đã tồn tại hậu thế?
"Ngươi nghĩ không sai, nàng quả thật xuất thân từ thượng cổ! Nhưng mà, thời thượng cổ nhân loại trên đại lục quá ít, nàng rất là cô đơn, bởi vậy mới có ta! Thượng Cổ Thần Tháp lựa chọn nhận nàng làm chủ, bởi vì Thượng Cổ Thần Tháp này xuất từ trong tay nàng, ta thân là thú bảo hộ Thượng Cổ Thần Tháp, cũng là do nàng đào tạo ra."
Cho tới bây giờ trên đời này đều không có cơ duyên nào tồn tại.
Thượng Cổ Thần Tháp lựa chọn Cố Nhược Vân, cũng không phải bởi vì sức quyến rũ của bản thân Cố Nhược Vân, cũng không phải là bởi vì vận khí của nàng không tệ.
Mà là, bản thân nàng chính là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp!
Thương Minh bị tin tức này làm chấn kinh (chấn động, kinh ngạc) rồi, ban đầu hắn ta cho rằng chỉ có hắn ta và Thiên Bắc Dạ mới từng là Đại Viên Mãn, không nghĩ tới Cố Nhược Vân vậy mà cũng là...
Nàng càng là tồn tại từ cái loại thời không thượng cổ xa xưa này.
"Tiểu gia hỏa này cũng là cánh tay của nàng," Tử Tà chỉ về phía Manh Manh oa ở trong ngực Cố Nhược Vân, tà mị cười: "Manh Manh không phải là Linh Thú, nó do linh khí thiên địa tạo thành! Đương nhiên, làm cho linh khí thiên địa ngưng tụ làm một con Linh Thú, nhất là Linh Thú sinh động có linh hồn, không phải là có thể dễ dàng tạo thành như vậy, đương kim trên đời, cũng chỉ có nàng mới có thể làm được, đáng tiếc, Manh Manh không giống với ta, tiểu gia hỏa này quên tất cả quá khứ, chỉ có ta, mới nhớ được sự tồn tại của nàng."
Thương Minh lạnh lùng nhìn Tử Tà, lại hỏi: "Thiên Bắc Dạ là vì nàng mới buông tha lực lượng, vậy nàng là vì sao lại tổn thất tất cả thực lực, hơn nữa còn chuyển thế trùng sinh?"
Tử Tà nhàn nhạt nhìn về phía Thương Minh: "Thời thượng cổ, bởi vì nhân loại cực ít ỏi, chuyện nàng trải qua cũng không nhiều, không trầm ổn lạnh nhạt giống hiện tại này, mà những người tồn tại thời cổ đại đó, cũng chỉ coi nàng làm thần cung cấp nuôi dưỡng, nàng nhàm chán đến cực điểm, đầu tiên là đào tạo ta, lại sáng tạo Manh Manh, kết quả nàng vẫn là cảm thấy rất là nhàm chán, nên đã chuyển thế đầu thai, trùng sinh làm người."
Chương 1750: Đại kết cục (sáu)
Edit: kaylee
Thương Minh sửng sốt một chút, chửi ầm lên nói: "Nàng chỉ bởi vì quá mức không thú vị, nên buông tha tất cả lực lượng chuyển thế làm người, có phải nàng rất ngu xuẩn hay không?"
"Ngươi không phải là nàng, như thế nào biết trong lòng nàng là cái dạng ý nghĩ gì?" Giọng nói của Tử Tà tà mị nghiêm nghị, tiếp tục nói: "Năm đó, nàng là thần trong cảm nhận của mọi người, nàng không có bằng hữu, không có người thân, không có người yêu, bên người chỉ có ta và Manh Manh, nhưng Manh Manh không biết nói, ta lại chỉ là một Linh Thú, nàng tâm tính đơn thuần không thể chịu đựng được ngày như vậy, vì vậy, mới muốn đầu thai làm người, đi hưởng thụ tình thân trong nhân loại... Hiện tại, ngươi hẳn là biết vì sao ta sẽ thích nàng? Bởi vì chúng ta nhận biết thời gian lâu lắm."
Từ viễn cổ đến bây giờ, đã có bao nhiêu năm? Mà hắn, cũng ái mộ nàng từng ấy năm như vậy. Nhưng hắn không có khí phách như Thiên Bắc Dạ, cũng không dám theo đuổi nàng, chẳng sợ sống cùng nàng mấy kiếp, hắn cũng chưa từng thổ lộ.
Này chính là nguyên nhân cuối cùng hắn thất bại bởi Thiên Bắc Dạ.
Cố Nhược Vân là người bị động, chỉ có chủ động như Thiên Bắc Dạ mới có thể đả động nàng...
"Thương Minh, với ta mà nói, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi, ta cũng tin tưởng, Thiên Bắc Dạ sẽ cho nàng hạnh phúc."
Như thế, cũng đã đủ.
"Ha ha."
Thương Minh cười ha ha hai tiếng: "Tử Tà, ngươi là đang trì hoãn thời gian, làm cho nữ nhân này nhận truyền thừa gì đó ở trong Thượng Cổ Thần Tháp? Đáng tiếc, ta sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh, Cố Nhược Vân và ngươi, phải chết!"
Nói tới đây, hắn ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu hiện tại ngươi phá bỏ trận pháp, nói không chừng ta sẽ lưu lại cho ngươi một cái toàn thi."
Tử Tà nâng lên khóe môi nở nụ cười: "Không sai, ta quả thật có thể rút bỏ trận pháp này, nhưng mà, ta sẽ không như ngươi mong muốn! Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ dùng thi thể của ta làm trận, nếu ngươi nghiền xương ta thành tro, tro cốt của ta chính là trận pháp này, ta sẽ đời đời kiếp kiếp phong ấn ngươi ở chỗ này, sẽ không cho ngươi rời đi trận pháp này."
Thương Minh tức giận rồi, cả người bốc cháy lên lửa giận hừng hực, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà.
"Ngươi đang đối nghịch với ta? Ngươi đều đã chết, thi thể và tro cốt của ngươi thế nào làm trận?"
Tử Tà cười cười: "Ngươi có thể thử xem! Ngay tại vừa rồi, ta đã làm xong hai trận pháp kế tiếp, cho dù ngươi giết ta, cũng không đi ra được chỗ này!"
"Tử Tà, ngươi nhốt ta ở trong này, ngươi sẽ không sợ ta giết Cố Nhược Vân?"
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
Tử Tà không cho là đúng giương lên tươi cười: "Thời viễn cổ cho dù tâm tính nàng đơn thuần, nhưng cũng làm tốt đường lui vì bản thân, tuy rằng nàng cũng không nói với ta trong một cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp có cái gì, nhưng nàng lại nói qua, về sau nếu gặp nguy hiểm, thứ trong cánh cửa này có thể cứu nàng một mạng... Thương Minh, hiện tại nàng ở trong cánh cửa kia, ngươi căn bản là giết không được nàng."
Trên tươi cười tà mị của hắn tràn đầy tự tin, con ngươi màu tím chuyển về phía Thương Minh.
Quả thật như lời Tử Tà nói, hiện tại Cố Nhược Vân đang ở một cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp...
Trong cửa này, giống như một ảo cảnh.
Trong ảo cảnh này biểu hiện ra ngàn vạn cảnh tượng, bao gồm mảnh đại lục này tạo thành, cùng tranh phong thời viễn cổ đều biểu hiện ở trước mặt của nàng.
Ở bên trong ảo cảnh, xuất hiện một nữ tử, khuôn mặt nữ tử này luôn luôn thay đổi, một lát là bạch y nữ tử cầm cự kiếm Cửu Hoàng trong tay vạn năm trước, một lát là Hạ Nhược Vân, cuối cùng lại biến thành dung mạo hiện tại của nàng...
Chương 1751: Đại kết cục (bảy)
Edit: kaylee
Nhưng mà, khuôn mặt của nữ tử này biến hóa, là dung mạo ba đời này nàng có được.
"Ngươi là ai?"
Nhìn nữ tử đi tới phía mình, âm thanh của Cố Nhược Vân mang theo một chút nghi hoặc, hỏi.
Nữ tử này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, thật giống như, đối phương và nàng là một thể...
"Ngươi đã đến rồi?"
Vẻ mặt của nữ tử lạnh như băng, lời của nàng giống như hàn sương lãnh thấu xương tủy: "Từ thời viễn cổ ta đã ở trong này chờ ngươi, vẫn luôn đợi đến hiện tại, rốt cuộc ngươi mới mở ra một cánh cửa cuối cùng này, Cố Nhược Vân, ngươi thật đúng là làm cho ta thất vọng."
Trái tim Cố Nhược Vân bỗng nhiên đập mạnh một cái.
Nguyên nhân, bởi vì này bạch y nữ tử nói bản thân ở thời viễn cổ đã chờ đợi nàng...
"Đến cùng ngươi là loại người nào? Từ thời viễn cổ ngươi đã ở trong này chờ ta, vậy vì sao ngươi lại biết tên của ta?"
Bạch y nữ tử mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: "Ta là ai? Ta tự nhiên là ngươi, ta không chỉ biết sự tồn tại của ngươi, ta còn biết Bạch Nhược Y, Hạ Nhược Vân, và ngươi hiện tại..."
Bạch Nhược Y, rõ ràng chính là Cố Nhược Vân vạn năm trước, mà Hạ Nhược Vân là kiếp trước của nàng ——
Cố Nhược Vân nghe được người lời nữ tử này nói, mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Ngươi nói ngươi là ta? Nói cách khác, từ thời viễn cổ đã có sự tồn tại của ta?"
Nữ tử nhìn Cố Nhược Vân, khẽ gật đầu: "Không sai, chắc hẳn Tử Tà cũng không nói cho ngươi biết tất cả, ở thời viễn cổ ta cũng đã tồn tại, hơn nữa là một vị cảnh giới Đại Viên Mãn duy nhất lúc đó!"
Cảnh giới Đại Viên Mãn?
Ầm.
Lời nói của nữ tử làm cho trái tim của Cố Nhược Vân đều run run một chút, khóe môi nàng giương lên một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Xem ra không chỉ có tiểu Dạ che giấu ta rất nhiều chuyện, ngay cả Tử Tà cũng gạt ta rất nhiều! Ta không biết kiếp trước của ta là ai, ta chỉ biết là ta là Cố Nhược Vân! Ta chẳng phải ngươi!"
Nữ tử giương lên khóe môi, tươi cười của nàng cũng lạnh như băng trước sau như một, phía trên khuôn mặt thay đổi thất thường không có cảm xúc dư thừa.
Nàng giống như không có nghe thấy lời Cố Nhược Vân nói, tiếp tục nói: "Thời viễn cổ linh khí cực kì nồng đậm, có thể nói, một người thiên phú kém thế nào, đều có thể ở trong mười năm ngắn ngủn đột phá đến cảnh giới Võ Thánh! Mà ta lúc đó đã tới Đại Viên Mãn, nếu tiếp tục hấp thu linh khí, sẽ tạo thành hậu quả cực kì nghiêm trọng đối với cơ thể của ta, càng hơn thế, ta sẽ nổ tan xác mà chết! Nhưng mà, ta lại không cách nào sơ tán lực lượng của mình ra ngoài, nếu không sẽ như cá trong chậu, không thể không mắc lưới, vì bảo mệnh, ta chỉ có thể chuyển thế đầu thai, một lần nữa làm người!"
Trên mặt Cố Nhược Vân xuất hiện một chút kinh ngạc, rất nhanh đã bình phục xuống, tiếp tục nghe lời nữ tử nói.
"Chuyện này, ta không có nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả Tử Tà đều không biết, hắn chỉ là cảm thấy quá mức nhàm chán, mới có thể lựa chọn chuyển thế, kỳ thực nếu không phải vậy, cho dù là cuộc sống nhàm chán thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua sinh mệnh! Đương nhiên, ta nói bỏ qua sinh mệnh là hồn phi phách tán, chỉ cần linh hồn còn ở, sẽ không tính là tử vong! Nhiều lắm là đổi một thân phận và hoàn cảnh tiếp tục còn sống mà thôi."
"Nếu chiếu theo lời ngươi nói như vậy, linh hồn của ngươi đã biến thành ta, vậy hiện giờ vì sao ngươi còn có thể đứng ở trước mặt của ta?" Cố Nhược Vân nhíu mày, nhìn về phía nữ tử đứng ở trước mặt, lại hỏi.
Nữ tử trầm mặc một lúc lâu, mới trả lời câu hỏi của Cố Nhược Vân: "Ta không phải là linh hồn, chỉ là một tàn ảnh mà thôi, chỉ là ta có thể dự toán tương lai, vì vậy ta mới để lại tàn ảnh này, chính là vì trợ giúp ngươi..."
Chương 1752: Đại kết cục (tám)
Edit: kaylee
"Giúp ta?"
Cố Nhược Vân giật mình, hỏi: "Ngươi muốn giúp ta thế nào? Thực lực của Thương Minh rất cường đại, sợ rằng ta không phải là đối thủ của hắn ta..."
Nghe nói như thế, bạch y nữ tử tiếp tục nói: "Năm đó, ta đã đoán trước, ở rất nhiều năm sau, linh khí sẽ càng ngày càng mỏng manh, nếu hiện giờ ngươi biến thành ngươi năm đó, sẽ không lại có nguy hiểm hồn phi phách tán giống như trước kia, cho nên, ta có thể trợ giúp ngươi biến trở về ngươi trước kia..."
Biến trở về nàng trước kia?
Nói cách khác, nếu nàng tiếp nhận trợ giúp của nàng ấy, sẽ biến thành vị nữ tử trước mắt này?
"Ta muốn hỏi một chút, nếu ta biến thành ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ta có người thân của ta, người yêu của ta, hài tử của ta, ta không muốn dùng một loại thân phận khác sống sót."
Nữ tử lắc lắc đầu: "Ngươi còn không rõ sao, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, cho nên ngươi chẳng phải biến thành ta, mà chỉ là chiếm được lực lượng của ta mà thôi, ngươi vẫn có thể làm chính ngươi như trước! Về phần vì sao ta không ở ngay từ đầu cho ngươi tất cả lực lượng, đó là ta vì tôi luyện tâm tính của ngươi, chỉ có chính ngươi đột phá đến bước này, mới có thể tâm tình kiên định, nếu không, từ lúc ban đầu ngươi đã có được lực lượng cường đại, tất nhiên sẽ tâm lý bành chướng, hi vọng ngươi có thể hiểu dụng tâm lương khổ của ta."
Sau khi nữ tử nói xong lời này, Cố Nhược Vân lập tức cảm giác được một lực lượng cường đại tràn vào thân thể của nàng, đâm vào bên trong linh hồn của nàng.
Một khắc kia, nàng cảm giác linh hồn của mình giống như có được lực lượng cực kì cường đại, lực lượng kia hội tụ khắp toàn thân, làm thân thể của nàng đều nhịn không được run rẩy lên.
Người có được Tử Tà, có được thiên hạ!
Những lời này chẳng phải nói suông.
Người có thể có được Thượng Cổ Thần Tháp, chắc chắn sẽ đột phá cảnh giới Đại Viên Mãn! Đó là bởi vì trong Thượng Cổ Thần Tháp này hội tụ toàn bộ lực lượng của một cường giả Đại Viên Mãn! Cho dù là người thực lực rất nhỏ yếu, đều có thể mượn dùng lực lượng này trở thành chí cường!
Nhưng mà, chẳng phải tất cả mọi người dều có thể được truyền thừa loại lực lượng này...
Ở ngoài cửa thành.
Tử Tà vẫn ôm thân thể của Cố Nhược Vân như trước, con ngươi màu tím liếc nhìn Thương Minh vẻ mặt lửa giận, nhàn nhạt nâng lên khóe môi.
"Thế nào? Ngươi là lo lắng bị phong ấn cả đời ở trong này cùng ta?"
Thương Minh hung hăng nghiến răng nghiến lợi: "Tử Tà, ngươi thật sự là một người điên!"
Chỉ có đồ điên, mới có thể lấy thân làm trận.
Cho dù đã chết, hắn cũng sẽ dùng thi thể của mình làm trận! Chẳng sợ nghiền xương hắn thành tro, hắn còn có tro cốt có thể làm trận!
Có thể làm ra loại chuyện này, nhất định là người điên!
"Ha ha ha."
Đột nhiên, Thương Minh cười phá lên, tiếng cười của hắn ta tràn ngập bừa bãi, lãnh ngạo nói: "Cho dù ngươi nhốt ta ở trong này cả đời này lại như thế nào? Sớm muộn gì ta cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giải trừ trận pháp này, mà hiện tại, ngươi đi tìm chết trước đi!"
Ầm!
Lực lượng cường đại như gió chợt khởi động ra, hóa thành cự long, lao xuống phía Tử Tà, giống như mở ra một mồm to đầy máu, cắn về phía đầu của Tử Tà.
Tử Tà vẫn không nhúc nhích, ôm chặt nữ tử trong ngực, ánh mắt của hắn tràn đầy si mê và quyến luyến.
Có lẽ cả đời này, hắn đều chỉ có thể ở thời điểm nàng mê man mới có thể nhìn nàng như thế, mà chờ nàng tỉnh lại, lại chỉ có thể thu hồi tất cả yêu say đắm, không thể bị nàng phát giác một chút nào.
"Nha đầu, cả đời này, có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành đến loại cảnh giới này, nhiệm vụ của ta cũng đã xem như hoàn thành, nếu về sau ta không cách nào tiếp tục đi cùng ngươi, vậy ngươi nhất định phải quên đi sự tồn tại của ta, bởi vì ta không muốn để cho ngươi thương tâm..."
Chương 1753: Đại kết cục (chín)
Edit: kaylee
Hắn giống như không có thấy cự long công kích về phía mình kia, đôi con ngươi tà mị vẫn nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, giống như ở trong toàn bộ thiên địa, hắn có thể thấy chỉ có nàng.
Ầm!
Ngay tại thời điểm linh khí hóa thành cự long công kích về phía Tử Tà, bỗng nhiên, một bàn tay nắm đuôi cự long, mà ngay tại trong chớp mắt này, cự long dần dần trở nên hư vô ở trong tay nam tử, giống như khói trắng tiêu tán đi.
Nam nhân mặc áo bào màu đỏ, giống như máu tươi lộ ra khí huyết tinh nồng đậm, tóc bạc bay múa, mắt đỏ yêu dị lạnh lùng ngóng nhìn hắc bào nam tử phía trước.
"Thiên Bắc Dạ!"
Thương Minh nhìn về phía nam tử đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút, sau đó chuyển ánh mắt về phía Tử Tà: "Hắn là thế nào xuất hiện ở trong trận pháp của ngươi?"
Tử Tà nhàn nhạt cười cười: "Rất đơn giản, ở trong trận pháp này, bất kỳ người Cửu Chuyển nào đều không thể đi ra ngoài, trừ phi ngươi tự phế thực lực, nhưng này đối với ngươi mà nói quá khó khăn, một khi ngươi phế đi thực lực, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Mà ta không muốn để cho người thực lực kém vào trong trận pháp chịu chết, cho nên, người ngoài trận pháp muốn đi vào bên trong trận pháp này, cũng phải có được thực lực Cửu Chuyển."
Đây chính là nguyên nhân Thiên Bắc Dạ có thể đi vào trận pháp!
Thương Minh phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía tóc bạc nam tử đột nhiên xuất hiện, lạnh giọng nói: "Thiên Bắc Dạ, chẳng lẽ ngươi không biết cảm tình của Tử Tà đối với Cố Nhược Vân? Người này là tình địch của ngươi, vì sao ngươi phải cứu hắn?"
Theo lý thuyết, Tử Tà thân là tình địch của Thiên Bắc Dạ hẳn là đối thủ một mất một còn của hắn, mà lúc này, hắn lại xuất hiện cứu Tử Tà! Này thật sự có chút không hợp với lẽ thường.
Thiên Bắc Dạ nhìn Thương Minh, nói: "Cho dù hắn là tình địch của ta lại như thế nào? Ta chỉ biết là, đối với Vân Nhi mà nói hắn là đồng bạn cực kì quan trọng, chỉ bằng điểm này là đủ rồi! Ta sẽ không làm cho hắn chết ở trong tay của ngươi."
"Đồ điên, hai người các ngươi đều là đồ điên, vì một nữ nhân làm được đến loại trình độ này! Trên đời này nữ nhân vô cùng nhiều, không có nàng còn có ngàn vạn người khác, các ngươi cần gì làm như vậy?"
Sắc mặt Thương Minh có chút tức giận, hắn ta vĩnh viễn không quên được, nếu vạn năm trước không phải vì Cố Nhược Vân xuất hiện, hắn ta cũng sẽ không thể sống thê thảm như thế!
"Có một số việc ngươi không rõ, người nàng yêu, ta tất nhiên sẽ bảo vệ, người nàng hận, ta chính là dùng tất cả, cũng phải tru diệt vì nàng," Khóe môi Thiên Bắc Dạ nâng lên một độ cong: "Nhưng mà thật đáng tiếc, điểm này ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể hiểu rõ."
Từ vạn năm trước khi lần đầu gặp được nàng, cả đời này hắn đã nhất định luân hãm, lâm vào trong lốc xoáy tình cảm không cách nào tự kềm chế.
"Ha ha!"
Thương Minh cười ha ha hai tiếng: "Đúng, ta quả thật không hiểu những điều đó, nhưng mà, ta lại biết, chỉ cần cắn nuốt ngươi, luyện hóa ngươi thành lực lượng của ta, trợ giúp ta đột phá tới cảnh giới Đại Viên Mãn! Ta còn đang lo không cách nào đi ra ngoài tìm ngươi, ngươi lại tự động đưa lên cửa, một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí tiêu hóa lực lượng của ngươi."
Thiên Bắc Dạ không nói gì, mắt đỏ yêu dị lạnh lùng nhìn Thương Minh, sát khí trên người dần dần nồng đậm lên.
"Cẩn thận."
Phía sau hắn, Tử Tà nhịn không được lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm hồng bào nam tử đứng ở trước mặt, nói: "Hiện giờ lực lượng của Thương Minh rất cường đại, ngươi tạm thời không cách nào chiến thắng hắn ta, cho nên, ngươi chỉ cần kéo dài thời gian là đủ rồi, chờ nha đầu tỉnh lại, chính là lúc kết thúc chiến đấu này."
Trước kia Tử Tà vĩnh viễn cũng không thể tưởng được, hắn sẽ có thời điểm lo lắng an nguy của Thiên Bắc Dạ. Dù sao trước kia, hắn đã lầm coi Thiên Bắc Dạ thành giết người hại Cố Nhược Vân, vì vậy tự nhiên vạn phần phòng bị.
Chương 1754: Đại kết cục (mười)
Edit: kaylee
Đưa lưng về phía Tử Tà phía sau, Thiên Bắc Dạ khẽ gật đầu, mắt đỏ thật sâu ngóng nhìn Thương Minh, nhàn nhạt nói: "Thương Minh, trải qua vạn năm, rốt cục chúng ta lại quyết một trận sinh tử, kiếp trước ngươi giả mạo ta, giết hại người ta yêu nhất, vậy đời này, ta sẽ làm ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh."
"Ha ha."
Thương Minh cười lớn hai tiếng, trào phúng nói: "Vậy cũng phải xem ngươi có năng lực này không!"
Sau khi nói xong lời này Thương Minh không lại vô nghĩa, triển khai công kích về phía Thiên Bắc Dạ! Cùng lúc đó, khí thế toàn thân Thiên Bắc Dạ đều phát ra, không hề giữ lại.
Ầm!
Lực lượng hai phương chạm vào nhau, đất rung núi chuyển, làm cho cây cối chung quanh đều bị phá hủy sạch sẽ, rồi sau đó hai người bọn họ bay vào trong hư không, hai luồng sáng giao thoa, một lực lượng hủy thiên diệt địa từ hư không truyền xuống, làm cho không trung ngay cả một con chim đều không có.
Bất kể là Thiên Bắc Dạ, hay là Thương Minh, đều đã bước vào cảnh giới Cửu Chuyển hậu kỳ! Mà Thương Minh càng là một chân bước vào Đại Viên Mãn, vì vậy hai người này chiến đấu hoàn toàn có thể tạo thành trời sụp đất nứt, nhật nguyệt vô quang!
Cho dù là cửa thành trấn Phong Vân Đế quốc xa xa, đều có thể nhìn thấy trận chiến đấu kinh thiên động địa này...
Phong Vân Đế quốc.
Trong hoàng cung, Hồng Liên Lĩnh chủ nắm chặt tay của Đông Phương Ngọc, mặt mày lạnh lùng tràn đầy kiên định: "Ngọc Nhi, nàng yên tâm, nữ nhi nữ tế của chúng ta khẳng định không có bất cứ chuyện gì, bọn họ rất nhanh sẽ bình an trở về, chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ là được rồi."
Đông Phương Ngọc gật gật đầu, mặt mày lại thế nào cũng giấu không được lo lắng.
Chiến đấu tạo thành động tĩnh quá lớn, như thế nào nàng có thể không lo lắng? Cho dù trong lòng nàng cũng tin tưởng thực lực của Cố Nhược Vân, lại nhịn không được lo lắng đề phòng.
Cuối cùng, vô cùng lo lắng biến thành một tiếng than nhẹ: "Chỉ hy vọng như thế."
Vân Nhi, tiểu Dạ, bất luận như thế nào, các ngươi nhất định phải bình an trở về.
Cùng lúc đó, trong hậu hoa viên hoàng cung, Cố Sanh Tiêu mím chặt môi mỏng, khuôn mặt lãnh khốc vẫn ngóng nhìn chiến đấu kinh thiên động địa phía trước.
Con ngươi đen của hắn tràn ngập sầu lo, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng mà đứng.
Lúc biết được Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ tính toán tự mình đối mặt với cường giả, hắn vốn muốn đuổi theo ra, nhưng mà phụ mẫu lại nói cho hắn, vì không làm cho bọn họ tham dự chiến tranh, Cố Nhược Vân thiết lập trận pháp ở trong hoàng cung.
Khó trách...
Khó trách mấy ngày nay nàng triệu tập tất cả bọn họ đến hoàng cung, lại không nói vì sao, vậy mà là bởi vì nàng đã sớm làm tốt tính toán.
Không sai, nếu bọn họ ở chỗ khác, biết được nàng và Thương Minh chiến đấu, khẳng định sẽ không cần để ý bất cứ thứ gì, chỉ có ở trong trận pháp, bọn họ mới không cách nào làm ra nhiều hành động hơn.
"Cố đại ca."
Một âm thanh thanh thúy truyền đến từ phía sau Cố Sanh Tiêu.
Cố Sanh Tiêu không có bất kỳ động tĩnh gì, con ngươi đen vẫn nhìn bầu trời cách đó không xa, hắn giống như có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang chiến đấu.
Ôn Nguyệt than nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Cố Sanh Tiêu, cầm áo choàng trong tay khoác ở trên người của hắn, hơi hơi mím môi, nói: "Ngươi yên tâm, Cố cô nương không có việc gì, nàng sẽ bình an trở về."
Lời nói của nữ tử vẫn không thể làm cho hắn có động tĩnh gì, giống như là không nhận thấy được sự xuất hiện của nàng...
Ôn Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ rời đi nơi này, nhưng ở trước khi nàng rời đi, lại nhìn bóng lưng lãnh khốc của nam tử, trong mắt có một chút đau lòng.
Hi vọng Cố Nhược Vân bình an trở về, nếu không, Cố đại ca tất sẽ thương tâm cả đời... Đây là nàng thế nào cũng không đồng ý nhìn thấy.
Chương 1755: Đại kết cục (mười một)
Edit: kaylee
Dưới bầu trời âm trầm, Thiên Bắc Dạ lui về phía sau hai bước, hắn nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, mắt đỏ yêu dị dừng ở trên người hắc bào nam tử.
Hắc bào nam tử cũng không nói gì, trong mắt tràn đầy ngạo nghễ, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thiên Bắc Dạ...
Giờ phút này, hai người này đều rất là chật vật, ai cũng được tốt chỗ nào! Bởi vì thực lực của Thương Minh còn mạnh hơn Thiên Bắc Dạ, cho nên, hiện tại Thiên Bắc Dạ hoàn toàn là đang cứng rắn chống đỡ.
"Tiếp tục như vậy không thể được."
Tử Tà rũ mi mắt, ngóng nhìn nữ tử trong ngực, trong mắt tà mị xuất hiện một chút lo lắng: "Nha đầu, ngươi nhanh tỉnh lại đi, nếu ngươi còn không tỉnh lại, chỉ sợ Thiên Bắc Dạ sẽ kiên trì không được..."
Nữ tử trong ngực vẫn không nhúc nhích, giống như không có nghe thấy âm thanh của hắn, yên tĩnh nằm ở bên trong ôm ấp của hắn.
Hư không, Thiên Bắc Dạ đã dần dần kiên trì không được, nhưng hắn còn đang cứng rắn chống đỡ, ở dưới sự phụ trợ của máu tươi trường bào màu đỏ vô cùng xinh đẹp, đẹp rung động lòng người.
"Thương Minh."
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, ngóng nhìn Thương Minh đứng ở trước mặt hắn, nhẹ nở nụ cười.
Tươi cười của hắn tuyệt mỹ, nháy mắt khiến cho thiên địa vạn vật mất đi màu sắc, giống như hắn mới là tồn tại đẹp nhất trong thế giới này.
"Chúng ta cứ chiến đấu như vậy chẳng phải biện pháp gì, ta giết không được ngươi, ngươi cũng rất khó giết ta! Cho nên, không bằng chúng ta sẽ đến hợp lại một lần, như thế nào?"
Thương Minh lạnh lùng nhìn về phía Thiên Bắc Dạ.
Quả thật, hiện giờ cho dù thực lực của Thiên Bắc Dạ này không có cường đại bằng hắn ta, nhưng mà, hắn ta cũng nhất thời thật sự khó có thể giết được hắn, nghĩ đến đây, hắn ta cười lạnh một tiếng, hỏi: "Hợp lại thế nào?"
Thiên Bắc Dạ cười khẽ một tiếng, khóe môi nâng lên một độ cong: "Rất đơn giản, chúng ta hợp lại... Xem ai có thể cắn nuốt linh hồn của đối phương trước!"
Chỉ cần một khi cắn nuốt linh hồn, phe bên kia có thể trở thành cường giả cảnh giới Đại Viên Mãn! Mà thất bại, tất sẽ trở thành chất dinh dưỡng của người thành công.
Có thể nói, bọn họ là đang dùng mạng giao tranh!
"Ha ha ha, Thiên Bắc Dạ, ngươi phải biết rằng, thực lực của ngươi không bằng ta, so đấu linh hồn với ta, đối với ngươi mà nói không có chỗ tốt gì!"
Thương Minh cười ha ha hai tiếng, nghiễm nhiên không có để đối phương vào trong mắt.
Dưới cái nhìn của hắn ta, người có thể đột phá Đại Viên Mãn kia, nhất định là hắn ta! Quyết không có khả năng là Thiên Bắc Dạ!
Thiên Bắc Dạ nhàn nhạt cười cười: "Ngươi không thử một chút sao biết không được?"
"Được!" Thương Minh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi muốn so đấu với ta, ta đây tất nhiên phụng bồi đến cùng! Chỉ là ta nói cho ngươi biết, trận đánh cuộc này, ngươi nhất định thua!"
Bởi vì hắn ta, là tuyệt đối không có khả năng thua!
Thiên Bắc Dạ không lại nói thêm cái gì, ở trên hư không khoanh chân mà ngồi, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.
Đến loại cấp bậc này của hắn, thứ vô hình như không khí đều có thể biến thành hữu hình! Cho nên, hắn trực tiếp ngồi xuống ở trên bầu trời.
Thương Minh hừ một tiếng, cũng ngồi ở trên hư không, đôi mắt màu đỏ lãnh ngạo dần dần nhắm lại, khóe môi ôm lấy một nụ cười nhạo.
Ở trong mắt mọi người, lúc này Thiên Bắc Dạ và Thương Minh chỉ là ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, cũng không có người biết so đấu giữa bọn họ...
Gió lốc nhàn nhạt bừng lên từ trên người hai người, giống như có một lực hấp dẫn, muốn hấp dẫn linh hồn của đối phương xuất ra, để mượn này cắn nuốt!
Nhưng mà, lực lượng của hai người này đều không thể coi thường, muốn thông qua loại biện pháp này hấp dẫn linh hồn xuất ra, sợ rằng không dễ dàng như vậy...
Sắc mặt Thiên Bắc Dạ càng ngày càng tái nhợt, chau mày, mồ hôi lạnh từ trên trán của hắn chảy xuống, nhưng hắn vẫn nhắm mắt, so đấu với Thương Minh ngồi ở đối diện.
Chương 1756: Đại kết cục (mười hai)
Edit: kaylee
Thời gian không biết giằng co bao lâu...
Mọi người ở ngoài chiến trường chỉ nhớ đã trôi qua vô số ngày đêm, từ bình minh biến thành đêm tối, lại từ đêm tối hóa thành bình minh, hai người ở hư không kia vẫn không hề có động tĩnh, nhắm chặt mắt, dùng hết toàn lực muốn cắn nuốt linh hồn đối phương!
"Thiên Bắc Dạ, ngươi nhất định không phải là đối thủ của ta!"
Khóe môi Thương Minh giương lên một nụ cười tàn nhẫn, phía trên khuôn mặt lãnh ngạo hiện lên vẻ tình thế đã định, hắn ta cũng không mở to mắt, cũng biết Thiên Bắc Dạ trước mặt đã sắp chống đỡ không được.
Quả thật, hiện giờ sắc mặt Thiên Bắc Dạ tái nhợt, mồ hôi đầm đìa rơi xuống, đôi mắt khép chặt lộ ra vẻ thống khổ.
Rồi sau đó, giống như có một bàn tay vô hình, tiến vào trong thân thể hắn, muốn kéo ra linh hồn của hắn.
"Không tốt!"
Sau khi Tử Tà thấy một màn như vậy, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân trong ngực, sốt ruột hô: "Nha đầu, đều sắp nửa tháng, vì sao ngươi còn không tỉnh lại? Nếu ngươi lại không tỉnh lại, chỉ sợ Thiên Bắc Dạ sẽ gặp phải nguy hiểm!"
Nửa tháng!
Hắn ở trong tay Thương Minh vẻn vẹn kiên trì nửa tháng, mà nửa tháng này tận lực đối kháng, không ai biết hắn thừa nhận áp lực và thống khổ thế nào.
Nhưng hắn phải làm như vậy!
Nguyên nhân, vì tranh thủ thời gian cho Cố Nhược Vân!
"Ha ha, Thiên Bắc Dạ, ta muốn làm cho linh hồn của ngươi hóa thành lực lượng của ta, mà ngươi, từ đây tiêu tán ở toàn bộ thế gian."
Thương Minh cười ha ha hai tiếng, vô tận lực lượng từ trên người của hắn ta phát ra, mà ở dưới lực lượng này của hắn ta, linh hồn của Thiên Bắc Dạ lại bị kéo ra một điểm...
Nhưng mà, ở dưới loại tình huống này, Thiên Bắc Dạ vẫn không nói một lời, nhắm chặt mắt, nếu để người không biết thấy được, sẽ cho rằng hắn đã ngã xuống.
Nhưng mà, hắn chỉ có như thế, mới có thể bảo trì lực lượng! Kiên trì nhiều thêm một lát!
"Nha đầu, ngươi mau tỉnh lại..."
Tử Tà ôm chặt Cố Nhược Vân, âm thanh của hắn mang theo sầu lo.
Giờ phút này, bên trong một cái phòng cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp.
Cả người Cố Nhược Vân ở dưới ánh sáng trắng thánh khiết, những ánh sáng trắng đó hóa thành một đám điểm sáng trôi nổi ở quanh thân của nàng, cung nàng hấp thu...
Nếu để cho Thương Minh hoặc là Thiên Bắc Dạ ở trong này, bọn họ khẳng định có thể nhận ra, những điểm sáng màu trắng đó chính là căn nguyên lực! Mà chỉ có căn nguyên lực, mới có thể khiến một võ giả tới cảnh giới Đại Viên Mãn!
Ngay tại thời điểm Cố Nhược Vân càng không ngừng hấp thu những điểm trắng đó, một âm thanh lo lắng mà sốt ruột bỗng nhiên xuyên thấu qua linh hồn, truyền đến bên trong óc của nàng.
"Nha đầu, ngươi mau tỉnh lại, Thiên Bắc Dạ sắp xảy ra chuyện?"
Thiên Bắc Dạ?
Cố Nhược Vân hơi hơi mở hai mắt, cả người của nàng đều ở dưới ánh sáng màu trắng, đôi mắt thanh lãnh mang theo mê mang, nàng cau chặt mày, nói: "Thiên Bắc Dạ là ai? Vì sao tên này quen thuộc như thế?"
"Ngươi không cần phải để ý hắn là ai, ngươi chỉ cần tĩnh tâm tu luyện là đủ rồi, chờ sau khi ngươi đột phá tới Đại Viên Mãn, ngươi cũng chân chính công đức viên mãn."
Bên tai, âm thanh lạnh như băng của nữ tử chậm rãi truyền đến, âm thanh của nàng ấy không có chút tình cảm, lại dễ dàng ảnh hưởng nàng...
"Thiên Bắc Dạ? Rất quen thuộc, ta giống như nghe qua tên này ở nơi nào, hơn nữa, lúc nghe thấy hắn gặp phải nguy hiểm, lòng của ta rất khó chịu..."
Mày của Cố Nhược Vân càng nhăn càng chặt, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị nàng lãng quên.
Nhưng cố tình nàng cái gì đều nghĩ không ra.
Chương 1757: Đại kết cục (mười ba)
Edit: kaylee
"Ngươi tiếp tục tu luyện đi, chỉ có ngươi đột phá đến Đại Viên Mãn, ngươi mới có thể đối mặt với kẻ địch ngươi phải đối phó, nếu người kia không chết, thiên hạ sẽ sinh linh đồ thán!"
Âm thanh lạnh như băng của nữ tử lại vang lên, làm cho đầu của Cố Nhược Vân hoàn toàn trống rỗng.
Đã nghĩ không ra, Cố Nhược Vân cũng rõ ràng không nghĩ nhiều nữa, nàng lại ngồi xếp bằng, mặc cho căn nguyên lực chậm rãi dung hợp đến trong thân thể của nàng.
Đúng lúc này, âm thanh tà mị mang theo sốt ruột kia lại truyền đến từ trong linh hồn của nàng: "Nha đầu, Thiên Bắc Dạ thật sắp chống đỡ không được, ngươi lại không tỉnh lại, không chỉ có hắn, còn có đứa nhỏ Tầm Nhi của các ngươi đều sẽ gặp phải nguy hiểm!"
Đứa nhỏ của bọn họ?
Tầm Nhi?
Âm thanh này giống như ma chú ảnh hưởng đến Cố Nhược Vân, làm cho nàng lại mở to mắt: "Không được, ta không thể tiếp tục ở đây, ta muốn làm cho rõ đến cùng Thiên Bắc Dạ và Tầm Nhi là ai! Nếu không, âm thanh này sẽ luôn ảnh hưởng ta."
Nữ tử nhìn Cố Nhược Vân, nhàn nhạt nói: "Người ảnh hưởng đến ngươi tồn tại quan hệ khế ước với ngươi, chỉ cần ngươi giải trừ khế ước, là ngươi có thể ngăn cản được bất kỳ âm thanh nào, như vậy sẽ không lại có ai có thể ảnh hưởng đến ngươi..."
Đoạn tuyệt âm thanh của hắn?
Tâm Cố Nhược Vân bỗng nhiên chấn động một chút, nàng cũng không muốn làm như vậy! Ngay cả vì sao, chính nàng cũng không rõ ràng.
Giông như nam tử tên là Thiên Bắc Dạ kia cực kì quan trọng đối với nàng...
Bỗng nhiên, một âm thanh giống như như cách xa nhau vạn dặm, xuất hiện ở bên trong trí nhớ của nàng...
"Vì nàng, ta sẽ không để cho những người đó xúc phạm tới Đông Phương thế gia một chút nào, nàng cũng nhớ kỹ hứa hẹn nàng cho ta, néu không, chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, ta đều sẽ dây dưa chặt lấy nàng."
Những lời này, hình như là một người cực kì quan trọng nói với nàng trước khi rời đi, nhưng mà người kia là ai, nàng lại hoàn toàn nghĩ không ra...
"Thiên Bắc Dạ? Tầm Nhi?" Vẻ nghi hoặc ở đáy mắt Cố Nhược Vân càng sâu, mày nhăn chặt lại.
...
Ta lấy thiên hạ làm sính, cưới nàng làm thê!
Nữ nhân thiên hạ ở trong mắt ta cũng không bằng một mình nàng, cuộc đời này có nàng, còn có ai có thể làm cho ta để vào mắt?
Mẫu thân, buổi tối Tầm Nhi muốn ngủ cùng người...
Cút! Đây là nàng dâu của ta, con muốn ngủ tìm nàng dâu của con đi!
Nhưng mà Tầm Nhi còn không có nàng dâu...
...
Vô số âm thanh giao thoa tung hoành ở trong đầu nàng, một lát là giọng nói trầm thấp mà kiên định của nam nhân, một lát lại biến thành âm thanh làm nũng bán manh của một tiểu manh oa, nhưng hai âm thanh này dễ dàng ảnh hưởng lòng của nàng, làm cho trái tim nàng bỗng nhiên run lên.
"Ta nhớ ra rồi! Hiện tại ngươi thả ta đi ra ngoài, ta không cần truyền thừa gì, ta cũng không cần đột phá tới Đại Viên Mãn! Ta muốn đi cứu nam nhân của ta!"
Cố Nhược Vân nhìn không gian trắng xoá này, sắc mặt sốt ruột lớn tiếng giận hô.
Sao nàng lại quên?
Quên hai nam nhân quan trọng nhất ở trong sinh mệnh của nàng này?
Hiện tại tiểu Dạ có nguy hiểm, nàng có thể nào tiếp tục trốn ở đây?
"Ngươi phải nghĩ thật kỹ."
Bóng dáng nữ tử lại xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt nàng lạnh như băng trước sau như một: "Nếu ngươi rời đi nơi này, sẽ không cách nào đột phá đến Đại Viên Mãn."
Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười của nàng vô cùng bừa bãi, không còn thanh lãnh lạnh nhạt như trước.
"Ta muốn đột phá, muốn thực lực, vì là bảo vệ người thân của ta! Nhưng ngươi nhốt ta ở trong này lâu như vậy, càng làm cho ta lãng quên hai người ta yêu nhất! Như thế cho dùta đột phá tới Đại Viên Mãn lại có ý nghĩa gì? Đến một khắc ta đột phá kia, nói không chừng người thân của ta sớm đã mất! Không có bọn họ, cho dù ta cường đại cỡ nào lại có tác dụng gì?"
Chương 1758: Đại kết cục (mười bốn)
Edit: kaylee
Nữ tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái, nói: "Vậy vạn chúng sinh linh thì sao? Ngươi là người chuyển thế trùng sinh của ta, vì sao ngươi kém ta lại là to lớn như thế? Đối ta mà nói, không có gì quan trọng hơn ngàn vạn người thế giới này, vì cứu chúng sinh, ta có thể buông tha tất cả."
"Ngươi là ngươi, ta là ta! Chẳng sợ ta là người chuyển thế của ngươi, mà ta cũng không phải là ngươi," Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, lạnh giọng nói: "Ta để ý chỉ có người nhà của ta! Ngàn vạn chúng sinh có quan hệ gì với ta đâu? Nếu ngay cả người yêu nhất đều bảo vệ không được, ta muốn một thân thực lực này lại có tác dụng gì? Ta nghĩ rõ ràng, ta buông tha cơ hội đột phá, ta muốn đi cứu người yêu của ta!"
Vạn chúng chết sống có quan hệ gì với nàng đâu? Nàng để ý chỉ có người nàng yêu, dựa vào cái gì nàng phải vì thương sinh đại lục mà buông tha người âu yếm? Không có gì quan trọng hơn người thân và người yêu của nàng!
"Hiện tại ngươi để cho ta đi ra ngoài!" Cố Nhược Vân nắm chặt nắm tay: "Ngươi đã có thể đoán trước tương lai, cũng hẳn là biết ta sẽ làm ra cái dạng lựa chọn gì."
Nữ tử trầm mặc một lúc lâu: "Chẳng sợ đại lục sinh linh đồ thán? Ngươi cũng không hối hận!"
"Đúng, ta tuyệt không hối hận!"
Nếu nàng đi ra ngoài chậm, tiểu Dạ và phụ mẫu bọn họ đều sẽ gặp phải nguy hiểm, nói không chừng sẽ lại nhìn không thấy bọn họ! Như thế, cho dù nàng đột phá đến Đại Viên Mãn còn có ý nghĩa gì? Mà nếu hiện tại nàng rời đi, nói không chừng còn có một đường cơ hội!
Chỉ cần Thương Minh không có đột phá tới cảnh giới Đại Viên Mãn, bọn họ sẽ không nhất định sẽ thua!
Đột nhiên, nữ tử nở nụ cười: "Cố Nhược Vân, ngươi thân là người chuyển thế của ta, lại mạnh hơn ta nhiều lắm, trong lòng ta chỉ có thương sinh, trong lòng ngươi, lại tồn tại người yêu, người thân, và bằng hữu... Có lẽ điểm này ta không bằng ngươi!"
Nói tới đây, nàng trầm mặc một lúc ây: "Nếu hiện tại ngươi muốn rời đi nơi này, nhất định là kết cục hồn phi phách tán, ta sẽ không để cho người chuyển thế của ta gặp phải kết cục như thế! Cho nên, ta có thể giúp ngươi tức khắc đột phá tới Đại Viên Mãn."
Thân mình Cố Nhược Vân chấn động, kinh ngạc nhìn về phía nữ tử: "Ta thật sự có thể lập tức đột phá?"
"Không sai, đương nhiên, làm ra loại chuyện này cũng là cần trả giá lớn! Cái giá này là nửa linh hồn của ngươi! Ta sẽ đốt cháy linh hồn của ngươi, dùng linh hồn của ngươi trợ ngươi nhanh chóng hấp thu căn nguyên lực, cho dù mất đi nửa linh hồn này còn có thể dần dần bổ trở về, nhưng mà, trong lúc này thừa nhận cũng là cực hạn thống khổ, ngươi nguyện ý sao?"
Cố Nhược Vân kiên định gật đầu: "Chỉ cần có thể cứu tiểu Dạ, đừng nói đốt cháy linh hồn, chẳng sợ hồn phi phách tán, ta cũng không hối hận!"
"Tốt."
Nữ tử nở nụ cười: "Nhớ kỹ lời nói của ngươi, lát sau bất luận có thống khổ bao lớn ngươi đều phải chịu đựng, bởi vì đây là chính ngươi lựa chọn, nhưng mà, ta có thể nhắc nhở ngươi một câu, thống khổ này vượt qua tưởng tượng của ngươi rất nhiều, nếu chịu đựng không được, ngươi sẽ đột phá thất bại!"
"Yên tâm, bất luận đau đớn bao nhiêu, ta đều sẽ chịu đựng được."
Vì Thiên Bắc Dạ, cho dù nàng nhịn không được cũng phải nhịn! Nam nhân kia vì nàng thừa nhận đau đớn vài thập niên, nàng đây chỉ là nhất thời được cho là cái gì?
"Hiện tại chúng ta đây bắt đầu đi." Âm thanh lạnh như băng của nữ tử lại vang lên.
Cũng ở một khắc này, Cố Nhược Vân cảm giác được linh hồn của mình thiêu đốt lên, đau cả người run run, sắc mặt ‘xoát’ một tiếng trở nên tái nhợt.
Nhưng nàng lại cảm giác được căn nguyên lực chung quanh lấy tốc độ nhanh nhất dung nhập thân thể của nàng, biết được điểm này làm cho trong lòng nàng vui vẻ, thống khổ thế nào đều không thèm để ý.
Chương 1759: Đại kết cục (mười lăm)
Edit: kaylee
Trong lòng nàng, chỉ có một ý nghĩ, chính là nhanh chóng rời đi nơi này, đi cứu Thiên Bắc Dạ!
...
Dưới hư không, Thiên Bắc Dạ bất động như núi ngồi ở không trung, nhắm chặt mắt, nhưng mà, linh hồn của hắn đã không sai biết lắm rời khỏi thân thể, chỉ thiếu một chân còn ở trong thân thể.
Hiện giờ, chỉ cần chân của hắn cũng rời đi thân thể, sẽ lập tức bay vào trong miệng Thương Minh, trở thành lực lượng đột phá của hắn ta...
Sắc mặt Tử Tà càng lo lắng, ánh mắt ngóng nhìn hai người giằng co trong bầu trời, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, làm cho hắn nhịn không được đứng lên.
"Ha ha ha, Thiên Bắc Dạ, ta đã nói qua, ngươi đấu không lại ta."
Thương Minh cười ha ha hai tiếng, bàn tay vừa nhấc, chỉ thấy linh hồn của Thiên Bắc Dạ đã hoàn toàn rời đi thân thể hắn, bay tới trong tay hắn ta.
"Nguy rồi!"
Sắc mặt Tử Tà đại biến. Thả người bay về phía linh hồn của Thiên Bắc Dạ, nhưng hôm nay hắn vô cùng suy yếu, vừa bay vào trên hư không đã bị một chưởng của Thương Minh vỗ xuống, một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng trắng bệch.
"Thiên Bắc Dạ, chúng ta chia lìa nhiều năm như vậy, cũng là thời điểm dung hợp cùng nhau, hiện tại để cho ta cắn nuốt ngươi, ha ha ha!"
Thương Minh lại cười ha ha lên, nhưng mà rất nhanh tươi cười của hắn ta đã cứng lại.
Chỉ thấy linh hồn của Thiên Bắc Dạ dần dần xuất hiện một lực lượng cường đại, lực lượng này có tính cường hãn hủy diệt phát ra từ quanh thân hắn, làm cho sắc mặt của Thương Minh xuất hiện một chút sợ hãi.
"Đồ điên, Thiên Bắc Dạ ngươi là người điên, ngươi vậy mà muốn dùng linh hồn tự bạo! Không, ngươi người điên này, ngươi nói chuyện không tính toán gì hết, ngươi không thể làm như vậy!"
Bọn họ rõ ràng nói xong rồi, người thua sẽ trở thành chất dinh dưỡng của người thắng, nhưng làm sao hắn ta có thể nghĩ đến Thiên Bắc Dạ sẽ điên cuồng như thế, vậy mà tự bạo!
Linh hồn của một cường giả Cửu Chuyển hậu kỳ tự bạo, xa xa mạnh hơn thân thể, cho dù mình miễn cưỡng chống đỡ được, cũng sẽ nhận đến thương hại không nhẹ.
"Giữ lời nói?" Thiên Bắc Dạ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Khi nào ta nói với ngươi mà giữ lời? Thương Minh, ta sẽ không cho ngươi có được lực lượng của ta."
"Đồ điên, ngươi người điên này, nếu ngươi biến thành lực lượng của ta, ngươi sẽ còn sống, chỉ là hòa hợp một thể với ta mà thôi, nhưng nếu ngươi tự bạo, vậy ngươi sẽ hoàn toàn xong đời!"
Trên mặt Thương Minh xuất hiện một chút kích động, sốt ruột quát.
Thiên Bắc Dạ không có nghe lời nói của hắn ta, lực lượng linh hồn còn đang dần dần kéo lên, chỉ cần tới một điểm, có thể tự bạo.
Đúng lúc này, một âm thanh thanh lãnh đột nhiên truyền đến từ bên cạnh của hắn, làm cho hắn bỗng nhiên cứng ngắc.
"Tiểu Dạ, chàng đã nói, chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, chàng đều sẽ đuổi theo ta, vì sao ta còn sống, chàng lại không muốn sống nữa?"
Giọng nói của thiếu nữ mềm nhẹ trước sau như một, làm cho lực lượng của Thiên Bắc Dạ vốn cuồng bạo chợt biến mất.
"Ha ha ha."
Nhìn thấy tình cảnh này, Thương Minh ha ha cười phá lên: "Thiên Bắc Dạ, nếu ngươi tự bạo, ở dưới lực lượng tự bạo của ngươi, ta chỉ sẽ bị thương, nhưng nữ nhân ngươi âu yếm hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Thiên Bắc Dạ không nói gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong mắt đỏ yêu dị xuất hiện một mảnh ấm áp.
"Vân Nhi, nàng tỉnh?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Tiểu Dạ, hiện giờ trạng thái của chàng không quá thuận tiện, chàng vẫn là về đến thân thể của chàng trước đi thôi."
Sau khi nói xong lời này, Cố Nhược Vân nâng tay tay, nhẹ nhàng vung một cái, trong phút chốc, một luồng lực lượng kéo theo Thiên Bắc Dạ, đưa linh hồn của hắn về phía thân thể hắn.
"Thiên Bắc Dạ, ngươi đứng lại đó cho ta!" Sắc mặt Thương Minh đại biến, khuôn mặt đều dữ tợn lên, nâng tay lên lập tức triển khai công kích về phía Thiên Bắc Dạ.
Chương 1760: Đại kết cục (mười sáu)
Edit: kaylee
Đúng vào lúc này, nữ tử vẫn nhìn chăm chú vào Thiên Bắc Dạ rốt cục chuyển ánh mắt về phía hắn ta, trong mắt thanh lãnh kia lóe lên một tia sáng lãnh liệt.
Sau đó, một bàn tay đột nhiên vươn ra, không có bất kỳ dấu hiện gì vươn về phía Thương Minh, nháy mắt kia, Thương Minh chỉ cảm thấy được một luồng lực lượng đang xé rách hắn ta, cứng rắn túm linh hồn của hắn ta ra khỏi thân thể.
"Không!" Thương Minh hoảng sợ rống lớn nói, biểu cảm hắn ta nhìn về phía Cố Nhược Vân giống như là thấy được một ma quỷ, vẻ mặt sợ hãi: "Ngươi... Ngươi đột phá đến Đại Viên Mãn? Không có khả năng, ngươi đột phá đến Đại Viên Mãn thế nào một chút động tĩnh đều không có?"
Mọi người đều biết, tu luyện càng về sau, động tĩnh đột phá sinh ra cũng càng lớn, nhưng vừa rồi Cố Nhược Vân một tiếng động đều không có, đã đột phá đến Đại Viên Mãn?
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Ngươi nói xem?"
Ngươi nói xem?
Những lời này, cùng cấp với thành thừa nhận lời Thương Minh nói.
Thân mình Thương Minh run run một chút, sắc mặt càng hoảng sợ: "Người có được Thượng Cổ Thần Tháp, sẽ có được thiên hạ, những lời này vậy mà là thật? Ngươi thật sự thông qua Thượng Cổ Thần Tháp đột phá đến Đại Viên Mãn? Điều đó không có khả năng! Ngươi buông ra ta, nhanh buông ta ra!"
Linh hồn trong suốt của Thương Minh ở trong tay Cố Nhược Vân càng không ngừng giãy dụa, nhưng mà, Cố Nhược Vân không chút để ý đến sự phản kháng của hắn ta, xoa linh hồn của hắn ta thành một đoàn, ném về phía Thiên Bắc Dạ.
"Hắn ta vốn thuộc về chàng, hiện tại vật quy nguyên chủ, chàng nhanh ngồi xuống đột phá thực lực, chờ sau khi chàng đột phá, chúng ta trở về nhà."
Trận chiến đấu này trải qua hơn nửa tháng, rốt cục đã xong, chắc hẳn hiện giờ phụ mẫu cũng chờ rất là sốt ruột, là thời điểm bọn họ đi trở về.
Nghĩ đến tất cả xảy ra trong nửa tháng này, Cố Nhược Vân hơi hơi có chút cảm thán, rồi sau đó, nàng chuyển ánh mắt về phía Tử Tà...
"Nha đầu, cuối cùng nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành."
Tử Tà cười cười, ánh mắt mang theo sầu não: "Những năm gần đây, ta từng bước một nhìn ngươi trưởng thành lên, cũng nhìn ngươi từ chịu người ức hiếp, trưởng thành cho tới trình độ bây giờ, ta cảm thấy rất là vui mừng."
"Tử Tà," Cố Nhược Vân cúi đầu ngóng nhìn đồng bạn làm bạn bên cạnh nàng rất lâu này, khẽ cười cười: "Cảm ơn, nếu không có ngươi, không có ta hôm nay."
"Nha đầu, tuy rằng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của ta, nhưng mà, có thể để cho ta tiếp tục đi theo ngươi hay không."
Trong mắt tím của hắn xuất hiện khẩn trương, sợ sẽ bị nha đầu kia cự tuyệt.
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Được."
Cuối cùng nàng vẫn là không nhẫn tâm để cho Tử Tà rời đi.
"Nhưng mà, Tử Tà, nếu có một ngày ngươi muốn khôi phục tự do, ta tất nhiên sẽ cho ngươi tự do ngươi muốn, nhưng mà, ngươi nhất định phải nói với ta."
...
Phong Vân Đế quốc.
Trong hoàng cung, Hồng Liên Lĩnh chủ ôm chặt lấy nữ tử bên người, phía trên khuôn mặt lãnh khốc tràn đầy lo lắng: "Bọn họ đã đi xuất chiến nửa tháng, khẳng định sẽ bình an vô sự, nếu bọn hắn đã xảy ra chuyện, thủ hạ của Thương Minh tất nhiên đã giết vào hoàng cung, Ngọc Nhi, nàng phải tin tưởng nữ nhi của chúng ta."
Đông Phương Ngọc gật gật đầu.
Hơn nửa tháng.
Ở trong hơn nữa tháng này, bọn họ không hề rời đi nơi này một bước, ánh mắt vẫn quan sát chiến đấu cách đó không xa.
Nhưng từ nửa tháng trước, lúc trước còn có động tĩnh kinh thiên động địa lại chợt biến mất, bình tĩnh lộ ra một cảm giác bất an...
Đột nhiên, âm thanh của nam nhân từ bên cạnh truyền đến, mang theo một chút không thể tin.
"Ngọc Nhi, nàng xem, kia có phải Vân Nhi hay không?"
Vân Nhi?
Thân mình Đông Phương Ngọc run lên, vội vàng theo ánh mắt Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn lại, sau khi nhìn thấy chỗ không xa bay tới mấy bóng dáng, nàng nhịn không được xoa xoa mắt.
Chương 1761: Đại kết cục (mười bảy)
Edit: kaylee
Vân Nhi?
Thật là Vân Nhi?
Đông Phương Ngọc há miệng, vốn có thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời, vậy mà không biết nên nói như thế nào...
"Cha, mẫu thân, ta đã trở về."
Thanh y nữ tử chậm rãi dừng ở trước mặt bọn họ, khuôn mặt thanh lệ xuất trần giương lên một nụ cười khẽ, dịu dàng nói.
Đông Phương Ngọc rốt cục phục hồi tinh thần lại, nàng nhanh chóng tiến lên, hung hăng ôm Cố Nhược Vân vào trong ngực, ôm chặt lấy thân thể của nữ tử, âm thanh mang theo run run: "Vân Nhi, con đã trở lại, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."
Cho dù Hồng Liên Lĩnh chủ không nói thêm gì, nhưng mà, trong hai mắt kia hàm chứa tràn đầy nhu tình, sau đó, hắn đi lên phía trước, ôm hai nữ nhân mình yêu nhất này vào trong lòng.
"Đi, chúng ta về nhà! Vân Nhi, mấy ngày nay Tiểu Tầm Nhi vẫn luôn tìm con, chúng ta không dám nói cho hắn biết chuyện đã xảy ra bên ngoài, hiện tại hắn thật vất vả bị dỗ ngủ, con đi xem hắn đi."
"Vâng."
Nghĩ đến khuôn mặt phấn điêu ngọc mài kia, tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu.
...
Trong tẩm cung, Tiểu Tầm Nhi cuốn lui ở bên trong ổ chăn, toàn bộ thân thể đều co thành một đoàn, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài còn lộ nước mắt trong suốt.
Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ nhỏ giọng đi đến, sau khi nhìn thấy đứa bé nằm ở trên giường, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đáy mắt đều mang theo đau lòng.
Mấy ngày nay tới giờ, quả nhiên là khổ hắn...
Cố Nhược Vân nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của tiểu gia hỏa, nàng cúi đầu, dè dặt cẩn trọng hôn lên má của Tiểu Tầm Nhi, trong mắt phiếm ánh sáng nhu hòa.
Giống như là nụ hôn này của nàng làm bừng tỉnh Tiểu Tầm Nhi, làm cho tiểu gia hỏa trên giường chậm rãi mở đôi mắt mơ mơ màng màng còn buồn ngủ.
Sau khi trông thấy hai người xuất hiện ở bên giường mình, Tiểu Tầm Nhi sửng sốt một chút, không dám tin nỉ non một câu: "Thế nào phụ thân và mẫu thân lại ở trong này? Chẳng lẽ Tầm Nhi còn đang nằm mơ?"
Nói xong lời này, Tiểu Tầm Nhi lại nhắm hai mắt lại, chờ tỉnh mộng lại mở mắt.
Nhưng mà, nụ hôn vừa rồi kia làm cho hắn cảm giác được rất là ấm áp, lại nhịn không được mở đôi mắt, nghi hoặc chớp mắt to, thử hô một tiếng: "Phụ thân, mẫu thân?"
Cố Nhược Vân nhẹ nở nụ cười, ánh mắt nhìn Tiểu Tầm Nhi trên giường, nói: "Tầm Nhi, chúng ta đã trở lại..."
Tầm Nhi, chúng ta đã trở lại!
Thân thể của Tiểu Tầm Nhi lập tức cứng ngắc một chút, đột nhiên, hắn ‘òa’ một tiếng khóc rống lên, nhảy vào bên trong ôm ấp của Cố Nhược Vân.
"Mẫu thân, người và phụ thân đi đâu? Tầm Nhi còn tưởng rằng các người bỏ lại Tầm Nhi bỏ trốn đi, ngoại công ngoại tổ mẫu còn không cho Tầm Nhi ra cung tìm các người, nhưng mà Tầm Nhi thật rất nhớ các người."
Cố Nhược Vân cúi đầu, nhẹ vỗ về đầu của Tiểu Tầm Nhi, bên môi giương lên một chút tươi cười: "Tầm Nhi, nên rời giường, hiện tại phụ mẫu, ngoại công ngoại tổ mẫu con, còn có cha nuôi và cữu cữu đều chuẩn bị xuất phát đi Tây Linh đại lục, ở Tây Linh đại lục kia có cố ngoại công của con, nếu chậm, phỏng chừng con sẽ bị chúng ta ném ở trong này."
Vừa nghe lời này, Tiểu Tầm Nhi vội vàng nhảy lên: "Phụ thân, mẫu thân, Tầm Nhi lập tức mặc y phục, các người chỉ cần chờ Tầm Nhi nửa khắc, không, chỉ cần vài phút là đủ rồi!"
Bỏ lại hắn? Này sao được?
Hắn không bao giờ nguyện ý rời đi bọn họ nữa!
"Tiểu Dạ, chúng ta đi ra ngoài chờ hắn đi." Cố Nhược Vân cười cười.
Xem ra cha và mẫu thân quả thật không nói việc bọn họ chiến đấu với Thương Minh cho tiểu gia hỏa này, nếu không, sợ rằng tiểu gia hỏa này đã ầm ĩ lật trời.
Chương 1762: Đại kết cục (mười tám)
Edit: kaylee
"Được."
Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, ôm Cố Nhược Vân đi ra phía ngoài...
Không bao lâu, cửa cung đã đứng đầy người quen thuộc.
Hồng Liên Lĩnh chủ, Đông Phương Ngọc, Cố Sanh Tiêu, Tá Thượng Thần, Tiểu Tầm Nhi, tiểu nha đầu tàn nhang Cố Uyển Bạch, còn có Y thánh Bạch Trung Thiên mặt dày mày dạn theo tới, cũng có Kim Đế và đám người Lam Ca tiến đến tiễn đưa...
"Ngươi còn có thể trở về sao?" Lam Ca nhìn Cố Nhược Vân, hỏi.
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu: "Có lẽ sẽ về, nếu ta không trở lại, các ngươi có thể đi Tây Linh đại lục tìm ta."
"Được."
Hai mắt Lam Ca sáng rực lên một chút, bên môi dương tươi cười dịu dàng: "Ta sẽ đi Tây Linh đại lục tìm ngươi."
Cố Nhược Vân cười cười, không lại nói thêm cái gì, xoay người nói: "Đi thôi, ngoại công đợi chúng ta nhiều năm như vậy, là thời điểm chúng ta trở về cái địa phương kia."
Giống như nghĩ đến lão phụ thân phân biệt đã lâu, trong mắt Đông Phương Ngọc tràn ngập kích động, nàng nắm chặt tay Hồng Liên Lĩnh chủ, trong mắt hàm chứa ánh sáng nhàn nhạt.
Mà ở sau khi Cố Nhược Vân nói xong lời này, mọi người lập tức đi về phía Tây Linh đại lục, lấy thực lực hiện giờ của bọn họ, tự nhiên không cần bao lâu đã đến Tây Linh đại lục...
Giờ phút này, phía trên sơn mạch cách Linh Tông không xa, Thiên Khải Tôn Giả hung hăng nhìn chằm chằm Độc Tôn đuổi theo mình không tha, tức giận nói: "Lão gia hỏa ngươi này, vì sao còn đuổi giết ta? Đừng quên, ngươi đã lựa chọn thần phục Cố nha đầu, ta là cữu công của Cố nha đầu, ngươi vậy mà dĩ hạ phạm thượng."
Độc Tôn hừ hừ, âm trầm nói: "Lão gia hỏa này, ngươi luôn rình coi ta dạo thanh lâu, vì sao ta không thể đuổi giết ngươi, ngươi biết quá nhiều chuyện, nếu không giết ngươi, ta khẳng định sẽ thanh bại danh liệt."
Thiên Khải Tôn Giả tức thiếu chút phun ra một ngụm máu tươi: "Muốn giết ta, cũng phải xem ngươi có năng lực này hay không, ngươi đừng cho là ta thật sợ ngươi, ta nói cho ngươi biết, Thiên Khải ta chưa từng sợ ai."
Độc Tôn không có lại nói thêm cái gì, vừa định triển khai công kích tới Thiên Khải Tôn Giả, lại đúng vào trong phút chốc này, hư không bị phân ra một lỗ hổng, một lực lượng cường hãn từ trong khe hở kia truyền ra, làm cho cả người ông đề phòng.
"Ai?"
Hai lão gia tử rốt cuộc cố không chém giết, vội vàng nhìn lại khe hở, nhưng sau khi nhìn thấy mấy bóng dáng đi ra từ hư không kia, thân mình lập tức cứng lại rồi.
"Cố nha đầu, Thiên Bắc công tử, các ngươi đã trở lại?" Thiên Khải Tôn Giả vừa phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên lại phát hiện hai bóng dáng quen thuộc phía sau Cố Nhược Vân, sắc mặt lại cứng ngắc: "Ngươi... Các ngươi là Cố Thiên và Đông Phương Ngọc?"
Cho dù trước đó, Cố Nhược Vân cũng đã truyền tin tức hai người này còn sống lại Đông Phương thế gia, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, sau khi ông thấy phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ.
Mà ở khiếp sợ qua đi, còn lại là kinh hỉ kịch liệt.
Bọn họ đã trở lại!
Rốt cục bọn họ đã trở lại!
"Thiên Khải Tôn Giả, Độc Tôn, thật lâu không gặp," Cố Nhược Vân lên tiếng tiếp đón với hai lão gia tử, cười nói: "Không biết chúng ta có thể cùng nhau về Đông Phương thế gia hay không? Ta đã thật lâu không nhìn thấy ngoại công và ngoại tổ mẫu, mà lần này trở về, ta cũng vì làm cho mẫu thân và bọn họ một nhà đoàn tụ."
Độc Tôn phục hồi tinh thần lại trước, khẽ gật đầu, khuôn mặt than khó được lộ ra một chút tươi cười: "Được."
"Cố nha đầu mời là ta, có quan hệ gì với ngươi!" Thiên Khải Tôn Giả trừng mắt nhìn Độc Tôn, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, cười tủm tỉm nói: "Nha đầu, ngoại công ngoại tổ mẫu con đợi con lâu lắm rồi, đi, hiện tại chúng ta trở về nhà, ha ha ha!"
Hiển nhiên Cố Nhược Vân trở về làm cho tâm tình của ông vô cùng tốt, phía trên khuôn mặt già nua tràn đầy tươi cười.
Đông Phương thế gia.
Trong thư phòng, Đông phương lão gia tử đang giáo huấn Đông Phương Thiếu Trạch, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ngươi tiểu tử thối này, hiện giờ đều bao lớn, cũng không biết thú thê sinh con! Chẳng lẽ ngươi muốn cho lão gia tử ta tuổi lớn như vậy đều không có tôn tử ôm?"
Đông Phương Thiếu Trạch vẫn là dáng vẻ dịu dàng như ngọc kia, giống như cũng không có để lời của Đông Phương lão gia tử ở trong lòng.
Lam Vũ Ca có chút nhìn không được, khẽ nhíu mày liễu: "Thiếu Trạch hắn tự có chừng mực, loại chuyện này lại bức thế nào đều không có tác dụng, ông vẫn là tu luyện cho tốt đi, tranh thủ sớm ngày đi Đông Nhạc đại lục đoàn tụ với Vân Nhi bọn họ."
Đối mặt với thê tử của mình, Đông Phương lão gia tử có tính tình lớn cỡ nào đều phát không ra, ông chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, một người ở đây hờn dỗi.
"Gia chủ, phu nhân, thiếu chủ!"
Đúng lúc này, một âm thanh vội vàng truyền tới.
‘Phịch’ một tiếng, gã sai vặt kia không đợi Đông Phương lão gia tử nói chuyện, đã trực tiếp phá cửa mà vào, bởi vì hắn chạy quá nhanh, lảo đảo một cái ngã ở trên đất.
"Hoang mang rối loạn hò hét, còn thể thống gì?"
Lão gia tử đang giận không có chỗ phát, gã sai vặt lại đánh lên họng súng, ông có thể ôn tồn nói chuyện mới là lạ.
Gã sai vặt lau mồ hôi trên mặt, nói: "Gia chủ, biểu tiểu thư đã trở lại."
"Cái gì, Vân Nhi đã trở lại?"
Đông Phương lão gia tử đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng: "Ngươi nói là thật sự, Vân Nhi thật sự đã trở lại?"
"Quả thật là thật, còn có, đại tiểu thư và cô gia cũng đã trở lại."
Gã sai vặt này từ nhỏ đã lớn lên ở Đông Phương thế gia, hiện giờ tuổi cũng không nhỏ, tự nhiên biết Đông Phương Ngọc đã từng là đại tiểu thư của Đông Phương thế gia.
Đông Phương lão gia tử lập tức trợn tròn mắt, ông vội vàng kéo lấy vạt áo của gã sai vặt, hô hấp có chút khẩn trương: "Ngươi nói là Đông Phương Ngọc, Ngọc Nhi?"
"Đúng vậy, gia chủ, bọn họ đều đã trở lại."
Xôn xao!
Nghe nói lời này, lão gia tử lập tức lắc mình nhằm phía ngoài cửa, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Lam Vũ Ca cười cười, bà ngăn chặn kích động trong lòng, nói với Đông Phương Thiếu Trạch ở một bên: "Trạch nhi, tỷ tỷ và chất nữ của con đã trở về, chúng ta đi nghênh đón đi."
Trong sân Đông Phương thế gia, Cố Nhược Vân vừa dừng bước lại, đã nhìn thấy Đông Phương lão gia tử bước nhanh lao tới.
Lúc lão gia tử đi đến trước mặt bọn họ, bỗng nhiên dừng bước chân, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Ngọc, bờ môi của ông run lên nhè nhẹ.
"Ngọc Nhi, là con, thật là con?"
Đông Phương Ngọc cười khẽ tiến lên, nói: "Cha, năm đó con được người cứu, chính là đáp ứng người nọ, không bế quan hai mươi năm, không rời đi cái địa phương kia, bởi vậy những năm gần đây con mới không thể trở về gặp ngài, là nữ nhi không tốt, để cha nhớ nhiều năm như vậy."
Lão gia tử lau lau hai mắt phiếm lệ, ánh mắt kích động: "Trở về là tốt rồi, các ngươi trở về là tốt rồi? Đúng rồi, hai hài tử này là..."
Đối với Tá Thượng Thần yêu nghiệt, lão gia tử nhưng là rất quen thuộc, chỉ là, Tầm Nhi và Cố Uyển Bạch rất là xa lạ đối với ông.
"Ngoại công," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Vị nữ hài này tên là Cố Uyển Bạch, là đồ đệ con thu, về phần hắn... Là con của con, Tiểu Tầm Nhi."
"Nhi tử của con?"
Lão gia tử lại trợn tròn mắt, ngoại tôn nữ nhà mình này ngay cả đứa nhỏ đều có? Ông đây là bỏ lỡ bao nhiêu chuyện?
Đột nhiên, ông giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch theo Lam Vũ Ca đến, có chút tức giận nói: "Ngươi xem, chất nữ ngươi ngay cả nhi tử đều có, ngươi lại ngay cả nàng dâu đều không có, ngươi nhanh cút đi tìm nàng dâu trở về cho ta, nếu không ta không nhận nhi tử ngươi này!"
Cố Nhược Vân ngay cả nhi tử đều có, Đông Phương Thiếu Trạch thân là cữu cữu vẫn còn chưa lập gia đình, này như thế nào làm cho lão gia tử không tức giận?
"Cố ngoại công," Tiểu Tầm Nhi đáng yêu nghiêng đầu: "Mẫu thân con nói qua, cảm tình nên thuận theo tự nhiên, làm sao người có thể bức cữu công cưới thê? Như vậy là không tốt, vạn nhất hắn vì ứng phó người tùy tiện thu một nữ tử, chẳng phải là hại cả đời vị nữ tử kia à?"
Lão gia tử sửng sốt một chút, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này thông minh hiểu chuyện như thế, trong lòng lập tức xuất hiện một chút vui mừng, càng nhìn càng thích.
"Không hổ là người Đông Phương thế gia ta, chính là không giống người thường, ha ha ha."
"Ngươi lão gia hỏa này thật đúng là không biết liêm sỉ," Lam Vũ Ca theo sát mà đến, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai mắt bà dịu dàng nhìn về phía Tiểu Tầm Nhi, vui sướng ôm hắn vào trong lòng: "Tiểu Tầm Nhi, kêu một tiếng cố ngoại tổ mẫu nghe một chút?"
Tiểu Tầm Nhi chớp mắt, nhu thuận nói: "Cố ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu và mẫu thân con luôn nhắc tới người, nói người không biết có tốt không, Tầm Nhi vẫn luôn muốn gặp người đấy."
"Con tiểu gia hỏa này, còn nhỏ miệng nhưng là rất ngọt," Lam Vũ Ca vui mừng hôn Tiểu Tầm Nhi, lại quay đầu nhìn về phía những người khác: "Ngọc Nhi, các con trở về là tốt rồi, ta đã sớm tin tưởng các con còn sống, hiện giờ một nhà chúng ta đoàn tụ, cũng nên chúc mừng một chút, đi thôi, chúng ta đi về trước lại nói."
Đông Phương Ngọc mềm nhẹ cười: "Vâng."
Đông Phương thế gia này, tràn ngập kỷ niệm thời niên thiếu của nàng, hiện giờ lại bước vào trong nhà, trong lòng bất giác có chút cảm xúc.
Hồng Liên Lĩnh chủ ôm chặt lấy thân thể của nàng, trong mắt đen tràn đầy nhu tình, giống như trong mắt chỉ có sự tồn tại của nàng.
"Vân Nhi," Thiên Bắc Dạ cười cười, nhỏ giọng nói ở bên tai Cố Nhược Vân: "Hiện tại Thương Minh đã chết, chúng ta cũng không có bất cứ chuyện gì phải làm, không bằng, lại sinh cho ta mấy đứa trẻ, như thế nào?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút.
Không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, đã bị nam tử chặn ngang ôm lấy, đi về phương hướng hậu viện...
Bầu trời Tây Linh đại lục, không lại âm u giống như nửa tháng trước, hiện giờ bầu trời là sau cơn mưa trời lại sáng, xanh chói mắt...
*** Hoàn chính văn ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro