Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1516 - 1530

Chương 1516: Thiên Bắc Dạ đến đây (tám)

Edit: kaylee

Đương nhiên, Tả Hộ pháp đưa ra đề nghị ba ngày sau cử hành tỷ thí, cũng không phải là vì chờ thiếu chủ Minh phủ, mà là, thời gian ba ngày, cũng đủ nàng ta trợ giúp Tô Lâm tăng lên thực lực!

Với thù hận trong lòng Tô Lâm đối với Cố Nhược Vân, tất nhiên là hận không thể bầm thây vạn đoạn nàng! Bởi vậy, nữ tử này nhưng là có thể lợi dụng một chút!

"Được."

Thiên Nguyệt Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, gật gật đầu: "Mười một người thông qua trận tỷ thí thứ hai, chuẩn bị một chút ba ngày sau tiến hành tỷ thí!"

"Tuân chỉ."

Chúng thiên tài ào ào ôm quyền, trong mắt mang theo vẻ kích động!

Phải biết rằng, có những thiên tài thể tới một hồi cuối cùng đều là thiên chi kiêu tử, bọn họ tự nhiên tưởng muốn biểu hiện thật tốt! Nghe nói phần thưởng của ba người đứng đầu đều rất tốt! Chẳng sợ không cách nào được đến hạng nhất và hạng hai, nỗ lực một chút, tranh thủ lấy hạng ba cũng tốt.

"Chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân nhìn Linh Thú bẩn hề hề bên chân, khẽ nhíu mày, nàng có chút ghét bỏ nhặt nó lên, quăng đến trong lòng Tá Thượng Thần.

Lần này, tiểu gia hỏa hoàn toàn không vừa lòng, ‘oa oa’ giận mắng lên.

Nó thích là nữ nhân, không phải là nam nhân! Để cho một người nam nhân ôm nó tính là chuyện gì? Nhất là, hương vị trên thân nam nhân này nó một chút đều không thích!

Cố Nhược Vân có thể là bị nó làm cho không kiên nhẫn, quay đầu liếc mắt cảnh cáo nhìn nó một cái, nhất thời, âm thanh tiểu gia hỏa im bặt, đôi mắt nhỏ tràn đầy ủy khuất ai oán nhìn Cố Nhược Vân, tội nghiệp ghé vào trong lòng Tá Thượng Thần, không dám lại phản kháng.

Nhưng mà, ánh mắt của tiểu gia hỏa này vẫn sắc mị mị nhìn chằm chằm... Ngực của Cố Nhược Vân.

...

Phía trên đồi núi, nam tử tóc bạc hồng y đứng ở trên núi, khoanh tay mà đứng, khuôn mặt của hắn không có yêu nghiệt và âm nhu như Tá Thượng Thần, lại hơn một phần yêu dị và khí phách! Đôi con ngươi đỏ như máu lộ ra tàn nhẫn thị huyết không để thế nhân vào trong mắt, giống như trong mắt hắn chúng sinh đều như con kiến.

Khí thế của nam nhân này rất là cường đại, rõ ràng là đồi núi không gió, chung quanh hắn lại quanh quẩn cuồng phong, khẽ mím môi đỏ mọng thành đường cong yêu dã, chính là bốn chữ tao nhã tuyệt thế này, cũng không đủ để hình dung rung động nam nhân này gây cho người.

"Thiếu chủ."

Một người nam nhân mặc áo bào màu xanh theo sát ở phía sau tóc bạc, cung kính củng củng nắm tay, nói: "Vừa rồi Tả Hộ pháp gửi thư, nói tìm được tung tích của Nguyệt Linh thảo, hơn nữa còn ngoài ý muốn phát hiện một con Linh Thú kỳ dị, nhưng nàng gặp một chút phiền toái, cho nên muốn thiếu chủ tiến đến nơi này."

"Nguyệt Linh thảo sao?"

Trái tim của nam nhân vốn bình tĩnh không chút gợn sóng, sau khi nghe được ba chữ Nguyệt Linh thảo này rốt cục có gợn sóng, mắt đỏ thị huyết cũng dần dần có một chút độ ấm của người thường.

"Nàng ta ở đâu?"

"Ở trong hoàng cung Thiên Nguyệt đế quốc."

Bá!

Ở sau khi âm thanh của thanh bào nam nhân vang lên, nam tử tóc bạc cái gì cũng không nói, y phục màu đỏ xẹt qua phía chân trời, bay nhanh về phía hoàng thành Thiên Nguyệt đế quốc.

Nguyệt Linh thảo...

Hắn tìm Nguyệt Linh thảo lâu như vậy, rốt cục cũng có tung tích! Sau khi lấy được Nguyệt Linh thảo này, thì có thể rời đi địa phương quỷ quái này đi cứu Cố Sanh Tiêu!

Trong hư không, nam tử tóc bạc có thể là nghĩ tới cái gì, mắt đỏ xuất hiện một chút ấm áp, khóe môi cũng nhịn không được nhếch lên một độ cong: "Vân Nhi, ta may mắn không làm nhục mệnh, rốt cục tìm được Nguyệt Linh thảo, chờ sau khi ta rời đi chỗ này, ta có thể đi cứu huynh trưởng của nàng."

Quan trọng nhất là, sau khi chiếm được Nguyệt Linh thảo, hắn sẽ có thể đi tìm nàng.

Không có chuyện gì quan trọng hơn gặp mặt nàng...

Chương 1517: Tô Lâm thay đổi (một)

Edit: kaylee

Ba ngày sau, trong hậu hoa viên, trước mặt mọi người sau khi những thiên tài tiến đến hoàng cung, lập tức ào ào nghị luận ra.

Mà nhân vật chính ở trung tâm nghị luận của bọn họ, rõ ràng chính là Cố Nhược Vân và Tô Lâm.

"Các ngươi đoán, quyết đấu hôm nay Cố Nhược Vân và Tô Lâm ai sẽ đạt được thắng lợi?"

"Kia còn cần nói sao, khẳng định là Tô Lâm, tuy rằng Cố Nhược Vân ở Siêu Phàm hậu kỳ, mà Tô Lâm chỉ là trung kỳ, nhưng ngươi đừng quên thân phận của Tô Lâm! Quận Vương phủ có được Linh Khí trung cấp, chỉ cần Tô Lâm xuất ra Linh Khí này, Cố Nhược Vân căn bản không phải là đối thủ của nàng ta."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Đột nhiên, âm thanh của mọi người không tự chủ được dừng lại, ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người thanh y nữ tử cất bước mà đến.

Nữ tử này một bộ áo xanh, trong lònh ôm một tiểu Linh Thú nhuyễn manh, khuôn mặt thanh lãnh giống như bao phủ một tầng sáng rọi ở dưới nắng sớm, lạnh nhạt mà bình tĩnh, giống như nàng chính là thanh trúc trên thế gian, thanh lãnh mà cao ngạo, hoàn toàn không hợp hoàn cảnh ồn ào chung quanh.

Thật giống như, bất luận thế gian tranh cãi ầm ĩ thế nào, đều không thể ảnh hưởng đến tâm lạnh nhạt của nàng kia.

"Cố cô nương, có vẻ Tô Lâm giống như chưa tới."

Đổng Phương liếc mắt một cái đã thấy được Cố Nhược Vân, bước nhanh đi qua, sau đó hắn nhìn bốn phía chung quanh, có chút kinh ngạc nói: "Không đúng, dưới tình hình chung, Tô Lâm kia đến phải nhanh hơn ai khác, hơn nữa vừa thấy Cố cô nương sẽ nhục nhã, hiện tại thế nào nàng ta còn chưa đến? Chẳng lẽ nàng ta lâm trận bỏ chạy?"

"Không có khả năng, tính cách Tô Lâm kia không có khả năng lâm trận bỏ chạy, huống chi, nàng ta đối địch Cố cô nương như thế, lại như thế nào không tới tham gia một hồi tỷ thí cuối cùng này?"

Nói lời này rõ ràng chính là Mộc Anh tính cách trầm ổn nhất, nhưng mà hắn cũng không hiểu vì sao đến bây giờ Tô Lâm còn không xuất hiện.

Chẳng lẽ nàng ta có âm mưu gì?

"Cố cô nương, Tá công tử chưa tới sao?" Tầm mắt Lục Vân cũng không ở trên người Tô Lâm, nàng thấy Tá Thượng Thần luôn luôn theo sau lưng Cố Nhược Vân lần này không có tiến đến, ngược lại là có chút kinh ngạc, khẽ cau mày, hỏi.

Theo nàng, hôm nay người Minh phủ tất nhiên sẽ làm khó dễ Cố cô nương, vì sao yêu nghiệt Tá Thượng Thần kia lại không ở?

Đổng Phương không biết ý nghĩ chân chính trong lòng Lục Vân, hắn chỉ nhìn thấy nữ tử mình âu yếm đang hỏi tin tức của nam nhân khác, trong lòng không khỏi lên men, nhưng mà, nắm tay đặt ở bên chân của hắn lại không tự chủ được nắm chặt lại.

Đương nhiên, Đổng Phương chẳng phải ghen ghét Tá Thượng Thần, mà là âm thầm thề, bất luận như thế nào, đều phải khiến cho mình cường đại lên.

Bởi vì Lục Vân nàng thích nam nhân cường đại! Nếu hắn có được thực lực có thể bảo vệ nàng, nói không chừng nàng sẽ liếc hắn nhiều một cái...

"Tá Thượng Thần hắn đến đây, chỉ là không xuất hiện mà thôi."

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu.

Tên kia lo lắng người Minh phủ sẽ âm thầm ra tay giúp đỡ Tô Lâm, vì vậy hắn cũng ẩn dấu mình đi, tính toán ngầm quan sát tình huống tỷ thí! Bởi vậy, mới không có xuất hiện ở trong mắt những người khác.

"Ta đã nói, làm sao hắn có thể yên tâm một mình Cố cô nương ở chỗ này."

Lục Vân nở nụ cười, âm thanh dịu dàng nói: "Có hắn âm thầm bảo vệ Cố cô nương, chúng ta đây cũng có thể yên tâm, nếu không, với tính cách con người kia, thật sự có khả năng âm thầm giở trò xấu, hoàn toàn làm cho người ta khó lòng phòng bị!"

Đổng Phương có chút kỳ quái nhìn Lục Vân, hắn luôn luôn cho rằng Lục Vân vẫn thích Tá Thượng Thần, nhưng nghe lời nói hiện giờ của nàng, lại giống như chẳng phải như thế...

"Đến đây!"

Đột nhiên, ánh mắt Cố Nhược Vân chợt chuyển hướng, thấp giọng nói.

Chương 1518: Tô Lâm thay đổi (hai)

Edit: kaylee

Sau đó, mấy người Đổng Phương theo ánh mắt của nàng nhìn qua, lập tức thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Tô Lâm?

Không, không đúng! Khí thế trên người nàng ta cũng không giống Tô Lâm!

Tô Lâm trước kia làm cho người ta có một loại cảm giác điêu ngoa bốc đồng, hơn nữa không hề có chỉ số thông minh đáng nói, nhưng mà, lúc này đây, từ sau khi Tô Lâm xuất hiện, bọn họ cảm giác được độ ấm chung quanh đều hạ thấp vài phần, chẳng sợ chỉ là rất xa liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đều có thể cảm giác được nàng ta cả người âm lãnh.

Thật giống như, hoàn toàn thay đổi một người!

Hiển nhiên Tô Lâm cũng phát hiện bọn họ nhìn chăm chú, không khỏi nhìn về phía đám người Cố Nhược Vân, nhưng mà, lúc này trong mắt nàng ta không có cao ngạo và khiêu khích như trước, có chỉ là một mảnh âm lãnh! Giống như mới từ địa ngục bò ra, cả người làm cho người ta một loại cảm giác âm trầm.

"Nếu ta không có đoán sai, ở trong vòng ba ngày này, Tô Lâm hẳn là tu luyện công pháp nào đó, không chỉ khí thế đã xảy ra biến hóa, thậm chí ngay cả thực lực đều tăng lên không ít." Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói.

Từ lúc Hộ pháp Minh phủ đưa ra thời hạn ba ngày, nàng cũng đã đoán được, các nàng tất nhiên muốn dùng ba ngày này tăng lên thực lực vì Tô Lâm! Nhưng mà, nàng ngược lại là thật không ngờ, những người này vậy mà sẽ dùng loại biện pháp này mạnh mẽ tăng lên lực lượng vì nàng ta!

"Cố cô nương, ngươi nói Tô Lâm tu luyện công pháp trong vòng ba ngày này? Nàng ta tu luyện công pháp gì mà có thể làm thực lực tăng lên nhanh như vậy? Ba ngày, làm sao có thể có biến hóa lớn như vậy?" Vẻ mặt Đổng Phương kinh ngạc, hiển nhiên cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Trong thiên hạ, có rất nhiều công pháp, có thể ở trong vòng ba ngày tăng lên thực lực nhanh như vậy cũng không phải là không có! Chỉ là, các ngươi phải biết một việc, tham nhiều ăn không hết! Thực lực tăng lên càng nhanh, cái giá phải thừa nhận cũng càng nhiều! Nếu ta không có đoán sai, vì tăng lên thực lực, Tô Lâm không còn sống được bao nhiêu ngày."

"Cái gì?"

Đừng nói là mấy người Đổng Phương, ngay cả Lý Thanh thân là công tử phủ Tướng quân cũng không tự chủ được chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

"Ngươi nói Tô Lâm không còn sống được bao nhiêu ngày nữa? Làm sao có thể? Người như Tô Lâm tuyệt đối không có khả năng sẽ vì tỷ thí mà buông tha sinh mệnh của mình, cho dù nàng ta luôn đối địch ngươi, cũng vạn vạn không có khả năng làm như vậy!" Lý Thanh trầm mặc xuống, nói.

Lấy hiểu biết của hắn đối với Tô Lâm, nữ nhân này luôn rất sợ chết, chẳng sợ trong lòng nàng ta muốn giết Cố Nhược Vân cỡ nào, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng mệnh của mình để trả giá!

"Nếu Tô Lâm không biết tất cả những thứ này thì sao?" Cố Nhược Vân nhìn về phía Lý Thanh: "Nếu người khác chỉ nói với nàng ta, có thể giúp nàng ta tăng lên thực lực trong vài ngày, lại không nói cho nàng ta hậu quả thì sao?"

Lý Thanh nao nao, lúc này đây, hắn nhưng là tán thành lời Cố Nhược Vân nói.

Với đầu óc của Tô Lâm kia quả thật thật dễ dàng bị người lừa gạt, vì vậy có lẽ chính như Cố lời Nhược Vân nói, người khác chỉ tăng lên thực lực vì nàng ta, lại cũng không có nói cho nàng ta hậu quả!

"Cố cô nương, vậy ngươi có mấy phần chắc chắn có thể đánh bại Tô Lâm?" Lý Thanh lo lắng trùng trùng, nói thật, tuy rằng phụ thân hắn cũng là thần tử của Thiên Nguyệt đế quốc, nhưng hắn hết sức hi vọng Cố Nhược Vân có thể đạt được thắng lợi trận tỷ thí này...

Nghe vậy, Cố Nhược Vân thu tầm mắt trở về, nhàn nhạt nói: "Ta phải có được Nguyệt Linh thảo!"

Ngụ ý, trận tỷ thí này, nàng phải đạt được thắng lợi!

Bởi vì chỉ có chiếm được Nguyệt Linh thảo, mới có thể làm cho Cố Sanh Tiêu thoát khỏi giam cầm, trở thành một nhân loại bình thường! Bởi vậy, nàng sẽ không cho phép  tỷ thí xuất hiện ngoài ý muốn!

Chương 1519: Tỷ thí (một)

Edit: kaylee

Tuy rằng đám người Lý Thanh không nói thêm gì, vẫn là lo lắng trùng trùng, dù sao thực lực của Tô Lâm tăng lên quá nhiều ở trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa trong tay nàng ta còn có một thanh Linh Khí trung cấp, Cố Nhược Vân muốn đạt được quán quân trận tỷ thí này, sợ rằng không có dễ dàng như vậy.

Nhưng mà, trông thấy mặt mày kiên định kia của Cố Nhược Vân, lời nói này ai cũng chưa nói ra...

Không có cho những người khác thời gian chuẩn bị, tỷ thí đã bắt đầu! Lần này tỷ thí vẫn là rút thăm đến quyết định! Hai người rút được chữ số giống nhau sẽ là đối thủ! Nhưng bởi vì người dự thi tổng cộng chỉ có mười một người, vì vậy nhất định có một người rút được giấy trắng!

Phàm là người rút được giấy trắng, thì không cần tiến hành tỷ thí, có thể thành công tiến vào trận tiếp theo.

"Mộc Anh, cố lên!"

Đổng Phương thấy được chữ số trong tay Mộc Anh, vỗ vai hắn một cái, cổ vũ nói: "Trong bảy người đi rừng rậm Ác Linh lúc trước, chúng ta chỉ có ngươi và Cố cô nương thành công tới một hồi cuối cùng này, cho nên ngươi phải cố gắng thay phần của chúng ta!"

Cho dù lúc trước Lục Vân có thể tham gia trận tỷ thí thứ hai, lại bị loại ở trong trận đấu, chỉ có Mộc Anh thành công thông qua khảo hạch!

Mộc Anh gật gật đầu, chậm rãi đi lên lôi đài, củng củng nắm tay với nam tử trẻ tuổi đồng thời đi lên lôi đài: "Mộc Anh."

"Triệu Cần."

Tên nam tử trẻ tuổi kia cũng củng củng nắm tay, tự giới thiệu: "Mộc huynh, phía trên lôi đài đao kiếm không có mắt, nếu trong lúc vô tình ngộ thương kính xin Mộc huynh đừng trách móc."

Sau khi nói xong lời này, hai người không lại nói thêm cái gì, nhanh chóng rút ra vũ khí, lập tức nhằm về phía đối phương.

Thực lực của hai người này đều ở Siêu Phàm trung kỳ, nhưng nhìn tình huống trên đài, Mộc Anh vẫn là sâu hơn một bậc, cho nên, cũng không lâu lắm tên nam tử trẻ tuổi kia đã chống đỡ không được! Cho dù cấp bậc hai người giống nhau, nhưng trình độ nắm lực lượng trong tay khác nhau, cũng rất dễ dàng phân ra thắng bại.

"Đa tạ."

Nhìn nam tử trẻ tuổi bị mình đánh ngã xuống đất, Mộc Anh củng củng nắm tay, rồi chậm rãi đi xuống lôi đài, về tới bên trong đoàn đội.

"Mộc Anh, chúc mừng ngươi lại thông qua một lần tỷ thí!"

Bọn người Đổng Phương không khỏi kích động, có lẽ là mấy ngày ở chung trong rừng rậm Ác Linh kia, làm cho bọn họ dần dần thổ lộ tình cảm, vì vậy hiện giờ mọi người cảm thấy vui vẻ vì Mộc Anh là phát ra từ nội tâm.

Mộc Anh cười cười, trong con ngươi luôn trầm ổn xuất hiện một chút dao động, hắn cũng không để tâm vị trí quán quân cuộc đấu, nhưng mà muốn biết đến cùng mình có thể đi đến một bước nào.

Tỷ thí kế tiếp không hề thắc thỏm, tất cả mọi người từng người tiến hành tỷ thí, chỉ có Tô Lâm rút được giấy trắng đang lẳng lặng chờ đợi.

Một vòng kết thúc, chính là bắt đầu rút thăm cho vòng tiếp theo, bởi vì sàng chọn rớt năm người, vì vậy hiện giờ lưu lại chỉ có sáu người mà thôi.

"Ta lại là số một."

Mộc Anh nhìn chữ số trong tay mình, bất đắc dĩ cười cười: "Không biết lần này người ta đối mặt là ai."

Thực lực của hắn ở Siêu Phàm trung kỳ, chỉ cần không trúng ba người Cố Nhược Vân và Lãnh Thương, còn có Tô Lâm kia, thì hắn có nắm chắc đạt được thắng lợi.

"Cố Nhược Vân, người này là bằng hữu của ngươi, đúng không?"

Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp mà âm trầm vang lên ở bên tai Cố Nhược Vân, làm cho Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nữ tử đi đến bên người nàng.

Trong mắt nữ tử tràn đầy vẻ oán độc, càng nhiều hơn vẫn là một phần đắc ý kia: "Thật không đúng dịp, lúc này đây người ta đối đầu chính là bằng hữu của ngươi."

Trong vòng ba ngày, cho dù khí chất của Tô Lâm đã xảy ra thay đổi, nhưng ngạo mạn và ngoan độc nàng ta chôn ở trong xương vẫn chưa từng xảy ra biến hóa.

Chương 1520: Tỷ thí (hai)

Edit: kaylee

Bá!

Sau khi Tô Lâm nói xong lời này, đừng nói là Mộc Anh, ngay cả mấy người Đổng Phương sắc mặt đều ‘bá’ một cái biến trắng.

Bất luận lần này Mộc Anh chống lại ai, cho dù hắn thua tỷ thí cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng thế nào bọn hắn cũng thật không ngờ là, lúc này đây hắn chống lại nhưng lại là Tô Lâm! Với tính cách của Tô Lâm, căn bản là sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào có liên quan với Cố Nhược Vân!

"Cố Nhược Vân, lát sau trên lôi đài ngươi nhìn xem thật tốt đi, người này chính là vết xe đổ của ngươi!"

Nói xong lời này, nàng ta lập tức hừ lạnh một tiếng, xoay người lên lôi đài.

Trên trán Mộc Anh không tự chủ được toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt cũng xuất hiện một chút hoảng loạn, có thể tưởng tượng được áp lực tâm lý Tô Lâm tạo thành cho hắn.

"Mộc Anh, lát sau ngươi đánh không lại thì trực tiếp nhận thua! Trên lôi đài có quy định, chỉ cần ngươi nhận thua, thì nàng ta sẽ không có thể xuống tay với ngươi." Lục Vân nhíu hai mày liễu, âm thanh mang theo lo âu nói.

Mộc Anh hít vào một hơi thật sâu, bắt buộc bản thân trấn định, khẽ gật đầu: "Ừ, ta hiểu rõ."

"Đợi đã."

Mắt thấy Mộc Anh sắp sửa đi lên lôi đài, Cố Nhược Vân ở sau người nhẹ quát một tiếng.

Mộc Anh sợ run một chút, chần chờ quay đầu: "Cố cô nương, còn có chuyện gì sao?"

Ở dưới tầm mắt của mọi người, Cố Nhược Vân chậm rãi đi đến bên người Mộc Anh, vụng trộm nhét một viên đan dược vào bên trong lòng bàn tay của hắn: "Nếu như ngươi lên lôi đài, Tô Lâm sẽ không dễ dàng cho ngươi nhận thua, đan dược này ngươi cầm, bất luận trọng thương thế nào, đều có thể làm cho ngươi khôi phục."

Mộc Anh trịnh trọng gật gật đầu, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Cảm ơn..."

Dứt lời, hắn quay người, tiếp tục đi lên lôi đài.

Sau khi Cố Nhược Vân trở lại trong đám người, Đổng Phương có chút không hiểu hỏi: "Cố cô nương, vừa rồi ngươi nói gì với hắn vậy?"

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, không có trả lời Đổng Phương, tầm mắt của nàng vẫn luôn nhìn lôi đài, ánh mắt thanh lãnh bình tĩnh không chút gợn sóng.

...

Trên lôi đài, Mộc Anh nắm chặt kiếm trong tay, chậm rãi mở miệng nói: "Ta nhận..."

Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Mộc Anh còn không có ngu ngốc đến mức để cho Tô Lâm ngược đãi! Vì vậy hắn vừa lên đài đã tính toán nhận thua, ai biết lời này còn chưa kịp nói ra miệng, ‘ầm’ một tiếng, một nắm tay đánh vào phía trên ngực của hắn, thân mình của hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã ở lôi đài.

Không thể không nói, Tô Lâm nắm giữ lực đạo tốt lắm, chỉ làm cho Mộc Anh bị trọng thương, lại không làm cho hắn ngã xuống lôi đài.

Dù sao nếu ngã xuống, thì kết quả sẽ giống như Mộc Anh nhận thua, nàng ta cũng không cách nào ngược đãi đối phương!

"Nếu ngươi bất hạnh chết ở trên lôi đài, thì cũng không nên trách ta, muốn trách thì trách Cố Nhược Vân! Là nàng hại ngươi!" Tô Lâm đi đến bên người Mộc Anh, một chân hung hăng dẫm ở phía trên yết hầu của hắn, làm cho hắn không cách nào phát ra âm thanh: "Nếu ngươi không thường xuyên ở cùng Cố Nhược Vân, vậy ngươi sẽ không phải chết! Nhưng mà, ngươi quá mức ngu xuẩn! Vậy mà làm bạn với nàng, chẳng lẽ ngươi không biết trong thiên địa này có rất nhiều người muốn giết nàng?"

Nàng ta cười lạnh một tiếng, có chút âm trầm nói: "Đúng rồi, ngươi hẳn là không biết vì sao người Minh phủ lại giúp đỡ ta, đó là bởi vì ta tương đối hiểu chuyện! Không giống Cố Nhược Vân, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, ngay cả người Minh phủ cũng dám cự tuyệt, đây rõ ràng là đang tìm cái chết! Cho nên, cho dù nàng chết, cũng là trừng phạt đúng tội!"

"Khụ khụ!"

Mộc Anh ho khan hai tiếng, nhưng mà, âm thanh kia còn nhỏ hơn tiếng muỗi, thật giống như bị nghẹn ở trong cổ họng.

Chương 1521: Tỷ thí (ba)

Edit: kaylee

Giờ phút này, hắn đừng nói là nhận thua, ngay cả nói chuyện đều thật khó khăn.

Tô Lâm cười lớn, bỗng nhiên nàng ta bắt được cánh tay của Mộc Anh, dùng sức uốn, giòn vang một tiếng, sau đó nam nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất kia lập tức phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế.

Nhưng mà, này chẳng phải kết thúc, mà chỉ là bắt đầu mà thôi...

Tô Lâm không ngừng tra tấn Mộc Anh, bắt đầu từ ngón tay của hắn, mãi cho đến toàn thân cao thấp, tất cả xương cốt của hắn đều bị bẻ gãy, ngay sau đó lại nắn lại, cuối cùng lại bẻ gãy, vòng đi vòng lại, không chút dừng lại! Đau đến Mộc Anh không ngừng phát ra tiếng tru lên, sắc mặt tái nhợt giống như người chết.

"Các ngươi có cảm nhận được hay không, hình như hơi thở trên người Tô Lâm có chút không quá thích hợp."

"Không sai, theo lý thuyết, Mộc Anh này cũng là Siêu Phàm trung kỳ, không nên ngay cả sức phản kháng cũng không có, huống chi, Tô Lâm ngay cả vũ khí đều không dùng, Mộc Anh này bị bại cũng quá uất ức đi?"

"Ta thấy không phải là Mộc Anh uất ức, là ở trong vài ngày nay khẳng định Tô Lâm chiếm được kỳ tích gì, làm cho thực lực đột nhiên tăng mạnh, ta phỏng chừng hiện tại cho dù là Lãnh Thương tiến đến chiến đấu với nàng ta, đều không có sức phản kháng, càng miễn bàn đánh bại nàng ta."

Mọi người ào ào nghị luận ra tiếng, ánh mắt nhìn Tô Lâm cũng dần dần xảy ra biến hóa.

Nhưng mà, đám người Đổng Phương lại sốt ruột lên, cũng không quản người trên đài có thể nghe được hay không, la lớn: "Mộc Anh, ngươi mau nhận thua, ngươi không phải là đối thủ của nàng ta, nhanh nhận thua, đừng thể hiện, cho dù nhận thua cũng không phải chuyện dọa người gì!"

Phía trên lôi đài.

Mộc Anh nghe được âm thanh của mấy người Đổng Phương, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười chua sót.

Không phải là hắn không muốn nhận thua.

Mà là mỗi khi hắn muốn nói chuyện, Tô Lâm sẽ tạo cho hắn đau đớn gấp mấy trăm lần! Ở dưới loại đau đớn kịch liệt này, hắn có thể hô lên đã không sai biệt lắm, lại có cơ hội nhận thua? Có lẽ hôm nay, tính mạng của hắn sẽ phải táng thân như thế.

"Mộc Anh, ngươi kêu, cho dù ngươi kêu vỡ cổ họng cũng không có tác dụng."

Tô Lâm cúi người, âm lãnh nhìn về phía Mộc Anh, trong đôi mắt kia vẫn là vẻ oán độc trước sau như một.

"Nhưng mà, ta đã làm yết hầu của ngươi hư hao, hiện tại phỏng chừng ngay cả kêu ngươi cũng kêu không ra."

Thân mình Mộc Anh chấn động, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, hô hấp của hắn vô cùng suy yếu, nếu không dụng tâm tra xét, nói không chừng còn có thể cho rằng hắn đã chết.

Nàng ta nói không sai, ở dưới loại tra tấn này, hiện giờ mình thân tàn thể phá, trong cổ họng đã không cách nào phát ra một chút thanh âm, chỉ có thể lẳng lặng chờ chết ở phía trên lôi đài!

Đương nhiên, nếu Tô Lâm có thể cho hắn một cái thống khoái, hắn còn không đến mức thống khổ như vậy! Dù sao so với chết, sống không bằng chết mới là đáng sợ chân chính.

"Mộc Anh, ngươi nói ta nên đối phó ngươi thế nào? Là móc mắt của ngươi ra trước, hay là loạn côn đánh chết ngươi? Hay là làm ngươi tiếp tục sống không bằng chết?" Tô Lâm cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tuy rằng hai người chúng ta không oán không cừu, nhưng mà, bất kỳ người nào có liên quan tới tiện nhân Cố Nhược Vân kia, ta đều không nghĩ buông tha! Nhưng mà, tâm của ta vẫn là rất thiện lương, bởi vậy ta tính toán cho ngươi một cơ hội."

Tô Lâm cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười kia lộ ra âm trầm và rét lạnh, chậm rãi vang lên ở trên lôi đài.

"Ta giúp ngươi vặn lại tay chân của ngươi, cho ngươi hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt ta, sau đó, ngươi lại cùng ta đại chiến, nếu ngươi có thể thắng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!" Tô Lâm hơi hơi nâng cằm lên: "Đương nhiên, ngươi đừng nghĩ nhận thua! Yết hầu của ngươi đã bị ta làm hỏng, ngươi không cách nào lại phát ra một chút âm thanh! Nếu ngươi vẫn đánh không lại ta, ta sẽ cho ngươi tiếp tục sống không bằng chết."

Nàng ta cười lạnh một tiếng, có chút âm trầm nói: "Đúng rồi, ngươi hẳn là không biết vì sao người Minh phủ sẽ giúp đỡ ta, đó là bởi vì ta tương đối hiểu chuyện! Không giống Cố Nhược Vân, một chút cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, ngay cả người Minh phủ cũng dám cự tuyệt, đây rõ ràng là đang tìm cái chết! Cho nên, cho dù nàng chết, cũng là trừng phạt đúng tội!" (L: giống như bị lặp đó ~)

"Khụ khụ!"

Mộc Anh ho khan hai tiếng, nhưng mà, âm thanh kia còn nhỏ hơn muỗi, thật giống như bị nghẹn ở trong cổ họng.

Chương 1522: Tỷ thí (bốn)

Edit: kaylee

Đùng đùng đùng!

Một tiếng thanh thúy lại vang lên, sau khi nói dứt lời, Tô Lâm cũng giúp Mộc Anh nối tốt lại tứ chi bị đánh gãy.

"Mộc Anh, ngươi mau nhận thua!"

Đổng Phương sốt ruột lên: "Cố cô nương, còn tiếp tục như vậy, Mộc Anh sẽ chết, hắn nhất định sẽ chết!"

Nhưng mà, từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, thậm chí không có một chút động tác, nàng chỉ là lẳng lặng nhìn lôi đài, không biết suy nghĩ cái gì.

"Khụ khụ!"

Mộc Anh ho ra hai búng máu tươi, chậm rãi đứng lên từ trên đất.

Rốt cục tay chân của hắn có thể tự do hành động, nhưng mà, chuyện đầu tiên hắn làm, chẳng phải giao chiến với Tô Lâm, mà là thong thả nâng cánh tay lên, đặt tới trong vạt áo của mình, từ giữa lấy ra một viên đan dược...

Cho dù là Tô Lâm trợ giúp hắn nối tốt tay chân, nhưng đau đớn tạo thành trên thân thể không cách nào biến mất, vì vậy tay Mộc Anh không ngừng run rẩy, giống như tùy thời sẽ vứt bỏ đan dược.

"Cái đó..."

Bá!

Tả Hộ pháp nhất thời đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm đan dược trong tay Mộc Anh, lẩm bẩm nói: "Đan dược? Không phải Mộc Anh này chỉ là đệ tử bên trong một thế lực nhỏ hay sao, vì sao trong tay của hắn có đan dược? Càng là đan dược ta chưa từng thấy! Chẳng lẽ Mộc gia này có đan phương mới? Không được, mặc kệ như thế nào, ta đều phải lấy được đan phương này!"

Minh phủ có Luyện Đan Sư, cho nên, nàng ta cũng không nhìn trộm đan dược trong tay Mộc Anh, nàng ta muốn có được là đan phương kia!

Nhưng mà, những người khác thì không có nhãn lực tốt như vậy! Tô Lâm nhìn đan dược trong tay Mộc Anh, cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Không nghĩ tới ngươi tham ăn như vậy! Đã sắp chết đến nơi còn nhớ thương một viên kẹo, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm!"

Hình như Mộc Anh không có nghe thấy lời Tô Lâm nói, run run để đan dược vào trong miệng, ở nháy mắt đan dược vào miệng biến thành một dòng nước mát, chậm rãi bao vây lấy cổ họng của hắn, ngay cả tứ chi vừa rồi còn đau đớn không thôi cũng dần dần phục hồi như cũ.

"Ta nhận thua."

Yết hầu của hắn có chút khàn khàn, lại rõ ràng nói ra ba chữ này.

"Không có khả năng!"

Tô Lâm vốn đang khinh bỉ ra mặt sắc mặt lập tức đại biến: "Ta đã phá hủy yết hầu của ngươi, làm sao ngươi có thể tiếp tục nói chuyện? Tuyệt không có khả năng này! Ngươi không thể nhận thua, ta quyết không cho phép ngươi nhận thua!"

Phanh!

Lúc nói lời này, Tô Lâm lại một cước đá vào phía trên ngực của Mộc Anh, sau khi đạp bay hắn lại xông đến, hung hăng dẫm nát trên cái miệng của hắn, giống như muốn dẫm nát cái miệng của hắn.

"Ta không cho ngươi nhận thua, ai cho phép ngươi nhận thua? Đã như vậy, vậy cái miệng nàycủa  ngươi cũng không cần nữa! Hiện tại ta sẽ phá hủy nó, xem về sau ngươi còn dám nói ba chữ này hay không!"

Ở trong Thiên Nguyệt đế quốc, Tô Lâm bá đạo quen rồi! Phụ thân của nàng ta là cường giả thứ hai đế quốc, mà Quý phi nương nương lại là tiểu di của nàng ta! Ở trong Thiên Nguyệt đế quốc, trừ bỏ Hoàng đế phía trên vạn người kia ra, ai dám cãi lại nàng ta như thế?

Bởi vậy, nàng ta cả đời tụ tập ngàn vạn sủng ái, nên tạo tahfnh tính cách vô pháp vô thiên như thế! Cho dù hiện giờ là ở phía trên lôi đài, nàng ta vẫn không thu liễm tính tình!

Phanh!

Bỗng nhiên, một luồng sáng màu trắng từ một bên đánh về phía Tô Lâm, hung hăng đánh bay thân thể của nàng ra ra ngoài.

Bước chân Tô Lâm nhất thời lảo đảo vài cái, thiếu chút té ngã trên đất, lúc nàng ta tức giận quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu gia hỏa lớn bằng một bàn tay đang đứng trên mặt đất, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào nàng, ‘oa oa’ giận mắng lên.

Không đợi nàng ta phục hồi tinh thần lại, đã gặp nữ tử thần sắc thanh lãnh kia chậm rãi đi lên lôi đài, ôm tiểu gia hỏa trên đất vào trong ngực, ngón tay nhẹ vỗ về đầu nó, nhàn nhạt nói: "Mộc Anh đã nhận thua, tỷ thí cũng hẳn là đã xong, không phải sao?"

Chương 1523: Tỷ thí (năm)

Edit: kaylee

Sau khi thấy thanh y nữ tử đi lên lôi đài, Tô Lâm sợ run một chút, đột nhiên, nàng ta nở nụ cười lạnh, ánh mắt oán độc nhìn nữ tử trước mặt.

"Cố Nhược Vân, trong tỷ thí có quy định, trận đấu không kết thúc, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, chẳng lẽ ngươi quên mất quy củ này?"

Cố Nhược Vân nhìn Tô Lâm, vân thanh phong đạm nói: "Ta đã nói rồi, hắn đã nhận thua, tỷ thí cũng đã xong."

"Ta không đồng ý tỷ thí kết thúc!"

Con ngươi Tô Lâm ám trầm vài phần, ngực không ngừng phập phồng: "Cố Nhược Vân, ta hận ngươi! Bởi vậy, ta muốn cho ngươi hối hận vạn phần! Cho nên, ta sẽ không cho phép trận tỷ thí này cứ như vậy mà kết thúc! Ở trong Thiên Nguyệt đế quốc, ngươi không có thân phận gì nên không có tư cách nói chuyện với ta!"

Trên đài trọng tài, sắc mặt Thiên Nguyệt Hoàng đế từng chút lạnh xuống, mặt mày hiện lên sắc bén: "Tả Hộ pháp, để cho các ngươi chê cười, từ nhỏ Tô Lâm này bị Quận Vương nuông chiều hỏng rồi, càng là không có di truyền được chính phái của Quận Vương, vì không để Thiên Nguyệt đế quốc ta trở thành trò cười thiên hạ, ta không thể không đứng ra ngăn nàng ta lại!"

Tả Hộ pháp cười cười, quay đầu nhìn về phía cảnh tượng bên trong lôi đài.

Cho dù nàng ta cũng muốn đối phó Cố Nhược Vân, cũng sẽ không không phân rõ phải trái! Nàng ta chỉ biết đứng ở một điểm cao trên đạo đức, hơn nữa dùng hết thủ đoạn vu hãm bị nàng ghen ghét hận người! Nhưng Tô Lâm này, quả thực quá mức ngu xuẩn!

Người như vậy, cũng chỉ xứng bị nàng ta lợi dụng, không xứng đạt được tài bồi của nàng ta!

"Tô Lâm đã muốn tra tấn nam tử trẻ tuổi này, thì không nên cho hắn cơ hội mở miệng nhận thua! Chỉ cần hắn không nhận thua, chúng ta cũng không tiện can thiệp kết quả tỷ thí! Nhưng nàng ta cho hắn cơ hội này, thì không nên tiếp tục ra tay với hắn, hành vi như thế hoàn toàn không chiếm lí, truyền ra ngoài cũng sẽ chỉ làm nàng ta mất hết mặt mũi, cũng sẽ làm liên lụy toàn bộ Thiên Nguyệt đế quốc," Tả Hộ pháp lắc lắc đầu, đối với hành vi của Tô Lâm, nàng ta hoàn toàn không để vào mắt: "Cũng may Minh phủ ta không có người không có đầu óc như vậy! Muốn đối phó một người, phải chiếm lý, làm cho người thế gian đều đứng ở bên ngươi, đây là lý do vì sao ta không cướp đoạt Linh Thú, mà phải đợi thiếu chủ đến."

Sắc mặt Thiên Nguyệt Hoàng đế càng khó coi, ánh mắt hắn sắc bén bắn về phía Tô Lâm phía trên lôi đài, vừa định đứng ra ngăn lại hành vi cố tình gây sự của nàng ta, lại đúng vào lúc này, một tiếng gầm lên bỗng nhiên truyền đến, làm cho cả người Tô Lâm chấn động.

"Lâm nhi, những năm gần đây, vi phụ quả thật quá mức sủng ái ngươi, làm cho ngươi tùy hứng như thế! Cố cô nương là khách nhân của vi phụ, ngươi không được vô lễ như vậy!"

Sắc mặt Tô Lâm ‘bá’ một cái tái nhợt, cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy vẻ bi thống.

Thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, hôm nay phụ thân sẽ đến xem nàng ta tỷ thí.

Vốn tỷ thí có phụ thân hỏi han là chuyện chuyện tốt, nhưng mà phụ thân mình vừa tới đã nói chuyện vì Cố Nhược Vân, điều này làm cho hận ý trong lòng nàng ta đối với Cố Nhược Vân càng sâu!

Manh Manh lập tức như lâm đại địch, lông trắng cả người xù lên, cảnh giác nhìn về phía Quận Vương từ trong hư không rơi xuống.

Không biết vì sao, nó luôn cảm thấy Quận Vương này không có ý tốt, khách sáo với Cố Nhược Vân cũng là có mang mục đích!

"Cố cô nương, thật có lỗi, lúc trước ngươi ở Quận Vương phủ bị ủy khuất, ta vốn muốn nhốt Tô Lâm diện bích tư quá (úp mặt vào tường sám hối), lại bởi vì tỷ thí mới thả nàng xuất môn," Quận Vương ôm quyền với Cố Nhược Vân, mỉm cười nói: "Cho nên, mấy ngày nay lại cho ngươi bị ủy khuất không nhỏ, là ta không có dạy tốt nữ nhi, mới làm nàng trở nên tùy hứng như thế."

Chương 1524: Tỷ thí (sáu)

Edit: kaylee

Theo lý thuyết, mấy ngày hôm trước Cố Nhược Vân đánh Tô Lâm ở Quận Vương phủ, hơn nữa phủi tay mà đi, Quận Vương hẳn là sẽ hận nàng thấu xương, lại không nghĩ rằng khi gặp lại, vẫn khách khí như vậy! Mà ở bên trong khách khí kia, nàng luôn cảm giác được một hương vị âm mưu.

"Cha!"

Tô Lâm ủy khuất hô một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Vì sao người luôn giúp đỡ nữ tử nói chuyện này? Có phải người thật sự bị nàng mê hoặc hay không, hơn nữa đã quên mẫu thân? Loại nữ nhân này..."

"Đùng!"

Một tiếng thanh thúy, Quận Vương vung một cái tát ở trên mặt Tô Lâm, nhìn ánh mắt oán hận nữ nhi của nhà mình, trong lòng hắn đau xót, trên mặt lại vẫn mang theo nghiêm khắc lạnh lùng: "Ngươi còn ngại dọa người không đủ sao? Vi phụ luôn làm người chính phái, ngươi nhưng lại vẫn kiều man tùy hứng như vậy, đối thủ đã nhận thua, vậy cho hắn một con đường sống, vì sao ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt? Đây là đạo lý vi phụ đã từng dạy ngươi?"

Tô Lâm cắn chặt môi, không nói một tiếng, trong mắt chứa nước mắt, thù hận trong lòng đối với Cố Nhược Vân càng sâu.

"Ta cảm thấy Quận Vương này nhưng là rất tốt, ít nhất không vô lý bao che khuyết điểm."

Đổng Phương nhìn Quận Vương, tán thưởng nói: "Thật không biết Quận Vương chính phái như vậy là như thế nào sinh ra một nữ nhi kiêu căng bốc đồng giống như Tô Lâm! Hai người bọn họ hoàn toàn là hai thái cực!"

Cố Nhược Vân vẫn không liếc mắt nhìn Quận Vương một cái, nàng xoay người đi đến bên người Mộc Anh, vươn cánh tay về phía hắn: "Cừu của ngươi, ta sẽ báo giúp ngươi."

Cừu của ngươi, ta sẽ báo giúp ngươi...

Mộc Anh giật mình, lập tức cầm bàn tay Cố Nhược Vân, mượn lực đứng lên, trong ánh mắt để lộ ra một chút cảm kích: "Cảm ơn."

Hắn biết, nếu lúc này đây không có Cố Nhược Vân ra tay cứu giúp, thì hắn khẳng định sẽ sống không bằng chết!

Về phần Quận Vương...

Hắn cũng không cho rằng nam nhân tâm cơ thâm trầm như Quận Vương sẽ ngăn lại Tô Lâm, nếu không, hắn đã trốn từ một nơi bí mật gần đó quan sát hồi lâu cũng sẽ không thể đến bây giờ mới xuất hiện! Hơn nữa, đừng nhìn Quận Vương rất là khách khí đối với Cố Nhược Vân, nhưng hắn lại có thể thấy được dưới khách khí mặt ngoài kia che giấu ba đào mãnh liệt.

Quận Vương này, chẳng phải chính phái như mặt ngoài, chỉ là không biết đến cùng hắn mang mục đích gì...

"Cố Nhược Vân, hi vọng ngươi đừng thua quá sớm!"

Tô Lâm cắn chặt răng, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ta chờ ngươi ở quyết chiến! Lấy thực lực hiện tại của ta, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, cho nên, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi hiểu rõ cái gì gọi là sợ hãi!"

Nói xong lời này, nàng ta không liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân thêm một cái nào nữa, xoay người đi xuống lôi đài.

"Trận tỷ thí này, người thắng lợi là Tô Lâm!"

Ở khoảnh khắc Tô Lâm đi xuống kia, Vô Hư trưởng lão cũng tuyên bố kết quả trận đấu, nhưng mà, ánh mắt ông ta nhìn về phía Cố Nhược Vân cũng lộ ra âm trầm, còn có một chút tàn nhẫn! Ông ta vĩnh viễn sẽ không quên, ngày đó, chính là nữ tử này không nghe theo mệnh lệnh của ông ta, dám đánh Lâm U hai mươi quyền!

Mấy tràng tỷ thí kế tiếp, vẫn là không chút thắc thỏm.

Lãnh Thương dễ dàng đạt được thắng lợi tỷ thí, mà Cố Nhược Vân vừa lên đài, nữ tử trẻ tuổi thân là đối thủ của nàng đã trực tiếp nhận thua! Cho nên, đến cuối cùng, thành công thăng cấp đến bên trong lần tỷ thí tiếp theo cũng chỉ có Lãnh Thương, Cố Nhược Vân và Tô Lâm!

"Tỷ thí đến bây giờ chỉ còn lại có ba người, dựa theo quyết sách, vẫn là rút thăm! Hai người rút được giấy có số là đối thủ trận này, giấy trống thì ở một bên chờ quyết chiến cuối cùng!" Vô Hư trưởng lão thanh thanh cổ họng, âm thanh khàn khàn nói.

Chương 1525: Tỷ thí (bảy)

Edit: kaylee

Sau khi ông ta nói xong lời này, lập tức có thái giám nâng rương rút thăm đi tới trước mặt ba người Cố Nhược Vân.

Không thể không nói, lần này vận khí của Cố Nhược Vân không tệ, trực tiếp rút trúng giấy trống, nàng chỉ cần chờ đợi quyết chiến cuối cùng là được! Về phần Tô Lâm và Lãnh Thương, thì đi lên lôi đài ở dưới ánh mắt của mọi người.

"Các ngươi nói, Lãnh Thương và Tô Lâm, ai có thể thắng lợi?"

"Ta đoán hẳn là Tô Lâm, ngươi không thấy được một hồi tỷ thí lúc trước sao, Mộc Anh thân là Siêu Phàm trung kỳ ở trên tay nàng ta căn bản là không có lực lượng phản kháng, hoàn toàn là một phương chà đạp!"

"Siêu Phàm trung kỳ và hậu kỳ vẫn là có chút chênh lệch, ta thấy hai người Lãnh Thương và Tô Lâm đều có khả năng thắng lợi, chỉ xem thực lực của ai mạnh hơn! Đúng rồi, các ngươi đoán, hiện tại Tô Lâm đến cấp gì bậc? Ta đoán nàng ta khẳng định cũng đột phá đến Siêu Phàm hậu kỳ."

"Ha ha, rốt cục trận tỷ thí này có chút ý tứ, không giống nhàm chán như mấy tràng lúc trước..."

Trong hậu hoa viên, mọi người ào ào nghị luận lên, ánh mắt hưng trí nhìn về phía hai người đi lên lôi đài.

"Lãnh Thương, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nhận thua đi, ngươi không phải là đối thủ của ta."

Phía trên lôi đài, Tô Lâm ngẩng cao đầu, cao ngạo nói.

Con ngươi Lãnh Thương trầm xuống, khuôn mặt lãnh khốc nhìn về phía nữ tử đứng ở trước mặt mình: "Ta cũng không biết hai chữ nhận thua viết như thế nào!"

"Hừ," Tô Lâm hừ lạnh một tiếng, quanh thân phát ra khí thế, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lãnh Thương: "Một con kiến mà thôi, ngươi ngay cả tư cách làm cho ta rút kiếm đều không có! Ngươi đã không chịu nhận thua, ta cũng chỉ có thể cho ngươi mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người!"

Xôn xao!

Lực lượng cường đại khuếch tán ra toàn bộ lôi đài, thậm chí ngay cả nhóm quần chúng phía dưới đều cảm thụ rõ ràng.

"Chí Tôn! Không sai, đây là lực lượng chỉ Chí Tôn mới có, Tô Lâm đột phá đến Chí Tôn?"

"Nếu ta nhớ không lầm, trước đó không lâu nàng ta mới chỉ đến Siêu Phàm trung kỳ mà thôi, vì sao thời gian ba ngày, nàng ta có thể đột phá Chí Tôn, này quả thực không khoa học!"

Thực lực của những thiên tài tới tham gia tỷ thí đều ở cảnh giới Siêu Phàm, như thế nào có thể chống đỡ lực lượng Chí Tôn? Chẳng sợ chỉ là bị lan đến, cũng làm cho bọn họ chịu không nổi, sắc mặt một đám tái nhợt, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tô Lâm phía trên lôi đài.

"Xong rồi!"

Khuôn mặt Đổng Phương đại biến, kinh hãi kêu lên: "Ta cho rằng cho dù nàng ta mượn dùng bí pháp, cũng chỉ đột phá đến Siêu Phàm hậu kỳ, không nghĩ tới nàng ta trực tiếp đến Chí Tôn! Tỷ thí tiếp theo giữa ngươi và nàng ta căn bản là không có phần thắng, Cố cô nương, ngươi vẫn là nhận thua đi, lưu núi xanh không lo không có củi đốt, cho dù ngươi cường thịnh cỡ nào, cũng không hơn Tô Lâm hiện giờ!"

Đối với lời nói này của Đổng Phương, Cố Nhược Vân giống như không nghe được, đôi con ngươi thanh lãnh kia nhìn Tô Lâm, mặt không đổi sắc.

Phỏng chừng ở trong đây, có thể bảo trì trấn định như thế cũng chỉ có nàng...

"Chí Tôn sao?"

Lãnh Thương liếm khóe môi khô nứt, chậm rãi đứng lên ở dưới áp bách cường đại kia, ‘bá’ một tiếng, hắn rút ra vũ khí, thân hình giống như một đạo thiểm điện nhằm về phía Tô Lâm, trong mắt thiêu đốt chiến ý nồng đậm.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh đến làm cho người ta chỉ có thể nhận thấy được một tia sáng sắc bén hiện lên, sau đó lập tức xuất hiện ở trước mặt Tô Lâm.

"Không biết lượng sức!"

Tô Lâm hừ một tiếng, khóe môi giương lên một độ cong trào phúng, sau đó, nàng ta mạnh ra quyền, một quyền đánh vào phía trên ngực của Lãnh Thương.

Ầm!

Lực lượng to lớn bạo liệt ra ở ngực Lãnh Thương, đánh thân mình hắn bay ra ngoài, nhất thời, một ngụm máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra, nhiễm đỏ một mảnh trước ngực.

Chương 1526: Tỷ thí (tám)

Edit: kaylee

Mọi người cho rằng Lãnh Thương thân là Siêu Phàm hậu kỳ, ít nhất có thể ngăn cản mấy chiêu ở trước mặt Tô Lâm.

Ai biết, hắn cũng giống như Mộc Anh, ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có, đã bị bại rối tinh rối mù!

Đây là chênh lệch lực lượng!

Giữa Chí Tôn và Siêu Phàm, kém không phải là một chút, chính là một sông lớn không cách nào vượt qua, Lãnh Thương thân là Siêu Phàm hậu kỳ ở trước mặt Tô Lâm, giống như là một đứa bé sơ sinh đánh nhau với người trưởng thành, như thế nào có thể thắng?

"Ta đã sớm cho ngươi nhận thua, ngươi không biết lượng sức tỷ thí với ta, cho nên ta phế đan điền của ngươi, làm ngươi từ nay về sau lại cũng không cách nào tu luyện!" Tô Lâm cao ngạo nâng cằm, nói.

Nghe nói như thế, mọi người mới phát hiện đan điền trong cơ thể Lãnh Thương đã bị vỡ, cũng chứng minh, cả đời này hắn lại không cách nào tu luyện!

Mọi người ồ lên, ai đều không ngờ rằng Tô Lâm sẽ tâm ngoan thủ lạt đến trình độ này! Đối phương chỉ là không đồng ý nhận thua mà thôi, nàng ta lại trực tiếp phế đi đan điền của hắn, làm cho cuộc đời này hắn lại không cách nào tu luyện, chuyện này đối với một thiên tài mà nói là đả kích cỡ nào? Kia quả thực còn thống khổ hơn giết hắn!

Thân mình Lãnh Thương run lên, trong miệng cuồn cuộn không ngừng phun ra máu tươi, vẻ mặt của hắn đã không có chiến ý lúc ban đầu, mà là một mảnh đồi bại.

Phế đi!

Từ đây sau này, hắn cứ như vậy phế đi, lại không cách nào tu luyện!

"Tô Lâm, ngươi cũng quá ngoan độc!"

Bên trong đám người, Lý Thanh nhìn thấy tình cảnh này không khỏi nói ra mấy chữ này, cho dù bình thường Tô Lâm kiêu căng tùy hứng, lại cũng sẽ không vì đối phương không muốn nhận thua mà phế đi đan điền của hắn! Cho nên, hành vi hiện giờ của Tô Lâm làm cho trong lòng hắn run lên, trong lòng bắt đầu lo âu tỷ thí lần tiếp theo giữa Cố Nhược Vân và nàng ta.

"Này là sai của ta?" Tô Lâm cười lạnh một tiếng: "Ta đều đã làm cho hắn nhận thua, là hắn cố ý không muốn, còn trách ta? Nếu hắn sớm nhận thua, như thế nào ta phế đi hắn? Huống chi, loại tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục này của hắn rất sẽ đưa tới mầm tai vạ cho hắn, cho nên, sau khi ta phế đi hắn, hắn nên cảm tạ ta! Nếu không, sau này hắn khẳng định sẽ đắc tội rất nhiều người, lúc đó tất nhiên chết không có chỗ chôn!"

Ngụ ý, nàng ta phế đi Lãnh Thương, Lãnh Thương còn phải cảm kích nàng ta, bởi vì nàng ta cứu hắn một mạng.

Lãnh Thương trở thành phế vật là không cách nào đắc tội người, nếu không, loại tính cách quật cường không chịu nhận thua này của hắn, sớm muộn gì sẽ làm hắn chết ở trên tay những người khác.

"Cút cho ta!"

Tô Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người dưới đài một cái, lại chuyển tầm mắt tới trên người Lãnh Thương.

Nàng ta thấy Lãnh Thương vẫn nằm trên mặt đất không động, không khỏi giận tím mặt, nâng một cước đá đối phương xuống lôi đài, từ trên cao nhìn xuống nói: "Vị trí quán quân, chỉ thuộc về ta! Nếu ai không thức thời dám khiêu chiến với ta, kết cục của hắn sẽ giống như Lãnh Thương! Không, còn thống khổ hơn Lãnh Thương!"

Sau khi nói xong lời này, Tô Lâm lập tức chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, cười lạnh một tiếng.

"Hiện tại chỉ còn lại ngươi! Cố Nhược Vân, ta có thể cho ngươi một lựa chọn, tự phế tứ chi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, giấy sinh tử chúng ta ký lúc trước, trừ phi ngươi chết, nếu không vĩnh viễn không cách nào xuống lôi đài này!"

"Cố cô nương!"

Đám người Đổng Phương đều là trái tim căng thẳng, vội vàng muốn giữ chặt Cố Nhược Vân, lo lắng trùng trùng nói: "Nếu không, chúng ta nhận thua đi?"

Đối với bọn họ mà nói, so sánh mặt mũi với tánh mạng, hiển nhiên mệnh quan trọng hơn! Nếu Cố Nhược Vân chết sống không đồng ý lên lôi đài, thì đối phương cũng không cách nào bức bách nàng, như thế, có thể nhặt về cái mệnh này...

Chương 1527: Quận Vương âm hiểm (một)

Edit: kaylee

Đối mặt với ý tốt của mấy người này, Cố Nhược Vân chỉ là nhàn nhạt cười, rồi nhẹ nhàng đẩy tay Đổng Phương ra, chậm rãi đi lên lôi đài.

Bước chân của nàng rất chậm, cũng rất nhẹ, lại làm cho người ở đây đều là hô hấp căng thẳng, ánh mắt gắt gao tập trung vào nàng.

Người ban đầu châm chọc khiêu khích đối với Cố Nhược Vân này cũng không tự chủ được nhìn với cặp mắt khác xưa!

Phải biết rằng, thủ đoạn triển lộ ra Tô Lâm ở trong hai tràng tỷ thí, đều biểu hiện ra sự âm ngoan độc lạt của nàng ta, dưới tình huống như vậy Cố Nhược Vân còn muốn chiến đấu với nàng ta, loại tinh thần không sợ này hãi không đáng giá khiến người khâm phục sao?

Nhưng mà, khâm phục thì khâm phục, lại không đáng giá noi theo! Dù sao nàng thực lên lôi đài, tuyệt đối là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

"Cố Nhược Vân, ta vốn cho rằng ngươi sẽ lùi bước, không nghĩ tới ngươi vẫn là lên đài."

Tô Lâm cười lạnh một tiếng, trong con ngươi tràn đầy vẻ oán độc, giống như là một cây chủy thủ tẩm độc, hung hăng đâm vào trái tim của đối phương.

"Ta đáp ứng Mộc Anh, sẽ báo thù vì hắn."

Phía trên lôi đài, thanh y nữ tử đứng thẳng, tóc đen bay lên, âm thanh lạnh nhạt kia của nàng theo gió nhẹ chậm rãi phất qua, rơi vào trong tai mọi người ở đây.

Mộc Anh giật giật môi, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, theo lý thuyết, lúc trước Cố Nhược Vân cứu bọn họ là vì không để cho đấu loại thất bại, hiện tại đấu loại đã kết thúc, nàng cũng không cần bảo vệ bọn họ.

Nhưng mà, nữ tử này không chỉ dùng một viên đan dược bảo vệ mệnh của hắn, càng là vì hắn nói ra lời như vậy ở Tô trước mặt Lâm.

"Có lẽ, cả đời này, nhân tình ta thiếu nàng, vĩnh viễn không cách nào trả hết." Mộc Anh cười khổ một tiếng.

Cho dù Tô Lâm là vì Cố Nhược Vân mới ra tay với hắn, nhưng mà hắn cũng hiểu được, mình gặp Tô Lâm ở trong tỷ thí, bất luận có cừu hận với nàng ta hay không, nàng ta đều sẽ không bỏ qua cho hắn.

Giống như đối với Lãnh Thương vừa rồi.

Không oán không cừu với nàng ta, kết quả, vẫn là bị nàng ta phế đi một thân thực lực, trở thành một một phế nhân!

Đang lúc đám người Mộc Anh cảm thán ngàn vạn, trên lôi đài lại truyền đến tiếng nói có chút bén nhọn mà âm lãnh của Tô Lâm kia: "Ha ha, ngươi muốn báo thù vì hắn? Ta xem ngươi đều tự thân khó bảo toàn, còn muốn báo thù cho người khác? Cố Nhược Vân, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng, một khi đã như vậy, thì cũng đừng trách ta vô tình!"

Ầm!

Lực lượng cường giả Chí Tôn từ trên người Tô Lâm bạo phát ra, hình thành từng trận cuồng phong ở trên toàn bộ lôi đài.

Nhưng mà, Cố Nhược Vân gặp cường giả Chí Tôn cũng không ít, cho nên, nàng có thể cảm thụ được khí thế trên người Tô Lâm bất ổn, dù sao cường giả Chí Tôn dùng bí pháp mạnh mẽ tăng lên, hoàn toàn khác với người thật sự đột phá đến cảnh giới này!

"Cố Nhược Vân, ngươi tìm chết đi cho ta!"

Xôn xao!

Cuồng phong quanh thân Tô Lâm hình thành một lốc xoáy vĩ đại ở trước thân thể của nàng ta, trong lốc xoáy kia ẩn chứa lực lượng cường đại, xa xa nhìn lại, thật giống như có một cái miệng đang há ra khép lại, muốn nuốt tất cả người chung quanh vào!

Sau đó, theo lời Tô Lâm vừa nói xong, lốc xoáy đột nhiên quát về phía Cố Nhược Vân, miệng lớn dần trực tiếp một ngụm nuốt nàng vào...

"Cố Nhược Vân, cho dù ngươi là Siêu Phàm hậu kỳ, nhưng ta đã đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, thực lực giữa chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta! Cho nên, hiện tại ngươi cứ nếm thử tư vị bị lăng trì xử tử ở trong lốc xoáy này đi!"

Tô Lâm hung tợn nói ra lời nói này, theo Cố Nhược Vân bị cắn nuốt, oán độc ở đáy mắt không giảm chút nào, ngược lại càng sâu.

"Nguy rồi!"

Mộc Anh biến sắc, con ngươi trầm vài phần: "Xem tình huống, Cố cô nương không phải là đối thủ của Tô Lâm..."

Chương 1528: Quận Vương âm hiểm (hai)

Edit: kaylee

Trên lôi đài, cuồng phong gào thét.

Nhìn Cố Nhược Vân bị lốc xoáy cắn nuốt, tươi cười trên mặt Tô Lâm đã từ đắc ý biến thành dữ tợn.

Bởi vì, nàng ta đã có thể đoán trước được dáng vẻ nữ tử thanh lệ xuất trần kia bị lăng trì xử tử...

Còn không đợi Tô Lâm đắc ý lâu, một tia sáng sắc bén từ trong lốc xoáy trảm ra, giống như khai thiên tích địa, trực tiếp trảm lốc xoáy thành hai nửa.

Ầm!

Ở dưới kiếm quang vĩ đại, lôi đài cũng bị chém thành hai đoạn, ánh sáng màu trắng làm nổi bật khuôn mặt dữ tợn của Tô Lâm, có thể rõ ràng từ trong mắt nàng ta nhìn ra vẻ không dám tin...

Dưới hào quang, một bóng dáng màu xanh chậm rãi đi ra, nàng y phục tả tơi, như là bị vô số thanh kiếm cắt, chỉ là, cho dù chật vật, lại không lấn át được dáng vẻ thanh lệ xuất trần kia.

"Ngươi..." Tô Lâm bị dọa đến nói không ra lời.

Nàng ta thật sự không hiểu thế nào nữ tử này có thể chém đôi lốc xoáy!

Nhưng mà, rất nhanh, nàng ta đã phục hồi tinh thần, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cố Nhược Vân, ta quả nhiên là xem nhẹ ngươi, ngươi cường đại hơn Lãnh Thương! Nhưng mà, cho dù ngươi cường thịnh lại như thế nào? Ở trong tay của ta, ngươi vẫn không cách nào tránh thoát mấy chiêu!"

Lúc này đây, ngược lại không phải là Tô Lâm tự tin quá đáng.

Mà là, mọi người đều biết, Siêu Phàm hậu kỳ là vĩnh viễn không cách nào chiến thắng Chí Tôn sơ kỳ! Trừ phi, trong tay người nọ kiềm giữ một thanh Linh Khí!

Chỉ là...
Tô Lâm nhìn đoạn kiếm trong tay Cố Nhược Vân, đùa cợt nơi đáy mắt càng sâu.

Chỉ bằng thanh tàn kiếm chỉ có chuôi kiếm, không có mũi kiếm này, nàng cũng có thể chiến thắng mình?

Xôn xao!

Cố Nhược Vân không có nói nhiều một lời, trực tiếp ra tay!

Đoạn kiếm trong tay nàng vung lên, một tia sáng sắc bén chợt xẹt qua phía chân trời, quát về phía Tô Lâm.

Tô Lâm vốn không coi ra gì ở sau khi cảm nhận được uy lực của kiếm quang, sắc mặt rốt cục có biến hóa, nàng ta cũng không dám sơ suất nữa, vội vàng rút ra trường kiếm, ‘ầm’ một tiếng, kiếm quang Cố Nhược Vân chém ra va chạm ở phía trên trường kiếm, biến mất vô tung vô ảnh!

"Tô Lâm... Rút kiếm?"

So với kiếm quang tiêu tán, càng khiến người ta khiếp sợ là, Tô Lâm vậy mà rút kiếm!

"Nếu ta không có đoán sai, thanh kiếm này chính là Linh Khí trung cấp của Tô gia! Đến cùng Cố Nhược Vân này có bản lãnh gì, vậy mà làm cho Tô Lâm rút kiếm?"

"Không, không đúng, không phải là thực lực của Cố Nhược Vân cường đại, mà là kiếm trong tay nàng có được linh lực cực kì cường đại! Phỏng chừng đoạn kiếm này của nàng cũng là một thanh Linh Khí! Khó trách vừa rồi có thể trốn ra từ trong lốc xoáy kia!"

"Xem ra trận này tỷ thí nhưng là có chút ý tứ, chỉ là không biết đến cùng thân phận của Cố Nhược Vân này là gì, có được một thanh Linh Khí cường đại như thế! Chẳng lẽ Linh Khí này cũng là ăn cắp từ Minh phủ?"

...

Tô Lâm nắm chặt kiếm trong tay, ngực không ngừng phập phồng, trong mắt lộ ra hận ý thâm trầm!

Thật hiển nhiên, nàng ta cho rằng mình rút kiếm là một chuyện thật dọa người.

Mà làm nàng ta dọa người như thế, chính là nữ tử trước mặt...

"Cố Nhược Vân, ta sẽ không lại cho ngươi cơ hội nhục nhã ta!" Nàng ta ngăn chặn lửa giận dâng lên trong ngực, nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Nhược Vân: "Trong vòng ba chiêu, ta tất sẽ đánh bại ngươi!"

Đương nhiên, sau khi dứt lời, Tô Lâm cũng sẽ không nhiều lời với Cố Nhược Vân, nàng ta lấy tốc độ tia chớp nhằm về phía Cố Nhược Vân.

Giờ khắc này, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Tô Lâm mặc y phục màu trắng cũng đã mất đi tung tích, khi lại xuất hiện, đã đến trước mặt Cố Nhược Vân. Trường kiếm trong tay nàng ta tỏa ra ánh sáng màu lam, giống như là có một con cự long màu lam dâng lên mà ra, muốn một ngụm nuốt Cố Nhược Vân vào!

Chương 1529: Quận Vương âm hiểm (ba)

Edit: kaylee

Ầm!

Cố Nhược Vân nâng đoạn kiếm lên cản Tô Lâm, ở trong nháy mắt, nàng cảm giác cánh tay run lên, bước chân nhịn không được lui về sau mấy bước, lúc ngước mắt, nhìn thấy trường kiếm màu lam trong tay Tô Lâm biến thành một cự long băng màu lam, há mồm rộng phát ra tiếng rống giận.

"Chỉ dùng đoạn kiếm không được sao?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, nếu đoạn kiếm không bị hủy hoại, nàng có thể chỉ dựa vào đoạn kiếm này đánh bại Tô Lâm, mà lúc này, uy lực của đoạn kiếm hoàn toàn không được, không cách nào so sánh với trước kia.

"Cố cô nương, cẩn thận!"

Đang lúc Cố Nhược Vân trầm ngâm, trong đám người truyền ra một âm thanh.

Ngay sau đó, một độ ấm như hàn băng từ phía trước truyền đến, làm cho nàng vội vàng phục hồi tinh thần lại, dưới khẩn cấp, vẫn là dùng đoạn kiếm chắn.

Ầm!

Lực lượng cường đại xông vào thân thể, Cố Nhược Vân cảm giác cánh tay của mình đã bị đông lạnh đến tê rần, nhưng mà, trên mặt của nàng vẫn là dáng vẻ vân thanh phong đạm kia, thật giống như bất luận kết cục chiến đấu như thế nào đều không thể ảnh hưởng đến nỗi lòng của nàng.

"Cố Nhược Vân, ta đã sớm nói ngươi không được, ngươi cứ không tin! Ta đã dùng hai chiêu, một chiêu cuối cùng này, ngươi không chết cũng tàn."

Vẻ mặt Tô Lâm đắc ý, sau đó, khí thế trên người nàng ta hội tụ đến trường kiếm màu lam trong tay.

Nhìn thấy tình cảnh này, Cố Nhược Vân khẽ thở dài: "Xem ra lúc này đây, không thể chỉ dùng đoạn kiếm, vì Nguyệt Linh thảo, ta cũng không thể tiếp tục che đậy! Đây là biện pháp duy nhất cứu huynh trưởng!"

Ầm!

Nháy mắt, độ ấm chung quanh đều hạ xuống, cho dù là người dưới lôi đài cũng là cảm thụ sâu sắc!

Sau đó, trường kiếm màu lam kia rời khỏi tay Tô Lâm, bay vào bầu trời, ngay sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, trường kiếm phiêu đãng ở trong hư không càng lúc càng lớn, cuối cùng trở nên lớn giống như ngọn núi nhỏ, lại đón đầu chém về phía Cố Nhược Vân.

Quận Vương vẫn đứng ở phía sau Thiên Nguyệt Hoàng đế, mắt lạnh nhìn một màn trước mắt, cũng không tính toán ra tay cứu Cố Nhược Vân.

Dù sao vị đại nhân kia đã từng dặn hắn, nếu có thể đánh chết Cố Nhược Vân, thì quyết không thể cho nàng cơ hội chạy thoát, nếu không, chờ nàng trưởng thành lên, Quận Vương phủ tất sẽ gặp họa! Sở dĩ hắn luôn chưa ra tay, mà là giả ý lấy lòng Cố Nhược Vân, chính là vì không rõ ràng có thể giết nàng hay không!

Vì vậy hắn mới muốn nàng vào Quận Vương phủ, nhân cơ hội trộm đi Thượng Cổ Thần Tháp.

Nhưng mà, nếu có thể giết nàng, chính là không còn gì tốt hơn! Bởi vậy, lúc này đây, hắn không tính toán ra mặt, chỉ ở sau lưng yên lặng yên lặng nhìn.

...

Ầm!

Cự kiếm chém xuống, trời sụp đất nứt!

Tô Lâm lau mồ hôi trên trán, cười lạnh nhìn về phía lôi đài bị cự kiếm bao trùm.

Lúc này đây, chẳng sợ Cố Nhược Vân có bản lĩnh lớn hơn trời, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Phù phù!

Dưới lôi đài, Đổng Phương đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt nhìn bốn phía lôi đài nổi lên khói bụi, trong mắt tràn đầy ngây ngốc sững sờ: "Cố cô nương, nàng đã chết?"

Nàng thật sự đã chết?

Giờ khắc này, mấy người đều nghĩ tới mấy ngày ở chung trong rừng rậm Ác Linh, cũng nghĩ tới Cố Nhược Vân ba lần bốn lượt giúp đỡ...

Trái tim của bọn họ đều bị bi thống bao trùm, ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm đều tràn ngập thù hận!

"Báo thù vì nàng, chúng ta nên báo thù vì nàng!" Mộc Anh nắm chặt nắm tay, âm thanh mang theo mười phần tức giận.

Báo thù?

Sau khi nghe được mấy chữ này, ánh mắt mọi người đều kiên định xuống, mấy người đều ngầm hạ một quyết tâm ở trong lòng.

Bây giờ bọn họ còn trẻ tuổi! Đối với người trẻ tuổi như bọn họ mà nói, mọi chuyện đều có khả năng!

Chỉ cần bọn họ nỗ lực tu luyện, một ngày nào đó, thực lực của bọn họ sẽ trở nên cường đại, lúc đó, bọn họ tất nhiên nên báo thù vì nàng, tru diệt Tô Lâm! Mà trước đó, bọn họ phải giấu tài, cam đoan bản thân không chết!

Chương 1530: Quận Vương âm hiểm (bốn)

Edit: kaylee

"Ngươi nói ai không chết tức tàn?"

Ngay tại lúc mấy người âm thầm thề, phía trên lôi đài truyền ra một âm thanh thanh lãnh.

Trong phế tích tràn ngập tro bụi, bóng dáng màu xanh kia lại đi ra, thân thể của nàng dâng lên ngọn lửa màu lam, phía trên khuôn mặt thanh lệ xuất trần lại giương lên một ý cười nông cạn.

Tươi cười đắc ý của Tô Lâm cứng lại rồi, biểu cảm kia, nghiễm nhiên giống như gặp quỷ, khiếp sợ trừng lớn mắt, tròng mắt kia giống như muốn trừng rớt ra.

"Làm sao có thể, làm sao ngươi có thể còn sống? Ngươi rõ ràng bị ta đánh trúng, vì sao vẫn còn sống?"

Nàng ta liều chết lắc lắc đầu, bước chân thối lui về phía sau, vẻ mặt không thể tin.

Cố Nhược Vân cười cười từ chối cho ý kiến.

Nói thật, nàng vẫn nên cảm tạ Tô Lâm gây ra động tĩnh, nếu không phải một chiêu này của nàng ta chém xuống khơi dậy tro bụi quá lớn, nàng cũng không cách nào xuất ra Thượng Cổ Thần Tháp cản đạo công kích này thay nàng! Dù sao dưới ánh nhìn chằm chằm, càng là còn có cường giả Minh phủ ở đây, nàng không thể để Thượng Cổ Thần Tháp xuất hiện ở trong mắt bọn họ.

Nếu không, không biết lại gây ra phong ba gì.

Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Tô Lâm, nàng nhàn nhạt trả lời một câu: "Ta bản lĩnh khác không có, chạy trốn là lợi hại nhất, bởi vậy, đạo công kích kia của ngươi vẫn chưa có đánh đến trên người của ta!"

Không biết người khác tin tưởng câu nói này của nàng hay không, nhưng mà, Tô Lâm tin.

Nàng ta hét lên một tiếng, lại tức giận nhằm về phía Cố Nhược Vân, lúc này, lý trí của nàng ta đã hoàn toàn đánh mất, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là tra tấn nữ tử trước mắt này!

"Tô Lâm, mau dừng tay!"

Thấy Cố Nhược Vân lông tóc vô thương xuất hiện ở trên lôi đài, Quận Vương đã cảm giác được không quá thích hợp, hắn biến sắc, vội vàng muốn ngăn Tô Lâm lại, nhưng hiển nhiên không còn kịp rồi...

Cuồng phong gào thét mà qua, bóng dáng màu xanh kia đứng ở phía trên phế tích, sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh.

Rồi sau đó, trên thân thể của nàng nổi lên ngọn lửa màu lam, ngọn lửa này nhanh chóng hội tụ về đoạn kiếm trong tay nàng, nháy mắt ngưng tụ thành một mũi kiếm màu lam ở trên thân đoạn kiếm!

Chỉ là mũi kiếm này chỉ có hình thái, không có xúc cảm, theo gió mà lay động.

Tô Lâm không chút để ý mũi kiếm dùng ngọn lửa ngưng tụ mà thành kia, trường kiếm màu lam trong tay lại đón đầu chém về phía Cố Nhược Vân, miệng đồng thời phát ra tiếng quát bén nhọn: "Đi tìm chết cho ta!"

Ầm!

Hai kiếm chạm vào nhau ở không trung, lập tức lực lượng cường đại khuếch tán ra, nháy mắt nổ toàn bộ lôi đài thành bột phấn.

Rõ ràng mũi kiếm của Cố Nhược Vân là dùng ngọn lửa ngưng tụ mà thành, lại kiên cố, sau khi bị trường kiếm Tô Lâm đánh, chỉ là lay động vài cái, ngược lại, mũi kiếm trong tay Tô Lâm lại xuất hiện một lỗ thủng, giống như búa đập ở phía trên tạo ra một dấu vết.

"Uy lực của ngọn lửa kia rất mạnh!"

Rốt cục sắc mặt của Tả Hộ pháp cũng xuất hiện biến hóa: "Nếu ta không có đoán sai, đây là Cửu U chi hỏa trong truyền thuyết, vì sao trên thân thể của nàng sẽ có Cửu U chi hỏa?"

Cửu U chi hỏa, là ngọn lửa đứng ở những vị trí đầu trên bảng xếp hạng đại lục, không nghĩ tới ở vào thời điểm này lại nhìn thấy ở chỗ này!

Chỉ là, so với Cửu U chi hỏa, nàng ta càng muốn là con Linh Thú trong tay Cố Nhược Vân kia...

"Chỉ Cửu U chi hỏa còn chưa đủ sao?" Cố Nhược Vân nhìn Tô Lâm sắc mặt có chút tái nhợt, chậm rãi nâng cánh tay lên, ở phía trên lòng bàn tay của nàng, ngọn lửa màu tím không ngừng toát ra: "Thêm Diệt Thế chi hỏa thì sao?"

Diệt Thế chi hỏa, là ngọn lửa trên người Tử Tà mang theo, tuy rằng hiện giờ Tử Tà đã lâm vào ngủ say, nhưng mà nàng vẫn có thể điều động Diệt Thế chi hỏa.

Nhưng mà, hiện giờ Cố Nhược Vân còn chưa từng thử dùng hai ngọn lửa cùng chiến đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro